Chương 15: Trận đấu sinh tử (2)
Lão Quỷ
06/05/2022
- Dừng tay! Các ngươi đang làm gì!
Nhưng lúc này một giọng nói khẽ vang lên, sau đó một bóng dáng xinh đẹp lướt qua.
- Nhị công chúa!
Đám đệ tử nhìn thấy thì cả kinh, vội vàng hành lễ. Người đến là Chu Băng Y.
Vẻ mặt Chu Băng Y đầy tức giận đi tới, lạnh lùng nhìn Triệu Văn Hải chất vấn.
- Ngươi đang làm cái gì?
Triệu Văn Hải thu khí tức lại, hơi chắp tay nói.
- Băng Y sư muội, chẳng qua ta chỉ nghi ngờ Dạ Huyền trộm Thiên Vân Bộ Thác Bản của ta, chỉ muốn hỏi hắn vài câu thôi.
- Nực cười, Dạ Huyền còn không tu luyện, hắn trộm của ngươi làm cái gì?
Chu Băng Y không chút lưu tình nào nói.
Triệu Văn Hải hơi híp mắt lại.
- Đó là tư duy của người bình thường, nhưng Dạ Huyền này đầu óc giống người thường sao?
- Nói nhiều làm gì, ngươi muốn đánh nhau đúng không.
Dạ Huyền liếc nhìn Triệu Văn Hải, chậm rãi nói.
- Phải!
Trong lòng Triệu Văn Hải đầy tức giận, thấy Dạ Huyền binh thản giẫm lên thể diện của hắn như thế, trầm giọng nói.
- Ta không chỉ muốn đánh nhau, còn muốn giết ngươi!
- Được, vậy tới đi.
Mặt Dạ Huyền vẫn thờ ơ.
Thấy hai người chuẩn bị khai chiến, Chu Băng Y tức giận trừng Dạ Huyền một cái.
- Ngươi bớt cãi một câu thì chết à!
Dạ Huyền chậm rãi nói.
- Hắn muốn giết ta, vậy thì ta giết hắn trước
Lời này khiến Triệu Văn Hải cảm thấy nực cười.
- Đã như vậy chúng ta lên Sinh Tử Đài, dám không?
- Triệu Văn Hải!
Sắc mặt Chu Băng Y tái nhợt, tức giận nói.
- Ngươi đừng có khinh người quá đáng, một Đạo Thai cảnh bắt nạt một người không có tu vi thì có gì là tài ba! Dạ Huyền ngươi đừng để ý tới hắn, ta dẫn người quay về.
Tuy lúc trước Chu Băng Y không hề yêu quý gì Dạ Huyền nhưng đều là vì Chu Ấu Vi tỷ tỷ nàng bị bêu rếu. Khi Dạ Huyền chữa khỏi cho Chu Ấu Vi thì nàng cũng đã thay đổi thái độ. Trong lòng này đương nhiên không muốn Dạ Huyền bị Triệu Văn Hải này bắt nạt.
Dạ Huyền cũng không để ý với Chu Băng Y, cười ha hả nói.
- Sinh Tử Đài? Loại giun dế như ngươi không có tư cách đánh cuộc chiến sinh tử với ta. Nhưng ngươi muốn chết nhanh như vậy thì ta cũng sẽ giúp ngươi.
- Cái gì? Ngươi biết Sinh Tử Đài có ý nghĩa thế nào không?
Chẳng những Chu Băng Y kinh ngạc mà những người khác cũng ngẩn ra.
- Mẹ nó, tên đần kia đồng ý kìa?
Triệu Văn Hải ngẩn người một chút, chốc lát cười rộ lên.
- Băng Y sư muội, đây là chính miệng Dạ Huyền đồng ý nhé. Cho dù là tông chủ đến đây cũng không thể can thiệp được nữa!
- Dạ Huyền, xem ra sau khi khôi phục thần trí ngươi cũng dũng cảm đấy chứ, đã vậy thì ta đợi ngươi ở Sinh Tử Đài!
Nói xong thì Triệu Văn Hải đi nhanh về phía Sinh Tử Đài như sợ Dạ Huyền đổi ý. Đám đệ tử vây quanh Triệu Văn Hải, thần sắc tràn đầy vẻ hưng phấn.
Dĩ nhiên Dạ Huyền đồng ý đi cùng Triệu Văn Hải lên Sinh Tử Đài! Đây đúng là tin tức chấn động, phải nhanh truyền đi mới được!
Lúc này Chu Băng Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà liếc nhìn Dạ Huyền, tức giận nói.
- Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? Đồng ý lên Sinh Tử Đài cho dù là cha ta đến đây cũng không thể can thiệp!
- Không phải chỉ là không chết là được à.
Dạ Huyền liếc nhìn Chu Băng Y một cái.
- Yên tâm, người chết là tên kia.
- Tên đần nhà ngươi, Triệu Văn Hải đã là Đạo Thai cảnh, người phàm như ngươi hắn đánh một chưởng là bay rồi, ngươi lấy cái gì đánh vơi shawns?
Chu Băng Y như phát điên lên.
- Dĩ nhiên là nắm đấm.
Dạ Huyền giương cao nắm tay.
Chu Băng Y nhất thời nghẹn lời, khẳng định tên này lại biến thành kẻ đần độn trước đây rồi. Còn dùng nắm đấm? Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Thấy bộ dạng kia của Chu Băng Y, Dạ Huyền không khỏi buồn cười. Nha đầu này nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại khá ấm áp.
- Yên tâm đi, Triệu Ngọc Long còn không phải đối thủ của ta thì Triệu Văn Hải là thứ gì chứ?
Dạ Huyền đi về phía Sinh Tử Đài.
Nhưng mà những lời này của hắn khiến Chu Băng Y bừng tỉnh.
Đúng vậy! Lúc trước Triệu Ngọc Long ra tay với Dạ Huyền, chính Triệu Ngọc Long bị thương còn Dạ Huyền lại không tổn hại gì cả.
Nhưng lúc này một giọng nói khẽ vang lên, sau đó một bóng dáng xinh đẹp lướt qua.
- Nhị công chúa!
Đám đệ tử nhìn thấy thì cả kinh, vội vàng hành lễ. Người đến là Chu Băng Y.
Vẻ mặt Chu Băng Y đầy tức giận đi tới, lạnh lùng nhìn Triệu Văn Hải chất vấn.
- Ngươi đang làm cái gì?
Triệu Văn Hải thu khí tức lại, hơi chắp tay nói.
- Băng Y sư muội, chẳng qua ta chỉ nghi ngờ Dạ Huyền trộm Thiên Vân Bộ Thác Bản của ta, chỉ muốn hỏi hắn vài câu thôi.
- Nực cười, Dạ Huyền còn không tu luyện, hắn trộm của ngươi làm cái gì?
Chu Băng Y không chút lưu tình nào nói.
Triệu Văn Hải hơi híp mắt lại.
- Đó là tư duy của người bình thường, nhưng Dạ Huyền này đầu óc giống người thường sao?
- Nói nhiều làm gì, ngươi muốn đánh nhau đúng không.
Dạ Huyền liếc nhìn Triệu Văn Hải, chậm rãi nói.
- Phải!
Trong lòng Triệu Văn Hải đầy tức giận, thấy Dạ Huyền binh thản giẫm lên thể diện của hắn như thế, trầm giọng nói.
- Ta không chỉ muốn đánh nhau, còn muốn giết ngươi!
- Được, vậy tới đi.
Mặt Dạ Huyền vẫn thờ ơ.
Thấy hai người chuẩn bị khai chiến, Chu Băng Y tức giận trừng Dạ Huyền một cái.
- Ngươi bớt cãi một câu thì chết à!
Dạ Huyền chậm rãi nói.
- Hắn muốn giết ta, vậy thì ta giết hắn trước
Lời này khiến Triệu Văn Hải cảm thấy nực cười.
- Đã như vậy chúng ta lên Sinh Tử Đài, dám không?
- Triệu Văn Hải!
Sắc mặt Chu Băng Y tái nhợt, tức giận nói.
- Ngươi đừng có khinh người quá đáng, một Đạo Thai cảnh bắt nạt một người không có tu vi thì có gì là tài ba! Dạ Huyền ngươi đừng để ý tới hắn, ta dẫn người quay về.
Tuy lúc trước Chu Băng Y không hề yêu quý gì Dạ Huyền nhưng đều là vì Chu Ấu Vi tỷ tỷ nàng bị bêu rếu. Khi Dạ Huyền chữa khỏi cho Chu Ấu Vi thì nàng cũng đã thay đổi thái độ. Trong lòng này đương nhiên không muốn Dạ Huyền bị Triệu Văn Hải này bắt nạt.
Dạ Huyền cũng không để ý với Chu Băng Y, cười ha hả nói.
- Sinh Tử Đài? Loại giun dế như ngươi không có tư cách đánh cuộc chiến sinh tử với ta. Nhưng ngươi muốn chết nhanh như vậy thì ta cũng sẽ giúp ngươi.
- Cái gì? Ngươi biết Sinh Tử Đài có ý nghĩa thế nào không?
Chẳng những Chu Băng Y kinh ngạc mà những người khác cũng ngẩn ra.
- Mẹ nó, tên đần kia đồng ý kìa?
Triệu Văn Hải ngẩn người một chút, chốc lát cười rộ lên.
- Băng Y sư muội, đây là chính miệng Dạ Huyền đồng ý nhé. Cho dù là tông chủ đến đây cũng không thể can thiệp được nữa!
- Dạ Huyền, xem ra sau khi khôi phục thần trí ngươi cũng dũng cảm đấy chứ, đã vậy thì ta đợi ngươi ở Sinh Tử Đài!
Nói xong thì Triệu Văn Hải đi nhanh về phía Sinh Tử Đài như sợ Dạ Huyền đổi ý. Đám đệ tử vây quanh Triệu Văn Hải, thần sắc tràn đầy vẻ hưng phấn.
Dĩ nhiên Dạ Huyền đồng ý đi cùng Triệu Văn Hải lên Sinh Tử Đài! Đây đúng là tin tức chấn động, phải nhanh truyền đi mới được!
Lúc này Chu Băng Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà liếc nhìn Dạ Huyền, tức giận nói.
- Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? Đồng ý lên Sinh Tử Đài cho dù là cha ta đến đây cũng không thể can thiệp!
- Không phải chỉ là không chết là được à.
Dạ Huyền liếc nhìn Chu Băng Y một cái.
- Yên tâm, người chết là tên kia.
- Tên đần nhà ngươi, Triệu Văn Hải đã là Đạo Thai cảnh, người phàm như ngươi hắn đánh một chưởng là bay rồi, ngươi lấy cái gì đánh vơi shawns?
Chu Băng Y như phát điên lên.
- Dĩ nhiên là nắm đấm.
Dạ Huyền giương cao nắm tay.
Chu Băng Y nhất thời nghẹn lời, khẳng định tên này lại biến thành kẻ đần độn trước đây rồi. Còn dùng nắm đấm? Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Thấy bộ dạng kia của Chu Băng Y, Dạ Huyền không khỏi buồn cười. Nha đầu này nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại khá ấm áp.
- Yên tâm đi, Triệu Ngọc Long còn không phải đối thủ của ta thì Triệu Văn Hải là thứ gì chứ?
Dạ Huyền đi về phía Sinh Tử Đài.
Nhưng mà những lời này của hắn khiến Chu Băng Y bừng tỉnh.
Đúng vậy! Lúc trước Triệu Ngọc Long ra tay với Dạ Huyền, chính Triệu Ngọc Long bị thương còn Dạ Huyền lại không tổn hại gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.