Chương 337
Lâm Nhất
06/05/2023
Chương 337
Bây giờ hắn chỉ còn hai sự lựa chọn.
Hoặc là, lực lượng của đan dược tiêu hao hết, hắn sẽ bị đối phương gi3t ch3t. Hoặc, tập hợp toàn bộ Toàn Đan chi lực và chiến đấu để sống sót.
Chỉ có điều, nếu cố gắng hết sức thì dù chiến thắng thì hẵn cũng trở thành phế nhân.
Sau một giây do dự, Khương Lãng đã có quyết định.
Liều thôi!
Để có thể sống sót, hắn phải liều. Chỉ cần hắn còn sống, nói không chừng các trưởng lão của thánh địa có thể chữa khỏi cho hắn. Nếu chết rồi thì sẽ không còn gì cả.
Sau khi quyết định xong, khí thế trên người Khương Lãng lại tăng vọt.
Răng rắc ! m thanh răng rắc phát ra từ bên trong cơ thể hắn.
Đây là hiện tượng cho thấy sức mạnh vượt ra cơ thể quá nhiều và không thể chịu đựng được.
“Chém cho ta!!!” Hắn ngửa đầu lên trời hét lớn, dùng hết sức vung một kiếm về phía người đàn ông trung niên.
Một đạo vạn trượng u quang đột nhiên bắn r4, lấy hắn làm trung tâm, từng tấc từng tấc hư không có dấu hiệu sụp đổ, lan tràn bốn phương tám hướng.
U nhiên kiếm quang chấn động hư không, tỏa ra ánh sáng chói lọi
Giống như tiên nhân chém phàm trần chỉ bằng một kiếm, tiến về phía trước!
“Chết tiệt!!” Ánh mắt của người đàn ông trung niên đột nhiên ngưng đọng.
Hắn muốn rút lui, nhưng đòn của đối phương đã khóa chặt hắn lại. Hắn không còn đường để rút nữa.
Chết tiệt! !
Con người này thực sự có thể thi triển ra một đòn uy lực như vậy. Nếu sớm biết như vậy, có lẽ hắn đã nhanh chóng gi3t ch3t rồi.
Người đàn ông trung niên không chần chừ nữa. Một cỗ yêu khí cuồn cuộn từ trong người hắn phun ra, ngưng tụ ra hai bàn tay khổng lồ chống trời, sau đó đánh về phía đạo kiếm quang khủng khiếp đó.
Bàn tay khổng lồ xanh biếc, dài ngàn trượng, che khuất cả bầu trời và mặt trời như muốn phá tan đạo kiếm quang kia.
Bùm! ! ! Một tiếng nổ cực lớn vang lên.
Cả hai người họ hét lên một tiếng và bay ra phía sau.
Khương Lãng dùng hết chút sức lực cuối cùng, hóa thành một đạo lưu quang và lao về phía xa. Người đàn ông trung niên phun ra một ngụm máu và bị thương không nhẹ nên hắn cũng không dám đuổi theo nữa.
Thái Tuế thánh địa đúng không! !
Hắn quay về một hướng và gầm lên giận dữ.
“Thái Tuế thánh địa, hừ, tốt nhất là các người hãy bảo vệ tôn thượng của yêu thú chúng ta bình an vô sự.”
“Nếu không, ta nhất định sẽ lấy máu để rửa thánh địa! !”
Bây giờ hắn có thể khẳng định rằng Thái Tuế thánh địa có liên quan rất lớn đến việc tôn thượng mất tích.
Bây giờ hắn sẽ quay về thông báo cho những tên kia. Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên không hề chậm trễ, thân ảnh vừa động liền biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.