Chương 401
Lâm Nhất
06/05/2023
Chương 401
Lão Từ nở một nụ cười, nhiệt tình đáp ứng. Lâm Tiêu nhìn đối phương một cái, lão hồ ly đúng là lão hồ ly, không biết được ông ta đang nghĩ gì. Không sợ hắn mở miệng đòi lấy phi thuyền thật sao?
Lâm Tiêu cười thầm hai cái, hắn đương nhiên thèm nhỏ dãi cái phi truyền này. Một chiếc phi thuyền của Thái Tuế thánh địa tốc độ phải ngang với Hoá Đỉnh cảnh, hơn nữa có thể chứa rất nhiều người.
Nếu theo như địa điểm mà trong thần thức của hắn thì bọn họ phải mất 7 ngày để bay tới đó. Nhưng có chiếc phi thuyền này, cùng lắm 3 ngày là tới.
Lão Từ và Khương Lãng cười ngượng một cái, bọn hắn đương nhiên hiểu cái ánh mắt của Lâm Tiêu.
Sau một hồi do dự lão Từ bèn nói: “Khụ khụ, Lâm Tiêu đạo hữu, thực ra Thái Tuế thánh địa chúng ta chỉ có một cái phi thuyền cấp bậc này, những cái khác thì nhỏ hơn một chút, nếu như đạo hữu thấy thích, cũng có thể bán lại cho đạo hữu.”
“Chỉ là chuyện này cần phải bàn bạc với thánh chủ, ta không thể quyết định được.”
Lâm Tiêu mắt sáng ngời, “Được, vậy làm phiền rồi.”
“Không phiền không phiền, đi thôi đạo hữu, thời gian không nhiều chúng ta phải xuất phát thôi.” Lão Từ cười nói.
Ông ta cũng rất coi trọng thực lực của Lâm Tiêu. Nói không quá thì với kinh nghiệm tu luyện gần 300 năm của bản thân, Lâm Tiêu là thiếu niên xuất sắc nhất mà ông từng gặp.
Nếu đứa trẻ này có thể đi đúng đường, thì sau này có thể trở thành niềm hy vọng của cả Đông Vực. Đông Vực đã im ắng quá lâu rồi, hơn nữa bọn họ cần một thế hệ trẻ như thế này.
Cứ như vậy Lâm Tiêu và Can Anh Túc bay lên phi thuyền phía trước. Những người khác cũng bắt đầu trở về đoàn của mình. Bí cảnh Tử Vân hoàn toàn kết thúc.
Đối với ba thế lực lớn khác, lần này đi bí cảnh đúng là tổn thất nặng nề. Đã chẳng thu được gì mà còn mất nhiều đệ tử giỏi. Chỉ có mỗi lão Từ là được mừng thầm trong lòng.
Tuy cũng mất đi một số đệ tử dự bị và mấy thiên tài, nhưng đứa nhỏ Khương Lãng coi như gặp được quý nhân, thu hoạch được cơ duyên, cũng coi như sống lại lần nữa. Bất kể là tư chất hay thực lực đều vượt xa trước đây.
Còn có thiếu niên Lâm Tiêu này cũng coi như thu hoạch lớn.
Phi thuyền dùng tốc độ cực nhanh lao về phía trước, Lâm Tiêu và Can Anh Túc được đưa tới chung một phòng nghỉ lớn. Lâm Tiêu vốn dĩ muốn một mình một phòng, tại nữ nhân này cứ bám mãi không buông.
Hắn cũng bắt đầu chuyên tâm tu luyện không nghĩ nhiều nữa. Hắn cảm thấy sau khi Can Anh Túc dùng tiên thảo, thực lực hình như tăng lên nhiều.
Có lẽ chưa ổn định được cơ thể nên trên người nữ nhân này còn phát ra sức mạnh áp bức, khiến cho hắn cũng có phần ngạc nhiên. Đặc biệt là khả năng khống chế cảnh ý Sát Sinh của nàng ta, hình như nàng ta đã bắt đầu khống chế được bản thân mình.
“Chủ nhân, nữ nhân này may mắn thật, sau khi dùng tiên thảo thì thức tỉnh chân long huyết thuần khiết.”
“Chuyện này gần như trong vạn người mới có một người.”
Lâm Tiêu hơi run lên một cái, một giọng nói hết sức kinh ngạc chuyền vào tai hắn.
“Im mồm, ai cho ngươi nói bừa, quên rồi à! còn lắm lời bản tôn trực tiếp nhét ngươi vào nhẫn trữ vật!” Lâm Tiêu lạnh giọng.
Giọng nói này chính là nguyên tố Hỏa trong Xích Viêm linh kiếm, nó nói quá nhiều, nếu hắn không doạ nó thì nó có thể nói từ sáng tới tối.
Sau khi Lâm Tiêu luyện hóa xong nguồn năng lượng này ở chỗ Hoả Sơn, tên này cứ luyên thuyên mãi. Hình như đã mấy ngàn năm không ai nói chuyện với nó, mọi người không ai có thể tưởng tượng được nó khao khát được nói chuyện tới mức nào.
“Huhu~ ta biết rồi! Ta im mồm! ta khẳng định không nói gì nữa, ta đợi lần sau chủ nhân gọi, lần sau ta……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.