Chương 12
Tan nguyễn
30/11/2015
-Đi đến Quỷ Ám nhá!
-Tao tưởng ở Tử Thần?
-Không! Chuyển sang Quỷ Ám! Ở Quỷ Ám kích thích hơn có một khúc cua đảm bảo chị sẽ thích vô cùng !- Nó nói vừa nhìn Ngân bằng ánh mắt long lanh.
-Vậy thì còn chờ gì nữa? Triển thôi!- Ngân nói rồi không chờ nó mà lên xe phóng đi trước, nó đuổi theo sau. Hai đứa nó hóa thân thành hai cơn gió trên đường cao tốc.
Khi chúng nó đến thì Key- một trong số những đàn em của nó đã đứng đợi sẵn:
-Hai chị đã đến rồi! Mau đi thay đồ đi! Đồ của hai chị em đã để bên trong phòng thay đồ rồi! Nó nhìn Key cười tươi sau đó đi thẳng về phía phòng thay đồ. Và nụ cười đấy đã được thu vào tầm mắt của ba chàng trai Minh, Quân, Thiên của chúng ta.
Khi nó bước ra khỏi phòng thay đồ thì nó không còn là một đứa con gái nữa mà là một thằng con trai mang phong cách hầm hố bụi bặm. Với chiếc áo phông màu đen kết hợp với chiếc áo da cũng màu đen mặc với quần Jean đen rách gối đi với đôi giày thể thao cao cổ cũng vẫn là màu đen. Mái tóc dài của nó đã thay thế bằng một mái tóc ngắn phá cách màu bạch kim (chắc nó đội tóc giả =]]]]) khuyên tai Joker ẩn hiện dưới mái tóc. Bước đi song song cùng với nó chính là Ngân đã thay bộ đồ liền thân đỏ bằng một bộ đồ da màu trắng đối lập hoàn toàn với phong cách của nó. Một lớp trang điểm nhẹ nhàng khiến cho Ngân bây giờ nhìn như một thiên thần sánh đôi với ác quỷ là nó.
Vạch xuất phát của đường đua, những ngọn lửa được đốt lên xung quanh thay cho đèn đóm làm sáng rực bầu trời. Những tiếng la hét của những con người điên cuồng ở đây hòa quyện với tiếng xe phân khối lớn. Khiến không khí ở đây như ở vũ trường nhưng lại không có nhạc. Tuy nhiên những tiếng ‘Grừm’ của những chiếc phân khối lớn có thể thay thế cho tiếng nhạc cũng nên.
Nó dắt xe, tiến về vạch xuất phát của đường đua, bỗng dưng nó thấy gai gai người, quay lại thì thấy Minh đang nhìn nó chằm chằm khẽ nhếch miệng quay đi. Nó biết Minh đã nhận ra nó, quay về hướng khác thì nó thấy Quân và Thiên cũng đang nhìn mình, nhưng hai người này không nhận ra nó. Tiến về phía vạch xuất phát, nó và Minh đứng cạnh nhau, Minh vẫn nhìn nó chằm chằm trong mắt Minh có sự tò mò xen lẫn phức tạp nhìn nó, nó vẫn giữ trên môi nụ cười nhạt.
Khi bảo bối của cuộc đua tung lá cờ lên cao. Thì cũng là lúc tất cả các xe cùng đồng loạt phóng đi Quân...Minh...Thiên...hai người nữa...và cuối cùng là nó và Ngân. Không mất quá nhiều thời gian để nó và Ngân nhẹ nhàng lướt qua những chiếc xe đang lao nhanh trên con dốc tiến lên dẫn đầu. Đoạn đường với những khúc ngoặt rất nguy hiểm nhưng lại không làm khó được nó và Ngân. Hai chiếc môtô vẫn cứ không ngừng tăng tốc và lướt đi ngày càng nhanh. Vận tốc không ngừng tăng lên và tiếng gầm rú của hai chiếc xe ngày càng to như muốn đánh thức cả con dốc. Trước mặt nó và Ngân lúc này là một khúc đua đã tững cướp đi mạng sống của rất nhiều tay đua. Nó miết tay ga rồi làm một cú ôm cua sát rạt mặt đất vượt qua nơi đó một cách dễ dàng. Còn Ngân cũng nhanh chóng vượt qua khúc cua đó sau khi suýt lao xuống vực may mắn là không sao. Sau khi vượt qua khúc cua nó nhìn sang Ngân đã nhanh chóng đuổi đến và đang đi song song với nó. Nó nháy mắt với Ngân rồi hai đứa nhanh chong lao nhanh về đích cách đó không xa. Và chả cần nói thì mọi người cũng biết rồi Ngân và nó cùng về nhất tiếp theo là ba chàng trai của chúng ta. Tuy nhiên đến lúc trao giải thì hai vị quán quân của chúng ta không biết đã đi đâu mất rồi.
( Do tác giả kinh nghiệm viết văn còn yếu kèm theo đó là khả năng miêu tả bị trục trặc hay nói chính xác là không biết miêu tả một cuộc đua xe như nào cho ổn. Nên tác giả đã lấy nguyên một đoạn tả đua xe ở trong truyện ‘cô vợ nữ quái của thiếu bang chủ trẻ con’ của tác giả ‘ Máu Lạnh Nhók’ mong bạn đồng ý và các bạn đọc chấp nhận.)
Bước ra khỏi phòng thay đồ, nó trở lại với dáng vẻ của một đứa con gái. Minh đang đứng nó ở cửa phòng thay đồ thấy nó ra Minh chắn đường nó bằng một câu nói:
-Không ngờ em cũng thích những trò đùa với mạng như vậy và càng không ngờ là khả năng đua xe của e lại tuyệt vời đến thế!
-Anh đang nói cái quái gì vậy?- Nó mở to đôi mắt nhìn Minh. Minh khẽ cười nhìn nó:
-Gì đây? Đừng có giả ngốc ở đây đi- Minh đưa tay véo má nó, nó cau mày, khó chịu đẩy Minh ra:
-Anh ở đây phát điên cái quái gì vậy? Cái gì mà đua xe với mạo hiểm? Nói cho anh hay tôi nằm ngủ trong căn phòng này từ vừa nãy đến giờ mới tỉnh, vậy thử hỏi anh rằng tôi đua xe kiểu gì chứ hả?
-HAHA...- Minh bật cười rồi vén mái tóc của nó lên- Cái khuyên tai này chả lẫn đi đâu được đâu. Khuyên tai Joker mãu duy nhất của tạp đoàn thời trang Rub. Nếu anh không nhầm thì nó mới được chuyển đến tay cưng vào sáng nay. Ngoài cưng ra chắc không có người thứ hai có được nó. Sao nào? Đúng chứ?- Minh nói một tràng rồi nhìn nó và cười đắc ý khi thấy khuôn mặt mất tự nhiên của nó...
-Thì đã sao? Anh cấm được tôi chắc? Hừ! Tránh ra!- Nó đầy Minh ra một bên rồi hậm hực bỏ đi
Bước đến chỗ để xe, nó thấy Ngân đang bước tới, khuôn mặt vừa muốn cười nhưng lại cố nhịn khiến cho khuôn mặt Ngân méo mó trông đến tội
- Muốn cười thì cứ cười đi việc gì phải nhịn
-HAHAHAHA…Đã quá, lâu lắm rồi mới được đua đã như thế này. Càng nghĩ càng thấy chốn về đây là đúng- Nó nhìn Ngân rồi vươn vai
-Aizzzzzzzz…hiu hiu! Mỏi quá! Thôi hôm nay về nhà ngủ, không đi xuyên đêm nữa- Ngân nghe thấy nó nói thế thì bĩu môi nhìn nó- Có gì đâu mà nhìn người ta kinh vậy!- Ngân không nói gì khẽ phẩy phẩy tay rồi bước về phía xe- Ơ! Đi đâu giờ đấy?
-Đi đến nơi cần đến- Ngân nói rối ra dấu chào nó sau đó phóng xe đi.
-Tao tưởng ở Tử Thần?
-Không! Chuyển sang Quỷ Ám! Ở Quỷ Ám kích thích hơn có một khúc cua đảm bảo chị sẽ thích vô cùng !- Nó nói vừa nhìn Ngân bằng ánh mắt long lanh.
-Vậy thì còn chờ gì nữa? Triển thôi!- Ngân nói rồi không chờ nó mà lên xe phóng đi trước, nó đuổi theo sau. Hai đứa nó hóa thân thành hai cơn gió trên đường cao tốc.
Khi chúng nó đến thì Key- một trong số những đàn em của nó đã đứng đợi sẵn:
-Hai chị đã đến rồi! Mau đi thay đồ đi! Đồ của hai chị em đã để bên trong phòng thay đồ rồi! Nó nhìn Key cười tươi sau đó đi thẳng về phía phòng thay đồ. Và nụ cười đấy đã được thu vào tầm mắt của ba chàng trai Minh, Quân, Thiên của chúng ta.
Khi nó bước ra khỏi phòng thay đồ thì nó không còn là một đứa con gái nữa mà là một thằng con trai mang phong cách hầm hố bụi bặm. Với chiếc áo phông màu đen kết hợp với chiếc áo da cũng màu đen mặc với quần Jean đen rách gối đi với đôi giày thể thao cao cổ cũng vẫn là màu đen. Mái tóc dài của nó đã thay thế bằng một mái tóc ngắn phá cách màu bạch kim (chắc nó đội tóc giả =]]]]) khuyên tai Joker ẩn hiện dưới mái tóc. Bước đi song song cùng với nó chính là Ngân đã thay bộ đồ liền thân đỏ bằng một bộ đồ da màu trắng đối lập hoàn toàn với phong cách của nó. Một lớp trang điểm nhẹ nhàng khiến cho Ngân bây giờ nhìn như một thiên thần sánh đôi với ác quỷ là nó.
Vạch xuất phát của đường đua, những ngọn lửa được đốt lên xung quanh thay cho đèn đóm làm sáng rực bầu trời. Những tiếng la hét của những con người điên cuồng ở đây hòa quyện với tiếng xe phân khối lớn. Khiến không khí ở đây như ở vũ trường nhưng lại không có nhạc. Tuy nhiên những tiếng ‘Grừm’ của những chiếc phân khối lớn có thể thay thế cho tiếng nhạc cũng nên.
Nó dắt xe, tiến về vạch xuất phát của đường đua, bỗng dưng nó thấy gai gai người, quay lại thì thấy Minh đang nhìn nó chằm chằm khẽ nhếch miệng quay đi. Nó biết Minh đã nhận ra nó, quay về hướng khác thì nó thấy Quân và Thiên cũng đang nhìn mình, nhưng hai người này không nhận ra nó. Tiến về phía vạch xuất phát, nó và Minh đứng cạnh nhau, Minh vẫn nhìn nó chằm chằm trong mắt Minh có sự tò mò xen lẫn phức tạp nhìn nó, nó vẫn giữ trên môi nụ cười nhạt.
Khi bảo bối của cuộc đua tung lá cờ lên cao. Thì cũng là lúc tất cả các xe cùng đồng loạt phóng đi Quân...Minh...Thiên...hai người nữa...và cuối cùng là nó và Ngân. Không mất quá nhiều thời gian để nó và Ngân nhẹ nhàng lướt qua những chiếc xe đang lao nhanh trên con dốc tiến lên dẫn đầu. Đoạn đường với những khúc ngoặt rất nguy hiểm nhưng lại không làm khó được nó và Ngân. Hai chiếc môtô vẫn cứ không ngừng tăng tốc và lướt đi ngày càng nhanh. Vận tốc không ngừng tăng lên và tiếng gầm rú của hai chiếc xe ngày càng to như muốn đánh thức cả con dốc. Trước mặt nó và Ngân lúc này là một khúc đua đã tững cướp đi mạng sống của rất nhiều tay đua. Nó miết tay ga rồi làm một cú ôm cua sát rạt mặt đất vượt qua nơi đó một cách dễ dàng. Còn Ngân cũng nhanh chóng vượt qua khúc cua đó sau khi suýt lao xuống vực may mắn là không sao. Sau khi vượt qua khúc cua nó nhìn sang Ngân đã nhanh chóng đuổi đến và đang đi song song với nó. Nó nháy mắt với Ngân rồi hai đứa nhanh chong lao nhanh về đích cách đó không xa. Và chả cần nói thì mọi người cũng biết rồi Ngân và nó cùng về nhất tiếp theo là ba chàng trai của chúng ta. Tuy nhiên đến lúc trao giải thì hai vị quán quân của chúng ta không biết đã đi đâu mất rồi.
( Do tác giả kinh nghiệm viết văn còn yếu kèm theo đó là khả năng miêu tả bị trục trặc hay nói chính xác là không biết miêu tả một cuộc đua xe như nào cho ổn. Nên tác giả đã lấy nguyên một đoạn tả đua xe ở trong truyện ‘cô vợ nữ quái của thiếu bang chủ trẻ con’ của tác giả ‘ Máu Lạnh Nhók’ mong bạn đồng ý và các bạn đọc chấp nhận.)
Bước ra khỏi phòng thay đồ, nó trở lại với dáng vẻ của một đứa con gái. Minh đang đứng nó ở cửa phòng thay đồ thấy nó ra Minh chắn đường nó bằng một câu nói:
-Không ngờ em cũng thích những trò đùa với mạng như vậy và càng không ngờ là khả năng đua xe của e lại tuyệt vời đến thế!
-Anh đang nói cái quái gì vậy?- Nó mở to đôi mắt nhìn Minh. Minh khẽ cười nhìn nó:
-Gì đây? Đừng có giả ngốc ở đây đi- Minh đưa tay véo má nó, nó cau mày, khó chịu đẩy Minh ra:
-Anh ở đây phát điên cái quái gì vậy? Cái gì mà đua xe với mạo hiểm? Nói cho anh hay tôi nằm ngủ trong căn phòng này từ vừa nãy đến giờ mới tỉnh, vậy thử hỏi anh rằng tôi đua xe kiểu gì chứ hả?
-HAHA...- Minh bật cười rồi vén mái tóc của nó lên- Cái khuyên tai này chả lẫn đi đâu được đâu. Khuyên tai Joker mãu duy nhất của tạp đoàn thời trang Rub. Nếu anh không nhầm thì nó mới được chuyển đến tay cưng vào sáng nay. Ngoài cưng ra chắc không có người thứ hai có được nó. Sao nào? Đúng chứ?- Minh nói một tràng rồi nhìn nó và cười đắc ý khi thấy khuôn mặt mất tự nhiên của nó...
-Thì đã sao? Anh cấm được tôi chắc? Hừ! Tránh ra!- Nó đầy Minh ra một bên rồi hậm hực bỏ đi
Bước đến chỗ để xe, nó thấy Ngân đang bước tới, khuôn mặt vừa muốn cười nhưng lại cố nhịn khiến cho khuôn mặt Ngân méo mó trông đến tội
- Muốn cười thì cứ cười đi việc gì phải nhịn
-HAHAHAHA…Đã quá, lâu lắm rồi mới được đua đã như thế này. Càng nghĩ càng thấy chốn về đây là đúng- Nó nhìn Ngân rồi vươn vai
-Aizzzzzzzz…hiu hiu! Mỏi quá! Thôi hôm nay về nhà ngủ, không đi xuyên đêm nữa- Ngân nghe thấy nó nói thế thì bĩu môi nhìn nó- Có gì đâu mà nhìn người ta kinh vậy!- Ngân không nói gì khẽ phẩy phẩy tay rồi bước về phía xe- Ơ! Đi đâu giờ đấy?
-Đi đến nơi cần đến- Ngân nói rối ra dấu chào nó sau đó phóng xe đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.