Chương 15
Tan nguyễn
02/02/2016
Vào phòng bếp, để đống đồ thực phẩm lỉnh kỉnh kia lên bàn nó quay ra
định lên phòng thay đồ thì thấy Minh đang chống tay nhìn nó hằm hằm:
- Em đi đâu mà giờ mới về? Mà sao lại mặc bộ quần áo khác? Bộ đồ kia của em đâu?
- Anh hỏi nhiều vậy tôi trả lời thế nào? Tôi đi chợ mua ít đồ, còn bộ quần áo thì đi đường bị xe đi qua tạt nước ướt hết lên đi thay rồi.
- Thế cái thằng đi cùng em là ai?
- Bạn học cùng lớp tiện đường về cùng.
- Không đúng, rõ ràng là thằng đó có ý với em. Lúc em vào trong nhà rồi thằng đó vẫn đứng đấy nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
- Thế chắc là hắn thích phong cách cửa nhà tôi nên nhìn cho kĩ để về thiết kế theo- Nó tỉnh bơ trả lời làm Minh máu dồn nên não đang định quạc mồm ra mắng nó thì nó lại chặn họng- Mà này, anh làm thế nào mà xuống được đây? Không phải đã dặn anh phải nằm yên một chỗ à (Dặn lúc nào nhỉ :))~) với lại sao anh nói lắm thế? Như vậy chứng tỏ cũng không có gì đáng ngại. Anh mau về nhà an...- Minh không để nó nói hết câu đã lảo đảo, một tay bám vào chiếc bàn ăn, một tay để lên thay dương xoa xoa- Này...anh làm sao thế? Vừa nãy còn nhiều lời lắm mà, sao giờ lại...Không phải anh giở trò đấy chứ?
- Di...đầu anh choáng quá...- Minh nói rồi cau mày nhăn mặt, khẽ lắc lắc đầu
- Thôi được rồi, ngồi đây xem TV, tôi đi làm cơm, rồi ăn. Anh cứ liệu hồn. Tôi mà biết anh giở trò thì đừng có trách.- Nó dìu Minh ngồi ra ghế sô pha mà không quên cốc đầu Minh cảnh cáo
- Di...Em cũng thật độc ác quá đi. Anh đang là người bệnh đó- Minh ôm đầu nhăn nhó phản kháng
- Thì sao?- Nó lạnh nhạt hỏi Minh một câu làm hắn tụt hứng...
-À Di này...Anh bảo, anh chuyển sàng nhà em nhé
- Cái gì cơ? Sang nhà tôi á? Không bao giờ!- Nó đang nấu ăn nghe Minh vậy thì nhảy dựng lên cầm cái muôi múc canh khua khoắng phản đối rồi cái muôi tuột khỏi tay nó vẽ một đường parabol rồi đáp xuống, nằm bên cạnh cái thùng rác.
- Nhưng anh đang bị thương, mà người gây ra là em, nên đáng nhẽ em phải bảo anh chuyển đến chỗ em để e chăm só...
- Anh thôi ngay cái bài diễn văn của anh đi! Anh không thấy tôi vẫn đang chăm cho cái thân anh à? Anh có tin tôi úp cả cái nồi canh này vào đầu anh không? Ngồi im ở đấy cho tôi, cấm chỉ lải nhải, nếu không tôi cho anh ăn cơm không cần bát đấy- Nó nhặt cái muôi dứ dứ về phía Minh sau đó vứt cái muôi vào bồn rửa lại lấy ra một cái muôi khác tiếp tục món canh bí. Còn Minh thì sao? Ôi xời...ngồi im thin thít xem TV rồi.
Một tiếng sau Minh cũng đã được nó dìu ra ngồi vào bàn ăn.
- Di! Đút anh!- Minh nói và chu môi làm nũng với nó làm lũ da gà gai ốc của nó nổi lên từng cục từng cục.
- Nhưng tôi không có! Ây dà...tôi thật không ngờ...dạo này thấy anh ăn chay, tưởng anh đã thông suốt biết hối cải, thật không thể tin được hóa ra là anh thay đổi khẩu vị, anh đổi món. Hay là thế này đi, để tôi gọi anh hàng xóm sang nhé. Nghe nói anh í cũng thích nam-nam
- Ơ...- Minh nghe nó nói thì đực mặt ra mất một lúc mới tiêu hóa hết, Minh đỏ mặt quát lên- Di! Em thật quá đáng, sao lại có thể suy nghĩ linh tinh như vậy, ý anh là em đút cơm cho anh mà.
- Ồ thế à? Ai bảo anh không nói rõ từ đầu, đâu thể trách tôi- Nó nhún vai
- Đút cơm cho a nha nha nha nha nha- Minh tiếp tục dùng mĩ nam kế dụ dỗ nó.
- Phi... Anh bị đau chân chứ không phải đau tay...Tự ăn đê, đừng lằng nhằng không là ăn cả nồi đấy!
Mĩ nam kế không thành, Minh ngậm ngùi bắt đầu ăn cơm.ăn hết một bát, Minh định thôi không ăn nữa thì nó lên tiếng:
- Uống canh đi đã!
- Uống hết cả bát canh thì anh lăn mất à?
- Nó chỉ là bát canh nhỏ có gì mà kêu ca không uống được
- Bát canh nhỏ?- Minh trợn mắt chỉ vào chiếc bát đựng canh to đùng trước mặt- Bát này nhỏ vậy bát nào mới lớn.
- Ờ...Như cái nồi thì to- Nó đánh mắt nhìn về cái nồi rồi lại nhìn Minh làm hắn cau mặt
- Em làm ơn đừng có nhắc đến cái nồi được không- Minh nhìn nó nhăn nhó kiến nghị
- Vậy thì uống đi!- Nó nói rồi múc cho Minh một bát, sau đó cũng tự múc cho bản thân một bát, nhưng chưa uống vội mà khoanh tay nhìn Minh uống canh. Minh múc từng thìa, từ tốn uống mắt sáng bừng lên, đến lúc hết lại đưa bát cho nó lấy thêm
- Di! Canh của em nấu ngon tuyệt, dì dạy em à?- Minh nói mà không quên dơ ngón cái về phía nó. Nó không nói, đưa cho Minh một bát canh nữa, sau đó mới bắt đầu uống canh ở bát mình, không khí ở bàn ăn tự nhiên lắng xuống.
- Không phải! Là mẹ nuôi tôi dạy.- Lúc này Minh mới giật mình nhận ra lúc nãy mình lỡ miệng. Ngước lên nhìn nó bằng ánh mắt áy náy- Không phải nhìn thôi như vậy. Tôi không sao. Ăn đi cho nóng.
- Dì vẫn chưa gọi điện cho em à?- Nó lắc đầu thay cho câu trả lời. Minh cũng không hỏi gì nữa, tập chung uống canh. Giải quyết chỗ canh một cách nhanh chóng, rồi xếp bát cho nó đem đi rửa
- Ngồi đây chờ tôi một lát! Tôi rửa xong rồi đưa anh lên phòng.
- Em đi đâu mà giờ mới về? Mà sao lại mặc bộ quần áo khác? Bộ đồ kia của em đâu?
- Anh hỏi nhiều vậy tôi trả lời thế nào? Tôi đi chợ mua ít đồ, còn bộ quần áo thì đi đường bị xe đi qua tạt nước ướt hết lên đi thay rồi.
- Thế cái thằng đi cùng em là ai?
- Bạn học cùng lớp tiện đường về cùng.
- Không đúng, rõ ràng là thằng đó có ý với em. Lúc em vào trong nhà rồi thằng đó vẫn đứng đấy nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
- Thế chắc là hắn thích phong cách cửa nhà tôi nên nhìn cho kĩ để về thiết kế theo- Nó tỉnh bơ trả lời làm Minh máu dồn nên não đang định quạc mồm ra mắng nó thì nó lại chặn họng- Mà này, anh làm thế nào mà xuống được đây? Không phải đã dặn anh phải nằm yên một chỗ à (Dặn lúc nào nhỉ :))~) với lại sao anh nói lắm thế? Như vậy chứng tỏ cũng không có gì đáng ngại. Anh mau về nhà an...- Minh không để nó nói hết câu đã lảo đảo, một tay bám vào chiếc bàn ăn, một tay để lên thay dương xoa xoa- Này...anh làm sao thế? Vừa nãy còn nhiều lời lắm mà, sao giờ lại...Không phải anh giở trò đấy chứ?
- Di...đầu anh choáng quá...- Minh nói rồi cau mày nhăn mặt, khẽ lắc lắc đầu
- Thôi được rồi, ngồi đây xem TV, tôi đi làm cơm, rồi ăn. Anh cứ liệu hồn. Tôi mà biết anh giở trò thì đừng có trách.- Nó dìu Minh ngồi ra ghế sô pha mà không quên cốc đầu Minh cảnh cáo
- Di...Em cũng thật độc ác quá đi. Anh đang là người bệnh đó- Minh ôm đầu nhăn nhó phản kháng
- Thì sao?- Nó lạnh nhạt hỏi Minh một câu làm hắn tụt hứng...
-À Di này...Anh bảo, anh chuyển sàng nhà em nhé
- Cái gì cơ? Sang nhà tôi á? Không bao giờ!- Nó đang nấu ăn nghe Minh vậy thì nhảy dựng lên cầm cái muôi múc canh khua khoắng phản đối rồi cái muôi tuột khỏi tay nó vẽ một đường parabol rồi đáp xuống, nằm bên cạnh cái thùng rác.
- Nhưng anh đang bị thương, mà người gây ra là em, nên đáng nhẽ em phải bảo anh chuyển đến chỗ em để e chăm só...
- Anh thôi ngay cái bài diễn văn của anh đi! Anh không thấy tôi vẫn đang chăm cho cái thân anh à? Anh có tin tôi úp cả cái nồi canh này vào đầu anh không? Ngồi im ở đấy cho tôi, cấm chỉ lải nhải, nếu không tôi cho anh ăn cơm không cần bát đấy- Nó nhặt cái muôi dứ dứ về phía Minh sau đó vứt cái muôi vào bồn rửa lại lấy ra một cái muôi khác tiếp tục món canh bí. Còn Minh thì sao? Ôi xời...ngồi im thin thít xem TV rồi.
Một tiếng sau Minh cũng đã được nó dìu ra ngồi vào bàn ăn.
- Di! Đút anh!- Minh nói và chu môi làm nũng với nó làm lũ da gà gai ốc của nó nổi lên từng cục từng cục.
- Nhưng tôi không có! Ây dà...tôi thật không ngờ...dạo này thấy anh ăn chay, tưởng anh đã thông suốt biết hối cải, thật không thể tin được hóa ra là anh thay đổi khẩu vị, anh đổi món. Hay là thế này đi, để tôi gọi anh hàng xóm sang nhé. Nghe nói anh í cũng thích nam-nam
- Ơ...- Minh nghe nó nói thì đực mặt ra mất một lúc mới tiêu hóa hết, Minh đỏ mặt quát lên- Di! Em thật quá đáng, sao lại có thể suy nghĩ linh tinh như vậy, ý anh là em đút cơm cho anh mà.
- Ồ thế à? Ai bảo anh không nói rõ từ đầu, đâu thể trách tôi- Nó nhún vai
- Đút cơm cho a nha nha nha nha nha- Minh tiếp tục dùng mĩ nam kế dụ dỗ nó.
- Phi... Anh bị đau chân chứ không phải đau tay...Tự ăn đê, đừng lằng nhằng không là ăn cả nồi đấy!
Mĩ nam kế không thành, Minh ngậm ngùi bắt đầu ăn cơm.ăn hết một bát, Minh định thôi không ăn nữa thì nó lên tiếng:
- Uống canh đi đã!
- Uống hết cả bát canh thì anh lăn mất à?
- Nó chỉ là bát canh nhỏ có gì mà kêu ca không uống được
- Bát canh nhỏ?- Minh trợn mắt chỉ vào chiếc bát đựng canh to đùng trước mặt- Bát này nhỏ vậy bát nào mới lớn.
- Ờ...Như cái nồi thì to- Nó đánh mắt nhìn về cái nồi rồi lại nhìn Minh làm hắn cau mặt
- Em làm ơn đừng có nhắc đến cái nồi được không- Minh nhìn nó nhăn nhó kiến nghị
- Vậy thì uống đi!- Nó nói rồi múc cho Minh một bát, sau đó cũng tự múc cho bản thân một bát, nhưng chưa uống vội mà khoanh tay nhìn Minh uống canh. Minh múc từng thìa, từ tốn uống mắt sáng bừng lên, đến lúc hết lại đưa bát cho nó lấy thêm
- Di! Canh của em nấu ngon tuyệt, dì dạy em à?- Minh nói mà không quên dơ ngón cái về phía nó. Nó không nói, đưa cho Minh một bát canh nữa, sau đó mới bắt đầu uống canh ở bát mình, không khí ở bàn ăn tự nhiên lắng xuống.
- Không phải! Là mẹ nuôi tôi dạy.- Lúc này Minh mới giật mình nhận ra lúc nãy mình lỡ miệng. Ngước lên nhìn nó bằng ánh mắt áy náy- Không phải nhìn thôi như vậy. Tôi không sao. Ăn đi cho nóng.
- Dì vẫn chưa gọi điện cho em à?- Nó lắc đầu thay cho câu trả lời. Minh cũng không hỏi gì nữa, tập chung uống canh. Giải quyết chỗ canh một cách nhanh chóng, rồi xếp bát cho nó đem đi rửa
- Ngồi đây chờ tôi một lát! Tôi rửa xong rồi đưa anh lên phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.