Vạn Cổ Tà Đế

Chương 11: Lần đầu Tà sát - Vượt qua nỗi sợ hãi (1)

Manh Nguyên Tử - 萌元子

11/05/2023

Mặt trời dần về phía Tây.

Mặc dù Ảm Lam Sơn lớn mấy ngàn dặm, không quá cao, lấy tốc độ của Tà Thiên sáu canh giờ đã gần đến sườn núi, một đường vừa đi vừa nghỉ, Long Báo Mộc trong tay nải sau lưng đã giảm bớt hai phần.

Đối với người thiếu hụt rất nhiều Nguyên Dương như hắn mà nói, leo núi cũng là một loại tu luyện vô cùng hiệu quả, tu luyện không chỉ vì thân thể hắn yếu ớt, mà còn thiếu thốn sự trải nghiệm, cùng với sự khiếp đảm vừa nhập thế.

Không ai biết, dọc theo con đường này nhịp tim Tà Thiên đập nhanh như thế nào, Trần Cân vẫn luôn đi theo sau lưng hắn, tu vi đạt tới Man Lực Cảnh tầng thứ bảy, cũng chỉ có thể nhìn thấy sự trấn định cùng thân trọng trên người hắn.

Đương nhiên, chủ yếu là Tà Thiên đi chậm vững vàng, bởi vì hắn phải tiết kiệm thể lực.

Cho nên, Trần Cần chấn kinh trước vẻ trầm ổn của Tà Thiên, đã sớm đi theo Tà Thiên nhưng vẫn không dám ra tay, mặc dù nhìn qua Tà Thiên trông như đã mất hết Nguyên Dương, nhưng trước khi biết rõ thực lực của đối phương, hắn không dám ra tiền.

Tà Thiên cũng phát hiện người sau lưng, hắn không biết đối phương có ý tốt hay ú xấu với mình, có điều hắn đã đạt được một phần nhỏ của Tà Đế tâm pháp tầng thứ nhất Tà Sát, có thể cảm nhận được địch ý.

Đạt được một phần nhỏ của Tà Sát, không chỉ để cho hắn cảm ứng được người vật chung quanh, quan trọng hơn là, bây giờ hắn đọc sách sẽ không quên được, bốn cuốn sách trước đó là bằng chứng tốt nhất.

Đi lên núi, thường xuyên nghe thấy thanh âm hưng phấn của đám võ giã, hoặc là tiếng kêu thảm của dã thú, đương nhiên cũng có tiếng kêu thảm thiết của đám người, hoặc là tiếng dã thú khát máu bạo rống.

Khi Tà Thiên nhìn thấy cỗ thi thể bất động bên ngoài đường núi vài chục trượng, hắn dừng bước chân, ngừng đại khái mấy tức hắn chệch hướng đường núi, đi đến chỗ thi thể.

- Ngừng .

Trần Cần phất tay ngăn cản mọi người tiến lên, híp mắt đánh giá nhất cử nhất động Tà Thiên.

Đây là lần đầu tiên Tà Thiên nhìn thấy người chết, không còn hơi thở, toàn thân rét lạnh, không nhúc nhích tí nào, bời vì mẫn cảm với Nguyên Dương, hắn còn phát hiện trong cỗ thi thể này này còn có một tia Nguyên Dương, sắp biến mất.

Giống như nhìn thấy tương lai của mình mình, trong lòng hắn khẩn trương, vì chống cự cảm giác hoảng sợ này, hắn lại lãng phí chút Nguyên Dương, hít sâu mấy lần, sau đó ngồi xổm xuống.



Trên thi thể có một bộ hộ thân giáp, trước hộ thân giáp, một loạt thú trảo ấn rõ mồn một trước mắt, lực phòng ngự lực giảm mạnh, Tà Thiên phớt lờ, đeo lên cổ, nhặt trường kiếm trên mặt đất dò xét một phen, chợt vứt bỏ, bởi vì trường kiếm đã bị bẻ cong, càng bởi vì hắn không biết dùng.

Phàm là thứ cho rằng có tác dụng với mình, tất cả đều bị cởi khỏi thi thể, hoặc mặc trên thân thể, hoặc cất vào ngực, hoặc nhét vào tay nải, chỉ chốc lát sau, thi thể đã trơ trụi, Tà Thiên đã đổi trang phục.

Lúc hắn đang cân nhắc có nên lãng phí chút thể lực, đào hố chôn thi thể, tiếng bước chân dần dần tiếp cận, Tà Thiên quay đầu, một thanh niên võ giả y phục tả tơi đập vào mi mắt.

Trong mắt thanh niên võ giả, tất cả đều là vẻ tham lam không che giấu chút nào, mà thứ khiến hắn sinh ra dục vọng nồng đậm, không phải bộ hộ thân giáp rách rưới kia, mà chính quả trứng bị Tà Thiên nhét vào tay nải.

- Giao quả trứng kia ra, tự chặt một tay, tha cho ngươi khỏi cái chết!

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Đại đạo trong tay thanh niên võ giả dính máu, đao quang lấp lóe, từng bước một tới gần Tà Thiên.

Tà Thiên run rẩy lùi lại hai bước, đứng vững.

- Ngươi muốn giết ta.

- Giao quả trứng kia ra, tự chặt đứt một tay, nói thêm một chữ nữa, chết!

- Ngươi muốn giết ta.

Tà Thiên lại run rẩy lui một bước.

- Thấy không, đối mặt với võ giả Man Lực Cảnh tầng năm, hắn lui hai bước vượt qua thi thể, để tránh phát sinh sai lầm lúc tranh đấu.

Trong mắt Trần Cần lóe lên tia dị quang, không tự chủ được đối sau lưng mọi người nói ra bản thân cao minh phán đoán:



- Lần thứ hai lui một bước, tránh ở Thanh thạch sau lưng cao cỡ nửa người, không chỉ có xê dịch đường sống, lúc khai chiến, có thể dựa vào Thanh thạch để chặn đao của đối phương!

Vừa phân tích xong, chúng tôn tử Trần gia hai mắt nhất thời tỏa sáng, những người cho rằng Tà Thiên bởi vì hoảng sợ mà lùi bước không khỏi co rụt đầu lại, trong lòng vô cùng kính nể Trần Cần, đây mới là cao nhân thực sự.

Có điều Trần Cần đoán sai rồi.

Lần đầu tiên Tà Thiên lùi bước, là bởi vì lần đầu gặp phải tình huống nguy hiểm hoảng sợ, đời này hắn chưa từng đánh nhau chứ đừng nói đến quyết đấu sinh tử gì đó? Mà lần thứ hai là bởi vì Tà Thiên cảm thấy, bản thân lui lại một bước, đã không còn đường thoái lui.

- Chết!

Một vòng đao quang bổ tới, đao phong tới mặt, Tà Thiên không tự chủ nhắm mắt lại, nỗi hoảng sợ bị hắn cưỡng ép đè xuống giờ phút này đột nhiên bạo phát, trong nháy mắt chiếm cứ đầu óc hắn.

Phải chết sao…

Lúc này trong đầu hắn nảy sinh ý nghĩ này, ánh mắt hắn thành híp lại, lúc sắp hoàn toàn nhắm mắt lại, vào thời khắc này, không biết là cái gì kích thích hắn, ánh mắt đột nhiên trợn tròn!

- Kim Xà Xuất Động!

Võ giả trẻ tuổi mở to hai mắt chuẩn bị thưởng thức phế nhân bị chém thành hai khúc, chỉ cảm thấy trước mắt kim quang bùng lên, sau một khắc hắn cảm thẩy bản thân tràn ngập ánh sáng, trước ngực tê rần, phun ra một ngụm máu tươi.

Phốc!

Rầm!

- Cái này, đây là chiêu thức gì!

Trần Cần quả thực không thể tin vào những gì mình nhìn thấy trước mắt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Tà Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook