Chương 4: Tà Thiên xuất thế - Cơ duyên (2)
Manh Nguyên Tử - 萌元子
11/05/2023
Lúc thốt ra những chữ này Tạ Thiên cũng phun ra một ngụm máu tươi, miệng vết thương chảy xuôi, rút vào trong cơ thể Tạ Thiên.
Đúng lúc này, trong đầu Tạ Thiên xuất hiện gương mặt tinh mỹ kia, nhưng lần này, gương mặt Nữ Thần không khiến hắn cảm thấy ngọt ngào chút nào, ngược lại làm cho hắn hoàn toàn luân hãm trong vực sâu phẫn nộ.
- Tạ Uẩn, ngươi quá độc ác.
Rầm.
Dường như nghe được Lôi minh đang nổ tung trong cơ thể Tạ Thiên, lão đầu điên tiến lại gần, ánh mắt sáng rực không buông tha bất kỳ dị biến nào trên thân thể Tạ Thiên, nhưng cho dù là hắn bố trí đại cục kinh thiên này, cũng không biết lúc này Tạ Thiên đang xảy ra biến hóa gì.
- Noãn sanh, vòng cổ loan đao, tuyệt cảnh, dung hợp.
Lão đầu điên thất thần nỉ non nói:
- Chủ thượng, không biết lần này, huyết mạch của ngài có thể xuất hiện lần nữa hay không.
Tạ Thiên vốn đang trầm luân trong vực sâu phẫn nộ do Tạ Soái cùng Tạ Uẩn tạo thành, đột nhiên phát hiện mình đi vào một địa phương nào đó.
Nơi này rất tà khí, bởi vì lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, trên trời có một chữ.
Chữ này chính là Tà.
Chữ Tà lớn như trời, đổi lại là lúc trước, hắn chắc chắn sẽ hiếu kỳ dò xét xem sao, nhưng giờ phút này hắn không có phần tâm tình này, sau khi đến nơi lạ lẫm này, hắn lại chuẩn bị nhảy vào vực sâu phẫn nộ, cũng bởi vì lựa chọn này, mảnh thiên địa này phát sinh biến đổi lớn.
Lôi Minh lại nổi lên, Tạ Thiên ngước đầu nhìn lên, chữ Tà ầm ầm vỡ vụn, vô số toái phiến hóa thành từng dòng nước lũ to lớn rơi xuống, khí thế cuồn cuộn, kinh thiên động địa.
Tạ Thiên động, hắn không thể không động, bời vì mục tiêu của dòng nước lũ là thân thể hắn, cảm giác nguy cơ cực đại khiến hắn phi nước đại không nghỉ, nhưng bất luận hắn chạy như thế nào, chạy nhanh hơn nữa, mục tiêu của dòng nước lũ vẫn cứ tập trung vào hắn.
- Người ức hiếp ta, trời cũng ức hiếp ta.
Vực sâu phẫn nộ trong lòng Tạ Thiên dâng lên mấy phần, nếu trước đây hắn có ý nghĩ hủy diệt Tạ gia thì giờ phút này, hắn có ý nghĩ hủy diệt thiên địa.
Dường như cảm ứng được sự biến hóa của Tạ Thiên, dòng nước lũ nháy mắt đánh vào trong cơ thể Tạ Thiên, Tạ Thiên mang theo sự oán giận mà chạy trốn.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn bỗng dưng xuất hiện thêm bốn chữ.
- Truyền thừa Tà Đế.
Khi hắn còn chưa rõ ràng hàm nghĩa của bốn chữ này, một dòng nước lũ ý thức xông vào trong đầu hắn, sau đó ở trong mắt lão đầu điên, Tạ Thiên vẹo cổ, lại lần nữa ngất đi.
- Cái này.
Lão đầu điên thấy vậy, có chút không hiểu rõ tình huống hiện tại, ngồi xổm xuống thăm dò khí tức của Tạ Thiên, mới hơi an tâm chút, chậm rãi lên giường, yên tĩnh ngẩn người.
- Ta là Tà Đế, ngươi là kiến hôi, nhận truyền thừa của ta, thiên địa vứt bỏ, cả đời không bị trói buộc, Tà do tâm, tất cả sở dục, nghiêng trời lệch đất.
- Tà Đế tâm pháp, lấy tính cách làm khu động, tính cách càng Tà, tâm pháp càng tinh, chán ghét thế tục, hành sự càng thuận.
- Tâm pháp tầng thứ nhất: Tà Sát.
- Công pháp Man Lực Cảnh tầng thứ nhất: Bồi Nguyên Công, Hỗn Thế Ngưu Ma Kình.
- Bình thường người thừa kế, mỗi cảnh giới công pháp không thể thay đổi, nếu không tu vi sẽ không thể nào tấn thăng!
- Ghi nhớ, Tà chính là ngươi, ngươi chính là Tà.
Tạ Thiên lần nữa tỉnh lại, nhìn thấy căn phòng rách rưới, căn phòng vẫn đang biến ảo thành hai khuôn mặt dữ tợn cùng kiều diễm kia, nhưng tất cả gương mặt cùng tâm tình, cuối cùng đều biến thành chữ Tà.
Hắn không biết, giờ phút này khóe miệng mình đang nở một nụ cười tà mị, nụ cười này rất tà, Tà không được phép tồn tại trên đời, nhưng hắn biết, hắn bị phế họ Tạ đã có tên mới.
- Bắt đầu từ bây giờ, tên ta, Tà Thiên.
Sắc trời đã tối, trong phòng ngọn đèn u ám, phù hợp với tâm tình của Tà Thiên.
Mặc dù đã mất hết can đảm lúc đạt được Tà Đế truyền thừa, lửa giận cùng oán độc trong lòng bị Tà Đế tâm pháp thu nạp, trong thời gian ngắn, Tà Thiên vẫn không cách nào thoát khỏi trói buộc của cừu hận, lòng hắn, vẫn đau muốn chết.
Tà Thiên theo thói quen xoa xoa vòng cổ trước ngực, cảm giác trống vắng khiến hắn giật mình, cúi đầu nhìn lại, vòng cổ treo loan đao làm bạn với hắn mười hai năm đã không còn sót lại chút gì, lúc hắn đang kinh ngạc thì dường như nghĩ đến cái gì, không khỏi buông tay trái xuống.
- Không ngờ cơ duyên đã theo ta mười hai năm, nếu như ta có thể sớm đạt được truyền thừa….
Tà Thiên cảm thấy hơi khó hiểu, Truyền thừa Tà Đế chính là chiếc vòng cổ kia, nhưng đó cũng không phải là thứ hắn đeo từ khi còn nhỏ, là lão đầu điên đeo cho hắn, mà truyền thừa mặc dù làm bạn với hắn mười hai năm, nếu không có thảm kịch lần này, muốn mở ra quả thực là nói chuyện viển vông.
Sau khi cùng lão đầu điên cơm nước xong xuôi, Tà Thiên đi đến ổ chăn sáu năm trước của mình, sau khi đuổi mấy chục con côn trùng trong chăn ra, hắn nằm xuống, nhưng vừa nằm xuống, lại đứng lên.
- Bồi Nguyên Công, Hỗn Thế Ngưu Ma Kình.
Vừa nghĩ tới Bồi Nguyên Công, trên mặt Tà Thiên hiện lên một tia đau đớn, sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn lại bắt đầu tu luyện Bồi Nguyên Công.
Hắn không thể không luyện, bởi vì Nguyên Dương của hắn bị hút không còn một mảnh, không luyện thì sẽ phải chết, bởi vì đây là công pháp mà Truyền thừa Tà Đế quy định, không luyện vĩnh viễn sẽ không thể tấn thăng, hơn nữa bởi vì hắn muốn trở thành người trên vạn người, tiêu diệt đi cừu hận cùng lửa giận trong lòng.
Tu luyện truyền thừa Tà Đế, là con đường ra duy nhất của hắn.
- Ta thề, có một ngày thế nhân nhìn bầu trời chắc chắn sẽ nhìn thấy một chữ Tà, chính là do ta khắc.
Dựa vào cừu hận cùng lòng kiên nghị, Tà Thiên cứ thế mà tu luyện Bồi Nguyên Công hai canh giờ, khi hắn ngã vào ổ chăn, toàn thân dường như tan ra thành từng mảnh, Nguyên Dương trong cơ thể mặc dù bởi vì đánh mất Nguyên Dương bản mệnh mà chậm rãi trôi qua, nhưng qua ba canh giờ cố gắng, cũng làm cho Nguyên Dương trong cơ thể hắn có thể đủ nhiều chèo chống một hồi.
- Gia gia, ta nhớ ngài có quyển sách, lớn như vậy.
Tà Thiên cố hết sức khoa tay, nói:
- Cuốn sách mà có trang bìa đã bị ta xé nhóm lửa ấy, còn nữa không.
Xoạt xoạt.
Cuốn sách bay đến bên cạnh Tà Thiên hắn vươn tay nhặt lên, tinh tế lật vài trang, không khỏi mỉm cười, mặc dù hắn xé trang bìa, không biết tên cuốn sách này là gì, nhưng mỗi trang sách đều vẽ một con trâu.
Con trâu phách lối này, tên là Hỗn Thế Ngưu Ma.
Đúng lúc này, trong đầu Tạ Thiên xuất hiện gương mặt tinh mỹ kia, nhưng lần này, gương mặt Nữ Thần không khiến hắn cảm thấy ngọt ngào chút nào, ngược lại làm cho hắn hoàn toàn luân hãm trong vực sâu phẫn nộ.
- Tạ Uẩn, ngươi quá độc ác.
Rầm.
Dường như nghe được Lôi minh đang nổ tung trong cơ thể Tạ Thiên, lão đầu điên tiến lại gần, ánh mắt sáng rực không buông tha bất kỳ dị biến nào trên thân thể Tạ Thiên, nhưng cho dù là hắn bố trí đại cục kinh thiên này, cũng không biết lúc này Tạ Thiên đang xảy ra biến hóa gì.
- Noãn sanh, vòng cổ loan đao, tuyệt cảnh, dung hợp.
Lão đầu điên thất thần nỉ non nói:
- Chủ thượng, không biết lần này, huyết mạch của ngài có thể xuất hiện lần nữa hay không.
Tạ Thiên vốn đang trầm luân trong vực sâu phẫn nộ do Tạ Soái cùng Tạ Uẩn tạo thành, đột nhiên phát hiện mình đi vào một địa phương nào đó.
Nơi này rất tà khí, bởi vì lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, trên trời có một chữ.
Chữ này chính là Tà.
Chữ Tà lớn như trời, đổi lại là lúc trước, hắn chắc chắn sẽ hiếu kỳ dò xét xem sao, nhưng giờ phút này hắn không có phần tâm tình này, sau khi đến nơi lạ lẫm này, hắn lại chuẩn bị nhảy vào vực sâu phẫn nộ, cũng bởi vì lựa chọn này, mảnh thiên địa này phát sinh biến đổi lớn.
Lôi Minh lại nổi lên, Tạ Thiên ngước đầu nhìn lên, chữ Tà ầm ầm vỡ vụn, vô số toái phiến hóa thành từng dòng nước lũ to lớn rơi xuống, khí thế cuồn cuộn, kinh thiên động địa.
Tạ Thiên động, hắn không thể không động, bời vì mục tiêu của dòng nước lũ là thân thể hắn, cảm giác nguy cơ cực đại khiến hắn phi nước đại không nghỉ, nhưng bất luận hắn chạy như thế nào, chạy nhanh hơn nữa, mục tiêu của dòng nước lũ vẫn cứ tập trung vào hắn.
- Người ức hiếp ta, trời cũng ức hiếp ta.
Vực sâu phẫn nộ trong lòng Tạ Thiên dâng lên mấy phần, nếu trước đây hắn có ý nghĩ hủy diệt Tạ gia thì giờ phút này, hắn có ý nghĩ hủy diệt thiên địa.
Dường như cảm ứng được sự biến hóa của Tạ Thiên, dòng nước lũ nháy mắt đánh vào trong cơ thể Tạ Thiên, Tạ Thiên mang theo sự oán giận mà chạy trốn.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn bỗng dưng xuất hiện thêm bốn chữ.
- Truyền thừa Tà Đế.
Khi hắn còn chưa rõ ràng hàm nghĩa của bốn chữ này, một dòng nước lũ ý thức xông vào trong đầu hắn, sau đó ở trong mắt lão đầu điên, Tạ Thiên vẹo cổ, lại lần nữa ngất đi.
- Cái này.
Lão đầu điên thấy vậy, có chút không hiểu rõ tình huống hiện tại, ngồi xổm xuống thăm dò khí tức của Tạ Thiên, mới hơi an tâm chút, chậm rãi lên giường, yên tĩnh ngẩn người.
- Ta là Tà Đế, ngươi là kiến hôi, nhận truyền thừa của ta, thiên địa vứt bỏ, cả đời không bị trói buộc, Tà do tâm, tất cả sở dục, nghiêng trời lệch đất.
- Tà Đế tâm pháp, lấy tính cách làm khu động, tính cách càng Tà, tâm pháp càng tinh, chán ghét thế tục, hành sự càng thuận.
- Tâm pháp tầng thứ nhất: Tà Sát.
- Công pháp Man Lực Cảnh tầng thứ nhất: Bồi Nguyên Công, Hỗn Thế Ngưu Ma Kình.
- Bình thường người thừa kế, mỗi cảnh giới công pháp không thể thay đổi, nếu không tu vi sẽ không thể nào tấn thăng!
- Ghi nhớ, Tà chính là ngươi, ngươi chính là Tà.
Tạ Thiên lần nữa tỉnh lại, nhìn thấy căn phòng rách rưới, căn phòng vẫn đang biến ảo thành hai khuôn mặt dữ tợn cùng kiều diễm kia, nhưng tất cả gương mặt cùng tâm tình, cuối cùng đều biến thành chữ Tà.
Hắn không biết, giờ phút này khóe miệng mình đang nở một nụ cười tà mị, nụ cười này rất tà, Tà không được phép tồn tại trên đời, nhưng hắn biết, hắn bị phế họ Tạ đã có tên mới.
- Bắt đầu từ bây giờ, tên ta, Tà Thiên.
Sắc trời đã tối, trong phòng ngọn đèn u ám, phù hợp với tâm tình của Tà Thiên.
Mặc dù đã mất hết can đảm lúc đạt được Tà Đế truyền thừa, lửa giận cùng oán độc trong lòng bị Tà Đế tâm pháp thu nạp, trong thời gian ngắn, Tà Thiên vẫn không cách nào thoát khỏi trói buộc của cừu hận, lòng hắn, vẫn đau muốn chết.
Tà Thiên theo thói quen xoa xoa vòng cổ trước ngực, cảm giác trống vắng khiến hắn giật mình, cúi đầu nhìn lại, vòng cổ treo loan đao làm bạn với hắn mười hai năm đã không còn sót lại chút gì, lúc hắn đang kinh ngạc thì dường như nghĩ đến cái gì, không khỏi buông tay trái xuống.
- Không ngờ cơ duyên đã theo ta mười hai năm, nếu như ta có thể sớm đạt được truyền thừa….
Tà Thiên cảm thấy hơi khó hiểu, Truyền thừa Tà Đế chính là chiếc vòng cổ kia, nhưng đó cũng không phải là thứ hắn đeo từ khi còn nhỏ, là lão đầu điên đeo cho hắn, mà truyền thừa mặc dù làm bạn với hắn mười hai năm, nếu không có thảm kịch lần này, muốn mở ra quả thực là nói chuyện viển vông.
Sau khi cùng lão đầu điên cơm nước xong xuôi, Tà Thiên đi đến ổ chăn sáu năm trước của mình, sau khi đuổi mấy chục con côn trùng trong chăn ra, hắn nằm xuống, nhưng vừa nằm xuống, lại đứng lên.
- Bồi Nguyên Công, Hỗn Thế Ngưu Ma Kình.
Vừa nghĩ tới Bồi Nguyên Công, trên mặt Tà Thiên hiện lên một tia đau đớn, sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn lại bắt đầu tu luyện Bồi Nguyên Công.
Hắn không thể không luyện, bởi vì Nguyên Dương của hắn bị hút không còn một mảnh, không luyện thì sẽ phải chết, bởi vì đây là công pháp mà Truyền thừa Tà Đế quy định, không luyện vĩnh viễn sẽ không thể tấn thăng, hơn nữa bởi vì hắn muốn trở thành người trên vạn người, tiêu diệt đi cừu hận cùng lửa giận trong lòng.
Tu luyện truyền thừa Tà Đế, là con đường ra duy nhất của hắn.
- Ta thề, có một ngày thế nhân nhìn bầu trời chắc chắn sẽ nhìn thấy một chữ Tà, chính là do ta khắc.
Dựa vào cừu hận cùng lòng kiên nghị, Tà Thiên cứ thế mà tu luyện Bồi Nguyên Công hai canh giờ, khi hắn ngã vào ổ chăn, toàn thân dường như tan ra thành từng mảnh, Nguyên Dương trong cơ thể mặc dù bởi vì đánh mất Nguyên Dương bản mệnh mà chậm rãi trôi qua, nhưng qua ba canh giờ cố gắng, cũng làm cho Nguyên Dương trong cơ thể hắn có thể đủ nhiều chèo chống một hồi.
- Gia gia, ta nhớ ngài có quyển sách, lớn như vậy.
Tà Thiên cố hết sức khoa tay, nói:
- Cuốn sách mà có trang bìa đã bị ta xé nhóm lửa ấy, còn nữa không.
Xoạt xoạt.
Cuốn sách bay đến bên cạnh Tà Thiên hắn vươn tay nhặt lên, tinh tế lật vài trang, không khỏi mỉm cười, mặc dù hắn xé trang bìa, không biết tên cuốn sách này là gì, nhưng mỗi trang sách đều vẽ một con trâu.
Con trâu phách lối này, tên là Hỗn Thế Ngưu Ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.