Chương 40: Thời khắc sinh tử - Bỏ trốn (Trung) (2)
Manh Nguyên Tử - 萌元子
11/05/2023
- Ai, Ân Dung không biết lần này Hứa thiếu gia sẽ khổ sở như thế nào.
Khâu Minh thổn thức nói.
- Không! Ngay cả chất nữ nhà mình cũng có thể bán đứng, không hố hắn thì hố ai?
Hắc Man Tử cười hề hề một tiếng, run dây cương lên, đuổi theo Hứa thiếu gia.
- Ngươi nói gì?
Ân Điềm Nhi từ trong xe đứng lên, không để ý đầu bị nóc xe đụng đến đau đớn, vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Sát tu?
Ân Phóng mười phần khẳng định gật đầu, ngưng trọng trả lời:
- Đại tiểu thư, quả thật là như thế, Hà Tây Đạo vẫn chưa phong tỏa tin tức, ngược lại công khai, nói có một võ giả đã thực sự sát tu ở hành lang Hà Tây, quả thực nhân thần cộng phẫn, Hà Tây Đạo chuẩn bị thay trời hành đạo!
- Sát tu, sát tu, không sai, nếu không phải là sát tu, vì sao ngươi tiến bộ nhanh như vậy...
Ân Điềm Nhi thất thần ngồi xuống, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ, nàng mặc dù chưa từng tập võ, lại biết được sát tu là một loại phương pháp tu luyện ác độc nhất, cho dù là lấy Hà Tây làm đủ chuyện ác cũng sẽ không xuống tay, cũng sẽ không có người đồng ý, chỉ biết bị nhân sĩ võ lâm thiên hạ liên hợp cắn nuốt, bởi vì tất cả sát tu đến cuối cùng đều sẽ mất đi nhân tính, trở thành nô lệ.
- Đại tiểu thư, người không sao chứ?
Thấy Ân Điềm Nhi có chút khác thường, Ân Phóng khẩn trương hỏi.
Ân Điềm Nhi thở dài, lắc đầu tỏ vẻ không có gì đáng ngại, một lát sau lại dặn dò nói:
- Tất cả mọi người rút… Ôi, Ân thủ lĩnh, ngươi có nghe thấy không?
Ân Phóng quay đầu lại, nhìn về phía trước:
- Kỳ quái, tiếng vó ngựa chỉnh tề như thế, chẳng lẽ là Mộc Lan quân? Cũng không nghe nói gần đây Mộc Lan quân có người điều động, đại tiểu thư, ta phái người đi xem một chút!
Không biết tại sao, Ân Điềm Nhi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn, không biết là bởi vì lần đầu nghe thấy sát tu hoảng sợ, hay là bởi vì tiếng vó ngựa lay động tâm phòng nàng.
Sát Thần Trại về hướng nam mười lăm dặm, có một cái động, Tà Thiên ở bên trong.
Trong động được cho là yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở dồn dập của hắn, tiếng hít thở vô cùng chói tai, giống như là ống bễ bị thủng đang nhanh chóng co rút lại, thỉnh thoảng còn có bọt máu lấp lánh phun ra từ mũi và miệng hắn, vẻn vẹn chỉ có hai mươi tức, một vầng sáng đỏ thẫm xuất hiện trên mặt đất trước mặt hắn hai thước.
- Khụ khụ khụ khụ…
Rốt cuộc, Tà Thiên nhịn không được phổi đau nhức kịch liệt, ho vài tiếng, kết quả ho khan là vũng máu đỏ thẫm kia, có thêm mấy cục huyết màu đen đã đông cứng.
Nghe tiếng ho khan như đao kiếm loong koong, Tà Thiên biết phổi mình bị thương rất nặng, đáy mắt hắn không khỏi lộ ra một chút sợ hãi, hắn lại nhớ tới một chưởng không thể địch nổi của Lý Nguyên Dương.
Không cách nào địch nổi là cảm thụ duy nhất của Tà Thiên, chạy trốn hai ngày, gần như mỗi lần bị Lý Nguyên Dương đuổi kịp, hắn đều sinh ra loại cảm giác này, bởi vì mỗi một lần hắn đều sẽ bị thương, mỗi một lần thương thế đều nặng hơn lần trước.
Đối phương cũng không muốn để cho hắn lập tức chết đi, ngược lại giống như đang đùa giỡn hắn, đây là một trong hai ngày Tà Thiên chạy trốn, cho nên lần này hắn không chạy trốn nữa, bởi vì hắn không có khí lực để chạy, càng không bố trí một ít thủ đoạn nào ở ngoài động, một là bởi vì bố trí cũng vô ích, hai là bởi vì thu hoạch trên Ám Lam Sơn đã tiêu hao hầu như không còn.
Bởi vậy, khi Tà Thiên nhìn thấy cửa động xuất hiện thêm một đôi bắp chân con người, cũng không kinh ngạc, chỉ là di chuyển thân thể nửa thân dưới để làm cho mình càng thêm thoải mái, đồng thời làm cho Bồi Nguyên Công hoạt động nhanh hơn.
Bồi Nguyên Công hoàn toàn trở thành bản năng thân thể là hắn chạy trốn hai ngày thu hoạch được cái khác, cho dù hắn bất động, mười tám sợi dây trong cơ thể cũng sẽ chủ động dẫn dắt cơ bắp, hoàn thành ba bộ động tác Bồi Nguyên Công, đây mới là nguyên nhân duy nhất hắn sống sót.
- Cuối cùng cũng không chạy trốn nữa, cám ơn ngươi.
Lý Nguyên Dương thở dài một tiếng, đi vòng quanh Tà Thiên năm thước bên ngoài vài vòng, phát hiện bên cạnh Tà Thiên chỉ có một cái bình nước, cũng không có cạm bẫy, thì thở phào nhẹ nhõm, xoay đầu ngón tay nhớ lại:
- Hai chân và lưng đều bị trúng hắc cốt độc, vai trái bị Hắc cốt phiến của ta cắt đứt, bụng ta trúng một nhát Tử Ngọ Xử, lúc ấy ta thấy hình như ruột bị ngươi nhét vào, sau đó là một canh giờ trước, ngươi trúng Hắc Sát chưởng của ta.
- Chạy không nổi.
Tà Thiên mím môi khô héo, yếu ớt nói.
Lý Nguyên Dương tương đối đồng ý gật đầu, cảm khái nói:
- Đừng nói đến ngươi, cho dù là Nội khí cảnh như ta chạy điên cuồng trong hai ngày cũng chịu không nổi, kỳ thật ta rất khâm phục ngươi, ngươi kiên quyết, dũng cảm, thông minh, nhất là năng lực học tập cực mạnh, thật sự, có một khoảng thời gian ta đi theo phía sau ngươi, thật sự không đành lòng lại đả thương ngươi.
Nếu như không khiêm tốn, hắn cũng thấy Lý Nguyên Dương nói như vậy không sai, Tà Thiên suy nghĩ một chút, cũng đồng ý gật đầu.
Lý Nguyên Dương nở nụ cười, cũng không để ý tới phong thái cao thủ, đặt mông ngồi trên mặt đất, sau đó quan tâm nói:
- Ngươi có thể kiên trì được nữa không, lát nữa còn phải lên Sát Thần Trại, đoán chừng ngươi sẽ bị chúng đương gia ngược đãi một trận trước, sau đó mới bị Triệu Húc Dương lăng trì.
- Ta rất đói, rất khát.
Tà Thiên nhìn bình nước bên cạnh, đáng tiếc hắn không có sức lực mà cầm lấy.
Lý Nguyên Dương cười cười:
- Không vội không vội, ta còn có chút chuyện muốn nói, nói xong lại hầu hạ ngươi ăn uống, đáng tiếc ngươi giết nhi tử duy nhất của Triệu Húc Dương, ai cũng không cứu được ngươi, nếu không ta thật sự muốn kết giao bằng hữu với ngươi, haiz, tạo hóa trêu người.
- Có phải ngươi muốn hỏi ta chuyện của Nguyên Dương hay không.
Đồng tử Lý Nguyên Dương khẽ co rụt, lại không kiêng dè, gật đầu cười hỏi:
- Lời này nên bắt đầu từ đâu?
Tà Thiên dường như lại nhìn thấy Tạ Uẩn, lắc đầu nói:
- Được viết trên mặt ngươi.
Lý Nguyên Dương bi thương sờ sờ hai má tái nhợt của mình, khuôn mặt dần dần bi thương.
- Hai mươi lăm năm trước, ta vốn là thiên tài số một Tử Liễu Thành, năm đó ta mười lăm, Man Lực Cảnh tầng tám , trong võ lâm không ai có thể địch lại, đáng tiếc buổi tối trước trận chung kết, Biện Lương Hưa gia ám toán ta, không chỉ làm cho ta mất đi đồng thân, còn bị truy nã, bất đắc dĩ, chỉ có thể đến hành lang Hà Tây làm cướp.
- Đồng thân là cái gì?
Lý Nguyên Dương thật vất vả mới làm cho mình bi ai, muốn mượn chuyện này để cảm động Tà Thiên, lại bị câu hỏi này làm choáng ngợp, nhất thời cũng không có tâm tư giả bộ tiếp, thẳng thừng nói:
- Nguyên Dương ngươi mất sạch, so với ta còn thảm hơn, nhưng ta thấy ngươi chẳng những không kiệt sức mà sức chịu đựng ngược lại mạnh mẽ một cách kinh ngạc, không biết ngươi luyện loại công pháp gì, có thể dạy ta hay không?
Tà Thiên không chút do dự, gật đầu nói:
- Ta luyện công pháp gọi là Bồi Nguyên Công, ta dạy ngươi.
Khâu Minh thổn thức nói.
- Không! Ngay cả chất nữ nhà mình cũng có thể bán đứng, không hố hắn thì hố ai?
Hắc Man Tử cười hề hề một tiếng, run dây cương lên, đuổi theo Hứa thiếu gia.
- Ngươi nói gì?
Ân Điềm Nhi từ trong xe đứng lên, không để ý đầu bị nóc xe đụng đến đau đớn, vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Sát tu?
Ân Phóng mười phần khẳng định gật đầu, ngưng trọng trả lời:
- Đại tiểu thư, quả thật là như thế, Hà Tây Đạo vẫn chưa phong tỏa tin tức, ngược lại công khai, nói có một võ giả đã thực sự sát tu ở hành lang Hà Tây, quả thực nhân thần cộng phẫn, Hà Tây Đạo chuẩn bị thay trời hành đạo!
- Sát tu, sát tu, không sai, nếu không phải là sát tu, vì sao ngươi tiến bộ nhanh như vậy...
Ân Điềm Nhi thất thần ngồi xuống, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ, nàng mặc dù chưa từng tập võ, lại biết được sát tu là một loại phương pháp tu luyện ác độc nhất, cho dù là lấy Hà Tây làm đủ chuyện ác cũng sẽ không xuống tay, cũng sẽ không có người đồng ý, chỉ biết bị nhân sĩ võ lâm thiên hạ liên hợp cắn nuốt, bởi vì tất cả sát tu đến cuối cùng đều sẽ mất đi nhân tính, trở thành nô lệ.
- Đại tiểu thư, người không sao chứ?
Thấy Ân Điềm Nhi có chút khác thường, Ân Phóng khẩn trương hỏi.
Ân Điềm Nhi thở dài, lắc đầu tỏ vẻ không có gì đáng ngại, một lát sau lại dặn dò nói:
- Tất cả mọi người rút… Ôi, Ân thủ lĩnh, ngươi có nghe thấy không?
Ân Phóng quay đầu lại, nhìn về phía trước:
- Kỳ quái, tiếng vó ngựa chỉnh tề như thế, chẳng lẽ là Mộc Lan quân? Cũng không nghe nói gần đây Mộc Lan quân có người điều động, đại tiểu thư, ta phái người đi xem một chút!
Không biết tại sao, Ân Điềm Nhi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn, không biết là bởi vì lần đầu nghe thấy sát tu hoảng sợ, hay là bởi vì tiếng vó ngựa lay động tâm phòng nàng.
Sát Thần Trại về hướng nam mười lăm dặm, có một cái động, Tà Thiên ở bên trong.
Trong động được cho là yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở dồn dập của hắn, tiếng hít thở vô cùng chói tai, giống như là ống bễ bị thủng đang nhanh chóng co rút lại, thỉnh thoảng còn có bọt máu lấp lánh phun ra từ mũi và miệng hắn, vẻn vẹn chỉ có hai mươi tức, một vầng sáng đỏ thẫm xuất hiện trên mặt đất trước mặt hắn hai thước.
- Khụ khụ khụ khụ…
Rốt cuộc, Tà Thiên nhịn không được phổi đau nhức kịch liệt, ho vài tiếng, kết quả ho khan là vũng máu đỏ thẫm kia, có thêm mấy cục huyết màu đen đã đông cứng.
Nghe tiếng ho khan như đao kiếm loong koong, Tà Thiên biết phổi mình bị thương rất nặng, đáy mắt hắn không khỏi lộ ra một chút sợ hãi, hắn lại nhớ tới một chưởng không thể địch nổi của Lý Nguyên Dương.
Không cách nào địch nổi là cảm thụ duy nhất của Tà Thiên, chạy trốn hai ngày, gần như mỗi lần bị Lý Nguyên Dương đuổi kịp, hắn đều sinh ra loại cảm giác này, bởi vì mỗi một lần hắn đều sẽ bị thương, mỗi một lần thương thế đều nặng hơn lần trước.
Đối phương cũng không muốn để cho hắn lập tức chết đi, ngược lại giống như đang đùa giỡn hắn, đây là một trong hai ngày Tà Thiên chạy trốn, cho nên lần này hắn không chạy trốn nữa, bởi vì hắn không có khí lực để chạy, càng không bố trí một ít thủ đoạn nào ở ngoài động, một là bởi vì bố trí cũng vô ích, hai là bởi vì thu hoạch trên Ám Lam Sơn đã tiêu hao hầu như không còn.
Bởi vậy, khi Tà Thiên nhìn thấy cửa động xuất hiện thêm một đôi bắp chân con người, cũng không kinh ngạc, chỉ là di chuyển thân thể nửa thân dưới để làm cho mình càng thêm thoải mái, đồng thời làm cho Bồi Nguyên Công hoạt động nhanh hơn.
Bồi Nguyên Công hoàn toàn trở thành bản năng thân thể là hắn chạy trốn hai ngày thu hoạch được cái khác, cho dù hắn bất động, mười tám sợi dây trong cơ thể cũng sẽ chủ động dẫn dắt cơ bắp, hoàn thành ba bộ động tác Bồi Nguyên Công, đây mới là nguyên nhân duy nhất hắn sống sót.
- Cuối cùng cũng không chạy trốn nữa, cám ơn ngươi.
Lý Nguyên Dương thở dài một tiếng, đi vòng quanh Tà Thiên năm thước bên ngoài vài vòng, phát hiện bên cạnh Tà Thiên chỉ có một cái bình nước, cũng không có cạm bẫy, thì thở phào nhẹ nhõm, xoay đầu ngón tay nhớ lại:
- Hai chân và lưng đều bị trúng hắc cốt độc, vai trái bị Hắc cốt phiến của ta cắt đứt, bụng ta trúng một nhát Tử Ngọ Xử, lúc ấy ta thấy hình như ruột bị ngươi nhét vào, sau đó là một canh giờ trước, ngươi trúng Hắc Sát chưởng của ta.
- Chạy không nổi.
Tà Thiên mím môi khô héo, yếu ớt nói.
Lý Nguyên Dương tương đối đồng ý gật đầu, cảm khái nói:
- Đừng nói đến ngươi, cho dù là Nội khí cảnh như ta chạy điên cuồng trong hai ngày cũng chịu không nổi, kỳ thật ta rất khâm phục ngươi, ngươi kiên quyết, dũng cảm, thông minh, nhất là năng lực học tập cực mạnh, thật sự, có một khoảng thời gian ta đi theo phía sau ngươi, thật sự không đành lòng lại đả thương ngươi.
Nếu như không khiêm tốn, hắn cũng thấy Lý Nguyên Dương nói như vậy không sai, Tà Thiên suy nghĩ một chút, cũng đồng ý gật đầu.
Lý Nguyên Dương nở nụ cười, cũng không để ý tới phong thái cao thủ, đặt mông ngồi trên mặt đất, sau đó quan tâm nói:
- Ngươi có thể kiên trì được nữa không, lát nữa còn phải lên Sát Thần Trại, đoán chừng ngươi sẽ bị chúng đương gia ngược đãi một trận trước, sau đó mới bị Triệu Húc Dương lăng trì.
- Ta rất đói, rất khát.
Tà Thiên nhìn bình nước bên cạnh, đáng tiếc hắn không có sức lực mà cầm lấy.
Lý Nguyên Dương cười cười:
- Không vội không vội, ta còn có chút chuyện muốn nói, nói xong lại hầu hạ ngươi ăn uống, đáng tiếc ngươi giết nhi tử duy nhất của Triệu Húc Dương, ai cũng không cứu được ngươi, nếu không ta thật sự muốn kết giao bằng hữu với ngươi, haiz, tạo hóa trêu người.
- Có phải ngươi muốn hỏi ta chuyện của Nguyên Dương hay không.
Đồng tử Lý Nguyên Dương khẽ co rụt, lại không kiêng dè, gật đầu cười hỏi:
- Lời này nên bắt đầu từ đâu?
Tà Thiên dường như lại nhìn thấy Tạ Uẩn, lắc đầu nói:
- Được viết trên mặt ngươi.
Lý Nguyên Dương bi thương sờ sờ hai má tái nhợt của mình, khuôn mặt dần dần bi thương.
- Hai mươi lăm năm trước, ta vốn là thiên tài số một Tử Liễu Thành, năm đó ta mười lăm, Man Lực Cảnh tầng tám , trong võ lâm không ai có thể địch lại, đáng tiếc buổi tối trước trận chung kết, Biện Lương Hưa gia ám toán ta, không chỉ làm cho ta mất đi đồng thân, còn bị truy nã, bất đắc dĩ, chỉ có thể đến hành lang Hà Tây làm cướp.
- Đồng thân là cái gì?
Lý Nguyên Dương thật vất vả mới làm cho mình bi ai, muốn mượn chuyện này để cảm động Tà Thiên, lại bị câu hỏi này làm choáng ngợp, nhất thời cũng không có tâm tư giả bộ tiếp, thẳng thừng nói:
- Nguyên Dương ngươi mất sạch, so với ta còn thảm hơn, nhưng ta thấy ngươi chẳng những không kiệt sức mà sức chịu đựng ngược lại mạnh mẽ một cách kinh ngạc, không biết ngươi luyện loại công pháp gì, có thể dạy ta hay không?
Tà Thiên không chút do dự, gật đầu nói:
- Ta luyện công pháp gọi là Bồi Nguyên Công, ta dạy ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.