Chương 43: Thời khắc sinh tử - Phản sát (Thượng) (1)
Manh Nguyên Tử - 萌元子
11/05/2023
Hành lang Hà Tây, Sát Thần Trại, cờ bay phấp phới.
Hành lang ba trăm dặm, hơn mười sơn trại tề tụ, Hà Tây Đạo uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt lớn, có vài kẻ tính tình phóng khoáng, còn có vài kẻ ôm nữ nhân cướp được vào lòng để làm chuyện xấu xa, bầu không khí huyên náo càng làm cờ đạo phất bay.
Triệu Húc Dương từ sau khi ngồi xuống cũng không ngẩng đầu lên, liên tiếp rót vào miệng từng chén rượu mạnh, hai tròng mắt vốn đỏ tươi gần như toát ra ánh lửa. Bên cạnh hắn có tám cao thủ, cộng thêm Lý Nguyên Dương đang nướng gà cách đó mười lăm dặm, mười người này đều là cao thủ của mười thành trì đứng đầu trong Hà Tây Đạo.
Mọi việc trong Hà Tây Đạo do mười người này định đoạt, cho nên khi Lý Nguyên Dương phái người truyền lời, nói hai canh giờ có thể đưa Sát Tu đến, hội nghị quy mô lớn nhất trong Hà Tây đạo mấy chục năm qua lập tức bắt đầu.
- Rượu đến!
Triệu Húc Dương nặng nề buông bình rượu trống rỗng xuống, phun ra hơi rượu nồng đậm.
Lão Bất Tử thấy thế, cười nói:
- Cuồng Ma, nếu ta là ngươi thì sẽ uống ít một chút, đợi lát nữa ngươi giết sát tu, ngày mai sau khi tỉnh rượu lại quên việc này, chúng ta cũng không biết từ đâu tìm cho ngươi một sát tu trút giận.
- Đơn giản, sinh thêm một đứa nhi tử, lại chết một lần nữa.
Đương gia Sát Thần trại Cẩu Kiếm Dương cười gằn.
Triệu Húc Dương vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Cẩu Kiếm Dương tức giận mắng:
- M* kiếp, ngươi nói một câu nữa xem!
- Hừ hừ.
Cẩu Kiếm Dương lười phản ứng với tên điên say rượu, ngược lại cười lạnh với lão Bất Tử nói:
- Thật sự kỳ quái, Cửu Đại trại các ngươi bị một sát tu làm cho gà bay chó sủa, ta có thể hiểu được là muốn họp mặt để trút giận, nhưng ai m* nó nảy ra chủ ý, mở cuộc họp này ở Sát Thần Trại ta?
Lão Bất Tử ho khan vài tiếng, nói thầm:
- Lý Nguyên Dương nói, sát tu kia sớm muộn gì cũng sẽ giết đến trên đầu Sát Thần Trại ngươi, chúng ta vừa nghĩ cũng đúng, thế là như hiện tại.
Cẩu Kiếm Dương tức giận trợn trắng mắt, lại không thể làm gì được, thập đại Hà Tây đạo đồng khí liên chi, hắn cũng chỉ có thể tức giận, vừa định uống một ngụm rượu làm dịu thương tâm trong lòng, lại nghe được bên ngoài trại truyền đến tiếng kêu hỗn loạn.
- Đi xem một chút, xảy ra...
- Oành!
Cẩu Kiếm Dương còn chưa phân phó xong, cửa trại Sát Thần trại đã bị người một cước đá thành hai nửa, Hà Tây đạo đại hội huyên náo, cũng bị tiếng nổ này đánh tới chín tầng mây.
Hứa Thiếu gia mặc hắc y thong dong đi vào Sát Thần Trại, giống như đi vào hậu hoa viên nhà mình.
Giống như Sát Thần trại lúc này lặng ngắt như tờ, bên trong Phá Sơn động ngoại trừ tiếng củi bùm bùm cùng tiếng gà nướng bốc khói nghi ngút, cũng yên tĩnh đến đáng sợ.
Kỳ thật một khắc trước, Ân Điềm Nhi vừa tỉnh nhìn thấy Lý Nguyên Dương, lập tức bật khóc, tuy rằng giữa Ân gia nàng cùng Hà Tây đạo tặc tràn đầy máu tươi cùng thi thể, không có tình cảm ngược lại có cừu oán, nhưng hôm nay gặp phải đã xóa đi nhận thức của Ân Điềm Nhi ở phương diện này, đơn giản mà nói, nàng nhìn thấy Lý Nguyên Dương, đã giống như nhìn thấy thân nhân.
Nhưng ngay khi nàng muốn kể lại trải nghiệm đau đớn, trong lúc vô tình nhìn thấy một người nào đó vẫn không nhúc nhích, nàng sững sờ một lát, sau đó hét lớn như muốn đâm thủng bầu trời.
Sau khi thét chói tai, mặc cho Lý Nguyên Dương hỏi như thế nào, nàng cũng không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ ôm đầu gối mình, sững sờ nhìn ánh lửa mà khóc.
Tà Thiên cũng đang nhìn ánh lửa, chính xác là gà nướng trên ánh lửa tản ra mùi thơm mê người, Lý Nguyên Dương đếm, toàn bộ quá trình Tà Thiên nuốt nước bọt hai mươi sáu lần.
Hắn thực sự đói.
Cho nên Lý Nguyên Dương khó có được một lần, sau khi nướng xong trực tiếp đưa gà đến trước mặt Tà Thiên.
Tà Thiên nhìn hắn, không nói một lời.
- Ai, xin lỗi xin lỗi, quên mất tứ chi ngươi đều bị đứt.
Lý Nguyên Dương có chút áy náy, lại không có bất kỳ hành động gì, chỉ cười nói:
- Chấp nhận một chút đi, ta cầm, ngươi gặm, cẩn thận nóng.
Tròng mắt Ân Điềm Nhi đảo quanh, có chút không hiểu hai người trước mắt này. Một người là sát tu vạn ác bất xá, một là Hà Tây đạo bắt được sát tu, hai người vốn nên thế bất lưỡng lập, hỗ trợ nướng một chút cũng thôi, hiện giờ không chỉ cho ăn, còn lo lắng đối phương nóng...
- Chẳng lẽ, Lý Nguyên Dương coi trọng hắn…
Trong đầu hiện ra lời gia tộc đánh giá Lý Nguyên Dương, Ân Điềm Nhi bất thình lình rùng mình một cái, sau đó dịch mông về phía sau, lại khiếp sợ quan sát Tà Thiên.
So sánh với bảy ngày trước, Tà Thiên biến hóa rất nhiều, dưới bàn tay của Lý Nguyên Dương, giờ phút này Tà Thiên dường như mất đi hình người, Ân Điềm Nhi liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, nhưng nàng căn bản không dám bại lộ mình đã từng gặp Tà Thiên.
Một là bởi vì áy náy, ít nhất trong suy nghĩ của nàng, Tà Thiên rơi vào tình trạng như thế với việc mình chỉ Hà Tây Đạo tặc vẽ một đường trên bản đồ có nguyên nhân rất lớn.
Thứ hai, chính là bởi vì hai chữ sát tu, ở trong mắt nàng, phàm là bước lên con đường sát tu, đều không thể gọi là người, chỉ có thể là lệ quỷ ác ma.
Còn có điểm thứ ba quan trọng nhất, Lý Nguyên Dương ở một bên, nếu mình bại lộ quen biết Tà Thiên, nói không chừng còn lấy cớ Hà Tây Đạo, từ đó khiến cho quy củ song phương mấy chục năm tuân theo không còn sót lại chút gì.
Đừng nhìn Hà Tây đạo tặc mấy chục năm này vững vàng tuân thủ quy củ, nhưng người Ân gia vẫn luôn rõ ràng, đám ác đạo này đối với quy củ càng ngày càng bất mãn, một mực tìm kiếm cơ hội hủy đi lời thề ước, một khi Hà Tây đạo tặc thành công, vậy Ân gia sẽ lâm vào nguy hiểm cực lớn.
Cho nên ngoại trừ tiếng thét chói tai ban đầu ra, nàng vững vàng bịt miệng cùng tò mò, Lý Nguyên Dương cũng chỉ cho rằng Ân Điềm Nhi bị thảm trạng của Tà Thiên dọa sợ, cũng không nghĩ nhiều.
Thấy Ân Điềm Nhi bắt đầu rụt đầu nhìn trộm Tà Thiên, Lý Nguyên Dương híp mắt cười nói:
- Ân cô nương, người này chính là võ lâm công địch hành sát tu ở hành lang Hà Tây ta, may mắn được cô nương trợ giúp, tại hạ rốt cục cũng bắt được, lát nữa sẽ đưa lên Sát Thần Trại lăng trì.
Ân Điềm Nhi nghe vậy, nhịn không được liên tục rùng mình mấy cái, hận không thể xé nát miệng Lý Nguyên Dương, nàng run sợ liếc mắt nhìn Tà Thiên, phát hiện đối phương thờ ơ, tim đang đập dồn dập mới bình tĩnh lại.
- Không không không, không phải ta, không liên quan đến ta!
Ân Điềm Nhi cuống quít giải thích, chợt nhớ tới cái gì, lại vội vàng hỏi:
- Xin hỏi Lý Đương gia, ngoại trừ ngươi, Cửu đại trại chủ khác có phải đều ở Sát Thần Trại hay không?
Hành lang ba trăm dặm, hơn mười sơn trại tề tụ, Hà Tây Đạo uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt lớn, có vài kẻ tính tình phóng khoáng, còn có vài kẻ ôm nữ nhân cướp được vào lòng để làm chuyện xấu xa, bầu không khí huyên náo càng làm cờ đạo phất bay.
Triệu Húc Dương từ sau khi ngồi xuống cũng không ngẩng đầu lên, liên tiếp rót vào miệng từng chén rượu mạnh, hai tròng mắt vốn đỏ tươi gần như toát ra ánh lửa. Bên cạnh hắn có tám cao thủ, cộng thêm Lý Nguyên Dương đang nướng gà cách đó mười lăm dặm, mười người này đều là cao thủ của mười thành trì đứng đầu trong Hà Tây Đạo.
Mọi việc trong Hà Tây Đạo do mười người này định đoạt, cho nên khi Lý Nguyên Dương phái người truyền lời, nói hai canh giờ có thể đưa Sát Tu đến, hội nghị quy mô lớn nhất trong Hà Tây đạo mấy chục năm qua lập tức bắt đầu.
- Rượu đến!
Triệu Húc Dương nặng nề buông bình rượu trống rỗng xuống, phun ra hơi rượu nồng đậm.
Lão Bất Tử thấy thế, cười nói:
- Cuồng Ma, nếu ta là ngươi thì sẽ uống ít một chút, đợi lát nữa ngươi giết sát tu, ngày mai sau khi tỉnh rượu lại quên việc này, chúng ta cũng không biết từ đâu tìm cho ngươi một sát tu trút giận.
- Đơn giản, sinh thêm một đứa nhi tử, lại chết một lần nữa.
Đương gia Sát Thần trại Cẩu Kiếm Dương cười gằn.
Triệu Húc Dương vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Cẩu Kiếm Dương tức giận mắng:
- M* kiếp, ngươi nói một câu nữa xem!
- Hừ hừ.
Cẩu Kiếm Dương lười phản ứng với tên điên say rượu, ngược lại cười lạnh với lão Bất Tử nói:
- Thật sự kỳ quái, Cửu Đại trại các ngươi bị một sát tu làm cho gà bay chó sủa, ta có thể hiểu được là muốn họp mặt để trút giận, nhưng ai m* nó nảy ra chủ ý, mở cuộc họp này ở Sát Thần Trại ta?
Lão Bất Tử ho khan vài tiếng, nói thầm:
- Lý Nguyên Dương nói, sát tu kia sớm muộn gì cũng sẽ giết đến trên đầu Sát Thần Trại ngươi, chúng ta vừa nghĩ cũng đúng, thế là như hiện tại.
Cẩu Kiếm Dương tức giận trợn trắng mắt, lại không thể làm gì được, thập đại Hà Tây đạo đồng khí liên chi, hắn cũng chỉ có thể tức giận, vừa định uống một ngụm rượu làm dịu thương tâm trong lòng, lại nghe được bên ngoài trại truyền đến tiếng kêu hỗn loạn.
- Đi xem một chút, xảy ra...
- Oành!
Cẩu Kiếm Dương còn chưa phân phó xong, cửa trại Sát Thần trại đã bị người một cước đá thành hai nửa, Hà Tây đạo đại hội huyên náo, cũng bị tiếng nổ này đánh tới chín tầng mây.
Hứa Thiếu gia mặc hắc y thong dong đi vào Sát Thần Trại, giống như đi vào hậu hoa viên nhà mình.
Giống như Sát Thần trại lúc này lặng ngắt như tờ, bên trong Phá Sơn động ngoại trừ tiếng củi bùm bùm cùng tiếng gà nướng bốc khói nghi ngút, cũng yên tĩnh đến đáng sợ.
Kỳ thật một khắc trước, Ân Điềm Nhi vừa tỉnh nhìn thấy Lý Nguyên Dương, lập tức bật khóc, tuy rằng giữa Ân gia nàng cùng Hà Tây đạo tặc tràn đầy máu tươi cùng thi thể, không có tình cảm ngược lại có cừu oán, nhưng hôm nay gặp phải đã xóa đi nhận thức của Ân Điềm Nhi ở phương diện này, đơn giản mà nói, nàng nhìn thấy Lý Nguyên Dương, đã giống như nhìn thấy thân nhân.
Nhưng ngay khi nàng muốn kể lại trải nghiệm đau đớn, trong lúc vô tình nhìn thấy một người nào đó vẫn không nhúc nhích, nàng sững sờ một lát, sau đó hét lớn như muốn đâm thủng bầu trời.
Sau khi thét chói tai, mặc cho Lý Nguyên Dương hỏi như thế nào, nàng cũng không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ ôm đầu gối mình, sững sờ nhìn ánh lửa mà khóc.
Tà Thiên cũng đang nhìn ánh lửa, chính xác là gà nướng trên ánh lửa tản ra mùi thơm mê người, Lý Nguyên Dương đếm, toàn bộ quá trình Tà Thiên nuốt nước bọt hai mươi sáu lần.
Hắn thực sự đói.
Cho nên Lý Nguyên Dương khó có được một lần, sau khi nướng xong trực tiếp đưa gà đến trước mặt Tà Thiên.
Tà Thiên nhìn hắn, không nói một lời.
- Ai, xin lỗi xin lỗi, quên mất tứ chi ngươi đều bị đứt.
Lý Nguyên Dương có chút áy náy, lại không có bất kỳ hành động gì, chỉ cười nói:
- Chấp nhận một chút đi, ta cầm, ngươi gặm, cẩn thận nóng.
Tròng mắt Ân Điềm Nhi đảo quanh, có chút không hiểu hai người trước mắt này. Một người là sát tu vạn ác bất xá, một là Hà Tây đạo bắt được sát tu, hai người vốn nên thế bất lưỡng lập, hỗ trợ nướng một chút cũng thôi, hiện giờ không chỉ cho ăn, còn lo lắng đối phương nóng...
- Chẳng lẽ, Lý Nguyên Dương coi trọng hắn…
Trong đầu hiện ra lời gia tộc đánh giá Lý Nguyên Dương, Ân Điềm Nhi bất thình lình rùng mình một cái, sau đó dịch mông về phía sau, lại khiếp sợ quan sát Tà Thiên.
So sánh với bảy ngày trước, Tà Thiên biến hóa rất nhiều, dưới bàn tay của Lý Nguyên Dương, giờ phút này Tà Thiên dường như mất đi hình người, Ân Điềm Nhi liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, nhưng nàng căn bản không dám bại lộ mình đã từng gặp Tà Thiên.
Một là bởi vì áy náy, ít nhất trong suy nghĩ của nàng, Tà Thiên rơi vào tình trạng như thế với việc mình chỉ Hà Tây Đạo tặc vẽ một đường trên bản đồ có nguyên nhân rất lớn.
Thứ hai, chính là bởi vì hai chữ sát tu, ở trong mắt nàng, phàm là bước lên con đường sát tu, đều không thể gọi là người, chỉ có thể là lệ quỷ ác ma.
Còn có điểm thứ ba quan trọng nhất, Lý Nguyên Dương ở một bên, nếu mình bại lộ quen biết Tà Thiên, nói không chừng còn lấy cớ Hà Tây Đạo, từ đó khiến cho quy củ song phương mấy chục năm tuân theo không còn sót lại chút gì.
Đừng nhìn Hà Tây đạo tặc mấy chục năm này vững vàng tuân thủ quy củ, nhưng người Ân gia vẫn luôn rõ ràng, đám ác đạo này đối với quy củ càng ngày càng bất mãn, một mực tìm kiếm cơ hội hủy đi lời thề ước, một khi Hà Tây đạo tặc thành công, vậy Ân gia sẽ lâm vào nguy hiểm cực lớn.
Cho nên ngoại trừ tiếng thét chói tai ban đầu ra, nàng vững vàng bịt miệng cùng tò mò, Lý Nguyên Dương cũng chỉ cho rằng Ân Điềm Nhi bị thảm trạng của Tà Thiên dọa sợ, cũng không nghĩ nhiều.
Thấy Ân Điềm Nhi bắt đầu rụt đầu nhìn trộm Tà Thiên, Lý Nguyên Dương híp mắt cười nói:
- Ân cô nương, người này chính là võ lâm công địch hành sát tu ở hành lang Hà Tây ta, may mắn được cô nương trợ giúp, tại hạ rốt cục cũng bắt được, lát nữa sẽ đưa lên Sát Thần Trại lăng trì.
Ân Điềm Nhi nghe vậy, nhịn không được liên tục rùng mình mấy cái, hận không thể xé nát miệng Lý Nguyên Dương, nàng run sợ liếc mắt nhìn Tà Thiên, phát hiện đối phương thờ ơ, tim đang đập dồn dập mới bình tĩnh lại.
- Không không không, không phải ta, không liên quan đến ta!
Ân Điềm Nhi cuống quít giải thích, chợt nhớ tới cái gì, lại vội vàng hỏi:
- Xin hỏi Lý Đương gia, ngoại trừ ngươi, Cửu đại trại chủ khác có phải đều ở Sát Thần Trại hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.