Chương 25: Trở về Tạ gia – Nhất đao (1)
Manh Nguyên Tử - 萌元子
11/05/2023
Viện tử rách nát, lần nữa an tĩnh đến đáng sợ.
Nửa ngày sau, trong Viện tử rách nát vang lên khí lạnh kinh thiên động địa, vì đoạn nhạc đệm này mà bất luận chủ tớ, nhanh chóng cùng nhau lui lại hai bước.
Sự tình phát sinh rất đột nhiên, mọi người nghe thấy thanh âm mũi tên phá không, trông thấy thi thể Tạ Đại đầu bị xuyên thủng, hít vào một ngụm khí lạnh, lui về phía sau, trong đầu vẫn không hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.
Mãi đến khi trong nhà chính vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
Cạch, cạch!
Tiếng bước chân như sấm, cuối cùng oanh phá băng trụ phong cấm mọi người, sau đó mọi người biết, vừa mới có người chết, người chết, là hộ vệ Tạ Đại từng đi theo đại công tử của Tạ gia Tạ Soái, được vinh dự xưng là một trong đao kiếm song hùng.
Sau đó, mọi người lại lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, người nào người nấy ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Cao thủ Man Lực Cảnh tầng bảy, đao kiếm tề công, trừ phi gặp được cao thủ Nội Khí Cảnh đỉnh tiêm, nếu không tuyệt không có khả năng bị giết!
Cạch, cạch.
Tiếng bước chân trầm ổn đi vào cửa nhà chính, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Tà Thiên bị đao kiếm song hùng giết thành huyết nhân, đồng thời cũng nhìn thấy cây cung nỏ trên tay Tà Thiên.
Thanh cung nỏ này, chính là thủ phạm đã lấy mạng của Tạ Đại.
Trong lúc nhất thời, cung nỏ trong mắt mọi người dường như tản ra quang mang khiếp người mặc dù cung nỏ trông rách mướp, Man Lực Cảnh tầng một cũng có thể tuỳ tiện bẻ gãy, vừa bắn giết một vị cao thủ Man Lực Cảnh tầng bảy.
Sau một khắc, cung nỏ sáng chói, mọi người nhìn về phía Tà Thân toàn thân tràn đầy vết thương.
Bọn họ cuối cùng cũng kịp phản ứng, không phải cung nỏ giết người, mà chính là Tà Thiên giết, không có Tà Thiên, cung nỏ chỉ là một tử vật, là Tà Thiên quá mức tỏa sáng, mới khiến cung nỏ đoạt được mạng người.
Mặc dù đáy lòng bọn họ cảm thấy người này bỉ ổi vô sỉ, lại dùng ám tiễn đả thương người, nhưng bọn hắn nói dám nói ra, bởi vì đổi thành mình cùng Đao Kiếm Song Tuyệt đối chiến, bọn họ ngay cả ám tiễn đả thương người cũng không nghĩ đến, càng không nói đến thay đổi thực tiễn.
Tà Thiên nhìn Tạ Bảo, đối phương hoảng sợ lui thêm bước nữa, giống như một tiễn này vốn là chuẩn bị cho hắn, sau đó hắn ngồi xổm người xuống mở tay nải, cất cung nỏ vào, lấy ra một món đồ khác.
Một bình sứ màu xanh lam.
Dao găm Tám tấc theo ống tay áo Tà Thiên trượt ra.
Khi Tà Thiên mở bình sứ ta, đổ dịch thể trong bình trên dao găm, Tạ Lực vẫn luôn trấn áp bản thân mình phải bình tĩnh, cuối cùng nhịn không được liên tiếp lui về phía sau, chỉ vào Tà Thiên hoảng sợ kêu to.
- Xích, Xích Phàn Dịch! Ngươi làm sao có được chứ?
- Ồ? Thì ra thứ này gọi Xích Phàn Dịch.
Tà Thiên nhìn thấy Tạ Lực lùi đến bên cạnh Tạ Bảo, nghiêm túc hỏi nói:
- Ngươi biết thứ này, nó có tác dụng gì?
Tà Thiên vốn cũng không biết rõ vật này, hỏi rất nghiêm túc, nhưng lọt vào trong tai Tạ Lực lại chính là đe dọa trần trụi, giờ phút này hắn căn bản không muốn trả lời vấn đề này, chỉ muốn mau thoát khỏi Viện tử rách nát này, tụ tập càng nhiều cao thủ tới, sau đó hắn vội vàng thấp giọng nói với Tạ Bảo:
- Nhị thiếu, kẻ này quá mức ngoan độc, vì ngăn ngừa thương vong, chúng ta rút lui đi!
Cho dù nói gần tai nhưng Tạ Bảo cũng không nghe thấy câu này, hắn đang đứng trong một thế giới vô cùng diệu kỳ, từ hưng phấn, nhục nhã, hoảng sợ, ghen ghét, kinh ngạc đủ loại tâm tình được xây dựng nên tạm thời ngăn cách hắn.
Những tâm tình này, đều là Tà Thiên mang lại cho hắn, hưng phấn khi thấy Tà Thiên cường đại, hắn tin tưởng sau khi mình có được bí mật kia sẽ mạnh hơn Tà Thiên, hoảng sợ là vì ánh mắt kia của Tà Thiên, nhục nhã vì hoảng sợ.
Hai năm trước hiểu rõ Tà Thiên chỉ là một con chó của Tạ gia hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày nào đó, bản thân sẽ cảm nhận được sự ghen ghét trên người tên cẩu nô bộc này, hoảng sợ cùng hoang mang khiến hắn nhục nhã.
Tà Thiên quá lợi hại, câu nói này chiếm cứ tư duy hắn, hắn lại càng hoảng sợ, lại càng phẫn nộ, hai loại tâm tình không ngừng bành trướng gần như muốn xé nát nội tâm yếu ớt của hắn.
Cho nên, hoảng sợ khiến hắn muốn dùng thủ đoạn bạo lực hoàn toàn chôn vùi Tà Thiên khiến hắn hoảng sợ Tà Thiên, mà sự phẫn nộ lại nhắc nhở hắn phải tỉnh táo.
Không thể hữu dũng vô mưu.
Lúc hắn phẫn nộ đến cực điểm, hắn cười, cười rất tự nhiên, hắn nhẹ giọng thì thầm nói với Tà Thiên:
- Nói cho ta biết bí mật tu vi của ngươi tiến bộ nhanh như vậy, ta thể với liệt tổ liệt tông Tạ gia, hôm nay cung tiễn ngươi rời khỏi Tạ gia, tuyệt đối không tìm ngươi gây phiền phức.
Tà Thiên không cười, bởi vì hắn lười cười, cất bình sứ vào trong tay nải, quay người đóng cửa nhà chính, hắn nhấc ngang dao găm trong tay chỉ Tạ Lực, mũi đao chọc chọc.
Tạ Bảo thấy hắn đáp lời như vậy, nội tâm phẫn nộ đột nhiên phá tan lý trí, vẻ mặt lạnh nhạt thoáng chốc dữ tợn, nghiêm nghị gầm thét với Tạ Lực:
- Giết hắn! Giết hắn! Hắn không chết, ngươi chết!
Tạ Lực toàn thân chấn động, ánh mắt cảnh giác nhìn trong nhà chính, hít sâu mấy hơi, run như cầy sấy mà nhìn dao găm xanh mơn mởn.
Hắn rất không muốn ứng chiến, nhưng lại không thể không chiến, bời vì nói trắng ra, hắn chẳng qua cũng chỉ là một con chó của Tạ gia, cho nên hắn đi đến phía trước, chỉ là tốc độ rất nhỏ, dường như sợ đi nhanh dắt trứng.
Mọi người rất buồn bực, mặc dù Tạ Đại chết, cũng chỉ là chết dưới ám tiễn mà thôi, dựa vào Khoái Đao trong tay, cho dù dao găm trong tay Tà Thiên dị thường ngoan độc, Tạ Lực một trong Đao Kiếm Song Tuyệt cũng hoàn toàn có thể ứng phó Tà Thiên trọng thương, là sao bây giờ Tạ Lực lại bày ra dáng vẻ như gặp phải đại địch thế chứ?
Bọn họ không rõ ràng hai chuyện, một là Xích Phàn Dịch kịch độc vô cùng, dù là dính vào một nửa, cho dù có bản lĩnh thế nào, cả người cũng sẽ hóa thành mủ dịch.
Chuyện thứ hai, Tạ Lực đã sợ mất mật.
Nửa ngày sau, trong Viện tử rách nát vang lên khí lạnh kinh thiên động địa, vì đoạn nhạc đệm này mà bất luận chủ tớ, nhanh chóng cùng nhau lui lại hai bước.
Sự tình phát sinh rất đột nhiên, mọi người nghe thấy thanh âm mũi tên phá không, trông thấy thi thể Tạ Đại đầu bị xuyên thủng, hít vào một ngụm khí lạnh, lui về phía sau, trong đầu vẫn không hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.
Mãi đến khi trong nhà chính vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
Cạch, cạch!
Tiếng bước chân như sấm, cuối cùng oanh phá băng trụ phong cấm mọi người, sau đó mọi người biết, vừa mới có người chết, người chết, là hộ vệ Tạ Đại từng đi theo đại công tử của Tạ gia Tạ Soái, được vinh dự xưng là một trong đao kiếm song hùng.
Sau đó, mọi người lại lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, người nào người nấy ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Cao thủ Man Lực Cảnh tầng bảy, đao kiếm tề công, trừ phi gặp được cao thủ Nội Khí Cảnh đỉnh tiêm, nếu không tuyệt không có khả năng bị giết!
Cạch, cạch.
Tiếng bước chân trầm ổn đi vào cửa nhà chính, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Tà Thiên bị đao kiếm song hùng giết thành huyết nhân, đồng thời cũng nhìn thấy cây cung nỏ trên tay Tà Thiên.
Thanh cung nỏ này, chính là thủ phạm đã lấy mạng của Tạ Đại.
Trong lúc nhất thời, cung nỏ trong mắt mọi người dường như tản ra quang mang khiếp người mặc dù cung nỏ trông rách mướp, Man Lực Cảnh tầng một cũng có thể tuỳ tiện bẻ gãy, vừa bắn giết một vị cao thủ Man Lực Cảnh tầng bảy.
Sau một khắc, cung nỏ sáng chói, mọi người nhìn về phía Tà Thân toàn thân tràn đầy vết thương.
Bọn họ cuối cùng cũng kịp phản ứng, không phải cung nỏ giết người, mà chính là Tà Thiên giết, không có Tà Thiên, cung nỏ chỉ là một tử vật, là Tà Thiên quá mức tỏa sáng, mới khiến cung nỏ đoạt được mạng người.
Mặc dù đáy lòng bọn họ cảm thấy người này bỉ ổi vô sỉ, lại dùng ám tiễn đả thương người, nhưng bọn hắn nói dám nói ra, bởi vì đổi thành mình cùng Đao Kiếm Song Tuyệt đối chiến, bọn họ ngay cả ám tiễn đả thương người cũng không nghĩ đến, càng không nói đến thay đổi thực tiễn.
Tà Thiên nhìn Tạ Bảo, đối phương hoảng sợ lui thêm bước nữa, giống như một tiễn này vốn là chuẩn bị cho hắn, sau đó hắn ngồi xổm người xuống mở tay nải, cất cung nỏ vào, lấy ra một món đồ khác.
Một bình sứ màu xanh lam.
Dao găm Tám tấc theo ống tay áo Tà Thiên trượt ra.
Khi Tà Thiên mở bình sứ ta, đổ dịch thể trong bình trên dao găm, Tạ Lực vẫn luôn trấn áp bản thân mình phải bình tĩnh, cuối cùng nhịn không được liên tiếp lui về phía sau, chỉ vào Tà Thiên hoảng sợ kêu to.
- Xích, Xích Phàn Dịch! Ngươi làm sao có được chứ?
- Ồ? Thì ra thứ này gọi Xích Phàn Dịch.
Tà Thiên nhìn thấy Tạ Lực lùi đến bên cạnh Tạ Bảo, nghiêm túc hỏi nói:
- Ngươi biết thứ này, nó có tác dụng gì?
Tà Thiên vốn cũng không biết rõ vật này, hỏi rất nghiêm túc, nhưng lọt vào trong tai Tạ Lực lại chính là đe dọa trần trụi, giờ phút này hắn căn bản không muốn trả lời vấn đề này, chỉ muốn mau thoát khỏi Viện tử rách nát này, tụ tập càng nhiều cao thủ tới, sau đó hắn vội vàng thấp giọng nói với Tạ Bảo:
- Nhị thiếu, kẻ này quá mức ngoan độc, vì ngăn ngừa thương vong, chúng ta rút lui đi!
Cho dù nói gần tai nhưng Tạ Bảo cũng không nghe thấy câu này, hắn đang đứng trong một thế giới vô cùng diệu kỳ, từ hưng phấn, nhục nhã, hoảng sợ, ghen ghét, kinh ngạc đủ loại tâm tình được xây dựng nên tạm thời ngăn cách hắn.
Những tâm tình này, đều là Tà Thiên mang lại cho hắn, hưng phấn khi thấy Tà Thiên cường đại, hắn tin tưởng sau khi mình có được bí mật kia sẽ mạnh hơn Tà Thiên, hoảng sợ là vì ánh mắt kia của Tà Thiên, nhục nhã vì hoảng sợ.
Hai năm trước hiểu rõ Tà Thiên chỉ là một con chó của Tạ gia hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày nào đó, bản thân sẽ cảm nhận được sự ghen ghét trên người tên cẩu nô bộc này, hoảng sợ cùng hoang mang khiến hắn nhục nhã.
Tà Thiên quá lợi hại, câu nói này chiếm cứ tư duy hắn, hắn lại càng hoảng sợ, lại càng phẫn nộ, hai loại tâm tình không ngừng bành trướng gần như muốn xé nát nội tâm yếu ớt của hắn.
Cho nên, hoảng sợ khiến hắn muốn dùng thủ đoạn bạo lực hoàn toàn chôn vùi Tà Thiên khiến hắn hoảng sợ Tà Thiên, mà sự phẫn nộ lại nhắc nhở hắn phải tỉnh táo.
Không thể hữu dũng vô mưu.
Lúc hắn phẫn nộ đến cực điểm, hắn cười, cười rất tự nhiên, hắn nhẹ giọng thì thầm nói với Tà Thiên:
- Nói cho ta biết bí mật tu vi của ngươi tiến bộ nhanh như vậy, ta thể với liệt tổ liệt tông Tạ gia, hôm nay cung tiễn ngươi rời khỏi Tạ gia, tuyệt đối không tìm ngươi gây phiền phức.
Tà Thiên không cười, bởi vì hắn lười cười, cất bình sứ vào trong tay nải, quay người đóng cửa nhà chính, hắn nhấc ngang dao găm trong tay chỉ Tạ Lực, mũi đao chọc chọc.
Tạ Bảo thấy hắn đáp lời như vậy, nội tâm phẫn nộ đột nhiên phá tan lý trí, vẻ mặt lạnh nhạt thoáng chốc dữ tợn, nghiêm nghị gầm thét với Tạ Lực:
- Giết hắn! Giết hắn! Hắn không chết, ngươi chết!
Tạ Lực toàn thân chấn động, ánh mắt cảnh giác nhìn trong nhà chính, hít sâu mấy hơi, run như cầy sấy mà nhìn dao găm xanh mơn mởn.
Hắn rất không muốn ứng chiến, nhưng lại không thể không chiến, bời vì nói trắng ra, hắn chẳng qua cũng chỉ là một con chó của Tạ gia, cho nên hắn đi đến phía trước, chỉ là tốc độ rất nhỏ, dường như sợ đi nhanh dắt trứng.
Mọi người rất buồn bực, mặc dù Tạ Đại chết, cũng chỉ là chết dưới ám tiễn mà thôi, dựa vào Khoái Đao trong tay, cho dù dao găm trong tay Tà Thiên dị thường ngoan độc, Tạ Lực một trong Đao Kiếm Song Tuyệt cũng hoàn toàn có thể ứng phó Tà Thiên trọng thương, là sao bây giờ Tạ Lực lại bày ra dáng vẻ như gặp phải đại địch thế chứ?
Bọn họ không rõ ràng hai chuyện, một là Xích Phàn Dịch kịch độc vô cùng, dù là dính vào một nửa, cho dù có bản lĩnh thế nào, cả người cũng sẽ hóa thành mủ dịch.
Chuyện thứ hai, Tạ Lực đã sợ mất mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.