Vạn Cổ Thần Đế

Chương 35: Cấp hai mươi

Phi Thiên Ngư

18/03/2020

- Thiên phú của Bát vương tử điện hạ quả thực khiến người ta thán phục, nếu như cố gắng tu luyện, trong vòng năm năm có hy vọng đạt đến cấp Luyện Khí Sư nhất phẩm.

Tá Ân khen ngợi.

Trên mặt Bát vương tử lộ ra thần sắc đắc ý.

Trương Nhược Trần và Đan Hương Lăng đi đến.

- Xích Vân tông, Đan Hương Lăng bái kiến Luyện Khí Sư Tá Ân đại nhân. Đây là thư phụ thân gửi cho ngài!

Đan Hương Lăng đưa thư cho ông.

Tá Ân mở thư ra, sau khi đọc xong nội dung bức thư, quan sát đánh giá Đan Hương Lăng, nói:

- Phụ thân ngươi có nhắc đến trong thư, tinh thần lực của ngươi đã đạt đến cấp mười sáu rồi?

Đan Hương Lăng gật đầu nói:

- Không sai!

Tá Ân gấp lại bức thư nói:

- Ta và tông chủ Xích Vân tông cũng xem như bạn cũ, nếu ngươi đã có thiên phú, đương nhiên ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử. Từ nay trở đi, ngươi chính là đệ tử thứ mười chín của ta.

Trong lòng Đan Hương Lăng vui vẻ, vội vàng khom người hành lễ, nói:

- Đệ tử bái kiến lão sư!

- Thật tốt quá! Sư muội, hiện giờ ta cũng là đệ tử của Luyện Khí Sư Tá Ân, sau này chúng ta có thể cùng nhau tu luyện tinh thần lực, học Minh Văn và luyện khí!

Bát vương tử mừng rỡ nói.

Đan Hương Lăng không nhìn Bát vương tử, quay sang nhìn Trương Nhược Trần, giới thiệu với Tá Ân:

- Lão sư, vị này chính là Cửu vương tử của Vân Vũ quận vương, hắn muốn thỉnh giáo người những kiến thức về Minh Văn!

Tá Ân liếc nhìn Trương Nhược Trần, nói:

- Ta có hai quy tắc thu nhận đệ tử, không nhận người hơn hai mươi tuổi, không nhận người có tinh thần lực chưa đạt đến cấp mười hai. Nếu như không đạt tiêu chuẩn, cứ coi như là vương tử cũng không có tư cách trở thành đệ tử của ta.

Bát vương tử cười chế giễu, hắn thấy thiên phú võ đạo của Trương Nhược Trần quả thực rất cao nhưng thiên phú về tinh thần lực chưa chắc hơn được hắn.

Trương Nhược Trần nhìn Tá Ân nói:

- Các hạ hiểu lầm rồi! Ta không tới bái sư, chỉ muốn thỉnh giáo một chút về Minh Văn mà thôi.

Những võ giả khác khi nhìn thấy Tá Ân đều biểu hiện cung kính, khiến ông quen với cảm giác cao cao tại thượng. Nhưng Trương Nhược Trần lại thẳng lưng mói chuyện với ông, tất nhiên sẽ khiến Tá Ân có chút không vui.

Không phải Trương Nhược Trần ngạo mạn, chỉ là muốn dùng thái độ bình đẳng nói chuyện cùng Tá Ân. Về phương diện tu luyện tinh thần lực, Trương Nhược Trần thậm chí còn cao hơn rất nhiều so với Tá Ân, hoàn toàn không cần ngưỡng mộ ông.

Tá Ân hừ lạnh một tiếng, nói:

- Tham vọng viển vông! Muốn khắc họa Minh Văn, đầu tiên phải tu luyện tinh thần lực, tinh thần lực càng cao, tỷ lệ khắc họa thành công Minh Văn càng lớn. Nếu như tinh thần lực của ngươi còn chưa đạt đến cấp mười lăm, vậy tuyệt đối không thể khắc họa thành công được Minh Văn.

- Cậu thanh niên, tinh thần lực của ngươi đã đạt đến cấp mười lăm chưa?

Trương Nhược Trần hỏi:

- Ý của ông là nói chỉ cần tinh thần lực của ta đạt đến cấp mười lăm là có thể thỉnh giáo ông về Minh Văn sao?

- Ha ha! Tinh thần lực của ngươi đạt đến cấp mười lăm cũng chỉ xứng đáng làm đệ tử của ta. Muốn cùng ta bình đẳng nói những kiến thức về Minh Văn, trừ phi tinh thần lực của ngươi đạt đến cấp hai mươi.

Tá Ân ngạo nghễ nói.



Tinh thần lực đạt đến cấp hai mươi thì bình thường đã có thể trở thành Luyện Khí Sư nhị phẩm.

Sau khi đạt được cấp mười lăm, mỗi lần tăng một cấp tinh thần lực đều vô cùng khó khăn, muốn tu luyện đến cấp hai mươi, quả thực khó như lên trời. Nếu không luyện thì khí sư nhị phẩm cũng không hiếm như vậy, ngay cả toàn bộ Xích Vân tông cũng không thể chiêu mộ được một người.

- Cấp hai mươi sao? Ta thử một lần.

Ánh mắt của Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm vào một phiến Trắc Thần Thạch cách đó không xa, trực tiếp đi qua đó, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên mặt ngoài của Trắc Thần Thạch.

- Cấp hai mươi? Hắn trước giờ chưa từng tu luyện tinh thần lực, sao có thể đạt đến cấp hai mươi?

Khóe miệng Bát vương tử hơi nhếch lên, nở nụ cười lạnh.

Tá Ân nói:

- Thật là một tên cuồng vọng! Cứ coi như là thiên tài tinh thần lực có thiên phú dị bẩm cũng không thể tu luyện tinh thần lực đạt đến cấp hai mươi trước năm hai mươi tuổi.

Đan Hương Lăng lộ ra vài phần thần sắc tò mò, nàng tin Trương Nhược Trần sẽ không làm ra loại chuyện mình không nắm chắc!

Lẽ nào tinh thần lực của hắn thực sự nghịch thiên như vậy?

Trương Nhược Trần nhắm mắt lại, không ngừng truyền tinh thần lực vào Trắc Thần Thạch.

- Xoạt!

Mặt ngoài Trắc Thần thành lập tức xuất hiện từng vòng quang văn.

Một vòng quang văn, hai vòng quang văn, ba vòng quang văn…

Mỗi một đường quang văn đều đại diện cho một cấp tinh thần lực.

Khi số lượng đá quang văn trên mặt Trắc Thần Thạch đạt đến vòng thứ hai mươi, Tá Ân chấn kinh đến mức cằm muốn rớt xuống, chết lặng người, nhìn Trương Nhược Trần giống như nhìn yêu nghiệt vậy.

- Không thể, không thể nào…

Sắc mặt Bát vương tử trắng bệch, miệng không ngừng lẩm bẩm, hoàn toàn không dám tin mọi thứ mình thấy trước mắt.

Đan Hương Lăng cũng vô cùng khiếp sợ, nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, trong mắt tản ra tia sáng.

Khi trên mặt Trắc Thần Thạch xuất hiện quang văn thứ hai mươi, Trương Nhược Trần dừng truyền tinh thần lực, thu bàn tay lại.

Tá Ân nhìn ra được Trương Nhược Trần cố tình giữ lại, cường độ tinh thần lực của hắn tuyệt đối không chỉ dừng ở cấp hai mươi.

Thái độ của ông xoay một trăm tám mươi độ, lập tức đi lên cười nói:

- Thì ra Cửu vương tử điện hạ lại là một vị cường giả tinh thần lực, vừa rồi tại hạ đắc tội, mong Cửu vương tử điện hạ đừng trách phạt.

Mới mười sáu tuổi mà tinh thần lực đã có thể đạt trên cấp hai mươi, sau này thành tựu tuyệt đối không phải chuyện người thường có thể tưởng tượng được. Nói không chừng tương lai ông còn cần Trương Nhược Trần chỉ dạy, cho nên ông lập tức thay đổi thái độ của mình, chủ động lấy lòng Trương Nhược Trần.

Trương Nhược Trần nói:

- Ta chỉ muốn thỉnh giáo đại sư một chút những điều về Minh Văn và kỹ xảo khắc họa Minh Văn mà thôi.

- Không thành vấn đề! Cửu vương tử điện hạ, mời đi theo lão phu, chúng ta đến nơi vắng lặng trao đổi học vấn về tinh thần lực và Minh Văn.

Tá Ân cười tươi như hoa nói.

Trương Nhược Trần gật đầu, đi theo Tá Ân đến một đại điện trong Minh Văn công hội. Đan Hương Lăng cũng lập tức đi theo.

...

Đi ra từ Minh Văn công hội, sắc mặt của Bát vương tử âm trầm, trong lòng vô cùng tức giận.



- Thực đáng hận! Cái tên phế vật Trương Nhược Trần kia, trước đây ta đánh hắn một cái, hắn còn không dám đánh lại. Hiện giờ lại cưỡi lên đầu ta, thiên tư của hắn sao có thể cao như vậy? Sao có thể…

Bát vương tử hận đến nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc Dương Mã Cổ Xa.

Đó là xe ngựa của Trương Nhược Trần!

Lúc này Vân Nhi ngồi trên vị trí càng xe của Dương Mã Cổ Xa, yên lặng đợi Trương Nhược Trần, thi thoảng lại nhìn về phía Minh Văn công hội.

Nhìn thấy Bát vương tử đi đến, trên mặt Vân Nhi lộ ra vài phần thần sắc sợ hãi, lập tức hành lễ, nói:

- Bái kiến Bát vương tử điện hạ!

Bát vương tử sa sầm mặt, nói:

- Bổn vương tử muốn hồi cung, đưa ta trở về.

Trên mặt Vân Nhi lộ ra vẻ lúng túng, có chút sợ hãi, nói:

- Nhưng… nhưng đây là xe của Cửu vương tử điện hạ…

- Bốp!

Bát vương tử vung tay tát một cái, đánh bay Vân Nhi ra ngoài ba mét.

Mặt Vân Nhi bị đánh đến sưng tấy, năm dấu ngón tay lập tức nổi lên năm dấu ngón tay, trong miệng không ngừng thổ huyết, đầu óc mê muội, cằm trật khớp, cảm giác như mình sắp chết vậy.

Bát vương tử một chân giẫm lên người Vân Nhi, khuôn mặt âm hiểm nói:

- Cửu vương tử là vương tử, bổn vương tử không phải sao? Ngươi chỉ là một tỳ nữ mà cũng dám chống lại mệnh lệnh của bổn vương tử? Có tin chỉ cần bổn vương tử nói một câu cũng có thể khiến cha mẹ ngươi trở thành thức ăn của mãnh thú, khiến ngươi trở thành kỹ nữ thấp hèn không?

Nói xong, Bát vương tử vung ống tay áo, bước lên Dương Mã Cổ Xa, quát:

- Còn không mau kéo xe? Đắc tội với bổn vương tử, bổn vương tử sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

Trong lòng Vân Nhi vô cùng sợ hãi, nàng chỉ là một tỳ nữ, Bát vương tử chỉ cần nói một câu là có thể khiến nàng tan cửa nát nhà.

Nàng chật vật đứng lên, chịu đựng đau đớn trên mặt, ngồi lên Dương Mã Cổ Xa đi về vương cung.

Bát vương tử ngồi trong xe ngựa, hai tay nắm chặt, trong mắt mang theo thần sắc âm trầm:

- Trương Nhược Trần, nhất định ngươi có bảo vật quý giá nào đó, nếu không thì không có khả năng lại trở nên lợi hại trong ba tháng ngắn ngủi như vậy.

- Ta còn có cơ hội, chỉ cần ta khống chế được Lâm phi, lấy tính mạng của Lâm phi để ép buộc ngươi, nhất định ngươi sẽ phải ngoan ngoãn giao bảo vật kia ra. Chỉ cần có được bảo vật kia, tu vi của ta cũng có thể tăng mạnh, trở thành cao thủ võ đạo.

- Đợi ta trở thành cường giả võ đạo, người đầu tiên phải chết chính là Trương Nhược Trần. Còn có tiện nhân Đan Hương Lăng kia, đến khi đó ta phải khiến cho nàng ta trở thành đồ chơi của bổn vương tử ta. Ha ha!

Đường phố ban đêm, người đi đường cũng trở nên ít đi.

Hai người mặc hắc y đứng trên nóc nhà bên đường, nhìn chằm chằm chiếc Dương Mã Cổ Xa đi qua.

- Đó chính là xe ngựa của Cửu vương tử?

Một người cao gầy mặc hắc y âm trầm nói.

Trên lưng của hắn đeo một dây cung sắt và mười Kinh Lôi Tiễn, toàn thân tản ra sát khí lạnh lẽo.

Một người béo lùn mặc hắc y khác cười lạnh nói:

- Chắc chắn là hắn. Ngươi nhìn cung nữ đang kéo xe kia, giống y hệt bức họa mà Hàn cô nương đưa cho chúng ta, chính là tỳ nữ bên cạnh Cửu vương tử. Lúc này Cửu vương tử đang ở trong xe.

- Ha ha! Ám sát một vị vương tử, quả thực khiến người ta kích động không thôi! Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này, Hàn cô nương nhất định sẽ khen thưởng hậu hĩnh cho chúng ta.

Tên hắc y cao gầy kia rút ra một mũi Kinh Lôi Tiễn đặt lên dây cung, nhắm chuẩn vào chiếc Dương Mã Cổ Xa kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Thần Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook