Chương 61: Điểm tỉnh
Phi Thiên Ngư
21/03/2020
Chân khí trong Khí Trì viên mãn, cảnh giới cũng đến cực hạn, lực lượng không có khả năng tăng lên.
Chỉ kém một ngưu lực, có thể đạt tới vô thượng cực cảnh, thật sự là đáng tiếc.
Trương Nhược Trần nói:
- Ta không thể bộc phát ra 100 ngưu lực, cũng không phải võ thể của ta còn chưa đủ cường đại, mà là vì ta thi triển chỉ là võ kỹ Nhân cấp trung phẩm, tăng phúc lực lượng còn chưa đủ mạnh.
Tiểu Hắc hoàn toàn tỉnh ngộ, hú lên quái dị nói:
- Đúng vậy! Sao ta lại quên võ kỹ tăng phúc lực lượng nhỉ? Đúng rồi, sao đến bây giờ ngươi mới tu luyện một loại võ kỹ Nhân cấp trung phẩm? Nếu ngươi tu luyện võ kỹ Linh cấp hạ phẩm, khẳng định có thể bộc phát ra 100 ngưu lực.
- Không cần Linh cấp hạ phẩm, chỉ cần võ kỹ Nhân cấp thượng phẩm, có lẽ có thể để cho ta bộc phát ra 100 ngưu lực, đạt tới vô thượng cực cảnh ở Hoàng Cực cảnh.
Trương Nhược Trần nói.
Mở ra ba mươi sáu đường kinh mạch, nếu vẫn không thể đạt tới vô thượng cực cảnh, đó mới là việc lạ.
Võ kỹ, công pháp, võ thể phải đồng thời tu luyện, chung đồng tiến, võ giả mới có thể bộc phát ra lực lượng cường đại nhất. Bất luận hạng nào yếu, đều khó có khả năng đạt tới vô thượng cực cảnh.
Đối với Trương Nhược Trần mà nói, công pháp cùng võ thể đều đạt tới cực hạn của Hoàng Cực cảnh, duy chỉ có võ kỹ còn rất yếu, Long Tượng Bàn Nhược Chưởng mới tu luyện tới chưởng thứ hai, chỉ có thể coi là võ kỹ Nhân cấp trung phẩm.
Thiên Tâm Kiếm Pháp, tuy là võ kỹ Linh cấp hạ phẩm, nhưng tác dụng chủ yếu ở chỗ kiếm, mà không phải người.
Nếu có thể tu luyện thành công Long Tượng Bàn Nhược Chưởng chưởng thứ ba Long Tượng Quy Điền, có thể tăng môn võ kỹ này lên tới Nhân cấp thượng phẩm, đến lúc đó, muốn gia tăng một ngưu lực, khẳng định không phải việc khó.
Đương nhiên, Long Tượng Bàn Nhược Chưởng càng về sau lại càng khó tu luyện. Ví dụ như chưởng thứ ba Long Tượng Quy Điền, Trương Nhược Trần đã tu luyện nhiều ngày, nhưng như cũ không có tu luyện thành công.
- Trong vương cung thật là có quá nhiều câu thúc, căn bản không cách nào thoải mái đầm đìa luyện chưởng. Hơn nữa tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Chưởng tới đằng sau, cần chính là cùng người khác giao thủ, thông qua không ngừng chiến đấu đến ma luyện chưởng pháp của mình.
- Hiện tại ta quá thiếu ma luyện, cho nên mới thủy chung không cách nào tu luyện thành công chưởng thứ ba.
- Ly khai Vương Cung đi lịch lãm rèn luyện, nhất định sẽ bị Vương Hậu phái ra sát thủ ám sát. Hiện tại cánh chim của ta còn yếu, một khi ly khai Vương Cung, mất đi Vân Vũ Quận Vương che chở, thì chỉ có một con đường chết. Đúng rồi, trong vương cung cũng có thể lịch lãm rèn luyện, chưa hẳn nhất định phải xuất cung.
Trong lòng Trương Nhược Trần khẽ động, nghĩ tới Vương Sơn.
Vương tộc ở trong Vương Sơn nuôi nhốt rất nhiều Man Thú, tuyệt đại đa số đều là Man Thú cấp một, cũng có Man Thú cấp hai, vừa vặn thích hợp Trương Nhược Trần lịch lãm rèn luyện.
Cùng Man Thú chiến đấu, tranh thủ ở trong thời gian ngắn nhất, tu luyện thành công chưởng thứ ba của Long Tượng Bàn Nhược Chưởng.
Trương Nhược Trần ở trong Thời Không Tinh Thạch tu luyện hai mươi lăm ngày, ngoại giới mới qua tám chín ngày mà thôi.
Trương Nhược Trần vừa mới đẩy cửa đi ra ngoài, đã nhìn thấy Vân Nhi chờ ở bên ngoài.
- Điện hạ, thương thế của A Nhạc đã khỏi hẳn, ngay cả xương tay và chân cốt đứt rời cũng được nối lại rồi, thế nhưng hắn cả ngày ngồi ở trên thang đá ngẩn người, hoặc vẽ hình ở trên mặt đất, giống như choáng váng.
Vân Nhi nói.
Trương Nhược Trần thở dài một tiếng, cảm thấy có chút đáng tiếc:
- Thương thế của hắn đã khỏi hẳn, thì cho hắn 200 lượng bạc, đưa hắn ly khai. Có thể đi ra khốn cảnh hay không, chỉ có thể nhìn ý chí của hắn, người khác căn bản không giúp được hắn.
- Đã như vầy, hiện tại nô tỳ sẽ đưa hắn ly khai.
Vân Nhi nói.
Trương Nhược Trần nhìn Vân Nhi rời đi, trên mặt lộ ra thần sắc trầm tư, gọi Vân Nhi lại nói:
- Chờ một chút, dẫn ta đi gặp hắn.
Vân Nhi lộ ra vẻ vui mừng, nhẹ gật đầu, mang theo Trương Nhược Trần đi về phía biệt viện A Nhạc ở lại.
Giống như Vân Nhi nói, A Nhạc quả nhiên ngốc trệ ngồi ở trên thềm đá, trong tay cầm một cành trúc, vẽ hình của Lâm Ninh San.
Vẽ xong một bức, lại vẽ bức thứ hai.
Chỉ có điều, ánh mắt của hắn trống rỗng vô thần, hoàn toàn là nương theo một loại bản năng vẽ.
Mặc dù Trương Nhược Trần đi đến trước mặt hắn, hắn cũng không có ngẩng đầu liếc nhìn.
Trương Nhược Trần nhìn thiếu niên ngồi ở trên thềm đá nói:
- Kiếm của ngươi đâu?
A Nhạc như trước vẽ hình, trong miệng phát ra thanh âm thì thào nói:
- Kinh mạch của ta đứt đoạn, đã không cầm nổi kiếm rồi.
Trương Nhược Trần nói:
- Kinh mạch đã đoạn, người cũng phế đi?
- Kinh mạch đã đoạn, người tự nhiên cũng phế.
A Nhạc ngốc trệ nói.
Trương Nhược Trần nói:
- Nếu là phế nhân, vậy ngươi từ nơi nào đến khí lực ngồi ở chỗ này vẽ tranh? Cho dù toàn thân tê liệt, chỉ cần có một trái tim tiến tới, cũng nhất định sẽ trở nên nổi bật. Giống như ngươi, có tay có chân lại đắm mình, mới thật sự là phế nhân.
Thanh âm của A Nhạc trở nên trầm xuống, cắn răng nói:
- Ta không có đắm mình, ta không có.
Trương Nhược Trần nhìn thoáng qua hình ảnh trên mặt đất nói:
- Vì một nữ nhân, lại biến thành một phế nhân, xem ra trước kia ta đánh giá cao ngươi rồi.
Trương Nhược Trần đi qua, giẫm hình ảnh của Lâm Ninh San, làm hình ảnh trên mặt đất hoàn toàn thay đổi.
Con mắt của A Nhạc trở nên đỏ lên, trừng trừng nói:
- Ngươi làm gì?
Trương Nhược Trần nói:
- Nàng không coi ngươi là người, ngươi lại coi nàng là thần. Ngươi ngay cả phế vật cũng không bằng?
- Nếu không phải ta thiếu nợ ngươi hai cái mạng, hiện tại ta sẽ giết ngươi.
A Nhạc nói.
Trương Nhược Trần cười nói:
- Ha ha! Chỉ bằng phế vật như ngươi? Tu luyện mười năm nữa, cũng không phải đối thủ của ta.
- Ta không phải phế vật!
A Nhạc hét lớn một tiếng, một cỗ chân khí từ trong cơ thể tuôn ra, tràn tới cành trúc trong tay, đâm về phía Trương Nhược Trần.
Cành trúc vốn mềm mại dễ gãy, ở dưới chân khí chống đỡ, trở nên bén nhọn hơn cả Thiết Kiếm bình thường.
Bành!
Trương Nhược Trần đánh ra một chưởng.
Cành trúc trong tay A Nhạc đứt đoạn, cả người bay ra ngoài, trên không trung, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.
Trương Nhược Trần nói:
- Hiện tại, ta đánh ngươi thổ huyết, mắng ngươi phế nhân, ngươi còn coi ta là ân nhân cứu mạng không?
Ngao!
Trong miệng A Nhạc phát ra tiếng sói tru, hai mắt đỏ thẫm, từ trên mặt đất bò lên lần nữa, mãnh liệt nhào về phía Trương Nhược Trần, há mồm cắn cổ của Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần lấy tay làm đao bổ xuống, bổ vào trên cổ của A Nhạc, lần nữa đánh hắn bay ra ngoài.
Bành! Bành!
A Nhạc không ngừng công kích Trương Nhược Trần, trở nên càng ngày càng cuồng, bạo phát ra lực lượng cũng càng lúc càng lớn.
Thế nhưng mỗi lần hắn đều bị Trương Nhược Trần một kích đánh bay ra ngoài, căn bản không gần người Trương Nhược Trần được.
Vân Nhi đứng ở đàng xa, nhìn hãi hùng khiếp vía, nhưng nàng không có tiến lên ngăn cản.
Nàng biết rõ, Trương Nhược Trần muốn đánh tỉnh A Nhạc.
Sau nửa canh giờ, A Nhạc đã mệt mỏi nằm rạp trên mặt đất, không ngừng thở dốc.
Trương Nhược Trần đi qua, lại muốn đánh thêm một chưởng.
- Không cần!
A Nhạc nói.
Trương Nhược Trần có chút vui vẻ, thu hồi bàn tay nói:
- Như thế nào? Còn muốn tiếp tục làm phế nhân?
A Nhạc lắc đầu nói:
- Ta là một kiếm khách, không phải phế nhân. Kỳ thật thời điểm bị ngươi đánh một chưởng, ta đã nghĩ thông suốt. Cám ơn.
- Không cần cám ơn ta. Ngươi có thể đi ra tâm ma nhanh như vậy, hết thảy là dựa vào ý chí của ngươi.
Trương Nhược Trần xoay người nâng A Nhạc lên, cười nói:
- Kế tiếp có tính toán gì không?
Ánh mắt của A Nhạc tối sầm lại nói:
- Kinh mạch của ta đã đứt, không cách nào bước vào Huyền Cực cảnh. Nhưng ta sẽ không buông tha, ta nhất định sẽ đi tìm linh dược nối lại kinh mạch.
Trương Nhược Trần trầm tư một lát nói:
- Kinh mạch đã đứt, đối với ngươi mà nói, chưa hẳn không phải một chuyện tốt. Ta nơi này có một môn công pháp, có chút kỳ lạ, người bình thường không cách nào tu luyện, ngược lại phải là người kinh mạch đứt đoạn mới có thể tu luyện. Nếu như nghị lực của ngươi đủ mạnh, có lẽ có thể tu luyện thành công.
A Nhạc vốn không ôm bao nhiêu hi vọng với nối kinh mạch, thế nhưng nghe Trương Nhược Trần nói, trong mắt của hắn lập tức lộ ra lửa nóng:
- Nếu ta tu luyện thành công thì sao?
- Phá kén hóa bướm, tu thành càng hơn lúc trước, tương lai thành tựu bất khả hạn lượng.
Trương Nhược Trần nói.
A Nhạc quỳ một chân trên đất nói:
- Ân công, xin nhận A Nhạc một lạy.
A Nhạc bái xong, thần sắc kiên định nói:
- A Nhạc xem như thiếu ân công ba cái mạng, ân cứu mạng như ân tái tạo. Sau này nếu ân công có địa phương cần dùng đến A Nhạc, coi như A Nhạc lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, trực tiếp truyền cho A Nhạc pháp môn tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết.
Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết càng huyền diệu hơn Thiên Hà Ngọc Kinh của Cửu quận chúa, uy lực cực kỳ khủng bố, nhưng Trương Nhược Trần lại không lo lắng A Nhạc sẽ tiết lộ bí mật chút nào.
A Nhạc đạt được Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết, lập tức bế quan tu luyện, do Vân Nhi chiếu cố.
Đưa A Nhạc và Vân Nhi đi, Trương Nhược Trần liền tiến đến Vương Sơn lịch lãm rèn luyện, tranh thủ sớm ngày tu luyện thành chưởng thứ ba của Long Tượng Bàn Nhược Chưởng, Long Tượng Quy Điền.
Cát Càn tướng quân tự nhiên theo sau Trương Nhược Trần, thủ hộ ở biên giới Vương Sơn, phòng ngừa có người tiến vào Vương Sơn hành thích Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần một mình một người tiến vào rừng rậm, đi đến căn cứ của Man Thú cấp một thượng đẳng.
Man Thú bình thường, đối với hắn đã không có bất kỳ uy hiếp, chỉ có Man Thú cấp một thượng đẳng, mới miễn cưỡng có thể dùng để luyện tập.
Nửa ngày sau, Trương Nhược Trần gặp con Man Thú cấp một thượng đẳng đầu tiên, Phong Lôi Báo.
Phong Lôi Báo ở trong Man Thú cấp một thượng đẳng, cũng coi như tương đối lợi hại, có được lực lượng giết chết Hoàng Cực cảnh đại viên mãn. Coi như là võ giả Hoàng Bảng, gặp Phong Lôi Báo cũng là một sự tình cực kỳ đau đầu.
Bành!
Trương Nhược Trần tay không đánh ra một chưởng, một chưởng chụp chết Phong Lôi Báo.
Trương Nhược Trần nhìn thi thể Phong Lôi Báo, lắc đầu nói:
- Man Thú cấp một thượng đẳng, thực lực chỉ tương đương với Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, đối với ta hiện tại mà nói, chúng quá yếu. Xem ra muốn ma luyện chưởng pháp, nhất định phải đi tìm Man Thú cấp hai.
Trương Nhược Trần tiếp tục đi sâu vào Vương Sơn.
Cát Càn tướng quân đứng ở một địa phương bí ẩn, rất xa chứng kiến Trương Nhược Trần một chưởng chụp chết Phong Lôi Báo, trong lòng hơi kinh hãi.
- Lực lượng của Cửu vương tử điện hạ thật lợi hại, chỉ cần không gặp vài con Man Thú cấp hai kia, thì tuyệt đối sẽ không phát sinh bất luận ngoài ý muốn gì, xem ra ta là quá lo lắng.
Hắn là lo lắng an nguy của Trương Nhược Trần, mới vụng trộm đi theo tiến vào Vương Sơn quan sát.
Chỉ kém một ngưu lực, có thể đạt tới vô thượng cực cảnh, thật sự là đáng tiếc.
Trương Nhược Trần nói:
- Ta không thể bộc phát ra 100 ngưu lực, cũng không phải võ thể của ta còn chưa đủ cường đại, mà là vì ta thi triển chỉ là võ kỹ Nhân cấp trung phẩm, tăng phúc lực lượng còn chưa đủ mạnh.
Tiểu Hắc hoàn toàn tỉnh ngộ, hú lên quái dị nói:
- Đúng vậy! Sao ta lại quên võ kỹ tăng phúc lực lượng nhỉ? Đúng rồi, sao đến bây giờ ngươi mới tu luyện một loại võ kỹ Nhân cấp trung phẩm? Nếu ngươi tu luyện võ kỹ Linh cấp hạ phẩm, khẳng định có thể bộc phát ra 100 ngưu lực.
- Không cần Linh cấp hạ phẩm, chỉ cần võ kỹ Nhân cấp thượng phẩm, có lẽ có thể để cho ta bộc phát ra 100 ngưu lực, đạt tới vô thượng cực cảnh ở Hoàng Cực cảnh.
Trương Nhược Trần nói.
Mở ra ba mươi sáu đường kinh mạch, nếu vẫn không thể đạt tới vô thượng cực cảnh, đó mới là việc lạ.
Võ kỹ, công pháp, võ thể phải đồng thời tu luyện, chung đồng tiến, võ giả mới có thể bộc phát ra lực lượng cường đại nhất. Bất luận hạng nào yếu, đều khó có khả năng đạt tới vô thượng cực cảnh.
Đối với Trương Nhược Trần mà nói, công pháp cùng võ thể đều đạt tới cực hạn của Hoàng Cực cảnh, duy chỉ có võ kỹ còn rất yếu, Long Tượng Bàn Nhược Chưởng mới tu luyện tới chưởng thứ hai, chỉ có thể coi là võ kỹ Nhân cấp trung phẩm.
Thiên Tâm Kiếm Pháp, tuy là võ kỹ Linh cấp hạ phẩm, nhưng tác dụng chủ yếu ở chỗ kiếm, mà không phải người.
Nếu có thể tu luyện thành công Long Tượng Bàn Nhược Chưởng chưởng thứ ba Long Tượng Quy Điền, có thể tăng môn võ kỹ này lên tới Nhân cấp thượng phẩm, đến lúc đó, muốn gia tăng một ngưu lực, khẳng định không phải việc khó.
Đương nhiên, Long Tượng Bàn Nhược Chưởng càng về sau lại càng khó tu luyện. Ví dụ như chưởng thứ ba Long Tượng Quy Điền, Trương Nhược Trần đã tu luyện nhiều ngày, nhưng như cũ không có tu luyện thành công.
- Trong vương cung thật là có quá nhiều câu thúc, căn bản không cách nào thoải mái đầm đìa luyện chưởng. Hơn nữa tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Chưởng tới đằng sau, cần chính là cùng người khác giao thủ, thông qua không ngừng chiến đấu đến ma luyện chưởng pháp của mình.
- Hiện tại ta quá thiếu ma luyện, cho nên mới thủy chung không cách nào tu luyện thành công chưởng thứ ba.
- Ly khai Vương Cung đi lịch lãm rèn luyện, nhất định sẽ bị Vương Hậu phái ra sát thủ ám sát. Hiện tại cánh chim của ta còn yếu, một khi ly khai Vương Cung, mất đi Vân Vũ Quận Vương che chở, thì chỉ có một con đường chết. Đúng rồi, trong vương cung cũng có thể lịch lãm rèn luyện, chưa hẳn nhất định phải xuất cung.
Trong lòng Trương Nhược Trần khẽ động, nghĩ tới Vương Sơn.
Vương tộc ở trong Vương Sơn nuôi nhốt rất nhiều Man Thú, tuyệt đại đa số đều là Man Thú cấp một, cũng có Man Thú cấp hai, vừa vặn thích hợp Trương Nhược Trần lịch lãm rèn luyện.
Cùng Man Thú chiến đấu, tranh thủ ở trong thời gian ngắn nhất, tu luyện thành công chưởng thứ ba của Long Tượng Bàn Nhược Chưởng.
Trương Nhược Trần ở trong Thời Không Tinh Thạch tu luyện hai mươi lăm ngày, ngoại giới mới qua tám chín ngày mà thôi.
Trương Nhược Trần vừa mới đẩy cửa đi ra ngoài, đã nhìn thấy Vân Nhi chờ ở bên ngoài.
- Điện hạ, thương thế của A Nhạc đã khỏi hẳn, ngay cả xương tay và chân cốt đứt rời cũng được nối lại rồi, thế nhưng hắn cả ngày ngồi ở trên thang đá ngẩn người, hoặc vẽ hình ở trên mặt đất, giống như choáng váng.
Vân Nhi nói.
Trương Nhược Trần thở dài một tiếng, cảm thấy có chút đáng tiếc:
- Thương thế của hắn đã khỏi hẳn, thì cho hắn 200 lượng bạc, đưa hắn ly khai. Có thể đi ra khốn cảnh hay không, chỉ có thể nhìn ý chí của hắn, người khác căn bản không giúp được hắn.
- Đã như vầy, hiện tại nô tỳ sẽ đưa hắn ly khai.
Vân Nhi nói.
Trương Nhược Trần nhìn Vân Nhi rời đi, trên mặt lộ ra thần sắc trầm tư, gọi Vân Nhi lại nói:
- Chờ một chút, dẫn ta đi gặp hắn.
Vân Nhi lộ ra vẻ vui mừng, nhẹ gật đầu, mang theo Trương Nhược Trần đi về phía biệt viện A Nhạc ở lại.
Giống như Vân Nhi nói, A Nhạc quả nhiên ngốc trệ ngồi ở trên thềm đá, trong tay cầm một cành trúc, vẽ hình của Lâm Ninh San.
Vẽ xong một bức, lại vẽ bức thứ hai.
Chỉ có điều, ánh mắt của hắn trống rỗng vô thần, hoàn toàn là nương theo một loại bản năng vẽ.
Mặc dù Trương Nhược Trần đi đến trước mặt hắn, hắn cũng không có ngẩng đầu liếc nhìn.
Trương Nhược Trần nhìn thiếu niên ngồi ở trên thềm đá nói:
- Kiếm của ngươi đâu?
A Nhạc như trước vẽ hình, trong miệng phát ra thanh âm thì thào nói:
- Kinh mạch của ta đứt đoạn, đã không cầm nổi kiếm rồi.
Trương Nhược Trần nói:
- Kinh mạch đã đoạn, người cũng phế đi?
- Kinh mạch đã đoạn, người tự nhiên cũng phế.
A Nhạc ngốc trệ nói.
Trương Nhược Trần nói:
- Nếu là phế nhân, vậy ngươi từ nơi nào đến khí lực ngồi ở chỗ này vẽ tranh? Cho dù toàn thân tê liệt, chỉ cần có một trái tim tiến tới, cũng nhất định sẽ trở nên nổi bật. Giống như ngươi, có tay có chân lại đắm mình, mới thật sự là phế nhân.
Thanh âm của A Nhạc trở nên trầm xuống, cắn răng nói:
- Ta không có đắm mình, ta không có.
Trương Nhược Trần nhìn thoáng qua hình ảnh trên mặt đất nói:
- Vì một nữ nhân, lại biến thành một phế nhân, xem ra trước kia ta đánh giá cao ngươi rồi.
Trương Nhược Trần đi qua, giẫm hình ảnh của Lâm Ninh San, làm hình ảnh trên mặt đất hoàn toàn thay đổi.
Con mắt của A Nhạc trở nên đỏ lên, trừng trừng nói:
- Ngươi làm gì?
Trương Nhược Trần nói:
- Nàng không coi ngươi là người, ngươi lại coi nàng là thần. Ngươi ngay cả phế vật cũng không bằng?
- Nếu không phải ta thiếu nợ ngươi hai cái mạng, hiện tại ta sẽ giết ngươi.
A Nhạc nói.
Trương Nhược Trần cười nói:
- Ha ha! Chỉ bằng phế vật như ngươi? Tu luyện mười năm nữa, cũng không phải đối thủ của ta.
- Ta không phải phế vật!
A Nhạc hét lớn một tiếng, một cỗ chân khí từ trong cơ thể tuôn ra, tràn tới cành trúc trong tay, đâm về phía Trương Nhược Trần.
Cành trúc vốn mềm mại dễ gãy, ở dưới chân khí chống đỡ, trở nên bén nhọn hơn cả Thiết Kiếm bình thường.
Bành!
Trương Nhược Trần đánh ra một chưởng.
Cành trúc trong tay A Nhạc đứt đoạn, cả người bay ra ngoài, trên không trung, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.
Trương Nhược Trần nói:
- Hiện tại, ta đánh ngươi thổ huyết, mắng ngươi phế nhân, ngươi còn coi ta là ân nhân cứu mạng không?
Ngao!
Trong miệng A Nhạc phát ra tiếng sói tru, hai mắt đỏ thẫm, từ trên mặt đất bò lên lần nữa, mãnh liệt nhào về phía Trương Nhược Trần, há mồm cắn cổ của Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần lấy tay làm đao bổ xuống, bổ vào trên cổ của A Nhạc, lần nữa đánh hắn bay ra ngoài.
Bành! Bành!
A Nhạc không ngừng công kích Trương Nhược Trần, trở nên càng ngày càng cuồng, bạo phát ra lực lượng cũng càng lúc càng lớn.
Thế nhưng mỗi lần hắn đều bị Trương Nhược Trần một kích đánh bay ra ngoài, căn bản không gần người Trương Nhược Trần được.
Vân Nhi đứng ở đàng xa, nhìn hãi hùng khiếp vía, nhưng nàng không có tiến lên ngăn cản.
Nàng biết rõ, Trương Nhược Trần muốn đánh tỉnh A Nhạc.
Sau nửa canh giờ, A Nhạc đã mệt mỏi nằm rạp trên mặt đất, không ngừng thở dốc.
Trương Nhược Trần đi qua, lại muốn đánh thêm một chưởng.
- Không cần!
A Nhạc nói.
Trương Nhược Trần có chút vui vẻ, thu hồi bàn tay nói:
- Như thế nào? Còn muốn tiếp tục làm phế nhân?
A Nhạc lắc đầu nói:
- Ta là một kiếm khách, không phải phế nhân. Kỳ thật thời điểm bị ngươi đánh một chưởng, ta đã nghĩ thông suốt. Cám ơn.
- Không cần cám ơn ta. Ngươi có thể đi ra tâm ma nhanh như vậy, hết thảy là dựa vào ý chí của ngươi.
Trương Nhược Trần xoay người nâng A Nhạc lên, cười nói:
- Kế tiếp có tính toán gì không?
Ánh mắt của A Nhạc tối sầm lại nói:
- Kinh mạch của ta đã đứt, không cách nào bước vào Huyền Cực cảnh. Nhưng ta sẽ không buông tha, ta nhất định sẽ đi tìm linh dược nối lại kinh mạch.
Trương Nhược Trần trầm tư một lát nói:
- Kinh mạch đã đứt, đối với ngươi mà nói, chưa hẳn không phải một chuyện tốt. Ta nơi này có một môn công pháp, có chút kỳ lạ, người bình thường không cách nào tu luyện, ngược lại phải là người kinh mạch đứt đoạn mới có thể tu luyện. Nếu như nghị lực của ngươi đủ mạnh, có lẽ có thể tu luyện thành công.
A Nhạc vốn không ôm bao nhiêu hi vọng với nối kinh mạch, thế nhưng nghe Trương Nhược Trần nói, trong mắt của hắn lập tức lộ ra lửa nóng:
- Nếu ta tu luyện thành công thì sao?
- Phá kén hóa bướm, tu thành càng hơn lúc trước, tương lai thành tựu bất khả hạn lượng.
Trương Nhược Trần nói.
A Nhạc quỳ một chân trên đất nói:
- Ân công, xin nhận A Nhạc một lạy.
A Nhạc bái xong, thần sắc kiên định nói:
- A Nhạc xem như thiếu ân công ba cái mạng, ân cứu mạng như ân tái tạo. Sau này nếu ân công có địa phương cần dùng đến A Nhạc, coi như A Nhạc lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, trực tiếp truyền cho A Nhạc pháp môn tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết.
Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết càng huyền diệu hơn Thiên Hà Ngọc Kinh của Cửu quận chúa, uy lực cực kỳ khủng bố, nhưng Trương Nhược Trần lại không lo lắng A Nhạc sẽ tiết lộ bí mật chút nào.
A Nhạc đạt được Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết, lập tức bế quan tu luyện, do Vân Nhi chiếu cố.
Đưa A Nhạc và Vân Nhi đi, Trương Nhược Trần liền tiến đến Vương Sơn lịch lãm rèn luyện, tranh thủ sớm ngày tu luyện thành chưởng thứ ba của Long Tượng Bàn Nhược Chưởng, Long Tượng Quy Điền.
Cát Càn tướng quân tự nhiên theo sau Trương Nhược Trần, thủ hộ ở biên giới Vương Sơn, phòng ngừa có người tiến vào Vương Sơn hành thích Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần một mình một người tiến vào rừng rậm, đi đến căn cứ của Man Thú cấp một thượng đẳng.
Man Thú bình thường, đối với hắn đã không có bất kỳ uy hiếp, chỉ có Man Thú cấp một thượng đẳng, mới miễn cưỡng có thể dùng để luyện tập.
Nửa ngày sau, Trương Nhược Trần gặp con Man Thú cấp một thượng đẳng đầu tiên, Phong Lôi Báo.
Phong Lôi Báo ở trong Man Thú cấp một thượng đẳng, cũng coi như tương đối lợi hại, có được lực lượng giết chết Hoàng Cực cảnh đại viên mãn. Coi như là võ giả Hoàng Bảng, gặp Phong Lôi Báo cũng là một sự tình cực kỳ đau đầu.
Bành!
Trương Nhược Trần tay không đánh ra một chưởng, một chưởng chụp chết Phong Lôi Báo.
Trương Nhược Trần nhìn thi thể Phong Lôi Báo, lắc đầu nói:
- Man Thú cấp một thượng đẳng, thực lực chỉ tương đương với Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, đối với ta hiện tại mà nói, chúng quá yếu. Xem ra muốn ma luyện chưởng pháp, nhất định phải đi tìm Man Thú cấp hai.
Trương Nhược Trần tiếp tục đi sâu vào Vương Sơn.
Cát Càn tướng quân đứng ở một địa phương bí ẩn, rất xa chứng kiến Trương Nhược Trần một chưởng chụp chết Phong Lôi Báo, trong lòng hơi kinh hãi.
- Lực lượng của Cửu vương tử điện hạ thật lợi hại, chỉ cần không gặp vài con Man Thú cấp hai kia, thì tuyệt đối sẽ không phát sinh bất luận ngoài ý muốn gì, xem ra ta là quá lo lắng.
Hắn là lo lắng an nguy của Trương Nhược Trần, mới vụng trộm đi theo tiến vào Vương Sơn quan sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.