Vạn Cổ Thần Đế

Chương 41: Tiền Trang Vũ Thành

Phi Thiên Ngư

18/03/2020

- Cửu vương tử điện hạ, toàn bộ Vân Vũ quận quốc tổng cộng chỉ có hai lò luyện khí Chân Vũbảo khí cấp bảy, một lò trong đó, do hội trưởng Minh Văn công hội nắm giữ. Lò còn lại, chính là ở ngay trước mặt ngươi.

Tần Nhã dẫn Trương Nhược Trần đi vào kho binh khí, đi đến bên dưới lò luyện khí Thanh Đồng cao hơn ba thước.

Lần này không phải hai người họ đơn độc vào đây, Cửu quận chúa, Đan Hương Lăng, Mạc Hàn Lâm cũng đi cùng.

Trương Nhược Trần nhìn cái đại đỉnh ở trước mặt, gật đầu, cái Thanh Đồng đại đỉnh này khiến hắn hết sức hài lòng, nói:

- Giá cả của lò luyện khí này chắc là rất cao phải không?

Nếu không đắt, sớm đã bị Luyện Khí Sư khác mua mất rồi.

Tần Nhã khẽ nở nụ cười nói:

- Đương nhiên là vô cùng đắt, Luyện Khí Sư khác hỏi giá, giá cả mà nô gia nói cho họ đều là hai trăm vạn lượng bạc trở lên, nếu là Cửu vương tử điện hạ, nô gia đương nhiên sẽ tính một nửa giá, một trăm vạn lượng bạc, không thể ít hơn nữa!

- Một trăm vạn lượng bạc, cũng đắt quá rồi, ngươi đây là đi ăn cướp sao?

Cửu quận chúa nhìn thấy Tần Nhã rất chướng mắt, có chút không vui nói.

Đan Hương Lăng cũng thầm giật mình, nên biết rằng, toàn bộ Xích Vân Tông cả năm thu nhập cũng chỉ khoảng năm mươi vạn đồng bạc. Một cái lò luyện khí, lại muốn bán một trăm vạn đồng bạc.

Mắc quá!

Trương Nhược Trần lắc lắc đầu nói:

- Không đắt, rất rẻ. Binh khí Chân Vũ bảo khí cấp bảy, ít nhất cũng là một trăm vạn lượng bạc. Lò luyện khí Chân Vũ bảo khí cấp bảy càng đắt hơn, ít nhất cũng là hai trăm vạn đồng bạc, lão bản, người làm ăn như vậy, không sợ chịu thiệt đến không còn vốn hay sao?

- Bạc có nhiều hơn,cũng không thể lấp được nội tâm đang trống rỗng? Nếu như Cửu vương tử có thể ở cùng nô gia một đêm, lò luyện khí này coi như tặng cho ngươi, được không?

Tần Nhã nháy mắt, ánh mắtchứa đựng tình ý nhìn Trương Nhược Trần,mê hoặc câu dẫn.

Trương Nhược Trần ho khan hai tiếng nói:

- Ta sẽ nhanh chóng gom đủ một trăm vạn lượng bạc, hy vọng lão bản tạm thời đừng bán lò luyện khí này đi. Tại hạ... Cáo từ trước!

Nói xong lời này, Trương Nhược Trần giống như chạy trốn, lao ra khỏi kho binh khí.

Cửu quận chúa đuổi theo nói:

- Cửu đệ, ngươi thật sự muốn mua cái lò luyện khí kia sao, một trăm vạn lượng bạc không phải là con số nhỏ, tuy tháng nào Vương tộc cũng phát bạc cho các vị vương tử và quận chúa, nhưng, căn bản không thể nào gom đủ một trăm vạn lượng bạc.

- Một tháng ta có thể lãnh được ba ngàn lượng bạc để tiêu xài, trong các vị quận chúa, đã là nhiều nhất rồi, ngươi một tháng chắc nhiều nhất cũng chỉ được lãnh năm ngàn lượng bạc.

Trương Nhược Trần nói:

- Cửu tỷ, ngươi yên tâm đi,không cần lấy bạc của Vương tộc, ta cũng có thể gom đủ một trăm vạn lượng bạc.

Lò luyện khí Chân Vũ bảo khí cấp bảy, không phải ở đâu cũng có thể mua được, đương nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ.

Chỉ cần sở hữu lò luyện khí, như vậy mới có thể không ngừng luyện chế ra không gian giới chỉ, đến lúc đó, còn lo thiếu bạc hay sao?

Bây giờ, hắn còn lại tám trăm nghìn lượng bạc, toàn độ cất ở Vũ Thành tiền trang.

Làm cách nào kiếm hai trăm nghìn lượng bạc còn lại?

Trương Nhược Trần nhìn chiếc nhẫn không gian mà mình đang đeo trên ngón cái, đột nhiên, trên mặt hiện lên một nụ cười, nói:

- Vũ Thành tiền trang!

Tần Nhã từ trong kho binh khí đi ra, khép lại nụ cười trên mặt, ánh mắt nhìn về phía Trương Nhược Trần, Cửu quận chúa, Đan Hương Lăng rời đi, nói:

- Trong cuộc khảo hạch cuối năm, hắn có thể làm được nhất tâm nhị dụng, hiển nhiên đã tu luyện tinh thần lực đạt cấp hai mươi trở lên.

Mặc Hàn Lâm đứng phía sau Tần Nhã, khuôn mặt khẽ động, nói:

- Hắn mới mười sáu tuổi, chắc không thể tu luyện tinh thần lực đến cấp hai mươi đâu!

- Ta vốn dĩ cũng cảm thấy là không thể nào, dù sao tinh lực của một người cũng có hạn, không thể nào có thiên phú võ đạo nghịch thiên, tinh thần lực cũng nghịch thiên được, nhưng hắn tới mua lò luyện khí, rõ ràng là muốn trở thành một Luyện Khí Sư, nói không chừng, tình thần lực của hắn thực sự rất lợi hại!

Ánh mắt Tần Nhã khẽ nhắm nói:



- Mặc Hàn Lâm, ngươi đi Minh Văn công hội điều tra xem, Cửu vương tử trong khoảng thời gian gần đây, chắc chắn có đi đến đó, ta muốn biết, tinh thần lực của hắn rốt cuộc đạt đến trình độ nào rồi?

- Ta sẽ đi điều tra ngay bây giờ!

Mặc Hàn Lâm hướng về phía Tần Nhã cúi đầu, lập tức lui xuống.

- Tên tiểu tử này, ngươicàng ngày càng khiến ta tò mò rồi!

Tần Nhã lè cái lưỡi màu hồng phấn, nhẹ nhàng liếm bờ môi đỏ mọng, cười như một con hồ ly tinh.

Ngồi trên xe ngựa, Trương Nhược Trần, Cửu quận chúa, Đan Hương Lăng, đi về phía Vũ Thành tiền trang.

Cửu quận chúa hỏi:

- Cửu đệ, ngươi đi Vũ Thành tiền trang làm gì? Chẳng lẽ ngươi cất một trăm vạn ở đó?

Trương Nhược Trần cười nói:

- Lúc trước đúng là có một trăm vạn lượng bạc, nhưng ta đã dùng không ít, bây giờ chỉ còn khoảng tám mươi vạn lượng bạc.

Nghe những lời này, Đan Hương Lăng ngồi trên xe ánh mắt liền sáng lên.

- Tám mươi vạn lượng bạc? Sao lại có thể? Cửu đệ, ngươi lấy từ đâu ra tài phú lớn như vậy?

Cửu quận chúa vô cùng kinh ngạc, không thể nào tin được.

Đừng nói là Cửu quận chúa, cho dù là bất kỳ gia chủ nào của một gia tộc trong Vương thành, cũng rất khó một lần một có thể lấy ra tám mươi vạn lượng bạc.

Tuy Lâm gia có thể lấy ra một trăm hai mươi vạn lượng bạc để mua kiếm pháp Linh cấp hạ phẩm, nhưng đó là tài lực của cả gia tộc, không phải tài lực của một mình Lâm Phụng Tiên.

Lâm Phụng Tiên một lần một có thể lấy ra năm mươi vạn lượng bạc, đã giỏi lắm rồi!

Trương Nhược Trần cũng không tránh né gì, dù sao đi nữa đợi hắn mua được lò luyện khí, số lượng tài phú mà hắn sở hữu vẫn sẽ bị bại lộ.

Huống hồ, với thân phận hiện giờ của hắn, sợ rằng trong Vương thành không có mấy người cả gan dám cướp bạc của hắn.

Đan Hương Lăng ôn nhu nói:

- Cho dù Cửu vương tử điện hạ đang có tám mươi vạn, nhưng muốn mua lò luyện khí, vẫn còn thiếu hai mươi vạn nữa.

Trương Nhược Trần nói:

- Cho nên, ta muốn đến Vũ Thành tiền trang kiếm một mối làm ăn, còn làm ăn về cái gì, tạm thời vẫn chưa thể nói các người biết.

Vũ Thành tiền trang chắc chắn có hứng thú với nhẫn không gian.

...

Vũ Thành tiền trang, được tu sửa vô cùng hoa lệ, lúc nào cũng có nhiều thị vệ mặc áo giáp canh giữ tại bốn phương tám hướng của tiền trang.

Nếu như nói về sức phòng ngự, sức phòng ngự của Vũ Thành tiền trang chỉ đứng sau vương cung của Vân Vũ quận quốc.

Trương Nhược Trần, Cửu quận chúa, Đan Hương Lăng vừa bước từ trên xe xuống, một bóng người liền đi tới.

- Bái kiến Cửu vương tử điện hạ, Cửu quận chúa! Lão hủ chính là quản sự thứ chín của Vũ Thành tiền trang, xin thỉnh an hai vị.

Một lão giả để một chòm râu trên mặt, lập tức chào đón, trên mặt mang nụ cười, cung kính khấu đầu trước Trương Nhược Trần và Cửu quận chúa.

Trương Nhược Trần nói:

- Ngươi quen biết ta?

Quản sự thứ chín cười nói:

- Nếu ngay cả Cửu vương tử mà lão còn không biết, thì không xứng làm quản sự của Vũ Thành tiền trang.

Trương Nhược Trần gật đầu, nói:

- Nếu đã như vậy, vậy thì dễ làm rồi! Ta có một mối làm ăn lớn muốn bàn bạc cùng trang chủ của Vũ Thành tiền trang, vẫn mong quản sự đại nhân giúp ta đi bẩm báo.



- Hừ! Ngươi tưởng ngươi là ai? Chỉ là một vương tử, còn muốn trang chủ đích thân bàn bạc với ngươi? Nếu là Vân Vũ quận vương đích thân đến thì còn tạm được.

Liễu Thừa Phong bước ra từ cửa lớn của Vũ Thành tiền trang, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, thần thái kiêu ngạo, thần sắc trong mắt mang theo vài phần xấu xa.

Dường như hắn muốn tranh đua cùng Trương Nhược Trần, cho nên cũng mang theo hai thị nữ trẻ tuổi xinh đẹp khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.

Chỉ là hai thị nữ của hắn, so với Cửu quận chúa và Đan Hương Lăng, bất luận là tướng mạo hay khí chất đều kém rất xa.

Liễu Thừa Phong ngạo mạn nói:

- Nếu ngươi có mối làm ăn thật, với thân phận của bổn công tử, hoàn toàn có thể bàn bạc với ngươi.

Trương Nhược Trần quan sát Liễu Thừa Phong một hồi, thản nhiên nói:

- Mối làm ăn mà ta muốn bàn, với thân phận của ngươi, e rằng chưa đủ tư cách.

- Cái gì? Ngươi biết bổn công tử có thân phận gì không?

Khuôn mặt Liễu Thừa Phong tỏ ra vẻ lạnh lùng.

- Thật đúng là không rõ lắm.

Trương Nhược Trần nói.

Liễu Thừa Phong nói:

- Vậy ngươi nghe cho kỹ! Bổn công tử chính là con trai của trang chủ Vũ Thành tiền trang, Liễu Thừa Phong, cho dù ngươi chưa gặp qua ta, cũng có nghe qua tên của ta chứ?

- Thật xin lỗi! Ta quả thực chưa từng nghe qua!

Trương Nhược Trần không để ý đến Liễu Thừa Phong, nói với quản sự thứ chín:

- Quản sự đại nhân, xin ngài bẩm báo một tiếng với trang chủ, nếu như trang chủ không muốn gặp ta, ta lập tức đi ngay.

- Cửu vương tử điện hạ ngài chờ chút.

Quản sự thứ chín lập tức đi bẩm báo cho trang chủ của Vũ Thành tiền trang.

Nếu là Trương Nhược Trần của trước kia, đương nhiên sẽ không được coi trọng như vậy, nhưng bây giờ đã khác, biểu hiện của hắn tại cuộc thi khảo hạch cuối năm, đã âm thầm trở thành mối quan tâm của các thế lực lớn trong Vương Thành.

Không ai có thể khinh thường một thiên tài tuyệt đỉnh, không ai nói trước được sau này hắn có phải là quận vương của Vân Vũ quận quốc hay không?

Nhìn thấy Trương Nhược Trần không để ý tới mình, trong lòng Liễu Thừa Phong càng thêm phẫn nộ, cảm giác bản thân mất mặt trước Đan Hương Lăng.

- Ngươi cứ chờ đó! Phụ thân ta tuyệt đối sẽ không gặp ngươi. Chỉ với chút tu vi võ đạo của ngươi, trong mắt phụ thân ta, chỉ có thể được xem là một con châu chấu nhỏ.

Liễu Thừa Phong cười nhạt nói.

Trương Nhược Trần chỉ khoanh tay, lặng lặng chờ đợi, căn bản không muốn để ý đến Liễu Thừa Phong.

Trong mắt của Cửu quận chúa và Đan Hương Lăng cũng lộ ra vẻ khinh thường, cảm thấy Liễu Thừa Phong thật không có tố chất, hơn nữa còn quá cuồng ngạo, so với Cửu vương tử còn kém xa.

...

- Cửu vương tử? Hắn muốn làm ăn với ta?

Liễu Truyền Thần chắp hai tay sau lưng, đứng ở bên hồ, khí tức trên người phát ra, tựa như một ngọn núi nguy nga, làm cho người khác có cảm giác xa vời.

- Đúng vậy! Nếu như trang chủ không gặp, bây giờ lão sẽ nói hắn đi ngay. Nhưng...

- Nhưng cái gì?

Quản sự thứ chín quỳ dưới đất, tiếp tục nói:

- Là một chuyện khác, thân phận của người thần bí bán kiếm pháp Linh cấp hạ phẩm ở trung tâm đấu giá lần trước, đã điều tra rõ, chính là Cửu vương tử kia, ở Vũ Thành tiền trang tài phú của hắn có tổng cộng tám mươi vạn lượng bạc.

- Ồ! Tuổi còn nhỏ mà đã sở hữu tài phú nhiều như vậy rồi! Mấy tháng này, rốt cuộc hắn đã đạt được kỳ ngộ như thế nào?

Khóe miệng Liễu Truyền Thần lộ ra một nụ cười, nói:

- Xem ra vẫn là nên gặp hắn, nói không chừng có thể mang bất ngờ đến cho ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Thần Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook