Chương 13: Chiến dịch đầu tiên. Táng quân tâm 1
Quan Kỳ
07/02/2016
Hoàng Thái Tôn bỗng nhiên xuất hiện, chẳng khác nào một thác nước đổ xuống, dập tắt tất cả uy tín của Cao Tiên Chi.
Tám mươi vạn tướng sĩ đột nhiên mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào Cao Tiên Chi, dường như đang chờ y cho lời giải thích.
Trên soái đài, giờ phút này, ai nấy đều có thần thái khác nhau.
Sắc mặt Tống thái tử không biết vui mừng hay là bi thương.
Hai mắt Lâm Trùng như muốn xung huyết.
Còn Cao Tiên Chi thì mở to mắt nhìn.
Trong lúc mọi người còn đang rúng động, Hoàng Thái Tôn cách soái đài cũng càng lúc càng gần.
- Ngươi....ngươi là ai?
Cao Tiên Chi trừng mắt quát lớn.
- Là ta, Cao đại soái, ta là Tống Chính Tây. Mau giúp ta bắt đám sơn tặc kia lại. Ta muốn giết hết bọn chúng. Ta muốn bọn chúng chết hết đi. Thiếu chút nữa ta không còn được gặp phụ thân rồi.
Tống Chính Tây chật vật kêu lên.
- Không có khả năng. Con ta đã bị giết chết ở Tống thành. Ngươi rốt cuộc là ai?
Tống thái tử phẫn nộ quát.
- Cha, không phải người phái Cao đại soái cứu con sao? Lúc trên đài trảm đầu đã cho người hầu lặng lẽ thay thế con? Thật là hài nhi mà. Cao đại soái sắp xếp xong xuôi hết thảy, cứu được con ra. Con chỉ là theo Cao đại soái diễn một tuồng kịch, lừa gạt những thứ ngu xuẩn kia mà thôi. Cha, người không biết? Hahah, xem ra Cao đại soái không nói cho người biết.
Tống Chính Tây hưng phấn kêu lên.
Phù phù phù!
Bốn phương tám hương vang lên thanh âm hút không khí của các tướng sĩ.
Cao đại soái một tay an bài? Diễn một tuồng kịch? Lừa gạt những thứ ngu xuẩn kia mà thôi?
Tống Chính Tây cũng không phát hiện, mỗi một câu của gã, thậm chí từng chữ đều giống như những thanh đao nhọn, không ngừng cắm vào lòng tám mươi vạn tướng sĩ.
Chúng ta là thứ ngu xuẩn? Cao Tiên Chi chỉ diễn một tuồng kịch cho chúng ta xem? Lừa gạt chúng ta, để chúng ta phải chịu chết?
Cái gì là âm mưu Cổ Hải? Tất cả đều là Cao Tiên Chi gạt chúng ta? Cổ Hải nào có lợi hại một cách khoa trương như vậy? Không phải sao? Hoàng Thái Tôn chính là một minh chứng tốt nhất.
Giết Hoàng Thái Tôn, cho mọi người một công đạo? Tất cả đều thối lắm!
Hoàng thượng hạ chỉ, trọng phạt những người khinh thường gia đình quân nhân? Toàn bộ đều thối lắm.
Thân nhân chúng ta bị giết hại, đều là âm mưu của Cổ Hải? Cái rắm!
Thư nhà của chúng ta cũng là âm mưu của Cổ Hải? Cái rắm.
...............
...............
...............
Một khắc Tống Chinh Tây xuất hiện, chiến ý vừa mới xây dựng nên lập tức không còn sót lại chút nào. Bên dưới nội tâm của mọi người giống như chôn một hạt giống bệnh dịch tả, trong nháy mắt mọc rể nảy mầm, rất nhanh sinh trưởng thành một cây đại thụ che trời.
Những lời Tống Chính Tây nói là những câu có thể giết người.
- Nghiệt tử, im ngay.
Tống thái tử lập tức hét lớn một tiếng.
Tống thái tử cũng nhìn ra được ánh mắt của chúng tướng sĩ. Trong con mắt bọn họ từ từ hiện lên vẻ cừu hận.
- Ta phải về nhà. Ta muốn về thăm nhà.
- Ta cũng vậy! Con mẹ nó, ta muốn về.
- Đừng chiến đấu nữa. Bán mạng cho Tống gia, nhưng bọn họ lại ở phía sau hại người nhà chúng ta. Đã vậy còn chửi chúng ta ngu xuẩn.
........
........
.........
Tám mươi vạn tướng sĩ bắt đầu dao động. Trong lúc nhất thời giống như nước sôi bắt đầu sôi trào.
Giờ phút này, khổ sở nhất chính là Lâm Trùng.
Lâm Trùng quay đầu lại, hai mắt hằn lên tia máu, nước mắt chảy xuống.
- Đại soái, Lâm Trùng ta theo ngài nhiều năm, chinh chiến sa trường không biết bao nhiêu lần. Cho đến bây giờ cũng đều là xông lên phía trước. Rất nhiều lần mạng sống cứ như mành treo chuông. Vì đại soái, chúng ta có thể ngay cả mạng cũng không cần. Bởi vì chúng ta tin tưởng đại soái. Đại soái có thể cho chúng ta tương lai, giúp chúng ta kiến công lập nghiệp, che chở chúng ta.
Lâm Trùng thống hận nói.
Lâm Trùng hận, Lâm Trùng hét lớn, lập tức khiến cho bốn phía yên tĩnh trở lại.
- Chúng ta có thể vì ngài mạng sống cũng không cần. Đại soái lại đối với chúng ta như vậy sao? Ngày ấy, thảm sự gia đình ta còn chưa truyền đến, nhưng mười lăm huynh đệ trong nhà lại truyền đến tin dữ. Ngài vì bảo vệ Hoàng Thái Tôn, muốn các huynh đệ không mở miệng được, đã bảo ta giết mười lăm huynh đệ này.
Lâm Trùng hét lớn.
Xoạt!
Lập tức, tám mươi vạn đại quân một lần nữa xôn xao.
Vốn nghe lời Hoàng Thái Tôn nói còn có chút bán tín bán nghi. Nhưng Lâm Trùng thì khác. Lâm Trùng là thân tín của đại soái. Tất cả an bài đều có liên quan đến Lâm Trùng.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, một đám tướng sĩ chịu khổ, chịu tai ương, đại soái chẳng những không trợ giúp, ngược lại còn muốn Lâm Trùng giết chết bọn họ?
Trên soái đài, mười lăm người đứng hàng đầu, vốn là để giúp cho Cao Tiên Chi ủng hộ sĩ khí. Nhưng vừa nghe Lâm Trùng nói, tất cả mọi người giống như bị đâm một kích, đều hướng nhìn Cao Tiên Chi.
Đại soái ngày đó muốn giết mình? Để cho Lâm đại nhân giết mình?
- Đại soái, người nhà của ta đâu? Ngài nói là bị Cổ Hải bắt đi, nhưng sao lại thế này? Tại sao ngài lại muốn giết chúng ta? Chúng ta bán mạng cho ngài, ngài lại muốn giết chúng ta?
Mười lăm tướng sĩ lập tức cả kinh kêu lên.
- Lâm Trùng, ngươi câm miệng đi.
Cao Tiên Chi biến sắc quát.
- Câm miệng? Vậy ngài nói cho ta biết, Tống Chính Tây là chuyện gì xảy ra? Ngài không phải nói đã xử gã theo mức cao nhất của pháp luật sao? Ngài không phải nói muốn giết gã để báo thù cho Tiểu Điệp sao? Ngài không phải nói...Ô ô ô....
Lâm Trùng hận khóc lên.
- Tống Chính Tây không phải là ta cứu. Là Cổ Hải, Cổ Hải cứu. Lâm Trùng, ngươi phải tỉnh táo lại. Đây đều là âm mưu của Cổ Hải.
Cao Tiên Chi khổ sở nói.
Nhanh? Động tác của mình cuối cùng cũng không nhanh hơn âm mưu của Cổ Hải.
Ngay cả thời gian một bữa cơm cũng không cho mình. Một bữa cơm cũng không kịp sao? Nội tâm Cao Tiên Chi một mảnh bi thương. Kế sách Cổ Hải quá dày đặc, quá nhiều, quá nhanh. Nhiều lần đâm vào nhân tâm yếu ớt nhất.
Cao Tiên Chi hiểu đây là âm mưu của Cổ Hải. Nhưng Lâm Trùng làm sao mà tin tưởng?
Tống Chính Tây chính là một minh chứng tốt nhất.
- Đủ rồi. Cái gì là âm mưu Cổ Hải chó má.
Lâm Trùng bi hận quát lên.
Cao Tiên Chi trước mắt đã trở thành cừu nhân của mình. Mặt Lâm Trùng lộ vẻ dữ tợn.
Tống Chính Tây bên dưới lại mở miệng lần nữa:
- Lớn mật! Lâm Trùng, ngươi dám vô lễ với đại soái như vậy sao? Cao đại soái, trước ngài không phải đã nói sao? Chờ ta trở về quân doanh, ngài sẽ giải quyết đám vô liêm sỉ này? Ta đã trở về, đám người Lâm Trùng không còn tác dụng nữa.
Tống Chính Tây hét lớn một tiếng, chẳng khác nào tưới nguyên thùng xăng vào đám lửa.
Oành!
Tám mươi vạn đại quân triệt để nổ tung.
Tống Chính Tây mở to mắt, không rõ tại sao lại như thế? Không phải phụ thân và Cao Tiên Chi đang diễn một vở kịch sao? Chuyện gì đã xảy ra?
- Cao Tiên Chi, uổng công ta bán mạng cho ngươi nhiều năm. Ngươi chính là tên mặt người dạ thú. Ta muốn giết chết ngươi báo thù cho Tiểu Điệp.
Lâm Trùng hét lớn một tiếng.
Chộp lấy trường đao, lập tức đánh về phía Cao Tiên Chi.
Một đám thuộc hạ của Lâm Trùng trên soái đài, giờ phút này cũng bộc phát đến cực hạn. Thấy Lâm Trùng ra tay, lập tức cũng rút trường đao.
- Sát!
Ầm ầm!
Trên soái đài loạn thành một bầy.
- Bảo hộ đại soái.
- Sát!
........
.........
..........
Toàn bộ doanh trướng đã sôi trào, hỗn loạn không chịu nổi. Các tướng sĩ không còn tuân theo quản giáo nữa.
Ai cũng không nghe rõ mệnh lệnh ở trên. Thậm chí còn có người đục nước béo cò, bắt đầu cướp bóc kho trại lính.
Nhất thời, toàn bộ quân doanh đều loạn cả đoàn. Có người muốn giết Cao Tiên Chi, có người bảo vệ y. Có người muốn giết thái tử, có người lại bảo hộ thái tử. Ngay cả bốn phía Tống Chính Tây cũng không được yên ắng.
Tám mươi vạn đại quân đã sụp đổ.
Thu dọn hành lý, rất nhanh về nhà, cướp bóc quân doanh, chém giết lẫn nhau, hỗn loạn tưng bừng.
.................
Vào thời khắc này, năm vạn đại quân từ Hổ Lao Quan lao tới.
Lĩnh quân không ai khác chính là Trần Vương Trần Lưỡng Nghi.
Cưỡi ngựa bên cạnh Trần Lưỡng Nghi chính là Trần Thiên Sơn.
- Lưỡng Nghi, đại soái nói sơn tặc truyền đến tín hiệu, để năm vạn đại quân lập tức trùng kích đại doanh quân Tống, tại sao ngươi lại đích thân muốn ra mặt?
Trần Thiên Sơn cau mày nói.
- Có thái gia gia ngươi bên cạnh, an toàn của ta cũng không thành vấn đề. Đại soái bảo ta ủng hộ sĩ khí nên ta tới đây. Phụ hoàng trước khi chết có nói, đều nghe theo lời ông ấy. Ta hết thảy đều nghe theo.
Trần Lưỡng Nghi trầm giọng nói.
- Thế nhưng đây cũng quá khoa trương đi. Hắn nói không có việc gì thì không có việc gì sao? Ngươi chỉ có năm vạn quân, đối diện lại là tám mươi vạn hổ lang quân. Hơn nữa, Cao Tiên Chi vẫn còn trong đại doanh. Đây không phải là chịu chết sao?
Trần Thiên Sơn lại nói tiếp.
- Ta tin tưởng phụ hoàng.
Trần Lưỡng Nghi nói.
- Thôi được rồi. Đến lúc đó ta sẽ hết sức bảo hộ ngươi chu toàn. Ngươi đừng giống như cha mình. Đến lúc đó cách ta quá xa. Muốn cứu cũng không kịp.
Trần Thiên Sơn nói.
Trần Lưỡng Nghi nhẹ gật đầu, đồng thời hét lớn.
- Các tướng sĩ, các ngươi đều nhìn thấy, quân Tống cực kỳ hung ác. Cho dù có đầu hàng bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ giết chúng ta. Bọn chúng căn bản không cho chúng ta đường sống. Mọi người đều nhìn thấy phải không? Trần Lưỡng Nghi quát to.
Trong lúc chạy trốn, sắc mặt các tướng sĩ rất khó coi.
- Đại soái đã phái người hỏi thăm rõ ràng, quân Tống đã hạ lệnh, phá vỡ Hổ Lao Quan, tàn sát toàn diện dân chúng trong thành. Cha mẹ các ngươi, con cái các ngươi đều bị giết. Con gái thì làm nô lệ, gia sản đều bị tịch biên. Tiền tuyến cũng truyền đến tin tức, sáu mươi vạn tướng sĩ quân Trần đều bị giết sạch. Các ngươi còn có may mắn sao?
Trần Lưỡng Nghi hét to.
- Không có!
Một đám tướng sĩ mắt đỏ bừng nói.
- Xin ông trời rủ lòng thương, chúng ta chém giết, nguyện đổi sinh mạng của mình lấy sự bình an cho cha mẹ, đổi lấy mạng sống của thê nhi. Dù sao cũng phải chết. Thất bại cũng phải chết. Chi bằng theo trẫm, lấy mạng đổi mạng. Sát!
Trần Lưỡng Nghi thét to.
- Sát!
Năm vạn tướng sĩ cùng thét to.
Ầm ầm!
Chúng tướng sĩ lách qua một dốc núi, lập tức tiến sát đại doanh quân Tống.
Tám mươi vạn tướng sĩ đột nhiên mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào Cao Tiên Chi, dường như đang chờ y cho lời giải thích.
Trên soái đài, giờ phút này, ai nấy đều có thần thái khác nhau.
Sắc mặt Tống thái tử không biết vui mừng hay là bi thương.
Hai mắt Lâm Trùng như muốn xung huyết.
Còn Cao Tiên Chi thì mở to mắt nhìn.
Trong lúc mọi người còn đang rúng động, Hoàng Thái Tôn cách soái đài cũng càng lúc càng gần.
- Ngươi....ngươi là ai?
Cao Tiên Chi trừng mắt quát lớn.
- Là ta, Cao đại soái, ta là Tống Chính Tây. Mau giúp ta bắt đám sơn tặc kia lại. Ta muốn giết hết bọn chúng. Ta muốn bọn chúng chết hết đi. Thiếu chút nữa ta không còn được gặp phụ thân rồi.
Tống Chính Tây chật vật kêu lên.
- Không có khả năng. Con ta đã bị giết chết ở Tống thành. Ngươi rốt cuộc là ai?
Tống thái tử phẫn nộ quát.
- Cha, không phải người phái Cao đại soái cứu con sao? Lúc trên đài trảm đầu đã cho người hầu lặng lẽ thay thế con? Thật là hài nhi mà. Cao đại soái sắp xếp xong xuôi hết thảy, cứu được con ra. Con chỉ là theo Cao đại soái diễn một tuồng kịch, lừa gạt những thứ ngu xuẩn kia mà thôi. Cha, người không biết? Hahah, xem ra Cao đại soái không nói cho người biết.
Tống Chính Tây hưng phấn kêu lên.
Phù phù phù!
Bốn phương tám hương vang lên thanh âm hút không khí của các tướng sĩ.
Cao đại soái một tay an bài? Diễn một tuồng kịch? Lừa gạt những thứ ngu xuẩn kia mà thôi?
Tống Chính Tây cũng không phát hiện, mỗi một câu của gã, thậm chí từng chữ đều giống như những thanh đao nhọn, không ngừng cắm vào lòng tám mươi vạn tướng sĩ.
Chúng ta là thứ ngu xuẩn? Cao Tiên Chi chỉ diễn một tuồng kịch cho chúng ta xem? Lừa gạt chúng ta, để chúng ta phải chịu chết?
Cái gì là âm mưu Cổ Hải? Tất cả đều là Cao Tiên Chi gạt chúng ta? Cổ Hải nào có lợi hại một cách khoa trương như vậy? Không phải sao? Hoàng Thái Tôn chính là một minh chứng tốt nhất.
Giết Hoàng Thái Tôn, cho mọi người một công đạo? Tất cả đều thối lắm!
Hoàng thượng hạ chỉ, trọng phạt những người khinh thường gia đình quân nhân? Toàn bộ đều thối lắm.
Thân nhân chúng ta bị giết hại, đều là âm mưu của Cổ Hải? Cái rắm!
Thư nhà của chúng ta cũng là âm mưu của Cổ Hải? Cái rắm.
...............
...............
...............
Một khắc Tống Chinh Tây xuất hiện, chiến ý vừa mới xây dựng nên lập tức không còn sót lại chút nào. Bên dưới nội tâm của mọi người giống như chôn một hạt giống bệnh dịch tả, trong nháy mắt mọc rể nảy mầm, rất nhanh sinh trưởng thành một cây đại thụ che trời.
Những lời Tống Chính Tây nói là những câu có thể giết người.
- Nghiệt tử, im ngay.
Tống thái tử lập tức hét lớn một tiếng.
Tống thái tử cũng nhìn ra được ánh mắt của chúng tướng sĩ. Trong con mắt bọn họ từ từ hiện lên vẻ cừu hận.
- Ta phải về nhà. Ta muốn về thăm nhà.
- Ta cũng vậy! Con mẹ nó, ta muốn về.
- Đừng chiến đấu nữa. Bán mạng cho Tống gia, nhưng bọn họ lại ở phía sau hại người nhà chúng ta. Đã vậy còn chửi chúng ta ngu xuẩn.
........
........
.........
Tám mươi vạn tướng sĩ bắt đầu dao động. Trong lúc nhất thời giống như nước sôi bắt đầu sôi trào.
Giờ phút này, khổ sở nhất chính là Lâm Trùng.
Lâm Trùng quay đầu lại, hai mắt hằn lên tia máu, nước mắt chảy xuống.
- Đại soái, Lâm Trùng ta theo ngài nhiều năm, chinh chiến sa trường không biết bao nhiêu lần. Cho đến bây giờ cũng đều là xông lên phía trước. Rất nhiều lần mạng sống cứ như mành treo chuông. Vì đại soái, chúng ta có thể ngay cả mạng cũng không cần. Bởi vì chúng ta tin tưởng đại soái. Đại soái có thể cho chúng ta tương lai, giúp chúng ta kiến công lập nghiệp, che chở chúng ta.
Lâm Trùng thống hận nói.
Lâm Trùng hận, Lâm Trùng hét lớn, lập tức khiến cho bốn phía yên tĩnh trở lại.
- Chúng ta có thể vì ngài mạng sống cũng không cần. Đại soái lại đối với chúng ta như vậy sao? Ngày ấy, thảm sự gia đình ta còn chưa truyền đến, nhưng mười lăm huynh đệ trong nhà lại truyền đến tin dữ. Ngài vì bảo vệ Hoàng Thái Tôn, muốn các huynh đệ không mở miệng được, đã bảo ta giết mười lăm huynh đệ này.
Lâm Trùng hét lớn.
Xoạt!
Lập tức, tám mươi vạn đại quân một lần nữa xôn xao.
Vốn nghe lời Hoàng Thái Tôn nói còn có chút bán tín bán nghi. Nhưng Lâm Trùng thì khác. Lâm Trùng là thân tín của đại soái. Tất cả an bài đều có liên quan đến Lâm Trùng.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, một đám tướng sĩ chịu khổ, chịu tai ương, đại soái chẳng những không trợ giúp, ngược lại còn muốn Lâm Trùng giết chết bọn họ?
Trên soái đài, mười lăm người đứng hàng đầu, vốn là để giúp cho Cao Tiên Chi ủng hộ sĩ khí. Nhưng vừa nghe Lâm Trùng nói, tất cả mọi người giống như bị đâm một kích, đều hướng nhìn Cao Tiên Chi.
Đại soái ngày đó muốn giết mình? Để cho Lâm đại nhân giết mình?
- Đại soái, người nhà của ta đâu? Ngài nói là bị Cổ Hải bắt đi, nhưng sao lại thế này? Tại sao ngài lại muốn giết chúng ta? Chúng ta bán mạng cho ngài, ngài lại muốn giết chúng ta?
Mười lăm tướng sĩ lập tức cả kinh kêu lên.
- Lâm Trùng, ngươi câm miệng đi.
Cao Tiên Chi biến sắc quát.
- Câm miệng? Vậy ngài nói cho ta biết, Tống Chính Tây là chuyện gì xảy ra? Ngài không phải nói đã xử gã theo mức cao nhất của pháp luật sao? Ngài không phải nói muốn giết gã để báo thù cho Tiểu Điệp sao? Ngài không phải nói...Ô ô ô....
Lâm Trùng hận khóc lên.
- Tống Chính Tây không phải là ta cứu. Là Cổ Hải, Cổ Hải cứu. Lâm Trùng, ngươi phải tỉnh táo lại. Đây đều là âm mưu của Cổ Hải.
Cao Tiên Chi khổ sở nói.
Nhanh? Động tác của mình cuối cùng cũng không nhanh hơn âm mưu của Cổ Hải.
Ngay cả thời gian một bữa cơm cũng không cho mình. Một bữa cơm cũng không kịp sao? Nội tâm Cao Tiên Chi một mảnh bi thương. Kế sách Cổ Hải quá dày đặc, quá nhiều, quá nhanh. Nhiều lần đâm vào nhân tâm yếu ớt nhất.
Cao Tiên Chi hiểu đây là âm mưu của Cổ Hải. Nhưng Lâm Trùng làm sao mà tin tưởng?
Tống Chính Tây chính là một minh chứng tốt nhất.
- Đủ rồi. Cái gì là âm mưu Cổ Hải chó má.
Lâm Trùng bi hận quát lên.
Cao Tiên Chi trước mắt đã trở thành cừu nhân của mình. Mặt Lâm Trùng lộ vẻ dữ tợn.
Tống Chính Tây bên dưới lại mở miệng lần nữa:
- Lớn mật! Lâm Trùng, ngươi dám vô lễ với đại soái như vậy sao? Cao đại soái, trước ngài không phải đã nói sao? Chờ ta trở về quân doanh, ngài sẽ giải quyết đám vô liêm sỉ này? Ta đã trở về, đám người Lâm Trùng không còn tác dụng nữa.
Tống Chính Tây hét lớn một tiếng, chẳng khác nào tưới nguyên thùng xăng vào đám lửa.
Oành!
Tám mươi vạn đại quân triệt để nổ tung.
Tống Chính Tây mở to mắt, không rõ tại sao lại như thế? Không phải phụ thân và Cao Tiên Chi đang diễn một vở kịch sao? Chuyện gì đã xảy ra?
- Cao Tiên Chi, uổng công ta bán mạng cho ngươi nhiều năm. Ngươi chính là tên mặt người dạ thú. Ta muốn giết chết ngươi báo thù cho Tiểu Điệp.
Lâm Trùng hét lớn một tiếng.
Chộp lấy trường đao, lập tức đánh về phía Cao Tiên Chi.
Một đám thuộc hạ của Lâm Trùng trên soái đài, giờ phút này cũng bộc phát đến cực hạn. Thấy Lâm Trùng ra tay, lập tức cũng rút trường đao.
- Sát!
Ầm ầm!
Trên soái đài loạn thành một bầy.
- Bảo hộ đại soái.
- Sát!
........
.........
..........
Toàn bộ doanh trướng đã sôi trào, hỗn loạn không chịu nổi. Các tướng sĩ không còn tuân theo quản giáo nữa.
Ai cũng không nghe rõ mệnh lệnh ở trên. Thậm chí còn có người đục nước béo cò, bắt đầu cướp bóc kho trại lính.
Nhất thời, toàn bộ quân doanh đều loạn cả đoàn. Có người muốn giết Cao Tiên Chi, có người bảo vệ y. Có người muốn giết thái tử, có người lại bảo hộ thái tử. Ngay cả bốn phía Tống Chính Tây cũng không được yên ắng.
Tám mươi vạn đại quân đã sụp đổ.
Thu dọn hành lý, rất nhanh về nhà, cướp bóc quân doanh, chém giết lẫn nhau, hỗn loạn tưng bừng.
.................
Vào thời khắc này, năm vạn đại quân từ Hổ Lao Quan lao tới.
Lĩnh quân không ai khác chính là Trần Vương Trần Lưỡng Nghi.
Cưỡi ngựa bên cạnh Trần Lưỡng Nghi chính là Trần Thiên Sơn.
- Lưỡng Nghi, đại soái nói sơn tặc truyền đến tín hiệu, để năm vạn đại quân lập tức trùng kích đại doanh quân Tống, tại sao ngươi lại đích thân muốn ra mặt?
Trần Thiên Sơn cau mày nói.
- Có thái gia gia ngươi bên cạnh, an toàn của ta cũng không thành vấn đề. Đại soái bảo ta ủng hộ sĩ khí nên ta tới đây. Phụ hoàng trước khi chết có nói, đều nghe theo lời ông ấy. Ta hết thảy đều nghe theo.
Trần Lưỡng Nghi trầm giọng nói.
- Thế nhưng đây cũng quá khoa trương đi. Hắn nói không có việc gì thì không có việc gì sao? Ngươi chỉ có năm vạn quân, đối diện lại là tám mươi vạn hổ lang quân. Hơn nữa, Cao Tiên Chi vẫn còn trong đại doanh. Đây không phải là chịu chết sao?
Trần Thiên Sơn lại nói tiếp.
- Ta tin tưởng phụ hoàng.
Trần Lưỡng Nghi nói.
- Thôi được rồi. Đến lúc đó ta sẽ hết sức bảo hộ ngươi chu toàn. Ngươi đừng giống như cha mình. Đến lúc đó cách ta quá xa. Muốn cứu cũng không kịp.
Trần Thiên Sơn nói.
Trần Lưỡng Nghi nhẹ gật đầu, đồng thời hét lớn.
- Các tướng sĩ, các ngươi đều nhìn thấy, quân Tống cực kỳ hung ác. Cho dù có đầu hàng bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ giết chúng ta. Bọn chúng căn bản không cho chúng ta đường sống. Mọi người đều nhìn thấy phải không? Trần Lưỡng Nghi quát to.
Trong lúc chạy trốn, sắc mặt các tướng sĩ rất khó coi.
- Đại soái đã phái người hỏi thăm rõ ràng, quân Tống đã hạ lệnh, phá vỡ Hổ Lao Quan, tàn sát toàn diện dân chúng trong thành. Cha mẹ các ngươi, con cái các ngươi đều bị giết. Con gái thì làm nô lệ, gia sản đều bị tịch biên. Tiền tuyến cũng truyền đến tin tức, sáu mươi vạn tướng sĩ quân Trần đều bị giết sạch. Các ngươi còn có may mắn sao?
Trần Lưỡng Nghi hét to.
- Không có!
Một đám tướng sĩ mắt đỏ bừng nói.
- Xin ông trời rủ lòng thương, chúng ta chém giết, nguyện đổi sinh mạng của mình lấy sự bình an cho cha mẹ, đổi lấy mạng sống của thê nhi. Dù sao cũng phải chết. Thất bại cũng phải chết. Chi bằng theo trẫm, lấy mạng đổi mạng. Sát!
Trần Lưỡng Nghi thét to.
- Sát!
Năm vạn tướng sĩ cùng thét to.
Ầm ầm!
Chúng tướng sĩ lách qua một dốc núi, lập tức tiến sát đại doanh quân Tống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.