Chương 7: Tâm đao
Quan Kỳ
07/02/2016
Thương thành, đại doanh của Cao Tiên Chi.
Rất nhiều tướng sĩ tập trung ở một quảng trường khổng lồ, lúc này có hơn mười người lính Tống đang bị trói trên khoảng đất trống ở quảng trường.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Đại soái Cao Tiên Chi và Tống thái tử ở hướng chính nam.
- Thả tôi ra, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà!
- Tôi ở tiền tuyến đánh giặc quên cả sống chết, tên quan chó kia ở lại hậu phương giết cả nhà tôi, thả tôi đi để tôi về báo thù cho gia quyến ta!
- Cả nhà tôi cũng mất hết rồi, bị thiêu rụi hết rồi! Ta muốn về tìm cha mẹ, thả tôi đi!
………
…………
……
Một đám lính bị trói giật khuỷu tay, hai mắt đỏ ngầu gào thét với Cao Tiên Chi và Tống thái tử.
Cao Tiên Chi sắc mặt tối sầm nhìn các tướng sĩ đang điên cuồng trước mặt, Tống thái tử quay sang nhìn Cao Tiên Chi.
- Lâm Xung đã hỏi rõ rồi? – Cao Tiên Chi trầm giọng hỏi.
Lâm Xung đứng bên gật đầu đáp:
- Đại soái, tất cả những người đào ngũ đều đã bị bắt lại rồi, thuộc hạ cũng đã tra hỏi, là do không phòng bị tốt, thương nhân đến đây mang theo tin dữ từ hậu phương, có rất nhiều quan lại quý tộc đã giết hại gia thuộc các tướng sĩ, thân nhân họ chạy đến đây báo tin, cho nên các tướng sĩ mới đào ngũ!
- Bao nhiêu người? – Cao Tiên Chi trầm giọng hỏi.
- Đã có ba mươi gia đình gặp nạn rồi ạ! – Lâm Xung sắc mặt khó coi nói.
- Mưu của Cổ Hải đã bắt đầu rồi sao? Muốn làm náo loạn quân tâm quân ta? Hừ! – Cao Tiên Chi hừ lạnh một tiếng.
- Mưu của Cổ Hải? – Tống thái tử sầm mặt lại.
- Đã xảy ra chuyện gì, kẻ nào đến đại doanh ta tung tin đồn nhảm? – Cao Tiên Chi sắc giọng hỏi.
- Là đám phú thương và các tôi tớ đi cùng, lẫn trong số đó là người mang tin từ tất cả các thành hoặc chính là thân thuộc của các tướng sĩ, những ngày gần đây lẳng lặng mang tin dữ đến báo với từng người, dẫn đến việc họ đào ngũ! – Lâm Xung giải thích.
- Các phú thương? Hừ, làm giàu thì mất cả nhân tính, làm loạn quân ta, tội thật đáng chết! – Tống thái tử trừng mắt nói.
- Xin Thái tử bớt giận! – Cao Tiên Chi lắc đầu nói.
- Làm thế nào? Cao Tiên Chi ngươi còn bênh vực cho đám phú thương kia? – Tống thái tử trầm giọng hỏi/
Cao Tiên Chi cười khổ trả lời:
- Không thưa Thái tử, người hãy nhìn các tướng sĩ xem! Mưu của Cổ Hải đã bắt đầu rồi, không ngăn lại được nữa!
- Sao? – Tống thái tử nghi ngờ nhìn các tướng sĩ.
Các tướng sĩ đào ngũ tất nhiên hai mắt đỏ ngầu, nhưng những tướng sĩ khác đứng nhìn cũng mang tâm trạng cực kỳ nặng nề, họ không hề nhìn những người lính đào ngũ với vẻ chán ghét mà ngược lại còn tỏ ra đồng tình.
Nếu là do hèn nhát mà bỏ chạy, tất nhiên sẽ bị toàn bộ tướng sĩ phỉ nhổ khinh bỉ. Nhưng bọn họ có phải là do hèn nhát không? Họ cũng giống chúng ta, liều sống liều chết ở tiền tuyến để làm gì? Không phải là vì cuộc sống của cha mẹ già và vợ con ở nhà sao? Chúng ta xông pha lửa đạn vì Đại Tống, đám quan chó ở hậu phương hưởng phúc chưa nói làm gì, chúng còn giết hại cha mẹ ta, bức hại vơ con ta, ai có thể không phẫn nộ?
Đào ngũ à? Đào ngũ con mẹ nó, đường đường chính chính đào ngũ, nếu là ta ta cũng đi!
Huống hồ những binh lính đào ngũ đang bị trói kia đều là những huynh đệ vào sinh ra tử trên chiến trường, đổ máu tàn tật đều không khiến họ rơi lệ, nhưng những tên quan chó ở hậu phương thật làm người lạnh tim. Chưa kịp báo hiếu cha mẹ, chưa kịp mang lại một cuộc sống tốt đẹp cho vợ con thì họ đã bị chúng giết mất rồi?
Hôm nay Đại soái sẽ xử lý việc này thế nào đây?
Cha mẹ, vợ con chúng ta có phải cũng gặp cảnh nước sôi lửa bỏng không?
Ngay cả cha mẹ, vợ con còn không bảo vệ được thì nói gì đến chiến đấu vì đất nước?
Đám phú thương kia không phải rất tốt sao? Ít nhất họ còn mang tin tức từ quê nhà đến cho chúng ta!
Tất cả tướng sĩ đều trừng trừng nhìn Cao Tiên Chi và Tống thái tử, chờ xem quyết định cuối cùng của hai người, không chỉ lo lắng cho các anh em đào ngũ mà cũng là lo cho chính mình nữa.
Tống thái tử nhìn ánh mắt các tướng sĩ, sắc mặt càng lúc càng tối lại.
- Thái tử đã thấy rồi chứ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, người muốn giết đám phú thương, muốn giết những người “mật báo”, chẳng phải là chặn đứng nguồn tin tức của quân sĩ sao? Khác nào… thông đồng cùng những tên quan chó kia làm loạn? Bọn họ đang vì người liều sống liều chết đánh trận, người lại sai đám quan chó kia tàn hại cha mẹ vợ con họ? – Cao Tiên Chi cười lạnh nói.
Tống thái tử thất kinh.
- Đây… đây là mưu kế của Cổ Hải? Hắn muốn làm lung lạc quân ta, khiến nội bộ quân ta làm phản? – Tống thái tử sắc mặt khó coi nói.
- Chắc chắn là ông ta, trước đây không có tin tức gì, tại sao bây giờ lại có tin của tận ba mươi gia đình? Ta nghĩ quan địa phương cũng không thể ngu ngốc mà đi giết hại người nhà các quân nhân vào lúc này, nếu có cũng không thể nhiều như vậy, mà gần như lại xuất hiện cùng lúc, thậm chí trong thời gian ngắn đã lan truyền ra khắp doanh trại! – Cao Tiên Chi trầm giọng nói.
- Cánh tay tên Cổ Hải này vươn dài thật, đến cả quân doanh của chúng ta rồi? Đại soái, may mà ngươi kịp thời phát hiện, nếu không ta quá giận mà giết hết đám phú thương, phong tỏa nguồn tin tức thì không biết tên Cổ Hải kia còn có những quỷ kế gì nữa đây! – Tống thái tử sắc mặt khó coi nói.
Cao Tiên Chi gật đầu:
- Đúng vậy!
- Vậy bây giờ chúng ta làm sao? – Tống thái tử dò hỏi.
- Quân tâm đã bị Cổ Hải đục thủng một lỗ rồi, tất nhiên không thể coi là không có gì đáng kể, phong tỏa tin tức chắc chắn không được, chặn đứng không bằng làm ngơ, chờ ta từ từ giải quyết vậy! – Cao Tiên Chi nặng nề nói.
Thái tử gật đầu.
- Chư vị, Cao Tiên Chi ta đảm bảo tính thần thánh của người lính trong giai đoạn này với mọi người, bất kể ai dám làm hại đến thân nhân mọi người, ta sẽ bắt kẻ đó phải trả giá gấp mười gấp trăm lần, đây là lời hứa danh dự của Cao Tiên Chi, kính xin chư vị hãy tin tưởng ta! – Cao Tiên Chi cao giộng nói.
Tướng sĩ đều nhìn Cao Tiên Chi, lời hứa của Cao Tiên Chi cuối cùng cũng có tác dụng, nhưng hạt giống hoài nghi đã như ma quỷ sai khiến chui vào đầu các tướng sĩ, chỉ là đang nhìn xem Cao Tiên Chi xử trí như thế nào.
- Đại soái đảm bảo, người có thể đảm bảo cái gì đây? Trước khi xuất chinh con gái tôi mới được hai tuổi, mới lẫm chẫm biết đi, mới biết ôm chân ta gọi một tiếng cha, thế mà đã bị tên quan chó chết một cước giẫm chết rồi, con gái của tôi…
- Cha tôi mất sớm, mẹ tôi tần tảo nuôi lớn anh em tôi, ngày nào cũng cật lực khâu vá thuê cho người để nuôi chúng tôi, lao lực quá nên mắt mờ không còn nhìn rõ nữa, tôi tham gia quân đội, liều mình không sợ chết là vì muốn lập nhiều chiến công, muốn được nhiều phần thưởng sau này về báo hiếu nuôi dưỡng mẹ già, nhưng chỉ vì mảnh đất của nhà tôi mà tên công tử Thái gia đáng chết đã thiêu cháy cả nhà cùng mẹ tôi trong đó, mẹ ơi con trai bất hiếu rồi!
- Trước khi lên đường tôi vừa kết hôn với thanh mai trúc mã từ nhỏ là Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn không muốn để tôi đi đánh trận nhưng cuối cùng tôi vẫn đi. Tôi liều sống liều chết ở tiền tuyến, tên đầu mục trong huyện thèm muốn sắc đẹp của Tiểu Hoàn đã bắt nàng đi mất, em trai tôi đi tìm khắp nơi lại còn bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, hôm nay mới đến được đây báo cho tôi hay… tôi còn đánh đấm gì nữa? Tôi liều chết cho ai? Chúng tôi đổ xương đổ máu ngoài chiến trường, các người lại bức chúng tôi vào cảnh nhà tan cửa nát, quân quan chó, quan chó!
……….
……..
……
Các binh lính đào ngũ đau đớn vừa khóc vừa kể.
Những người đứng quanh cũng siết chặt nắm đấm, trong lòng mỗi người đều nặng đến ngàn cân.
Tống thái tử muốn giải tán các quân sĩ để tránh ảnh hưởng lan rộng nhưng Cao Tiên Chi ngăn lại, càng ngăn cản lòng người càng rối ren.
Ba mươi người lính đào ngũ không ngừng miêu tả thuật lại, Cao Tiên Chi nghe cẩn thận không sót một lời.
Hết hai canh giờ mới nghe xong, hai đầu chân mày nhíu chặt khít vào nhau.
Toàn bộ quảng trường im lặng như tờ nhìn Cao Tiên Chi.
Cao Tiên Chi trầm ngâm một lúc rồi chia ba mươi người ra làm hai bên, một bên bốn một bên hai mươi sáu người.
- Ta đã cẩn thận nghe chuyện của các ngươi rồi, đại khái đoán ra được một số chuyện, chư vị, xin hãy lắng nghe ta nói, tin tức mà hai mươi sáu người các ngươi nhận được là gì? Thân nhận mình bị bắt đi hoặc đã bị đưa đến một chỗ nào và bị giết rồi? Chết không thấy xác, hơn nữa người đến báo tin là thân nhân các ngươi nhưng họ không hề thấy tận mắt những người thân khác bị bắt, bị giết mà cũng chỉ là nghe nói, không biết có bao nhiều phần đúng sự thật đúng không? – Cao Tiên Chi chăm chú nhìn hai mươi sáu người lính, trầm giọng hỏi.
- Hả?
- Em trai tôi sẽ không lừa tôi!
- Đường huynh của tôi cũng không lừa tôi!
………
…
..
Mọi người bắt đầu xôn xao loạn cả lên.
- Đúng vậy, họ không lừa các ngươi, nhưng nếu chính bản thân họ cũng bị lừa thì sao? – Cao Tiên Chi trầm giọng hỏi.
- Sao?
- Mọi người không thấy lạ sao? Trước đây hoàn toàn không hề xuất hiện nhưng bây giờ bỗng cùng lúc bùng ra bao nhiêu tin dữ. Ta có thể nói cho mọi người biết, tất cả đây đều do người giàu nhất sáu nước là Cổ Hải làm ra hòng xúi giục quân ta làm phản! – Cao Tiên Chi trịnh trọng nói.
- Nhưng mà…
- Tôi dựa vào đâu để tin ngài!
…………
…..
…
- Không cần tin ta, chỉ cần mọi người biết, sống phải thấy người chết phải thấy xác, chưa nhìn thấy xác thì không được từ bỏ hi vọng. Ta sẽ lập tức xin Hoàng thượng hạ lệnh sai quan phủ tìm kiếm thân nhân các ngươi, sống hay chết cũng nhất định phải tìm ra, chắc chắn tốt hơn các ngươi tự chạy về một mình tìm kiếm. Người cả một thành tham gia tìm kiếm tốt hơn một người tìm chứ đúng không? – Cao Tiên Chi an ủi binh sĩ.
- Nhưng còn có thể tìm thấy hay không? – Một người lính đào ngũ hỏi vẻ hi vọng.
- Tìm từng nhà từng hộ một, dù có phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra, mang bằng chứng đến cho các ngươi được không? Còn nếu thật là quan địa phương làm bậy, ta sẽ xin lệnh vua, giết không tha! – Cao Tiên Chi kiên định nói.
- Đa tạ Đại soái, đa tạ Đại soái! – Các binh lính đào ngũ quỳ khóc lạy.
Cao Tiên Chi quay sang nhìn bốn người lính còn lại.
- Đại soái, còn chúng tôi thì sao? Chuyện của chúng tôi không phải là giả chứ? Em trai tôi tận mắt thấy mẹ già mù hai mắt của tôi bị chết cháy trong nhà, y là công tử Thái gia trong huyện, mẹ già của tôi! – Một trong số bốn người hai mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Cao Tiên Chi.
Cao Tiên Chi nghiêm mặt nói:
- Bằng chứng của thông tin bốn người nhận được vững chắc như núi, ngươi yên tâm, không ai có thể khiên các ngươi vừa đổ máu vừa rơi lệ, bất kể là ai. Tên công tử của huyện Thái gia? Không, chỉ cần tham gia vào bức hại thân nhân các ngươi, toàn bộ trảm quyết tức khắc!
- Đại soái? – Bốn người nhìn Cao Tiên Chi.
- Do các ngươi tự tay chém! – Cao Tiên Chi dứt khoát nói.
- Đại soái, đa tạ đại soái!
- Đa tạ đại soái!
…………….
…………
……….
Bốn người cảm kích dập đầu liên tục, có lẽ cả đời mình cũng không báo được thù, hôm nay Đại soái để tự mình làm chủ, làm sao có thể không cảm kích?
Cao Tiên Chi hít sâu một hơi quay lại nói:
- Thái tử, ta sẽ lập tức thỉnh Hoàng thượng, xin Hoàng thượng toàn lực giúp đỡ, Cổ Hải lần này đầy hung khí, kính xin Thái tử ủng hộ, cùng ta tấu lên, muốn diệt giặc ngoài thì trước hết bên trong phải yên!
Tống thái tử nhìn các binh lính đào ngũ, nhẹ gật đầu:
- Được!
Cao Tiên chi quay lại nhìn các tướng sĩ nói:
- Các tướng sĩ, ta biết mọi người lo lắng nhưng xin hãy yên tâm, Cao Tiên Chi ta hứa từ hôm nay mọi người có thể tự do gửi thư về nhà, chỉ cần không liên quan đến chuyện quân sự cơ mật là được!
- Đa tạ Đại soái! – Các quân sĩ hô vang.
Nỗi lo lắng khi trước đã biến mất hẳn, Đại soái cho phép thư từ về nhà là có thể biết ở nhà an toàn hay không rồi, cũng có thể cho mọi người ở nhà biết tình hình của mình ở đây, thật tốt quá, vẫn là Đại soái tốt!
Những xao động trong lòng đã biến mất.
- Nhưng mọi người cũng thấy rồi đấy, bốn người này đào ngũ là bất đắc dĩ, còn hai mươi sáu người có lẽ đều là do âm mưu của Cổ Hải, cho nên nếu mọi người có chuyện không giải quyết được hay có chuyện gì đau lòng thì hãy báo với ta, ta sẽ xử lý cho mọi người! – Cao Tiên Chi hét lớn.
- Cổ Hải thật đáng sợ!
- Đại soái yên tâm, có chuyện gì chúng tôi nhất định sẽ báo với người!
- Cổ Hải đáng chết!
…………
………….
….
- Đại soái, các phú thương thì tính sao ạ? – Lâm Xung đứng bên hỏi.
Cao Tiên Chi hơi cau mày nói:
- Cổ Hải đã ra tay nhưng ta lại sơ suất rồi. Pháo? Pháo hoa? Hừ, ngồi yên ở ải Hổ Lao rồi bắt đầu vươn tay sai khiến đại doanh quân ta ở ngoài ngàn dặm rồi đây? Để đám phú thương kia tiếp tục đi, nhưng sau này giám sát chặt, hơn nữa nếu đến đây động viên tinh thần quân sĩ thì phải đơn giản không khoa trương, cấm toàn bộ các hoạt động đốt pháo hay đốt pháo hoa, nếu không dùng hình phạt cho loạn quân mà xử!
- Vâng! – Các tướng sĩ gật đầu nói.
Nguy cơ binh lính đào ngũ đã bị Cao Tiên Chi dập tắt.
Đại quân dần dần giải tán, tất cả lại trở về trạng thái bình thường.
Cao Tiên Chi và Tống thái tử quay lại doanh trướng.
Cao Tiên Chi tự mình viết một phong thư, đóng dấu, Tống thái tử cũng cầm con dấu của mình tự tay ấn xuống.
- Đại soái, hôm nay ngươi đối xử công bằng với các tướng sĩ, lại hướng được sự thù hận của họ vào Cổ Hải, khiến họ không còn lo lắng nữa, nhưng… Ngươi xin Phụ hoàng dùng trọng hình với những quan lại quý tộc đó liệu có hà khắc quá không? – Tống thái tử lo lắng hỏi.
- Không thưa Thái tử điện hạ, người còn chưa ý thức được sự đáng sợ của Cổ Hải. Người chưa nhìn thấy sao? Cổ Hải ngồi ở nhà mà đã bắt đầu làm náo loạn quân tâm quân ta, không phải Cổ Hải chưa xuất chiêu mà là đã thật sự đánh đến rồi đó. Đây là cuộc chiến nhân tâm, vừa rồi chỉ mới là mở đầu thôi, một khi bị Cổ Hải công phá rồi thì Thái tử có biết mọi chuyện sẽ đáng sợ đến thế nào không? – Cao Tiên Chi sắc mặt khó coi nói.
- Sao? Nghiêm trọng đến thế ư? – Tống thái tử cau mày hỏi.
- Nghiêm trọng? Haha, Thái tử đã quá coi thường ông ta rồi. Một khi quân tâm bị Cổ Hải phá vỡ, tám mươi vạn đại quân kia sẽ tan tành ngay lập tức, nước Tống hoàn toàn chỉ chờ đến lúc bị diệt vong thôi! – Cao Tiên Chi trầm giọng nói.
- Hả?
- Cho nên, Thái tử hãy tự mình cân nhắc một chút, giang sơn nước Tống và đám quý tộc đáng chết kia người chọn bên nào? Tại hạ không nói chuyện dọa người! – Cao Tiên Chi trịnh trọng nói.
Tống thái tử trợn mắt kinh hoàng một hồi rồi mới nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ gửi cho Phụ hoàng một bức thư nữa, toàn lực giúp đỡ ngươi!
…..
Nửa tháng sau, kinh đô Tống thành nước Tống.
Cha con Cổ Hải, Cổ Hán đứng xem một bảng yết thị vừa dán.
- Nghĩa phụ à, Cao Tiên Chi đúng là phản ứng rất nhanh, giải quyết nguy cơ này ngay rồi! – Cổ Hán nặng nề nói.
- Cao Tiên Chi quả thật rất có tài, hơn nữa có thể nhanh chóng thuyết phục được vua Tống toàn lực chăm sóc người nhà các quân nhân, bất cứ ai giết hại người nhà các quân nhân đều giết không tha? Cho phép ba quân thư từ qua lại với người nhà? Hahaha! – Cổ Hải bật cười khen ngợi.
- Nghĩa phụ còn muốn tiếp tục tạo ra sự việc người nhà các quân nhân mất tích không ạ? Tướng sĩ ba quân hình như bắt đầu thù ghét người rồi ạ.
- Bọn họ bắt đầu hận ta? À cái ta cần chính là đây đây, tiếp tục, tiếp tục biến mất! Bọn họ cứ hận ta, nhưng cũng sẽ tiếp tục nghi ngờ quan lại quý tộc nước Tống, hận ta thì đã làm sao? Về sau bọn họ mới biết hận ra chính là căn nguyên mất nước đấy! – Cổ Hải cười nói.
- Nhưng Cao Tiên Chi đã ổn định được quân tâm rồi!
- Ổn định rồi? Nhưng chúng ta đã chôn xuống một hạt giống phản loạn, tất cả mới chỉ bắt đầu thôi. Ta sẽ đưa bọn chúng vào một vòng tuần hoàn chết, Cao Tiên Chi còn muốn gỡ ra? Y không gỡ nổi đâu! – Cổ Hải nhìn yết thị, khẽ mỉm cười nói.
Rất nhiều tướng sĩ tập trung ở một quảng trường khổng lồ, lúc này có hơn mười người lính Tống đang bị trói trên khoảng đất trống ở quảng trường.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Đại soái Cao Tiên Chi và Tống thái tử ở hướng chính nam.
- Thả tôi ra, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà!
- Tôi ở tiền tuyến đánh giặc quên cả sống chết, tên quan chó kia ở lại hậu phương giết cả nhà tôi, thả tôi đi để tôi về báo thù cho gia quyến ta!
- Cả nhà tôi cũng mất hết rồi, bị thiêu rụi hết rồi! Ta muốn về tìm cha mẹ, thả tôi đi!
………
…………
……
Một đám lính bị trói giật khuỷu tay, hai mắt đỏ ngầu gào thét với Cao Tiên Chi và Tống thái tử.
Cao Tiên Chi sắc mặt tối sầm nhìn các tướng sĩ đang điên cuồng trước mặt, Tống thái tử quay sang nhìn Cao Tiên Chi.
- Lâm Xung đã hỏi rõ rồi? – Cao Tiên Chi trầm giọng hỏi.
Lâm Xung đứng bên gật đầu đáp:
- Đại soái, tất cả những người đào ngũ đều đã bị bắt lại rồi, thuộc hạ cũng đã tra hỏi, là do không phòng bị tốt, thương nhân đến đây mang theo tin dữ từ hậu phương, có rất nhiều quan lại quý tộc đã giết hại gia thuộc các tướng sĩ, thân nhân họ chạy đến đây báo tin, cho nên các tướng sĩ mới đào ngũ!
- Bao nhiêu người? – Cao Tiên Chi trầm giọng hỏi.
- Đã có ba mươi gia đình gặp nạn rồi ạ! – Lâm Xung sắc mặt khó coi nói.
- Mưu của Cổ Hải đã bắt đầu rồi sao? Muốn làm náo loạn quân tâm quân ta? Hừ! – Cao Tiên Chi hừ lạnh một tiếng.
- Mưu của Cổ Hải? – Tống thái tử sầm mặt lại.
- Đã xảy ra chuyện gì, kẻ nào đến đại doanh ta tung tin đồn nhảm? – Cao Tiên Chi sắc giọng hỏi.
- Là đám phú thương và các tôi tớ đi cùng, lẫn trong số đó là người mang tin từ tất cả các thành hoặc chính là thân thuộc của các tướng sĩ, những ngày gần đây lẳng lặng mang tin dữ đến báo với từng người, dẫn đến việc họ đào ngũ! – Lâm Xung giải thích.
- Các phú thương? Hừ, làm giàu thì mất cả nhân tính, làm loạn quân ta, tội thật đáng chết! – Tống thái tử trừng mắt nói.
- Xin Thái tử bớt giận! – Cao Tiên Chi lắc đầu nói.
- Làm thế nào? Cao Tiên Chi ngươi còn bênh vực cho đám phú thương kia? – Tống thái tử trầm giọng hỏi/
Cao Tiên Chi cười khổ trả lời:
- Không thưa Thái tử, người hãy nhìn các tướng sĩ xem! Mưu của Cổ Hải đã bắt đầu rồi, không ngăn lại được nữa!
- Sao? – Tống thái tử nghi ngờ nhìn các tướng sĩ.
Các tướng sĩ đào ngũ tất nhiên hai mắt đỏ ngầu, nhưng những tướng sĩ khác đứng nhìn cũng mang tâm trạng cực kỳ nặng nề, họ không hề nhìn những người lính đào ngũ với vẻ chán ghét mà ngược lại còn tỏ ra đồng tình.
Nếu là do hèn nhát mà bỏ chạy, tất nhiên sẽ bị toàn bộ tướng sĩ phỉ nhổ khinh bỉ. Nhưng bọn họ có phải là do hèn nhát không? Họ cũng giống chúng ta, liều sống liều chết ở tiền tuyến để làm gì? Không phải là vì cuộc sống của cha mẹ già và vợ con ở nhà sao? Chúng ta xông pha lửa đạn vì Đại Tống, đám quan chó ở hậu phương hưởng phúc chưa nói làm gì, chúng còn giết hại cha mẹ ta, bức hại vơ con ta, ai có thể không phẫn nộ?
Đào ngũ à? Đào ngũ con mẹ nó, đường đường chính chính đào ngũ, nếu là ta ta cũng đi!
Huống hồ những binh lính đào ngũ đang bị trói kia đều là những huynh đệ vào sinh ra tử trên chiến trường, đổ máu tàn tật đều không khiến họ rơi lệ, nhưng những tên quan chó ở hậu phương thật làm người lạnh tim. Chưa kịp báo hiếu cha mẹ, chưa kịp mang lại một cuộc sống tốt đẹp cho vợ con thì họ đã bị chúng giết mất rồi?
Hôm nay Đại soái sẽ xử lý việc này thế nào đây?
Cha mẹ, vợ con chúng ta có phải cũng gặp cảnh nước sôi lửa bỏng không?
Ngay cả cha mẹ, vợ con còn không bảo vệ được thì nói gì đến chiến đấu vì đất nước?
Đám phú thương kia không phải rất tốt sao? Ít nhất họ còn mang tin tức từ quê nhà đến cho chúng ta!
Tất cả tướng sĩ đều trừng trừng nhìn Cao Tiên Chi và Tống thái tử, chờ xem quyết định cuối cùng của hai người, không chỉ lo lắng cho các anh em đào ngũ mà cũng là lo cho chính mình nữa.
Tống thái tử nhìn ánh mắt các tướng sĩ, sắc mặt càng lúc càng tối lại.
- Thái tử đã thấy rồi chứ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, người muốn giết đám phú thương, muốn giết những người “mật báo”, chẳng phải là chặn đứng nguồn tin tức của quân sĩ sao? Khác nào… thông đồng cùng những tên quan chó kia làm loạn? Bọn họ đang vì người liều sống liều chết đánh trận, người lại sai đám quan chó kia tàn hại cha mẹ vợ con họ? – Cao Tiên Chi cười lạnh nói.
Tống thái tử thất kinh.
- Đây… đây là mưu kế của Cổ Hải? Hắn muốn làm lung lạc quân ta, khiến nội bộ quân ta làm phản? – Tống thái tử sắc mặt khó coi nói.
- Chắc chắn là ông ta, trước đây không có tin tức gì, tại sao bây giờ lại có tin của tận ba mươi gia đình? Ta nghĩ quan địa phương cũng không thể ngu ngốc mà đi giết hại người nhà các quân nhân vào lúc này, nếu có cũng không thể nhiều như vậy, mà gần như lại xuất hiện cùng lúc, thậm chí trong thời gian ngắn đã lan truyền ra khắp doanh trại! – Cao Tiên Chi trầm giọng nói.
- Cánh tay tên Cổ Hải này vươn dài thật, đến cả quân doanh của chúng ta rồi? Đại soái, may mà ngươi kịp thời phát hiện, nếu không ta quá giận mà giết hết đám phú thương, phong tỏa nguồn tin tức thì không biết tên Cổ Hải kia còn có những quỷ kế gì nữa đây! – Tống thái tử sắc mặt khó coi nói.
Cao Tiên Chi gật đầu:
- Đúng vậy!
- Vậy bây giờ chúng ta làm sao? – Tống thái tử dò hỏi.
- Quân tâm đã bị Cổ Hải đục thủng một lỗ rồi, tất nhiên không thể coi là không có gì đáng kể, phong tỏa tin tức chắc chắn không được, chặn đứng không bằng làm ngơ, chờ ta từ từ giải quyết vậy! – Cao Tiên Chi nặng nề nói.
Thái tử gật đầu.
- Chư vị, Cao Tiên Chi ta đảm bảo tính thần thánh của người lính trong giai đoạn này với mọi người, bất kể ai dám làm hại đến thân nhân mọi người, ta sẽ bắt kẻ đó phải trả giá gấp mười gấp trăm lần, đây là lời hứa danh dự của Cao Tiên Chi, kính xin chư vị hãy tin tưởng ta! – Cao Tiên Chi cao giộng nói.
Tướng sĩ đều nhìn Cao Tiên Chi, lời hứa của Cao Tiên Chi cuối cùng cũng có tác dụng, nhưng hạt giống hoài nghi đã như ma quỷ sai khiến chui vào đầu các tướng sĩ, chỉ là đang nhìn xem Cao Tiên Chi xử trí như thế nào.
- Đại soái đảm bảo, người có thể đảm bảo cái gì đây? Trước khi xuất chinh con gái tôi mới được hai tuổi, mới lẫm chẫm biết đi, mới biết ôm chân ta gọi một tiếng cha, thế mà đã bị tên quan chó chết một cước giẫm chết rồi, con gái của tôi…
- Cha tôi mất sớm, mẹ tôi tần tảo nuôi lớn anh em tôi, ngày nào cũng cật lực khâu vá thuê cho người để nuôi chúng tôi, lao lực quá nên mắt mờ không còn nhìn rõ nữa, tôi tham gia quân đội, liều mình không sợ chết là vì muốn lập nhiều chiến công, muốn được nhiều phần thưởng sau này về báo hiếu nuôi dưỡng mẹ già, nhưng chỉ vì mảnh đất của nhà tôi mà tên công tử Thái gia đáng chết đã thiêu cháy cả nhà cùng mẹ tôi trong đó, mẹ ơi con trai bất hiếu rồi!
- Trước khi lên đường tôi vừa kết hôn với thanh mai trúc mã từ nhỏ là Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn không muốn để tôi đi đánh trận nhưng cuối cùng tôi vẫn đi. Tôi liều sống liều chết ở tiền tuyến, tên đầu mục trong huyện thèm muốn sắc đẹp của Tiểu Hoàn đã bắt nàng đi mất, em trai tôi đi tìm khắp nơi lại còn bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, hôm nay mới đến được đây báo cho tôi hay… tôi còn đánh đấm gì nữa? Tôi liều chết cho ai? Chúng tôi đổ xương đổ máu ngoài chiến trường, các người lại bức chúng tôi vào cảnh nhà tan cửa nát, quân quan chó, quan chó!
……….
……..
……
Các binh lính đào ngũ đau đớn vừa khóc vừa kể.
Những người đứng quanh cũng siết chặt nắm đấm, trong lòng mỗi người đều nặng đến ngàn cân.
Tống thái tử muốn giải tán các quân sĩ để tránh ảnh hưởng lan rộng nhưng Cao Tiên Chi ngăn lại, càng ngăn cản lòng người càng rối ren.
Ba mươi người lính đào ngũ không ngừng miêu tả thuật lại, Cao Tiên Chi nghe cẩn thận không sót một lời.
Hết hai canh giờ mới nghe xong, hai đầu chân mày nhíu chặt khít vào nhau.
Toàn bộ quảng trường im lặng như tờ nhìn Cao Tiên Chi.
Cao Tiên Chi trầm ngâm một lúc rồi chia ba mươi người ra làm hai bên, một bên bốn một bên hai mươi sáu người.
- Ta đã cẩn thận nghe chuyện của các ngươi rồi, đại khái đoán ra được một số chuyện, chư vị, xin hãy lắng nghe ta nói, tin tức mà hai mươi sáu người các ngươi nhận được là gì? Thân nhận mình bị bắt đi hoặc đã bị đưa đến một chỗ nào và bị giết rồi? Chết không thấy xác, hơn nữa người đến báo tin là thân nhân các ngươi nhưng họ không hề thấy tận mắt những người thân khác bị bắt, bị giết mà cũng chỉ là nghe nói, không biết có bao nhiều phần đúng sự thật đúng không? – Cao Tiên Chi chăm chú nhìn hai mươi sáu người lính, trầm giọng hỏi.
- Hả?
- Em trai tôi sẽ không lừa tôi!
- Đường huynh của tôi cũng không lừa tôi!
………
…
..
Mọi người bắt đầu xôn xao loạn cả lên.
- Đúng vậy, họ không lừa các ngươi, nhưng nếu chính bản thân họ cũng bị lừa thì sao? – Cao Tiên Chi trầm giọng hỏi.
- Sao?
- Mọi người không thấy lạ sao? Trước đây hoàn toàn không hề xuất hiện nhưng bây giờ bỗng cùng lúc bùng ra bao nhiêu tin dữ. Ta có thể nói cho mọi người biết, tất cả đây đều do người giàu nhất sáu nước là Cổ Hải làm ra hòng xúi giục quân ta làm phản! – Cao Tiên Chi trịnh trọng nói.
- Nhưng mà…
- Tôi dựa vào đâu để tin ngài!
…………
…..
…
- Không cần tin ta, chỉ cần mọi người biết, sống phải thấy người chết phải thấy xác, chưa nhìn thấy xác thì không được từ bỏ hi vọng. Ta sẽ lập tức xin Hoàng thượng hạ lệnh sai quan phủ tìm kiếm thân nhân các ngươi, sống hay chết cũng nhất định phải tìm ra, chắc chắn tốt hơn các ngươi tự chạy về một mình tìm kiếm. Người cả một thành tham gia tìm kiếm tốt hơn một người tìm chứ đúng không? – Cao Tiên Chi an ủi binh sĩ.
- Nhưng còn có thể tìm thấy hay không? – Một người lính đào ngũ hỏi vẻ hi vọng.
- Tìm từng nhà từng hộ một, dù có phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra, mang bằng chứng đến cho các ngươi được không? Còn nếu thật là quan địa phương làm bậy, ta sẽ xin lệnh vua, giết không tha! – Cao Tiên Chi kiên định nói.
- Đa tạ Đại soái, đa tạ Đại soái! – Các binh lính đào ngũ quỳ khóc lạy.
Cao Tiên Chi quay sang nhìn bốn người lính còn lại.
- Đại soái, còn chúng tôi thì sao? Chuyện của chúng tôi không phải là giả chứ? Em trai tôi tận mắt thấy mẹ già mù hai mắt của tôi bị chết cháy trong nhà, y là công tử Thái gia trong huyện, mẹ già của tôi! – Một trong số bốn người hai mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Cao Tiên Chi.
Cao Tiên Chi nghiêm mặt nói:
- Bằng chứng của thông tin bốn người nhận được vững chắc như núi, ngươi yên tâm, không ai có thể khiên các ngươi vừa đổ máu vừa rơi lệ, bất kể là ai. Tên công tử của huyện Thái gia? Không, chỉ cần tham gia vào bức hại thân nhân các ngươi, toàn bộ trảm quyết tức khắc!
- Đại soái? – Bốn người nhìn Cao Tiên Chi.
- Do các ngươi tự tay chém! – Cao Tiên Chi dứt khoát nói.
- Đại soái, đa tạ đại soái!
- Đa tạ đại soái!
…………….
…………
……….
Bốn người cảm kích dập đầu liên tục, có lẽ cả đời mình cũng không báo được thù, hôm nay Đại soái để tự mình làm chủ, làm sao có thể không cảm kích?
Cao Tiên Chi hít sâu một hơi quay lại nói:
- Thái tử, ta sẽ lập tức thỉnh Hoàng thượng, xin Hoàng thượng toàn lực giúp đỡ, Cổ Hải lần này đầy hung khí, kính xin Thái tử ủng hộ, cùng ta tấu lên, muốn diệt giặc ngoài thì trước hết bên trong phải yên!
Tống thái tử nhìn các binh lính đào ngũ, nhẹ gật đầu:
- Được!
Cao Tiên chi quay lại nhìn các tướng sĩ nói:
- Các tướng sĩ, ta biết mọi người lo lắng nhưng xin hãy yên tâm, Cao Tiên Chi ta hứa từ hôm nay mọi người có thể tự do gửi thư về nhà, chỉ cần không liên quan đến chuyện quân sự cơ mật là được!
- Đa tạ Đại soái! – Các quân sĩ hô vang.
Nỗi lo lắng khi trước đã biến mất hẳn, Đại soái cho phép thư từ về nhà là có thể biết ở nhà an toàn hay không rồi, cũng có thể cho mọi người ở nhà biết tình hình của mình ở đây, thật tốt quá, vẫn là Đại soái tốt!
Những xao động trong lòng đã biến mất.
- Nhưng mọi người cũng thấy rồi đấy, bốn người này đào ngũ là bất đắc dĩ, còn hai mươi sáu người có lẽ đều là do âm mưu của Cổ Hải, cho nên nếu mọi người có chuyện không giải quyết được hay có chuyện gì đau lòng thì hãy báo với ta, ta sẽ xử lý cho mọi người! – Cao Tiên Chi hét lớn.
- Cổ Hải thật đáng sợ!
- Đại soái yên tâm, có chuyện gì chúng tôi nhất định sẽ báo với người!
- Cổ Hải đáng chết!
…………
………….
….
- Đại soái, các phú thương thì tính sao ạ? – Lâm Xung đứng bên hỏi.
Cao Tiên Chi hơi cau mày nói:
- Cổ Hải đã ra tay nhưng ta lại sơ suất rồi. Pháo? Pháo hoa? Hừ, ngồi yên ở ải Hổ Lao rồi bắt đầu vươn tay sai khiến đại doanh quân ta ở ngoài ngàn dặm rồi đây? Để đám phú thương kia tiếp tục đi, nhưng sau này giám sát chặt, hơn nữa nếu đến đây động viên tinh thần quân sĩ thì phải đơn giản không khoa trương, cấm toàn bộ các hoạt động đốt pháo hay đốt pháo hoa, nếu không dùng hình phạt cho loạn quân mà xử!
- Vâng! – Các tướng sĩ gật đầu nói.
Nguy cơ binh lính đào ngũ đã bị Cao Tiên Chi dập tắt.
Đại quân dần dần giải tán, tất cả lại trở về trạng thái bình thường.
Cao Tiên Chi và Tống thái tử quay lại doanh trướng.
Cao Tiên Chi tự mình viết một phong thư, đóng dấu, Tống thái tử cũng cầm con dấu của mình tự tay ấn xuống.
- Đại soái, hôm nay ngươi đối xử công bằng với các tướng sĩ, lại hướng được sự thù hận của họ vào Cổ Hải, khiến họ không còn lo lắng nữa, nhưng… Ngươi xin Phụ hoàng dùng trọng hình với những quan lại quý tộc đó liệu có hà khắc quá không? – Tống thái tử lo lắng hỏi.
- Không thưa Thái tử điện hạ, người còn chưa ý thức được sự đáng sợ của Cổ Hải. Người chưa nhìn thấy sao? Cổ Hải ngồi ở nhà mà đã bắt đầu làm náo loạn quân tâm quân ta, không phải Cổ Hải chưa xuất chiêu mà là đã thật sự đánh đến rồi đó. Đây là cuộc chiến nhân tâm, vừa rồi chỉ mới là mở đầu thôi, một khi bị Cổ Hải công phá rồi thì Thái tử có biết mọi chuyện sẽ đáng sợ đến thế nào không? – Cao Tiên Chi sắc mặt khó coi nói.
- Sao? Nghiêm trọng đến thế ư? – Tống thái tử cau mày hỏi.
- Nghiêm trọng? Haha, Thái tử đã quá coi thường ông ta rồi. Một khi quân tâm bị Cổ Hải phá vỡ, tám mươi vạn đại quân kia sẽ tan tành ngay lập tức, nước Tống hoàn toàn chỉ chờ đến lúc bị diệt vong thôi! – Cao Tiên Chi trầm giọng nói.
- Hả?
- Cho nên, Thái tử hãy tự mình cân nhắc một chút, giang sơn nước Tống và đám quý tộc đáng chết kia người chọn bên nào? Tại hạ không nói chuyện dọa người! – Cao Tiên Chi trịnh trọng nói.
Tống thái tử trợn mắt kinh hoàng một hồi rồi mới nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ gửi cho Phụ hoàng một bức thư nữa, toàn lực giúp đỡ ngươi!
…..
Nửa tháng sau, kinh đô Tống thành nước Tống.
Cha con Cổ Hải, Cổ Hán đứng xem một bảng yết thị vừa dán.
- Nghĩa phụ à, Cao Tiên Chi đúng là phản ứng rất nhanh, giải quyết nguy cơ này ngay rồi! – Cổ Hán nặng nề nói.
- Cao Tiên Chi quả thật rất có tài, hơn nữa có thể nhanh chóng thuyết phục được vua Tống toàn lực chăm sóc người nhà các quân nhân, bất cứ ai giết hại người nhà các quân nhân đều giết không tha? Cho phép ba quân thư từ qua lại với người nhà? Hahaha! – Cổ Hải bật cười khen ngợi.
- Nghĩa phụ còn muốn tiếp tục tạo ra sự việc người nhà các quân nhân mất tích không ạ? Tướng sĩ ba quân hình như bắt đầu thù ghét người rồi ạ.
- Bọn họ bắt đầu hận ta? À cái ta cần chính là đây đây, tiếp tục, tiếp tục biến mất! Bọn họ cứ hận ta, nhưng cũng sẽ tiếp tục nghi ngờ quan lại quý tộc nước Tống, hận ta thì đã làm sao? Về sau bọn họ mới biết hận ra chính là căn nguyên mất nước đấy! – Cổ Hải cười nói.
- Nhưng Cao Tiên Chi đã ổn định được quân tâm rồi!
- Ổn định rồi? Nhưng chúng ta đã chôn xuống một hạt giống phản loạn, tất cả mới chỉ bắt đầu thôi. Ta sẽ đưa bọn chúng vào một vòng tuần hoàn chết, Cao Tiên Chi còn muốn gỡ ra? Y không gỡ nổi đâu! – Cổ Hải nhìn yết thị, khẽ mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.