Chương 23: Bí Mật
Lạc Lạc Tà Thiên
23/03/2023
An Dương Vương khinh thường mở miệng lên tiếng.
"Ta nghĩ ai cũng có công pháp thiếu hụt thôi, duy chỉ có ta là ném bảo tháp xuống thôi, không phải phiền phức suy nghĩ vấn đề sửa đổi này nọ."
Lúc này, người trung niên bên trái đột nhiên lên tiếng, gọi tên là Đinh Bộ Lĩnh.
"Ai nói không thiếu hụt? Ta thấy trận pháp bên ngoài bảo tháp này có nhiều chỗ sơ hở, nếu không thì làm sao bọn tu sĩ nhỏ bé kia có thể chui lọt vào?"
Người ngồi bên phải bĩu môi lên tiếng.
"Hùng Vương, ngươi nói là có ý gì?"
Đinh Bộ Lĩnh trong lòng buồn bực, không phải hắn muốn như vậy, chính là chuyện quá gấp rút, thời gian chế tạo bảo tháp cực kỳ gian nan cực khổ, phải mất mấy trăm năm để hoàn thành nó. Nhưng điều khiến hắn sơ sót nhất, chính là trận pháp bên trong, hắn sợ dùng trận pháp quá mạnh sẽ không có ai tiến vào, dùng quá yếu thì dễ bị người lấy đi. Cho nên chỉ hạ cấm chế, trong vòng hai trăm năm xuất hiện một lần, cùng lúc đó trận pháp trở nên yếu đi. Mới khiến cảnh tượng mấy ngàn năm nay tu sĩ liên tục tràn vào.
"Ài… Phục Thiên Quyết chỉ là nhất chuyển, hi vọng hắn có thể hiểu thấu!"
Lý Thánh Tông nhìn Vũ Thuần Tử thở dài nói.
"Dù sao thì cũng giúp hắn nhiều rồi, hi vọng hắn sẽ không làm chúng ta thất vọng lần nữa."
An Dương Vương lúc này cũng gật đầu đồng ý.
"Năm đó hắn ở Thượng Cổ Việt, tâm tính không thành thục mới bị người giết hại, lần này tái sinh không biết có thể thành tài hay không?"
Hùng Vương mở miệng nói, nghĩ lại lúc đó, bọn họ cảm giác thấy thiếu nợ Vũ Thuần Tử rất nhiều.
"Hùng Vương, theo ta thấy, năm đó ngươi đem thanh Kinh Thiên Đao tách ra làm hai, một phần ném xuống Hạ Cổ Việt, phần còn lại vẫn ở Thượng Cổ Việt, chính là muốn hắn lên đó lấy về sao?"
Đinh Bộ Lĩnh có chút tò mò, nhìn Hùng Vương hỏi.
Hùng Vương gật đầu, đúng là hắn có làm như vậy, bởi vì thanh Kinh Thiên Đao vốn không phải của bọn hắn, cho nên không thể để toàn bộ thanh đao tại Thượng Cổ Việt. Nếu Vũ Thuần Tử trở về, biết được mọi chuyện về sau, không đem bọn hắn mắng mấy vạn năm là không nhịn được.
Dù sao Kinh Thiên Đao chính là do Vũ Thuần Tử chế tạo ra, bọn họ chỉ là đem nó sửa đổi công pháp cho hoàn chỉnh mà thôi.
"Hiện tại trên này đang lâm vào nguy nan, nếu trong vòng một triệu năm hắn không có lên tới, e rằng chúng ta mấy lão già này không thể chống lại."
Lý Thánh Tông lâm vào buồn bã, ba người cũng âm thầm biểu thị, dù sao bọn họ đã lớn tuổi, không thể sánh bằng đám tiểu tử kia.
Bên dưới Hạ Cổ Việt, Vũ Thuần Tử đem thanh Kinh Thiên Đao vác sau lưng, sức nặng khiến thân thể hắn trầm xuống. Bước chân cũng chậm chạp hơn rất nhiều, từng dấu chân dẫm lên mặt đất, lõm xuống năm tấc.
"Thật nặng!"
Vũ Thuần Tử run rẩy bước đi từng bước, hắn cảm giác hai đầu gối của mình bắt đầu tê dại đau nhức.
Hắn nhanh chóng vận dụng linh khí, đem xương cốt chống cự lên.
Bành! Bành!!!
Bước chân nặng nề dẫm lên mặt đất, xuất hiện từng dấu chân bên dưới.
Chậm rãi đi đến cánh cửa thứ tư, sau đó bước vào bên trong.
Tại cửa thứ hai bên trong bảo tháp, những tu sĩ vừa bước vào, cảnh tượng chứng kiến tựa như lúc đầu Vũ Thuần Tử thấy, nhưng không biết cánh đồng cỏ này có nguy hiểm.
Rất nhiều tu sĩ vội vàng đi vào, liền bị từng lưỡi dao sắc bén dưới chân cắt trúng, bọn họ bất ngờ lùi về sau, không ngờ lại lao vào sâu bên trong đám cỏ, ngã người xuống, ngay tức khắc mất mạng.
Khiến cánh đồng thảo nguyên thành một vùng đỏ như máu.
Đám tu sĩ còn lại ý thức được nguy hiểm, vội vã dừng chân.
"Nơi này có quỷ!"
Vô số tu sĩ không khỏi đổ mồ hôi.
"Mọi người cẩn thận, dưới đám cỏ này có dao!"
Không ít người lên tiếng nhắc nhở, hai trăm tu sĩ Linh Tuyền phát hiện bên dưới đám cỏ có không ít con nhím, trong người bọn nó mỗi con ôm một đồ vật, có thể nhìn ra hẳn là bảo tàng.
"Đồng loạt mở ra Cương Khí hộ thân!"
Kỷ Huyên Nhi nhìn đám đệ tử Tịnh Thất Tông liền hô lớn, sau đó đan điền khởi động, đem toàn bộ cơ thể bao bọc lại thành một vòng tròn linh khí.
Đây chính là Cương Khí hộ thể, chỉ có Linh Tuyền Cảnh mới có thể tạo ra.
Đám đệ tử Linh Tuyền cảnh nghe vậy, liền nhanh chóng mở ra Cương Khí, bắt đầu xâm nhập vào bên trong.
Tu sĩ Thông Linh cảnh bốn mắt nhìn nhau, trong lòng bọn hắn không biết phải làm cách nào, bọn hắn chỉ tới Thông Linh cảnh, không có mở ra cương khí hộ thể.
Lúc này, bên trong đám người đột nhiên vang lên tiếng nói, người này là đệ tử bên trong gia tộc nhất lưu, tu vi Thông Linh cảnh bát trọng, chỉ thấy trong ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, sát khi bắt đầu ngưng tụ lại.
"Muốn bước qua đám cỏ, cần phải hi sinh một ít người!"
Những người còn lại nghe vậy, nhanh chóng giữ khoảng cách cùng người bên cạnh, bọn họ ai nấy đều đề phòng lẫn nhau.
"Ta nghĩ ai cũng có công pháp thiếu hụt thôi, duy chỉ có ta là ném bảo tháp xuống thôi, không phải phiền phức suy nghĩ vấn đề sửa đổi này nọ."
Lúc này, người trung niên bên trái đột nhiên lên tiếng, gọi tên là Đinh Bộ Lĩnh.
"Ai nói không thiếu hụt? Ta thấy trận pháp bên ngoài bảo tháp này có nhiều chỗ sơ hở, nếu không thì làm sao bọn tu sĩ nhỏ bé kia có thể chui lọt vào?"
Người ngồi bên phải bĩu môi lên tiếng.
"Hùng Vương, ngươi nói là có ý gì?"
Đinh Bộ Lĩnh trong lòng buồn bực, không phải hắn muốn như vậy, chính là chuyện quá gấp rút, thời gian chế tạo bảo tháp cực kỳ gian nan cực khổ, phải mất mấy trăm năm để hoàn thành nó. Nhưng điều khiến hắn sơ sót nhất, chính là trận pháp bên trong, hắn sợ dùng trận pháp quá mạnh sẽ không có ai tiến vào, dùng quá yếu thì dễ bị người lấy đi. Cho nên chỉ hạ cấm chế, trong vòng hai trăm năm xuất hiện một lần, cùng lúc đó trận pháp trở nên yếu đi. Mới khiến cảnh tượng mấy ngàn năm nay tu sĩ liên tục tràn vào.
"Ài… Phục Thiên Quyết chỉ là nhất chuyển, hi vọng hắn có thể hiểu thấu!"
Lý Thánh Tông nhìn Vũ Thuần Tử thở dài nói.
"Dù sao thì cũng giúp hắn nhiều rồi, hi vọng hắn sẽ không làm chúng ta thất vọng lần nữa."
An Dương Vương lúc này cũng gật đầu đồng ý.
"Năm đó hắn ở Thượng Cổ Việt, tâm tính không thành thục mới bị người giết hại, lần này tái sinh không biết có thể thành tài hay không?"
Hùng Vương mở miệng nói, nghĩ lại lúc đó, bọn họ cảm giác thấy thiếu nợ Vũ Thuần Tử rất nhiều.
"Hùng Vương, theo ta thấy, năm đó ngươi đem thanh Kinh Thiên Đao tách ra làm hai, một phần ném xuống Hạ Cổ Việt, phần còn lại vẫn ở Thượng Cổ Việt, chính là muốn hắn lên đó lấy về sao?"
Đinh Bộ Lĩnh có chút tò mò, nhìn Hùng Vương hỏi.
Hùng Vương gật đầu, đúng là hắn có làm như vậy, bởi vì thanh Kinh Thiên Đao vốn không phải của bọn hắn, cho nên không thể để toàn bộ thanh đao tại Thượng Cổ Việt. Nếu Vũ Thuần Tử trở về, biết được mọi chuyện về sau, không đem bọn hắn mắng mấy vạn năm là không nhịn được.
Dù sao Kinh Thiên Đao chính là do Vũ Thuần Tử chế tạo ra, bọn họ chỉ là đem nó sửa đổi công pháp cho hoàn chỉnh mà thôi.
"Hiện tại trên này đang lâm vào nguy nan, nếu trong vòng một triệu năm hắn không có lên tới, e rằng chúng ta mấy lão già này không thể chống lại."
Lý Thánh Tông lâm vào buồn bã, ba người cũng âm thầm biểu thị, dù sao bọn họ đã lớn tuổi, không thể sánh bằng đám tiểu tử kia.
Bên dưới Hạ Cổ Việt, Vũ Thuần Tử đem thanh Kinh Thiên Đao vác sau lưng, sức nặng khiến thân thể hắn trầm xuống. Bước chân cũng chậm chạp hơn rất nhiều, từng dấu chân dẫm lên mặt đất, lõm xuống năm tấc.
"Thật nặng!"
Vũ Thuần Tử run rẩy bước đi từng bước, hắn cảm giác hai đầu gối của mình bắt đầu tê dại đau nhức.
Hắn nhanh chóng vận dụng linh khí, đem xương cốt chống cự lên.
Bành! Bành!!!
Bước chân nặng nề dẫm lên mặt đất, xuất hiện từng dấu chân bên dưới.
Chậm rãi đi đến cánh cửa thứ tư, sau đó bước vào bên trong.
Tại cửa thứ hai bên trong bảo tháp, những tu sĩ vừa bước vào, cảnh tượng chứng kiến tựa như lúc đầu Vũ Thuần Tử thấy, nhưng không biết cánh đồng cỏ này có nguy hiểm.
Rất nhiều tu sĩ vội vàng đi vào, liền bị từng lưỡi dao sắc bén dưới chân cắt trúng, bọn họ bất ngờ lùi về sau, không ngờ lại lao vào sâu bên trong đám cỏ, ngã người xuống, ngay tức khắc mất mạng.
Khiến cánh đồng thảo nguyên thành một vùng đỏ như máu.
Đám tu sĩ còn lại ý thức được nguy hiểm, vội vã dừng chân.
"Nơi này có quỷ!"
Vô số tu sĩ không khỏi đổ mồ hôi.
"Mọi người cẩn thận, dưới đám cỏ này có dao!"
Không ít người lên tiếng nhắc nhở, hai trăm tu sĩ Linh Tuyền phát hiện bên dưới đám cỏ có không ít con nhím, trong người bọn nó mỗi con ôm một đồ vật, có thể nhìn ra hẳn là bảo tàng.
"Đồng loạt mở ra Cương Khí hộ thân!"
Kỷ Huyên Nhi nhìn đám đệ tử Tịnh Thất Tông liền hô lớn, sau đó đan điền khởi động, đem toàn bộ cơ thể bao bọc lại thành một vòng tròn linh khí.
Đây chính là Cương Khí hộ thể, chỉ có Linh Tuyền Cảnh mới có thể tạo ra.
Đám đệ tử Linh Tuyền cảnh nghe vậy, liền nhanh chóng mở ra Cương Khí, bắt đầu xâm nhập vào bên trong.
Tu sĩ Thông Linh cảnh bốn mắt nhìn nhau, trong lòng bọn hắn không biết phải làm cách nào, bọn hắn chỉ tới Thông Linh cảnh, không có mở ra cương khí hộ thể.
Lúc này, bên trong đám người đột nhiên vang lên tiếng nói, người này là đệ tử bên trong gia tộc nhất lưu, tu vi Thông Linh cảnh bát trọng, chỉ thấy trong ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, sát khi bắt đầu ngưng tụ lại.
"Muốn bước qua đám cỏ, cần phải hi sinh một ít người!"
Những người còn lại nghe vậy, nhanh chóng giữ khoảng cách cùng người bên cạnh, bọn họ ai nấy đều đề phòng lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.