Chương 3: Chó Dại Cản Đường
Lạc Lạc Tà Thiên
22/03/2023
Vũ Thuần Tử nhanh chóng trở về, hôm nay tâm trạng hắn cực kỳ tốt, lần này trở lại chính là ngày hắn muốn trở mình.
Vũ Thuần Tử vừa thay đồ xong, đột nhiên bên ngoài cửa xuất hiện hai người đi tới.
Hắn ý thức được người tới không thiện, liền nhíu mày bước đi ra.
"Uy uy… Tiểu tử này vẫn chưa có đi cơ, mấy ngày nay mất tích ta tưởng ngươi chạy khỏi Linh Bảo Tông rồi."
Vừa thấy Vũ Thuần Tử bước ra, một người trong số đó đột nhiên mở miệng châm chọc.
Nhìn hai người này, Vũ Thuần Tử liền nhanh chóng nhận ra, bọn họ chính là hai tên đệ tử ngoại môn, Thanh Minh, Phú Hòa.
Hai tên này là hai thủ hạ của tên Kim Bảo, tu vi bọn họ chỉ Nhập Môn cảnh ngũ trọng.
"Thì ra là hai tên cẩu các ngươi!"
Vũ Thuần Tử cười nhạt, mở miệng nói.
"Hừ! Ngươi nói ai cẩu?"
Thanh niên tên Phú Hòa đột nhiên lớn giọng kêu lên.
"Ai nói thì người đó là cẩu."
Vũ Thuần Tử nhàn nhạt đáp trả.
"Ngươi! Dám mắng bọn ta?"
Thanh Minh bên này mặt mũi tràn đầy tức giận, hùng hổ tiến lên phía trước.
"Ta không có nói, chính là các ngươi tự nhận mình là cẩu."
Ánh mắt Vũ Thuần Tử mang theo cười cợt, nhún vai ý bảo không liên quan đến hắn.
Phú Hòa, Thanh Minh hai người ý thức được bản thân bị gài bẫy, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Ngươi hôm nay rất khác lạ, không còn hèn nhát như trước kia."
Thanh Minh nhíu mày nhìn vào Vũ Thuần Tử, cảm giác hôm nay tiểu tử này ăn phải gan hùm mật gấu, dám trêu chọc trên đầu bọn hắn.
Đổi lại ngày xưa, gặp hai người bọn họ đến, Vũ Thuần Tử sớm đã trốn trong phòng run cầm cập.
Vũ Thuần Tử cười lạnh, ngày xưa bọn hắn ăn hiếp, đó là do thực lực hắn không đủ.
Hôm nay đột phá Hóa Đan cảnh, coi như mười người bọn họ cộng lại, cũng không phải đối thủ của hắn.
Với lại, hắn không muốn tiếp tục hèn nhát, lần này muốn đem tất cả mọi người đè bẹp dưới chân.
"Các ngươi nên biến về nơi ở của các ngươi, nếu không đừng trách ta khách sáo."
Vũ Thuần Tử lúc này lạnh giọng nói.
"Uy? Cũng mạnh miệng ghê gớm nhỉ? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Nghe Vũ Thuần Tử nói, Phú Hòa lẫn Thanh Minh đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó Phú Hòa làm ra vẻ mặt sợ hãi.
"Hừ! Ta không muốn đi đó, ta đến là muốn giáo huấn ngươi một trận, khôn hồn mau quỳ xuống, rồi bước qua háng ta, ta sẽ suy nghĩ mà tha cho ngươi lần này."
Phú Hòa trực tiếp hừ lạnh, giọng điệu bên trong còn mang theo tia uy hiếp.
"Ta rất bận, phiền biến đi chỗ khác."
Vũ Thuần Tử làm lơ hai người, phủi phủi tay giống như đang đuổi một con muỗi, khiến hai người tràn đầy tức giận.
Chung quanh rất nhiều ngoại môn đệ tử tiến đến xem kịch, bọn họ vừa nhìn liết biết hai người Phú Hòa lại muốn gây khó dễ với Vũ Thuần Tử.
Trong lòng ai nấy đều nghĩ, Vũ Thuần Tử lần này sẽ thảm.
"Tiểu tử, ngươi dám!"
Phú Hòa, Thanh Minh mặt mũi tràn đầy nộ khí, hét lớn mốt tiếng, thân hình nhanh chóng lao đến tấn công vào phần lưng Vũ Thuần Tử.
Hai người song song tả hữu đánh lén, nếu như người bình thường, sẽ bị bọn hắn đánh cho gãy xương.
Đáng tiếc, Vũ Thuần Tử bây giờ đã không phải là tên yếu đuối khi xưa.
Chỉ thấy hắn nghiêng người né tránh một chút, nhẹ nhàng thoát khỏi song quyền của hai người này.
Phú Hòa lẫn Thanh Minh một kích đánh hụt, trong lòng thoáng qua một tia kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh liền nghĩ rằng Vũ Thuần Tử đang gặp may mắn, tiếp đến xông vào tấn công, lần này bọn hắn dùng quyền pháp kết hợp cước pháp.
Hai người liên tục ra từng chiêu thức, ánh mắt Vũ Thuần Tử nhanh chóng bắt kịp tốc độ của bọn họ, hắn cảm giác hai người Phú Hòa đang múa võ chậm.
Nhìn sơ qua giống như là đang đánh túy quyền hơn là đánh quyền pháp.
"Quá chậm!"
Vũ Thuần Tử một bên né tránh, một bên khinh bỉ đối phương.
Bàn chân phải của Thanh Minh đá ngang qua thái dương, liền bị Vũ Thuần Tử một tay bắt lấy.
Bên dưới bụng hắn, Phú Hòa đang dùng chân phải, nâng đầu gối nhằm đánh vào hông bên trái của Vũ Thuần Tử.
Tay phải Vũ Thuần Tử thuận tiện nắm chặt nắm đấm, mạnh mẽ đấm mạnh xuống đầu gối Phú Hòa, khiến hắn đau đến rên la.
"A!"
Đầu gối Phú Hòa chợt sưng vù lên, lùi về sau ôm lấy, khuôn mặt bị cơn đau làm cho nhăn nhó, trong lòng hắn tràn đầy kinh hãi.
Thanh Minh thấy vậy, thuận thế xoay người ba trăm sáu mươi độ, lấy đà từ dưới đất lẫn chân phải, hai tay chống xuống đất.
Cơ thể toàn bộ quay nhanh một vòng, chân trái huy động lên cao, tấn công vào thái dương bên kia của Vũ Thuần Tử.
Vũ Thuần Tử giờ phút này, ánh mắt cỡ nào sắc bén, chỉ thấy hắn nghiêng đầu ra sau né tránh chiêu thức, chân trái nâng lên.
Dùng tốc độ nhanh nhất đạp thẳng vào vùng bụng của Thanh Minh, khiến thân thể hắn bay ngược ra sau.
"Oa!!!"
Thanh Minh lăn lóc dưới đất vài vòng, trong lòng đột nhiên nhộn nhạo, liền phun ra một ngụm máu tươi.
Vũ Thuần Tử vừa thay đồ xong, đột nhiên bên ngoài cửa xuất hiện hai người đi tới.
Hắn ý thức được người tới không thiện, liền nhíu mày bước đi ra.
"Uy uy… Tiểu tử này vẫn chưa có đi cơ, mấy ngày nay mất tích ta tưởng ngươi chạy khỏi Linh Bảo Tông rồi."
Vừa thấy Vũ Thuần Tử bước ra, một người trong số đó đột nhiên mở miệng châm chọc.
Nhìn hai người này, Vũ Thuần Tử liền nhanh chóng nhận ra, bọn họ chính là hai tên đệ tử ngoại môn, Thanh Minh, Phú Hòa.
Hai tên này là hai thủ hạ của tên Kim Bảo, tu vi bọn họ chỉ Nhập Môn cảnh ngũ trọng.
"Thì ra là hai tên cẩu các ngươi!"
Vũ Thuần Tử cười nhạt, mở miệng nói.
"Hừ! Ngươi nói ai cẩu?"
Thanh niên tên Phú Hòa đột nhiên lớn giọng kêu lên.
"Ai nói thì người đó là cẩu."
Vũ Thuần Tử nhàn nhạt đáp trả.
"Ngươi! Dám mắng bọn ta?"
Thanh Minh bên này mặt mũi tràn đầy tức giận, hùng hổ tiến lên phía trước.
"Ta không có nói, chính là các ngươi tự nhận mình là cẩu."
Ánh mắt Vũ Thuần Tử mang theo cười cợt, nhún vai ý bảo không liên quan đến hắn.
Phú Hòa, Thanh Minh hai người ý thức được bản thân bị gài bẫy, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Ngươi hôm nay rất khác lạ, không còn hèn nhát như trước kia."
Thanh Minh nhíu mày nhìn vào Vũ Thuần Tử, cảm giác hôm nay tiểu tử này ăn phải gan hùm mật gấu, dám trêu chọc trên đầu bọn hắn.
Đổi lại ngày xưa, gặp hai người bọn họ đến, Vũ Thuần Tử sớm đã trốn trong phòng run cầm cập.
Vũ Thuần Tử cười lạnh, ngày xưa bọn hắn ăn hiếp, đó là do thực lực hắn không đủ.
Hôm nay đột phá Hóa Đan cảnh, coi như mười người bọn họ cộng lại, cũng không phải đối thủ của hắn.
Với lại, hắn không muốn tiếp tục hèn nhát, lần này muốn đem tất cả mọi người đè bẹp dưới chân.
"Các ngươi nên biến về nơi ở của các ngươi, nếu không đừng trách ta khách sáo."
Vũ Thuần Tử lúc này lạnh giọng nói.
"Uy? Cũng mạnh miệng ghê gớm nhỉ? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Nghe Vũ Thuần Tử nói, Phú Hòa lẫn Thanh Minh đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó Phú Hòa làm ra vẻ mặt sợ hãi.
"Hừ! Ta không muốn đi đó, ta đến là muốn giáo huấn ngươi một trận, khôn hồn mau quỳ xuống, rồi bước qua háng ta, ta sẽ suy nghĩ mà tha cho ngươi lần này."
Phú Hòa trực tiếp hừ lạnh, giọng điệu bên trong còn mang theo tia uy hiếp.
"Ta rất bận, phiền biến đi chỗ khác."
Vũ Thuần Tử làm lơ hai người, phủi phủi tay giống như đang đuổi một con muỗi, khiến hai người tràn đầy tức giận.
Chung quanh rất nhiều ngoại môn đệ tử tiến đến xem kịch, bọn họ vừa nhìn liết biết hai người Phú Hòa lại muốn gây khó dễ với Vũ Thuần Tử.
Trong lòng ai nấy đều nghĩ, Vũ Thuần Tử lần này sẽ thảm.
"Tiểu tử, ngươi dám!"
Phú Hòa, Thanh Minh mặt mũi tràn đầy nộ khí, hét lớn mốt tiếng, thân hình nhanh chóng lao đến tấn công vào phần lưng Vũ Thuần Tử.
Hai người song song tả hữu đánh lén, nếu như người bình thường, sẽ bị bọn hắn đánh cho gãy xương.
Đáng tiếc, Vũ Thuần Tử bây giờ đã không phải là tên yếu đuối khi xưa.
Chỉ thấy hắn nghiêng người né tránh một chút, nhẹ nhàng thoát khỏi song quyền của hai người này.
Phú Hòa lẫn Thanh Minh một kích đánh hụt, trong lòng thoáng qua một tia kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh liền nghĩ rằng Vũ Thuần Tử đang gặp may mắn, tiếp đến xông vào tấn công, lần này bọn hắn dùng quyền pháp kết hợp cước pháp.
Hai người liên tục ra từng chiêu thức, ánh mắt Vũ Thuần Tử nhanh chóng bắt kịp tốc độ của bọn họ, hắn cảm giác hai người Phú Hòa đang múa võ chậm.
Nhìn sơ qua giống như là đang đánh túy quyền hơn là đánh quyền pháp.
"Quá chậm!"
Vũ Thuần Tử một bên né tránh, một bên khinh bỉ đối phương.
Bàn chân phải của Thanh Minh đá ngang qua thái dương, liền bị Vũ Thuần Tử một tay bắt lấy.
Bên dưới bụng hắn, Phú Hòa đang dùng chân phải, nâng đầu gối nhằm đánh vào hông bên trái của Vũ Thuần Tử.
Tay phải Vũ Thuần Tử thuận tiện nắm chặt nắm đấm, mạnh mẽ đấm mạnh xuống đầu gối Phú Hòa, khiến hắn đau đến rên la.
"A!"
Đầu gối Phú Hòa chợt sưng vù lên, lùi về sau ôm lấy, khuôn mặt bị cơn đau làm cho nhăn nhó, trong lòng hắn tràn đầy kinh hãi.
Thanh Minh thấy vậy, thuận thế xoay người ba trăm sáu mươi độ, lấy đà từ dưới đất lẫn chân phải, hai tay chống xuống đất.
Cơ thể toàn bộ quay nhanh một vòng, chân trái huy động lên cao, tấn công vào thái dương bên kia của Vũ Thuần Tử.
Vũ Thuần Tử giờ phút này, ánh mắt cỡ nào sắc bén, chỉ thấy hắn nghiêng đầu ra sau né tránh chiêu thức, chân trái nâng lên.
Dùng tốc độ nhanh nhất đạp thẳng vào vùng bụng của Thanh Minh, khiến thân thể hắn bay ngược ra sau.
"Oa!!!"
Thanh Minh lăn lóc dưới đất vài vòng, trong lòng đột nhiên nhộn nhạo, liền phun ra một ngụm máu tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.