Chương 40: Liều Mạng Nhất Kích Đánh Ra
Lạc Lạc Tà Thiên
02/04/2023
"Ta không dám nhận đâu, tuy là dáng người của ngươi rất không tồi, đáng
tiếc ta lại không thích cô hồn dã quỷ nữ nhân, gần bên ta lâu như vậy,
lại không thể ăn uống được gì, nội tâm của ta cảm thấy bứt rứt lắm."
m thanh từ bên trong đống hỗn độn truyền tới, sau khi bụi cát dần dần tan đi, xuất hiện trước mặt là một người thanh niên, mà thanh niên này không phải ai khác chính là Vũ Thuần Tử.
Chỉ thấy hắn giờ khắc này thân thể nhếch nhác, tựa như một tên ăn mày, y phục rách rưới đủ chỗ, vẫn may không có lộ ra điểm tư mật.
Bên cạnh là thanh đại đao cắm sâu vào lòng đất, Vũ Thuần Tử một bên cực khổ kéo thanh đao lên, khiến mồ hôi chảy ròng ròng.
Khác biệt với hình tượng anh hùng mà Hạ Uyển Nhi nghĩ đến.
Nội tâm hắn cũng bất đắc dĩ, bởi vì dồn lực ném một đao, muốn chắn ngang giữa yêu thú và Hạ Uyển Nhi, kết quả đao vừa phóng ra, thì cả người cũng bị nó kéo theo, bay tít trên cao hai ba chục mét, sau đó đâm thẳng xuống đất.
Đại đao hoàn chỉnh đâm sâu vào đại địa, riêng Vũ Thuần Tử cũng không thua kém gì, đầu trực tiếp đáp xuống đất, hai chân dựng thẳng lên trời, cú hạ cánh này, lại không hề khiến Vũ Thuần Tử thương tổn, chỉ làm y phục bên ngoài bị chấn vỡ. Bởi vì thân thể hắn được đại đao bảo hộ một phần lớn, cho nên mới thấy cảnh tượng như ban đầu.
May là khói bụi che hết tầm nhìn, mới khiến hắn giữ được một chút thể diện.
Trong đầu Hạ Uyển Nhi một mảng mơ hồ, rốt cuộc người này ăn phải thuốc gì? Hắn với nàng vốn là kẻ địch, tại sao lại phải ra tay cứu nàng? Bởi vì sợ nàng chết đeo bám hắn cả đời sao, hay là vì lý do nào khác?
Hấp Linh Thú nhìn thấy nhân loại nhỏ bé kia ngăn chặn nó, trong lòng tràn ngập nổi giận, nó không phải là sợ thanh đao, chỉ là e dè một chút, nếu Vũ Thuần Tử chạm đến giới hạn của nó, nó sẽ không suy nghĩ gì mà tấn công.
Vũ Thuần Tử đương nhiên cũng biết được, thanh đại đao này tuy phát ra khí thế kỳ lạ, đẩy lùi được Hấp Linh Thú, nhưng nếu kéo dài thêm, sẽ không thể ngăn cản được nó.
Nếu không phải vì Phục Thiên Quyết bên trong cơ thể hắn tự động rục rịch, đối với Hấp Linh Thú thèm muốn, Vũ Thuần Tử cũng không dại dột mà lao vào.
Một phần bởi vì Hạ Uyển Nhi cùng hắn không có bao nhiêu thù hận, đơn giản chỉ là nhìn thấy đối phương thân thể mà thôi.
Nếu trơ mắt nhìn nàng bị yêu thú ăn thịt, Vũ Thuần Tử cảm thấy cả đời sau sẽ khó chịu, rất có thể sản sinh ra tâm ma.
Cho nên hắn muốn đem nàng cứu trước rồi tính, đối với Hấp Linh Thú này, Vũ Thuần Tử còn mơ hồ không nắm chắc được có bao nhiêu phần thắng.
Hấp Linh Thú nhìn Vũ Thuần Tử chằm chằm, lông tơ dựng thẳng lên, nó lần này nhất quyết sẽ không tha cho tên nhân loại này lần nào nữa, dù là thanh đao kia có lợi hại cỡ nào.
Vũ Thuần Tử trong lòng lộp bộp, Linh Tuyền cảnh yêu thú, không phải hắn có thể đối phó, nếu bỏ mặc Hạ Uyển Nhi chạy trốn e là không được, ít ra cũng nên thể hiện một chút thái độ nam nhân. Ai nói hắn hám sắc quên thân, chính là hám sắc quên thân, ai nói hắn mềm lòng, chính là hắn mềm lòng.
Trong lòng hắn chợt suy nghĩ.
"Xem ra vẫn phải dùng đến nó!"
Vũ Thuần Tử nắm chặt chuôi đao, linh khí từ bên trong đan điền đột nhiên bộc phát, Thông Linh cảnh nhị trọng toàn bộ hiển thị.
Hấp Linh Thú sau khi nhìn thấy, liền nhếch mép cười, tưởng cao thủ hóa ra nhân loại này chỉ là một tên Thông Linh cảnh tiểu tử.
Toàn bộ lông tơ trên người nó dựng thẳng lên, đối mặt với khí thế Vũ Thuần Tử không hề sợ hãi.
Vũ Thuần Tử trong lòng sửng sốt một chút, Hấp Linh Thú này xem ra đã khai mở linh trí, nhìn biểu cảm của nó, chắc chắn đã ăn phải thảo dược nào đó quý hiếm.
Linh Tuyền cảnh yêu thú không thể tự động sản sinh ra linh trí, trừ khi đạt tới cấp bậc cao cấp, hoặc ăn phải thảo dược.
Hắn nắm chặt chuôi đao, rút mạnh lên cao, hai tay giữ chặt đem nó dựng thẳng lên trời, khí tức trong đan điền lao ra như vân vụ, đem nó hóa thành đại đao màu xanh lục.
Hấp Linh Thú nhíu chặt lông mày, nó cảm giác được một tia nguy hiểm từ Vũ Thuần Tử, ngay lập tức thi triển chiêu thức, đem toàn thân nó bao quanh từng dải linh khí màu vàng đồng.
Vũ Thuần Tử cùng Hạ Uyển Nhi trợn mắt kinh ngạc há hốc mồm, không ngờ yêu thú này còn biết sử dụng linh khí.
Sắc mặt Vũ Thuần Tử dần trở nên ngưng trọng.
Hấp Linh Thú đột nhiên lao đến, tốc độ lần này của nó nhanh hơn gấp ba lần lúc đầu, nó dùng móng vuốt đánh tới, muốn đập Vũ Thuần Tử thành thịt nát.
Bành!!!
Vũ Thuần Tử kém chút không chú ý, may mắn đã đem thanh đại đao chắn trước người, thân thể bị móng vuốt của nó tấn công.
m thanh từ bên trong đống hỗn độn truyền tới, sau khi bụi cát dần dần tan đi, xuất hiện trước mặt là một người thanh niên, mà thanh niên này không phải ai khác chính là Vũ Thuần Tử.
Chỉ thấy hắn giờ khắc này thân thể nhếch nhác, tựa như một tên ăn mày, y phục rách rưới đủ chỗ, vẫn may không có lộ ra điểm tư mật.
Bên cạnh là thanh đại đao cắm sâu vào lòng đất, Vũ Thuần Tử một bên cực khổ kéo thanh đao lên, khiến mồ hôi chảy ròng ròng.
Khác biệt với hình tượng anh hùng mà Hạ Uyển Nhi nghĩ đến.
Nội tâm hắn cũng bất đắc dĩ, bởi vì dồn lực ném một đao, muốn chắn ngang giữa yêu thú và Hạ Uyển Nhi, kết quả đao vừa phóng ra, thì cả người cũng bị nó kéo theo, bay tít trên cao hai ba chục mét, sau đó đâm thẳng xuống đất.
Đại đao hoàn chỉnh đâm sâu vào đại địa, riêng Vũ Thuần Tử cũng không thua kém gì, đầu trực tiếp đáp xuống đất, hai chân dựng thẳng lên trời, cú hạ cánh này, lại không hề khiến Vũ Thuần Tử thương tổn, chỉ làm y phục bên ngoài bị chấn vỡ. Bởi vì thân thể hắn được đại đao bảo hộ một phần lớn, cho nên mới thấy cảnh tượng như ban đầu.
May là khói bụi che hết tầm nhìn, mới khiến hắn giữ được một chút thể diện.
Trong đầu Hạ Uyển Nhi một mảng mơ hồ, rốt cuộc người này ăn phải thuốc gì? Hắn với nàng vốn là kẻ địch, tại sao lại phải ra tay cứu nàng? Bởi vì sợ nàng chết đeo bám hắn cả đời sao, hay là vì lý do nào khác?
Hấp Linh Thú nhìn thấy nhân loại nhỏ bé kia ngăn chặn nó, trong lòng tràn ngập nổi giận, nó không phải là sợ thanh đao, chỉ là e dè một chút, nếu Vũ Thuần Tử chạm đến giới hạn của nó, nó sẽ không suy nghĩ gì mà tấn công.
Vũ Thuần Tử đương nhiên cũng biết được, thanh đại đao này tuy phát ra khí thế kỳ lạ, đẩy lùi được Hấp Linh Thú, nhưng nếu kéo dài thêm, sẽ không thể ngăn cản được nó.
Nếu không phải vì Phục Thiên Quyết bên trong cơ thể hắn tự động rục rịch, đối với Hấp Linh Thú thèm muốn, Vũ Thuần Tử cũng không dại dột mà lao vào.
Một phần bởi vì Hạ Uyển Nhi cùng hắn không có bao nhiêu thù hận, đơn giản chỉ là nhìn thấy đối phương thân thể mà thôi.
Nếu trơ mắt nhìn nàng bị yêu thú ăn thịt, Vũ Thuần Tử cảm thấy cả đời sau sẽ khó chịu, rất có thể sản sinh ra tâm ma.
Cho nên hắn muốn đem nàng cứu trước rồi tính, đối với Hấp Linh Thú này, Vũ Thuần Tử còn mơ hồ không nắm chắc được có bao nhiêu phần thắng.
Hấp Linh Thú nhìn Vũ Thuần Tử chằm chằm, lông tơ dựng thẳng lên, nó lần này nhất quyết sẽ không tha cho tên nhân loại này lần nào nữa, dù là thanh đao kia có lợi hại cỡ nào.
Vũ Thuần Tử trong lòng lộp bộp, Linh Tuyền cảnh yêu thú, không phải hắn có thể đối phó, nếu bỏ mặc Hạ Uyển Nhi chạy trốn e là không được, ít ra cũng nên thể hiện một chút thái độ nam nhân. Ai nói hắn hám sắc quên thân, chính là hám sắc quên thân, ai nói hắn mềm lòng, chính là hắn mềm lòng.
Trong lòng hắn chợt suy nghĩ.
"Xem ra vẫn phải dùng đến nó!"
Vũ Thuần Tử nắm chặt chuôi đao, linh khí từ bên trong đan điền đột nhiên bộc phát, Thông Linh cảnh nhị trọng toàn bộ hiển thị.
Hấp Linh Thú sau khi nhìn thấy, liền nhếch mép cười, tưởng cao thủ hóa ra nhân loại này chỉ là một tên Thông Linh cảnh tiểu tử.
Toàn bộ lông tơ trên người nó dựng thẳng lên, đối mặt với khí thế Vũ Thuần Tử không hề sợ hãi.
Vũ Thuần Tử trong lòng sửng sốt một chút, Hấp Linh Thú này xem ra đã khai mở linh trí, nhìn biểu cảm của nó, chắc chắn đã ăn phải thảo dược nào đó quý hiếm.
Linh Tuyền cảnh yêu thú không thể tự động sản sinh ra linh trí, trừ khi đạt tới cấp bậc cao cấp, hoặc ăn phải thảo dược.
Hắn nắm chặt chuôi đao, rút mạnh lên cao, hai tay giữ chặt đem nó dựng thẳng lên trời, khí tức trong đan điền lao ra như vân vụ, đem nó hóa thành đại đao màu xanh lục.
Hấp Linh Thú nhíu chặt lông mày, nó cảm giác được một tia nguy hiểm từ Vũ Thuần Tử, ngay lập tức thi triển chiêu thức, đem toàn thân nó bao quanh từng dải linh khí màu vàng đồng.
Vũ Thuần Tử cùng Hạ Uyển Nhi trợn mắt kinh ngạc há hốc mồm, không ngờ yêu thú này còn biết sử dụng linh khí.
Sắc mặt Vũ Thuần Tử dần trở nên ngưng trọng.
Hấp Linh Thú đột nhiên lao đến, tốc độ lần này của nó nhanh hơn gấp ba lần lúc đầu, nó dùng móng vuốt đánh tới, muốn đập Vũ Thuần Tử thành thịt nát.
Bành!!!
Vũ Thuần Tử kém chút không chú ý, may mắn đã đem thanh đại đao chắn trước người, thân thể bị móng vuốt của nó tấn công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.