Chương 87: Có chuyện gì ngồi xuống rồi nói!
Giang Hồ Tái Kiến
15/11/2019
Tần minh chủ xa xỉ bao trọn cả lầu Tinh Nguyệt, người không có phận sự thì miễn vào.
Trên lầu hai đặt sẵn năm cái bàn tròn lớn, một cái đặt chính giữa, bốn cái đặt xung quanh, ngoại trừ bàn giữa chỉ ngồi một người, còn lại bốn cái bàn đều chia đủ tám người ngồi vào.
Ngồi một mình ở bàn giữa chính là Tần Hạo Nhiên, hai tay hắn gác lên mặt bàn, ngã người vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, quanh thân hắn hiển lộ ra khí tức của người đứng đầu.
Hai bên tổng cộng có 32 tên võ giả, là lão đại các môn phái, tuy không thể như minh chủ hiển lộ uy thế, bất quá chỉ cần ngồi đó cũng đủ khiến người khác sởn cả da gà.
Bởi vì sự tồn tại của bọn hắn, toàn bộ lầu hai trở nên dị thường nghiêm nghị.
Lúc này, nếu như có người bình thường bước vào, nhìn thấy trận hình như thế, khẳng định bị dọa đến chân tay bủn rủn.
"Tần minh chủ."
Sau một hồi lâu, môn chủ Trường Đao Môn nhịn không được mở miệng nói:
"Trời sắp chuyển sang buổi trưa luôn rồi, chưởng môn Thiết Cốt Phái làm cái gì mà còn chưa tới nữa?"
"Có thể hắn cho chúng ta leo cây thì sao?"
Tông chủ Hổ Khiếu tông nói.
"Ta cũng không rõ."
Tần minh chủ thẳng thắn nói.
Mọi công tác liên hệ đều thông qua Tạ Quảng Côn, hắn chắc chắn Thiết Cốt Phái sẽ không lỡ hẹn.
"Hừ."
Một tên lão đại thản nhiên nói:
"Liên minh hội nghị trọng yêu như thế, hắn vậy mà dám đến trễ, có còn xem liên minh Bách Tông chúng ta ra gì hay không đây!"
"Chờ người đến phải giáo huấn thật tốt, để hắn biết liên minh Bách Tông cũng có minh quy, không phải chợ cá muốn làm gì thì làm!"
"Vệ chưởng môn hay là quên đi, Quân Thường Tiếu hắn nếu như biết minh quy, hà tất sẽ làm việc khiến người khác sôi trào máu, đi diệt cả Linh Tuyền Tông!"
"Mẹ nó, tên kia diệt Linh Tuyền Tông, Thánh Tuyền Tông cho người đến hỏi tội, chúng ta khẳng định bị vạ lây xui xẻo."
Chưởng môn các phái mang lòng đầy tức giận mà nghị luận.
Từ mặt cảm xúc nhìn lại, Quân Thường Tiếu tới đây, khẳng định hắn sẽ bị nước bọt ngộp chết!
Mà đổi lại nếu như môn phái bọn hắn bị diệt, bọn hắn chưa chắc sẽ điên tiết như thế, bất quá tông môn bị diệt là Linh Tuyền Tông có sự hậu thuẫn của Thánh Tuyền Tông.
Thánh Tuyền Tông, đây chính là môn phái cao cấp bậc quái vật đồ sộ!
Không cần nói đến cao tầng tự thân xuất mã, chỉ cần một tên đệ tử xuống núi thôi, cũng đủ hành hạ bọn hắn phải than trời trách đất!
Sắc mặt Tần Hạo Nhiên càng nghĩ càng ngưng trọng lên.
Lần này hắn tổ chức liên minh hội nghị, đồng thời cũng là đại biểu liên minh ra mặt thay cho Thánh Tuyền Tông đòi lại công đạo cho Linh Tuyền Tông.
"Cộp cộp cộp!"
Đột nhiên, tiếng bước chân lên lầu truyền đến.
Tần Hạo Nhiên cùng 32 tên chưởng môn đồng loạt nhìn về phía bậc thang, ánh mắt lấp lóe lạnh lùng.
Quân Thường Tiếu tại cửa bậc thang bước lên bước cuối cùng, nhìn thấy trận hình đông đúc, nói:
" y da, thật có lỗi quá, phương thức chào sân của ta có chút sai sót, xin chờ một chút."
Nói xong, hắn lại lùi xuống bậc thang.
"Hắn vì cái gì lại lùi xuống bậc thang rồi?"
"Hừ, ta đoán chắc hắn bị dọa sợ nên không dám gặp mặt Tần minh chủ."
"Sợ là chuyện đương nhiên thôi, nếu hiện tại mới biết sợ thì không nên diệt Linh Tuyền Tông làm gì!"
"Đùng đùng đoàng, đùng đùng chen, đùng đùng đoàng, đùng đùng đoàng"
Đột nhiên, một âm thanh có hơi đinh tai nhức óc truyền đến, khiến chương môn các phái bị chấn động bật dậy, mở to hai tròng mắt nhìn về hướng bậc thang.
Quân Thường Tiếu đang chơi bản nhạc sôi động, hất lên áo khoác ngoài bằng da, trên miệng ngậm một điếu xì gà, bước chân oai phong lẫm liệt đi lên từng bậc thang.
Con em nó, đê tiện hết chỗ nói!
Lý Thanh Dương, Tô Tiểu Mạt cùng Tiêu Tội Kỷ từ phía sau bước theo.
Bọn họ tạo hình chữ ‘nhất’ đứng sau lưng chưởng môn, hai tay vòng chéo vào nhau đặt ở trước ngực, nếu như kết hợp thêm bộ đồ tây cùng với kính râm, cực kỳ giống bọn xã hội đen đòi nợ!
Võ Đế Dạ Tinh Thần mang theo bộ mặt tức điên đi theo sau lưng.
Con em nó.
Quá mất mặt, quá xấu hổ luôn rồi!
Đột nhiên, thần khúc đột nhiên đổi nhạc, hát lên:
"Đừng nhìn, ta chỉ là một con cừu nhỏ."
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng nói:
"Đóng lại ngay."
Ba.
m Hưởng đóng lại, toàn trường tĩnh mịch im ắng.
Đứng phía đối diện là Tần minh chủ cùng 32 tên chưởng môn, tất cả đều trừng to mắt, trong ánh mắt bọn hắn như có ý hỏi ngươi tung chiêu quỷ con em nó quái gì ra vậy.
Quân Thường Tiếu lắc vai một cái.
Lý Thanh Dương cất bước tiến lên, đỡ lấy áo choàng da vừa mới trấn lột ở trên đường đến đây, sau đó lùi về vị trí cũ.
"Hà!"
Một ngụm khói được nhả ra.
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói:
"Tần minh chủ, cái bàn lớn như vậy, ngay cả một cái ghế cũng không có, có vẻ không phù hợp với quy củ của giang hồ cho lắm nhỉ?"
Bang chủ cửu lưu Thiết Quyền Bang thản nhiên nói:
"Thiết Cốt Phái của ngươi cũng xứng có ghế ngồi hay sao?"
Bên cạnh hắn vốn dĩ có để sẵn một cái ghế cho Quân Thường Tiếu, nhưng đã bị hắn cố ý dẹp đi rồi.
Cách làm này của hắn, nhận được rất nhiều ủng hộ của chưởng môn khác.
Không nói đến việc cấp bậc môn phái cao thấp, chỉ riêng việc diệt Linh Tuyền Tông thì chưởng môn Thiết Cốt Phái đã xâm phạm điều cấm kỵ của liên minh, cho nên lấy đâu ra tư cách ngồi cũng với bọn hắn?
"Tội Kỷ."
Quân Thường Tiếu nói:
"Đem một cái ghế tới cho bổn tọa."
"Vâng"
Tiêu Tội Kỷ bước tới.
Bang chủ Thiết Quyền Bang nhấn một cái tay xuống mặt ghế, thản nhiên nói:
"Muốn cầm cũng phải là chưởng môn, ngươi chỉ là một tên đệ tử oắt ơ thì tính là cái thá gì?"
Chưởng môn các phái rất hứng thú xem kịch.
Thiết Quyền Bang dùng nắm đấm sắt làm danh xưng, hắn nhấn một cái tay như thế kia, tên đệ tử Thiết Cốt Phái khẳng định không cách nào xê dịch được một phân nào.
"Mời lấy tay ra."
Tiêu Tội Kỷ nhàn nhạt nói.
Bang chủ Thiết Quyền Bang đổi động tác từ chưởng thành quyền nhấn xuống, khinh thường không thèm nhìn, nói:
"Bản bang chủ đã nói, muốn chưởng môn của ngươi..."
"Xoát!"
Tiêu Tội Kỷ bỗng nhiên vung cánh tay ra, lực lượng thân thể bộc phát, không chỉ có tốc độ nhanh, còn có cả một trận gió mạnh thổi tới!
Bang chủ Thiết Quyền Bang lập tức biến sắc, theo bản năng giơ hai tay lên đỡ đòn.
"Bành!"
Cánh tay mang theo thế lớn lực mạnh tựa như một cây búa lớn, hung hăng đánh vào hai cánh tay của đối phương, lực kình bùng nổ, trực tiếp đem người sau kéo theo một tiếng ‘xoảng’ bể kính, bay rất đẹp mặt văng ra ngoài.
Bên ngoài lầu Tinh Nguyệt đã tụ tập rất nhiều võ giả, trước sau vẫn luôn nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt luôn nhìn về cửa sổ lầu hai, đột nhiên cửa sổ tan nát, một người từ bên trong rơi xuống, nhất thời tiếng kêu hoảng sợ vang lên.
Ối mẹ ơi!
Chưởng môn Thiết Cốt Phái vừa mới đi lên, liên minh đã ngay lập tức động thủ rồi?
Kịch tính, kịch tính quá đi mất!
Rất nhiều võ giả chăm chú nhìn tới, nhất thời cả đám ngu mặt ngây dại, bởi vì người từ lầu hai rơi xuống không phải là thành viên của Thiết Cốt Phái, mà là bang chủ Thiết Quyền Bang!
"Ai ôi, đau chết ta!"
Lầu Tinh Nguyệt, không một tiếng nói chuyện.
Chưởng môn các môn phái còn đang trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Tội Kỷ lấy đi cái ghế, đặt ở phía sau của chưởng môn Thiết Cốt Phái, sau đó bước về vị trí cũ, cánh tay phải để trần lộ ra đường cong bắp thịt cực kỳ hoàn mỹ.
Chỉ nhìn vào thôi cũng đủ biết rất mạnh!
"Tên kia rõ ràng chỉ là phế vật không có Linh lực, thế mà chỉ dựa vào lực lượng cơ thể, đem một tên Võ Đồ cảnh đánh bay ra ngoài, quả thực khiến người khác líu lưỡi nghẹn lời!"
Dạ Tinh Thần âm thầm cả kinh nói.
Quân Thường Tiếu tiêu sái ngồi xuống, một tay kẹp lấy điếu xì gà, một cái chân nhếch lên, thản nhiên nói:
"Chư vị, bổn tọa đến theo như ước hẹn."
"Ba!"
Môn chủ Trường Đao môn vỗ bàn một cái đứng dậy, cả giận nói:
"Quân Thường Tiếu, đây là liên minh hội nghị, đệ tử ngươi tự tiện xuất thủ, có còn xem liên mình ra gì nữa hay không?"
m thanh cùng ngữ điệu từ từ tuột hơi yếu xuống.
Bởi vì Quân chưởng môn đã lấy ra Desert Eagle, họng súng hướng xuống đất, nói:
"Có chuyện gì ngồi xuống rồi nói."
Chưởng môn các môn phái khác lập tức biến sắc.
Sau khi Linh Tuyền Tông bị diệt, bọn họ từ rất nhiều tin tức mà đúc kết chân tướng, Vi Nhất Nộ chính là oan hồn của cái ám khí sáng như bạc này.
Một tên Khai Mạch mười hai đoạn, trong nháy mắt bị bắn chết, ám khí này khủng bố đến mức độ nào đây!
Ánh mắt môn chủ Trường Đao Môn vẫn giữ nguyên lửa giận, bất quá vẫn là biết điều ngồi xuống.
"Phải như vậy chứ."
Quân Thường Tiếu thu hồi súng, rút ra một điếu thuốc, cười nói:
"Nếu là liên minh hội nghị, có chuyện gì cứ nói thẳng ra cần gì phải manh động thế chứ?"
Tần minh chủ lập tức đi thẳng vào vấn đề, trầm giọng nói:
"Quân chưởng môn, Linh Tuyền Tông là do ngươi diệt đúng không?"
"Không sai."
Quân Thường Tiếu không phủ nhận.
Tần minh chủ lạnh lùng nói:
"Liên minh đã có quy định, thành viên trong liên minh không được tự tiện diệt môn phái đồng minh, ngươi thân là chưởng môn hẳn phải biết điều này rất rõ không phải sao?"
"Ta biết rõ."
Quân Thường Tiếu hồi đáp.
Sắc mặt Tần minh chủ càng âm trầm, nói:
"Quân chưởng môn nếu đã biết rõ, vậy cớ sao vẫn cố gắng làm?"
Quân Thường Tiếu cúi người, cùi chỏ chống đỡ tại trên đùi, cười tủm tỉm nói:
"Bởi vì tôn chỉ của Thiết Cốt Phái ta là: Có người phạm ta, ta tất phạm người."
"..."
Lý Thanh Dương cùng các đệ tử khác co giật khóe miệng.
Chưởng môn của ta ơi, tôn chỉ của Thiết Cốt Tranh Tranh chúng ta, có phải một ngày đổi một cái hay không!
Trên lầu hai đặt sẵn năm cái bàn tròn lớn, một cái đặt chính giữa, bốn cái đặt xung quanh, ngoại trừ bàn giữa chỉ ngồi một người, còn lại bốn cái bàn đều chia đủ tám người ngồi vào.
Ngồi một mình ở bàn giữa chính là Tần Hạo Nhiên, hai tay hắn gác lên mặt bàn, ngã người vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, quanh thân hắn hiển lộ ra khí tức của người đứng đầu.
Hai bên tổng cộng có 32 tên võ giả, là lão đại các môn phái, tuy không thể như minh chủ hiển lộ uy thế, bất quá chỉ cần ngồi đó cũng đủ khiến người khác sởn cả da gà.
Bởi vì sự tồn tại của bọn hắn, toàn bộ lầu hai trở nên dị thường nghiêm nghị.
Lúc này, nếu như có người bình thường bước vào, nhìn thấy trận hình như thế, khẳng định bị dọa đến chân tay bủn rủn.
"Tần minh chủ."
Sau một hồi lâu, môn chủ Trường Đao Môn nhịn không được mở miệng nói:
"Trời sắp chuyển sang buổi trưa luôn rồi, chưởng môn Thiết Cốt Phái làm cái gì mà còn chưa tới nữa?"
"Có thể hắn cho chúng ta leo cây thì sao?"
Tông chủ Hổ Khiếu tông nói.
"Ta cũng không rõ."
Tần minh chủ thẳng thắn nói.
Mọi công tác liên hệ đều thông qua Tạ Quảng Côn, hắn chắc chắn Thiết Cốt Phái sẽ không lỡ hẹn.
"Hừ."
Một tên lão đại thản nhiên nói:
"Liên minh hội nghị trọng yêu như thế, hắn vậy mà dám đến trễ, có còn xem liên minh Bách Tông chúng ta ra gì hay không đây!"
"Chờ người đến phải giáo huấn thật tốt, để hắn biết liên minh Bách Tông cũng có minh quy, không phải chợ cá muốn làm gì thì làm!"
"Vệ chưởng môn hay là quên đi, Quân Thường Tiếu hắn nếu như biết minh quy, hà tất sẽ làm việc khiến người khác sôi trào máu, đi diệt cả Linh Tuyền Tông!"
"Mẹ nó, tên kia diệt Linh Tuyền Tông, Thánh Tuyền Tông cho người đến hỏi tội, chúng ta khẳng định bị vạ lây xui xẻo."
Chưởng môn các phái mang lòng đầy tức giận mà nghị luận.
Từ mặt cảm xúc nhìn lại, Quân Thường Tiếu tới đây, khẳng định hắn sẽ bị nước bọt ngộp chết!
Mà đổi lại nếu như môn phái bọn hắn bị diệt, bọn hắn chưa chắc sẽ điên tiết như thế, bất quá tông môn bị diệt là Linh Tuyền Tông có sự hậu thuẫn của Thánh Tuyền Tông.
Thánh Tuyền Tông, đây chính là môn phái cao cấp bậc quái vật đồ sộ!
Không cần nói đến cao tầng tự thân xuất mã, chỉ cần một tên đệ tử xuống núi thôi, cũng đủ hành hạ bọn hắn phải than trời trách đất!
Sắc mặt Tần Hạo Nhiên càng nghĩ càng ngưng trọng lên.
Lần này hắn tổ chức liên minh hội nghị, đồng thời cũng là đại biểu liên minh ra mặt thay cho Thánh Tuyền Tông đòi lại công đạo cho Linh Tuyền Tông.
"Cộp cộp cộp!"
Đột nhiên, tiếng bước chân lên lầu truyền đến.
Tần Hạo Nhiên cùng 32 tên chưởng môn đồng loạt nhìn về phía bậc thang, ánh mắt lấp lóe lạnh lùng.
Quân Thường Tiếu tại cửa bậc thang bước lên bước cuối cùng, nhìn thấy trận hình đông đúc, nói:
" y da, thật có lỗi quá, phương thức chào sân của ta có chút sai sót, xin chờ một chút."
Nói xong, hắn lại lùi xuống bậc thang.
"Hắn vì cái gì lại lùi xuống bậc thang rồi?"
"Hừ, ta đoán chắc hắn bị dọa sợ nên không dám gặp mặt Tần minh chủ."
"Sợ là chuyện đương nhiên thôi, nếu hiện tại mới biết sợ thì không nên diệt Linh Tuyền Tông làm gì!"
"Đùng đùng đoàng, đùng đùng chen, đùng đùng đoàng, đùng đùng đoàng"
Đột nhiên, một âm thanh có hơi đinh tai nhức óc truyền đến, khiến chương môn các phái bị chấn động bật dậy, mở to hai tròng mắt nhìn về hướng bậc thang.
Quân Thường Tiếu đang chơi bản nhạc sôi động, hất lên áo khoác ngoài bằng da, trên miệng ngậm một điếu xì gà, bước chân oai phong lẫm liệt đi lên từng bậc thang.
Con em nó, đê tiện hết chỗ nói!
Lý Thanh Dương, Tô Tiểu Mạt cùng Tiêu Tội Kỷ từ phía sau bước theo.
Bọn họ tạo hình chữ ‘nhất’ đứng sau lưng chưởng môn, hai tay vòng chéo vào nhau đặt ở trước ngực, nếu như kết hợp thêm bộ đồ tây cùng với kính râm, cực kỳ giống bọn xã hội đen đòi nợ!
Võ Đế Dạ Tinh Thần mang theo bộ mặt tức điên đi theo sau lưng.
Con em nó.
Quá mất mặt, quá xấu hổ luôn rồi!
Đột nhiên, thần khúc đột nhiên đổi nhạc, hát lên:
"Đừng nhìn, ta chỉ là một con cừu nhỏ."
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng nói:
"Đóng lại ngay."
Ba.
m Hưởng đóng lại, toàn trường tĩnh mịch im ắng.
Đứng phía đối diện là Tần minh chủ cùng 32 tên chưởng môn, tất cả đều trừng to mắt, trong ánh mắt bọn hắn như có ý hỏi ngươi tung chiêu quỷ con em nó quái gì ra vậy.
Quân Thường Tiếu lắc vai một cái.
Lý Thanh Dương cất bước tiến lên, đỡ lấy áo choàng da vừa mới trấn lột ở trên đường đến đây, sau đó lùi về vị trí cũ.
"Hà!"
Một ngụm khói được nhả ra.
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói:
"Tần minh chủ, cái bàn lớn như vậy, ngay cả một cái ghế cũng không có, có vẻ không phù hợp với quy củ của giang hồ cho lắm nhỉ?"
Bang chủ cửu lưu Thiết Quyền Bang thản nhiên nói:
"Thiết Cốt Phái của ngươi cũng xứng có ghế ngồi hay sao?"
Bên cạnh hắn vốn dĩ có để sẵn một cái ghế cho Quân Thường Tiếu, nhưng đã bị hắn cố ý dẹp đi rồi.
Cách làm này của hắn, nhận được rất nhiều ủng hộ của chưởng môn khác.
Không nói đến việc cấp bậc môn phái cao thấp, chỉ riêng việc diệt Linh Tuyền Tông thì chưởng môn Thiết Cốt Phái đã xâm phạm điều cấm kỵ của liên minh, cho nên lấy đâu ra tư cách ngồi cũng với bọn hắn?
"Tội Kỷ."
Quân Thường Tiếu nói:
"Đem một cái ghế tới cho bổn tọa."
"Vâng"
Tiêu Tội Kỷ bước tới.
Bang chủ Thiết Quyền Bang nhấn một cái tay xuống mặt ghế, thản nhiên nói:
"Muốn cầm cũng phải là chưởng môn, ngươi chỉ là một tên đệ tử oắt ơ thì tính là cái thá gì?"
Chưởng môn các phái rất hứng thú xem kịch.
Thiết Quyền Bang dùng nắm đấm sắt làm danh xưng, hắn nhấn một cái tay như thế kia, tên đệ tử Thiết Cốt Phái khẳng định không cách nào xê dịch được một phân nào.
"Mời lấy tay ra."
Tiêu Tội Kỷ nhàn nhạt nói.
Bang chủ Thiết Quyền Bang đổi động tác từ chưởng thành quyền nhấn xuống, khinh thường không thèm nhìn, nói:
"Bản bang chủ đã nói, muốn chưởng môn của ngươi..."
"Xoát!"
Tiêu Tội Kỷ bỗng nhiên vung cánh tay ra, lực lượng thân thể bộc phát, không chỉ có tốc độ nhanh, còn có cả một trận gió mạnh thổi tới!
Bang chủ Thiết Quyền Bang lập tức biến sắc, theo bản năng giơ hai tay lên đỡ đòn.
"Bành!"
Cánh tay mang theo thế lớn lực mạnh tựa như một cây búa lớn, hung hăng đánh vào hai cánh tay của đối phương, lực kình bùng nổ, trực tiếp đem người sau kéo theo một tiếng ‘xoảng’ bể kính, bay rất đẹp mặt văng ra ngoài.
Bên ngoài lầu Tinh Nguyệt đã tụ tập rất nhiều võ giả, trước sau vẫn luôn nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt luôn nhìn về cửa sổ lầu hai, đột nhiên cửa sổ tan nát, một người từ bên trong rơi xuống, nhất thời tiếng kêu hoảng sợ vang lên.
Ối mẹ ơi!
Chưởng môn Thiết Cốt Phái vừa mới đi lên, liên minh đã ngay lập tức động thủ rồi?
Kịch tính, kịch tính quá đi mất!
Rất nhiều võ giả chăm chú nhìn tới, nhất thời cả đám ngu mặt ngây dại, bởi vì người từ lầu hai rơi xuống không phải là thành viên của Thiết Cốt Phái, mà là bang chủ Thiết Quyền Bang!
"Ai ôi, đau chết ta!"
Lầu Tinh Nguyệt, không một tiếng nói chuyện.
Chưởng môn các môn phái còn đang trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Tội Kỷ lấy đi cái ghế, đặt ở phía sau của chưởng môn Thiết Cốt Phái, sau đó bước về vị trí cũ, cánh tay phải để trần lộ ra đường cong bắp thịt cực kỳ hoàn mỹ.
Chỉ nhìn vào thôi cũng đủ biết rất mạnh!
"Tên kia rõ ràng chỉ là phế vật không có Linh lực, thế mà chỉ dựa vào lực lượng cơ thể, đem một tên Võ Đồ cảnh đánh bay ra ngoài, quả thực khiến người khác líu lưỡi nghẹn lời!"
Dạ Tinh Thần âm thầm cả kinh nói.
Quân Thường Tiếu tiêu sái ngồi xuống, một tay kẹp lấy điếu xì gà, một cái chân nhếch lên, thản nhiên nói:
"Chư vị, bổn tọa đến theo như ước hẹn."
"Ba!"
Môn chủ Trường Đao môn vỗ bàn một cái đứng dậy, cả giận nói:
"Quân Thường Tiếu, đây là liên minh hội nghị, đệ tử ngươi tự tiện xuất thủ, có còn xem liên mình ra gì nữa hay không?"
m thanh cùng ngữ điệu từ từ tuột hơi yếu xuống.
Bởi vì Quân chưởng môn đã lấy ra Desert Eagle, họng súng hướng xuống đất, nói:
"Có chuyện gì ngồi xuống rồi nói."
Chưởng môn các môn phái khác lập tức biến sắc.
Sau khi Linh Tuyền Tông bị diệt, bọn họ từ rất nhiều tin tức mà đúc kết chân tướng, Vi Nhất Nộ chính là oan hồn của cái ám khí sáng như bạc này.
Một tên Khai Mạch mười hai đoạn, trong nháy mắt bị bắn chết, ám khí này khủng bố đến mức độ nào đây!
Ánh mắt môn chủ Trường Đao Môn vẫn giữ nguyên lửa giận, bất quá vẫn là biết điều ngồi xuống.
"Phải như vậy chứ."
Quân Thường Tiếu thu hồi súng, rút ra một điếu thuốc, cười nói:
"Nếu là liên minh hội nghị, có chuyện gì cứ nói thẳng ra cần gì phải manh động thế chứ?"
Tần minh chủ lập tức đi thẳng vào vấn đề, trầm giọng nói:
"Quân chưởng môn, Linh Tuyền Tông là do ngươi diệt đúng không?"
"Không sai."
Quân Thường Tiếu không phủ nhận.
Tần minh chủ lạnh lùng nói:
"Liên minh đã có quy định, thành viên trong liên minh không được tự tiện diệt môn phái đồng minh, ngươi thân là chưởng môn hẳn phải biết điều này rất rõ không phải sao?"
"Ta biết rõ."
Quân Thường Tiếu hồi đáp.
Sắc mặt Tần minh chủ càng âm trầm, nói:
"Quân chưởng môn nếu đã biết rõ, vậy cớ sao vẫn cố gắng làm?"
Quân Thường Tiếu cúi người, cùi chỏ chống đỡ tại trên đùi, cười tủm tỉm nói:
"Bởi vì tôn chỉ của Thiết Cốt Phái ta là: Có người phạm ta, ta tất phạm người."
"..."
Lý Thanh Dương cùng các đệ tử khác co giật khóe miệng.
Chưởng môn của ta ơi, tôn chỉ của Thiết Cốt Tranh Tranh chúng ta, có phải một ngày đổi một cái hay không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.