Chương 217: Mắt đối mắt, bảo vệ tôn nghiêm nam nhân!
Giang Hồ Tái Kiến
15/11/2019
Đôi khi, ngươi tận lực không khoa trương, người khác sẽ cho rằng ngươi là kẻ ngốc.
Cho nên Quân Thường Tiếu đành phải lấy ra thẻ bạch kim, nghênh ngang trước mặt một đám cặn bã hoàng kim tiến vào trong.
Thật lòng mà nói.
Nếu không phải bọn người thế lực bên ngoài quận này quá phách lối, Quân chưởng môn sẽ không rảnh hơi đâu mà trêu vào.
Aii..
Khoa trương rõ mồn một ra đó, mà giả vờ như không tình nguyện, thật đúng là đổi trắng thay đen mà.
Các thế lực khắp nơi trên quận Thanh Dương, cảm thấy rất dễ chịu!
Bọn họ đã sớm không thuận mắt đám người tự cho là ưu việt tài trí hơn người, lại còn là thế lực bên ngoài quận nữa chứ.
Quân Thường Tiếu có thể trước mặt mọi người lấy ra thẻ bạch kim, chẳng khác nào cho từng người bọn hắn một cái bạt tai, chuyện này không hề nghi ngờ vô cùng sảng khoái!
Bất quá.
Một cái bát lưu môn phái, có thể sở hữu cấp bậc thẻ cao nhất của Ngải gia, chuyện này để cho các thế lực bên trong quận Thanh Dương ý thức rằng, Thiết Cốt Phái và Ngải gia có quan hệ siêu bền!
"Trời ạ!"
"Quân chưởng môn thế mà có thẻ bạch kim!"
"Đây chính biểu tượng thân phận có tiền cũng không mua được đấy!"
Các võ giả trong quận Thanh Dương đến xem náo nhiệt, trong lòng từng người dâng lên rung động mãnh liệt, ánh mắt cũng nổi lên sự kính sợ.
...
Bên trong lối đi đến phòng đấu giá, là một cái hành lang hơi dài, hai bên tường treo không ít bức tranh cổ, khí thế có thể nói vô cùng xa hoa.
Quân Thường Tiếu dẫn theo Lục Thiên Thiên một đường thẳng tiến, mãi đến khi nhìn thấy hội trường bán đấu giá to tổ bố.
Trong hội trường có bàn đấu giá, bốn phía là từng dãy chỗ ngồi, người sở hữu thẻ thanh đồng sẽ ngồi ở đây.
Người nắm giữ thẻ hoàng kim thì tiến lên lầu hai, có riêng một phòng nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt khá rộng rãi.
Người sử dụng thẻ bạch kim được tiến vào lầu ba, không chỉ có riêng phòng nhỏ, mà bên trong bày trí cũng vô cùng xa hoa, vô cùng xứng với biểu tượng thân phận.
"Quân chưởng môn!"
Quân Thường Tiếu nghe tiếng nói liền dừng bước, Ngải gia chủ từ xa vội vàng đến chào đón, đồng thời tỏa ra áy náy nói:
"Không có tiếp đón từ xa, mong đừng trách tội."
Trên chỗ ngồi thanh đồng đã có vài vị võ giả ngồi xuống, lần lượt đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn sang.
Ngải gia gần đây luyện chế được hai loại đan dược, địa vị ở trong lòng các thế lực khắp nơi như nước lên thuyền lên, không ngờ tới sẽ đối xử khách khí với một cái bát lưu môn phái.
Bên trong lầu nhỏ trên lầu hai, cao tầng của các lục thất lưu môn phái, cũng lặng lẽ đứng lên nhìn xuống thân hình Quân Thường Tiếu.
Có người trầm ngâm, có người khinh thường, thậm chí có người mỉm cười.
"Hắn chính là Quân Thường Tiếu sao?"
Bên trong một căn phòng riêng biệt xa hoa trên lầu ba, một nữ tử tuổi xuân mai đứng ở trước cửa kính, tầm mắt khóa chặt thân hình Quân Thường tiếu, cất giọng nói nhẹ nhàng nói.
Nữ nhân này khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc đen dài rủ xuống hai vai, tóc mái như thác nước che khuất nửa bên trái của khuôn mặt mỹ lệ, da thịt nàng như trân châu trắng nõn mịn màng.
Một đôi mắt thanh tịnh như khe suối, quanh người toát ra một cỗ khí nhất, khiến người khác nhìn vào lập tức biết thân phận cao quý.
Đối với người cùng giới nhìn chăm chú, Quân Thường Tiếu không có quan tâm, nhưng hắn cảm nhận được có ánh mắt khác giới nhìn chăm chú, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng với đối phương.
Nữ nhân này, ừm, rất xinh đẹp.
Hắn chỉ nhìn một chút, sau đó thu hồi ánh mắt, chắp tay cười nói:
"Ngải gia chủ còn bận chủ trì buổi đấu giá, có thể tự mình đến tiếp đón, bổn tọa vui mừng còn không kịp."
"Quân chưởng môn là khách quý của Ngải gia ta, coi như bận rộn hơn nữa, cũng phải đích thân ra tiếp đón mới phải đạo."
Ngải gia chủ cất tiếng nói rất lớn, rõ ràng có ý đồ muốn cho toàn bộ người trong hội trường biết.
Hắn làm như thế, càng khiến cho thế lực khắp nơi hiếu kỳ, rốt cuộc chưởng môn Thiết Cốt Phái có tài đức gì, khiến cho Ngải gia coi trọng như thế?
"Quân chưởng môn, mời lên lầu ba nghỉ chân."
Ngải Thượng Nghễ bày ra tư thế mời, dẫn theo Quân Thường Tiếu đi đến cầu thang lầu ba.
Đi lên lầu ba?
Chưởng môn Thiết Cốt Phái chẳng lẽ nào có thẻ bạch kim?
Các thế lực khắp giật nảy cả mình, trong lòng càng thêm chấn động.
"Quân chưởng môn."
Trong lúc bước lên lầu, Ngải Thượng Nghễ nhỏ giọng nói:
"Ngươi vừa mới nhìn thấy vị kia, chính là cung chủ Diệu Hoa Cung - Hề Tịnh Tuyền."
Quân Thường Tiếu nói: "Ta cũng đoán ra rồi."
Mặc dù chỉ là nhìn trong giây lát, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được khí chất người bề trên, cho nên lập tức phán đoán, người này hẳn là cung chủ Diệu Hoa Cung.
Nàng có thể đối mắt với người siêu cấp vô địch đẹp trai như mình, mà gương mặt không chút biến sắc.
Hai chữ ‘Kỳ nữ’, danh xứng với thực.
Hệ thống không cách nào nhịn được, nói:
"Ta chưa bao giờ thấy qua tên nào vô liêm sỉ như ngươi!"
"Thấy sao?"
Ngải Thượng Nghễ cười nói:
"Có phải rất giống tiên nữ giáng trần không?"
"Hầy.."
Quân Thường Tiếu nói:
"Cũng tạm."
Ngải Thượng Nghễ giật khóe miệng một cái, nhưng khi nhìn đến người đi phía sau là Lục Thiên Thiên, không nhịn được thầm nghĩ:
"Nữ tử này có tướng mạo cũng không thua kém gì cung chủ Diệu Hoa Cung, khó trách Quân chưởng môn chỉ đánh giá hai chữ ‘cũng tạm’."
Lầu ba, phòng xa hoa.
Quân Thường Tiếu và Lục Thiên Thiên bước vào trong.
Bên trong có không gian rất lớn, trang trí cũng cực kỳ lộng lẫy.
Chỉ riêng cái ghế sopha, nhìn sơ qua cũng biết được làm từ gỗ thượng đẳng, và da lông cao cấp chế tạo thành.
Hai chữ, xa xỉ!
Quân Thường Tiếu tuy có chơi kinh ngạc, nhưng nét mặt hắn lại không chút biểu hiện ra.
Thân là người đứng đầu một phái, coi như tiến vào nội viện hoàng cung, cũng không thể biểu hiện ra bộ mặt chưa thấy qua sự đời được.
"Quân chưởng môn."
Ngải gia chủ cười nói:
"Ngải mỗ còn phải đi tiếp khách, không quấy rầy thêm, nếu ngươi có dặn dò gì, chỉ cần thông báo cho người hầu bên ngoài."
"Được."
Quân Thường Tiếu quan sát tỉ mỉ một phen, sau đó đi đến trước cửa sổ, phát hiện đối diện vậy mà là phòng nhỏ của cung chủ Diệu Hoa Cung.
Ha… ha.
Đây thật đúng là đầy đủ trực diện luôn.
Khá là trung hợp, Hề Tịnh Tuyền cũng đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn đến trên người Quân Thường Tiếu.
Hai người vừa mới đối mắt trên dưới, hiện tại cả hai cùng đối mắt trực diện, có điều vẫn còn một khoảng cách ngăn cản.
Lúc nãy hội trường có nhiều người nhìn như vậy, nhìn thẳng một cái đại mỹ nữ có chút không ổn, hiện tại Quân chưởng môn đứng ở trong phòng riêng, cho nên không chút nào cố kỵ nhìn thẳng.
Ngươi nhìn ta, vậy ta nhìn ngươi đấy, bằng không cứ việc tổn thương lẫn nhau!
Nữ nhân này có da thịt trắng nõn, mặc dù mái tóc che nửa bên mặt, nhưng không thể không nói, thực sự đúng với đại mỹ nữ ngàn dặm mới có một.
Quả nhiên.
Cái thế giới dồi dào linh lực này, không khó để nuôi dưỡng ra một cái đại mỹ nữ như thế này.
Nam nữ đối mắt nhìn nhau, chuyện này có chút không hợp lẽ thường.
Nhưng còn hàng Quân Thường Tiếu da mặt dày, nhất quyết không nhượng bộ, ngươi đã nhìn ta, vậy ta cũng nhìn ngươi.
Lúc này, theo lẽ thường thì nữ hài sẽ thẹn thùng rút lui, dù sao người ta cũng là nữ tử mới tuổi đôi mươi.
Bất quá, Hề Tịnh Tuyền ra bài không theo lẽ thường, nàng vẫn đứng nhìn trực diện Quân chưởng môn, ánh mắt không chút một chút nào muốn trốn tránh.
Từ lúc nào nữ nhân, có da mặt dày như vậy rồi?
Dám không chút cố kỵ, đối mắt với siêu cấp vô địch đẹp trai như ta luôn?
Khá lắm, khá lắm.
Ngày hôm nay, bổn tọa sẽ để ngươi biết, cái gì gọi là một ánh nhìn động lòng người!
Quân Thường Tiếu đứng thẳng người, hai mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương, đôi mắt như có tia điện, khóe miệng nở ra nụ cười mỉm chi.
Tê tê!
Trong nháy mắt, tia điện bắn ra.
Kết quả, cung chủ Diệu Hoa Cung không có chút phản ứng nào, hai mắt nàng vẫn nhìn thẳng về phía Quân Thường Tiếu, trong ánh mắt không dâng lên một tia cảm xúc gì cả.
Cái đậu phộng!
Mị lực của ca kém vậy sao?
Quân chưởng môn đối với tướng mạo của mình có sự tự tin vượt các quy tắc chuẩn mực, dưới tình huống khai hỏa toàn bộ mị lực, vẫn không thể rung chuyển một cái mỹ nữ, đây là chuyện siêu tổn thương lòng tự tôn!
Lão tử không tin!
Quân Thường Tiếu sắp điên tiết lên, hắn vòng hai tay ra phía sau.
Khi thì nhíu chặt hàng lông mày, lúc thì ánh mắt buồn man mác, khi thì trầm tư tĩnh lặng, lúc thì vui sướng mỉm cười.
Loại kỹ thuật thiết yếu để trêu gái này, hắn thế mà biết tổng, người nào khoác lác nói Quân chưởng môn độc thân bằng thực lực, ta cảm thấy tức giận với hắn.
Hai người đối mặt một lúc lâu sau.
Bởi vì kiên trì trong thời gian dài, hốc mắt của Quân chưởng môn đã cảm thấy khô cạn.
Không thể thua, phải khiến nàng cảm thấy ngại ngùng!
Ngay lúc Quân Thường Tiếu đưa ra quyết định, bảo vệ tôn nghiêm của nam nhân.
Lục Thiên Thiên đi đến bên cạnh, nhìn Hề Tịnh Tuyền một chút, sau đó hơi tiếc hận nói:
"Cung chủ Diệu Hoa Cung này tuy tài năng vượt bậc, đáng tiếc trời sinh mắt có tật."
Hự.
Trong nháy mắt, Quân chưởng môn hoá đá tại chỗ.
Cho nên Quân Thường Tiếu đành phải lấy ra thẻ bạch kim, nghênh ngang trước mặt một đám cặn bã hoàng kim tiến vào trong.
Thật lòng mà nói.
Nếu không phải bọn người thế lực bên ngoài quận này quá phách lối, Quân chưởng môn sẽ không rảnh hơi đâu mà trêu vào.
Aii..
Khoa trương rõ mồn một ra đó, mà giả vờ như không tình nguyện, thật đúng là đổi trắng thay đen mà.
Các thế lực khắp nơi trên quận Thanh Dương, cảm thấy rất dễ chịu!
Bọn họ đã sớm không thuận mắt đám người tự cho là ưu việt tài trí hơn người, lại còn là thế lực bên ngoài quận nữa chứ.
Quân Thường Tiếu có thể trước mặt mọi người lấy ra thẻ bạch kim, chẳng khác nào cho từng người bọn hắn một cái bạt tai, chuyện này không hề nghi ngờ vô cùng sảng khoái!
Bất quá.
Một cái bát lưu môn phái, có thể sở hữu cấp bậc thẻ cao nhất của Ngải gia, chuyện này để cho các thế lực bên trong quận Thanh Dương ý thức rằng, Thiết Cốt Phái và Ngải gia có quan hệ siêu bền!
"Trời ạ!"
"Quân chưởng môn thế mà có thẻ bạch kim!"
"Đây chính biểu tượng thân phận có tiền cũng không mua được đấy!"
Các võ giả trong quận Thanh Dương đến xem náo nhiệt, trong lòng từng người dâng lên rung động mãnh liệt, ánh mắt cũng nổi lên sự kính sợ.
...
Bên trong lối đi đến phòng đấu giá, là một cái hành lang hơi dài, hai bên tường treo không ít bức tranh cổ, khí thế có thể nói vô cùng xa hoa.
Quân Thường Tiếu dẫn theo Lục Thiên Thiên một đường thẳng tiến, mãi đến khi nhìn thấy hội trường bán đấu giá to tổ bố.
Trong hội trường có bàn đấu giá, bốn phía là từng dãy chỗ ngồi, người sở hữu thẻ thanh đồng sẽ ngồi ở đây.
Người nắm giữ thẻ hoàng kim thì tiến lên lầu hai, có riêng một phòng nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt khá rộng rãi.
Người sử dụng thẻ bạch kim được tiến vào lầu ba, không chỉ có riêng phòng nhỏ, mà bên trong bày trí cũng vô cùng xa hoa, vô cùng xứng với biểu tượng thân phận.
"Quân chưởng môn!"
Quân Thường Tiếu nghe tiếng nói liền dừng bước, Ngải gia chủ từ xa vội vàng đến chào đón, đồng thời tỏa ra áy náy nói:
"Không có tiếp đón từ xa, mong đừng trách tội."
Trên chỗ ngồi thanh đồng đã có vài vị võ giả ngồi xuống, lần lượt đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn sang.
Ngải gia gần đây luyện chế được hai loại đan dược, địa vị ở trong lòng các thế lực khắp nơi như nước lên thuyền lên, không ngờ tới sẽ đối xử khách khí với một cái bát lưu môn phái.
Bên trong lầu nhỏ trên lầu hai, cao tầng của các lục thất lưu môn phái, cũng lặng lẽ đứng lên nhìn xuống thân hình Quân Thường Tiếu.
Có người trầm ngâm, có người khinh thường, thậm chí có người mỉm cười.
"Hắn chính là Quân Thường Tiếu sao?"
Bên trong một căn phòng riêng biệt xa hoa trên lầu ba, một nữ tử tuổi xuân mai đứng ở trước cửa kính, tầm mắt khóa chặt thân hình Quân Thường tiếu, cất giọng nói nhẹ nhàng nói.
Nữ nhân này khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc đen dài rủ xuống hai vai, tóc mái như thác nước che khuất nửa bên trái của khuôn mặt mỹ lệ, da thịt nàng như trân châu trắng nõn mịn màng.
Một đôi mắt thanh tịnh như khe suối, quanh người toát ra một cỗ khí nhất, khiến người khác nhìn vào lập tức biết thân phận cao quý.
Đối với người cùng giới nhìn chăm chú, Quân Thường Tiếu không có quan tâm, nhưng hắn cảm nhận được có ánh mắt khác giới nhìn chăm chú, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng với đối phương.
Nữ nhân này, ừm, rất xinh đẹp.
Hắn chỉ nhìn một chút, sau đó thu hồi ánh mắt, chắp tay cười nói:
"Ngải gia chủ còn bận chủ trì buổi đấu giá, có thể tự mình đến tiếp đón, bổn tọa vui mừng còn không kịp."
"Quân chưởng môn là khách quý của Ngải gia ta, coi như bận rộn hơn nữa, cũng phải đích thân ra tiếp đón mới phải đạo."
Ngải gia chủ cất tiếng nói rất lớn, rõ ràng có ý đồ muốn cho toàn bộ người trong hội trường biết.
Hắn làm như thế, càng khiến cho thế lực khắp nơi hiếu kỳ, rốt cuộc chưởng môn Thiết Cốt Phái có tài đức gì, khiến cho Ngải gia coi trọng như thế?
"Quân chưởng môn, mời lên lầu ba nghỉ chân."
Ngải Thượng Nghễ bày ra tư thế mời, dẫn theo Quân Thường Tiếu đi đến cầu thang lầu ba.
Đi lên lầu ba?
Chưởng môn Thiết Cốt Phái chẳng lẽ nào có thẻ bạch kim?
Các thế lực khắp giật nảy cả mình, trong lòng càng thêm chấn động.
"Quân chưởng môn."
Trong lúc bước lên lầu, Ngải Thượng Nghễ nhỏ giọng nói:
"Ngươi vừa mới nhìn thấy vị kia, chính là cung chủ Diệu Hoa Cung - Hề Tịnh Tuyền."
Quân Thường Tiếu nói: "Ta cũng đoán ra rồi."
Mặc dù chỉ là nhìn trong giây lát, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được khí chất người bề trên, cho nên lập tức phán đoán, người này hẳn là cung chủ Diệu Hoa Cung.
Nàng có thể đối mắt với người siêu cấp vô địch đẹp trai như mình, mà gương mặt không chút biến sắc.
Hai chữ ‘Kỳ nữ’, danh xứng với thực.
Hệ thống không cách nào nhịn được, nói:
"Ta chưa bao giờ thấy qua tên nào vô liêm sỉ như ngươi!"
"Thấy sao?"
Ngải Thượng Nghễ cười nói:
"Có phải rất giống tiên nữ giáng trần không?"
"Hầy.."
Quân Thường Tiếu nói:
"Cũng tạm."
Ngải Thượng Nghễ giật khóe miệng một cái, nhưng khi nhìn đến người đi phía sau là Lục Thiên Thiên, không nhịn được thầm nghĩ:
"Nữ tử này có tướng mạo cũng không thua kém gì cung chủ Diệu Hoa Cung, khó trách Quân chưởng môn chỉ đánh giá hai chữ ‘cũng tạm’."
Lầu ba, phòng xa hoa.
Quân Thường Tiếu và Lục Thiên Thiên bước vào trong.
Bên trong có không gian rất lớn, trang trí cũng cực kỳ lộng lẫy.
Chỉ riêng cái ghế sopha, nhìn sơ qua cũng biết được làm từ gỗ thượng đẳng, và da lông cao cấp chế tạo thành.
Hai chữ, xa xỉ!
Quân Thường Tiếu tuy có chơi kinh ngạc, nhưng nét mặt hắn lại không chút biểu hiện ra.
Thân là người đứng đầu một phái, coi như tiến vào nội viện hoàng cung, cũng không thể biểu hiện ra bộ mặt chưa thấy qua sự đời được.
"Quân chưởng môn."
Ngải gia chủ cười nói:
"Ngải mỗ còn phải đi tiếp khách, không quấy rầy thêm, nếu ngươi có dặn dò gì, chỉ cần thông báo cho người hầu bên ngoài."
"Được."
Quân Thường Tiếu quan sát tỉ mỉ một phen, sau đó đi đến trước cửa sổ, phát hiện đối diện vậy mà là phòng nhỏ của cung chủ Diệu Hoa Cung.
Ha… ha.
Đây thật đúng là đầy đủ trực diện luôn.
Khá là trung hợp, Hề Tịnh Tuyền cũng đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn đến trên người Quân Thường Tiếu.
Hai người vừa mới đối mắt trên dưới, hiện tại cả hai cùng đối mắt trực diện, có điều vẫn còn một khoảng cách ngăn cản.
Lúc nãy hội trường có nhiều người nhìn như vậy, nhìn thẳng một cái đại mỹ nữ có chút không ổn, hiện tại Quân chưởng môn đứng ở trong phòng riêng, cho nên không chút nào cố kỵ nhìn thẳng.
Ngươi nhìn ta, vậy ta nhìn ngươi đấy, bằng không cứ việc tổn thương lẫn nhau!
Nữ nhân này có da thịt trắng nõn, mặc dù mái tóc che nửa bên mặt, nhưng không thể không nói, thực sự đúng với đại mỹ nữ ngàn dặm mới có một.
Quả nhiên.
Cái thế giới dồi dào linh lực này, không khó để nuôi dưỡng ra một cái đại mỹ nữ như thế này.
Nam nữ đối mắt nhìn nhau, chuyện này có chút không hợp lẽ thường.
Nhưng còn hàng Quân Thường Tiếu da mặt dày, nhất quyết không nhượng bộ, ngươi đã nhìn ta, vậy ta cũng nhìn ngươi.
Lúc này, theo lẽ thường thì nữ hài sẽ thẹn thùng rút lui, dù sao người ta cũng là nữ tử mới tuổi đôi mươi.
Bất quá, Hề Tịnh Tuyền ra bài không theo lẽ thường, nàng vẫn đứng nhìn trực diện Quân chưởng môn, ánh mắt không chút một chút nào muốn trốn tránh.
Từ lúc nào nữ nhân, có da mặt dày như vậy rồi?
Dám không chút cố kỵ, đối mắt với siêu cấp vô địch đẹp trai như ta luôn?
Khá lắm, khá lắm.
Ngày hôm nay, bổn tọa sẽ để ngươi biết, cái gì gọi là một ánh nhìn động lòng người!
Quân Thường Tiếu đứng thẳng người, hai mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương, đôi mắt như có tia điện, khóe miệng nở ra nụ cười mỉm chi.
Tê tê!
Trong nháy mắt, tia điện bắn ra.
Kết quả, cung chủ Diệu Hoa Cung không có chút phản ứng nào, hai mắt nàng vẫn nhìn thẳng về phía Quân Thường Tiếu, trong ánh mắt không dâng lên một tia cảm xúc gì cả.
Cái đậu phộng!
Mị lực của ca kém vậy sao?
Quân chưởng môn đối với tướng mạo của mình có sự tự tin vượt các quy tắc chuẩn mực, dưới tình huống khai hỏa toàn bộ mị lực, vẫn không thể rung chuyển một cái mỹ nữ, đây là chuyện siêu tổn thương lòng tự tôn!
Lão tử không tin!
Quân Thường Tiếu sắp điên tiết lên, hắn vòng hai tay ra phía sau.
Khi thì nhíu chặt hàng lông mày, lúc thì ánh mắt buồn man mác, khi thì trầm tư tĩnh lặng, lúc thì vui sướng mỉm cười.
Loại kỹ thuật thiết yếu để trêu gái này, hắn thế mà biết tổng, người nào khoác lác nói Quân chưởng môn độc thân bằng thực lực, ta cảm thấy tức giận với hắn.
Hai người đối mặt một lúc lâu sau.
Bởi vì kiên trì trong thời gian dài, hốc mắt của Quân chưởng môn đã cảm thấy khô cạn.
Không thể thua, phải khiến nàng cảm thấy ngại ngùng!
Ngay lúc Quân Thường Tiếu đưa ra quyết định, bảo vệ tôn nghiêm của nam nhân.
Lục Thiên Thiên đi đến bên cạnh, nhìn Hề Tịnh Tuyền một chút, sau đó hơi tiếc hận nói:
"Cung chủ Diệu Hoa Cung này tuy tài năng vượt bậc, đáng tiếc trời sinh mắt có tật."
Hự.
Trong nháy mắt, Quân chưởng môn hoá đá tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.