Chương 279: Thánh Tuyền Tông!
Giang Hồ Tái Kiến
15/11/2019
Trên Tinh Vẫn đại lục có rất nhiều vùng đất dồi dào linh khí, rất nhiều môn phái lựa chọn khai tông lập phái ở vùng núi dựa lưng sát biển.
Mấy ngàn dặm bên ngoài quận Thanh Dương, có một ngọn núi như vậy, linh khí trong núi lượn lờ, nước trong núi bao hàm linh lực dồi dào, được người đời gọi là Thánh Tuyền, cũng vì thế đặt tên là Thánh Tuyền Sơn.
Tám trăm năm trước, một vị võ giả đến đây khai tông lập phái, sáng lập ra Thánh Tuyền Tông, sau đó dốc lòng xây dựng phát triển.
Cho đến ngày nay, môn phái đã trở thành tông môn ngũ lưu, có địa vị rất quan to lớn với vài ngàn dặm xung quanh.
Rất nhiều võ giả cho rằng, Thánh Tuyền Tông có thành tựu như ngày hôm nay hẳn là có liên quan đến thánh tuyền, bởi vì võ giả sử dụng loại nước này quanh năm, nhất định có hỗ trợ cực lớn đến võ đạo.
Đáng tiếc.
Không phải người của môn phái, khó mà uống được.
Một ngày này.
Trước sơn môn Thánh Tuyền Sơn linh khí lượn lờ, thế lực các phương nườm nượp đến bái kiến, men theo bậc thang đá có mấy trăm năm lịch sử từng bước từng bước đi lên.
“Tông môn ngũ lưu quả nhiên đại khí hào hùng.”
Một võ giả nhìn linh khí dày đặc hội tụ ở sườn núi, ánh mắt đầy hâm mộ.
“Nếu như không phải Thiết Cốt Phái thách đấu Thánh Tuyền Tông, e rằng ta không có cơ hội đến tông môn lớn như này.”
“Nói ra, môn phái bát lưu của quận Thanh Dương cũng thật đủ mạnh, vậy mà lại dám lấy trứng chọi đá đến khiêu chiến Thánh Tuyền Tông.”
“Thời đại này môn phái muốn đánh ra danh tiếng, có chuyện gì mà không dám làm?”
“Khiêu chiến môn phái lục lưu còn có thể, khiêu chiến luôn cả tông môn ngũ lưu, nếu như thất bại, không biết còn đâu mặt mũi lăn lộn trên giang hồ.”
Võ giả các môn phái đi lên Thánh Tuyền Sơn đều đang nhiệt tình bàn tán.
Bọn hắn đến từ các quận khác nhau, lần này mặc dù là xem Thiết Cốt Phái khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, nhưng thực chất cả đám đều vì tham quan tông môn lớn.
Vì cái gì?
Bởi vì trong mắt bọn hắn không có Thiết Cốt Phái, một khi bắt đầu khiêu chiến, nhất định sẽ bị giày vò thảm đến không nhẫn tâm nhìn.
Nếu như đây là môn phái lục lưu, họ còn có thể xem một phần, nhưng bát lưu đối đầu ngũ lưu, người có đầu óc bình thường cũng biết trước kết quả thế nào.
Thánh Tuyền Tông thật sự lớn.
Chỉ có sân luyện võ ngoại viện đã có thể có sánh với đấu trường môn phái luận võ của thành Lịch Dương.
Chủ điện rộng lớn vô cùng, mang hơi thở phong cách cổ xưa, vừa nhìn liền cảm thấy vô cùng có tính lịch sử.
Đây là nội tình của tông môn thành lập tám trăm năm, cho dù một vài tông môn ngũ lưu mới phát triển cũng khó mà bì được.
Sau khi võ giả từ khắp nơi tiến vào trong, nhìn thấy kiến trúc phong cách độc đáo, nhìn đại điện trang nghiêm, không thể không kính nể.
Không hổ là tông môn lớn.
Chỉ đứng ở cửa ngoại viện, trong lòng đã dâng lên một loại cảm giác sùng bái.
Ngược lại, ngay khi bọn họ nhìn thấy từng đệ tử lông mày lưỡi kiếm, ánh mắt sáng ngời đang bận tới bận lui, hơi thở toát ra cảnh giới Võ Đồ, từng người bị chấn động sâu sắc.
Có ai chưa thấy qua Võ Đồ?
Nhưng mà, Võ Đồ của Thánh Tuyền Tông chỉ nhìn từ khí thế đã biết, chính là cấp bậc trung cao đẳng!
Cấp bậc võ đạo trên Tinh Vẫn đại lục, thực tế mỗi cấp bậc cũng phân chia tỉ mỉ thành hạ đẳng, trung đẳng, cao đẳng và cực đẳng.
Nói về cấp bậc Võ Đồ.
Mỗi một phẩm biên độ tăng trưởng sức mạnh khoảng từ 1000 – 2000 cân.
Biên độ tăng trưởng sức mạnh thấp nhất gọi là Võ Đồ hạ đẳng, đạt đến 1500 được gọi là trung đẳng, đạt đến 2000 chính là cao đẳng.
Võ đồ cực đẳng có thể đạt tới 2500 cân.
Biến độ tăng trưởng quyết định bởi các nhân tố thiên phú, vì thế Võ Đồ cực đẳng, trong miệng người đời là thiên tài đỉnh phong.
Vậy, giữa Võ Đồ cực đẳng và hạ đẳng có gì khác biệt?
Có, hơn nữa vô cùng lớn!
Lấy cấp bậc Võ Đồ đỉnh phong để nói.
Sức mạnh lớn nhất của Võ Đồ hạ đẳng là 1 vạn 2 cân, sức mạnh thấp nhất của Võ Đồ cực đẳng cũng phải 2 vạn 5 cân trở lên!
Sự chênh lệch gấp hai lần, Võ Đồ đỉnh phong cực đẳng đơn giản vài giây là có thể giết chết Võ Đồ đỉnh phong hạ đẳng.
Đệ tử Thánh Tuyền Tông bận rộn ở ngoại viện, bước đi ổn định, khí thế phát ra hùng hậu, khiến lão đại của các thế lực bốn phương liếc ánh mắt là biết, đây tuyệt đối là Võ Đồ cấp bậc trung cao đẳng.
Môn phái của mình cũng có vài Võ Đồ cấp bậc trung cao đẳng, đây đã chuyện rất không tệ rồi, thế nhưng khắp nơi trong tông môn ngũ lưu đều có thể nhìn thấy, đây chính là sự chênh lệch to lớn!
“Các vị.”
Đúng lúc này, một đệ tử phong thái nhanh nhẹn đi đến, tao nhã lịch sự nói:
“Phòng đã sắp xếp xong, mời đi theo ta.”
Trong lòng mọi người lại dâng lên chấn động lần nữa.
Đệ tử này tuổi tác có lẽ không đến hai mươi, nhưng hắn đã có tu vi Võ Sư, hơi thở toát ra vô cùng nồng đậm, đây tuyệt đối là cấp bậc cực đẳng.
“Hắn là một trong những đệ tử thân truyền của Thánh Tuyền Tông, tên là Khanh Lâm Phong.”
“Chính là cái người dựa vào một thanh kiếm dài ba thốn, một mình xông lên Giao Long Trại, tiêu diệt toàn bộ hơn ba trăm tên sơn tặc - Lâm Phong công tử?”
“Ha ha, đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà!”
Mọi người đi theo phía sau, ánh mắt từng người hiện rõ sự kính sợ.
Thánh Tuyền Tông cho đệ tử linh căn cực phẩm, mà lại còn là đệ tử thân truyền sắp xếp nơi ở cho mình, thật là rất có mặt mũi!
Đợi đã!
Đúng vào lúc này, ánh mặt mọi người dừng lại ở giao lộ đi vào nội viện, nhìn thấy một nữ tử tướng mạo ôn nhu, các nữ đệ tử vây quanh phía sau đi vào.
“Đây là... cung chủ Diệu Hoa Cung.”
“Trời ạ, tông chủ tông môn tứ lưu làm sao cũng đến luôn rồi?”
“Lẽ nào vừa khéo đến Linh Tuyền Tông làm khách?”
Mọi người bày ra khuôn mặt kinh ngạc.
Khanh Lâm Phong nói:
“Diệu cung chủ nghe nói Thiết Cốt Phái khiêu chiến Thánh Tuyền Tông ta, cho nên đặc biệt đến xem náo nhiệt.”
Mọi người giật giật khóe miệng.
Một môn phái bát lưu đối đầu một tông môn ngũ lưu vốn đã là chuyện khó tin, vậy mà còn kinh động đến tông môn tứ lưu Diệu Hoa Cung, chuyện này có chút khiến người ta khó mà chấp nhận!
Lúc này, hai thiếu nữ tuổi xuân từ nội viện đi ra, trên vai khảm nạm đồ án hoa Bách Hợp vô cùng rõ ràng.
Mọi người trợn tròn mắt.
Đây là đồ án bách hợp, lẽ nào...
Khanh Lâm Phong nói:
“Bọn họ là đệ tử của Bách Hợp Thánh Tông, cũng đến đây xem náo nhiệt.”
Rít!
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Thiết Cốt Phái khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, vậy mà lại kinh động đến người của tông môn nhị lưu, đây rốt cuộc là chơi trò gì vậy?
“Nữ nhân trẻ tuổi kia hình như là thiếu nữ thiên tài Mộ Dung Hân của Mộ Dung gia ở thành Thiên Hải?”
“Chậc chậc, ta đã từng nghe nói đến nữ nhân này, nàng sở hữu linh căn cực phẩm, được mệnh danh là thiên tài ngút trời của quận Thiên Hải.”
“Thập nhất trưởng lão của Bách Hợp thánh tông xem trọng, đích thân đến Mộ Dung gia nhận đệ tử, lúc đó gây ra chấn động to lớn.”
“Ha ha, chấn động nhất không thể bỏ qua là nàng dẫn người của Bách Hợp Thánh Tông đến Tiêu gia quận Thanh Dương từ hôn.”
“Ta cùng nghe qua rồi, hình như quận cửu đẳng có xuất hiện một thiên tài linh căn cực phẩm, sau đó vì bị thoái hóa tu vi, cho nên vị hôn thê Mộ Dung Hân này vứt bỏ.”
“Ở Tinh Vẫn đại lục này đều là nam bỏ nữ, không người lại có nữ từ nam, thật là đủ nhục nhã.”
Lời bàn tán của mọi người đều lọt vào tai Mộ Dung Hân, ánh mắt nàng hiện lên sự tức giận.
“Sư muội.”
Sư tỷ thấp giọng nói:
“Đừng chấp nhặt với những tên nam nhân nông cạn này.”
Mọi người cũng nhìn thấy sự tức giận của Mộ Dung Hân, vội vàng ngậm miệng không nói, ngoan ngoãn đi theo Khanh Lâm Phong tiến vào nội viện.
Sư tỷ nói:
“Sư muội và tên vô dụng đó từ hôn, đây đã là chuyện quá khứ, nhưng miệng lưỡi thế gian muốn giữ cũng không giữ được, vì thế đừng quá để ý.”
Mộ Dung Hân không nói, trong lòng chỉ thấy áy náy.
Chỉ có bản thân nàng hiểu rõ, mình tức giận không phải vì người khác bàn tán về bản thân, mà chính là vì đang cười nhạo Tiêu Tội Kỷ.
Không cách nào phủ nhận, hai người đã không còn quan hệ gì nữa, nhưng hắn trở thành trò hề của mọi người, tất cả đều là do mình ngây thơ không hiểu chuyện đi từ hôn tạo thành.
“Tiêu Tội Kỷ, xin lỗi, ta chỉ muốn được tự do, không nghĩ đến tổn thương ngươi.”
Mộ Dung Hân trong lòng thầm nói.
Xin lỗi có tác dụng không?
Chuyện này còn phải do nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí.
(P/s: Ý là mỗi người mỗi ý, đồng quan điểm thì sẽ cảm thông.)
Nhưng theo Quân Thường Tiếu thấy, bất luận Mộ Dung Hân cố ý hay là vô ý, mọi hành động của nàng đã tạo ra tổn thương tôn nghiêm to lớn đối với Tiêu Tội Kỷ, đối với một nam nhân. Hai năm sau, hắn nhất định sẽ dẫn đệ tử đến Bách Hợp Thánh Tông đòi công đạo!
Ở thế giới trước kia, ngây thơ có thể không chịu trách nhiệm pháp luật nhưng ở Tinh Vẫn đại lục này, một khi ngươi đã làm sai, nhất định phải trả giá, bởi vì nơi này chỉ tôn kính kẻ mạnh!
Cảm thấy áy náy?
Được thôi, ngươi dẫn đám người Bách Hợp Thánh Tông tự cho mình là điểm sáng, đến Thiết Cốt Phái ta nói một lời xin lỗi, vậy mới tính là chân thành!
Mấy ngàn dặm bên ngoài quận Thanh Dương, có một ngọn núi như vậy, linh khí trong núi lượn lờ, nước trong núi bao hàm linh lực dồi dào, được người đời gọi là Thánh Tuyền, cũng vì thế đặt tên là Thánh Tuyền Sơn.
Tám trăm năm trước, một vị võ giả đến đây khai tông lập phái, sáng lập ra Thánh Tuyền Tông, sau đó dốc lòng xây dựng phát triển.
Cho đến ngày nay, môn phái đã trở thành tông môn ngũ lưu, có địa vị rất quan to lớn với vài ngàn dặm xung quanh.
Rất nhiều võ giả cho rằng, Thánh Tuyền Tông có thành tựu như ngày hôm nay hẳn là có liên quan đến thánh tuyền, bởi vì võ giả sử dụng loại nước này quanh năm, nhất định có hỗ trợ cực lớn đến võ đạo.
Đáng tiếc.
Không phải người của môn phái, khó mà uống được.
Một ngày này.
Trước sơn môn Thánh Tuyền Sơn linh khí lượn lờ, thế lực các phương nườm nượp đến bái kiến, men theo bậc thang đá có mấy trăm năm lịch sử từng bước từng bước đi lên.
“Tông môn ngũ lưu quả nhiên đại khí hào hùng.”
Một võ giả nhìn linh khí dày đặc hội tụ ở sườn núi, ánh mắt đầy hâm mộ.
“Nếu như không phải Thiết Cốt Phái thách đấu Thánh Tuyền Tông, e rằng ta không có cơ hội đến tông môn lớn như này.”
“Nói ra, môn phái bát lưu của quận Thanh Dương cũng thật đủ mạnh, vậy mà lại dám lấy trứng chọi đá đến khiêu chiến Thánh Tuyền Tông.”
“Thời đại này môn phái muốn đánh ra danh tiếng, có chuyện gì mà không dám làm?”
“Khiêu chiến môn phái lục lưu còn có thể, khiêu chiến luôn cả tông môn ngũ lưu, nếu như thất bại, không biết còn đâu mặt mũi lăn lộn trên giang hồ.”
Võ giả các môn phái đi lên Thánh Tuyền Sơn đều đang nhiệt tình bàn tán.
Bọn hắn đến từ các quận khác nhau, lần này mặc dù là xem Thiết Cốt Phái khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, nhưng thực chất cả đám đều vì tham quan tông môn lớn.
Vì cái gì?
Bởi vì trong mắt bọn hắn không có Thiết Cốt Phái, một khi bắt đầu khiêu chiến, nhất định sẽ bị giày vò thảm đến không nhẫn tâm nhìn.
Nếu như đây là môn phái lục lưu, họ còn có thể xem một phần, nhưng bát lưu đối đầu ngũ lưu, người có đầu óc bình thường cũng biết trước kết quả thế nào.
Thánh Tuyền Tông thật sự lớn.
Chỉ có sân luyện võ ngoại viện đã có thể có sánh với đấu trường môn phái luận võ của thành Lịch Dương.
Chủ điện rộng lớn vô cùng, mang hơi thở phong cách cổ xưa, vừa nhìn liền cảm thấy vô cùng có tính lịch sử.
Đây là nội tình của tông môn thành lập tám trăm năm, cho dù một vài tông môn ngũ lưu mới phát triển cũng khó mà bì được.
Sau khi võ giả từ khắp nơi tiến vào trong, nhìn thấy kiến trúc phong cách độc đáo, nhìn đại điện trang nghiêm, không thể không kính nể.
Không hổ là tông môn lớn.
Chỉ đứng ở cửa ngoại viện, trong lòng đã dâng lên một loại cảm giác sùng bái.
Ngược lại, ngay khi bọn họ nhìn thấy từng đệ tử lông mày lưỡi kiếm, ánh mắt sáng ngời đang bận tới bận lui, hơi thở toát ra cảnh giới Võ Đồ, từng người bị chấn động sâu sắc.
Có ai chưa thấy qua Võ Đồ?
Nhưng mà, Võ Đồ của Thánh Tuyền Tông chỉ nhìn từ khí thế đã biết, chính là cấp bậc trung cao đẳng!
Cấp bậc võ đạo trên Tinh Vẫn đại lục, thực tế mỗi cấp bậc cũng phân chia tỉ mỉ thành hạ đẳng, trung đẳng, cao đẳng và cực đẳng.
Nói về cấp bậc Võ Đồ.
Mỗi một phẩm biên độ tăng trưởng sức mạnh khoảng từ 1000 – 2000 cân.
Biên độ tăng trưởng sức mạnh thấp nhất gọi là Võ Đồ hạ đẳng, đạt đến 1500 được gọi là trung đẳng, đạt đến 2000 chính là cao đẳng.
Võ đồ cực đẳng có thể đạt tới 2500 cân.
Biến độ tăng trưởng quyết định bởi các nhân tố thiên phú, vì thế Võ Đồ cực đẳng, trong miệng người đời là thiên tài đỉnh phong.
Vậy, giữa Võ Đồ cực đẳng và hạ đẳng có gì khác biệt?
Có, hơn nữa vô cùng lớn!
Lấy cấp bậc Võ Đồ đỉnh phong để nói.
Sức mạnh lớn nhất của Võ Đồ hạ đẳng là 1 vạn 2 cân, sức mạnh thấp nhất của Võ Đồ cực đẳng cũng phải 2 vạn 5 cân trở lên!
Sự chênh lệch gấp hai lần, Võ Đồ đỉnh phong cực đẳng đơn giản vài giây là có thể giết chết Võ Đồ đỉnh phong hạ đẳng.
Đệ tử Thánh Tuyền Tông bận rộn ở ngoại viện, bước đi ổn định, khí thế phát ra hùng hậu, khiến lão đại của các thế lực bốn phương liếc ánh mắt là biết, đây tuyệt đối là Võ Đồ cấp bậc trung cao đẳng.
Môn phái của mình cũng có vài Võ Đồ cấp bậc trung cao đẳng, đây đã chuyện rất không tệ rồi, thế nhưng khắp nơi trong tông môn ngũ lưu đều có thể nhìn thấy, đây chính là sự chênh lệch to lớn!
“Các vị.”
Đúng lúc này, một đệ tử phong thái nhanh nhẹn đi đến, tao nhã lịch sự nói:
“Phòng đã sắp xếp xong, mời đi theo ta.”
Trong lòng mọi người lại dâng lên chấn động lần nữa.
Đệ tử này tuổi tác có lẽ không đến hai mươi, nhưng hắn đã có tu vi Võ Sư, hơi thở toát ra vô cùng nồng đậm, đây tuyệt đối là cấp bậc cực đẳng.
“Hắn là một trong những đệ tử thân truyền của Thánh Tuyền Tông, tên là Khanh Lâm Phong.”
“Chính là cái người dựa vào một thanh kiếm dài ba thốn, một mình xông lên Giao Long Trại, tiêu diệt toàn bộ hơn ba trăm tên sơn tặc - Lâm Phong công tử?”
“Ha ha, đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà!”
Mọi người đi theo phía sau, ánh mắt từng người hiện rõ sự kính sợ.
Thánh Tuyền Tông cho đệ tử linh căn cực phẩm, mà lại còn là đệ tử thân truyền sắp xếp nơi ở cho mình, thật là rất có mặt mũi!
Đợi đã!
Đúng vào lúc này, ánh mặt mọi người dừng lại ở giao lộ đi vào nội viện, nhìn thấy một nữ tử tướng mạo ôn nhu, các nữ đệ tử vây quanh phía sau đi vào.
“Đây là... cung chủ Diệu Hoa Cung.”
“Trời ạ, tông chủ tông môn tứ lưu làm sao cũng đến luôn rồi?”
“Lẽ nào vừa khéo đến Linh Tuyền Tông làm khách?”
Mọi người bày ra khuôn mặt kinh ngạc.
Khanh Lâm Phong nói:
“Diệu cung chủ nghe nói Thiết Cốt Phái khiêu chiến Thánh Tuyền Tông ta, cho nên đặc biệt đến xem náo nhiệt.”
Mọi người giật giật khóe miệng.
Một môn phái bát lưu đối đầu một tông môn ngũ lưu vốn đã là chuyện khó tin, vậy mà còn kinh động đến tông môn tứ lưu Diệu Hoa Cung, chuyện này có chút khiến người ta khó mà chấp nhận!
Lúc này, hai thiếu nữ tuổi xuân từ nội viện đi ra, trên vai khảm nạm đồ án hoa Bách Hợp vô cùng rõ ràng.
Mọi người trợn tròn mắt.
Đây là đồ án bách hợp, lẽ nào...
Khanh Lâm Phong nói:
“Bọn họ là đệ tử của Bách Hợp Thánh Tông, cũng đến đây xem náo nhiệt.”
Rít!
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Thiết Cốt Phái khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, vậy mà lại kinh động đến người của tông môn nhị lưu, đây rốt cuộc là chơi trò gì vậy?
“Nữ nhân trẻ tuổi kia hình như là thiếu nữ thiên tài Mộ Dung Hân của Mộ Dung gia ở thành Thiên Hải?”
“Chậc chậc, ta đã từng nghe nói đến nữ nhân này, nàng sở hữu linh căn cực phẩm, được mệnh danh là thiên tài ngút trời của quận Thiên Hải.”
“Thập nhất trưởng lão của Bách Hợp thánh tông xem trọng, đích thân đến Mộ Dung gia nhận đệ tử, lúc đó gây ra chấn động to lớn.”
“Ha ha, chấn động nhất không thể bỏ qua là nàng dẫn người của Bách Hợp Thánh Tông đến Tiêu gia quận Thanh Dương từ hôn.”
“Ta cùng nghe qua rồi, hình như quận cửu đẳng có xuất hiện một thiên tài linh căn cực phẩm, sau đó vì bị thoái hóa tu vi, cho nên vị hôn thê Mộ Dung Hân này vứt bỏ.”
“Ở Tinh Vẫn đại lục này đều là nam bỏ nữ, không người lại có nữ từ nam, thật là đủ nhục nhã.”
Lời bàn tán của mọi người đều lọt vào tai Mộ Dung Hân, ánh mắt nàng hiện lên sự tức giận.
“Sư muội.”
Sư tỷ thấp giọng nói:
“Đừng chấp nhặt với những tên nam nhân nông cạn này.”
Mọi người cũng nhìn thấy sự tức giận của Mộ Dung Hân, vội vàng ngậm miệng không nói, ngoan ngoãn đi theo Khanh Lâm Phong tiến vào nội viện.
Sư tỷ nói:
“Sư muội và tên vô dụng đó từ hôn, đây đã là chuyện quá khứ, nhưng miệng lưỡi thế gian muốn giữ cũng không giữ được, vì thế đừng quá để ý.”
Mộ Dung Hân không nói, trong lòng chỉ thấy áy náy.
Chỉ có bản thân nàng hiểu rõ, mình tức giận không phải vì người khác bàn tán về bản thân, mà chính là vì đang cười nhạo Tiêu Tội Kỷ.
Không cách nào phủ nhận, hai người đã không còn quan hệ gì nữa, nhưng hắn trở thành trò hề của mọi người, tất cả đều là do mình ngây thơ không hiểu chuyện đi từ hôn tạo thành.
“Tiêu Tội Kỷ, xin lỗi, ta chỉ muốn được tự do, không nghĩ đến tổn thương ngươi.”
Mộ Dung Hân trong lòng thầm nói.
Xin lỗi có tác dụng không?
Chuyện này còn phải do nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí.
(P/s: Ý là mỗi người mỗi ý, đồng quan điểm thì sẽ cảm thông.)
Nhưng theo Quân Thường Tiếu thấy, bất luận Mộ Dung Hân cố ý hay là vô ý, mọi hành động của nàng đã tạo ra tổn thương tôn nghiêm to lớn đối với Tiêu Tội Kỷ, đối với một nam nhân. Hai năm sau, hắn nhất định sẽ dẫn đệ tử đến Bách Hợp Thánh Tông đòi công đạo!
Ở thế giới trước kia, ngây thơ có thể không chịu trách nhiệm pháp luật nhưng ở Tinh Vẫn đại lục này, một khi ngươi đã làm sai, nhất định phải trả giá, bởi vì nơi này chỉ tôn kính kẻ mạnh!
Cảm thấy áy náy?
Được thôi, ngươi dẫn đám người Bách Hợp Thánh Tông tự cho mình là điểm sáng, đến Thiết Cốt Phái ta nói một lời xin lỗi, vậy mới tính là chân thành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.