Chương 56: Bám đuôi
Gia Ly (Sứa)
02/02/2024
Cảm xúc của bản thân cũng vì thế mà bị phân tâm rất nhiều. Trong xuất chặng đường đi, cậu nhóc đã kể cho cô biết toàn bộ những năm tháng qua anh đã như thế nào. Dường như bây giờ Đường Vu Dịch một lòng chỉ muốn hai người có thể quay lại như xưa, nếu thừa nhận rằng tình cảm của mình đã nguội lạnh, không còn vương vấn thì cũng không đúng. Cô vẫn nhận thấy mình vẫn có tình cảm nào đó. Hiện tại, Tuệ Yên phải cầm thêm thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ này nhưng có vẻ quay lại là điều hơi khó.
Đến tối tại phòng Lưu Tuệ Yên, tiếng ù ù của máy sấy vang vọng. Đến khi mái tóc đã khô, vừa định lên giường với ý định ngủ sớm thì bỗng một tin nhắn được gửi đến. Đây là lời nhắn được gửi từ sim điện thoại của một người nào đó.
Cô mở ra xem thì thấy rằng người này hỏi thăm mình rất nhiều. Thật kì lạ, rõ ràng đây là số điện thoại mới của cô sao anh lại có thể biết được. Tên Đường Vu Dịch này, chắc chắn lại dụ dỗ nhóc kia rồi. Thật tình, sao lại dễ dàng bị dụ đến vậy cơ chứ.
Dù sao anh cũng rất kiên trì và quyết tâm, Tuệ Yên bèn thở dài rồi nhắn lại vẻn vẹn đôi ba câu rồi tắt điện thoại lại đi ngủ. Mặc kệ anh có nhắn tin hay gọi đến, Tuệ Yên nhanh trí tắt nguồn. Để mặc đầu dây bên kia đang không ngừng hóng chờ.
Được một lúc sau, khi Lưu Tuệ Yên chìm vào giấc ngủ sâu ngon lành thì phía bên này, Đường Vu Dịch ngồi hóng gió mát rồi nhâm nhi ly rượu tại ban công. Gương mặt không khỏi bất mãn, chỉ nhắn lại vỏn vẹn ba câu rồi tắt máy mặc cho mình gọi đến thế nào cũng không được. Con đường đưa " vợ " về nhà này chắc chắn là một điều không dễ dàng. Nhưng mà như thể cũng không sao, đã có trợ thủ đắc lực là nhóc Lưu Mẫn rồi thì chắc chắn nhóc ấy sẽ giúp mình rất nhiều. Mấy ngày đầu khó khăn nhưng chắc chắn sau này sẽ thay đổi.
__________________________________
Đúng là đã tận ba ngày trôi qua, anh lần nữa bị Tuệ Yên chặn không thương tiếc. Đường Vu Dịch không khỏi dở khóc dở cười, thế này là sao đây. Chỉ qua màn hình điện thoại nhắn tin hỏi hang thì không được, mình phải có cách khác.
Hôm nay, gia đình của cô đã ra ngoài cả. Vì là ngày nghỉ cho nên Lưu Tuệ Yên ở nhà tranh thủ có thời gian chỉnh sửa những tài liệu và dự án của mình. Trong lúc cô đang tập chung, bỗng chuông cửa nhà reo vang. Hình như không lầm là người giao đồ đã tới, cô có đặt máy uốn tóc trên mạng.
- Tôi ra ngay đây!
Đến khi cáng cửa được mở, Lưu Tuệ Yên một lần nữa bị người ta làm cho giật mình. Người giao đồ không thấy đâu mà chỉ có Đường Vu Dịch đứng đợi trước cửa, trên tay cầm lấy hàng của cô. Từ lúc bản thân về nước, anh dường như cứ ám mình vậy. Lúc nào cũng chạm mặt, vì thấy mình chặn tin nhắn mà lại đích thân tìm đến nhà cô.
Tuệ Yên tuy bất ngờ nhưng cũng không nói gì, định đóng cửa lại thì anh đã nhanh hơn một bước mà lẻn vào trong. Chuyện gì thế này, thật làm cô cảm thấy khó chịu.
- Này, sao anh lại vào đây. Còn nữa, sao anh biết tôi đặt hàng mà cầm lấy đồ của tôi? Ra ngoài mau, anh tùy tiện quá rồi đấy.
Anh nhìn qua Tuệ Yên không khỏi lắc đầu, dễ gì mà anh lại ra ngoài. Khó khăn lắm mới gặp lại được cô, cô ấy còn không đón tiếp mình thì thôi đi cớ sao phải đuổi như thế.
- Em lỡ lòng nào mà cứ đuổi tôi như vậy, tôi còn chưa hỏi em tại sao lại chặn tôi kia kìa. Hàng của em tôi đã thanh toán rồi, vừa nãy tôi thấy người giao hàng thì tiện thể tôi lấy luôn cho em. Mà em đã đọc tin nhắn kia chưa, tuần sau đi cùng tôi tham dự buổi đấu giá được không?
Hóa ra anh đích thân đến đây như vậy là vì chuyện đó, Tuệ Yên cũng có đọc qua tin nhắn mà anh gửi thì biết rằng tuần sau sẽ có một buổi đấu giá lớn có anh tham gia. Vu Dịch muốn cô đi cùng, mà cớ sao cô lại phải nghe lời anh. Lặn lội từ nhà đến đây chắc muốn nghe mình trả lời đây mà.
- Thì anh cứ đi đi, tôi sẽ không đi đâu. Cảm ơn Đường tổng đã thanh toán hàng dùm tôi, còn bây giờ mời anh ra ngoài. truyện đam mỹ
Hình như cô lại quên mất một điều, một khi đã quyết tâm làm gì thì đâu có dễ mà bỏ cuộc. Vu Dịch bắt đầu gương mặt bất mãn, khoanh tay lại có phần uất ức.
- Trừ khi em đồng ý và bỏ chặn tôi thì tôi mới rời khỏi. Còn nếu không, tôi sẽ ở tại nhà em, ngủ tại phòng em đến khi nào em đồng ý thì mới thôi. Tôi còn phải đợi ba mẹ vợ tương lai về để chào hỏi nữa chứ đúng không?
Thật là làm Tuệ Yên khó chịu, mình còn đống việc chưa làm xong thì bị anh làm phiền. Vu Dịch còn ung dung không đợi cô trả lời mà chuẩn bị đi vào phòng cô. Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách. Bản thân không hà cớ gì bị anh làm phiền mà không đuổi được. Chi bằng đồng ý cho nhanh, cho cái tên này vừa lòng rồi ra ngoài.
- Ai…ai là ba mẹ vợ của anh? Được rồi, chỉ cần tôi đồng ý là được chứ gì? Tôi sẽ cùng anh đi đến buổi đấu giá. Còn bây giờ anh về đi, tôi không muốn bị người khác làm phiền trong lúc tập chung vào công việc.
Gương mặt anh bỗng chốc trở nên vui vẻ lại, không ngờ Tuệ Yên lại đồng ý dễ dàng như vậy. Vu Dịch hài lòng gật đầu, nhưng anh chưa đi vội mà cất lời:
- Bỏ chặn tin nhắn tôi nữa đó, nhưng mà em nấu cái gì cho tôi lót dạ được không. Sáng giờ tôi chưa ăn sáng. Khổ thân thật, đói bụng mà vợ tương lai lỡ lòng nào không quan tâm mình như vậy.
Sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn, anh nói những lời vô sỉ đến mức mà cô không tài nào chịu đựng được nữa. Nhưng hình như bị cô nói một trận nhưng anh không quan tâm, đến cuối cùng mình vẫn là người thắng cuộc. Được " vợ " phục vụ nhiệt tình thế này quả là hạnh phúc.
Đến tối tại phòng Lưu Tuệ Yên, tiếng ù ù của máy sấy vang vọng. Đến khi mái tóc đã khô, vừa định lên giường với ý định ngủ sớm thì bỗng một tin nhắn được gửi đến. Đây là lời nhắn được gửi từ sim điện thoại của một người nào đó.
Cô mở ra xem thì thấy rằng người này hỏi thăm mình rất nhiều. Thật kì lạ, rõ ràng đây là số điện thoại mới của cô sao anh lại có thể biết được. Tên Đường Vu Dịch này, chắc chắn lại dụ dỗ nhóc kia rồi. Thật tình, sao lại dễ dàng bị dụ đến vậy cơ chứ.
Dù sao anh cũng rất kiên trì và quyết tâm, Tuệ Yên bèn thở dài rồi nhắn lại vẻn vẹn đôi ba câu rồi tắt điện thoại lại đi ngủ. Mặc kệ anh có nhắn tin hay gọi đến, Tuệ Yên nhanh trí tắt nguồn. Để mặc đầu dây bên kia đang không ngừng hóng chờ.
Được một lúc sau, khi Lưu Tuệ Yên chìm vào giấc ngủ sâu ngon lành thì phía bên này, Đường Vu Dịch ngồi hóng gió mát rồi nhâm nhi ly rượu tại ban công. Gương mặt không khỏi bất mãn, chỉ nhắn lại vỏn vẹn ba câu rồi tắt máy mặc cho mình gọi đến thế nào cũng không được. Con đường đưa " vợ " về nhà này chắc chắn là một điều không dễ dàng. Nhưng mà như thể cũng không sao, đã có trợ thủ đắc lực là nhóc Lưu Mẫn rồi thì chắc chắn nhóc ấy sẽ giúp mình rất nhiều. Mấy ngày đầu khó khăn nhưng chắc chắn sau này sẽ thay đổi.
__________________________________
Đúng là đã tận ba ngày trôi qua, anh lần nữa bị Tuệ Yên chặn không thương tiếc. Đường Vu Dịch không khỏi dở khóc dở cười, thế này là sao đây. Chỉ qua màn hình điện thoại nhắn tin hỏi hang thì không được, mình phải có cách khác.
Hôm nay, gia đình của cô đã ra ngoài cả. Vì là ngày nghỉ cho nên Lưu Tuệ Yên ở nhà tranh thủ có thời gian chỉnh sửa những tài liệu và dự án của mình. Trong lúc cô đang tập chung, bỗng chuông cửa nhà reo vang. Hình như không lầm là người giao đồ đã tới, cô có đặt máy uốn tóc trên mạng.
- Tôi ra ngay đây!
Đến khi cáng cửa được mở, Lưu Tuệ Yên một lần nữa bị người ta làm cho giật mình. Người giao đồ không thấy đâu mà chỉ có Đường Vu Dịch đứng đợi trước cửa, trên tay cầm lấy hàng của cô. Từ lúc bản thân về nước, anh dường như cứ ám mình vậy. Lúc nào cũng chạm mặt, vì thấy mình chặn tin nhắn mà lại đích thân tìm đến nhà cô.
Tuệ Yên tuy bất ngờ nhưng cũng không nói gì, định đóng cửa lại thì anh đã nhanh hơn một bước mà lẻn vào trong. Chuyện gì thế này, thật làm cô cảm thấy khó chịu.
- Này, sao anh lại vào đây. Còn nữa, sao anh biết tôi đặt hàng mà cầm lấy đồ của tôi? Ra ngoài mau, anh tùy tiện quá rồi đấy.
Anh nhìn qua Tuệ Yên không khỏi lắc đầu, dễ gì mà anh lại ra ngoài. Khó khăn lắm mới gặp lại được cô, cô ấy còn không đón tiếp mình thì thôi đi cớ sao phải đuổi như thế.
- Em lỡ lòng nào mà cứ đuổi tôi như vậy, tôi còn chưa hỏi em tại sao lại chặn tôi kia kìa. Hàng của em tôi đã thanh toán rồi, vừa nãy tôi thấy người giao hàng thì tiện thể tôi lấy luôn cho em. Mà em đã đọc tin nhắn kia chưa, tuần sau đi cùng tôi tham dự buổi đấu giá được không?
Hóa ra anh đích thân đến đây như vậy là vì chuyện đó, Tuệ Yên cũng có đọc qua tin nhắn mà anh gửi thì biết rằng tuần sau sẽ có một buổi đấu giá lớn có anh tham gia. Vu Dịch muốn cô đi cùng, mà cớ sao cô lại phải nghe lời anh. Lặn lội từ nhà đến đây chắc muốn nghe mình trả lời đây mà.
- Thì anh cứ đi đi, tôi sẽ không đi đâu. Cảm ơn Đường tổng đã thanh toán hàng dùm tôi, còn bây giờ mời anh ra ngoài. truyện đam mỹ
Hình như cô lại quên mất một điều, một khi đã quyết tâm làm gì thì đâu có dễ mà bỏ cuộc. Vu Dịch bắt đầu gương mặt bất mãn, khoanh tay lại có phần uất ức.
- Trừ khi em đồng ý và bỏ chặn tôi thì tôi mới rời khỏi. Còn nếu không, tôi sẽ ở tại nhà em, ngủ tại phòng em đến khi nào em đồng ý thì mới thôi. Tôi còn phải đợi ba mẹ vợ tương lai về để chào hỏi nữa chứ đúng không?
Thật là làm Tuệ Yên khó chịu, mình còn đống việc chưa làm xong thì bị anh làm phiền. Vu Dịch còn ung dung không đợi cô trả lời mà chuẩn bị đi vào phòng cô. Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách. Bản thân không hà cớ gì bị anh làm phiền mà không đuổi được. Chi bằng đồng ý cho nhanh, cho cái tên này vừa lòng rồi ra ngoài.
- Ai…ai là ba mẹ vợ của anh? Được rồi, chỉ cần tôi đồng ý là được chứ gì? Tôi sẽ cùng anh đi đến buổi đấu giá. Còn bây giờ anh về đi, tôi không muốn bị người khác làm phiền trong lúc tập chung vào công việc.
Gương mặt anh bỗng chốc trở nên vui vẻ lại, không ngờ Tuệ Yên lại đồng ý dễ dàng như vậy. Vu Dịch hài lòng gật đầu, nhưng anh chưa đi vội mà cất lời:
- Bỏ chặn tin nhắn tôi nữa đó, nhưng mà em nấu cái gì cho tôi lót dạ được không. Sáng giờ tôi chưa ăn sáng. Khổ thân thật, đói bụng mà vợ tương lai lỡ lòng nào không quan tâm mình như vậy.
Sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn, anh nói những lời vô sỉ đến mức mà cô không tài nào chịu đựng được nữa. Nhưng hình như bị cô nói một trận nhưng anh không quan tâm, đến cuối cùng mình vẫn là người thắng cuộc. Được " vợ " phục vụ nhiệt tình thế này quả là hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.