Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 1

Phong Tử Tam Tam

01/09/2015

Lúc chuông điện thoại di động vang lên, tôi đang vùi ở trong chăn xem tiểu thuyết mà lệ rơi đầy mặt, cặp mắt mơ hồ nhìn ba chữ to ‘Dịch Tiểu Liêu’ đang nhấp nháy trên màn hình, tôi lấy tay áo ngủ lung tung lau nước mắt, "Alo?"

Lời thăm hỏi đúng quy cách của Dịch Tiểu Liêu vang lên: "Bảo bối, nhớ mẹ không?"

"Không nhớ."

". . . . . ."

"Mẹ với Dịch Bách Sanh còn nhớ tới con sao?" Tôi hít hít lỗ mũi, trong lòng yên lặng thề về sau sẽ không bao giờ xem tiểu thuyết ngược luyến nữa. Quả thực là tự mình tìm ngược, xem đến mức nội tâm vốn tràn đầy ánh nắng mặt trời giờ trở nên hết sức âm u. Dịch Tiểu Liêu bên kia đột nhiên trầm mặc mấy giây, thế này tuyệt không giống mẹ già nói nhiều của mình nha!

"Mẹ?" Tôi thử kêu lên thăm dò, cũng đừng vào lúc Dịch Bách Sanh không có ở trước mặt mẹ, mà mẹ già gặp phải chuyện gì chứ. Đến lúc đó tôi không thể chịu nổi hậu quả ba già Dịch Bách Sanh bạo phát.

"Quả cam, con nhớ mẹ rồi! Còn khóc nữa, đừng ngượng ngùng."

Tôi đầu hắc tuyến nói: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi chơi với ba con đi." Nhất thiết đừng trở về làm loạn thêm!

"Con gái này, nhất định là di truyền từ ba con." Dịch Tiểu Liêu ở bên kia lẩm bẩm, "Thâm trầm - cái tật xấu này, không tốt tí nào."

". . . . . ."

"Nhớ năm đó, ba con tính tình thâm trầm, ba mẹ đã bỏ lỡ sáu năm nha."

"Mẹ, phí đường dài quốc tế rất đắt ——" mẹ rốt cuộc muốn nói gì!

"Cái gì?" Dịch Tiểu Liêu lại dừng lại, tôi có thể tưởng tượng dáng vẻ mẹ ở bên kia đang vò đầu liều mạng suy nghĩ. Chắc chắn lại bị mình xoay chóng mặt không nhớ rõ chuyện chính, mẹ già cực phẩm của tôi nha. Tiếp đó trong điện thoại liền truyền đến thanh âm nghiêm túc của Dịch Bách Sanh, "Dịch Mộ Tranh, ba nghe nói con lại yêu đương rồi hả?"

Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi run lên vì hoảng sợ, the thé giọng nói, "Mẹ nó, ai tung tin đồn nhảm?"

". . . . . ." Trong điện thoại truyền đến tiếng hô hấp nặng nề.

Hỏng bét, không cẩn thận để lộ ra ‘đức hạnh’ khi ở trường học. Tôi thận trọng mềm giọng, "Khụ, ba, cái đó. . . . . ."

"Ba cho con biết, để cho ba yên tĩnh một chút. Danh tiếng của con cũng đã truyền tới tận quân khu của chú con rồi đấy. Chủ nhật đàng hoàng về nhà chờ ông nội con dạy dỗ!" Giọng của Dịch Bách Sanh siêu cấp lớn, tôi vội vàng cầm điện thoại cách xa lỗ tai một chút, chỉ nghe thấy ba già vẫn còn đang rống ở bên trong, "Ba là người tác phong nghiêm túc như vậy, làm sao con lại không di truyền được một chút nào. Một cô gái, thế nhưng lại nổi danh bắt cá hai tay. Còn bắt cá hai tay khắp nơi, con ——"

"Ách, ba. . . . . ." Tôi cầm lấy cái chìa khóa ở bên cạnh gõ vào loa điện thoại di động, cố ý chế tạo ra tiếng vang, "Điện thoại di động không có sóng, con nghe không rõ. Trở về con sẽ nhận lỗi…"

Tôi quả quyết cúp máy, chậm một giây nữa màng nhĩ cũng có thể bị Dịch Bách Sanh hét thủng. Tôi mài mài răng hàm, hung hăng hít sâu mấy cái, lấy điện thoại di động ra tìm được bốn chữ "Âm hồn bất tán" rồi nhanh chóng ấn xuống.

Tiếng tút vang lên một hồi lâu, tính nhẫn nại của tôi cũng sắp hết, bên kia mới truyền đến giọng nam lười biếng, "Nói."

Nói cái dì cả nhà cậu! Tôi oán hận trợn trắng mắt, "Lâm Cẩn Nam, cút ra đây cho tôi."

". . . . . ."

Tôi nghi ngờ liếc nhìn màn hình điện thoại di động, là đang gọi điện thoại nha, lại áp điện thoại di động vào lỗ tai liền nghe được bên kia truyền đến thanh âm sột soạt, hình như là tiếng trở mình. Không đợi tôi mở miệng, bên kia mơ hồ truyền đến giọng nữ tinh tế, "Cẩn Nam, khăn tắm ở đâu vậy?"

". . . . . ." Tên khốn kiếp tinh trùng lên não.

Tôi căm giận cúp điện thoại, nhét di động xuống dưới cái gối, càng chưa hết giận cầm gối đầu mạnh mẽ đập lên điện thoại di động mấy cái.

Còn có loại sinh vật khiến người ta chán ghét hơn Lâm Cẩn Nam không? Đáp án tuyệt đối là không có. Chính hắn mỗi ngày đổi phụ nữ, so với đổi quần lót còn đều đặn hơn. Mình thì sao, mình bị nội thương nằm bò trên giường, quen người bạn trai nào cũng bị hắn chia rẽ. Mình cũng đã 20 tuổi rồi, còn chưa thật sự kết giao với một người bạn trai nào, ngay cả móng vuốt cũng chưa bị người ta cầm qua, chứ đừng nói nụ hôn đầu.

Con gái 20 tuổi a, ai mà không muốn tìm một người đàn ông yêu thương che chở, đi thư viện đọc sách còn có người giúp giữ chỗ trước, đi nhà ăn ăn cơm còn có người giúp xếp hàng. Nhiều phúc lợi như vậy, mình cũng chưa từng hưởng thụ qua, càng mấy năm về sau, phúc lợi mình hưởng thụ được lại càng ít a!



Lâm Cẩn Nam là một thằng cha có thù tất báo, không phải bởi vì lúc ở nhà trẻ mình đánh cậu ta trước mặt nhiều bạn nhỏ, trước mặt bạn gái nhỏ của cậu ta sao. Khuôn mặt tuấn tú của cậu ta cũng không bị mình đánh hỏng nha, vẫn khắp nơi gieo họa cho mấy cô gái, không phải sao. Mình rốt cuộc là đã làm sai điều gì mà chọc đến tên ôn thần như vậy chứ? Vấn đề này mình có nghĩ vài chục năm nữa cũng không hiểu rõ, cậu ta làm sao lại tính kế mình như vậy chứ.

Không được, mình phải nghĩ biện pháp hòa giải với cậu ta. Chuyện liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau, không thể tiếp tục vô tri vô giác như vậy nữa. Tiếp tục như vậy nữa thì đàn ông tốt, đàn ông đẹp trai trên đời này đều sẽ bỏ qua cô, đây là chuyện đau lòng nhức óc biết bao. Liên quan đến đại sự sinh sôi nảy nở của loài người, không thể tiếp tục qua loa đại khái nữa.

Di động ở dưới cái gối ong ong rung lên, tôi tức giận móc ra xem xét, lại là "Âm hồn bất tán"!

"Alô? Anh Cola, anh xong việc rồi?" Tôi cố ý dùng ngữ điệu buồn nôn gọi hắn. Lâm Cẩn Nam… mẹ hắn rốt cuộc nghĩ thế nào a, người đàn ông lớn như vậy mà có nhũ danh là Cola? Hắn chỗ nào là Cola chứ, quả thực là đáng ghét mới đúng.

Kì lạ là Lâm Cẩn Nam lại không như mình mong muốn, thanh âm trước sau như một trầm ổn bình tĩnh, "Gọi điện thoại làm gì lại không nói lời nào?"

Là ai không nói chuyện! Cậu còn có thể mắt mù thêm chút nữa. Trong lòng tôi oán thầm, nhưng vẫn vờ vĩnh hỏi, "Cậu ở đâu đấy?"

"Sao đột nhiên quan tâm tôi như vậy hả?"

Tôi hướng về phía điện thoại trợn mắt, cong khóe miệng, "Đã lâu không gặp, cũng không thể trao đổi chút tình cảm sao."

Thanh âm của Lâm Cẩn Nam mang theo chút cảm xúc, giống như có chút vui mừng, "Tôi nhớ rõ chúng ta vừa mới gặp nhau hôm trước."

". . . . . ." Tôi nghẹn một hơi ở ngực, sáng sớm còn gây khó dễ cho mình như vậy sao.

"Ngày mai tôi sẽ về."

". . . . . . Cậu không có ở trường học?"

"Trong nhà có việc."

Tôi chép miệng, trong nhà cái quái gì, lừa gạt quỷ đi, rõ ràng có âm thanh của phụ nữ. Sớm muộn cũng có ngày Tinh Tẫn Nhân Vong mà chết!

"Quả cam?"

"Oh, biết rồi. Vậy cúp ——" Tôi nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu, "Cola, âm thanh của cô gái này rất tiêu hồn a, ở trên giường cũng đặc biệt dễ nghe nhỉ?"

". . . . . ."

Tôi âm hiểm cười cúp điện thoại, dám gạt tôi, cho rằng tôi là cô gái nhỏ ngu ngốc sao?

*

Ngày hôm sau lúc gặp lại Lâm Cẩn Nam, cậu ta vẫn một dáng vẻ đáng ghét như vậy. Không hề có một chút tức giận khi gian tình bị vạch trần, ngồi ở trước bàn ăn cực kỳ sảng khoái tinh thần. Trong đầu tôi nháy mắt hiện lên hình ảnh nữ yêu dựa vào Thải Âm Bổ Dương kéo dài tuổi thọ. . . . . .

Lâm Cẩn Nam hình như nhìn ra ánh mắt ý vị sâu xa của tôi, liếc tôi một cái, "Đừng có dùng ánh mắt bỉ ổi như vậy nhìn tôi, giống như một giây kế tiếp muốn nhào lên vậy."

Tôi bị sặc một hớp cà phê ở trong cổ họng, "Khụ, Lâm Cẩn Nam cậu rốt cuộc là hận tôi cỡ nào, mà lại muốn nghẹn chết tôi thế?"

". . . . . ." Cậu ta lập tức liền không nói nữa, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy khinh bỉ.

Tôi đón nhận tầm mắt của hắn, trừng trở về, "Tôi có lời muốn nói với cậu."

"Cái gì?"

Tôi nghĩ nghĩ, quyết định trước tiên sẽ mềm mỏng, "Cậu có cảm giác tôi đây gần đây già đi nhiều hay không?"

Lâm Cẩn Nam nghe vậy nhìn kỹ tôi một chút, tay chống cằm nói, "Khóe mắt của cậu vẫn có nếp nhăn."

Khóe miệng tôi giật giật, ". . . . . . à, vậy sao? Mà sao tôi cảm thấy gần đây tôi càng lúc càng tiều tụy chứ."



"Ừm, bị cái gì kích thích sao?" Cậu ta ung dung uống nước, một đôi mắt không chút để ý quét qua mặt của tôi.

Tôi nắm chặt cơ hội, mặt ủ mày ê buồn bã nói, "Aiz, nữ vi duyệt kỷ giả dung(*), không có động lực kích thích nhiệt tình của tôi đối với cuộc sống a."

(*) Người con gái làm đẹp vì người mình yêu.

Cậu ta nghe xong lời tôi nói, khóe mắt có chút ý cười, để cái ly trong tay xuống, "Ý của cậu là, nhiệt tình của cậu đối với cuộc sống đều bắt nguồn từ… đàn ông?"

Ách, lời này nghe sao là lạ? Tôi nhíu nhíu mày, "Coi như là ý này đi."

Lâm Cẩn Nam vuốt cằm, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, từ từ cúi người đến gần tôi một chút, "Quả cam, cậu muốn đàn ông sao?"

"?!"

"Lời của cậu nói không phải là ý này sao?"

"Tôi là nói, tôi thiếu đàn ông, bà đây muốn yêu đương!!" Tôi hổn hển rống. Khốn kiếp, nhất định khiến tôi khàn cả giọng như thế, tôi vốn là thục nữ mà. Đều là do tên BT (biến thái) này bức cho.

Buổi chiều tiệm cà phê rất yên tĩnh, nơi này lại cách trường học của chúng tôi rất gần, sau khi gào xong liền nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc bên cạnh kinh ngạc nhìn sang. Tôi đỏ mặt, cắn răng tiến tới gần nhỏ giọng nói, "Lâm Cẩn Nam, cậu lại dám giở trò xấu, tôi liền ——"

"Cậu liền cái gì?" Hắn vẻ mặt hứng thú nhíu mày nhìn tôi, bàn cà phê vốn không rộng, hắn tới gần như vậy, chóp mũi của tôi đều là hơi thở nam tính nhàn nhạt trên người hắn. Tôi không để lại dấu vết lui về phía sau một chút, quả nhiên tiểu xử nữ định lực không cao a, chỉ là ngửi được mùi giống đực đáng ghét này cũng khiến mình không được tự nhiên rồi. Như vậy không được, không tốt.

Lâm Cẩn Nam khóe mắt cong cong, "Có phải lại muốn nói cắn chết tôi hay không? Aiz, mấy năm qua cậu đã từng cắn qua mấy người đàn ông rồi?"

Nhìn hắn trưng ra khuôn mặt tuấn tú đáng đánh đòn, tôi có thể nói cho hắn biết tôi đời này, không đúng, 20 năm trước của tôi cũng chỉ cắn qua một tên lưu manh là hắn sao?

"Ai cần cậu lo, ngựa đực đáng ghét."

Lâm Cẩn Nam lập tức liền trầm mặt, "Dịch Mộ Tranh, còn nói càn bừa nữa tôi lập tức làm cậu ngay tại đây."

Tôi cả người khẽ run rẩy, thật là một tên không kén ăn. Ngay cả tôi, em gái từ nhỏ cùng nhau lớn lên với hắn, mà cũng muốn xuống tay, thỏ còn không ăn cỏ gần hang đấy.

"Nói lâu như vậy, cậu rốt cuộc muốn nói gì?" Lâm Cẩn Nam không có tính nhẫn nại, trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau nhìn ta.

Tôi hướng hắn quơ quơ tay, "Đẹp không?"

"?"

"Một đôi tay đẹp như vậy, cũng bởi vì cậu giở trò xấu bên trong, mà cho đến bây giờ còn chưa được người khác nắm qua đấy. Đây không phải là phí của trời sao?"

Lâm Cẩn Nam lạnh lùng xem tôi, bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng xoay xoay cái ly sứ màu trắng.

Tôi tiếp tục thương lượng cùng cậu ta, "Này, chúng ta miễn cưỡng cũng coi như thanh mai trúc mã, cậu người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ. Trước kia đánh cậu, làm cho cậu mất thể diện là tôi không đúng, cậu liền khai ân đi. Cứ tiếp tục như vậy, đàn ông tốt cũng đi tìm đàn ông tốt rồi."

"Cậu yêu hay không liên quan gì tới tôi?" Hắn biểu tình cười như không cười, tôi thật sự muốn xông tới xé rách cái lốt hồ ly của hắn.

Có thể không mắc mớ tới cậu sao! !

"Vậy bắt đầu từ giờ, cho dù tôi cùng ai, cậu cũng không được ở trước mặt người ta cố ý bôi đen quan hệ của hai ta, cũng không cho mang tôi đi bắt kẻ thông dâm, cũng không cho ở trước mặt người ta gọi ba mẹ của tôi là ba mẹ, cũng không cho. . . . . ." Tôi còn chưa nói được một nửa, Lâm Cẩn Nam bỗng dưng đứng dậy, cũng không thèm nhìn tôi một cái mà xoay người rời đi.

Tên hồ ly thối tha này, quá không tôn trọng người khác!

"Này ——" Muốn đi ít nhất cũng phải tính tiền rồi mới đi chứ! Tôi buồn bực nhìn ví tiền xẹp lép của mình, sớm biết cũng không chọn nơi đắt thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vẫn Còn Vương Vấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook