Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 29

Phong Tử Tam Tam

01/09/2015

Lâm Cẩn Nam đích thân dạy dỗ, bỏ ra biết bao nhiêu máu và nước mắt tôi mới nhận ra một điều quả nhiên cậu ấy giống như cả đêm truyền thuyết kia. . . . . . Khụ, sắc lang vô cùng. Trải qua chuyện này, tôi sâu sắc nhận thấy rằng đàn ông sau khi biến thân đáng sợ cùng cường hãn đến thé nào, vì thế liền quyết định về sau sẽ không bao giờ nữa tùy tiện chọc giận cậu ấy, hơn nữa còn phải giới hạn số lần OOXX mới được.

Dù gì tôi cũng thật sự không muốn giống như nhà sư chưa kịp tịnh thân đã chết trước, còn chưa kết hôn đã trở nên lãnh cảm.

Toàn thân của tôi bủn rủn, cộng thêm với việc say rượu vừa tỉnh lại đầu đau như búa bổ, cả người đã không có một chỗ nào là không nhức mỏi đau đớn. Nằm ở trên gối giả chết, người bên cạnh hình như cũng không có ý muốn rời giường, hô hấp nhàn nhạt vững vàng phả vào cần cổ của tôi.

Đây chẳng phải là tình trạng túng dục quá độ hay sao, vì thế tôi thật sự rất khinh thường cậu ta, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh nhủ say sưa kia có chút sững sờ.

Tại sao ngay cả lúc ngủ cũng khiến cho người ta muốn phạm tội như thế chứ?

Quan sát lông mi vừa dày vừa dài, rồi đến lồng ngực bền chắc, không biết thế nào liền nhớ tới hình ảnh dây dưa với cậu ta tối hôm qua, nhớ tới cảm giác đê mê khi dục vọng nóng bỏng cứng rắn của cậu ấy ở trong thân thể của tôi. Nghĩ đến đây mặt lại nóng ran lên, vội vàng lắc đầu, quả nhiên ở chung một chỗ với sắc lang quá lâu cũng dần dần trở thành sắc nữ.

Tôi trèo xuống giường, gian nan đi đến chỗ tủ treo quần áo, sau đó tìm một cái áo sơ mi của cậu ấy mặc vào, chậm rãi vò vò mái tóc rối bù như cỏ dại đi vào trong bếp tìm nước uống. Nhà trọ này của cậu ấy tôi cũng đã tới qua mấy lần, nên đã sớm quen cửa quen nẻo.

Kể từ lúc trở về nước, Cola liền chuyển ra ngoài ở, rất ít khi về nhà. Mà nơi này vẫn luôn chỉ có một mình cậu ấy, người này không phải sạch sẽ bình thường, lãnh địa của mình cho tới bây giờ đều không cho phép những người khác đặt chân vào. Ngay cả vệ sinh nhà cửa đều tự tay cậu ấy làm hết, cho nên khi tôi nhìn thấy có người đang bận rộn ở trong bếp thì đại não lập tức trống rỗng mất mấy giây.

Tôi và dì Tần trân trối nhìn nhau, trên tay của dì ấy vẫn còn cầm muỗng canh, ánh mắt đờ đẫn từ trên người tôi rồi rà soát tuần tra đến hai chân. Tôi mở to mắt nhìn, thật lâu mới phản ứng được, lập cập kéo vạt áo sơ mi đối cười nói tự nhiên: "A, cháu chào dì, dì tới rồi?"

Dì Tần hiển nhiên còn chưa có lấy lại tinh thần về hình ảnh nửa người nửa quỉ của tôi, sững sờ gật đầu đáp; "Ưmh."

Tôi lúng túng xoa tóc, ra sức vuốt mấy sợi tóc mái đang vểnh ngược lên, dì Tần không lên tiếng ngược lại càng khiến cho tôi thêm khẩn trương. Tôi ngượng ngùng cười, miệng cũng bắt đầu trở nên cứng ngắc: "Cái đó, tối hôm qua cháu uống nhiều quá, chỉ là tá túc, tá túc thôi. Thật sự không phát sinh cái gì, ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ."

Dì Tần mím môi, trong mắt hình như mang theo ý cười, cuối cùng chậm rãi gật đầu nói: "Ừ, không vấn đề gì, đừng khẩn trương. Dì làm bữa sáng xong rồi, mau tắm rửa rồi tới đây ăn đi."

"A ——" tôi cũng vậy không còn nhớ tới việc uống nước nữa, ba chân bốn cẳng xông vào trong phòng của Cola. Sau đó nhảy phắt lên giường, đưa tay lay Lâm Cẩn Nam dậy: "Thối Cola, đừng ngủ nữa, mau dậy đi!"

Cola mở mắt ra nhìn tôi một cái, cuối cùng lại miễn cưỡng nhắm lại, đôi tay thuận thế giữ chặt thắt lưng của tôi, kéo về trên giường: "Ưmh, sao thế, trời sập xuống cũng đừng gọi tôi dậy."

". . . . . ."

Còn không phải là trời sập sao, tôi ở trong ngực cậu ấy vùng vẫy muốn ngồi dậy. Nhưng lại bị hai chân dài của cậu ta kẹp chặt, rất nhanh liền giống như bạch tuộc quấn chặt lấy người tôi, mặt chôn vào ngực tôi khẽ cọ cọ: "Ngoan, đừng làm rộn, tôi mệt lắm, để cho tôi ngủ tiếp một lát."

Mệt mỏi mà tối hôm qua vẫn còn sức lực để giày vò tôi...tôi không cam lòng nhìn cậu ấy chằm chằm, gỡ tay của ai đó ra nói: "Cola, cậu hãy nghe tôi nói, a —— ưmh ——"

Môi Cola áp sát vào, hơi thở nóng bỏng phả vào trên mặt tôi, đầu lưỡi bá đạo lại cậy mạnh ngang ngược khuấy đảo. Lời chưa kịp nói, đã bị cậu ấy cắn nuốt hết. Đầu lưỡi của cậu ấy liếm láp cánh môi của tôi, rồi lại quấn lấy đầu lưỡi của tôi từ từ gây hấn.

Toàn thân tôi như nhũn ra, bị cậu ấy hôn đỏ bừng cả khuôn mặt. Tay của cậu ấy rất nhanh liền dò vào trong áo sơ mi của tôi, vậy duy nhất có thể chống đỡ , đầu ngón tay không chậm trễ chút nào chen vào trong cơ thể tôi.

Cả người chợt cứng đờ, cũng nhớ ra dì Tần vẫn còn ở phòng khách. Lại ưmh ưmh mà nói không ra lời, tay chân ra sức giãy giụa lại bị cậu ấy mạnh mẽ khắc chế, còn cười gặm cắn môi tôi nói: "Vờ tha để bắt thật? Học được không tệ, lần sau chúng ta sẽ chơi trò khác ."

Mắt của tôi trở nên tối đi, cái đồ tinh trùng lên não nhà cậu mau chết đi. Tay chân loạn xạ giữ lại cái tay không đứng đắn, lại còn bị ngón tay của cậu ấy làm cho run rẩy một hồi, nói chuyện cũng thở hổn hển: "Này, Cola, dì ở ngoài. . . . . ."



Nhưng tên sắc lang kia lại bắt đầu hôn tôi, mẹ nó, rốt cuộc có để cho người ta nói hết câu hay không? ! Muốn tôi chết ngẹn sao.

Theo đúng tác phong tôi liền hung hăng cắn vào lưỡi của cậu ấy, làm cho người nó đó đau đến suýt xoa, từ từ thối lui khỏi môi của tôi .

Nhìn vẻ mặt âm trầm kia, tôi liền ra vẻ tức giận lấy gối đầu ném vào trong ngực cậu ta: "Cậu là chó con sao? Suốt ngày hôn với chả hít.".

Cậu ấy lại ném chiếc gối lên giường, dửng dưng nằm xuống, hai cánh tay kê vào sau gáy, mắt nheo lại nhìn tôi nói: "Không phải do cậu sáng sớm tới trêu chọc tôi hay sao, phải biết đàn ông buổi sáng tinh lực dồi dào thế nào chứ, làm sao mà chịu được cám dỗ."

Người nào trêu chọc người nào chứ! Là ai hấp dẫn ai chứ! !Hừ!!!

Tôi nhìn những cơ bụng bền chắc lộ ra bên ngoài của ai kia, hung hăng sử dụng ánh mắt tố cáo. Ăn ốc nói mò sẽ bị bạo hoa cúc đấy!

Tôi cầm lấy quần của mình đưa lưng về phía cậu ấy bắt đầu mặc: "Mau dậy đi, dì Tần ——"

Lâm Cẩn Nam khốn kiếp, tôi lại bị cậu ấy đẩy lên trên giường, sau đó nắm lấy eo tôi thật chặt, không cho tôi một cơ hội nào để nói, liền điên cuồng hôn lên môi của tôi. Ngón tay thon dài của cậu ấy từ từ tháo những chiếc cúc áo sơ mi ra, một cái tay khác không nhanh không chậm phủ lên trước ngực tôi.

Rốt cuộc cậu ta có bao nhiêu đói khát chứ? Khốn kiếp! Tôi vội nghiêng mặt sang một bên khước từ, mỗi lần định thốt lên hai tiếng dì Tần thì lại bị cậu nuốt xuống, ba phen mấy bận như vậy tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, giằng co lâu như thế dì Tần không nghĩ lung tung cũng không được.

Cola lại giống hệt như con chó nhỏ ra sức gặm cục xương của mình, ở trên cần cổ tôi dày đặc những dấu dâu tây, tôi vô lực đẩy cậu ấy ra: "Gặm đủ chưa, bây giờ tôi mới phát hiện ra cậu giống y như con chíp bông nhà tôi, gặm mãi mà vẫn chưa xong."

Lâm Cẩn Nam buông tôi ra, cười đấy ẩn ý, từ từ cài lại áo giúp tôi: "Được rồi, mau đi ra đi, cháo mẹ tôi nấu không phải cậu vẫn thích ăn nhất sao?"

Tôi sững sờ, không ngờ rằng cậu ta đã sớm biết dì Tần ở bên ngoài? ! Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, tôi nheo nheo mắt, lại gần đe dọa: "Nói, có phải cậu cố ý gọi dì Tần tới đây hay không?". Thảo nào tôi lại cảm thấy là lạ? Bình thường dì Tần rất ít tới nhà trọ này, hơn nữa hôm nay còn là Chủ nhật, dì ấy cũng không phải đi làm?

Cola tỏ vẻ vô tội cong cong khóe môi, rồi giơ tay sờ sờ tóc mái đang vểnh lên của tôi: "Không phải lo cho cậu tối hôm qua quá mệt mỏi, lại không mang theo quần áo để tắm rửa, nên mới cố ý bảo người giúp việc đưa tới. Ai ngờ mẹ tôi lại đích thân tới đây. . . . . ."

Nhìn vẻ mặt chân thành, kèm theo nụ cười vừa dịu dàng lại vừa hiền lành của ai kia, tôi thật sự không tiện phát tác, nhưng lại vẫn cảm thấy là lạ chỗ nào. Tôi ngượng ngùng cúi đầu nói: "Nhưng, bị mẹ cậu bắt gặp như vậy ——" Có phải dì Tần sẽ cảm thấy tôi rất tùy tiện hay không? Theo như sự kiện đã xảy ra trước đây khẳng định bọn họ sẽ có thành kiến đối với tôi, hiện tại lại lưu lại ấn tượng như vậy. . . . . . Vậy thì tương lai của tôi và Cola phải làm sao?.

"Đừng có đoán mò, tư tưởng của mẹ tôi so với cậu còn tiến bộ hơn nhiều."

Lúc này cậu ấy đã cầm lấy quần áo ở nhà mặc vào người, tôi thì vẫn đang xuất thần, bức rứt xoắn xoắn vạt áo. Thật là mất hết cả mặt mũi rồi, nào có lần đầu tiên cùng bạn trai ML(Make love) liền bị mẹ chồng tương lai bắt ngay tại trận thế này?

Tôi buồn buồn ai oán nói: "Cậu cố ý có đúng hay không, dẫn tôi về nhà, đã thế mới sáng sớm còn gọi cho dì ấy tới bắt gian. Cố ý để cho mẹ cậu biết quan hệ của chúng ta, để tôi không thể ăn vạ được hả."

Động tác mặc quần áo của Cola dừng mất một giây, tiếp đó vẻ mặt vẫn như bình thường, đưa tay lên cào cào tóc của mình, ý vị không rõ nhìn tôi cười hỏi: "Bắt gian? Có phải cậu đã mơ mộng hơi quá rồi không? Tối hôm qua cũng không biết là người nào, nôn mửa trên xe taxi, lại còn la hét muốn muốn đến thành phố S thị, kết quả là vừa ra khỏi thành phố N, mặt của tài xế taxi cũng liền xanh mét. Dịch Mộ Tranh, tôi thật sự không ngờ, lúc say rượu cậu lại phá phách như vậy."

Tôi mơ mơ hồ hồ cũng có chút ấn tượng, còn nhớ rõ mặt anh tài xế xanh mét, Cola phải dốc hết tiền túi ra mới coi như xong chuyện. Thế là hai tên quỷ nghèo kiết xác chúng tôi bị đuổi xuống xe chỉ có thể đi bộ về nhà.

Nhà của Cola tuy gần trường học, nhưng lúc đó tôi say rượu không biết trời đất, xác thực cậu ấy vác tôi về được đến đây cũng rất cực khổ.

Tôi quyệt miệng, yên lặng buồn bã, thế nào mà cứ hơi dính đến Lâm Cẩn Nam thì thanh danh của tôi lại dấy bẩn như vậy. Lần trước là ở trường học, lần này lại ở trước mặt của phụ huynh cũng hoàn toàn hóa thành yêu ma quỷ quái. Bản thân tôi trước mặt bố mẹ Cola đoán chừng đã hoàn toàn phá hỏng hình tượng của mình rồi.

Cola mặc quần áo tử tế, ngồi ở trước mặt của tôi, chuyên chú nhìn tôi chằm chằm: "Tôi nói này, không phải cậu ở đây để đắm chìm vào khoảng thời gian thiếu nữ không đáng nhớ kia đâu, yên tâm đi, tôi sẽ phụ trách."



Mặc dù đang cười, nhưng trong mắt của ậu ấy lóe lên kỳ vọng không hề che giấu chút nào.

Tôi âm thầm thở dài, đồ ngốc, cậu thật sự sợ tôi đổi ý như vậy sao? Thì ra là cảm giác an toàn của cậu ấy lại ít đến đáng thương. Cho nên mới sáng sớm đã gọi dì Tần tới, chỉ vì muốn tôi không có cơ hội đổi ý? Nhìn cậu ngây thơ lại vụng về diễn xiếc như vậy, bỗng nhiên tôi rất cảm động, trong lòng lại có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời sắp tràn ra.

Tôi mím môi, vùi đầu vào lồng ngực của cậu ấy, khẽ cười nói: "Vậy thì tôi quyết định, hạnh phúc nửa đời sau của mình sẽ giao lại cho cậu. Nếu cậu mà dám vứt bỏ tôi...thì tôi liền thiến cậu , để cho cậu biến thành nhân viên công vụ ở cổ đại."

Nhịp tim của Cola đập rất nhanh, hai cánh tay ôm lấy tôi cứng ngắc. Có lẽ không ngờ tới tôi sẽ phản ứng như thế, cậu ấy không chắc chắn còn hỏi lại: "Cậu nói là ‘ tính phúc ’ hay là ‘ hạnh phúc ’?"

Tôi ngồi dậy, cả khuôn mặt đỏ bừng, ghé vào bên tai của cậu ấy lớn tiếng nói: "Ngu ngốc! Đương nhiên là hạnh phúc rồi..., nếu là tính phúc, phải là nửa thân dưới, không phải nửa đời sau, còn nữa, tôi đang tìm bạn trai, chứ không phải đang tìm bạn giường! !"

Cola ngây ngốc nhìn tôi, sững sờ, cuối cùng lẩm bẩm nói: "Quả cam, cậu ...cậu lặp lại lần nữa."

Tôi cúi đầu, dựa vào lồng ngực của cậu ấy nói thầm: "Không nói, tôi không phải là Repeater."

Cola ôm lấy tôi thật chặt, ở bên tai tôi dịu dàng nói nhỏ: "Ngoan, nói lại lần nữa đi?"

Nhìn hai mắt kích động tỏa sáng không che giấu được vui sướng của người nào đó, nhất thời tôi cũng bị không khí ấm áp bao quanh. Tôi vòng tay lên cổ cậu ấy, nhẹ nhàng hôn,rồi nói từng chữ từng chữ rõ ràng: "Lâm Cẩn Nam, tôi yêu cậu, chúng ta sẽ ở bên nhau, tôi không đổi ý cũng không hối hận. Mặc kệ là hạnh phúc hay là tính phúc, chỉ có cậu. . . . . mới có thể cho tôi.".

Cửa ken két bị đẩy ra, vẻ mặt của hai đứa tôi ngưng trệ ở khóe môi.

Dì Tần hơi sửng sốt, cuối cùng liến ho một tiếng nói: "Khụ, mặc kệ hạnh phúc hay là tính phúc, trước tiên cần phải ăn cơm no mới có hơi sức được đúng không?"

". . . . . ."

*

Dì Tần ở trong cảm nhận của tôi vẫn luôn đại biểu cho hiền thê lương mẫu đại biểu, cho nên khi nghe bà nói ra một câu kinh thiên động địa như vậy tôi liền ngẩn ra mất một lúc. Cho nên khi ngồi bên bàn ăn tôi vẫn không dám ngước mắt lên nhìn bà.

Dùng bữa xong, tôi chen vào bếp giúp bà rửa chén, dì Tần cười cười đẩy tôi ra ngoài, cuối cùng thần thần bí bí ở bên tai tôi nói một câu: "Lúc nào khuyên nhủ Cola giúp dì, rảnh rỗi về thăm nhà một chuyến. Cha của nó, rất nhớ nó ."

Tôi có chút ngoài ý muốn, từ khi nào quan hệ cha con của Cola cùng với chú Lâm lạ trở nên xa lạ như thế? Tôi còn muốn truy hỏi nữa, nhưng Cola đứng ở cửa bếp gọi to: "Dịch Mộ Tranh, thay quần áo nhanh lên, cẩn thận muộn học đấy."

"Oh ——"

Tôi nghi ngờ liếc nhìn dì Tần muốn nói lại thôi, xoay người đi vào phòng ngủ thay quần áo. Vừa nhìn thấy quần áo của mình, tôi liền trợn tròn mắt, rồi quay sang nhìn nhìn Lâm Cẩn Nam, cuối cùng dùng giọng nói vùng vẫy giãy chết hỏi: "Quần áo này, chẳng lẽ mang từ nhà tôi tới đây thật?"

Cola đi đến gần, trên mặt có chút không tự nhiên: "Cái đó. . . . . . Ai bảo cậu vẫn kỳ cục như thế, vì muốn cắt đứt hoàn toàn ý niệm thay đổi của cậu. Cho nên. . . . . ." Cậu ấy ho khan một tiếng, lỗ tai cũng đỏ lên: "Hiện tại đoán chừng cả nhà họ Dịch đều biết tối hôm qua chúng ta đã xảy ra chuyện gì ——"

Nét mặt của tôi trong nháy mắt liền hóa đá, nứt toác, cuối cùng rầm rầm vỡ tan rồi rơi đầy đất. Sao cuộc đời tôi lại luôn gặp phải những người phúc hắc như thế, bị Trà Xanh lấn áp tính kế 21 năm, làm sao đến lúc tìm được bạn trai cũng phải bị tính toán?

Cuộc sống này không có cách nào vượt qua nổi rồi ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vẫn Còn Vương Vấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook