Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào
Chương 24
Wolf
22/09/2024
Âu Dương Thần và Bách Điền đã tìm kiếm và săn lùng tin tức của Triệu Thế Vỹ rất lâu cuối cùng cũng lần ra được dấu vết của hắn.
"Ở đâu?"
"Cậu ta vừa đáp xuống sân bay một tiếng trước."
"Theo sát hắn ta, có tin tức gì báo tôi biết."
"Rõ."
Bách Điền quả thật là một cánh tay đắc lực của Âu Dương Thần, là một trợ lý toàn năng có thể xử lý chu toàn mọi việc liên quan đến Âu Dương Thần.
Tin tức Triệu Thế Vỹ trở về nước khiến Âu Dương Thần rơi vào trầm tư. Không phải anh sợ hắn ta nhưng điều anh để tâm là sự an nguy của cha con Triệu Vy Vân. Lần này hắn ta về nước chắc hẳn là muốn cứu Thục Tâm và trả thù cha con Triệu Vy Vân.
Anh đắn đo mãi cuối cùng quyết định không nói cho cô biết chuyện này kẻo cô lại lo lắng, thay vào đó anh sẽ cho người theo âm thầm bảo vệ cô.
Triệu Phong được xuất viện về ở Triệu gia, Triệu Vy Vân cũng chủ động giảm bớt công việc để có thời gian chăm sóc ông. Công việc ở Triệu thị hầu như do Triệu Vy Vân điều hành, ông lui về dưỡng già, ở sau hướng dẫn Triệu Vy Vân.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi Bách Điền thông báo tin tức về Triệu Thế Vỹ trở về nước nhưng dường như hắn ta không hề có bất cứ hành động nào. Trời càng bình yên thì Âu Dương Thần lại càng lo sợ về một trận cuồng phong không xa trong tương lai, bởi người ta vẫn hay nói 'trước khi cơn bão xảy ra thì bầu trời thương rất bình yên'.
Suy đi tính lại thì chỉ có để cô về sống cùng anh, anh trực tiếp bảo vệ cô anh mới yên tâm.
"Hay là... em dọn về sống cùng anh có được không?" Âu Dương Thần đề nghị.
"Sao tự nhiên anh lại muốn em về sống cùng anh?"
"Chẳng sao cả, tự nhiên muốn sống cùng em thế thôi."
"Thế anh sang Triệu gia ở đi, em cũng không ngại chia cho anh một phòng đâu."
"Em không cho anh danh phận đã đòi bắt anh về Triệu gia ở?"
"Thế nào? Anh không đồng ý sao?"
"Có, anh đồng ý."
Triệu Vy Vân khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Cái con người này, trở nên dễ thỏa hiệp như vậy từ lúc nào thế.
"Em lại đang nghĩ xấu anh cái gì đấy."
"Không. Bạn trai em mười điếm."
"Thế có thưởng cho anh gì không?"
Lần này, không đợi Âu Dương Thần đề nghị, Triệu Vy Vân đã nhanh chóng hôn lên môi anh, nhưng cũng chỉ là một nụ hôn chuồng chuồng lướt hoàn toàn không thể thỏa mãn được Âu Dương Thần. (*
"Chỉ như vậy?"
"บ."
"Em... keo kiệt."
Âu Dương Thần bỏ ra ngoài đánh cờ với Triệu lão gia, để lại Triệu Vy Vân trong nhà.
"Ơ hay, Âu Dương Thần."
Đàn ông đúng là những đứa trẻ con to xác, chỉ nhiêu đó thôi cũng đã giận.
"Vú đang chuẩn bị bữa tối sao?"
"Con có muốn làm thử không?"
"Con phụ vú một tay nhé?"
"Được."
Bên ngoài, Triệu lão gia cùng Âu Dương Thần cùng nhau đánh cờ, cùng nhau trò chuyện, giữa họ dường như chẳng hề có khoảng cách tuổi tác, cứ như hai người bạn mà tâm sự cùng nhau.
Bên trong, Triệu Vy Vân cùng bà vú đang tất bật chuẩn bị bữa tối. Triệu Vy Vân rất hiếm khi vào bếp nên vẫn còn hơi vụng về, đa phần chỉ có thể phụ những việc như lặt rau, thái nguyên liệu,....
"Ba với anh vào dùng cơm tối." Triệu Vy Vân nhìn thấy hai người đang mải mê nói chuyện liền cất giọng gọi ra.
"Được rồi, ba vào ngay đây."
"Vào ăn cơm thôi con." Triệu lão gia vừa nói với Âu Dương Thần vừa đưa tay xếp gọn những quân cờ vào một góc.
"Dạ."
"Xem hai người kìa, không khác gì một đôi bạn già, mê đánh cờ đến nỗi quên cả cơm tối."
"Ai nói với em là quên chứ? Ba với anh đang đợi em gọi đấy."
"Không giận nữa sao?"
"Giận chứ. Nhưng phải ăn cơm em nấu để có sức giận tiếp."
"Vậy thì phải khiến anh thất vọng rồi, cơm tối là vú nấu, không phải em."
"Không sao. Cũng may là vú nấu chứ nếu là em thì anh lo cho an nguy của cái bụng của anh lắm em ạ."
Triệu Vy Vân đưa tay nhéo bên hông anh khiến Âu Dương Thần nhăn mặt vì đau: "Anh muốn chết có phải không?"
"Vào ăn cơm thôi kẻo ba đợi."
Triệu Phong đã an vị ở bàn ăn nhưng đôi trẻ vẫn mãi mê cà khịa nhau mà mãi vẫn chưa chịu vào dùng cơm.
"Mời ba, mời anh ăn cơm."
"Mời cả nhà dùng cơm ạ."
"Ơ thế hai đứa cũng ăn cơm ạ? Ba tưởng hai đứa no rồi chứ?" Triệu Phong cất giọng nhưng gương mặt vẫn tỉnh bơ.
"Tụi con đã ăn gì đâu mà no ba."
"Thấy hai đứa phát cơm chó sớm giờ, ta tưởng hai đứa no rồi chứ."
Triệu Vy Vân hiểu ra, thì ra người ba yêu quý của cô lại đang cà khịa cô cơ đấy.
"Ba à, tụi con phát cơm chó thì người no là ba và mọi người mới phải."
Âu Dương Thần ở lại Triệu gia dùng cơm xong anh cũng chào tạm biệt cả nhà để về nhà chính
"Ơ thế anh không ở lại à?"
"Hửm?"
"Không phải anh bảo sẽ ở lại Triệu gia sao? Sao bây giờ lại về rồi. Em còn cất công chọn cho anh một căn phòng lớn thế mà anh lại về à?"
Âu Dương Thần biết cô nhóc lại cà khia mình, chỉ khẽ cười: "Em không cho anh danh phận, anh không ở đâu.
"Ở đâu?"
"Cậu ta vừa đáp xuống sân bay một tiếng trước."
"Theo sát hắn ta, có tin tức gì báo tôi biết."
"Rõ."
Bách Điền quả thật là một cánh tay đắc lực của Âu Dương Thần, là một trợ lý toàn năng có thể xử lý chu toàn mọi việc liên quan đến Âu Dương Thần.
Tin tức Triệu Thế Vỹ trở về nước khiến Âu Dương Thần rơi vào trầm tư. Không phải anh sợ hắn ta nhưng điều anh để tâm là sự an nguy của cha con Triệu Vy Vân. Lần này hắn ta về nước chắc hẳn là muốn cứu Thục Tâm và trả thù cha con Triệu Vy Vân.
Anh đắn đo mãi cuối cùng quyết định không nói cho cô biết chuyện này kẻo cô lại lo lắng, thay vào đó anh sẽ cho người theo âm thầm bảo vệ cô.
Triệu Phong được xuất viện về ở Triệu gia, Triệu Vy Vân cũng chủ động giảm bớt công việc để có thời gian chăm sóc ông. Công việc ở Triệu thị hầu như do Triệu Vy Vân điều hành, ông lui về dưỡng già, ở sau hướng dẫn Triệu Vy Vân.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi Bách Điền thông báo tin tức về Triệu Thế Vỹ trở về nước nhưng dường như hắn ta không hề có bất cứ hành động nào. Trời càng bình yên thì Âu Dương Thần lại càng lo sợ về một trận cuồng phong không xa trong tương lai, bởi người ta vẫn hay nói 'trước khi cơn bão xảy ra thì bầu trời thương rất bình yên'.
Suy đi tính lại thì chỉ có để cô về sống cùng anh, anh trực tiếp bảo vệ cô anh mới yên tâm.
"Hay là... em dọn về sống cùng anh có được không?" Âu Dương Thần đề nghị.
"Sao tự nhiên anh lại muốn em về sống cùng anh?"
"Chẳng sao cả, tự nhiên muốn sống cùng em thế thôi."
"Thế anh sang Triệu gia ở đi, em cũng không ngại chia cho anh một phòng đâu."
"Em không cho anh danh phận đã đòi bắt anh về Triệu gia ở?"
"Thế nào? Anh không đồng ý sao?"
"Có, anh đồng ý."
Triệu Vy Vân khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Cái con người này, trở nên dễ thỏa hiệp như vậy từ lúc nào thế.
"Em lại đang nghĩ xấu anh cái gì đấy."
"Không. Bạn trai em mười điếm."
"Thế có thưởng cho anh gì không?"
Lần này, không đợi Âu Dương Thần đề nghị, Triệu Vy Vân đã nhanh chóng hôn lên môi anh, nhưng cũng chỉ là một nụ hôn chuồng chuồng lướt hoàn toàn không thể thỏa mãn được Âu Dương Thần. (*
"Chỉ như vậy?"
"บ."
"Em... keo kiệt."
Âu Dương Thần bỏ ra ngoài đánh cờ với Triệu lão gia, để lại Triệu Vy Vân trong nhà.
"Ơ hay, Âu Dương Thần."
Đàn ông đúng là những đứa trẻ con to xác, chỉ nhiêu đó thôi cũng đã giận.
"Vú đang chuẩn bị bữa tối sao?"
"Con có muốn làm thử không?"
"Con phụ vú một tay nhé?"
"Được."
Bên ngoài, Triệu lão gia cùng Âu Dương Thần cùng nhau đánh cờ, cùng nhau trò chuyện, giữa họ dường như chẳng hề có khoảng cách tuổi tác, cứ như hai người bạn mà tâm sự cùng nhau.
Bên trong, Triệu Vy Vân cùng bà vú đang tất bật chuẩn bị bữa tối. Triệu Vy Vân rất hiếm khi vào bếp nên vẫn còn hơi vụng về, đa phần chỉ có thể phụ những việc như lặt rau, thái nguyên liệu,....
"Ba với anh vào dùng cơm tối." Triệu Vy Vân nhìn thấy hai người đang mải mê nói chuyện liền cất giọng gọi ra.
"Được rồi, ba vào ngay đây."
"Vào ăn cơm thôi con." Triệu lão gia vừa nói với Âu Dương Thần vừa đưa tay xếp gọn những quân cờ vào một góc.
"Dạ."
"Xem hai người kìa, không khác gì một đôi bạn già, mê đánh cờ đến nỗi quên cả cơm tối."
"Ai nói với em là quên chứ? Ba với anh đang đợi em gọi đấy."
"Không giận nữa sao?"
"Giận chứ. Nhưng phải ăn cơm em nấu để có sức giận tiếp."
"Vậy thì phải khiến anh thất vọng rồi, cơm tối là vú nấu, không phải em."
"Không sao. Cũng may là vú nấu chứ nếu là em thì anh lo cho an nguy của cái bụng của anh lắm em ạ."
Triệu Vy Vân đưa tay nhéo bên hông anh khiến Âu Dương Thần nhăn mặt vì đau: "Anh muốn chết có phải không?"
"Vào ăn cơm thôi kẻo ba đợi."
Triệu Phong đã an vị ở bàn ăn nhưng đôi trẻ vẫn mãi mê cà khịa nhau mà mãi vẫn chưa chịu vào dùng cơm.
"Mời ba, mời anh ăn cơm."
"Mời cả nhà dùng cơm ạ."
"Ơ thế hai đứa cũng ăn cơm ạ? Ba tưởng hai đứa no rồi chứ?" Triệu Phong cất giọng nhưng gương mặt vẫn tỉnh bơ.
"Tụi con đã ăn gì đâu mà no ba."
"Thấy hai đứa phát cơm chó sớm giờ, ta tưởng hai đứa no rồi chứ."
Triệu Vy Vân hiểu ra, thì ra người ba yêu quý của cô lại đang cà khịa cô cơ đấy.
"Ba à, tụi con phát cơm chó thì người no là ba và mọi người mới phải."
Âu Dương Thần ở lại Triệu gia dùng cơm xong anh cũng chào tạm biệt cả nhà để về nhà chính
"Ơ thế anh không ở lại à?"
"Hửm?"
"Không phải anh bảo sẽ ở lại Triệu gia sao? Sao bây giờ lại về rồi. Em còn cất công chọn cho anh một căn phòng lớn thế mà anh lại về à?"
Âu Dương Thần biết cô nhóc lại cà khia mình, chỉ khẽ cười: "Em không cho anh danh phận, anh không ở đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.