Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào
Chương 5
Wolf
17/09/2024
Có được sự đồng ý của Triệu Vy Vân, Nghi Văn hớn hở ra mặt, cô tức tốc chuẩn bị mọi thứ để Triệu Vy Vân nổi bật nhất vào sự kiện tối nay, chỉ có như vậy thì bạn cô mới có được sự chú ý của tên ác ma Âu Dương Thần.
Cả hai cô gái cùng nhau chọn quần áo, có vẻ như lần này Triệu Vy Vân đã hạ quyết tâm cua đổ Âu Dương Thần bằng mọi cách.
Nghi Văn nhìn chiếc váy đang được mặc trên người ma nơ canh rồi lại nhìn Triệu Vy Vân: “Cậu mặc cái này đi. Có vẻ rất hợp với dáng của cậu. Thử xem.”
“Cái này sao? Hình như hơi hở thì phải.”
“Hở cái gì mà hở. Đẹp khoe xấu che.”
Thấy Triệu Vy Vân vẫn đang chần chừ, Nghi Văn liền nhanh chóng lấy chiếc váy xuống, dúi vào tay cô: “Tin mình, cậu mặc cái này chắc chắn đẹp.”
“Nhưng mà...”
“Nào, thử mau.”
“Đợi tí, cái đồ hung dữ.”
Triệu Vy Vân phụng phịu ôm lấy chiếc váy đi vào phòng thử đồ.
Nghi Văn thấy cô mãi vẫn chưa chịu ra liền lên tiếng: “Triệu Vy Vân, cậu ngủ gục trong đó đấy à. Làm gì mà lâu thế.”
Thấy Triệu Vy Vân vẫn im thin thít không một tiếng động, Nghi Văn chẳng nói chẳng rằng xông thẳng vào phòng thử đồ.
Nghi Văn đứng hình vài giây khi nhìn thấy Vy Vân trong chiếc váy: “Đẹp, mười điểm. Không nói nhiều, duyệt bộ này.”
“Cậu ngại cái gì chứ. Đẹp thế còn gì.”
“Nào xoay một vòng tớ xem xem.”
Triệu Vy Vân chậm chạp xoay một vòng cho Nghi Văn xem vừa lên tiếng: “Ổn không?”
“Không.”
“Hả.”
“Rất ổn là đằng khác.”
“Bình thường tớ thấy cậu cũng rất gì và này nọ cơ mà, sao bây giờ lại rụt rè thế. Mạnh dạn lên xem nào.”
“Cậu thì kinh rồi.”
“Quá khen, quá khen.”
Nghi Văn chắc chắn khi Triệu Vy Vân xuất hiện tại sự kiện với bộ váy này sẽ thu hút được rất nhiều người và cô hy vọng Âu Dương Thần không phải là ngoại lệ.
Buổi tiệc diễn ra tại khu resort phía Nam của Việt Bân cùng Tập đoàn của anh ta, đây là lễ khánh thành khu resort mới, đánh dấu bước phát triển nhảy vọt của tập đoàn của Việt Bân. Âu Dương Thần với tư cách là bạn thân của Việt Bân ở sự kiện lần này cũng là điều dễ hiểu. Có lẽ, Âu Dương Thần chúc mừng là một nhưng đến để xem ‘món quà’ cá cược của mình là mười.
Triệu Vy Vân và Nghi Văn cũng nhanh chóng có mặt, cả hai dùng thiệp mời của ba Nghi Văn, trót lọt đi vào bên trong hội trường. Ánh mắt của Nghi Văn liên tục nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.
“Cậu tìm ai à?” Triệu Vy Vân cất giọng hỏi.
“Không, tớ chỉ xem xung quanh thôi. Sự kiện lần này đúng là hoành tráng, khách mời toàn là những doanh nhân thành đạt, có tiếng trên thương trường.”
“Cậu nói có thừa không vậy. Việt Bân anh ta là doanh nhân thì đương nhiên bạn bè và các đối tác của anh ta cũng không phải dạng tầm thường rồi. Cậu không nghe câu người giàu thường hay đi chung với nhau à?”
“Cũng phải.”
“Mà này, tớ nghe nói sự kiện lần này kiểm tra an ninh rất chặt, không có thiệp mời sẽ không được vào trong. Cậu lấy đâu ra tấm thiệp này thế? Ăn trộm?”
“Đùa, tớ mà phải ăn trộm á? Thiệp này của ba tớ, ông ấy đi công tác nên tớ đi thay. Hợp lý thế còn gì?”
“Ồ, có phải như vậy không?”
“Phải hay không thì giờ cũng đã có mặt ở đây rồi, cậu nghĩ nhiều làm gì?”
“Đi, dạo một vòng tìm ‘nhà đầu tư’ cho cậu.” Nghi Văn vừa nói vừa kéo tay Triệu Vy Vân đi vào dòng người tấp nập của bữa tiệc.
“Cậu nói cứ như tớ đi tìm trai bao thế? Nghe rẻ rúng thật sự.”
“Trai bao? Trai bao mà như Âu Dương Thần thì cũng không tồi đâu bà cô của tôi ạ.”
“Nhớ cho kỹ, hôm nay cậu phải săn được Âu Dương Thần.”
“Biết rồi.”
“Biết rồi thì tốt. Đi thôi.”
“Đi đâu chứ?”
“Đi tìm Âu Dương Thần cho cậu chứ còn đi đâu nữa. Nhanh lên.”
Hai cô gái nhỏ nhanh chóng len lỏi vào dòng người, tìm một vị trí tương đối đẹp để có thể quan sát xung quanh.
Các khách mời cũng có mặt đông đủ, bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu ngay sau đó.
“Xin chào tất cả các vị quan khách, cảm ơn tất cả mọi người đã dành thời gian quý báu của mình để có mặt ngày tại đây. Một lần nữa, Việt Bân tôi xin chân thành cảm ơn sự yêu quý của tất cả mọi người dành cho buổi lễ khánh thành hôm nay.”
Việt Bân đang thao thao bất tuyệt phát biểu thì bên dưới hai cô gái nhỏ vẫn đang liên tục tìm kiếm hình bóng của ai đó nhưng mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Không phải cậu bảo Âu Dương Thần cũng đến sao? Người đâu rồi?”
“Việt Bân là bạn thân của anh ta nên sự kiện lần này chắc chắn anh ta sẽ tham dự. Huống hồ chi...”
“Huống hồ chi cái gì?”
“Không có gì? Cậu đợi thêm tí nữa đi.”
“Không phải ban sáng còn sợ sệt sao? Bây giờ lại đối ý? Nhà cậu bán bánh tráng đấy à?”
“Không phải cậu nói chỉ có Âu Dương Thần mới giúp được tớ à? Nếu tớ không làm chắc là đến bánh tráng cũng không có để mà lật.”
“Tốt.”
“Nhưng mà tin tức của cậu có chuẩn không đấy? Không phải Việt Bân anh ta vừa bảo khách mời đã có mặt đông đủ sao? Chắc là Âu Dương Thần không đến đâu.”
“Cậu không tin tưởng tớ à? Tớ bảo đến là đến cơ mà, đợi thêm một chút.”
Triệu Vy Vân và Nghi Văn đang dáo dác nhìn xung quanh thì một giọng nói có vẻ khá quen thuộc, hờ hững rơi trên đỉnh đầu của cô gái nhỏ.
“Cô tìm tôi à?”
Cả hai cô gái cùng nhau chọn quần áo, có vẻ như lần này Triệu Vy Vân đã hạ quyết tâm cua đổ Âu Dương Thần bằng mọi cách.
Nghi Văn nhìn chiếc váy đang được mặc trên người ma nơ canh rồi lại nhìn Triệu Vy Vân: “Cậu mặc cái này đi. Có vẻ rất hợp với dáng của cậu. Thử xem.”
“Cái này sao? Hình như hơi hở thì phải.”
“Hở cái gì mà hở. Đẹp khoe xấu che.”
Thấy Triệu Vy Vân vẫn đang chần chừ, Nghi Văn liền nhanh chóng lấy chiếc váy xuống, dúi vào tay cô: “Tin mình, cậu mặc cái này chắc chắn đẹp.”
“Nhưng mà...”
“Nào, thử mau.”
“Đợi tí, cái đồ hung dữ.”
Triệu Vy Vân phụng phịu ôm lấy chiếc váy đi vào phòng thử đồ.
Nghi Văn thấy cô mãi vẫn chưa chịu ra liền lên tiếng: “Triệu Vy Vân, cậu ngủ gục trong đó đấy à. Làm gì mà lâu thế.”
Thấy Triệu Vy Vân vẫn im thin thít không một tiếng động, Nghi Văn chẳng nói chẳng rằng xông thẳng vào phòng thử đồ.
Nghi Văn đứng hình vài giây khi nhìn thấy Vy Vân trong chiếc váy: “Đẹp, mười điểm. Không nói nhiều, duyệt bộ này.”
“Cậu ngại cái gì chứ. Đẹp thế còn gì.”
“Nào xoay một vòng tớ xem xem.”
Triệu Vy Vân chậm chạp xoay một vòng cho Nghi Văn xem vừa lên tiếng: “Ổn không?”
“Không.”
“Hả.”
“Rất ổn là đằng khác.”
“Bình thường tớ thấy cậu cũng rất gì và này nọ cơ mà, sao bây giờ lại rụt rè thế. Mạnh dạn lên xem nào.”
“Cậu thì kinh rồi.”
“Quá khen, quá khen.”
Nghi Văn chắc chắn khi Triệu Vy Vân xuất hiện tại sự kiện với bộ váy này sẽ thu hút được rất nhiều người và cô hy vọng Âu Dương Thần không phải là ngoại lệ.
Buổi tiệc diễn ra tại khu resort phía Nam của Việt Bân cùng Tập đoàn của anh ta, đây là lễ khánh thành khu resort mới, đánh dấu bước phát triển nhảy vọt của tập đoàn của Việt Bân. Âu Dương Thần với tư cách là bạn thân của Việt Bân ở sự kiện lần này cũng là điều dễ hiểu. Có lẽ, Âu Dương Thần chúc mừng là một nhưng đến để xem ‘món quà’ cá cược của mình là mười.
Triệu Vy Vân và Nghi Văn cũng nhanh chóng có mặt, cả hai dùng thiệp mời của ba Nghi Văn, trót lọt đi vào bên trong hội trường. Ánh mắt của Nghi Văn liên tục nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.
“Cậu tìm ai à?” Triệu Vy Vân cất giọng hỏi.
“Không, tớ chỉ xem xung quanh thôi. Sự kiện lần này đúng là hoành tráng, khách mời toàn là những doanh nhân thành đạt, có tiếng trên thương trường.”
“Cậu nói có thừa không vậy. Việt Bân anh ta là doanh nhân thì đương nhiên bạn bè và các đối tác của anh ta cũng không phải dạng tầm thường rồi. Cậu không nghe câu người giàu thường hay đi chung với nhau à?”
“Cũng phải.”
“Mà này, tớ nghe nói sự kiện lần này kiểm tra an ninh rất chặt, không có thiệp mời sẽ không được vào trong. Cậu lấy đâu ra tấm thiệp này thế? Ăn trộm?”
“Đùa, tớ mà phải ăn trộm á? Thiệp này của ba tớ, ông ấy đi công tác nên tớ đi thay. Hợp lý thế còn gì?”
“Ồ, có phải như vậy không?”
“Phải hay không thì giờ cũng đã có mặt ở đây rồi, cậu nghĩ nhiều làm gì?”
“Đi, dạo một vòng tìm ‘nhà đầu tư’ cho cậu.” Nghi Văn vừa nói vừa kéo tay Triệu Vy Vân đi vào dòng người tấp nập của bữa tiệc.
“Cậu nói cứ như tớ đi tìm trai bao thế? Nghe rẻ rúng thật sự.”
“Trai bao? Trai bao mà như Âu Dương Thần thì cũng không tồi đâu bà cô của tôi ạ.”
“Nhớ cho kỹ, hôm nay cậu phải săn được Âu Dương Thần.”
“Biết rồi.”
“Biết rồi thì tốt. Đi thôi.”
“Đi đâu chứ?”
“Đi tìm Âu Dương Thần cho cậu chứ còn đi đâu nữa. Nhanh lên.”
Hai cô gái nhỏ nhanh chóng len lỏi vào dòng người, tìm một vị trí tương đối đẹp để có thể quan sát xung quanh.
Các khách mời cũng có mặt đông đủ, bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu ngay sau đó.
“Xin chào tất cả các vị quan khách, cảm ơn tất cả mọi người đã dành thời gian quý báu của mình để có mặt ngày tại đây. Một lần nữa, Việt Bân tôi xin chân thành cảm ơn sự yêu quý của tất cả mọi người dành cho buổi lễ khánh thành hôm nay.”
Việt Bân đang thao thao bất tuyệt phát biểu thì bên dưới hai cô gái nhỏ vẫn đang liên tục tìm kiếm hình bóng của ai đó nhưng mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Không phải cậu bảo Âu Dương Thần cũng đến sao? Người đâu rồi?”
“Việt Bân là bạn thân của anh ta nên sự kiện lần này chắc chắn anh ta sẽ tham dự. Huống hồ chi...”
“Huống hồ chi cái gì?”
“Không có gì? Cậu đợi thêm tí nữa đi.”
“Không phải ban sáng còn sợ sệt sao? Bây giờ lại đối ý? Nhà cậu bán bánh tráng đấy à?”
“Không phải cậu nói chỉ có Âu Dương Thần mới giúp được tớ à? Nếu tớ không làm chắc là đến bánh tráng cũng không có để mà lật.”
“Tốt.”
“Nhưng mà tin tức của cậu có chuẩn không đấy? Không phải Việt Bân anh ta vừa bảo khách mời đã có mặt đông đủ sao? Chắc là Âu Dương Thần không đến đâu.”
“Cậu không tin tưởng tớ à? Tớ bảo đến là đến cơ mà, đợi thêm một chút.”
Triệu Vy Vân và Nghi Văn đang dáo dác nhìn xung quanh thì một giọng nói có vẻ khá quen thuộc, hờ hững rơi trên đỉnh đầu của cô gái nhỏ.
“Cô tìm tôi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.