Chương 45: Gió mây vần vũ kinh Long châu – Tám phương tập hợp.
Phong Hành Liệt
06/01/2016
Theo cầu thang sơn đỏ bằng gỗ Mộc Lan, ba người đã nhanh chóng lên đến lầu hai của tửu lâu. Tầng này của Phi Vân lâu phần lớn đều là nhã gian, còn trong sảnh là nơi dành cho những thực khách bình thường, Vân Cuồng vừa đặt chân lên tới nơi, đã không nhịn được cảm thấy kinh ngạc một trận.
Bước vào Chàm Trúc chi cảnh, năm giác quan của nàng nhanh nhạy, nhạy bén giống như đôi mắt thứ hai vậy, thậm chí so với đôi mắt thật sự còn có tác dụng hơn nhiều lắm, toàn bộ tầng lầu này đều được ý niệm của nàng nắm giữ rõ ràng. Cho nên điều khiến Vân Cuồng kinh ngạc chính là trong nhã gian Đến Nguyệt Khai Hoa có hơn mười cao thủ nội gia có võ nghệ cao cường!
Nam Vân cư ở phía tây nam, Lạc Kinh cư ở phía đông đều có một vị công tử trẻ tuổi và mấy người hộ vệ, còn trong sảnh, vị trí ngồi gần cửa sổ kia cũng có một vị thiếu niên có võ công không kém đang đưa lưng về phía nàng phẩm trà, ngẩn người nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, bên cạnh thiếu niên cũng có bốn năm nam tử ăn mặc như hộ vệ.
Vân Cuồng không khỏi dở khóc dở cười. Thật là khéo, lúc này mà nàng còn được “Đại hội tứ tông” thiếp đón a. Ể? Thế lực bốn phương này không phải là Bạch gia, Bắc Tinh gia, Âu Dương gia, và Tần gia sao? Hơn nữa tính luôn nàng, Hoa Mộng Ảnh, Lôi Tiêu và ba vị trưởng lão thượng tam tông theo phía sau, tình cảnh này có thể nói là tám phương tập hợp vậy.
Đôi mắt đen láy của Vân Cuồng xẹt qua vài tia sáng kì dị, đồng thời nàng cũng cảm giác được tầm mắt đánh giá của bốn thế lực kia, nhưng vẫn không thẹn thùng, mà thoải mái nhếch miệng cười, phe phẩy quạt, nghênh ngang đi đến trước cửa nhã gian Đến Nguyệt Khai Hoa. Đến nơi, nàng cảm giác mấy đạo hơi thở bên trong đã tập trung trên người mình, nhưng lại giả vờ như không biết, nặng nề hừ lạnh một tiếng, rồi đột nhiên giơ lên cái chân cao quý của mình, trước mặt bao người “Phanh!” một tiếng đạp mở cửa, cũng trong lúc ấy, cửa lớn của nhã gian “Rầm!” một tiếng, tuyên bố nó đã lừng lẫy hy sinh!
Bốn phương tám hướng nhất thời trợn mắt há hốc mồm, tấc cả những thực khách ở lầu hai đều trở nên im lặng đến quỷ dị. Vốn dĩ thực khách đối với nụ cười của thiếu niên có chút ấn tượng tốt đẹp nhưng lúc này đã hoàn toàn biến thành kinh hãi.
Mọi người đều biết, nhã gian lầu hai của Phi Vân lâu không phải dùng để tiếp đãi những khách nhân bình thường, phần lớn đều là những nhân vật có quyền có thế, vậy mà tiểu tử này dám hung hăng càn quấy, dùng một chân đạp đổ cửa phòng người ta. Nếu không phải thiếu niên này muốn tìm ngược thì chính là thân phận của thiếu niên không thấp! Mùi thuốc nổ dày đặc trong không khí như muốn gợi ra thời điểm đổ máu sau đó. Các thực khách không dám quan tâm xem náo nhiệt, mà đồng loạt, vội vã xuống lầu. Bọn họ không thể trêu vào còn không trốn được sao?
Trong nháy mắt, sảnh lầu hai trở nên trống trơn, không còn một ai, trừ bỏ vị công tử ngồi gần cửa sổ thỉnh thoảng bưng chén thưởng thức trà, còn lại, tất cả thực khách bình thường đều trốn sạch, cả một tầng lầu chỉ còn lại mấy nhân vật đến từ cửu tông.
Khi cửa lớn của nhã gian Đến Nguyệt Khai Hoa bị đạp đổ, mấy người trong phòng cũng lần lượt bại lộ dưới tầm mắt của Vân Cuồng.
Ngồi ở giữa là hai gã công tử trẻ tuổi, nhưng sắc mặt trắng bệch như người bệnh, còn bốn phía lại có bảy tám nam nhân, tuổi tác không cố định, trẻ có, già cũng có, nhưng tất cả đều lộ vẻ giật mình. Ai cũng không ngờ rằng Vân Cuồng có thể hung hăng càn quấy đến mức trực tiếp phá cửa mà vào, không thèm nói chút đạo lý nào cả!
Gia tộc của bọn hắn tốt xấu gì cũng có thể chấn nhiếp một phương! Lại chưa bao giờ chịu loại nhục nhã bậc này! Hơn nữa, đối phương lại chỉ là một tên công tử vô năng của một gia tộc đang trên đà suy bại nhưng cũng dám đối xử với bọn hắn như vậy! Một gã nam tử trung niên nhất thời giận dữ, chỉ tay vào Vân Cuồng quát to: “Ngươi…”
“To gan!” Không đợi hắn nói xong, Vân Cuồng cũng hét lớn một tiếng ngắt lời hắn, chiếc quạt trong tay “Ba!” một tiếng gấp lại, chỉ vào mũi hắn, ánh mắt lộ vẻ kinh bỉ: “Ngươi nghĩ mình là ai vậy? Có biết Tiểu vương là ai không? Ở Sở kinh này mà cũng có kẻ chán sống dám mơ ước địa bàn của Liễu tiểu vương gia ta đây! Ngươi cũng không hỏi thăm xem Sở kinh này là địa bàn của ai sao! Ngại mệnh mình quá dài có phải không? Một người cũng không cho chạy! Tiểu vương muốn bắt tất cả các ngươi lại, đưa đến La Thường Môn là nam kỹ!”
Lời vừa nói xong, những người liên can đều cảm giác bản thân như trong mộng, càng nghe càng cảm thấy thái quá, càng nghe càng thấy phô trương, càng nghe càng tức giận, cho đến khi nghe xong câu “đưa đến La Thường Môn làm nam kỹ”, bọn hắn mới giật mình tỉnh lại, sau lại đồng loạt nổi giận đến mức muốn hộc máu, sắc mặt chuyển sang xanh mét, thoạt nhìn rất giống một đám cương thi.
Hai nhã gian cách vách cũng vô tình truyền ra tiếng cười tràn ngập chế giễu, khiến bọn người Bạch gia nghe được, cảm thấy chói tai vô cùng.
Một nhóm thực khách chưa hoàn toàn xuống dưới lầu, với Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu, khi nghe được lời của Vân Cuồng, chân cũng không nhịn được run rẩy một trận. Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán đối phương, thì ra đây là phong cách của vị công tử quần là áo lụa đứng đầu ở Sở kinh a! So với năm đó chỉ có hơn chứ không kém! Hung hăng càn quấy! Đúng là hung hăng càn quấy! Có điều hai người cũng không vì tính khí bừa bãi của ‘hắn’ mà cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cho rằng Vân Cuồng rất có cá tính, ngay cả hung hăng càn quấy mà cũng đáng yêu như vậy. (lời của tác giả: các ngươi đã trúng độc quá sâu rồi)
Một trong hai gã công tử của Bạch gia khi nghe âm thanh chế giễu này, đôi mắt của gã như bùng lên hai ngọn lửa, gần như không nhịn được vỗ bàn đứng bật dậy, há mồm, cả giận nói: “Chỉ sợ ngươi không có năng lực này!”
Vân Cuồng chuyển mắt, thờ ơ nhìn gã, ngạc nhiên nói: “Ha! Ở Sở kinh này mà còn có chuyện Tiểu vương không làm được sao? Ngươi là ai? Là hoàng đế sao? Đừng nói Tiểu vương không cho ngươi mặt mũi! Cha ta là Liễu hiền vương, là đương kim thay quyền vương! Các ngươi thân là con dân của Đại Sở, nhìn thấy Tiểu vương còn không nhanh chóng quỳ xuống hành lễ? Ai, thấy các ngươi bộ dạng xấu xí như vậy, dù có làm nam kỹ cũng không có người thương, Tiểu vương sẽ nể tình, không làm khó các ngươi, mỗi người các ngươi chỉ cần cung kính dập đầu ba cái với Tiểu vương là ta sẽ thả cho các ngươi một con ngựa.”
Giống như rộng lượng vung tay lên, lắc lắc cây quạt trong tay, Vân Cuồng gật gật đầu thương cảm nhìn đám người Bạch gia: Các ngươi có thể dập đầu quỳ lạy được rồi.
Mọi người trong nhã gian đều tức giận đến phát run. Bình thường, ở trong tộc, bọn hắn đều là những người có thân phận và địa vị, nhưng bây giờ lại bị một tên công tử quần là áo lụa, vô dụng, quái gở bức phải dập đầu quỳ lạỵ! Chuyện này, quả thật đã khiến bọn hắn ức khí đến nỗi muốn xông lên dùng một tay chụp chết ‘hắn’! Nhưng mà lúc này bọn hắn lại bị nhiều người của các tông khác nhìn chằm chằm, muốn nắm lấy đuôi bọn hắn như vậy (nắm nhược điểm), nên bọn hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, nhẫn đến mức chỉ thiếu điều là đem mình cũng nghẹn chết luôn! Có điều tên tiểu tử này lại là một kẻ lòng tham không đáy, muốn lôi vương quyền ra áp chế bọn hắn, đến lúc này thật sự là chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn được nữa!
Tận mắt nhìn thấy trình độ ngang ngược, hung hăng càn quấy, không biết trời cao đất dày này của ‘hắn’, đa số mọi người đều đã có thể khẳng định ‘hắn’ là một kẻ liều lĩnh, vô dụng, chỉ biết ăn chơi trác táng.
“Đừng nghĩ là bọn ta sẽ sợ ngươi! Chúng ta vốn không phải là con dân Đại Sở, cho nên cái danh hào Tiểu vương gia của ngươi vẫn nên thu hồi lại đi! Nếu không, hôm nay chúng ta sẽ cho ngươi có đi mà không có về!” Một gã công tử khác vẫn ngồi ở giữa đột nhiên lạnh lùng nói, khiến tinh thần của những tên hộ vệ xung quanh chấn động mạnh mẽ, một đám đồng loạt dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Vân Cuồng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống được nàng thì mới hả lòng hả dạ.
Những ánh mắt tránh trong góc tối cũng tập trung nhìn Vân Cuồng, chờ đợi ‘hắn’ phản ứng, bọn hắn tin rằng chỉ cần có chuyện gì lạ thường xảy ra thì bọn hắn vẫn có thể phản ứng kịp thời được.
“Cái gì! Thì ra các ngươi là một đám phản tặc!” Vân Cuồng ‘sợ hãi’ kêu lên, thân thể run lẩy bẩy lại giống như cố gắng chống đỡ nói: “Đừng tưởng rằng các ngươi nhiều người thì có thể khinh thường bọn ta ít người, có giỏi thì các ngươi đừng chạy trốn, để Tiểu vương ta trở về mang hai trăm hộ viện lại đây đấu với các ngươi, bọn hắn là những cao thủ được ma luyện trên chiến trường, cẩn thận các ngươi sẽ bị đánh cho răng rơi đầy đất!”
Hai trăm hộ viện? Cao thủ tuyệt thế?
Trong nháy mắt lầu hai trở nên yên tĩnh xong mới đột nhiên bạo phát ra một trận tiếng cười nhạo, mỗi người đều cười đến người ngã ngựa đổ, ngã trước ngã sau, ngay cả gã công tử lúc trước nghĩ nàng là quả hồng mềm cũng không nhịn được lớn tiếng cười nói: “Ngươi cứ việc dẫn người đến đấy đi! Mang đến bao nhiêu thì chúng ta liền đánh cho bọn chúng chạy về bấy nhiêu! Ông đây ở chỗ này chờ ngươi! Để xem xem ngươi và mấy tên vô dụng nhà ngươi làm cách nào đánh chúng ta răng rơi đầy đất!”
Không phải bọn hắn thật sự làm việc không có tính toán, mà bọn hắn muốn xem thử Liễu gia sâu cạn thế nào, cho nên tất nhiên sẽ muốn xem thử thực lực của “hộ viện” này một chút, vì thế mới dùng đến phép kích tướng, khai đao trên người Tiểu vương gia có “Suy nghĩ đơn giản” này.
Vân Cuồng giận tím mặt: “Các ngươi dám nói bọn ta vô dụng? Các ngươi có biết những người ta mang đến là ai không…”
“Không phải là những tên siêu cấp vô dụng sao! Ngươi cứ việc gọi bọn hắn tới đây! Ha ha ha!” Đến Nguyện Khai Hoa càng lúc càng truyền ra tiếng cười bữa bãi, nhưng khi nhìn thấy hai người sau lưng ‘hắn’, tiếng cười của bọn hắn đột ngột ngưng bặt.
Lúc nhìn rõ người đi phía sau Vân Cuồng, ánh mắt của những người trong nhã gian đều trừng lớn như muốn lòi cả ra! Nụ cười cũng cương cứng trên khuôn mặt tái nhợt, biểu cảm tương đối phấn khích!
Lúc này, hai nam tử tuyệt sắc sau lưng Vân Cuồng thong thả đi tới trước vài bước, song song sóng vai với Vân Cuồng.
“Tiêu, chúng ta là kẻ vô dụng à?” Giọng nói của Hoa Mộng Ảnh đột nhiên trở nên lạnh lùng và tràn ngập nguy hiểm.
“Đúng vậy Mộng Ảnh, chúng ta vẫn là những kẻ siêu cấp vô dụng đấy!” Lôi Tiêu lộ ra vẻ mặt điên cuồng, hoang dại, hơi thở thô bạo cũng không che dấu, trực tiếp tản ra xung quanh, khớp tay răng rắc động đậy, ngữ điệu không hề thân thiện một chút nào cả.
Trong nháy mắt, xung quanh trở nên im ắng đến quỷ dị, đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng vang. Nam Vân cư, Lạc Khinh cư đều có thể nghe được rõ ràng rành mạch, vẻ mặt của mỗi người đều trở nên nghiêm túc, cảnh giác, ngay cả bóng lưng của thiếu niên vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ thưởng thức trà cũng hơi chấn động một chút.
Mặc dù liên hệ giữa các tông môn trong cửu tông không chặt chẽ lắm, trừ Liễu gia là trường hợp đặc biệt ra thì những tông môn khác luôn nhận biết được một số nhân vật quan trọng ở tông môn lẫn nhau, ở đây, mọi người ai cũng biết mặt thiếu chủ thượng tam tông, cho nên lúc nhìn thấy hai người Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu, bọn hắn mới có thể lộ vẻ khóc không ra nước mắt như vậy, cũng đồng thời biết được chuyện này sẽ càng lúc càng trở nên phiền phức.
“Các vị bằng hữu Bạch gia, các vị có thể giải thích với chúng ta một chút hay không?” Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, ba gã trưởng lão đi theo Lôi Tiêu đến đây cũng xuất hiện, trầm giọng, cả giận nói. Thân là đệ tử của tông môn đứng đầu thiên hạ mà lại bị người ta chỉ vào mũi mắng là “Siêu cấp vô dụng”. Nếu còn có thể nhẫn được cơn tức này, vậy thì uy nghiêm của tông môn sẽ bị đặt ở đâu đây?
Người nói chuyện đúng là Đinh Lục trưởng lão, trưởng lão Lam Trúc đường. Ánh mắt sắc bén của lão dưới nón che vô tình quét mắt nhìn Vân Cuồng một cái, cái tên mà đang trưng ra vẻ mặt uất ức, tức giận trốn sau lưng hai người Lôi Tiêu và Hoa Mộng Ảnh kia, ánh mắt của ‘hắn’ thuần khiết và vô tội như thế nhưng vẫn khiến cho Đinh Lục hận đến ngứa răng, thầm mắng tên tiểu tử này thật gian trá!
Thật ra lão không muốn ra mặt nhưng chuyện này đã xảy ra trước mặt thiếu chủ, lại còn liên quan đến mặt mũi của Lôi gia cho nên lão không thể không đứng ra. Lão tổng cảm thấy tiểu tử này muốn lấy Lôi gia ra làm tấm bia, nhưng rốt cuộc ‘hắn’ là vô tình hay cố tình đây?
Người trong Đến Nguyệt Khai Hoa quả nhiên là người của Bạch gia! Vân Cuồng trốn sau lưng Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu âm thầm cười trộm. Nháo một trận này, thì càng về sau sẽ càng phấn khích, không phải sao? Trưởng lão Lôi gia, ngươi đã đánh giá quá thấp bản lĩnh của bổn thiếu gia rồi, ngươi nghĩ muốn bàng quan xem diễn, đâu thể được, muốn xem thì ngươi cũng phải dốc sức ra mà diễn nha!
Bước vào Chàm Trúc chi cảnh, năm giác quan của nàng nhanh nhạy, nhạy bén giống như đôi mắt thứ hai vậy, thậm chí so với đôi mắt thật sự còn có tác dụng hơn nhiều lắm, toàn bộ tầng lầu này đều được ý niệm của nàng nắm giữ rõ ràng. Cho nên điều khiến Vân Cuồng kinh ngạc chính là trong nhã gian Đến Nguyệt Khai Hoa có hơn mười cao thủ nội gia có võ nghệ cao cường!
Nam Vân cư ở phía tây nam, Lạc Kinh cư ở phía đông đều có một vị công tử trẻ tuổi và mấy người hộ vệ, còn trong sảnh, vị trí ngồi gần cửa sổ kia cũng có một vị thiếu niên có võ công không kém đang đưa lưng về phía nàng phẩm trà, ngẩn người nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, bên cạnh thiếu niên cũng có bốn năm nam tử ăn mặc như hộ vệ.
Vân Cuồng không khỏi dở khóc dở cười. Thật là khéo, lúc này mà nàng còn được “Đại hội tứ tông” thiếp đón a. Ể? Thế lực bốn phương này không phải là Bạch gia, Bắc Tinh gia, Âu Dương gia, và Tần gia sao? Hơn nữa tính luôn nàng, Hoa Mộng Ảnh, Lôi Tiêu và ba vị trưởng lão thượng tam tông theo phía sau, tình cảnh này có thể nói là tám phương tập hợp vậy.
Đôi mắt đen láy của Vân Cuồng xẹt qua vài tia sáng kì dị, đồng thời nàng cũng cảm giác được tầm mắt đánh giá của bốn thế lực kia, nhưng vẫn không thẹn thùng, mà thoải mái nhếch miệng cười, phe phẩy quạt, nghênh ngang đi đến trước cửa nhã gian Đến Nguyệt Khai Hoa. Đến nơi, nàng cảm giác mấy đạo hơi thở bên trong đã tập trung trên người mình, nhưng lại giả vờ như không biết, nặng nề hừ lạnh một tiếng, rồi đột nhiên giơ lên cái chân cao quý của mình, trước mặt bao người “Phanh!” một tiếng đạp mở cửa, cũng trong lúc ấy, cửa lớn của nhã gian “Rầm!” một tiếng, tuyên bố nó đã lừng lẫy hy sinh!
Bốn phương tám hướng nhất thời trợn mắt há hốc mồm, tấc cả những thực khách ở lầu hai đều trở nên im lặng đến quỷ dị. Vốn dĩ thực khách đối với nụ cười của thiếu niên có chút ấn tượng tốt đẹp nhưng lúc này đã hoàn toàn biến thành kinh hãi.
Mọi người đều biết, nhã gian lầu hai của Phi Vân lâu không phải dùng để tiếp đãi những khách nhân bình thường, phần lớn đều là những nhân vật có quyền có thế, vậy mà tiểu tử này dám hung hăng càn quấy, dùng một chân đạp đổ cửa phòng người ta. Nếu không phải thiếu niên này muốn tìm ngược thì chính là thân phận của thiếu niên không thấp! Mùi thuốc nổ dày đặc trong không khí như muốn gợi ra thời điểm đổ máu sau đó. Các thực khách không dám quan tâm xem náo nhiệt, mà đồng loạt, vội vã xuống lầu. Bọn họ không thể trêu vào còn không trốn được sao?
Trong nháy mắt, sảnh lầu hai trở nên trống trơn, không còn một ai, trừ bỏ vị công tử ngồi gần cửa sổ thỉnh thoảng bưng chén thưởng thức trà, còn lại, tất cả thực khách bình thường đều trốn sạch, cả một tầng lầu chỉ còn lại mấy nhân vật đến từ cửu tông.
Khi cửa lớn của nhã gian Đến Nguyệt Khai Hoa bị đạp đổ, mấy người trong phòng cũng lần lượt bại lộ dưới tầm mắt của Vân Cuồng.
Ngồi ở giữa là hai gã công tử trẻ tuổi, nhưng sắc mặt trắng bệch như người bệnh, còn bốn phía lại có bảy tám nam nhân, tuổi tác không cố định, trẻ có, già cũng có, nhưng tất cả đều lộ vẻ giật mình. Ai cũng không ngờ rằng Vân Cuồng có thể hung hăng càn quấy đến mức trực tiếp phá cửa mà vào, không thèm nói chút đạo lý nào cả!
Gia tộc của bọn hắn tốt xấu gì cũng có thể chấn nhiếp một phương! Lại chưa bao giờ chịu loại nhục nhã bậc này! Hơn nữa, đối phương lại chỉ là một tên công tử vô năng của một gia tộc đang trên đà suy bại nhưng cũng dám đối xử với bọn hắn như vậy! Một gã nam tử trung niên nhất thời giận dữ, chỉ tay vào Vân Cuồng quát to: “Ngươi…”
“To gan!” Không đợi hắn nói xong, Vân Cuồng cũng hét lớn một tiếng ngắt lời hắn, chiếc quạt trong tay “Ba!” một tiếng gấp lại, chỉ vào mũi hắn, ánh mắt lộ vẻ kinh bỉ: “Ngươi nghĩ mình là ai vậy? Có biết Tiểu vương là ai không? Ở Sở kinh này mà cũng có kẻ chán sống dám mơ ước địa bàn của Liễu tiểu vương gia ta đây! Ngươi cũng không hỏi thăm xem Sở kinh này là địa bàn của ai sao! Ngại mệnh mình quá dài có phải không? Một người cũng không cho chạy! Tiểu vương muốn bắt tất cả các ngươi lại, đưa đến La Thường Môn là nam kỹ!”
Lời vừa nói xong, những người liên can đều cảm giác bản thân như trong mộng, càng nghe càng cảm thấy thái quá, càng nghe càng thấy phô trương, càng nghe càng tức giận, cho đến khi nghe xong câu “đưa đến La Thường Môn làm nam kỹ”, bọn hắn mới giật mình tỉnh lại, sau lại đồng loạt nổi giận đến mức muốn hộc máu, sắc mặt chuyển sang xanh mét, thoạt nhìn rất giống một đám cương thi.
Hai nhã gian cách vách cũng vô tình truyền ra tiếng cười tràn ngập chế giễu, khiến bọn người Bạch gia nghe được, cảm thấy chói tai vô cùng.
Một nhóm thực khách chưa hoàn toàn xuống dưới lầu, với Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu, khi nghe được lời của Vân Cuồng, chân cũng không nhịn được run rẩy một trận. Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán đối phương, thì ra đây là phong cách của vị công tử quần là áo lụa đứng đầu ở Sở kinh a! So với năm đó chỉ có hơn chứ không kém! Hung hăng càn quấy! Đúng là hung hăng càn quấy! Có điều hai người cũng không vì tính khí bừa bãi của ‘hắn’ mà cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cho rằng Vân Cuồng rất có cá tính, ngay cả hung hăng càn quấy mà cũng đáng yêu như vậy. (lời của tác giả: các ngươi đã trúng độc quá sâu rồi)
Một trong hai gã công tử của Bạch gia khi nghe âm thanh chế giễu này, đôi mắt của gã như bùng lên hai ngọn lửa, gần như không nhịn được vỗ bàn đứng bật dậy, há mồm, cả giận nói: “Chỉ sợ ngươi không có năng lực này!”
Vân Cuồng chuyển mắt, thờ ơ nhìn gã, ngạc nhiên nói: “Ha! Ở Sở kinh này mà còn có chuyện Tiểu vương không làm được sao? Ngươi là ai? Là hoàng đế sao? Đừng nói Tiểu vương không cho ngươi mặt mũi! Cha ta là Liễu hiền vương, là đương kim thay quyền vương! Các ngươi thân là con dân của Đại Sở, nhìn thấy Tiểu vương còn không nhanh chóng quỳ xuống hành lễ? Ai, thấy các ngươi bộ dạng xấu xí như vậy, dù có làm nam kỹ cũng không có người thương, Tiểu vương sẽ nể tình, không làm khó các ngươi, mỗi người các ngươi chỉ cần cung kính dập đầu ba cái với Tiểu vương là ta sẽ thả cho các ngươi một con ngựa.”
Giống như rộng lượng vung tay lên, lắc lắc cây quạt trong tay, Vân Cuồng gật gật đầu thương cảm nhìn đám người Bạch gia: Các ngươi có thể dập đầu quỳ lạy được rồi.
Mọi người trong nhã gian đều tức giận đến phát run. Bình thường, ở trong tộc, bọn hắn đều là những người có thân phận và địa vị, nhưng bây giờ lại bị một tên công tử quần là áo lụa, vô dụng, quái gở bức phải dập đầu quỳ lạỵ! Chuyện này, quả thật đã khiến bọn hắn ức khí đến nỗi muốn xông lên dùng một tay chụp chết ‘hắn’! Nhưng mà lúc này bọn hắn lại bị nhiều người của các tông khác nhìn chằm chằm, muốn nắm lấy đuôi bọn hắn như vậy (nắm nhược điểm), nên bọn hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, nhẫn đến mức chỉ thiếu điều là đem mình cũng nghẹn chết luôn! Có điều tên tiểu tử này lại là một kẻ lòng tham không đáy, muốn lôi vương quyền ra áp chế bọn hắn, đến lúc này thật sự là chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn được nữa!
Tận mắt nhìn thấy trình độ ngang ngược, hung hăng càn quấy, không biết trời cao đất dày này của ‘hắn’, đa số mọi người đều đã có thể khẳng định ‘hắn’ là một kẻ liều lĩnh, vô dụng, chỉ biết ăn chơi trác táng.
“Đừng nghĩ là bọn ta sẽ sợ ngươi! Chúng ta vốn không phải là con dân Đại Sở, cho nên cái danh hào Tiểu vương gia của ngươi vẫn nên thu hồi lại đi! Nếu không, hôm nay chúng ta sẽ cho ngươi có đi mà không có về!” Một gã công tử khác vẫn ngồi ở giữa đột nhiên lạnh lùng nói, khiến tinh thần của những tên hộ vệ xung quanh chấn động mạnh mẽ, một đám đồng loạt dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Vân Cuồng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống được nàng thì mới hả lòng hả dạ.
Những ánh mắt tránh trong góc tối cũng tập trung nhìn Vân Cuồng, chờ đợi ‘hắn’ phản ứng, bọn hắn tin rằng chỉ cần có chuyện gì lạ thường xảy ra thì bọn hắn vẫn có thể phản ứng kịp thời được.
“Cái gì! Thì ra các ngươi là một đám phản tặc!” Vân Cuồng ‘sợ hãi’ kêu lên, thân thể run lẩy bẩy lại giống như cố gắng chống đỡ nói: “Đừng tưởng rằng các ngươi nhiều người thì có thể khinh thường bọn ta ít người, có giỏi thì các ngươi đừng chạy trốn, để Tiểu vương ta trở về mang hai trăm hộ viện lại đây đấu với các ngươi, bọn hắn là những cao thủ được ma luyện trên chiến trường, cẩn thận các ngươi sẽ bị đánh cho răng rơi đầy đất!”
Hai trăm hộ viện? Cao thủ tuyệt thế?
Trong nháy mắt lầu hai trở nên yên tĩnh xong mới đột nhiên bạo phát ra một trận tiếng cười nhạo, mỗi người đều cười đến người ngã ngựa đổ, ngã trước ngã sau, ngay cả gã công tử lúc trước nghĩ nàng là quả hồng mềm cũng không nhịn được lớn tiếng cười nói: “Ngươi cứ việc dẫn người đến đấy đi! Mang đến bao nhiêu thì chúng ta liền đánh cho bọn chúng chạy về bấy nhiêu! Ông đây ở chỗ này chờ ngươi! Để xem xem ngươi và mấy tên vô dụng nhà ngươi làm cách nào đánh chúng ta răng rơi đầy đất!”
Không phải bọn hắn thật sự làm việc không có tính toán, mà bọn hắn muốn xem thử Liễu gia sâu cạn thế nào, cho nên tất nhiên sẽ muốn xem thử thực lực của “hộ viện” này một chút, vì thế mới dùng đến phép kích tướng, khai đao trên người Tiểu vương gia có “Suy nghĩ đơn giản” này.
Vân Cuồng giận tím mặt: “Các ngươi dám nói bọn ta vô dụng? Các ngươi có biết những người ta mang đến là ai không…”
“Không phải là những tên siêu cấp vô dụng sao! Ngươi cứ việc gọi bọn hắn tới đây! Ha ha ha!” Đến Nguyện Khai Hoa càng lúc càng truyền ra tiếng cười bữa bãi, nhưng khi nhìn thấy hai người sau lưng ‘hắn’, tiếng cười của bọn hắn đột ngột ngưng bặt.
Lúc nhìn rõ người đi phía sau Vân Cuồng, ánh mắt của những người trong nhã gian đều trừng lớn như muốn lòi cả ra! Nụ cười cũng cương cứng trên khuôn mặt tái nhợt, biểu cảm tương đối phấn khích!
Lúc này, hai nam tử tuyệt sắc sau lưng Vân Cuồng thong thả đi tới trước vài bước, song song sóng vai với Vân Cuồng.
“Tiêu, chúng ta là kẻ vô dụng à?” Giọng nói của Hoa Mộng Ảnh đột nhiên trở nên lạnh lùng và tràn ngập nguy hiểm.
“Đúng vậy Mộng Ảnh, chúng ta vẫn là những kẻ siêu cấp vô dụng đấy!” Lôi Tiêu lộ ra vẻ mặt điên cuồng, hoang dại, hơi thở thô bạo cũng không che dấu, trực tiếp tản ra xung quanh, khớp tay răng rắc động đậy, ngữ điệu không hề thân thiện một chút nào cả.
Trong nháy mắt, xung quanh trở nên im ắng đến quỷ dị, đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng vang. Nam Vân cư, Lạc Khinh cư đều có thể nghe được rõ ràng rành mạch, vẻ mặt của mỗi người đều trở nên nghiêm túc, cảnh giác, ngay cả bóng lưng của thiếu niên vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ thưởng thức trà cũng hơi chấn động một chút.
Mặc dù liên hệ giữa các tông môn trong cửu tông không chặt chẽ lắm, trừ Liễu gia là trường hợp đặc biệt ra thì những tông môn khác luôn nhận biết được một số nhân vật quan trọng ở tông môn lẫn nhau, ở đây, mọi người ai cũng biết mặt thiếu chủ thượng tam tông, cho nên lúc nhìn thấy hai người Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu, bọn hắn mới có thể lộ vẻ khóc không ra nước mắt như vậy, cũng đồng thời biết được chuyện này sẽ càng lúc càng trở nên phiền phức.
“Các vị bằng hữu Bạch gia, các vị có thể giải thích với chúng ta một chút hay không?” Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, ba gã trưởng lão đi theo Lôi Tiêu đến đây cũng xuất hiện, trầm giọng, cả giận nói. Thân là đệ tử của tông môn đứng đầu thiên hạ mà lại bị người ta chỉ vào mũi mắng là “Siêu cấp vô dụng”. Nếu còn có thể nhẫn được cơn tức này, vậy thì uy nghiêm của tông môn sẽ bị đặt ở đâu đây?
Người nói chuyện đúng là Đinh Lục trưởng lão, trưởng lão Lam Trúc đường. Ánh mắt sắc bén của lão dưới nón che vô tình quét mắt nhìn Vân Cuồng một cái, cái tên mà đang trưng ra vẻ mặt uất ức, tức giận trốn sau lưng hai người Lôi Tiêu và Hoa Mộng Ảnh kia, ánh mắt của ‘hắn’ thuần khiết và vô tội như thế nhưng vẫn khiến cho Đinh Lục hận đến ngứa răng, thầm mắng tên tiểu tử này thật gian trá!
Thật ra lão không muốn ra mặt nhưng chuyện này đã xảy ra trước mặt thiếu chủ, lại còn liên quan đến mặt mũi của Lôi gia cho nên lão không thể không đứng ra. Lão tổng cảm thấy tiểu tử này muốn lấy Lôi gia ra làm tấm bia, nhưng rốt cuộc ‘hắn’ là vô tình hay cố tình đây?
Người trong Đến Nguyệt Khai Hoa quả nhiên là người của Bạch gia! Vân Cuồng trốn sau lưng Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu âm thầm cười trộm. Nháo một trận này, thì càng về sau sẽ càng phấn khích, không phải sao? Trưởng lão Lôi gia, ngươi đã đánh giá quá thấp bản lĩnh của bổn thiếu gia rồi, ngươi nghĩ muốn bàng quan xem diễn, đâu thể được, muốn xem thì ngươi cũng phải dốc sức ra mà diễn nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.