Chương 14
Nhất Cá Mễ Bính
26/03/2021
Ống sáo sáu lỗ thực ra rất đơn giản, cũng chỉ có mấy thanh âm. Cô Chung ngay từ đầu đã mong muốn cậu sẽ tham gia, chọn khúc nhạc cũng đơn giản lạ thường, thuộc về cấp độ nhập môn. Vân Nhạc hơi nghiên cứu một chốc, nhớ kỹ vị trí của từng nốt nhạc, rốt cuộc cũng không còn phát ra tạp âm nữa, đối với Văn Dã nói: “Ngày mai tôi sẽ đến cửa hàng thức ăn nhanh làm công, buổi chiều khoảng năm giờ sẽ quay về chuẩn bị cơm tối. Cậu nếu có chuyện gì muốn ra ngoài, tôi sẽ hâm nóng thức ăn chờ cậu, như vậy được không?”
Văn Dã nói: “Được thôi, thời gian cậu cứ tự sắp xếp.” Nhớ ra việc cậu không quá rành việc dùng di động, còn chu đáo nói: “Nếu có việc gì bị trì hoãn, cũng không cần phải gấp gáp, tôi sẽ tự mình giải quyết được, sẽ không đói bụng.”
Vân Nhạc đáp: “Tôi biết rồi.” Cầm ống sáo đứng lên, vừa muốn nâng bước chân, lại suy nghĩ một chút, để lại câu: “Ngủ ngon” rồi mới trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Văn Dã như thường lệ đeo ba lô thể thao đi đến sân tennis. Sau khi làm xong việc này sẽ đi đến giúp đỡ ở tiệm cà phê. Lúc ăn điểm tâm đã nhận được cuộc gọi của Hàn Thần, nói là hôm nay tạm thời có việc, ngày khác gặp sau. Văn Dã cũng không hỏi nguyên nhân, sau khi ăn xong liền cầm chén đũa bỏ vào bồn rửa sạch, đổi giày đi ra ngoài. Nếu Hàn Thần đã không đến, vậy luyện tập xong có thể trở về nhà chơi game, cũng không cảm thấy buồn tẻ.
Sân tennis cách nhà trọ khoảng cách không xa, ngày mùa đông lạnh căm cũng không có nhiều người. Trong sân ngoại trừ vài huấn luyện viên giúp đỡ, lẻ loi lác đác bốn năm người. Miễn cưỡng cũng tìm được người để đánh đôi. Đồng đội của Văn Dã là một chú trung niên hơn bốn mươi tuổi, tên là Trác Văn, trên thân mặc áo lót polo màu tím, quần thể thao màu vàng sáng chói, trên cằm là một bộ râu được cắt tỉa cẩn thận, nhìn không hề lôi thôi, lại còn rất thời thượng nữa. Văn Dã phát bóng bổng, dùng chiêu vung tay sau, ấn định tỉ số cuối cùng, hoàn toàn thắng lợi.
Đã khoảng mười giờ, Trác Văn cầm vợt đi đến, vui vẻ cười nói: “Rất giỏi nha, cậu Dã không hổ là chú dạy dỗ cho, cũng có cách đánh trở tay vương giả của chú.”
Văn Dã cùng chú đi tới phòng nghỉ ngơi thay quay quần áo, nói: “Con còn kém xa lắm, chú Trác nếu như không làm sáng tác còn có thể đạt tới cấp bậc đội tuyển quốc gia.”
Trác Văn tâm tình vui vẻ, vỗ vai hắn nói: “Như thế nào rồi, trở về lại đã quen chưa?”
Văn Dã cười đáp: “Cũng vẫn như cũ ạ, kỳ thực cũng không khác nhau gì mấy, đều là đi học về rồi ăn cơm.”
Trác Văn tặc lưỡi, mặc lên áo khoác nhung nói: “Cũng thật là, con là một đứa nhỏ tự thân tự túc, nếu như con không sớm hiểu chuyện mấy năm qua, cũng đã trở thành một thiếu niên ngỗ nghịch rồi.”
Văn Dã đem vợt tennis bỏ vào trong ba lô, nói: “Con làm gì đến độ đáng thương như vậy chú.” Lại hỏi: “Chú Trác gần đây không bận bịu gì sao?”
Trác Văn đáp: “Cũng bình thường thôi con, thị trường đĩa hát dạo này trì trệ lắm nên không có bận rộn. Chú đang tính dọn dẹp lại một chút nhờ vả ba con, chuẩn bị ôm bắp đùi của ổng trở thành tư bản làm mưa làm gió.” Trác Văn trong ngành âm nhạc cũng là một nhà sáng tác và producer nổi tiếng. Chú quen thân với ba mẹ của Văn Dã, đã biết Văn Dã từ khi hắn còn nhỏ xíu. Thừa dịp hôm nay rãnh rỗi ra đây vừa rèn luyện thân thể, vừa ôn lại chuyện cũ với con trai của bạn thân. Chú tự nhận mình vẫn là thanh niên mười bảy mười tám tuổi, cùng Văn Dã không có sự khác biệt, xưng hô cũng lung tung, “Mẹ con đâu? Chú nghe tin tức ngầm nói là chuẩn bị về nước?”
“Dạ.” Văn Dã đáp: “Mẹ con sau khi giải quyết xong công việc sẽ quay về.” Thần sắc phức tạp mà nói tiếp: “Mẹ nói muốn giúp chồng dạy con.”
“Chỉ mình bà ấy? Bốn mươi mấy tuổi rồi mà sao vẫn ngây thơ như vậy chứ?” Trác Văn “Chà chà” hai tiếng, đau lòng nói: “Không thôi, con trở thành con của chú đi, dì của con làm cơm ngon hơn nhiều.”
“Ha ha gần đây con có thuê người làm cơm, so với tay nghề nấu nướng của mẹ con thì hơn rất nhiều.”
Hai người vừa nói vừa cười, thẳng một đường đi đến bãi đậu xa ngoài trời cách đó không xa. Bãi đậu xe thập phần trống trải, từng hàng cây cảnh thấp bé được sử dụng làm rào chắn, phòng ngừa xe cộ vượt tuyến. Đằng sau đám cây cảnh, phía bên trái là một con đường lớn, có thể dẫn đến căn hộ của mình. Hắn chuẩn bị tiễn Trác Văn ra xe, sau đó đạp xe theo đường này cho gần hơn.
“Tuýt tuýt” vài tiếng từ đằng xa truyền đến, Trác Văn đang móc chìa khoá xe ra đột nhiên dừng tay một chút, cau mày nói: “Ai thổi sáo vậy? Khó nghe quá đi?”
Chú vốn là một chuyên gia âm nhạc, đối với nhạc cụ thập phần mẫn cảm. Văn Dã tỉ mỉ nhận ra nội dung của khúc sáo thổi, thuận theo thanh âm tìm quá khứ, thầm nghĩ: Không phải là khúc nhạc đêm qua sao? Chẳng phải cậu ấy đã đi làm ở cửa hàng thức ăn nhanh sao?
Văn Dã đi đến cuối bãi đậu xe, chùn gối nhìn qua cây cảnh trước mặt, thấy bên đường có một người đang ngồi xổm, cầm ống sáo màu trắng lắp ba lắp bắp mà thổi khúc nhạc.
Văn Dã kinh ngạc: “Vân Nhạc?”
Vân Nhạc nghe được âm thanh ngẩng đầu lên, trong mắt cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc, đứng bật dậy.
Văn Dã hỏi: “Cậu tại sao lại ở đây?”
Vân Nhạc trả lời: “Cô Chung đã xin nghỉ giúp tôi, muốn tôi dành ra tuần này để luyện tập, không thể đi làm được.”
Văn Dã lại hỏi: “Vậy tại sao cậu không trở về nhà?” Tuy rằng khí trời đã ấm lên, thế nhưng vẫn còn là mùa đông, nhiệt độ vẫn thấp đến một hai độ. Vân Nhạc vẫn mặc bộ quần áo, nón nhung hôm đi phát truyền đơn, căn bản không chống lạnh được, hai tay cậu đỏ chót, cứng đờ cầm ống sáo.
Vân Nhạc đáp: “Nơi này không có người, trở lại nhà luyện tập sẽ quấy nhiễu cậu nghỉ ngơi.”
Văn Dã không đồng ý, nhìn tay hắn nói: “Vậy cậu luyện tập thế nào rồi?”
Vân Nhạc thành thực đáp: “Ngón tay bị cứng, không chặn nổi lỗ sáo, lúc thổi bị tản hơi.”
“Cậu cũng biết thổi sẽ bị tản hơi?” Văn Dã dở khóc dở cười. Hắn yêu thích Vân Nhạc ở điểm này, rất thành thành thực thực. Trong đầu nghĩ như thế nào, sẽ nói thế nấy, không có bất kỳ quanh quẩn lắc léo, phi thường chân thực.
Trác Văn cũng đi tới, hỏi: “Con biết cậu bé này sao?”
Văn Dã gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: “Chú Trác, buổi chiều chú có rảnh không?”
“Chú rảnh, có chuyện gì sao? Muốn về nhà uống rượu cùng chú hay gì?”
Văn Dã xin tha nói: “Tha cho con đi chú, con vẫn còn mấy tháng nữa mới tới tuổi thành niên, chú vẫn cứ muốn lôi kéo trẻ em vị thành niên uống rượu là sao chứ?” Vừa cười vừa giới thiệu: “Cậu này tên là Vân Nhạc, là học sinh cùng trường của con, đang cố gắng học thổi sáo. Không biết chú Trác có thể chỉ dẫn cho cậu ấy một chút được không?”
“Thổi sáo? Đó không phải là môn học của học sinh tiểu học thôi hay sao?” Nói rồi ra hiệu cho hai cậu nhóc đi theo, “Đều là học sinh cấp ba rồi, vẫn phải học cái này? Là biểu diễn chương trình à?”
Trác Văn tự mở một studio, mấy trăm mét vuông, có phòng luyện thanh, phòng ghi âm, còn có đủ các loại nhạc cụ. Chú nổi danh có tài hoa, quả không bằng Thái Sơn Bắc Đẩu (1), nhưng cũng là số một số hai. Thế nhưng nghệ thuật gia mà, đều có sự cứng đầu của riêng mình, bất quá, sự cứng đầu của Trác Văn cùng nghệ thuật không có can hệ.
Đến studio vừa vặn mười hai giờ trưa, Trác Văn đem họ đến văn phòng của mình, nhờ trợ lý tăng ca đi nhà ăn bưng tới hai phần cơm trắng. Đồng thời lấy phần thức ăn đã chuẩn bị ở nhà, lần lượt bày từng cái ra đối Văn Nhã nói: “Đã lâu không được ăn cơm của dì con làm rồi đúng không, ở trường học cơm nước như thế nào?”
Văn Dã mong đợi điều này đã lâu, đáp rằng: “Nhà ăn ở trường học cũng rất ngon, nhưng chính là quá đông người, muốn ăn vẫn phải luôn xếp hàng.” Xong quay sang Vân Nhạc nãy giờ trước sau vẫn cứ đi bên cạnh hắn yên lặng không lên tiếng mà nói: “Chú Trác khẩu vị rất kén, ăn cơm bên ngoài không quen. Coi như ra ngoài xã giao đều mang theo thức ăn tâm tình của dì Cố, đem theo đã thật nhiều năm.”
Vân Nhạc nghiêm túc lắng nghe, gật gật đầu. Trên bàn cơm, hai người Văn Dã tiếp tục tán gẫu, từ những tin đồn thú vị của giới giải trí đến thị trường chứng khoán chìm nổi, lại tới sự phát triển của xã hội, con người và khoa học kỹ thuật. Trời Nam biển Bắc, vô luận Trắc Văn chuyển đến chủ đề gì, Văn Dã đều có thể góp chuyện vài câu.
Rất nhiều chuyện Vân Nhạc nghe không hiểu, chuyện có thể nghe cũng chỉ hiểu một cách nửa vời. Lúc mới gặp, cậu chỉ cho rằng Văn Dã là một học sinh chuyển trường nhà có tiền của, nhưng hiện tại cảm thấy được, hắn là một người có đầy đủ phương diện và mọi mặt.
“Hả? Ăn no rồi?” Văn Dã nhận ra được nãy giờ có một ánh mắt cứ nhìn hắn, quay đầu, hỏi người đang ngồi bên mình là Vân Nhạc.
Vân Nhạc gật đầu, ánh mắt không né không tránh, cậu tựa như không ý thức rằng mình nhìn lén bị bắt gặp, hoặc căn bản là không cho rằng mình đang nhìn lén.
Trác Văn cũng cầm lấy giấy ăn lau miệng, nhìn về phía Vân Nhạc: “Vậy chú sẽ đem vỏ dưa hấu nhỏ (2) này đi dạy. Đã nhiều năm không dạy thứ đơn giản như vậy, chú cũng không chắc có còn giáo án hay không. Trước tiên đi với chú tìm xem đã.”
Văn Dã ngồi đối diện không nhúc nhích hướng Vân Nhạc nói: “Đi trước đi, chú Trác rất lợi hại đó.”
Vân Nhạc có chút chần chờ, nhưng vẫn là đứng dậy, cùng người lạ mới gặp mặt lần đầu tiên đi ra. Thời điểm đi đến cửa bước chân đột nhiên dừng một chút, quay đầu lại liếc nhìn Văn Dã vẫn đang dùng cơm, như thể sợ phải rời đi.
May thay, phòng nhạc cụ của Trác Văn lưu trữ rất đa dạng. Chú thật sự tìm thấy một ống sáo và dắt Văn Nhạc đi đến phòng luyện thanh. Ở giữa phòng luyện thanh đặt một chiếc dương cầm, một chiếc đàn guitar dựa dưới chân, có hai chiếc microphones nằm trên đất, còn có hai cái ghế đặt song song ở gần cửa, trừ những thứ này ra thì không còn gì.
Vân Nhạc không biết người đang dạy cậu thổi sáo là ai, chỉ biết là cùng một kiểu ống sáo đó, nhưng đến miệng của Trác Văn, lại như là đang làm ảo thuật vậy.
Một khúc nhạc không dài, chỉ có hai phút. Trác Văn thổi xong, bắt đầu dạy cho cậu kỹ thuật với một phương pháp rất dễ hiểu. Vân Nhạc nghe rất nghiêm túc, cũng không hiểu vì sao, tim cậu lại đập nhanh một nhịp. Trác Văn chỉ dẫn rất cẩn thận, cũng không vì cậu là học sinh cấp ba, học một nhạc cụ đơn giản mà qua loa cho xong. Vân Nhạc là lần đầu tiên gặp gỡ người khác như trước có chút phòng bị, cậu lại nhìn ở cửa một chút, cũng không biết bản thân mình đang chờ điều gì.
“Cách để tay của con không thành vấn đề, tự học cũng không sai. Nhưng chú muốn nói trọng điểm ở đây là cách dùng khí, điều chỉnh khí lực tốt, dù là ống sáo chất lượng bình thường cũng có thể thổi ra âm thanh dịu êm. Hãy cố gắng tự mình tập luyện, không hiểu cứ việc tìm chú.” Trác Văn nói xong, đi ra ngoài.
Vân Nhạc nhìn theo bóng lưng chú rời đi, vốn tưởng rằng loại cảm giác kỳ quái kia sẽ biến mất theo, nhưng mấy phút trôi qua, vẫn như trước không có gì biến đổi. Cậu không hiểu được tại sao, nên đành cầm ống sáo lên tập luyện.
“Như thế nào rồi chú Trác?” Văn Dã đứng cách phòng luyện thanh không xa, nhìn thấy Trác Văn ra đến và hỏi.
Trác Văn đáp: “Được lắm, là một đứa trẻ rất thông minh, luyện nhiều một chút là được.”
Văn Dã cười nói: “Con cảm ơn chú Trác nhiều.”
Trác Văn nói: “Cám ơn cái gì, con nếu không có việc gì thì mau đến phòng thu âm, chú mấy ngày trước mới viết một bài, muốn hát cho con nghe thử.”
Phòng luyện thanh cách âm hiệu quả cực kỳ tốt, Văn Dã không nghe được âm thanh gì. Tuy nhiên hắn liếc mắt lúc Trác Văn mới vừa dạy học xong, thấy Vân Nhạc học rất nghiêm túc nên sẽ không đi quấy rầy.
“Con cũng gần mười tám rồi, đã có kế hoạch gì cho tương lai chưa? Tiếp tục kế thừa sự nghiệp của ba con, hay theo mẹ con đi giao thiệp, lang bạt đó đây?”
Văn Dã nói: “Con vẫn chưa nghĩ ra được, tuy nhiên con muốn tự bản thân mình làm điều gì đó. Sự nghiệp của cả hai người bọn họ con không thấy hứng thú lắm.”
Trác Văn gợi ý: “Nếu không thì theo ngành của chú đi?”
“Ha ha chỉ cần chú không ngại trình độ nửa vời của con thôi.” Văn Dã là học sinh bán thời gian của Trác Văn, cũng cùng chú học qua một ít nhạc cụ. Trác Văn dành toàn bộ buổi chiều kéo đứa cháu của mình qua nghe và điều chỉnh ca khúc. Mặc cho thời gian thoi đưa, cũng không đánh ra được cái gì hoàn chỉnh. Mấy tiếng sau đó, Văn Dã trở lại phòng luyện thanh gõ cửa một tiếng, khi Vân Nhạc quay đầu lại lập tức hỏi: “Học như thế nào rồi?”
Vân Nhạc mang theo biểu tình nghi hoặc khá rõ ràng, cậu nâng tay sờ sờ lồng ngực của mình, liền buông xuống, đối Văn Dã nói: “Tốt lắm.”
Máy điều hoà ở phòng luyện thanh đã giúp ngón tay Vân Nhạc sớm không còn bị tê cứng, ly nước được trợ lý đưa đến đặt ở trên ghế cũng đều bị uống sạch sẽ. Văn Dã dựa vào cửa, nghiêng đầu cười: “Vậy bây giờ đi về?”
“Ừm.” Đã sáu giờ tối, cơm tối cũng chưa có làm. Hai người cáo biết đúng thời điểm Trác Văn về nhà ăn cơm, dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh phía người studio đi về phía trước.
“Nơi này không dễ đón được xe. Chúng ta sẽ phải đi bộ khoảng trăm mét nữa.”
Vân Nhạc đi theo sau hắn, nghe tiếng tim của mình trở lại như cũ vững vàng đập, đạp lên trên bóng của hắn mà đi.
Đột nhiên, Văn Dã hạ người xuống, lụm lên một nhánh cây khô héo rồi quay đầu lại. Vân Nhạc cũng dừng bước lại, nghe hắn giả vờ nghiêm túc nói: “Tiếp theo, thầy giáo Văn muốn kiểm tra việc luyện tập, nghiệm thu thành quả học tập của học trò Vân Nhạc, đã sẵn sàng chưa?”
Vân Nhạc đáp một tiếng, bất tri bất giác đưa ống sáo cầm lên, đặt ở bên mép.
“Được, vậy tôi sẽ bắt nhịp cho cậu, khụ khụ!”
“Bầu trời đen kịt dần dần buông xuống, hàng vạn tinh tú rảo bước theo sau, đom đóm bay, đom đóm bay, người lại nhớ đến ai.” Cành cây khô ở trong trời đêm được phất lên, như mở màn cho buổi diễn long trọng đặc sắc. Văn Dã đứng ở giữa hàng đèn đường vàng mờ mờ tỏ tỏ, như một vị nhạc trưởng tao nhã. Giọng hát của hắn không trầm trầm như lúc nói chuyện, mà có chút sắc thái trong trẻo hơn. Bài hát kia từng câu từng chữ trôi vào tai Vân Nhạc, lưu lại một sợi dây cảm xúc tròn trịa, thật lâu không tan. Vân Nhạc đứng ở dưới ánh đèn, vì việc mình chăm chú nhìn nhạc trưởng Văn Dã mà giật mình. Ngẩn ngơ cả buổi mới ngây ngô mà thổi lên những tiết tấu vẫn chưa thuộc nằm lòng.
Chú thích
(1) Thái Sơn Bắc Đẩu: ý nói có tài hoa xuất chúng, cao như Thái Sơn, sáng như sao Bắc Đẩu.
+ Thái Sơn:
+ Sao Bắc Đẩu:
(2) Vỏ dưa hấu nhỏ: ý nói mấy cậu/cô nhóc còn non xanh.
Đôi lời người dịch: Chời ơi càng về sau chương càng dài mọi người ơi!!!!!!!!!!! Cứu Mèo với, Mèo sắp chết rồiiiiiiiii :<<<<<<<<<<<<<
Văn Dã nói: “Được thôi, thời gian cậu cứ tự sắp xếp.” Nhớ ra việc cậu không quá rành việc dùng di động, còn chu đáo nói: “Nếu có việc gì bị trì hoãn, cũng không cần phải gấp gáp, tôi sẽ tự mình giải quyết được, sẽ không đói bụng.”
Vân Nhạc đáp: “Tôi biết rồi.” Cầm ống sáo đứng lên, vừa muốn nâng bước chân, lại suy nghĩ một chút, để lại câu: “Ngủ ngon” rồi mới trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Văn Dã như thường lệ đeo ba lô thể thao đi đến sân tennis. Sau khi làm xong việc này sẽ đi đến giúp đỡ ở tiệm cà phê. Lúc ăn điểm tâm đã nhận được cuộc gọi của Hàn Thần, nói là hôm nay tạm thời có việc, ngày khác gặp sau. Văn Dã cũng không hỏi nguyên nhân, sau khi ăn xong liền cầm chén đũa bỏ vào bồn rửa sạch, đổi giày đi ra ngoài. Nếu Hàn Thần đã không đến, vậy luyện tập xong có thể trở về nhà chơi game, cũng không cảm thấy buồn tẻ.
Sân tennis cách nhà trọ khoảng cách không xa, ngày mùa đông lạnh căm cũng không có nhiều người. Trong sân ngoại trừ vài huấn luyện viên giúp đỡ, lẻ loi lác đác bốn năm người. Miễn cưỡng cũng tìm được người để đánh đôi. Đồng đội của Văn Dã là một chú trung niên hơn bốn mươi tuổi, tên là Trác Văn, trên thân mặc áo lót polo màu tím, quần thể thao màu vàng sáng chói, trên cằm là một bộ râu được cắt tỉa cẩn thận, nhìn không hề lôi thôi, lại còn rất thời thượng nữa. Văn Dã phát bóng bổng, dùng chiêu vung tay sau, ấn định tỉ số cuối cùng, hoàn toàn thắng lợi.
Đã khoảng mười giờ, Trác Văn cầm vợt đi đến, vui vẻ cười nói: “Rất giỏi nha, cậu Dã không hổ là chú dạy dỗ cho, cũng có cách đánh trở tay vương giả của chú.”
Văn Dã cùng chú đi tới phòng nghỉ ngơi thay quay quần áo, nói: “Con còn kém xa lắm, chú Trác nếu như không làm sáng tác còn có thể đạt tới cấp bậc đội tuyển quốc gia.”
Trác Văn tâm tình vui vẻ, vỗ vai hắn nói: “Như thế nào rồi, trở về lại đã quen chưa?”
Văn Dã cười đáp: “Cũng vẫn như cũ ạ, kỳ thực cũng không khác nhau gì mấy, đều là đi học về rồi ăn cơm.”
Trác Văn tặc lưỡi, mặc lên áo khoác nhung nói: “Cũng thật là, con là một đứa nhỏ tự thân tự túc, nếu như con không sớm hiểu chuyện mấy năm qua, cũng đã trở thành một thiếu niên ngỗ nghịch rồi.”
Văn Dã đem vợt tennis bỏ vào trong ba lô, nói: “Con làm gì đến độ đáng thương như vậy chú.” Lại hỏi: “Chú Trác gần đây không bận bịu gì sao?”
Trác Văn đáp: “Cũng bình thường thôi con, thị trường đĩa hát dạo này trì trệ lắm nên không có bận rộn. Chú đang tính dọn dẹp lại một chút nhờ vả ba con, chuẩn bị ôm bắp đùi của ổng trở thành tư bản làm mưa làm gió.” Trác Văn trong ngành âm nhạc cũng là một nhà sáng tác và producer nổi tiếng. Chú quen thân với ba mẹ của Văn Dã, đã biết Văn Dã từ khi hắn còn nhỏ xíu. Thừa dịp hôm nay rãnh rỗi ra đây vừa rèn luyện thân thể, vừa ôn lại chuyện cũ với con trai của bạn thân. Chú tự nhận mình vẫn là thanh niên mười bảy mười tám tuổi, cùng Văn Dã không có sự khác biệt, xưng hô cũng lung tung, “Mẹ con đâu? Chú nghe tin tức ngầm nói là chuẩn bị về nước?”
“Dạ.” Văn Dã đáp: “Mẹ con sau khi giải quyết xong công việc sẽ quay về.” Thần sắc phức tạp mà nói tiếp: “Mẹ nói muốn giúp chồng dạy con.”
“Chỉ mình bà ấy? Bốn mươi mấy tuổi rồi mà sao vẫn ngây thơ như vậy chứ?” Trác Văn “Chà chà” hai tiếng, đau lòng nói: “Không thôi, con trở thành con của chú đi, dì của con làm cơm ngon hơn nhiều.”
“Ha ha gần đây con có thuê người làm cơm, so với tay nghề nấu nướng của mẹ con thì hơn rất nhiều.”
Hai người vừa nói vừa cười, thẳng một đường đi đến bãi đậu xa ngoài trời cách đó không xa. Bãi đậu xe thập phần trống trải, từng hàng cây cảnh thấp bé được sử dụng làm rào chắn, phòng ngừa xe cộ vượt tuyến. Đằng sau đám cây cảnh, phía bên trái là một con đường lớn, có thể dẫn đến căn hộ của mình. Hắn chuẩn bị tiễn Trác Văn ra xe, sau đó đạp xe theo đường này cho gần hơn.
“Tuýt tuýt” vài tiếng từ đằng xa truyền đến, Trác Văn đang móc chìa khoá xe ra đột nhiên dừng tay một chút, cau mày nói: “Ai thổi sáo vậy? Khó nghe quá đi?”
Chú vốn là một chuyên gia âm nhạc, đối với nhạc cụ thập phần mẫn cảm. Văn Dã tỉ mỉ nhận ra nội dung của khúc sáo thổi, thuận theo thanh âm tìm quá khứ, thầm nghĩ: Không phải là khúc nhạc đêm qua sao? Chẳng phải cậu ấy đã đi làm ở cửa hàng thức ăn nhanh sao?
Văn Dã đi đến cuối bãi đậu xe, chùn gối nhìn qua cây cảnh trước mặt, thấy bên đường có một người đang ngồi xổm, cầm ống sáo màu trắng lắp ba lắp bắp mà thổi khúc nhạc.
Văn Dã kinh ngạc: “Vân Nhạc?”
Vân Nhạc nghe được âm thanh ngẩng đầu lên, trong mắt cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc, đứng bật dậy.
Văn Dã hỏi: “Cậu tại sao lại ở đây?”
Vân Nhạc trả lời: “Cô Chung đã xin nghỉ giúp tôi, muốn tôi dành ra tuần này để luyện tập, không thể đi làm được.”
Văn Dã lại hỏi: “Vậy tại sao cậu không trở về nhà?” Tuy rằng khí trời đã ấm lên, thế nhưng vẫn còn là mùa đông, nhiệt độ vẫn thấp đến một hai độ. Vân Nhạc vẫn mặc bộ quần áo, nón nhung hôm đi phát truyền đơn, căn bản không chống lạnh được, hai tay cậu đỏ chót, cứng đờ cầm ống sáo.
Vân Nhạc đáp: “Nơi này không có người, trở lại nhà luyện tập sẽ quấy nhiễu cậu nghỉ ngơi.”
Văn Dã không đồng ý, nhìn tay hắn nói: “Vậy cậu luyện tập thế nào rồi?”
Vân Nhạc thành thực đáp: “Ngón tay bị cứng, không chặn nổi lỗ sáo, lúc thổi bị tản hơi.”
“Cậu cũng biết thổi sẽ bị tản hơi?” Văn Dã dở khóc dở cười. Hắn yêu thích Vân Nhạc ở điểm này, rất thành thành thực thực. Trong đầu nghĩ như thế nào, sẽ nói thế nấy, không có bất kỳ quanh quẩn lắc léo, phi thường chân thực.
Trác Văn cũng đi tới, hỏi: “Con biết cậu bé này sao?”
Văn Dã gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: “Chú Trác, buổi chiều chú có rảnh không?”
“Chú rảnh, có chuyện gì sao? Muốn về nhà uống rượu cùng chú hay gì?”
Văn Dã xin tha nói: “Tha cho con đi chú, con vẫn còn mấy tháng nữa mới tới tuổi thành niên, chú vẫn cứ muốn lôi kéo trẻ em vị thành niên uống rượu là sao chứ?” Vừa cười vừa giới thiệu: “Cậu này tên là Vân Nhạc, là học sinh cùng trường của con, đang cố gắng học thổi sáo. Không biết chú Trác có thể chỉ dẫn cho cậu ấy một chút được không?”
“Thổi sáo? Đó không phải là môn học của học sinh tiểu học thôi hay sao?” Nói rồi ra hiệu cho hai cậu nhóc đi theo, “Đều là học sinh cấp ba rồi, vẫn phải học cái này? Là biểu diễn chương trình à?”
Trác Văn tự mở một studio, mấy trăm mét vuông, có phòng luyện thanh, phòng ghi âm, còn có đủ các loại nhạc cụ. Chú nổi danh có tài hoa, quả không bằng Thái Sơn Bắc Đẩu (1), nhưng cũng là số một số hai. Thế nhưng nghệ thuật gia mà, đều có sự cứng đầu của riêng mình, bất quá, sự cứng đầu của Trác Văn cùng nghệ thuật không có can hệ.
Đến studio vừa vặn mười hai giờ trưa, Trác Văn đem họ đến văn phòng của mình, nhờ trợ lý tăng ca đi nhà ăn bưng tới hai phần cơm trắng. Đồng thời lấy phần thức ăn đã chuẩn bị ở nhà, lần lượt bày từng cái ra đối Văn Nhã nói: “Đã lâu không được ăn cơm của dì con làm rồi đúng không, ở trường học cơm nước như thế nào?”
Văn Dã mong đợi điều này đã lâu, đáp rằng: “Nhà ăn ở trường học cũng rất ngon, nhưng chính là quá đông người, muốn ăn vẫn phải luôn xếp hàng.” Xong quay sang Vân Nhạc nãy giờ trước sau vẫn cứ đi bên cạnh hắn yên lặng không lên tiếng mà nói: “Chú Trác khẩu vị rất kén, ăn cơm bên ngoài không quen. Coi như ra ngoài xã giao đều mang theo thức ăn tâm tình của dì Cố, đem theo đã thật nhiều năm.”
Vân Nhạc nghiêm túc lắng nghe, gật gật đầu. Trên bàn cơm, hai người Văn Dã tiếp tục tán gẫu, từ những tin đồn thú vị của giới giải trí đến thị trường chứng khoán chìm nổi, lại tới sự phát triển của xã hội, con người và khoa học kỹ thuật. Trời Nam biển Bắc, vô luận Trắc Văn chuyển đến chủ đề gì, Văn Dã đều có thể góp chuyện vài câu.
Rất nhiều chuyện Vân Nhạc nghe không hiểu, chuyện có thể nghe cũng chỉ hiểu một cách nửa vời. Lúc mới gặp, cậu chỉ cho rằng Văn Dã là một học sinh chuyển trường nhà có tiền của, nhưng hiện tại cảm thấy được, hắn là một người có đầy đủ phương diện và mọi mặt.
“Hả? Ăn no rồi?” Văn Dã nhận ra được nãy giờ có một ánh mắt cứ nhìn hắn, quay đầu, hỏi người đang ngồi bên mình là Vân Nhạc.
Vân Nhạc gật đầu, ánh mắt không né không tránh, cậu tựa như không ý thức rằng mình nhìn lén bị bắt gặp, hoặc căn bản là không cho rằng mình đang nhìn lén.
Trác Văn cũng cầm lấy giấy ăn lau miệng, nhìn về phía Vân Nhạc: “Vậy chú sẽ đem vỏ dưa hấu nhỏ (2) này đi dạy. Đã nhiều năm không dạy thứ đơn giản như vậy, chú cũng không chắc có còn giáo án hay không. Trước tiên đi với chú tìm xem đã.”
Văn Dã ngồi đối diện không nhúc nhích hướng Vân Nhạc nói: “Đi trước đi, chú Trác rất lợi hại đó.”
Vân Nhạc có chút chần chờ, nhưng vẫn là đứng dậy, cùng người lạ mới gặp mặt lần đầu tiên đi ra. Thời điểm đi đến cửa bước chân đột nhiên dừng một chút, quay đầu lại liếc nhìn Văn Dã vẫn đang dùng cơm, như thể sợ phải rời đi.
May thay, phòng nhạc cụ của Trác Văn lưu trữ rất đa dạng. Chú thật sự tìm thấy một ống sáo và dắt Văn Nhạc đi đến phòng luyện thanh. Ở giữa phòng luyện thanh đặt một chiếc dương cầm, một chiếc đàn guitar dựa dưới chân, có hai chiếc microphones nằm trên đất, còn có hai cái ghế đặt song song ở gần cửa, trừ những thứ này ra thì không còn gì.
Vân Nhạc không biết người đang dạy cậu thổi sáo là ai, chỉ biết là cùng một kiểu ống sáo đó, nhưng đến miệng của Trác Văn, lại như là đang làm ảo thuật vậy.
Một khúc nhạc không dài, chỉ có hai phút. Trác Văn thổi xong, bắt đầu dạy cho cậu kỹ thuật với một phương pháp rất dễ hiểu. Vân Nhạc nghe rất nghiêm túc, cũng không hiểu vì sao, tim cậu lại đập nhanh một nhịp. Trác Văn chỉ dẫn rất cẩn thận, cũng không vì cậu là học sinh cấp ba, học một nhạc cụ đơn giản mà qua loa cho xong. Vân Nhạc là lần đầu tiên gặp gỡ người khác như trước có chút phòng bị, cậu lại nhìn ở cửa một chút, cũng không biết bản thân mình đang chờ điều gì.
“Cách để tay của con không thành vấn đề, tự học cũng không sai. Nhưng chú muốn nói trọng điểm ở đây là cách dùng khí, điều chỉnh khí lực tốt, dù là ống sáo chất lượng bình thường cũng có thể thổi ra âm thanh dịu êm. Hãy cố gắng tự mình tập luyện, không hiểu cứ việc tìm chú.” Trác Văn nói xong, đi ra ngoài.
Vân Nhạc nhìn theo bóng lưng chú rời đi, vốn tưởng rằng loại cảm giác kỳ quái kia sẽ biến mất theo, nhưng mấy phút trôi qua, vẫn như trước không có gì biến đổi. Cậu không hiểu được tại sao, nên đành cầm ống sáo lên tập luyện.
“Như thế nào rồi chú Trác?” Văn Dã đứng cách phòng luyện thanh không xa, nhìn thấy Trác Văn ra đến và hỏi.
Trác Văn đáp: “Được lắm, là một đứa trẻ rất thông minh, luyện nhiều một chút là được.”
Văn Dã cười nói: “Con cảm ơn chú Trác nhiều.”
Trác Văn nói: “Cám ơn cái gì, con nếu không có việc gì thì mau đến phòng thu âm, chú mấy ngày trước mới viết một bài, muốn hát cho con nghe thử.”
Phòng luyện thanh cách âm hiệu quả cực kỳ tốt, Văn Dã không nghe được âm thanh gì. Tuy nhiên hắn liếc mắt lúc Trác Văn mới vừa dạy học xong, thấy Vân Nhạc học rất nghiêm túc nên sẽ không đi quấy rầy.
“Con cũng gần mười tám rồi, đã có kế hoạch gì cho tương lai chưa? Tiếp tục kế thừa sự nghiệp của ba con, hay theo mẹ con đi giao thiệp, lang bạt đó đây?”
Văn Dã nói: “Con vẫn chưa nghĩ ra được, tuy nhiên con muốn tự bản thân mình làm điều gì đó. Sự nghiệp của cả hai người bọn họ con không thấy hứng thú lắm.”
Trác Văn gợi ý: “Nếu không thì theo ngành của chú đi?”
“Ha ha chỉ cần chú không ngại trình độ nửa vời của con thôi.” Văn Dã là học sinh bán thời gian của Trác Văn, cũng cùng chú học qua một ít nhạc cụ. Trác Văn dành toàn bộ buổi chiều kéo đứa cháu của mình qua nghe và điều chỉnh ca khúc. Mặc cho thời gian thoi đưa, cũng không đánh ra được cái gì hoàn chỉnh. Mấy tiếng sau đó, Văn Dã trở lại phòng luyện thanh gõ cửa một tiếng, khi Vân Nhạc quay đầu lại lập tức hỏi: “Học như thế nào rồi?”
Vân Nhạc mang theo biểu tình nghi hoặc khá rõ ràng, cậu nâng tay sờ sờ lồng ngực của mình, liền buông xuống, đối Văn Dã nói: “Tốt lắm.”
Máy điều hoà ở phòng luyện thanh đã giúp ngón tay Vân Nhạc sớm không còn bị tê cứng, ly nước được trợ lý đưa đến đặt ở trên ghế cũng đều bị uống sạch sẽ. Văn Dã dựa vào cửa, nghiêng đầu cười: “Vậy bây giờ đi về?”
“Ừm.” Đã sáu giờ tối, cơm tối cũng chưa có làm. Hai người cáo biết đúng thời điểm Trác Văn về nhà ăn cơm, dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh phía người studio đi về phía trước.
“Nơi này không dễ đón được xe. Chúng ta sẽ phải đi bộ khoảng trăm mét nữa.”
Vân Nhạc đi theo sau hắn, nghe tiếng tim của mình trở lại như cũ vững vàng đập, đạp lên trên bóng của hắn mà đi.
Đột nhiên, Văn Dã hạ người xuống, lụm lên một nhánh cây khô héo rồi quay đầu lại. Vân Nhạc cũng dừng bước lại, nghe hắn giả vờ nghiêm túc nói: “Tiếp theo, thầy giáo Văn muốn kiểm tra việc luyện tập, nghiệm thu thành quả học tập của học trò Vân Nhạc, đã sẵn sàng chưa?”
Vân Nhạc đáp một tiếng, bất tri bất giác đưa ống sáo cầm lên, đặt ở bên mép.
“Được, vậy tôi sẽ bắt nhịp cho cậu, khụ khụ!”
“Bầu trời đen kịt dần dần buông xuống, hàng vạn tinh tú rảo bước theo sau, đom đóm bay, đom đóm bay, người lại nhớ đến ai.” Cành cây khô ở trong trời đêm được phất lên, như mở màn cho buổi diễn long trọng đặc sắc. Văn Dã đứng ở giữa hàng đèn đường vàng mờ mờ tỏ tỏ, như một vị nhạc trưởng tao nhã. Giọng hát của hắn không trầm trầm như lúc nói chuyện, mà có chút sắc thái trong trẻo hơn. Bài hát kia từng câu từng chữ trôi vào tai Vân Nhạc, lưu lại một sợi dây cảm xúc tròn trịa, thật lâu không tan. Vân Nhạc đứng ở dưới ánh đèn, vì việc mình chăm chú nhìn nhạc trưởng Văn Dã mà giật mình. Ngẩn ngơ cả buổi mới ngây ngô mà thổi lên những tiết tấu vẫn chưa thuộc nằm lòng.
Chú thích
(1) Thái Sơn Bắc Đẩu: ý nói có tài hoa xuất chúng, cao như Thái Sơn, sáng như sao Bắc Đẩu.
+ Thái Sơn:
+ Sao Bắc Đẩu:
(2) Vỏ dưa hấu nhỏ: ý nói mấy cậu/cô nhóc còn non xanh.
Đôi lời người dịch: Chời ơi càng về sau chương càng dài mọi người ơi!!!!!!!!!!! Cứu Mèo với, Mèo sắp chết rồiiiiiiiii :<<<<<<<<<<<<<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.