Chương 3
Nhất Cá Mễ Bính
26/03/2021
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết Lịch Sử. Phùng Đường là đại diện của lớp, lúc đi qua văn phòng bị thầy giáo gọi vào giúp đỡ. Trần Dương chơi game suốt cả đêm, gió rét thấu xương thổi qua đều không thể ngăn đôi mắt nó lờ đà lờ đờ, vừa ngáp vừa nói với Văn Dã: “Trở về phòng học sao? Mình đang định ngủ một lát.”
Văn Dã liếc nhìn thời gian, từ đây đến lúc hết giờ nghỉ trưa còn khoảng nửa tiếng, liền nói: “Mình đi dạo một chút, xíu nữa trở lại.”
Trần Dương nói: “Được, vậy thôi mình đi trước, cậu đừng đến trễ đó.”
Văn Dã gật đầu, men theo cầu thang từng tầng một mà đi lên. Các lớp học của Trung học Thuỵ Hải mới xây không lâu, vách tường màu nâu, các trụ hành lang màu trắng tinh. Để tiết kiệm thời gian di chuyển, ngay giữa mỗi tầng lầu, ở giữa khoảng hành lang đều có thang máy kết nối với khu đối diện toà nhà chính. Văn Dã leo lên tầng sáu, đứng ở lan can nhìn ra bên ngoài. Ngôi trường này là hắn tự chọn, một là gần nhà có thể học ngoại trú được, hai là nghe nói chất lượng dạy học cũng rất tốt, là một trường trọng điểm cấp thành phố.
Tuy rằng bản thân hắn không cần nơi dạy học thật tốt vẫn có thể đứng đầu được, nhưng đã có điều kiện lựa chọn, liền không thể qua loa. Trải nghiệm sinh hoạt ở trường hai tuần, tất cả đều được thoả mãn. Vừa muốn quay người rời đi, đột nhiên phát hiện bên cạnh bồn nước ở cửa sau khu hành chính, có một người đang đứng.
Văn Dã suy nghĩ một chút, người kia hình như tên là, Vân Nhạc.
Vân Nhạc trên tay cầm đồng phục học sinh, đang mở khoá vòi nước. Tóc cậu là bị canh nóng đổ lên, gió vừa thổi đến, chậm rãi làm tóc rít lại. Bây giờ đang là buổi trưa, nhiệt độ cao nhất cũng chỉ tầm khoảng âm sáu, bảy độ. Thực ra chỉ cần thường xuyên giữ ấm một chút, cũng sẽ không cảm thấy lạnh, nhưng Vân Nhạc trên người chỉ mặc một bộ thu y (1) đơn sơ rẻ tiền, trên mặt in hình chuột Mickey (2). Cái này là đồ trôi nổi cậu mua được ở một tạp hoá nhỏ ven đường vào năm thứ ba ở trường sơ trung, lúc đó mua hai cái, để đến mùa đông có cái mà thay đổi.
Ống nước sau hơn mười mấy giây mới làm tan được lớp băng mỏng đang đóng ở trên, Vân Nhạc đầu tiên đem đồng phục để xuống bồn, liền cúi thấp xuống (không hiểu sao chỗ này lại bị **, không biết có từ ngữ bậy bạ gì không mà censored, mị đành chém dị:<), xả nước lên tóc.
Trời đông vẫn là lạnh quá, dù cậu đã cố nhẫn nại chịu đựng, nhưng vẫn không thể nhịn được mà run cả lên.
Văn Dã đứng ở trên cao này nhìn thêm một chút, rồi dùng thang máy đi đến phía đối diện toà nhà hành chính lớn. Trần Dương nói cậu bạn kia rất quái lạ, không chấp nhận ý tốt từ người khác, luôn luôn ảm đạm, tốt nhất không nên tiếp xúc.
Nhưng trong bất kỳ trường hợp nào, những điều được nghe nói từ miệng của người khác, Văn Dã không đưa ra ý kiến gì, nhưng cũng không hề để trong lòng. Hắn không thích đánh giá một ai đó quá dễ dàng, con người vốn đa chiều, nhiều khi biểu lộ một bộ mặt, cũng chưa hẳn là toàn bộ nhân cách. Còn Vân Nhạc này đến cùng là như thế nào, hắn tạm thời chưa có hứng thú khám phá. Chỉ biết là con người trước mắt này, như một chú mèo hoang nhỏ bị rơi tõm vào nước đá, phải cần một số trợ giúp khẩn thiết.
Những mảnh trứng vụn dính chặt vào tóc khó mà trôi xuống được, thêm nước lạnh thấu xương tưới thẳng vào da đầu khiến Vân Nhạc như muốn đông lại, đôi môi tím bầm. Nhưng rửa mãi vẫn không sạch, lại không có xà bông, chỉ dùng nước trắng như vậy, khó mà rửa sạch được dầu mỡ trên tóc và quần áo. Cậu suy nghĩ một chút, tắt vòi nước, dùng tay cào cào những mảnh vụn thức ăn dính trong tóc. Đột nhiên, có người đi tới, nói vọng về phía cậu: “Bạn gì ơi? Cậu cho tôi làm phiền một chút.”
Vân Nhạc không để tâm đến hắn, tay vẫn tiếp tục cào cào tóc. Người kia thấy cậu không đáp lời, ở bên cạnh cậu nhìn trước ngó sau, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó. Sau một chốc, lại chạy đến hỏi: “Bạn học ơi, thật là không tiện nhưng xin hỏi, cậu có biết đường đến siêu thị của trường học không?”
Vân Nhạc đang bận rộn làm việc của mình, lại nghe người kia nói tiếp: “Xin lỗi bạn học, tôi là học sinh mới chuyển trường, đối với xung quanh trường học vẫn còn chưa rành lắm. Cậu có thể chỉ cho tôi siêu thị của trường học ở đâu không?”
Vân Nhạc dừng lại, đem tóc mái che lại đôi mắt rồi quay lưng, đứng thẳng dậy.
Cậu da dẻ trắng ngần, nhưng nơi khoé mắt, trán, và xương gò má đều có những vết thương xanh xanh tím tím. Vết thương ngay trán trông khá nghiêm trọng, máu vẫn còn chảy thành dòng. Đôi mắt cậu rất sáng, tròn xoe hình quả hạnh nhân (3), nếu như không mang theo phòng bị và khốc liệt, thì sẽ là một cậu trai rất đáng yêu và đẹp trai. Người ở trước mắt cậu rất cao, chân mang một đôi giày thể thao thoạt nhìn rất mắc tiền. Trên người cũng mặc đồng phục trắng xanh đan xen, tóc tai cắt ngắn và gọn gàng. Đuôi mắt rất dài, hơi nhếch lên, khuôn mặt sốt ruột nhìn cậu mà nói: “Mong bạn học giúp đỡ, tôi muốn đi mua một chút đồ uống, khát muốn chết rồi.”
Vân Nhạc đáp: “Trước cửa khu hành chính hai mươi mét.” Thanh âm của cậu không lớn, nhưng đặc biệt có cảm xúc của một cậu thiếu niên.
“Toà nhà hành chính… Không phải là toà nhà này à?” Người kia lập tức cong cong mắt nói: “Cảm ơn nha, bạn học!”
Vân Nhạc chờ hắn đi rồi, lần thứ hai cúi đầu rửa ráy tóc tai. Cũng chỉ có vài phút, người kia lại quay trở về, tay xách một cái túi nhựa, mỉm cười tự giới thiệu: “Tôi tên là Văn Dã, cám ơn cậu đã chỉ đường giúp tôi. À đúng rồi.” Hắn cầm túi nhựa trên tay đưa tới, ngập ngừng nói: “Tôi mới vừa đến siêu thị mua đồ, không nghĩ là gặp ngay chương trình xúc tiến sản phẩm. Chỉ cần mua một bình nước, có thể được khuyến mãi một cái khăn lông cùng xà phòng thơm, hình như là quảng bá sản phẩm mới, cũng chỉ với ba khối tiền. Nhưng khăn mặt cùng xà bông tôi đều có đủ rồi, cậu có cần hay không?”
Vân Nhạc liếc mắt nhìn khăn lông và xà bông trên tay Văn Dã, thấy chúng thoạt nhìn cũng không giống như các tặng phẩm khuyến mãi, liền lạnh nhạt mà nói: “Không cần.”
Văn Dã đã lường trước như vậy, cũng không cưỡng cầu, liếc nhìn thời gian và nói: “Vậy thôi cám ơn cậu, tôi đi trước nhé bạn học, còn phải lên lớp.”
Thầy giáo lịch sử đã lớn tuổi, giảng bài cũng rất thú vị, nhưng dù vậy, Trần Dương vẫn cứ thế đánh một giấc đến hết tiết. Vừa mở mắt dậy, thấy nước miếng chảy đầy tay, Trần Dương vội vàng móc từ trong túi giấy vệ sinh đi nhà cầu dùng không hết ra lau miệng. Đột nhiên phát hiện ở góc bàn có để một túi đồ ăn vặt, cùng với hai chai nước uống, Phùng Đường chuyển hướng ngay từ Đông sang Tây, giật lấy của quý, Trần Dương hỏi: “Đây là cái gì?”
Phùng Đường đáp: “Không có gì, mày ngủ tiếp đi.”
Trần Dương lập tức chộp lấy túi nhựa hỏi: “Ai mua?”
Phùng Đường xé vỏ một thanh chocolate (4), chỉ vào người đang ngồi đọc sách ở hàng cuối cùng, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là anh Vân Dã rồi! Nói là đền bù cho chúng ta mấy ngày nay đã dẫn cậu ấy đi tham quan trường!”
Trần Dương lập tức vùi đầu vào túi nhựa, bụng đói như sói tìm ăn: “Mẹ kiếp, siêu thị trường ta cũng có bán đồ ăn nhập khẩu nữa sao?”
Phùng Đường đáp: “Có chứ, chính là quá mắc, không ai mua nổi mà thôi.”
Trần Dương xé một bọc bánh quy nhỏ (5), liên tiếp ăn mấy cái, cảm động thốt lên: “Văn Dã ca ca sau này chính là anh trai của tao, tao nguyện ý vì anh ấy chiêm tiền mã hậu (6)!”
Phùng Đường ghét bỏ: “Nhìn mày không có chút tiền đồ nào, chỉ một bọc đồ ăn vặt liền có thể mua đứt mày? Tao phi! Sau này mày cũng chỉ có thể là tay trái của anh ấy! Tao mới là cánh tay phải!”
“Ha ha ha, ôi trời ơi cái đệch, đồ uống này vẫn còn ấm luôn nè? Cũng quá ngọt ngào rồi!”
Trung học Thuỵ Hải làm được một việc tương đối đi vào lòng người, đó là tuy bắt buộc phải tự học vào buổi sáng sớm, nhưng lại không bắt tự học vào buổi tối. Dù cho là học sinh nội trú hay ngoại trú, cũng đều đúng 5 giờ 20 phút tan học. Phùng Đường cùng Trần Dương đều học ngoại trú, dọn xong sách vở thì chuẩn bị gọi Văn Dã cùng nhau về nhà, liền thấy hắn vừa cúp điện thoại, tiếc nuối nói: “Các cậu đi trước đi, lát nữa có người tới rước tôi.”
Phùng Trần hai người không hỏi thêm nữa, rôm rả thảo luận về vấn đề vượt ải du hí, quàng vai nhau cùng đi về. Văn Dã giơ tay nhìn đồng hồ, nhặt lấy cuốn tập (7) để trên bàn, đi một chuyến đến siêu thị trước toà nhà hành chính. Ông chủ siêu thị là một ông chú mặt tròn Địa Trung Hải (8), thừa lúc không có khách hàng, đang nhanh tay chỉnh lý lại hàng hoá. Nghe thấy tiếng bước chân, liền nhanh chóng chào hỏi: “Cậu học trò muốn mua gì thế?”
Văn Dã đứng ở quầy thu ngân hỏi: “Ông chủ à, buổi chiều nay có người đến đây hỏi về việc được nhận tặng phẩm sao?”
Ông chủ vừa nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên, lập tức gian manh nói: “Cậu đó, đương nhiên là có rồi, loại tiện nghi như thế này ai mà không nhặt, chính là khiến cho tôi gặp không ít phiền phức, nếu không phải do cậu đã để lại đầy đủ tiền…” Rồi lập tức bày ra một bộ mặt doanh nhân: “Tôi đã nói với cậu phần tiền còn lại tôi không thể trả, ba ly nước tôi bán còn được đặt trong hộp giữ ấm chỉ có ba đồng, cũng không phải là làm không công chứ. Đứa nhỏ kia lại đây hỏi về việc khăn mặt miễn phí trong lúc tôi đang có khách, một đám người đều nghe thấy được, báo hại tôi phải liên tiếp đưa ra mười mấy cái, thiếu chút nữa là lỗ vốn.”
Văn Dã cười nói: “Không hại chú lỗ vốn là được, còn lại chú cứ để mua rượu uống, khổ cực cho ông chủ rồi, đi trước.”
“Mua rượu?” Ông chủ nhìn theo Văn Dã rời đi, từ đâu đó móc ra mười tờ bạc mới tinh, vươn đầu nhìn ra ngoài. Không nói hai lời liền chiếm lấy tiện nghi, lộ ra vẻ mặt khôn khéo: “Nhìn thì thật đẹp trai đó, nhưng cũng không phải chỉ là một con búp bê (10) đầu to ngu ngốc coi tiền như cỏ rác sao.”
Khoảng 5 giờ rưỡi, một chiếc xe hơi màu đen không quá phô trương chậm rãi dừng lại trước cổng trường. Một người đàn ông mặc tây trang (11) mang giày da mở cửa xe bước xuống, nhìn thấy Văn Dã đứng ở cửa trường học chờ, người kia vội vàng gọi hắn một tiếng, đồng thời bước lên hỏi: “Em đợi lâu rồi sao?”
Văn Dã tháo tai nghe (12) xuống vừa nói: “Cũng chỉ đợi có mấy phút, ngược lại là làm phiền anh rồi, anh Mẫn.”
Mẫn Xuyên giúp hắn mở cửa sau của xe đồng thời nói: “Không phiền gì hết, chúng ta đi thôi. Giám đốc Văn ngày hôm nay vừa xong công việc, liền nhanh chóng đặt một vị trí thật tốt, nói là muốn dẫn em đi ăn thử nhà hàng mà ngày trẻ ông ấy thường ăn.”
Văn Dã bước lên xe, khoa trương nói: “Ba em khi còn trẻ chẳng phải thường thưởng thức ẩm thực hắc ám (13) của mẹ em sao?”
Mẫn Xuyên khởi động xe, sợ hãi nhìn qua gương chiếu hậu: “Tay nghề của dì Lan qua mấy chục năm mà vẫn như ngày đầu sao…?”
Văn Dã cười khổ: “Cũng không thay đổi xíu nào, chỉ khổ cho ba em thôi, có một người vợ từ thuở thanh mai trúc mã (14) như vậy.”
Mẫn Xuyên vội vàng nói: “Giám đốc Văn lại một chút cũng không ghét bỏ, cái này kêu là cái gì ta… Đau khổ vẫn vui sướng ha ha.”
Hai người một bên tán gẫu một bên cười, thời điểm xe đi qua đèn xanh, Văn Dã xuyên qua cửa kính xe lại nhìn thấy thân ảnh của Vân Nhạc lần nữa. Không nghĩ tới là lại rất có duyên, một ngày gặp nhau đến tận ba lần. Lần này cậu ta không chật vật như hai lần gặp trước, tóc tai đã khô ráo mềm mại rồi. Trong tay mang theo chiếc túi của siêu thị trường học, bên trong đựng đồng phục học sinh cùng khăn mặt sạch sẽ, còn có một miếng xà phòng đã được sử dụng, không biết có phải định đem về nhà phơi lên hay không.
Văn Dã ngồi trong xe vượt qua cậu ta, từ trong người móc ra một cây bút, đồng thời mở ra một quyển tập để trên tay. Quyển tập kia là ghi chép về sự trưởng thành của mèo hoang trong trường học. Ở một trang vở mới hắn viết:
Mèo hoang nhỏ màu trắng, Vân Nhạc.
Thân thể gầy yếu, phòng bị mạnh mẽ, điều kiện cuộc sống căn bản không tốt. Tuy rằng không chấp nhận thiện ý từ người khác, nhưng vẫn rất nỗ lực, rất nghiêm túc để sống sót.
Một chút than thở của người dịch: Huhuuu, tui bị cảm, mấy cái khớp xương trong người kêu kẽo cà kẽo kẹt. Hành tui mất ngủ cả đêm.:< Đáng lẽ tui dịch xong từ tối qua rồi, nhưng không chịu nổi đành kéo tới hôm nay. Ôi thiệt là mệt mỏi:<
Ghi chú:
(1) Thu y: Quần áo mùa thu, hay còn có một nghĩa khác là đồ ngủ. Mình nhờ Mr. Google thì ra mỗi một đống hình này.
(2) Chuột Mickey (Mễ lão thử – 米老鼠): it’s me! Me me me me me me me! *tung bông*
(3) Quả hạnh nhanh (Almond – 杏核 – Hạnh hạch):
+ Còn đây là mắt hình quả hạnh đào:
Hồ Ca, I’m comingggggggggggg!
(4) Chocolate (巧克力 – Xảo khắc lực):
(5) Bánh quy (饼干 – Bính kiền):
Dễ thương vô đối ahuhuuu.
(6) Chiêm tiền mã hậu (瞻前马后): Dịch đại khái là trông chừng tứ phía.
Kết hợp giữa hai thành ngữ là:
Chiêm tiền cố hậu (瞻前顾后): Nhìn trước ngó sau, biết suy nghĩ trước khi làm một điều gì. Trong “Ly Tao” của Chu Khuất Nguyên thời Chiến Quốc: “瞻前而顾后兮,相观民之计极 – Chiêm tiền năng cố hậu hề, tương quan dân chi kế cập (Tạm dịch: Nhìn phía trước và nhìn đằng sau, chúng ta có thể thấy được kế sách tốt nhất của nhân dân).Yên tiền mã hậu (鞍前马后): Trước yên ngựa sau lưng ngựa, ý nghĩa là biết nhìn sang bên tả bên hữu. Chương năm quyển “Đỗ Quyên Sơn” của Vương Thụ Nguyên: “鞍前马后跟你跑,出生入死为你干 – Yên tiền mã hậu vi nhĩ bào, xuất sinh nhập tử vi nhĩ cán (Tạm dịch: Trước sau yên ngựa chạy cùng người, ra sống vào chết làm cùng người).(7) Cuốn tập (笔记本 – Bút ký bản): cái này có tới hai nghĩa, một cái là sổ ghi chép, một cái là notebook – máy tính bảng. Nhưng mình nghĩ cấp ba nên xài sổ ghi chép có vẻ hợp lý hơn máy tính bảng.
Sổ ghi chép đây
Còn tìm được cái này nhìn có vẻ hay =)))
(8) Ông chú Địa Trung Hải (圆脸地中海的大叔 – Địa Trung Hải đích đại thúc): chẳng biết cái này từ đâu mà có, nhưng thông qua tìm hiểu thì mình sơ sơ biết là ông chú Địa Trung Hải là một người đàn ông trung tuổi đầu hói và có mấy cọng tóc cong tít chính giữa như hình =))))))))))
(10) Búp bê (娃娃 – Oa Oa):
Husky~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(11) Tây trang (西装):
Quéo quèo, mình rất thích mấy bạn nam mặc suit ahuhuuuuuuuuuu~~~
(12) Tai nghe (耳机 – Nhĩ Cơ):
Mình nghĩ chắc thiếu gia nhà ta hợp với airpods, hoặc Beats nhất =)))))
(13) Ẩm thực hắc ám (黑暗料理 – Hắc ám liệu lý): Ẩm thực đen nguyên bản xuất phát từ Ẩm thực của các thế lực hắc ám, từ bộ phim hoạt hình Nhật Bản “Trung Hoa Tiểu Đương Gia”. Sau được cư dân mạng Trung Hoa biến tướng không chỉ để nhắc đến các món ăn đường phố kém vệ sinh, mà còn để nói đến các màn trình diễn ẩm thực thảm hoạ của các đầu bếp hạng xoàng. Hiện tại, còn được dùng để nói những người nội trợ bình thường có tài nấu nướng thật sự khó nuốt. Ngoài ra còn sử dụng để nói những thực phẩm dị thường, khác biệt như bánh trung thu có vị chua.
Ở đây thiếu gia Văn muốn nói tài nấu nướng của mẹ mình là đặc biệt dở tệ =)))))))))))))
(14) Thanh mai trúc mã (青梅竹马): tình bạn giữa hai đứa trẻ từ thời niên thiếu – mai xanh và ngựa tre.
Văn Dã liếc nhìn thời gian, từ đây đến lúc hết giờ nghỉ trưa còn khoảng nửa tiếng, liền nói: “Mình đi dạo một chút, xíu nữa trở lại.”
Trần Dương nói: “Được, vậy thôi mình đi trước, cậu đừng đến trễ đó.”
Văn Dã gật đầu, men theo cầu thang từng tầng một mà đi lên. Các lớp học của Trung học Thuỵ Hải mới xây không lâu, vách tường màu nâu, các trụ hành lang màu trắng tinh. Để tiết kiệm thời gian di chuyển, ngay giữa mỗi tầng lầu, ở giữa khoảng hành lang đều có thang máy kết nối với khu đối diện toà nhà chính. Văn Dã leo lên tầng sáu, đứng ở lan can nhìn ra bên ngoài. Ngôi trường này là hắn tự chọn, một là gần nhà có thể học ngoại trú được, hai là nghe nói chất lượng dạy học cũng rất tốt, là một trường trọng điểm cấp thành phố.
Tuy rằng bản thân hắn không cần nơi dạy học thật tốt vẫn có thể đứng đầu được, nhưng đã có điều kiện lựa chọn, liền không thể qua loa. Trải nghiệm sinh hoạt ở trường hai tuần, tất cả đều được thoả mãn. Vừa muốn quay người rời đi, đột nhiên phát hiện bên cạnh bồn nước ở cửa sau khu hành chính, có một người đang đứng.
Văn Dã suy nghĩ một chút, người kia hình như tên là, Vân Nhạc.
Vân Nhạc trên tay cầm đồng phục học sinh, đang mở khoá vòi nước. Tóc cậu là bị canh nóng đổ lên, gió vừa thổi đến, chậm rãi làm tóc rít lại. Bây giờ đang là buổi trưa, nhiệt độ cao nhất cũng chỉ tầm khoảng âm sáu, bảy độ. Thực ra chỉ cần thường xuyên giữ ấm một chút, cũng sẽ không cảm thấy lạnh, nhưng Vân Nhạc trên người chỉ mặc một bộ thu y (1) đơn sơ rẻ tiền, trên mặt in hình chuột Mickey (2). Cái này là đồ trôi nổi cậu mua được ở một tạp hoá nhỏ ven đường vào năm thứ ba ở trường sơ trung, lúc đó mua hai cái, để đến mùa đông có cái mà thay đổi.
Ống nước sau hơn mười mấy giây mới làm tan được lớp băng mỏng đang đóng ở trên, Vân Nhạc đầu tiên đem đồng phục để xuống bồn, liền cúi thấp xuống (không hiểu sao chỗ này lại bị **, không biết có từ ngữ bậy bạ gì không mà censored, mị đành chém dị:<), xả nước lên tóc.
Trời đông vẫn là lạnh quá, dù cậu đã cố nhẫn nại chịu đựng, nhưng vẫn không thể nhịn được mà run cả lên.
Văn Dã đứng ở trên cao này nhìn thêm một chút, rồi dùng thang máy đi đến phía đối diện toà nhà hành chính lớn. Trần Dương nói cậu bạn kia rất quái lạ, không chấp nhận ý tốt từ người khác, luôn luôn ảm đạm, tốt nhất không nên tiếp xúc.
Nhưng trong bất kỳ trường hợp nào, những điều được nghe nói từ miệng của người khác, Văn Dã không đưa ra ý kiến gì, nhưng cũng không hề để trong lòng. Hắn không thích đánh giá một ai đó quá dễ dàng, con người vốn đa chiều, nhiều khi biểu lộ một bộ mặt, cũng chưa hẳn là toàn bộ nhân cách. Còn Vân Nhạc này đến cùng là như thế nào, hắn tạm thời chưa có hứng thú khám phá. Chỉ biết là con người trước mắt này, như một chú mèo hoang nhỏ bị rơi tõm vào nước đá, phải cần một số trợ giúp khẩn thiết.
Những mảnh trứng vụn dính chặt vào tóc khó mà trôi xuống được, thêm nước lạnh thấu xương tưới thẳng vào da đầu khiến Vân Nhạc như muốn đông lại, đôi môi tím bầm. Nhưng rửa mãi vẫn không sạch, lại không có xà bông, chỉ dùng nước trắng như vậy, khó mà rửa sạch được dầu mỡ trên tóc và quần áo. Cậu suy nghĩ một chút, tắt vòi nước, dùng tay cào cào những mảnh vụn thức ăn dính trong tóc. Đột nhiên, có người đi tới, nói vọng về phía cậu: “Bạn gì ơi? Cậu cho tôi làm phiền một chút.”
Vân Nhạc không để tâm đến hắn, tay vẫn tiếp tục cào cào tóc. Người kia thấy cậu không đáp lời, ở bên cạnh cậu nhìn trước ngó sau, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó. Sau một chốc, lại chạy đến hỏi: “Bạn học ơi, thật là không tiện nhưng xin hỏi, cậu có biết đường đến siêu thị của trường học không?”
Vân Nhạc đang bận rộn làm việc của mình, lại nghe người kia nói tiếp: “Xin lỗi bạn học, tôi là học sinh mới chuyển trường, đối với xung quanh trường học vẫn còn chưa rành lắm. Cậu có thể chỉ cho tôi siêu thị của trường học ở đâu không?”
Vân Nhạc dừng lại, đem tóc mái che lại đôi mắt rồi quay lưng, đứng thẳng dậy.
Cậu da dẻ trắng ngần, nhưng nơi khoé mắt, trán, và xương gò má đều có những vết thương xanh xanh tím tím. Vết thương ngay trán trông khá nghiêm trọng, máu vẫn còn chảy thành dòng. Đôi mắt cậu rất sáng, tròn xoe hình quả hạnh nhân (3), nếu như không mang theo phòng bị và khốc liệt, thì sẽ là một cậu trai rất đáng yêu và đẹp trai. Người ở trước mắt cậu rất cao, chân mang một đôi giày thể thao thoạt nhìn rất mắc tiền. Trên người cũng mặc đồng phục trắng xanh đan xen, tóc tai cắt ngắn và gọn gàng. Đuôi mắt rất dài, hơi nhếch lên, khuôn mặt sốt ruột nhìn cậu mà nói: “Mong bạn học giúp đỡ, tôi muốn đi mua một chút đồ uống, khát muốn chết rồi.”
Vân Nhạc đáp: “Trước cửa khu hành chính hai mươi mét.” Thanh âm của cậu không lớn, nhưng đặc biệt có cảm xúc của một cậu thiếu niên.
“Toà nhà hành chính… Không phải là toà nhà này à?” Người kia lập tức cong cong mắt nói: “Cảm ơn nha, bạn học!”
Vân Nhạc chờ hắn đi rồi, lần thứ hai cúi đầu rửa ráy tóc tai. Cũng chỉ có vài phút, người kia lại quay trở về, tay xách một cái túi nhựa, mỉm cười tự giới thiệu: “Tôi tên là Văn Dã, cám ơn cậu đã chỉ đường giúp tôi. À đúng rồi.” Hắn cầm túi nhựa trên tay đưa tới, ngập ngừng nói: “Tôi mới vừa đến siêu thị mua đồ, không nghĩ là gặp ngay chương trình xúc tiến sản phẩm. Chỉ cần mua một bình nước, có thể được khuyến mãi một cái khăn lông cùng xà phòng thơm, hình như là quảng bá sản phẩm mới, cũng chỉ với ba khối tiền. Nhưng khăn mặt cùng xà bông tôi đều có đủ rồi, cậu có cần hay không?”
Vân Nhạc liếc mắt nhìn khăn lông và xà bông trên tay Văn Dã, thấy chúng thoạt nhìn cũng không giống như các tặng phẩm khuyến mãi, liền lạnh nhạt mà nói: “Không cần.”
Văn Dã đã lường trước như vậy, cũng không cưỡng cầu, liếc nhìn thời gian và nói: “Vậy thôi cám ơn cậu, tôi đi trước nhé bạn học, còn phải lên lớp.”
Thầy giáo lịch sử đã lớn tuổi, giảng bài cũng rất thú vị, nhưng dù vậy, Trần Dương vẫn cứ thế đánh một giấc đến hết tiết. Vừa mở mắt dậy, thấy nước miếng chảy đầy tay, Trần Dương vội vàng móc từ trong túi giấy vệ sinh đi nhà cầu dùng không hết ra lau miệng. Đột nhiên phát hiện ở góc bàn có để một túi đồ ăn vặt, cùng với hai chai nước uống, Phùng Đường chuyển hướng ngay từ Đông sang Tây, giật lấy của quý, Trần Dương hỏi: “Đây là cái gì?”
Phùng Đường đáp: “Không có gì, mày ngủ tiếp đi.”
Trần Dương lập tức chộp lấy túi nhựa hỏi: “Ai mua?”
Phùng Đường xé vỏ một thanh chocolate (4), chỉ vào người đang ngồi đọc sách ở hàng cuối cùng, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là anh Vân Dã rồi! Nói là đền bù cho chúng ta mấy ngày nay đã dẫn cậu ấy đi tham quan trường!”
Trần Dương lập tức vùi đầu vào túi nhựa, bụng đói như sói tìm ăn: “Mẹ kiếp, siêu thị trường ta cũng có bán đồ ăn nhập khẩu nữa sao?”
Phùng Đường đáp: “Có chứ, chính là quá mắc, không ai mua nổi mà thôi.”
Trần Dương xé một bọc bánh quy nhỏ (5), liên tiếp ăn mấy cái, cảm động thốt lên: “Văn Dã ca ca sau này chính là anh trai của tao, tao nguyện ý vì anh ấy chiêm tiền mã hậu (6)!”
Phùng Đường ghét bỏ: “Nhìn mày không có chút tiền đồ nào, chỉ một bọc đồ ăn vặt liền có thể mua đứt mày? Tao phi! Sau này mày cũng chỉ có thể là tay trái của anh ấy! Tao mới là cánh tay phải!”
“Ha ha ha, ôi trời ơi cái đệch, đồ uống này vẫn còn ấm luôn nè? Cũng quá ngọt ngào rồi!”
Trung học Thuỵ Hải làm được một việc tương đối đi vào lòng người, đó là tuy bắt buộc phải tự học vào buổi sáng sớm, nhưng lại không bắt tự học vào buổi tối. Dù cho là học sinh nội trú hay ngoại trú, cũng đều đúng 5 giờ 20 phút tan học. Phùng Đường cùng Trần Dương đều học ngoại trú, dọn xong sách vở thì chuẩn bị gọi Văn Dã cùng nhau về nhà, liền thấy hắn vừa cúp điện thoại, tiếc nuối nói: “Các cậu đi trước đi, lát nữa có người tới rước tôi.”
Phùng Trần hai người không hỏi thêm nữa, rôm rả thảo luận về vấn đề vượt ải du hí, quàng vai nhau cùng đi về. Văn Dã giơ tay nhìn đồng hồ, nhặt lấy cuốn tập (7) để trên bàn, đi một chuyến đến siêu thị trước toà nhà hành chính. Ông chủ siêu thị là một ông chú mặt tròn Địa Trung Hải (8), thừa lúc không có khách hàng, đang nhanh tay chỉnh lý lại hàng hoá. Nghe thấy tiếng bước chân, liền nhanh chóng chào hỏi: “Cậu học trò muốn mua gì thế?”
Văn Dã đứng ở quầy thu ngân hỏi: “Ông chủ à, buổi chiều nay có người đến đây hỏi về việc được nhận tặng phẩm sao?”
Ông chủ vừa nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên, lập tức gian manh nói: “Cậu đó, đương nhiên là có rồi, loại tiện nghi như thế này ai mà không nhặt, chính là khiến cho tôi gặp không ít phiền phức, nếu không phải do cậu đã để lại đầy đủ tiền…” Rồi lập tức bày ra một bộ mặt doanh nhân: “Tôi đã nói với cậu phần tiền còn lại tôi không thể trả, ba ly nước tôi bán còn được đặt trong hộp giữ ấm chỉ có ba đồng, cũng không phải là làm không công chứ. Đứa nhỏ kia lại đây hỏi về việc khăn mặt miễn phí trong lúc tôi đang có khách, một đám người đều nghe thấy được, báo hại tôi phải liên tiếp đưa ra mười mấy cái, thiếu chút nữa là lỗ vốn.”
Văn Dã cười nói: “Không hại chú lỗ vốn là được, còn lại chú cứ để mua rượu uống, khổ cực cho ông chủ rồi, đi trước.”
“Mua rượu?” Ông chủ nhìn theo Văn Dã rời đi, từ đâu đó móc ra mười tờ bạc mới tinh, vươn đầu nhìn ra ngoài. Không nói hai lời liền chiếm lấy tiện nghi, lộ ra vẻ mặt khôn khéo: “Nhìn thì thật đẹp trai đó, nhưng cũng không phải chỉ là một con búp bê (10) đầu to ngu ngốc coi tiền như cỏ rác sao.”
Khoảng 5 giờ rưỡi, một chiếc xe hơi màu đen không quá phô trương chậm rãi dừng lại trước cổng trường. Một người đàn ông mặc tây trang (11) mang giày da mở cửa xe bước xuống, nhìn thấy Văn Dã đứng ở cửa trường học chờ, người kia vội vàng gọi hắn một tiếng, đồng thời bước lên hỏi: “Em đợi lâu rồi sao?”
Văn Dã tháo tai nghe (12) xuống vừa nói: “Cũng chỉ đợi có mấy phút, ngược lại là làm phiền anh rồi, anh Mẫn.”
Mẫn Xuyên giúp hắn mở cửa sau của xe đồng thời nói: “Không phiền gì hết, chúng ta đi thôi. Giám đốc Văn ngày hôm nay vừa xong công việc, liền nhanh chóng đặt một vị trí thật tốt, nói là muốn dẫn em đi ăn thử nhà hàng mà ngày trẻ ông ấy thường ăn.”
Văn Dã bước lên xe, khoa trương nói: “Ba em khi còn trẻ chẳng phải thường thưởng thức ẩm thực hắc ám (13) của mẹ em sao?”
Mẫn Xuyên khởi động xe, sợ hãi nhìn qua gương chiếu hậu: “Tay nghề của dì Lan qua mấy chục năm mà vẫn như ngày đầu sao…?”
Văn Dã cười khổ: “Cũng không thay đổi xíu nào, chỉ khổ cho ba em thôi, có một người vợ từ thuở thanh mai trúc mã (14) như vậy.”
Mẫn Xuyên vội vàng nói: “Giám đốc Văn lại một chút cũng không ghét bỏ, cái này kêu là cái gì ta… Đau khổ vẫn vui sướng ha ha.”
Hai người một bên tán gẫu một bên cười, thời điểm xe đi qua đèn xanh, Văn Dã xuyên qua cửa kính xe lại nhìn thấy thân ảnh của Vân Nhạc lần nữa. Không nghĩ tới là lại rất có duyên, một ngày gặp nhau đến tận ba lần. Lần này cậu ta không chật vật như hai lần gặp trước, tóc tai đã khô ráo mềm mại rồi. Trong tay mang theo chiếc túi của siêu thị trường học, bên trong đựng đồng phục học sinh cùng khăn mặt sạch sẽ, còn có một miếng xà phòng đã được sử dụng, không biết có phải định đem về nhà phơi lên hay không.
Văn Dã ngồi trong xe vượt qua cậu ta, từ trong người móc ra một cây bút, đồng thời mở ra một quyển tập để trên tay. Quyển tập kia là ghi chép về sự trưởng thành của mèo hoang trong trường học. Ở một trang vở mới hắn viết:
Mèo hoang nhỏ màu trắng, Vân Nhạc.
Thân thể gầy yếu, phòng bị mạnh mẽ, điều kiện cuộc sống căn bản không tốt. Tuy rằng không chấp nhận thiện ý từ người khác, nhưng vẫn rất nỗ lực, rất nghiêm túc để sống sót.
Một chút than thở của người dịch: Huhuuu, tui bị cảm, mấy cái khớp xương trong người kêu kẽo cà kẽo kẹt. Hành tui mất ngủ cả đêm.:< Đáng lẽ tui dịch xong từ tối qua rồi, nhưng không chịu nổi đành kéo tới hôm nay. Ôi thiệt là mệt mỏi:<
Ghi chú:
(1) Thu y: Quần áo mùa thu, hay còn có một nghĩa khác là đồ ngủ. Mình nhờ Mr. Google thì ra mỗi một đống hình này.
(2) Chuột Mickey (Mễ lão thử – 米老鼠): it’s me! Me me me me me me me! *tung bông*
(3) Quả hạnh nhanh (Almond – 杏核 – Hạnh hạch):
+ Còn đây là mắt hình quả hạnh đào:
Hồ Ca, I’m comingggggggggggg!
(4) Chocolate (巧克力 – Xảo khắc lực):
(5) Bánh quy (饼干 – Bính kiền):
Dễ thương vô đối ahuhuuu.
(6) Chiêm tiền mã hậu (瞻前马后): Dịch đại khái là trông chừng tứ phía.
Kết hợp giữa hai thành ngữ là:
Chiêm tiền cố hậu (瞻前顾后): Nhìn trước ngó sau, biết suy nghĩ trước khi làm một điều gì. Trong “Ly Tao” của Chu Khuất Nguyên thời Chiến Quốc: “瞻前而顾后兮,相观民之计极 – Chiêm tiền năng cố hậu hề, tương quan dân chi kế cập (Tạm dịch: Nhìn phía trước và nhìn đằng sau, chúng ta có thể thấy được kế sách tốt nhất của nhân dân).Yên tiền mã hậu (鞍前马后): Trước yên ngựa sau lưng ngựa, ý nghĩa là biết nhìn sang bên tả bên hữu. Chương năm quyển “Đỗ Quyên Sơn” của Vương Thụ Nguyên: “鞍前马后跟你跑,出生入死为你干 – Yên tiền mã hậu vi nhĩ bào, xuất sinh nhập tử vi nhĩ cán (Tạm dịch: Trước sau yên ngựa chạy cùng người, ra sống vào chết làm cùng người).(7) Cuốn tập (笔记本 – Bút ký bản): cái này có tới hai nghĩa, một cái là sổ ghi chép, một cái là notebook – máy tính bảng. Nhưng mình nghĩ cấp ba nên xài sổ ghi chép có vẻ hợp lý hơn máy tính bảng.
Sổ ghi chép đây
Còn tìm được cái này nhìn có vẻ hay =)))
(8) Ông chú Địa Trung Hải (圆脸地中海的大叔 – Địa Trung Hải đích đại thúc): chẳng biết cái này từ đâu mà có, nhưng thông qua tìm hiểu thì mình sơ sơ biết là ông chú Địa Trung Hải là một người đàn ông trung tuổi đầu hói và có mấy cọng tóc cong tít chính giữa như hình =))))))))))
(10) Búp bê (娃娃 – Oa Oa):
Husky~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(11) Tây trang (西装):
Quéo quèo, mình rất thích mấy bạn nam mặc suit ahuhuuuuuuuuuu~~~
(12) Tai nghe (耳机 – Nhĩ Cơ):
Mình nghĩ chắc thiếu gia nhà ta hợp với airpods, hoặc Beats nhất =)))))
(13) Ẩm thực hắc ám (黑暗料理 – Hắc ám liệu lý): Ẩm thực đen nguyên bản xuất phát từ Ẩm thực của các thế lực hắc ám, từ bộ phim hoạt hình Nhật Bản “Trung Hoa Tiểu Đương Gia”. Sau được cư dân mạng Trung Hoa biến tướng không chỉ để nhắc đến các món ăn đường phố kém vệ sinh, mà còn để nói đến các màn trình diễn ẩm thực thảm hoạ của các đầu bếp hạng xoàng. Hiện tại, còn được dùng để nói những người nội trợ bình thường có tài nấu nướng thật sự khó nuốt. Ngoài ra còn sử dụng để nói những thực phẩm dị thường, khác biệt như bánh trung thu có vị chua.
Ở đây thiếu gia Văn muốn nói tài nấu nướng của mẹ mình là đặc biệt dở tệ =)))))))))))))
(14) Thanh mai trúc mã (青梅竹马): tình bạn giữa hai đứa trẻ từ thời niên thiếu – mai xanh và ngựa tre.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.