Chương 57
Nhất Cá Mễ Bính
26/03/2021
Tan học hôm thứ sáu, Trần Dương cùng Phùng Đường bước ra khỏi phòng học, bàn tán xôn xao về việc ngày mai nên mang trò game nào đến bệnh viện. Khi bọn họ ra tới ngoài, thấy được Vân Nhạc đang đứng ở phía cầu thang liền bắt chuyện, bước đến hỏi: “Anh Văn Dã ổn rồi chứ?”
Vân Nhạc đáp: “Sắp được xuất viện rồi.”
“Quá đã luôn!” Trần Dương liến thoắng vừa nói vừa khua tay múa chân: “Bà nội cha nó, mấy bữa trước có thằng họ Chu ở lớp bên cạnh khoe với tao nó vượt được ải khó của game kia. Suốt cả ngày hôm đó cứ trước mặt tao mà khoe khoang phách lối. Rõ ràng là nó là chiếu mới chưa trải đời rồi, anh Văn Dã của tao hồi năm ngoái chỉ có hai chục phút đã qua tất cả cửa luôn chứ ở đó. Ngay lúc anh Dã quay lại liền nhất định phải so tài với nó, cho nó bẽ mặt một trận mới được!”
Phùng Đường hỏi lại: “Là Chu Sinh à? Thằng đó không phải chơi game gà lắm sao?” (Cái này là tiếng lóng gì đó trong game, Mèo không rõ nên đành chém dị:<)
“Chính xác! Chết nhiều đến độ còn có thời gian để nấu ăn mà!” (Cái này Mèo check thì là tiếng lóng trong game Liên Minh á. Kiểu khi nhân vật bị giết thì phải chờ thời gian để tái sinh. Game thủ dở nên chết hoài, đến độ có dư thời gian nấu ăn luôn.)
“Chờ chút, nó chơi dở như vậy, còn có thể phách lối trước mặt của mày hay sao?”Phùng Đường nghi ngờ hỏi tiếp: “Trò này ra cũng được gần nửa năm này, đừng nói là mày còn chưa qua được ải nha?”
Trần Dương trừng to mắt, nhìn sang Vân Nhạc đang đứng bên cạnh, dự tính sẽ đổi đề tài lảng sang chuyện khác. Ai ngờ đâu vừa ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt của Kiều Sương tiến đến gần. Nữ thần họ Kiều đang ôm trong ngực xấp bài kiểm tra tiếng Anh. Trần Dương lập tức bỏ rơi Vân Nhạc, đi qua phụ cô nàng một tay. Phùng Đường nhìn thằng bạn ân cần dốc hết tâm sức lấy lòng gái, trên mặt hiện đầy sự ghét bỏ. Cậu ta hỏi Vân Nhạc: “À đúng rồi, Trần Bình bên lớp cậu có phải là đã chuyển trường rồi không?”
Vân Nhạc đáp: “Tôi cũng không rõ nữa.”
“Cậu đúng là không để ý chuyện của người khác ha. Hôm kia tôi đi ngang qua cửa phòng giáo viên, nghe cô chủ nhiệm của cậu nói. Bảo là nếu thằng đó cũng chuyển trường thì quá tốt rồi, bớt đi được hai cái tai họa.”
Trần Dương sau khi cầm giúp nữ thần xấp bài thi liền như chó rượt mà chạy lại đây, cười ha hả ngây ngốc, khóe miệng muốn tét ra đến sau gáy luôn rồi. “Nữ thần của tôi thiệt là lịch sự quá đi. Không chỉ nhìn tôi cười, mà còn nói lời cảm ơn nữa!”
Phùng Đường nói: “Này không phải chỉ là lịch sự tối thiểu thôi sao? Mày mơ mộng cái gì vậy chứ?”
Trần Dương cãi lại: “Mày thì biết cái rắm gì chứ! Đậu còn xanh như mày biết mẹ gì về tình yêu mà lý giải được tâm tình của tao chứ, đúng không Vân Nhạc, hai chúng ta mới là người từng trải!”
Vân Nhạc nhìn cậu ta một phát, nghiêm túc nói: “Tôi cũng không hiểu cậu đang nói gì.”
…. Xin hãy đọc truyện tại -- TRUMTRUYE N. CO M --
Phùng Đường trên sự đau khổ của người khác mà hả hê cười đến không khép miệng lại được, còn nói thêm: “Nhưng nói đi nói lại thì tao cũng thấy kỳ học này Kiều Sương có sự thay đổi thật. Trước đây con nhỏ có bao giờ cười đâu chứ, lần này thì rất dịu dàng ngọt ngào đó chứ.”
“Đúng đúng đúng, tao cũng có cảm giác này. Trước đây cô nàng cứ như Tiểu Long Nữ không vương chút khói bụi trần gian.” Cậu ta nhìn trước nhìn sau, lén lút nói: “Tuy là nữ thần của tao làm gì tao đều thích, nhưng tao lại hâm mộ cái khí chất lạnh lùng như núi băng kia hơn, đặc biệt thuần khiết nha! Còn nữa, tao nghe nói cô ấy muốn học y đó, mặc áo blouse trắng của bác sỹ vào là a a a!” Trần Dương tay nắm thành đấm, kích động tưởng tượng: “Dao đâu rồi? Cho tao một dao đi! Tao muốn bác sỹ Kiều khám bệnh cho tao!”
“Mày là M sao?” Phùng Đường cũng hưng phấn góp chuyện: “So với áo blouse trắng, tao lại thích đồng phục y tá, nhìn ngọt ngào hơn hẳn!” (M là khổ dâm trong điều giáo ý:3)
Trần Dương nói: “Đồng phục y tá cũng ok nữa! Má, mà tao lại thấy đồ hầu gái càng thích hơn nha! Mang tai thú! Còn có đuôi nữa!” (Cái gì vậy ta ơi:<)
Phùng Đường: “Không không không, đồng phục mà, nữ tiếp viên hàng không đi! Hoặc là cô giáo đeo kính!”
“Mày điên rồi sao? Nếu như là cô giáo lỡ như nghĩ đến cô chủ nhiệm thì sao? Có khác gì bà chằn tinh với cọp cái đâu.”
“Khó quá bỏ qua đi. Mà sao chạy qua đến đề tài này luôn vậy?”
Vân Nhạc nghe một hồi, nhìn vẻ mặt kích động của bọn kia liền hỏi: “Các cậu thích mấy thứ như vậy sao?”
Trần Dương cười ha hả sảng khoái: “Đâu phải chỉ mình bọn này thích, mấy đứa con trai độ tuổi này, đứa nào mà không khoái!”
Hôm Văn Dã xuất hiện là thứ hai, Vân Nhạc phải lên trường, cũng không đến đón hắn được. Văn Hòa Vũ độ này bận đến tối tăm mặt mũi, thế nhưng con trai xuất viện cũng phải kiếm ra được chút thời gian để đến một chuyến. Mẫn Xuyên cũng đã giúp sắp xếp xong xuôi mọi thủ tục, lúc khoảng ba bốn giờ, chú Văn liền có mặt ở phòng bệnh mà lên tiếng: “Ba đã đặt một chỗ rất tốt ở quán cơm chay, Văn Dã lúc này vẫn chưa thể ăn được đồ quá nhiều dầu mỡ. Nhưng mà sinh nhật thì vẫn phải tổ chức chứ, bánh kem cũng đã được đặt rồi. Giờ con muốn về nhà trước, hay ghé trường học đón Vân Nhạc rồi cùng đi đến quán ăn?”
Lan Thư vừa tiếp điện thoại ở ngoài cửa xong, liền đi tới hỏi chồng mình: “Quán ăn kia có phải rất gần chung cư của con không?”
“Ừm.” Văn Hòa Vũ đáp: “Không xa đâu.”
Lan Thư nói: “Vậy trước hết chở con về chỗ ở trước đi, anh chở em đi mua một chút đồ.”
“Mua đồ gì vậy?”
Lan Thư trả lời: “Quà chứ gì nữa! Em còn chưa kịp chuẩn bị.”
“Hả?” Văn Hòa Vũ nói: “Quà của em không phải đã nhờ anh….”
Dì Lan đột nhiên kéo kéo ống tay của chú nói: “Chưa đủ đâu, em còn muốn mua thêm nữa.”
Văn Dã liếc nhìn họ một cái, cũng không để tâm lắm. Mẹ thần thần bí bí như vậy, tất nhiên là muốn chuẩn bị điều gì đó bất ngờ trong buổi sinh nhật rồi. Hắn cười, nhắn cho Vân Nhạc một tin ngắn, báo cho cậu ấy biết là thủ tục đã xong, liền xách hành lý lên, ra khỏi phòng bệnh.
Thời gian trôi qua thật nhanh, từ lúc vào viện đến khi ra ngoài, mầm non trên cây đã lớn thành lá xanh, từng mảng từng mảng trong gió mà sào sạt. Phần đa người đi đường đã cởi bỏ quần áo mùa đông, đi dưới ánh nắng mặt trời, cảm nhận không khí của mùa xuân. Ba người Lan Thư đưa Văn Dã đến cổng chung cư liền quay xe đi. Văn Dã lấy chìa khóa ra mở cửa, trong lòng suy nghĩ về việc lát nữa sẽ đi đón Vân Nhạc tan học. Hắn vừa vào trong nhà được một chốc, liền phát hiện ra trong phòng khách có một cái hộp lớn rất kỳ lạ. Chiếc hộp cao hơn một mét, mặt trên buộc một cái nơ bướm cực lớn. Khăn Quàng Cổ đang nằm úp sấp phía trên tò mò nghiên cứu, nhìn thấy Văn Dã liền “Meo meo” mà kêu lên, chạy tới bên chân hắn cọ tới cọ lui. Văn Dã nhíu nhíu mày, đi vòng qua chiếc hộp, liền phát hiện trên ghế sofa có một chiếc điện thoại di động, ngoài ra còn có một chiếc cặp sách mới nữa.
Đều là của Vân Nhạc.
Hắn cố ý tằng hắng một cái. Bên trong chiếc hộp to cột nơ bướm quả nhiên động đậy một chút, phát ra một trận âm thanh nho nhỏ. Người đang trốn bên trong rõ ràng đang muốn phá hộp chui ra, cho hắn một niềm vui bất ngờ lớn. Nhưng không biết hộp này mua ở đâu, chất lượng tốt đến kỳ lạ, đẩy tới đẩy lui cũng không mở nắp hộp ra được. Văn Dã đứng bên cạnh cười phát ra tiếng, sợ cậu ở bên trong bị ngộp, liền giơ tay ra giúp cậu. Hắn suy đoán dáng dấp của Vân Nhạc lúc này, chắc hẳn là đang cầm bánh sinh nhật hay là một món quà mua ở bên đường nào đó. Mà dù là như thế nào thì hắn đều rất vui và bất ngờ, ngay từ lúc nhìn thấy chiếc hộp này rồi.
Sau khi mở cái nơ bướm kia ra, trên hộp rốt cuộc xuất hiện một vết rách. Một tiếng “Bùm” vang lên, dải lụa màu tứ tán bay ra. Văn Dã thấy từ trong hộp nhảy ra một người, hắn trừng hai mắt đứng sững sờ tại chỗ. Vân Nhạc ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, vui vẻ gọi hắn: “Đại Bảo Bảo!”
Cả buổi cũng không có lời đáp lại, Văn Dã vẫn như trước hồn bay phách lạc ở chỗ cũ, cứ như một người bằng gỗ.
Vân Nhạc chớp mắt nhìn. Từ trong hộp bước ra ngoài, trên chân cậu mang một đôi giày da nhỏ màu đen, vớ lụa trắng phía trên, còn có nơ ren nữa, “Đại Bảo Bảo?” Cậu huơ huơ tay trước mặt Văn Dã, rồi gãi gãi mái tóc giả ngắn màu nâu xoăn xoăn. Phía trên tóc giả còn có một chiếc cài tai mèo lông xù nữa, đang lay động như một chú mèo hoang nghịch ngợm, “Anh, anh không thích sao?”
“A…” Văn Dã phục hồi tinh thần, phức tạp nhìn bộ hóa trang này của Vân Nhạc. Cậu mặc một chiếc váy đen xếp ly, trên eo buộc một chiếc tạp dề màu trắng bay bay. Hắn thống khổ nghẹn ngào một tiếng, đem Vân Nhạc ôm vào trong lòng, nói: “Bảo Bảo, hôm nay anh chỉ vừa mới xuất viện thôi… Em có biết hôm nay em mặc như vầy, khiến cho anh phải chịu đựng biết bao nhiêu không?”
Vân Nhạc có chút vui vẻ: “Anh có thích thật không?”
“… Anh thích.” Văn Dã hôn một cái lên trán cậu, cười khổ hỏi: “Em mặc đồ như vầy là học được từ đâu đây?”
Vân Nhạc đáp: “Em nghe bọn Trần Dương nói, à đúng rồi, em còn mua mấy bộ nữa.” Cậu kéo Văn Dã đến cạnh bên ghế sofa, từ trong cặp lôi ra mấy bộ trang phục nữa, đủ loại kiểu dáng, ngành nghề luôn. Văn Dã chịu đựng không nổi nữa, cảm thấy vết thương vừa mới lành lặn, chưa động chút nào cũng đã muốn nứt rồi.
Vân Nhạc đổ hết đồ trong cặp sách ra ngoài, liền bị Văn Dã kéo sát vào trong lồng ngực ôm chặt. Vân Nhạc ôm vòng lấy eo hắn, vui vẻ nói: “Đại Bảo Bảo, sinh nhật vui vẻ. Em không có gì có thể tặng cho anh, thứ duy nhất đem ra được cũng chỉ có tấm thân này. Em học cũng giỏi nè, mặt mũi cũng không quá khó coi, có thể vì anh mà kiếm tiền, cũng có thể nấu cơm cho anh ăn.”
“Đại Bảo Bảo, em yêu anh. Anh là nguồn cội của em, là núi non cao dài của em, Văn Dã. Em muốn lấy thân mình làm lễ vật để tặng anh, hy vọng anh sẽ yêu thích, cũng hy vọng anh sẽ nhận tấm chân tình này.”
Mùa đông giá rét rốt cuộc trôi qua, tâm hồn băng giá mười mấy năm, nóng bỏng cùng nhiệt liệt cũng chỉ vì một mình hắn mà biến hóa. Phần lễ vật này, Văn Dã xin chứa chấp cả đời, từ trung học đến đại học, từ đại học đến đi làm, mỗi năm mỗi năm, không còn mưa gió, cũng không bao giờ tách rời.
—————————————————————— chính văn kết thúc
Tác giả có lời:
Khổ cực cho mọi người theo dõi truyện rồi! Gặp lại các bạn sau!
~ HOÀN CHÍNH VĂN ~
Mèo: Trời ơi, hoàn rồi!!!!!!!!!!!! Hoàn thiệt rồi mọi người ơi!!!!!!!!!!!! Cảm ơn các bạn rất nhiều khi đào hố này chung với Mèo, một bộ truyện trải qua ba mùa xuân xanh rồi mới hoàn. Mèo xin cảm ơn tất cả mọi lời cổ vũ động viên của các bạn, những cái like thắm đẫm tình thương của mọi người. Bộ này không có phiên ngoại nên đến đây là kết thúc rồi. Mèo sẽ đào hố khác vào một ngày không xa. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. *Hun hun* *Ôm ôm*
Vân Nhạc đáp: “Sắp được xuất viện rồi.”
“Quá đã luôn!” Trần Dương liến thoắng vừa nói vừa khua tay múa chân: “Bà nội cha nó, mấy bữa trước có thằng họ Chu ở lớp bên cạnh khoe với tao nó vượt được ải khó của game kia. Suốt cả ngày hôm đó cứ trước mặt tao mà khoe khoang phách lối. Rõ ràng là nó là chiếu mới chưa trải đời rồi, anh Văn Dã của tao hồi năm ngoái chỉ có hai chục phút đã qua tất cả cửa luôn chứ ở đó. Ngay lúc anh Dã quay lại liền nhất định phải so tài với nó, cho nó bẽ mặt một trận mới được!”
Phùng Đường hỏi lại: “Là Chu Sinh à? Thằng đó không phải chơi game gà lắm sao?” (Cái này là tiếng lóng gì đó trong game, Mèo không rõ nên đành chém dị:<)
“Chính xác! Chết nhiều đến độ còn có thời gian để nấu ăn mà!” (Cái này Mèo check thì là tiếng lóng trong game Liên Minh á. Kiểu khi nhân vật bị giết thì phải chờ thời gian để tái sinh. Game thủ dở nên chết hoài, đến độ có dư thời gian nấu ăn luôn.)
“Chờ chút, nó chơi dở như vậy, còn có thể phách lối trước mặt của mày hay sao?”Phùng Đường nghi ngờ hỏi tiếp: “Trò này ra cũng được gần nửa năm này, đừng nói là mày còn chưa qua được ải nha?”
Trần Dương trừng to mắt, nhìn sang Vân Nhạc đang đứng bên cạnh, dự tính sẽ đổi đề tài lảng sang chuyện khác. Ai ngờ đâu vừa ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt của Kiều Sương tiến đến gần. Nữ thần họ Kiều đang ôm trong ngực xấp bài kiểm tra tiếng Anh. Trần Dương lập tức bỏ rơi Vân Nhạc, đi qua phụ cô nàng một tay. Phùng Đường nhìn thằng bạn ân cần dốc hết tâm sức lấy lòng gái, trên mặt hiện đầy sự ghét bỏ. Cậu ta hỏi Vân Nhạc: “À đúng rồi, Trần Bình bên lớp cậu có phải là đã chuyển trường rồi không?”
Vân Nhạc đáp: “Tôi cũng không rõ nữa.”
“Cậu đúng là không để ý chuyện của người khác ha. Hôm kia tôi đi ngang qua cửa phòng giáo viên, nghe cô chủ nhiệm của cậu nói. Bảo là nếu thằng đó cũng chuyển trường thì quá tốt rồi, bớt đi được hai cái tai họa.”
Trần Dương sau khi cầm giúp nữ thần xấp bài thi liền như chó rượt mà chạy lại đây, cười ha hả ngây ngốc, khóe miệng muốn tét ra đến sau gáy luôn rồi. “Nữ thần của tôi thiệt là lịch sự quá đi. Không chỉ nhìn tôi cười, mà còn nói lời cảm ơn nữa!”
Phùng Đường nói: “Này không phải chỉ là lịch sự tối thiểu thôi sao? Mày mơ mộng cái gì vậy chứ?”
Trần Dương cãi lại: “Mày thì biết cái rắm gì chứ! Đậu còn xanh như mày biết mẹ gì về tình yêu mà lý giải được tâm tình của tao chứ, đúng không Vân Nhạc, hai chúng ta mới là người từng trải!”
Vân Nhạc nhìn cậu ta một phát, nghiêm túc nói: “Tôi cũng không hiểu cậu đang nói gì.”
…. Xin hãy đọc truyện tại -- TRUMTRUYE N. CO M --
Phùng Đường trên sự đau khổ của người khác mà hả hê cười đến không khép miệng lại được, còn nói thêm: “Nhưng nói đi nói lại thì tao cũng thấy kỳ học này Kiều Sương có sự thay đổi thật. Trước đây con nhỏ có bao giờ cười đâu chứ, lần này thì rất dịu dàng ngọt ngào đó chứ.”
“Đúng đúng đúng, tao cũng có cảm giác này. Trước đây cô nàng cứ như Tiểu Long Nữ không vương chút khói bụi trần gian.” Cậu ta nhìn trước nhìn sau, lén lút nói: “Tuy là nữ thần của tao làm gì tao đều thích, nhưng tao lại hâm mộ cái khí chất lạnh lùng như núi băng kia hơn, đặc biệt thuần khiết nha! Còn nữa, tao nghe nói cô ấy muốn học y đó, mặc áo blouse trắng của bác sỹ vào là a a a!” Trần Dương tay nắm thành đấm, kích động tưởng tượng: “Dao đâu rồi? Cho tao một dao đi! Tao muốn bác sỹ Kiều khám bệnh cho tao!”
“Mày là M sao?” Phùng Đường cũng hưng phấn góp chuyện: “So với áo blouse trắng, tao lại thích đồng phục y tá, nhìn ngọt ngào hơn hẳn!” (M là khổ dâm trong điều giáo ý:3)
Trần Dương nói: “Đồng phục y tá cũng ok nữa! Má, mà tao lại thấy đồ hầu gái càng thích hơn nha! Mang tai thú! Còn có đuôi nữa!” (Cái gì vậy ta ơi:<)
Phùng Đường: “Không không không, đồng phục mà, nữ tiếp viên hàng không đi! Hoặc là cô giáo đeo kính!”
“Mày điên rồi sao? Nếu như là cô giáo lỡ như nghĩ đến cô chủ nhiệm thì sao? Có khác gì bà chằn tinh với cọp cái đâu.”
“Khó quá bỏ qua đi. Mà sao chạy qua đến đề tài này luôn vậy?”
Vân Nhạc nghe một hồi, nhìn vẻ mặt kích động của bọn kia liền hỏi: “Các cậu thích mấy thứ như vậy sao?”
Trần Dương cười ha hả sảng khoái: “Đâu phải chỉ mình bọn này thích, mấy đứa con trai độ tuổi này, đứa nào mà không khoái!”
Hôm Văn Dã xuất hiện là thứ hai, Vân Nhạc phải lên trường, cũng không đến đón hắn được. Văn Hòa Vũ độ này bận đến tối tăm mặt mũi, thế nhưng con trai xuất viện cũng phải kiếm ra được chút thời gian để đến một chuyến. Mẫn Xuyên cũng đã giúp sắp xếp xong xuôi mọi thủ tục, lúc khoảng ba bốn giờ, chú Văn liền có mặt ở phòng bệnh mà lên tiếng: “Ba đã đặt một chỗ rất tốt ở quán cơm chay, Văn Dã lúc này vẫn chưa thể ăn được đồ quá nhiều dầu mỡ. Nhưng mà sinh nhật thì vẫn phải tổ chức chứ, bánh kem cũng đã được đặt rồi. Giờ con muốn về nhà trước, hay ghé trường học đón Vân Nhạc rồi cùng đi đến quán ăn?”
Lan Thư vừa tiếp điện thoại ở ngoài cửa xong, liền đi tới hỏi chồng mình: “Quán ăn kia có phải rất gần chung cư của con không?”
“Ừm.” Văn Hòa Vũ đáp: “Không xa đâu.”
Lan Thư nói: “Vậy trước hết chở con về chỗ ở trước đi, anh chở em đi mua một chút đồ.”
“Mua đồ gì vậy?”
Lan Thư trả lời: “Quà chứ gì nữa! Em còn chưa kịp chuẩn bị.”
“Hả?” Văn Hòa Vũ nói: “Quà của em không phải đã nhờ anh….”
Dì Lan đột nhiên kéo kéo ống tay của chú nói: “Chưa đủ đâu, em còn muốn mua thêm nữa.”
Văn Dã liếc nhìn họ một cái, cũng không để tâm lắm. Mẹ thần thần bí bí như vậy, tất nhiên là muốn chuẩn bị điều gì đó bất ngờ trong buổi sinh nhật rồi. Hắn cười, nhắn cho Vân Nhạc một tin ngắn, báo cho cậu ấy biết là thủ tục đã xong, liền xách hành lý lên, ra khỏi phòng bệnh.
Thời gian trôi qua thật nhanh, từ lúc vào viện đến khi ra ngoài, mầm non trên cây đã lớn thành lá xanh, từng mảng từng mảng trong gió mà sào sạt. Phần đa người đi đường đã cởi bỏ quần áo mùa đông, đi dưới ánh nắng mặt trời, cảm nhận không khí của mùa xuân. Ba người Lan Thư đưa Văn Dã đến cổng chung cư liền quay xe đi. Văn Dã lấy chìa khóa ra mở cửa, trong lòng suy nghĩ về việc lát nữa sẽ đi đón Vân Nhạc tan học. Hắn vừa vào trong nhà được một chốc, liền phát hiện ra trong phòng khách có một cái hộp lớn rất kỳ lạ. Chiếc hộp cao hơn một mét, mặt trên buộc một cái nơ bướm cực lớn. Khăn Quàng Cổ đang nằm úp sấp phía trên tò mò nghiên cứu, nhìn thấy Văn Dã liền “Meo meo” mà kêu lên, chạy tới bên chân hắn cọ tới cọ lui. Văn Dã nhíu nhíu mày, đi vòng qua chiếc hộp, liền phát hiện trên ghế sofa có một chiếc điện thoại di động, ngoài ra còn có một chiếc cặp sách mới nữa.
Đều là của Vân Nhạc.
Hắn cố ý tằng hắng một cái. Bên trong chiếc hộp to cột nơ bướm quả nhiên động đậy một chút, phát ra một trận âm thanh nho nhỏ. Người đang trốn bên trong rõ ràng đang muốn phá hộp chui ra, cho hắn một niềm vui bất ngờ lớn. Nhưng không biết hộp này mua ở đâu, chất lượng tốt đến kỳ lạ, đẩy tới đẩy lui cũng không mở nắp hộp ra được. Văn Dã đứng bên cạnh cười phát ra tiếng, sợ cậu ở bên trong bị ngộp, liền giơ tay ra giúp cậu. Hắn suy đoán dáng dấp của Vân Nhạc lúc này, chắc hẳn là đang cầm bánh sinh nhật hay là một món quà mua ở bên đường nào đó. Mà dù là như thế nào thì hắn đều rất vui và bất ngờ, ngay từ lúc nhìn thấy chiếc hộp này rồi.
Sau khi mở cái nơ bướm kia ra, trên hộp rốt cuộc xuất hiện một vết rách. Một tiếng “Bùm” vang lên, dải lụa màu tứ tán bay ra. Văn Dã thấy từ trong hộp nhảy ra một người, hắn trừng hai mắt đứng sững sờ tại chỗ. Vân Nhạc ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, vui vẻ gọi hắn: “Đại Bảo Bảo!”
Cả buổi cũng không có lời đáp lại, Văn Dã vẫn như trước hồn bay phách lạc ở chỗ cũ, cứ như một người bằng gỗ.
Vân Nhạc chớp mắt nhìn. Từ trong hộp bước ra ngoài, trên chân cậu mang một đôi giày da nhỏ màu đen, vớ lụa trắng phía trên, còn có nơ ren nữa, “Đại Bảo Bảo?” Cậu huơ huơ tay trước mặt Văn Dã, rồi gãi gãi mái tóc giả ngắn màu nâu xoăn xoăn. Phía trên tóc giả còn có một chiếc cài tai mèo lông xù nữa, đang lay động như một chú mèo hoang nghịch ngợm, “Anh, anh không thích sao?”
“A…” Văn Dã phục hồi tinh thần, phức tạp nhìn bộ hóa trang này của Vân Nhạc. Cậu mặc một chiếc váy đen xếp ly, trên eo buộc một chiếc tạp dề màu trắng bay bay. Hắn thống khổ nghẹn ngào một tiếng, đem Vân Nhạc ôm vào trong lòng, nói: “Bảo Bảo, hôm nay anh chỉ vừa mới xuất viện thôi… Em có biết hôm nay em mặc như vầy, khiến cho anh phải chịu đựng biết bao nhiêu không?”
Vân Nhạc có chút vui vẻ: “Anh có thích thật không?”
“… Anh thích.” Văn Dã hôn một cái lên trán cậu, cười khổ hỏi: “Em mặc đồ như vầy là học được từ đâu đây?”
Vân Nhạc đáp: “Em nghe bọn Trần Dương nói, à đúng rồi, em còn mua mấy bộ nữa.” Cậu kéo Văn Dã đến cạnh bên ghế sofa, từ trong cặp lôi ra mấy bộ trang phục nữa, đủ loại kiểu dáng, ngành nghề luôn. Văn Dã chịu đựng không nổi nữa, cảm thấy vết thương vừa mới lành lặn, chưa động chút nào cũng đã muốn nứt rồi.
Vân Nhạc đổ hết đồ trong cặp sách ra ngoài, liền bị Văn Dã kéo sát vào trong lồng ngực ôm chặt. Vân Nhạc ôm vòng lấy eo hắn, vui vẻ nói: “Đại Bảo Bảo, sinh nhật vui vẻ. Em không có gì có thể tặng cho anh, thứ duy nhất đem ra được cũng chỉ có tấm thân này. Em học cũng giỏi nè, mặt mũi cũng không quá khó coi, có thể vì anh mà kiếm tiền, cũng có thể nấu cơm cho anh ăn.”
“Đại Bảo Bảo, em yêu anh. Anh là nguồn cội của em, là núi non cao dài của em, Văn Dã. Em muốn lấy thân mình làm lễ vật để tặng anh, hy vọng anh sẽ yêu thích, cũng hy vọng anh sẽ nhận tấm chân tình này.”
Mùa đông giá rét rốt cuộc trôi qua, tâm hồn băng giá mười mấy năm, nóng bỏng cùng nhiệt liệt cũng chỉ vì một mình hắn mà biến hóa. Phần lễ vật này, Văn Dã xin chứa chấp cả đời, từ trung học đến đại học, từ đại học đến đi làm, mỗi năm mỗi năm, không còn mưa gió, cũng không bao giờ tách rời.
—————————————————————— chính văn kết thúc
Tác giả có lời:
Khổ cực cho mọi người theo dõi truyện rồi! Gặp lại các bạn sau!
~ HOÀN CHÍNH VĂN ~
Mèo: Trời ơi, hoàn rồi!!!!!!!!!!!! Hoàn thiệt rồi mọi người ơi!!!!!!!!!!!! Cảm ơn các bạn rất nhiều khi đào hố này chung với Mèo, một bộ truyện trải qua ba mùa xuân xanh rồi mới hoàn. Mèo xin cảm ơn tất cả mọi lời cổ vũ động viên của các bạn, những cái like thắm đẫm tình thương của mọi người. Bộ này không có phiên ngoại nên đến đây là kết thúc rồi. Mèo sẽ đào hố khác vào một ngày không xa. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. *Hun hun* *Ôm ôm*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.