Vấn Danh Tường Vi

Chương 90: Phù thủy

Tử Vi Lưu Niên

24/10/2024

Để bù đắp cho sự thiếu sót trong bữa tiệc chào đón và khắc phục ấn tượng xấu về việc quản lý lãnh địa không tốt, bá tước Thôi đã dốc hết sức lực tổ chức một buổi tiệc tiễn đưa thật hoàn hảo nhằm lấy lòng quan Chấp chính. Mọi thứ đều hoàn mỹ: bữa tiệc hoàn hảo, thức ăn hoàn hảo, bầu không khí hoàn hảo, và tuyệt đối không có bất kỳ ai phá hỏng cảnh đẹp. Ngay cả vị khách khó tính nhất cũng không thể tìm ra sai sót nào.

Bá tước Thôi ra sức lấy lòng Tu Nạp, trong khi đó Tần Lạc lại thoải mái trò chuyện cùng Tát Sa. Cả hai đều là những bậc thầy giao tiếp, bất cứ chủ đề nào  bọn họ cũng có thể thảo luận một cách vui vẻ.

Tát Sa luôn khéo léo trong lời khen ngợi: "Tôi vô cùng ngưỡng mộ quan Chấp Chính, một nhân vật xuất sắc hiếm có như ngài thật là may mắn cho Tây Nhĩ."

"Đúng vậy," Tần Lạc mỉm cười. "Tát Sa tiên sinh cũng gây ấn tượng mạnh mẽ. Với tài năng của anh, đáng lẽ phải nắm giữ một chức vụ cao hơn ở Lợi Tư."

"Ngài quá lời rồi."

Tần Lạc thản nhiên liếc nhìn xung quanh. "Sao trong buổi tiệc lại không thấy cô gái dũng cảm ấy? Bá tước Thôi có vẻ như đã mời cô ấy."

Tát Sa khéo léo từ chối: "Tôi rất cảm kích sự ưu ái của bá tước Thôi, nhưng cô ấy chỉ là người có thân phận thấp kém, không quen với những nơi sang trọng như thế này."

"Để cho cô ấy đến để tôi có thể gửi lời chào," Tần Lạc nói với vẻ chân thành. "Là một đại thần chịu trách nhiệm giám sát pháp luật, hành động của cô ấy khiến tôi phải ngưỡng mộ."

"Cảm ơn, tôi sẽ chuyển lời khen ngợi của ngài."

"Cô ấy đã cứu sống một người vô tội, tôi phải kính trọng hành động cao quý này." Lời yêu cầu của Tần Lạc đầy sự tôn trọng nhưng ẩn chứa một áp lực không thể từ chối. "Nếu cô ấy gặp khó khăn không thể đến, tôi sẵn lòng giúp đỡ."

Đến mức này, Tát Sa không thể làm gì khác ngoài lễ phép đồng ý, nhưng trong lòng không khỏi bực tức. Sau đó một ý nghĩ thoáng qua, hắn lại mỉm cười.

Có lẽ đây là cơ hội tốt để thử nghiệm thân phận của Ngải Vi. Nếu cô thật sự là tiểu thư công tước, đối diện với vị hôn phu cũ, dù có bình tĩnh đến mấy cũng không thể hoàn toàn không lộ sơ hở.

"Được ngài để mắt đến thật là vinh dự cho cô ấy, tôi sẽ lập tức cho người gọi cô ấy đến."

Tần Lạc thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cảm. "Tôi rất mong chờ."

Ngải Vi cố gắng kìm nén sự bồn chồn trong lòng.

Đội quân viễn chinh đã gần như đến sát Sa San, nhưng cô lại bị Tát Sa giữ lại, sai lầm này có thể khiến toàn bộ kế hoạch thất bại.

Cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây, nhưng rõ ràng Tát Sa đã rút kinh nghiệm và sắp xếp một hàng rào phòng thủ chặt chẽ, khiến cô bị giam cầm trong phòng không thể làm gì. Khi cô gần như tuyệt vọng, lại nhận được lệnh tham gia bữa tiệc. Dù đôi mắt đau nhức đến mức không thể chịu nổi, cô vẫn đeo kính lên.

Sau khi chuẩn bị đơn giản, cô được một người hầu dẫn đường tới nơi diễn ra bữa tiệc.

Trên đường đi, cô vừa ghi nhớ đoạn đường, vừa chú ý quan sát, đột nhiên cô cảm thấy bất an. Người hầu im lặng suốt đoạn đường, mà con đường họ đi ngày càng trở nên vắng vẻ. Ngải Vi cố tình đi chậm lại tạo khoảng cách giữa hai người. Vừa rẽ qua một khúc quanh, cảm giác nguy hiểm lập tức ập đến.

Cô nhanh chóng nhảy khỏi hành lang. Gần như cùng lúc, phía trước hành lang tối tăm xuất hiện hai bóng người, lao tới với tốc độ kinh hoàng. Edit: FB Frenalis

May mắn duy nhất là đối phương không rút súng. Ngải Vi nhanh chóng vượt qua hàng rào thấp và chạy trốn trên con đường trong hoa viên, trong khi những kẻ truy đuổi chỉ cách cô một bước chân. Trên đường không thấy bóng dáng bất kỳ lính canh nào, điều này đủ cho thấy kẻ đứng sau vụ tấn công. Cô suy nghĩ nhanh chóng nhưng vẫn không thể tìm ra lý do cho cuộc phục kích.

Tiếng cười nói từ bữa tiệc mơ hồ vọng đến, ánh đèn lộng lẫy ngày càng gần. Một người đột ngột xuất hiện phía trước, dù cô nhanh chóng hạ gục hắn nhưng cũng bị làm chậm trễ, kẻ phục kích phía sau đã kịp đuổi tới, cả hai lao vào nhau hỗn chiến. Bóng tối che khuất hoàn toàn gương mặt của đối thủ.

Cô bị một cú đấm làm chậm lại, tiếng rách áo vang lên khi tay áo của cô bị xé toạc. Sau một lúc vật lộn kéo dài, sức lực của cô dần cạn kiệt. Cô đỡ một cú đánh bằng vai, tạo cơ hội để hạ gục một kẻ, sau đó không chần chừ mà lao nhanh về phía bữa tiệc.

Cô biết kẻ chủ mưu đang ở đó, nhưng Tát Sa cũng có mặt. Hắn là người duy nhất có thể bảo vệ cô lúc này.

Ánh đèn rực rỡ từ những cửa sổ lớn chiếu sáng khắp nơi, tiếng nhạc du dương vang lên theo gió, phản chiếu hình ảnh những quý tộc khiêu vũ lãng mạn bên trong. Khi cô gần tới nơi, đối thủ cũng lao tới, khiến cô lăn vài vòng trên mặt đất, suýt nữa thì ngất đi.

Một người đàn ông to lớn đè lên, xương cô gần như bị bẻ gãy. Hắn đưa tay muốn xé cổ áo cô, Ngải Vi khó khăn thở dốc. Ngay trước khi cổ áo bị xé rách, cô đột nhiên quặp tay lại, dồn hết sức mạnh quật đối thủ ra xa.

Cú quật này gây ra một hậu quả kinh hoàng.

Một tiếng "choang" vang lên, cả tấm cửa kính lớn vỡ vụn thành nghìn mảnh.



Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều sững sốt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đầu đầy máu vì bị kính cắt, ngã vào phòng và ngất đi ngay tại chỗ.

Đám đông lập tức tản ra, tạo thành một vòng tròn lớn. Tiếng thét kinh hãi của các quý bà vang dội khắp nơi.

"Yên lặng! Mọi người lùi lại!" Giọng nói lạnh lùng đầy uy quyền của quan Chấp Chính vang lên, khiến đám đông nhanh chóng trấn tĩnh. Dù sao đây cũng là bữa tiệc của giới quân sự, nên tình hình nhanh chóng được kiểm soát.

Ngải Vi chậm rãi chống tay ngồi dậy từ mặt đất xù xì, trước mắt tối sầm. Cô khẽ ho vài tiếng, dùng mu bàn tay lau vết máu nơi khóe miệng và giữ chặt cổ áo bị rách.

Một kích cuối cùng khiến cô nhận ra rõ ràng rằng đối phương không có ý định giết cô, cũng không phải cưỡng bức cô, mà là muốn xé toạc áo cô. Khi ý thức được về bí mật trên lưng mình, suy nghĩ của Ngải Vi trở nên lạnh lẽo và mờ mịt, cô rơi vào một vực sâu không thể tin được.

Phía sau cánh cửa sổ vỡ tan kia như một thế giới khác, tất cả những người trong phòng đều đang nhìn ra ngoài.

Tát Sa thoáng nhìn qua, sắc mặt trở nên tái xanh, hắn bước ra khoác áo choàng của mình lên người cô. Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong mắt hắn, tràn ngập khí thế đáng sợ. "Ngài Tu Nạp! Tôi muốn một lời giải thích!"

Tần Lạc cúi xuống kiểm tra người đàn ông bất tỉnh, sau đó đứng dậy xin lỗi. "Thành thật xin lỗi, đây hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn. Tôi không hiểu tại sao lại xảy ra việc này, tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng và đưa ra lời giải thích rõ ràng."

Tần Lạc giữ vẻ mặt nghiêm nghị cùng thái độ trang trọng, nhưng Ngải Vi quá hiểu người đàn ông này. Cô dễ dàng nhận thấy một thoáng hối tiếc hiện lên trên khóe mày anh ta.

Cô hơi lảo đảo, ánh mắt nhìn về phía người ngồi sau Tần Lạc. Vị quan Chấp Chính của đế quốc không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, anh đang nhỏ giọng nói chuyện với bá tước Thôi, ánh mắt lạnh lẽo như băng thỉnh thoảng lướt qua.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Sự điềm tĩnh vượt trội của quan Chấp Chính nhanh chóng khôi phục trật tự của bữa tiệc. Uy Liêm ra lệnh cho vệ binh kéo người bị ngất đi, sau đó mọi người bắt đầu chia thành từng nhóm nhỏ để trò chuyện về sự cố bất ngờ vừa xảy ra.

Vết thương của Ngải Vi bắt đầu đau nhức. Cơn đau dữ dội ấy dường như lan tỏa khắp cơ thể, tràn vào tim khiến cô khó thở. Cuối cùng, cô đã hiểu điều mà Tát Sa muốn lợi dụng, cũng như nguyên nhân của vụ tấn công.

Đây là một cuộc thử nghiệm đã được sắp đặt từ trước. Thần Quang – thuật bất tử đã bị chôn vùi, và có kẻ muốn khơi dậy nó lần nữa.

Tai cô dường như không còn nghe thấy cuộc tranh cãi giữa Tát Sa và Tần Lạc, đôi chân như có ý thức riêng của chúng.

Tát Sa giữ cô lại. "Ngải Vi?"

Cô gạt tay Tát Sa ra, lảo đảo bước vào sảnh tiệc, giẫm lên những mảnh kính vỡ vụn đi thẳng đến trung tâm nơi mọi người đang tụ tập.

Tiếng ồn ào và những lời bàn tán ngưng lại, gương mặt của từng người hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cô gái trẻ bước đi loạng choạng, chiếc áo choàng của người đàn ông che đi bộ váy rách nát, mái tóc rối bời, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt hơn cả xác chết, trên trán nổi rõ những mạch máu xanh nhợt, trông như một hồn ma mờ ảo, ngẩng đầu nhìn vị quan Chấp Chính.

Tu Nạp ngừng nói chuyện, gương mặt điêu khắc của anh không chút biểu cảm cúi xuống nhìn cô, giơ tay ngăn cản vệ binh đang tiến lại gần.

Cô ngây ngẩn nhìn anh, lần đầu tiên gần đến thế, nhưng cũng xa đến thế.

Sự lạnh lẽo tuyệt đối hiện rõ trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh, băng tuyết của Tây Nhĩ cũng không thể so sánh được.

Cô dồn hết sức lực để kiểm soát bản thân, nhưng giọng nói vẫn không ngừng run rẩy: "Phù thủy... ngài nghĩ nên xử trí như thế nào?"

Câu hỏi đột ngột khiến Tu Nạp khó hiểu, nhưng anh không có hứng thú nhiều lời, lạnh lùng mở miệng: "Xử quyết công khai."

"Ngài tin... trên đời này có phù thủy thật sao?"

Tu Nạp khẽ nhíu mày, bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn. "Cô ta nhất định phải chết."

Bá tước Thôi cho rằng cô gái này thật vô lễ, nhưng vì quan Chấp Chính không ra lệnh đuổi cô nên ông ta không dám đi quá giới hạn, chỉ ở bên cạnh nhún nhường bổ sung, "Bất kể thật giả, phù thủy đều phải chết. Chỉ có như vậy mới dập tắt hoàn toàn những tin đồn lan rộng trong đế quốc, và ngăn chặn những thảm kịch như hôm nay."

Cả sảnh tiệc im lặng. Sau một lúc lâu, cô đột nhiên bật cười nghẹn ngào.



Không ai có thể miêu tả nụ cười đó như thế nào. Dường như ngay cả Tu Nạp cũng tựa hồ sững sốt, không thể rời mắt.

"Ngài chắc chắn... sẽ đạt được điều mình mong muốn."

Cô dùng toàn bộ sức lực để thốt ra câu đó, rồi xoay người rời khỏi sảnh tiệc.

"Ngải Vi!" Không còn quan tâm đến cuộc tranh luận, Tát Sa bỏ mặc Tần Lạc, đuổi theo giữ chặt cô lại. "Cô không sao chứ?"

Cô gạt tay hắn ra, đi thêm vài bước nữa nhưng bị Tát Sa kéo lại, ép cô dựa vào tường, không cho cô trốn thoát. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn biết cô đã bị kích động, nhưng một cuộc tấn công không đủ khiến cô mất lý trí. Phản ứng của cô đêm nay thật khó hiểu.

"Ngải Vi, có chuyện gì vậy?" Tát Sa ép cô ngẩng mặt lên.

Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đêm, gương mặt cô hiện lên rõ ràng khiến Tát Sa giật mình, tim như ngừng đập. Hắn hoảng hốt thả tay ra. "Ngải Vi! Mắt cô..."

Mắt?

Tâm trí cô vẫn mơ hồ, theo phản xạ đưa tay chạm vào gương mặt, bàn tay ướt đẫm, hoá ra mình đã rơi lệ.

Tát Sa lấy lại bình tĩnh, dùng ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt cô. "Mắt cô đang chảy máu!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, đôi lông mi dài vương vết máu đỏ sẫm, trông cực kỳ đáng sợ.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn gần như tin rằng truyền thuyết về phù thủy đã thành hiện thực.

Cô trì độn chớp mắt, mọi thứ trước mắt như bị bao phủ bởi một lớp màn u tối. Cuối cùng cô cảm nhận được cơn đau từ đôi mắt, vô lực đưa tay lên chạm vào. "Kính..."

Tránh sự chú ý của vệ binh, Tát Sa đưa Ngải Vi trở về phòng, nhìn cô tháo thấu kính dính đầy máu ra.

Việc đeo kính trong thời gian dài đã để lại hậu quả kinh hoàng, những mạch máu nhỏ hiện rõ phủ kín mắt như mạng nhện, đôi mắt đỏ ngầu không thấy rõ con ngươi, khiến gương mặt tái nhợt của cô trông như ma nữ yêu mị.

Nước mắt kích thích chảy ra đã chuyển sang màu hồng nhạt. Cô khẽ che mắt lại như sợ ánh sáng.

"Ngải Vi." Tát Sa ngồi xuống bên cạnh gỡ tay cô ra, giọng nói có chút do dự. "Cô còn nhìn thấy không?"

Cô lắc đầu. "Rất mờ."

"Để tôi đi tìm bác sĩ cho cô." Tát Sa vừa đứng dậy thì bị cô giữ lại.

Cô ngẩng đầu lên, nhưng ánh đèn làm cô lại cúi xuống ngay. "Đừng đi."

Cơn giận vô cớ trào dâng trong lòng Tát Sa, hắn mạnh tay ép cô trở lại ghế mềm. "Cô biết mình trông như thế nào không?"

Cô không buông tay hắn ra, phản ứng thờ ơ. "Không cần thiết."

Tát Sa khựng lại một lúc, giọng nói trở nên lạnh lùng. "Đừng lo chuyện sẽ lộ ra ngoài, tôi sẽ xử lý sạch sẽ."

Cô biết rõ hắn sẽ làm gì, không khuyên can, chỉ mệt mỏi đáp lại. "Ở đây khó mà tìm được một bác sĩ giỏi. Đây không phải là lãnh địa của anh, gây ra chuyện chỉ khiến người ta thêm nghi ngờ."

Hắn hiểu cô nói đúng, nhưng vẫn bực bội. "Cô nên lo cho bản thân mình trước! Không chừng cô sẽ bị mù!"

Cô im lặng một lúc rồi khẽ nói. "Không sao, có lẽ đó là số phận của tôi. Ai quan tâm chứ."

Không hiểu sao Tát Sa đột nhiên cảm thấy một nỗi đau xót không tên. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi dài của cô, im lặng một lúc lâu mới nói: "Tôi đi kiếm thuốc cho cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vấn Danh Tường Vi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook