Chương 43: Đi thu lợi tức
Thanh Phong
13/03/2024
Ngoài năm mươi dặm, trên một cây đại thụ rậm rạp, Lục Minh và Phong Vũ đang ẩn nấp trong chạc cây.
Cách đại thụ không xa, có hai người trẻ tuổi, đang ăn thịt nướng.
- Chúng ta mau chóng ăn xong rồi hành động, đừng làm chậm trễ đại sự của Đoan Mộc gia.
- Ta biết rồi, lần này giúp Đoan Mộc gia tộc bắt được con non Thiểm Điện Báo, tuyệt đối là một công lớn.
- Đó là đương nhiên, con non Thiểm Điện Báo này, nghe nói là hiến cho Đoan Mộc Lân công tử.
Hai người này đều là đệ tử mới nhập môn của Bạch Hổ Viện, vừa ăn vừa trò chuyện.
- Thiểm Điện Báo.
Lục Minh và Phong Vũ vừa nghe vậy đều chấn động.
Thiểm Điện Báo, là một loại yêu thú cực kỳ ít ỏi, ẩn chứa Thiểm điện chi lực, tốc độ nhanh như gió.
Thiểm Điện Báo trưởng thành, ít nhất cũng là yêu thú cấp bốn, tương đương với võ giả cấp bậc Võ Tông.
Đặc biệt là Lục Minh, càng giật mình hơn, trong mắt lấp lánh quang mang sáng ngời.
Bởi vì máu của Thiểm Điện Báo, chính là một trong ba loại tài liệu quan trọng nhất để tu luyện Chiến Long Chân Quyết tầng thứ hai.
Một loại là Ngưng Linh Quả, hai loại còn lại phân biệt là máu Thiểm Điện Báo và Huyết Yên Thạch.
Máu Thiểm Điện Báo, Lục Minh là thế ắt phải có.
Sau khi hai thanh niên Bạch Hổ Viện ăn xong, liền đứng dậy đi tới một phương hướng.
- Chúng ta theo sau.
Lục Minh nói với Phong Vũ.
Phong Vũ gật đầu, cùng Lục Minh đi theo phía sau hai thanh niên.
Sau mấy dặm, hai người lấy ra một bố cỏ khô đốt lên, cỏ khô bốc ra khói trắng nồng đậm, tán phát ra, khuếch tán đến trong núi rừng.
Đồng thời, ở mấy phương hướng khác, cũng tràn ngập khói trắng tương tự.
Chỉ để lại một phía bắc là không có khói trắng.
Không lâu sau, một đạo thân ảnh màu bạc từ trong núi rừng lao ra, cấp tốc phóng về phía bắc.
- Đúng là Thiểm Điện Báo.
Mắt Lục Minh lóe sáng.
Hiển nhiên, Thiểm Điện Báo là sợ loại khói trắng này, cho nên bỏ chạy về phương hướng không có khói trắng.
- Thiểm Điện Báo ra rồi, chúng ta đuổi theo, bắt nó tới khe núi đó.
Một tiếng hét lớn vang lên, sau đó trong núi rừng từng đạo thân ảnh lao ra, đuổi theo phương hướng của Thiểm Điện Báo.
Hai thanh niên đó cũng đuổi theo, Lục Minh và Phong Vũ theo sát đằng sau.
Không bao lâu sau, một hẻm núi xuất hiện trước mắt.
Chỉ thấy, có bốn thân ảnh đóng giữ trước hẻm núi, mà Thiểm Điện Báo và người khác thì không thấy tung tích.
Hiển nhiên, Thiểm Điện Báo và người khác đã vào trong hẻm núi rồi.
- Chúng ta đi vào.
Lục Minh mỉm cười, trực tiếp di tới cửa vào hẻm núi.
- Đứng lại, Đoan Mộc gia tộc làm việc ở đây, người không phận sự mau chóng cút ngay cho ta.
Trong bốn người, chỉ có một đệ tử của một Đoan Mộc gia tộc, lúc này nhìn thấy Lục Minh và Phong Vũ, quát lạnh.
- U Dạ Sơn Mạch, không phải là nơi của Đoan Mộc gia tộc các ngươi, ta muốn đi đâu? Ngươi quản được à?
Khóe môi Lục Minh nhếch lên một nụ cười lạnh, bước nhanh tới hẻm núi.
- Lớn mật, tiểu tử, ngươi là cố ý bắt bẻ à?
Đệ tử Đoan Mộc gia tộc hét lớn, nhìn chằm chằm Lục Minh, nhãn quang hiện lên một tia suy tư, sau đó mắt sáng lên, nói:
- Ta nhớ ra rồi, ngươi là Lục Minh, ha ha, đúng là thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại lao vào, ở lại cho ta.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, đệ tử Đoan Mộc gia tộc trực tiếp đâm tới Lục Minh.
Nhưng kiếm quang chợt lóe, kiếm của Lục Minh nhanh hơn, phập một tiếng, đâm vào ngực người của Đoan Mộc gia tộc.
Đệ tử của Đoan Mộc gia tộc này, chỉ là Võ Sĩ cửu trọng mà thôi, sao có thể là đối thủ của Lục Minh.
- Ngươi. . . Ngươi giết đệ tử của Đoan Mộc gia tộc, ngươi chết chắc rồi.
Sắc mặt ba người còn lại trắng bệch, nói ngươi vẻ không thể tin nổi.
Ba người này, đều không phải người của Đoan Mộc gia tộc, là đệ tử mới nhập môn khác của Bạch Hổ Viện.
Tu vi thấp hơn, một người là Võ Sĩ bát trọng, hai người là Võ Sĩ thất trọng.
Đúng lúc này, lại một đạo kiếm quang nhấp nhoáng, xẹt qua cổ họng ba người này.
Là Phong Vũ xuất thủ.
Ba người trợn tròn mắt, ngã xuống đất, đã không còn khí tức.
Lục Minh có chút kinh ngạc nhìn Phong Vũ một cái, không ngờ Phong Vũ xuất thủ, cũng vô cùng quả quyết.
- Xem trên người bọn họ có tích phân thiết bài không.
Lục Minh lục soát người bọn họ, đồng thời bất động thanh sắc hấp thu tinh huyết của bốn người.
Có điều tinh huyết cấp bậc Võ Sĩ, trợ giúp đối với Lục Minh là rất nhỏ.
Cuối cùng, ở trên người bốn người c soát ra tích phân thiết bài, tổng cộng hai mươi sáu điểm, cùng Phong Vũ mỗi người lấy mười ba điểm.
Sau khi chia xong, hai người tiếp tục phóng tới hẻm núi.
Hẻm núi này hai bên đều là tường đá trơn nhẵn, cao hơn ngàn mét, chim bay khó lọt, chẳng trách người của Đoan Mộc gia tộc lại đuổi Thiểm Điện Báo tới nơi này.
Đến hẻm núi này, tốc độ của Thiểm Điện Báo có nhanh tới mấy cũng trốn không thoát.
Đi vào hẻm núi khoảng ngàn mét, hẻm núi đến cuối, chỗ cuối, cũng là tường đá trơn nhẵn.
Lúc này, có năm đạo thân ảnh, bao vây một thân ảnh trắng ngần ở giữa.
Đó là một con báo nhỏ bằng con chó, rõ ràng là con non, lông trên người trắng như tuyết, trên lông trắng, lờ mờ có từng tia điện quang đang lưu chuyển.
Đây chính là con non Thiểm Điện Báo.
Lúc này, cả người con non Thiểm Điện Báo đều là máu, nằm dưới đất, một đôi mắt đen láy tràn ngập vẻ đau đớn bất lực, nhìn chằm chằm xung quanh.
- Chú ý, đả thương nó là được, phải bắt sống, Thiểm Điện Báo này có trọng dụng đối với Lân thiếu, nuôi ở bên cạnh Lân thiếu, mỗi tháng có thể rút lấy tinh huyết của nó để tu luyện.
Một thanh niên trong đó nói.
Nhìn y phục của hắn, biết là đệ tử của Đoan Mộc gia tộc.
Kỳ thật trong năm người, cũng chỉ có một mình hắn là đệ tử của Đoan Mộc gia tộc, bốn người khác đều không phải.
- Đoan Mộc huynh yên tâm, đã là chuyện của Lân thiếu, vậy chính là chuyện của ta.
- Không sai.
Mấy người khác nhao nhao nói.
Hả?
Đột nhiên, bọn họ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn một cái, liền nhìn thấy Lục Minh và Phong Vũ.
Sắc mặt năm người đều biến đổi.
- Ngươi. . . Ngươi là Lục Minh? Sao ngươi lại ở đây?
Đệ tử của Đoan Mộc gia tộc sau khi nhìn thấy Lục Minh, kinh ngạc kêu lên.
- vì sao ta không thể ở đây?
Lục Minh cười khẽ.
- Người ở cửa hẻm núi đâu rồi? Ngươi làm gì bọn họ rồi?
Thanh niên của Đoan Mộc gia tộc quát.
- Đương nhiên là bị giết rồi!
Lục Minh mỉm cười nói.
- Gì cơ? Giết? Ngươi tự tìm chết, chư vị, người này đối nghịch với Đoan Mộc gia tộc ta, giết hắn.
Thanh niên Đoan Mộc gia tộc quát.
- Để ta tới giết hắn.
Một thanh niên áo xám phi thân ra, một quyền đánh tới đầu Lục Minh.
Hắn muốn một quyền đập vỡ đầu Lục Minh.
Quyền phong gào thét, chân khí tỏa ra, rất rõ ràng là tu vi Võ Sư nhất trọng.
Chân Lục Minh giậm mạnh xuống đất, thân ảnh như gió xông ra, ngay sau đó một đạo kiếm quang chợt lóe rồi biến mất.
Phập một tiếng, ngực thanh niên này xuất hiện một vết kiếm rất sâu, tim lập tức bị kiếm khí của Lục Minh chém thành hai nửa.
- Ngươi...
Thanh niên chỉ kịp thốt phun ra một chữ, liền khí tuyệt mà chết.
Một chiêu kích sát một cao thủ Võ Sư nhất trọng.
Bốn người còn lại đều biến sắc, thanh niên Đoan Mộc gia tộc gầm lên,
- Xuất thủ, cùng giết hắn.
Ầm! Ầm!
Trên người bốn người đồng thời bộc phát ra huyết quang.
Huyết mạch bạo phát, trong đó thanh niên của Đoan Mộc gia tộc là huyết mạch cấp bốn, ba người còn lại là huyết mạch cấp ba.
Tu vi của bốn người đều là Võ Sư nhất trọng.
Cách đại thụ không xa, có hai người trẻ tuổi, đang ăn thịt nướng.
- Chúng ta mau chóng ăn xong rồi hành động, đừng làm chậm trễ đại sự của Đoan Mộc gia.
- Ta biết rồi, lần này giúp Đoan Mộc gia tộc bắt được con non Thiểm Điện Báo, tuyệt đối là một công lớn.
- Đó là đương nhiên, con non Thiểm Điện Báo này, nghe nói là hiến cho Đoan Mộc Lân công tử.
Hai người này đều là đệ tử mới nhập môn của Bạch Hổ Viện, vừa ăn vừa trò chuyện.
- Thiểm Điện Báo.
Lục Minh và Phong Vũ vừa nghe vậy đều chấn động.
Thiểm Điện Báo, là một loại yêu thú cực kỳ ít ỏi, ẩn chứa Thiểm điện chi lực, tốc độ nhanh như gió.
Thiểm Điện Báo trưởng thành, ít nhất cũng là yêu thú cấp bốn, tương đương với võ giả cấp bậc Võ Tông.
Đặc biệt là Lục Minh, càng giật mình hơn, trong mắt lấp lánh quang mang sáng ngời.
Bởi vì máu của Thiểm Điện Báo, chính là một trong ba loại tài liệu quan trọng nhất để tu luyện Chiến Long Chân Quyết tầng thứ hai.
Một loại là Ngưng Linh Quả, hai loại còn lại phân biệt là máu Thiểm Điện Báo và Huyết Yên Thạch.
Máu Thiểm Điện Báo, Lục Minh là thế ắt phải có.
Sau khi hai thanh niên Bạch Hổ Viện ăn xong, liền đứng dậy đi tới một phương hướng.
- Chúng ta theo sau.
Lục Minh nói với Phong Vũ.
Phong Vũ gật đầu, cùng Lục Minh đi theo phía sau hai thanh niên.
Sau mấy dặm, hai người lấy ra một bố cỏ khô đốt lên, cỏ khô bốc ra khói trắng nồng đậm, tán phát ra, khuếch tán đến trong núi rừng.
Đồng thời, ở mấy phương hướng khác, cũng tràn ngập khói trắng tương tự.
Chỉ để lại một phía bắc là không có khói trắng.
Không lâu sau, một đạo thân ảnh màu bạc từ trong núi rừng lao ra, cấp tốc phóng về phía bắc.
- Đúng là Thiểm Điện Báo.
Mắt Lục Minh lóe sáng.
Hiển nhiên, Thiểm Điện Báo là sợ loại khói trắng này, cho nên bỏ chạy về phương hướng không có khói trắng.
- Thiểm Điện Báo ra rồi, chúng ta đuổi theo, bắt nó tới khe núi đó.
Một tiếng hét lớn vang lên, sau đó trong núi rừng từng đạo thân ảnh lao ra, đuổi theo phương hướng của Thiểm Điện Báo.
Hai thanh niên đó cũng đuổi theo, Lục Minh và Phong Vũ theo sát đằng sau.
Không bao lâu sau, một hẻm núi xuất hiện trước mắt.
Chỉ thấy, có bốn thân ảnh đóng giữ trước hẻm núi, mà Thiểm Điện Báo và người khác thì không thấy tung tích.
Hiển nhiên, Thiểm Điện Báo và người khác đã vào trong hẻm núi rồi.
- Chúng ta đi vào.
Lục Minh mỉm cười, trực tiếp di tới cửa vào hẻm núi.
- Đứng lại, Đoan Mộc gia tộc làm việc ở đây, người không phận sự mau chóng cút ngay cho ta.
Trong bốn người, chỉ có một đệ tử của một Đoan Mộc gia tộc, lúc này nhìn thấy Lục Minh và Phong Vũ, quát lạnh.
- U Dạ Sơn Mạch, không phải là nơi của Đoan Mộc gia tộc các ngươi, ta muốn đi đâu? Ngươi quản được à?
Khóe môi Lục Minh nhếch lên một nụ cười lạnh, bước nhanh tới hẻm núi.
- Lớn mật, tiểu tử, ngươi là cố ý bắt bẻ à?
Đệ tử Đoan Mộc gia tộc hét lớn, nhìn chằm chằm Lục Minh, nhãn quang hiện lên một tia suy tư, sau đó mắt sáng lên, nói:
- Ta nhớ ra rồi, ngươi là Lục Minh, ha ha, đúng là thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại lao vào, ở lại cho ta.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, đệ tử Đoan Mộc gia tộc trực tiếp đâm tới Lục Minh.
Nhưng kiếm quang chợt lóe, kiếm của Lục Minh nhanh hơn, phập một tiếng, đâm vào ngực người của Đoan Mộc gia tộc.
Đệ tử của Đoan Mộc gia tộc này, chỉ là Võ Sĩ cửu trọng mà thôi, sao có thể là đối thủ của Lục Minh.
- Ngươi. . . Ngươi giết đệ tử của Đoan Mộc gia tộc, ngươi chết chắc rồi.
Sắc mặt ba người còn lại trắng bệch, nói ngươi vẻ không thể tin nổi.
Ba người này, đều không phải người của Đoan Mộc gia tộc, là đệ tử mới nhập môn khác của Bạch Hổ Viện.
Tu vi thấp hơn, một người là Võ Sĩ bát trọng, hai người là Võ Sĩ thất trọng.
Đúng lúc này, lại một đạo kiếm quang nhấp nhoáng, xẹt qua cổ họng ba người này.
Là Phong Vũ xuất thủ.
Ba người trợn tròn mắt, ngã xuống đất, đã không còn khí tức.
Lục Minh có chút kinh ngạc nhìn Phong Vũ một cái, không ngờ Phong Vũ xuất thủ, cũng vô cùng quả quyết.
- Xem trên người bọn họ có tích phân thiết bài không.
Lục Minh lục soát người bọn họ, đồng thời bất động thanh sắc hấp thu tinh huyết của bốn người.
Có điều tinh huyết cấp bậc Võ Sĩ, trợ giúp đối với Lục Minh là rất nhỏ.
Cuối cùng, ở trên người bốn người c soát ra tích phân thiết bài, tổng cộng hai mươi sáu điểm, cùng Phong Vũ mỗi người lấy mười ba điểm.
Sau khi chia xong, hai người tiếp tục phóng tới hẻm núi.
Hẻm núi này hai bên đều là tường đá trơn nhẵn, cao hơn ngàn mét, chim bay khó lọt, chẳng trách người của Đoan Mộc gia tộc lại đuổi Thiểm Điện Báo tới nơi này.
Đến hẻm núi này, tốc độ của Thiểm Điện Báo có nhanh tới mấy cũng trốn không thoát.
Đi vào hẻm núi khoảng ngàn mét, hẻm núi đến cuối, chỗ cuối, cũng là tường đá trơn nhẵn.
Lúc này, có năm đạo thân ảnh, bao vây một thân ảnh trắng ngần ở giữa.
Đó là một con báo nhỏ bằng con chó, rõ ràng là con non, lông trên người trắng như tuyết, trên lông trắng, lờ mờ có từng tia điện quang đang lưu chuyển.
Đây chính là con non Thiểm Điện Báo.
Lúc này, cả người con non Thiểm Điện Báo đều là máu, nằm dưới đất, một đôi mắt đen láy tràn ngập vẻ đau đớn bất lực, nhìn chằm chằm xung quanh.
- Chú ý, đả thương nó là được, phải bắt sống, Thiểm Điện Báo này có trọng dụng đối với Lân thiếu, nuôi ở bên cạnh Lân thiếu, mỗi tháng có thể rút lấy tinh huyết của nó để tu luyện.
Một thanh niên trong đó nói.
Nhìn y phục của hắn, biết là đệ tử của Đoan Mộc gia tộc.
Kỳ thật trong năm người, cũng chỉ có một mình hắn là đệ tử của Đoan Mộc gia tộc, bốn người khác đều không phải.
- Đoan Mộc huynh yên tâm, đã là chuyện của Lân thiếu, vậy chính là chuyện của ta.
- Không sai.
Mấy người khác nhao nhao nói.
Hả?
Đột nhiên, bọn họ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn một cái, liền nhìn thấy Lục Minh và Phong Vũ.
Sắc mặt năm người đều biến đổi.
- Ngươi. . . Ngươi là Lục Minh? Sao ngươi lại ở đây?
Đệ tử của Đoan Mộc gia tộc sau khi nhìn thấy Lục Minh, kinh ngạc kêu lên.
- vì sao ta không thể ở đây?
Lục Minh cười khẽ.
- Người ở cửa hẻm núi đâu rồi? Ngươi làm gì bọn họ rồi?
Thanh niên của Đoan Mộc gia tộc quát.
- Đương nhiên là bị giết rồi!
Lục Minh mỉm cười nói.
- Gì cơ? Giết? Ngươi tự tìm chết, chư vị, người này đối nghịch với Đoan Mộc gia tộc ta, giết hắn.
Thanh niên Đoan Mộc gia tộc quát.
- Để ta tới giết hắn.
Một thanh niên áo xám phi thân ra, một quyền đánh tới đầu Lục Minh.
Hắn muốn một quyền đập vỡ đầu Lục Minh.
Quyền phong gào thét, chân khí tỏa ra, rất rõ ràng là tu vi Võ Sư nhất trọng.
Chân Lục Minh giậm mạnh xuống đất, thân ảnh như gió xông ra, ngay sau đó một đạo kiếm quang chợt lóe rồi biến mất.
Phập một tiếng, ngực thanh niên này xuất hiện một vết kiếm rất sâu, tim lập tức bị kiếm khí của Lục Minh chém thành hai nửa.
- Ngươi...
Thanh niên chỉ kịp thốt phun ra một chữ, liền khí tuyệt mà chết.
Một chiêu kích sát một cao thủ Võ Sư nhất trọng.
Bốn người còn lại đều biến sắc, thanh niên Đoan Mộc gia tộc gầm lên,
- Xuất thủ, cùng giết hắn.
Ầm! Ầm!
Trên người bốn người đồng thời bộc phát ra huyết quang.
Huyết mạch bạo phát, trong đó thanh niên của Đoan Mộc gia tộc là huyết mạch cấp bốn, ba người còn lại là huyết mạch cấp ba.
Tu vi của bốn người đều là Võ Sư nhất trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.