Chương 11: Bái Sư Tam Vấn
Thả Hành Thả Tịch Mịch
13/08/2021
Tần Ngọc biết được, đây là cơ hội cuối cùng, nếu không nắm chắc, lại muốn tìm cơ hội khác, đó là muôn vàn khó khăn. Tần Ngọc tức khắc có quyết đoán, bịch một tiếng, quỳ lạy ở trước mặt Nhạc Cảnh: "Mời Nhạc Sư nhận lấy đệ tử!"
Mắt thấy Tần Ngọc vậy mà quỳ lạy trước mặt Nhạc Cảnh, ngay lập tức mấy người Triệu Tông kinh hô một tiếng: "Điện Hạ!" mấy người Triệu Tông bước nhanh tiến lên, muốn đỡ Tần Ngọc dậy, nhưng Tần Ngọc lại phất tay, ngăn cản đám người Triệu Tông dìu đỡ, thần sắc kiên định hướng Nhạc Cảnh khấu đầu một cái, thành khẩn nói: "Nhạc Sư ở trên, đệ tử Tần Ngọc, chính là thành tâm thành ý vì bái sư mà đến, tuy là Đại Tần Thái Tử, tự nhận cũng không có kiêu ngạo, cũng có thể nếm được sự cực khổ."
Tần Ngọc ngẩng đầu, vẻ mặt lo âu nói: "Ta Đại Tần bây giờ, loạn trong giặc ngoài, đang đứng ở bên bờ vực sụp đổ, nhưng mà chỉ dựa vào một mình đệ tử, muốn giải quyết những vấn đề này, mặc dù lòng thừa, nhưng lực lại không đủ. Đệ Tử ngu dốt, cũng không biết phải giải quyết như thế nào. Biết được Nhạc Sư học cứu thiên nhân (kiến thức phong phú), đệ tử khẩn cầu Nhạc Sư, thu đệ tử làm đồ đệ, dạy bảo đệ tử như thế nào hành sự, có thể cứu vãn vận mệnh Đại Tần ta. đệ tử làm tận tâm tận lực, đợi Đại Tần ta yên ổn, bản thân đệ tử toàn lực phụng dưỡng bên cạnh Nhạc Sư. Mời Nhạc Sư ân chuẩn."
Vừa nói xong, Tần Ngọc lần nữa mạnh mẽ dập đầu trên mặt đất, đụng chút rung động.
Cái quỳ này, ngược lại để cho Nhạc Cảnh đối với Tần Ngọc có cái nhìn với cặp mắt khác xưa. Nam nhi dưới gối có hoàng kim, cũng không phải người nào đều có thể quỳ, huống chi, đối phương chính là đường đường Đại Tần Thái Tử. Trước đó, có thể chiêu hiền đãi sĩ, về sau lại có thể hướng mình chỉ là một thiếu niên mà quỳ xuống, ứng với câu nói, đại trượng phu co được dãn được bên ngoài, quyết định thật nhanh quyết đoán, cũng không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Tần Ngọc thành khẩn nói, Nhạc Cảnh cũng có chút coi trọng Tần Ngọc.
Đáng tiếc thưởng thức thì thưởng thức, coi trọng là coi trọng, Nhạc Cảnh cũng không đáp ứng nhận lấy Tần Ngọc, nguyên nhân chỉ là Truyền Thế Châu ở trong não hải, cũng không đề thăng chính mình, có thể thu lấy đối phương làm Đệ Tử, hoặc là nhằm vào Tần Ngọc, Truyền Thế Châu cũng không có vì đó mà thay đổi. Từ nguyên nhân này, Nhạc cảnh tất nhiên sẽ không vì những biểu hiện kia của Tần Ngọc mà nhận lấy hắn.
"Điện Hạ ..." Mắt thấy Tần Ngọc đối Nhạc Cảnh dập đầu, thậm chí chỗ trán đã là tím xanh, Triệu Tông mấy người lòng như lửa đốt. Gặp lại Nhạc Cảnh vẫn như cũ không có lên tiếng, lên cơn giận dữ, ánh mắt nếu có thể giết chết người, Nhạc Cảnh đã không biết chết bao nhiêu lần rồi. Triệu Tông mấy người không dám có chỗ dị động, biết được tâm tư Tần Ngọc, vạn lần không thể bởi vì bản thân mấy người mà hỏng đại sự của Thái Tử Điện Hạ.
Tiểu Lý Tử bị hai tên tùy tùng bắt lấy, sớm đã chảy nước mắt nước mũi thống khổ, ngoại trừ một tiếng thét lên, bó tay toàn tập.
Thanh Vân lúc này từ bên trong nhà gỗ đi ra, nhìn thấy Tần Ngọc làm, cũng là một mặt không đành lòng, không nhịn được đối Nhạc Cảnh cung thân thể lễ nói: "Sư Tôn ..." Do dự một phen nói tiếp: "Ngài liền nhận lấy Thái Tử Điện Hạ a."
Đối mặt Triệu Tông mấy người nhìn chằm chằm cầu tình cùng Thanh Vân, còn có Tần Ngọc một mặt khao khát, Nhạc Cảnh vẫn như cũ không có động tác gì. Nếu không giúp hắn có thể mở ra được truyền thừa trong Truyền Thế Châu, Nhạc Cảnh một cái đồ đệ tốt đến mấy cũng sẽ không nhận.
Dạy bảo một tên Đệ Tử, là không chỉ là truyền thụ hắn tri thức liền được rồi. Còn muốn dạy bảo nguyên tắc đối nhân xử thế, đồng thời đối với hắn còn có trách nhiệm.
Một ngày làm thầy (vi sư), suốt đời làm thầy.
Đây là đối đệ tử mà nói, dù Lão Sư chỉ dạy qua bản thân một ngày, cũng phải cả một đời giống như phụ thân đối đãi. ví dụ như mười phần tôn trọng Lão Sư!
Ngược lại mà nói, sư phụ cũng phải như vậy.
Người làm sư phụ, phải đem dệ tử xem như con cái đối đãi, phải tận tâm tận lực, đồng thời phải nhận lấy trách nhiệm giống như phụ thân, bảo hộ đệ tử không bị tổn thương.
Nhạc Cảnh phất tay một cái, chuẩn bị cự tuyệt, Truyền Thế Châu trong đầu đột nhiên xuất hiện tình huống khác thường.
Nhạc Cảnh để ý cùng Tần Ngọc nói chuyện, vội vàng ý thức chìm vào trong não hải. Truyền Thế Châu đang đứng im, bỗng phát ra tia sáng trắng ngà, điều này khiến Nhạc Cảnh không hiểu chút nào.
Lấy kinh nghiệm trước đó, Truyền Thế Châu chỉ có ở lúc gặp được người có tư chất có thể thu làm Đệ Tử, mới có thể có chỗ khác thường, còn lại thời gian, giống như không có biểu hiện gì, mà nếu bây giờ lại như vậy, lúc sáng lúc tối, ngược lại là lần đầu gặp được. Trong lòng hơi kinh ngạc, chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì Tần Ngọc trước mắt này hay sao?
Nhạc Cảnh bỗng nhiên trong lòng khẽ động, trong lòng sinh ra ý nghĩ, nhắm mắt bấm ngón tay tính toán, một lát sau, mở mắt ra, mang theo mỉm cười nhìn về phía Tần Ngọc, trong lòng có chỗ hiểu ra.
Cũng không có nói cự tuyệt Tần Ngọc, để Vân Nghi mang một cái ghế tới ngồi xuống, cũng không cho Tần Ngọc đứng dậy, thản nhiên nói: "Ngươi thế nhưng là thành tâm bái ta làm thầy?"
Tần Ngọc nghe thấy lời nói của Nhạc Cảnh, vô cùng mừng rỡ, vội vàng đáp: "Dĩ nhiên là thành tâm bái sư, còn xin mời Nhạc Sư nhận lấy ta." Hướng Nhạc Cảnh dập đầu nói: "Nhạc Sư ở trên, đệ tử Tần Ngọc bái kiến Sư Tôn."
"Chậm đã." Nhạc Cảnh ngăn trở Tần Ngọc nói: "Nếu muốn bái ta làm thầy, cũng không phải không thể, chỉ cần ngươi có thể trả lời ta mấy vấn đề."
"Còn xin Nhạc Sư nói cho biết." Tần Ngọc chỉnh lý tốt tâm tình, trang nghiêm nói.
"Ngươi chỉ cần trả lời ta ba cái vấn đề liền có thể." Nhạc Cảnh nói: "Thứ nhất, người làm Quân Vương, thì làm như thế nào?"
Tần Ngọc không có vội vàng trả lời, nhớ tới lời nói Thanh Vân nói trước đó, lúc trước Nhạc Cảnh đối Thanh Vân đặt câu hỏi, cũng là cùng một vấn đề như vậy, Thanh Vân lúc trước đáp án chính là "Người làm Quân Vương, nên chuyên cần với chính sự, phân rõ trung gian ..." Lại bị Nhạc Cảnh bác bỏ, mà Nhạc Cảnh cho đáp án thì là: "Đại trung ắt tự thành gian, đại ngụy tự thành chân nghĩa..." Nghĩ đến đây, trả lời như vậy hẳn cũng không sai.
Qua một lúc lâu, Tần Ngọc một mực đang suy tư làm sao trả lời Nhạc Cảnh, một câu nói kia, nhìn như đơn giản, ngược lại khó trả lời.
Nhạc Cảnh cũng không vội vàng, yên lặng chờ câu trả lời của Tần Ngọc.
Không biết lúc nào, Vân Nghi cùng Vân Hàn để một cái bàn ở bên cạnh Nhạc Cảnh, vì Nhạc Cảnh pha tốt một ly trà. Nhạc Cảnh yên lặng chờ đáp án của Tần Ngọc, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà.
Thanh Vân cùng tám vị Đệ Tử cũng lặng lẽ đứng ở sau lưng Nhạc Cảnh.
Sau lưng Tần Ngọc, mấy người Triệu Tông sốt ruột giống như con kiến bò trên chảo nóng, thấy Tần Ngọc vẫn không có trả lời, hận không thể để chính mình đi thay Tần Ngọc trả lời. Nghĩ lại bản thân mấy người học thức cũng là có hạn, chỉ có lo lắng suông.
"Làm Quân Vương, lúc này lấy dân làm gốc, xã tắc thứ hai, quân thứ ba. Vừa nghe vừa giải thích, không thể bao che một bên nào." Suy nghĩ thật lâu, Tần Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu nói ra.
Nhạc Cảnh lắc lắc đầu cười nói: "Sai."
Tần Ngọc ngạc nhiên.
Nhạc Cảnh không có để ý Tần Ngọc kinh ngạc, thản nhiên nói: "Vậy theo ngươi thấy, trị quốc lại làm như thế nào?"
"Coi là quốc thái dân an." Tần Ngọc không càn nghĩ ngợi nói.
"Lại như thế nào quốc thái dân an? Nên có hành động mới đúng." Nhạc Cảnh nói.
"Tự nhiên là tuyển người có bình tĩnh liêm khiết, chủ chính một phương, làm cho vì dân chờ lệnh." Tần Ngọc lại nói.
"Lại sai!" Nhạc Cảnh hớp một ngụm trà, đặt chén trà xuống, thản nhiên nói.
Tần Ngọc hai mắt trợn lên, khó hiểu nói: "Tại sao lại sai rồi?"
Nhạc Cảnh lắc lắc đầu, không có trả lời, tiếp tục nói: "Câu hỏi thứ ba, nếu ngươi giờ phút này nắm giữ Đại Tần, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Vấn đề này, ở Tần Ngọc trong đầu sớm đã suy tính hồi lâu, đương nhiên sẽ không nhiều hơn suy nghĩ, lập tức thốt ra, chậm rãi nói. Nhạc Cảnh không có mở miệng, mặc cho Tần Ngọc đem trong lòng những gì biết, toàn bộ nói ra.
Mắt thấy Tần Ngọc vậy mà quỳ lạy trước mặt Nhạc Cảnh, ngay lập tức mấy người Triệu Tông kinh hô một tiếng: "Điện Hạ!" mấy người Triệu Tông bước nhanh tiến lên, muốn đỡ Tần Ngọc dậy, nhưng Tần Ngọc lại phất tay, ngăn cản đám người Triệu Tông dìu đỡ, thần sắc kiên định hướng Nhạc Cảnh khấu đầu một cái, thành khẩn nói: "Nhạc Sư ở trên, đệ tử Tần Ngọc, chính là thành tâm thành ý vì bái sư mà đến, tuy là Đại Tần Thái Tử, tự nhận cũng không có kiêu ngạo, cũng có thể nếm được sự cực khổ."
Tần Ngọc ngẩng đầu, vẻ mặt lo âu nói: "Ta Đại Tần bây giờ, loạn trong giặc ngoài, đang đứng ở bên bờ vực sụp đổ, nhưng mà chỉ dựa vào một mình đệ tử, muốn giải quyết những vấn đề này, mặc dù lòng thừa, nhưng lực lại không đủ. Đệ Tử ngu dốt, cũng không biết phải giải quyết như thế nào. Biết được Nhạc Sư học cứu thiên nhân (kiến thức phong phú), đệ tử khẩn cầu Nhạc Sư, thu đệ tử làm đồ đệ, dạy bảo đệ tử như thế nào hành sự, có thể cứu vãn vận mệnh Đại Tần ta. đệ tử làm tận tâm tận lực, đợi Đại Tần ta yên ổn, bản thân đệ tử toàn lực phụng dưỡng bên cạnh Nhạc Sư. Mời Nhạc Sư ân chuẩn."
Vừa nói xong, Tần Ngọc lần nữa mạnh mẽ dập đầu trên mặt đất, đụng chút rung động.
Cái quỳ này, ngược lại để cho Nhạc Cảnh đối với Tần Ngọc có cái nhìn với cặp mắt khác xưa. Nam nhi dưới gối có hoàng kim, cũng không phải người nào đều có thể quỳ, huống chi, đối phương chính là đường đường Đại Tần Thái Tử. Trước đó, có thể chiêu hiền đãi sĩ, về sau lại có thể hướng mình chỉ là một thiếu niên mà quỳ xuống, ứng với câu nói, đại trượng phu co được dãn được bên ngoài, quyết định thật nhanh quyết đoán, cũng không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Tần Ngọc thành khẩn nói, Nhạc Cảnh cũng có chút coi trọng Tần Ngọc.
Đáng tiếc thưởng thức thì thưởng thức, coi trọng là coi trọng, Nhạc Cảnh cũng không đáp ứng nhận lấy Tần Ngọc, nguyên nhân chỉ là Truyền Thế Châu ở trong não hải, cũng không đề thăng chính mình, có thể thu lấy đối phương làm Đệ Tử, hoặc là nhằm vào Tần Ngọc, Truyền Thế Châu cũng không có vì đó mà thay đổi. Từ nguyên nhân này, Nhạc cảnh tất nhiên sẽ không vì những biểu hiện kia của Tần Ngọc mà nhận lấy hắn.
"Điện Hạ ..." Mắt thấy Tần Ngọc đối Nhạc Cảnh dập đầu, thậm chí chỗ trán đã là tím xanh, Triệu Tông mấy người lòng như lửa đốt. Gặp lại Nhạc Cảnh vẫn như cũ không có lên tiếng, lên cơn giận dữ, ánh mắt nếu có thể giết chết người, Nhạc Cảnh đã không biết chết bao nhiêu lần rồi. Triệu Tông mấy người không dám có chỗ dị động, biết được tâm tư Tần Ngọc, vạn lần không thể bởi vì bản thân mấy người mà hỏng đại sự của Thái Tử Điện Hạ.
Tiểu Lý Tử bị hai tên tùy tùng bắt lấy, sớm đã chảy nước mắt nước mũi thống khổ, ngoại trừ một tiếng thét lên, bó tay toàn tập.
Thanh Vân lúc này từ bên trong nhà gỗ đi ra, nhìn thấy Tần Ngọc làm, cũng là một mặt không đành lòng, không nhịn được đối Nhạc Cảnh cung thân thể lễ nói: "Sư Tôn ..." Do dự một phen nói tiếp: "Ngài liền nhận lấy Thái Tử Điện Hạ a."
Đối mặt Triệu Tông mấy người nhìn chằm chằm cầu tình cùng Thanh Vân, còn có Tần Ngọc một mặt khao khát, Nhạc Cảnh vẫn như cũ không có động tác gì. Nếu không giúp hắn có thể mở ra được truyền thừa trong Truyền Thế Châu, Nhạc Cảnh một cái đồ đệ tốt đến mấy cũng sẽ không nhận.
Dạy bảo một tên Đệ Tử, là không chỉ là truyền thụ hắn tri thức liền được rồi. Còn muốn dạy bảo nguyên tắc đối nhân xử thế, đồng thời đối với hắn còn có trách nhiệm.
Một ngày làm thầy (vi sư), suốt đời làm thầy.
Đây là đối đệ tử mà nói, dù Lão Sư chỉ dạy qua bản thân một ngày, cũng phải cả một đời giống như phụ thân đối đãi. ví dụ như mười phần tôn trọng Lão Sư!
Ngược lại mà nói, sư phụ cũng phải như vậy.
Người làm sư phụ, phải đem dệ tử xem như con cái đối đãi, phải tận tâm tận lực, đồng thời phải nhận lấy trách nhiệm giống như phụ thân, bảo hộ đệ tử không bị tổn thương.
Nhạc Cảnh phất tay một cái, chuẩn bị cự tuyệt, Truyền Thế Châu trong đầu đột nhiên xuất hiện tình huống khác thường.
Nhạc Cảnh để ý cùng Tần Ngọc nói chuyện, vội vàng ý thức chìm vào trong não hải. Truyền Thế Châu đang đứng im, bỗng phát ra tia sáng trắng ngà, điều này khiến Nhạc Cảnh không hiểu chút nào.
Lấy kinh nghiệm trước đó, Truyền Thế Châu chỉ có ở lúc gặp được người có tư chất có thể thu làm Đệ Tử, mới có thể có chỗ khác thường, còn lại thời gian, giống như không có biểu hiện gì, mà nếu bây giờ lại như vậy, lúc sáng lúc tối, ngược lại là lần đầu gặp được. Trong lòng hơi kinh ngạc, chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì Tần Ngọc trước mắt này hay sao?
Nhạc Cảnh bỗng nhiên trong lòng khẽ động, trong lòng sinh ra ý nghĩ, nhắm mắt bấm ngón tay tính toán, một lát sau, mở mắt ra, mang theo mỉm cười nhìn về phía Tần Ngọc, trong lòng có chỗ hiểu ra.
Cũng không có nói cự tuyệt Tần Ngọc, để Vân Nghi mang một cái ghế tới ngồi xuống, cũng không cho Tần Ngọc đứng dậy, thản nhiên nói: "Ngươi thế nhưng là thành tâm bái ta làm thầy?"
Tần Ngọc nghe thấy lời nói của Nhạc Cảnh, vô cùng mừng rỡ, vội vàng đáp: "Dĩ nhiên là thành tâm bái sư, còn xin mời Nhạc Sư nhận lấy ta." Hướng Nhạc Cảnh dập đầu nói: "Nhạc Sư ở trên, đệ tử Tần Ngọc bái kiến Sư Tôn."
"Chậm đã." Nhạc Cảnh ngăn trở Tần Ngọc nói: "Nếu muốn bái ta làm thầy, cũng không phải không thể, chỉ cần ngươi có thể trả lời ta mấy vấn đề."
"Còn xin Nhạc Sư nói cho biết." Tần Ngọc chỉnh lý tốt tâm tình, trang nghiêm nói.
"Ngươi chỉ cần trả lời ta ba cái vấn đề liền có thể." Nhạc Cảnh nói: "Thứ nhất, người làm Quân Vương, thì làm như thế nào?"
Tần Ngọc không có vội vàng trả lời, nhớ tới lời nói Thanh Vân nói trước đó, lúc trước Nhạc Cảnh đối Thanh Vân đặt câu hỏi, cũng là cùng một vấn đề như vậy, Thanh Vân lúc trước đáp án chính là "Người làm Quân Vương, nên chuyên cần với chính sự, phân rõ trung gian ..." Lại bị Nhạc Cảnh bác bỏ, mà Nhạc Cảnh cho đáp án thì là: "Đại trung ắt tự thành gian, đại ngụy tự thành chân nghĩa..." Nghĩ đến đây, trả lời như vậy hẳn cũng không sai.
Qua một lúc lâu, Tần Ngọc một mực đang suy tư làm sao trả lời Nhạc Cảnh, một câu nói kia, nhìn như đơn giản, ngược lại khó trả lời.
Nhạc Cảnh cũng không vội vàng, yên lặng chờ câu trả lời của Tần Ngọc.
Không biết lúc nào, Vân Nghi cùng Vân Hàn để một cái bàn ở bên cạnh Nhạc Cảnh, vì Nhạc Cảnh pha tốt một ly trà. Nhạc Cảnh yên lặng chờ đáp án của Tần Ngọc, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà.
Thanh Vân cùng tám vị Đệ Tử cũng lặng lẽ đứng ở sau lưng Nhạc Cảnh.
Sau lưng Tần Ngọc, mấy người Triệu Tông sốt ruột giống như con kiến bò trên chảo nóng, thấy Tần Ngọc vẫn không có trả lời, hận không thể để chính mình đi thay Tần Ngọc trả lời. Nghĩ lại bản thân mấy người học thức cũng là có hạn, chỉ có lo lắng suông.
"Làm Quân Vương, lúc này lấy dân làm gốc, xã tắc thứ hai, quân thứ ba. Vừa nghe vừa giải thích, không thể bao che một bên nào." Suy nghĩ thật lâu, Tần Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu nói ra.
Nhạc Cảnh lắc lắc đầu cười nói: "Sai."
Tần Ngọc ngạc nhiên.
Nhạc Cảnh không có để ý Tần Ngọc kinh ngạc, thản nhiên nói: "Vậy theo ngươi thấy, trị quốc lại làm như thế nào?"
"Coi là quốc thái dân an." Tần Ngọc không càn nghĩ ngợi nói.
"Lại như thế nào quốc thái dân an? Nên có hành động mới đúng." Nhạc Cảnh nói.
"Tự nhiên là tuyển người có bình tĩnh liêm khiết, chủ chính một phương, làm cho vì dân chờ lệnh." Tần Ngọc lại nói.
"Lại sai!" Nhạc Cảnh hớp một ngụm trà, đặt chén trà xuống, thản nhiên nói.
Tần Ngọc hai mắt trợn lên, khó hiểu nói: "Tại sao lại sai rồi?"
Nhạc Cảnh lắc lắc đầu, không có trả lời, tiếp tục nói: "Câu hỏi thứ ba, nếu ngươi giờ phút này nắm giữ Đại Tần, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Vấn đề này, ở Tần Ngọc trong đầu sớm đã suy tính hồi lâu, đương nhiên sẽ không nhiều hơn suy nghĩ, lập tức thốt ra, chậm rãi nói. Nhạc Cảnh không có mở miệng, mặc cho Tần Ngọc đem trong lòng những gì biết, toàn bộ nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.