Chương 6: Đạo Tổ Con Đường
Thả Hành Thả Tịch Mịch
13/08/2021
Những chuyện này, từng câu từng câu, để cho Tần Ngọc trong lòng đối Nhạc Cảnh hiểu rõ càng nhiều, cũng càng ngày càng muốn đi theo Nhạc Cảnh học tập, nếu không phải thân phận bức bách, Tần Ngọc cũng nguyện ý buông xuống tất cả, đi theo Nhạc Cảnh tả hữu.
Tần Ngọc trong lòng sôi trào mãnh liệt, nếu như được Nhạc Cảnh tương trợ, chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh. Sau đó, từ Thanh Vân trong miệng biết được, tựa hồ mỗi lần Nhạc Cảnh thu đồ đệ, đều là tự động tìm kiếm, trong lòng nhận định người, mới có thể thu làm đồ. Nếu không, dù là có thành tâm thành ý đi chăng nữa, cũng là thẳng thắn không thu.
Tần Ngọc trong lòng có chút lo lắng, buồn rầu, cũng không biết Nhạc Cảnh có thể hay không thu chính mình làm đệ tử, như thế nào mới có thể bái Nhạc Cảnh làm thầy đây.
Tần Ngọc đi đến trước người Thanh Vân, hướng Thanh Vân chắp tay nói: "Còn mời Vân tiên sinh giúp ta."
Thanh Vân biểu lộ vẻ mặt khó xử nói: "Không biết Điện Hạ cần tại hạ giúp ngươi như thế nào?"
"Còn mời Vân tiên sinh giúp ta, như thế nào để bái Nhạc sư làm môn hạ." Tần Ngọc nói.
Thanh Vân thân làm bách tính(đổi thành 'con dân') Đại Tần, lại là 5 năm trước Tân khoa Trạng Nguyên, trong lòng không thể nghi ngờ đối Đại Tần có tình cảm đặc thù. Tần Ngọc biểu hiện, cũng làm cho Thanh Vân đối với hắn rất có hảo cảm. Cũng hi vọng Tần Ngọc có thể bái Sư Tôn làm môn hạ.
Vả lại, những năm này đi theo Nhạc Cảnh hành tẩu thiên hạ, gặp qua quá nhiều quá nhiều con dân sống lang thang khắp nơi, không có nhà để về. Cũng gặp qua quá nhiều cảnh tượng thây phơi khắp nơi, chiến tranh làm vô số người chết đói ... Thanh Vân nhìn thấy ở trong mắt, lại là không làm gì được. Muốn không còn cảnh trăm họ lầm than, chỉ có thống nhất thiên hạ, mới có thể kết thúc cuộc chiến hỗn loạn này.
Theo Thanh Vân ngắn ngủi tiếp xúc tới, Tần Ngọc thân làm Thái Tử, lại là không kiêu không bạo, chiêu hiền đãi sĩ, nghĩ đến về sau cũng sẽ là một cái Minh Quân. Bất quá, chỉ có điểm này vẫn là không đủ. Người làm Quân Chủ, còn cần quyết đoán khí phách.
Thanh Vân trong lòng cũng hiểu một lời nói của sư tôn Nhạc Cảnh: Đại trung lại thành gian, Đại Ngụy lại thành chân nghĩa.
Chỉ là bây giờ nhìn thấy Tần Ngọc Thái Tử biểu hiện ra như vậy, tuy nói hiện tại là chiêu hiền đãi sĩ, bất quá là hiện tại bây giờ là cần người mà thôi, ai có thể biết hay không hắn sau này sẽ qua cầu rút ván?
Từ xưa đến nay, có mới nới cũ, qua cầu rút ván lại còn thấy ít sao?
Không đề cập tới bè ngoài Tần Ngọc cùng Thanh Vân như thế nào, bên trong nhà gỗ, Nhạc Cảnh một mực khoanh chân ngồi ở trên giường, lông mi khóa chặt, dường như là đang suy tư vấn đề gì đó, vẫn chưa có đáp án.
"10 năm, ta nên làm thế nào cho phải đây?" Nhạc Cảnh lẩm bẩm một câu.
Nhớ lại bản thân tiến vào nơi này, căn cứ đã có thời gian chừng 10 năm, hơn mười năm qua, bản thân đi khắp thiên hạ, tìm người, còn thiếu rất nhiều, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
"3000 Đại Đạo, người được truyền đạo, có thể được công danh, người được công danh, có thể đạt được truyền thừa." Nhạc Cảnh trong đầu nhớ lại được nghe một câu lúc trước, về sau, càng là vì thế mà bỏ ra cố gắng.
Nhạc Cảnh, đến từ tên một cái tinh cầu tên là Địa Cầu, do một hồi biến cố, để Nhạc Cảnh không hiểu vì sao lại đi tới nơi đây.
Nhạc Cảnh vốn là một học sinh chuyên nghiên cứu cổ văn trên Địa Cầu, trong lúc vô tình lấy được một viên thạch châu, để cho Nhạc Cảnh đi tới nơi đây.
Đây là một cái thế giới hỗn loạn, có lịch sử hoàn toàn không giống với trên Địa Cầu. Đây là một cái thế giới có chiến tranh lâu năm hỗn loạn, ở đây cũng là thời kỳ Tam quốc nhưng phân biệt là Tần, Hán, Sở, Tam quốc tranh bá thiên hạ.
Điều khiến cho Nhạc Cảnh sợ hãi là ở chỗ, chính là sau khi tiến vào cái thế giới này, viên thạch châu kia dĩ nhiên tiến vào trong não hải (trong óc)Nhạc Cảnh , nghĩ lại tình huống phát sinh ngày đó, Nhạc Cảnh vẫn như cũ có chút không hiểu thấu.
Nhạc Cảnh nhìn hoàn cảnh hoàn cảnh trước mắt không có quen thuộc, trước mắt một mảnh xa lạ. Một tòa miếu hoang, đổ nát tan hoang, trên nóc nhà ngẩng đầu là thấy lỗ thủng có thể thấy được cả bầu trời. Hướng bắc trên cao, một pho tượng Bồ Tát sớm đã quấn đầy tơ nhện, ngoại trừ đổ nát bên ngoài, còn có chút hoang vắng. Khiến Nhạc Cảnh sợ hãi ở chỗ, chính là bản thân mình dĩ nhiên từ một tên thanh niên hơn 20 tuổi, biến thành một đứa bé chỉ mới có 6 tuổi.
Nhạc Cảnh nhìn quần áo rác nát trên thân một chút, trong lòng thở dài một hồi. Nhạc Cảnh dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên đứng dậy, muốn đi ngoài miếu, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, đầu óc một hồi choáng váng, cơ thể vô cùng suy yếu, suýt chút nữa thì bị trượt ngã. Trong lòng cảm thán không thôi, cái này thân thể, cũng quá kém một chút đi.
Trì hoãn chốc lát, đến lúc cảm giác đầu óc choáng váng dần dần biến mất đi, Nhạc Cảnh mới lần nữa đứng thẳng dậy, hướng phía ngoài miếu đi tới.
Vừa đi vừa ngó xung quanh đi tới, Nhạc Cảnh mới dừng lại ở một dòng suối nhỏ, soi xuống mặt nước suối, nhìn thấy trong nước phản chiếu lấy khuôn mặt quen thuộc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác suy yếu bắt đầu truyền đến, liền cảm thấy đói bụng, Nhạc Cảnh nghỉ ngơi một hồi, uống một chút suối nước, bổ sung một chút thể lực, lúc này mới đứng dậy, tiến vào dòng suối nhỏ, bắt lấy mấy con cá xem như đỡ đói.
Ăn xong cá, Nhạc Cảnh một lần nữa trở lại miếu hoang, nơi đây chỉ có thể coi là một chỗ đặt chân, đương nhiên, cũng không có khả năng tiếp tục ở đây như vậy, tóm lại là muốn đi tìm đường ra.
Đột nhiên, Nhạc Cảnh cảm thấy một trận đau đớn truyền từ não hải tới, tựa hồ giống như sắp nứt ra, trước mắt một hồi chóng mặt, lần nữa hôn mê.
Không biết qua thời gian bao lâu, Nhạc Cảnh mới từ trong hôn mê tỉnh lại. Chỉ cảm thấy trong đầu tựa hồ như có một chút đồ vật, cụ thể là cái gì, nhưng lại không nói ra được.
Đột nhiên, có một giọng nói già nua đột ngột vang lên, làm cho Nhạc Cảnh suýt chút nữa thì mất hồn.
"Ta rốt cục lại có thể đi ra ... Rốt cục đến nơi này sao?" Trong đầu giọng nói vang lên.
"Ngươi là ai? Là người hay là quỷ? Làm sao sẽ có thể nói chuyện ở trong đầu ta?" Nhạc Cảnh thần sắc một hồi hoảng hốt, có chút không hiểu cho lắm. Nhạc Cảnh dường như nhớ tới cái gì, hỏi: "Chẳng lẽ, ta đến chỗ này, là do ngươi giở trò quỷ?"
"Ngươi tới nơi này, chính là do ta tạo nên. Chỉ là ... Ngươi không biết ta là ai sao?" giọng nói già nua kia nói.
"Ta làm sao sẽ biết được ngươi là ai? Ngươi đi ra cho ta. Vì sao lại đem ta bắt đến nơi này?" Nhạc Cảnh quát.
"Ta ngay ở trong đầu của ngươi, như thế nào đi ra?" giọng nói già nua kia lần nữa trả lời.
"Ở trong đầu của ta? Ngươi như thế nào đi vào được? Ngươi rốt cuộc là ai?" Nhạc Cảnh liên tiếp dò hỏi.
Mặc dù không hiểu ra làm sao, nhưng trong đầu lại có một giọng nói không phải của mình, ai mà chẳng cảm thấy hoảng hốt và không cách nào tiếp nhận.
"Ngươi thật đã quên rồi sao?" Thanh âm kia không có trả lời vấn đề của Nhạc Cảnh, mà hỏi ngược lại.
Nhạc Cảnh nói: "Ta vì sao muốn nhớ tới ngươi?"
Cái kia thanh âm già nua một tiếng thở dài thật sâu."Đúng, ngươi đều quên, ngươi hẳn là đều quên."
Thanh âm kia lại nói: "Ta là ngươi trước đó ở trong viên thạch châu, tên là Truyền Thế Châu. Ta tồn tại, chính là khiến cho người ta học được 3000 Đại Đạo, trở thành một đời Đạo Tổ. Về phần tại sao đưa ngươi tới chỗ này, nơi này, chính là điểm xuất phát của ngươi."
"3000 Đại Đạo? Đó là cái gì?" Nhạc Cảnh không hiểu hỏi."Đạo Tổ, kia lại là cái gì?"
"Cái gọi là, Nhất sinh Nhị, Nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Đạo Pháp 3000, nói không thể tính toán. Mỗi người đều có đạo riêng. Cái gọi là Đạo 3000, từng cái từng cái thông Đại Đạo, điểm cuối cùng đều là Thiên Đạo." Thanh âm kia nói."Người làm Đạo Tổ, tất nhiên là giáo hóa đệ tử, truyền thừa 3000 Đại Đạo, giáo hóa thế gian."
"Giáo hóa thế gian? Ta chỉ là một người học sinh về cổ văn mà thôi, làm sao có thể giáo hóa thế gian? Cái này 3000 Đại Đạo, lại là vật gì? Như lời ngươi nói quá mức không rõ ràng, như thế nào giáo hóa đệ tử?" Nhạc Cảnh hỏi.
Giáo hóa đệ tử, Nhạc Cảnh tự nhiên là hiểu rõ, thế nhưng là như thế nào đi dạy, lại dạy cái gì? Cái này lại là nghi vấn lớn nhất.
"Tức là Truyền Thế Châu, nó có tác dụng truyền đạo cho đời sau, đi giáo hóa đệ tử như thế nào, sau này, ngươi tất nhiên sẽ biết rõ."
Tần Ngọc trong lòng sôi trào mãnh liệt, nếu như được Nhạc Cảnh tương trợ, chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh. Sau đó, từ Thanh Vân trong miệng biết được, tựa hồ mỗi lần Nhạc Cảnh thu đồ đệ, đều là tự động tìm kiếm, trong lòng nhận định người, mới có thể thu làm đồ. Nếu không, dù là có thành tâm thành ý đi chăng nữa, cũng là thẳng thắn không thu.
Tần Ngọc trong lòng có chút lo lắng, buồn rầu, cũng không biết Nhạc Cảnh có thể hay không thu chính mình làm đệ tử, như thế nào mới có thể bái Nhạc Cảnh làm thầy đây.
Tần Ngọc đi đến trước người Thanh Vân, hướng Thanh Vân chắp tay nói: "Còn mời Vân tiên sinh giúp ta."
Thanh Vân biểu lộ vẻ mặt khó xử nói: "Không biết Điện Hạ cần tại hạ giúp ngươi như thế nào?"
"Còn mời Vân tiên sinh giúp ta, như thế nào để bái Nhạc sư làm môn hạ." Tần Ngọc nói.
Thanh Vân thân làm bách tính(đổi thành 'con dân') Đại Tần, lại là 5 năm trước Tân khoa Trạng Nguyên, trong lòng không thể nghi ngờ đối Đại Tần có tình cảm đặc thù. Tần Ngọc biểu hiện, cũng làm cho Thanh Vân đối với hắn rất có hảo cảm. Cũng hi vọng Tần Ngọc có thể bái Sư Tôn làm môn hạ.
Vả lại, những năm này đi theo Nhạc Cảnh hành tẩu thiên hạ, gặp qua quá nhiều quá nhiều con dân sống lang thang khắp nơi, không có nhà để về. Cũng gặp qua quá nhiều cảnh tượng thây phơi khắp nơi, chiến tranh làm vô số người chết đói ... Thanh Vân nhìn thấy ở trong mắt, lại là không làm gì được. Muốn không còn cảnh trăm họ lầm than, chỉ có thống nhất thiên hạ, mới có thể kết thúc cuộc chiến hỗn loạn này.
Theo Thanh Vân ngắn ngủi tiếp xúc tới, Tần Ngọc thân làm Thái Tử, lại là không kiêu không bạo, chiêu hiền đãi sĩ, nghĩ đến về sau cũng sẽ là một cái Minh Quân. Bất quá, chỉ có điểm này vẫn là không đủ. Người làm Quân Chủ, còn cần quyết đoán khí phách.
Thanh Vân trong lòng cũng hiểu một lời nói của sư tôn Nhạc Cảnh: Đại trung lại thành gian, Đại Ngụy lại thành chân nghĩa.
Chỉ là bây giờ nhìn thấy Tần Ngọc Thái Tử biểu hiện ra như vậy, tuy nói hiện tại là chiêu hiền đãi sĩ, bất quá là hiện tại bây giờ là cần người mà thôi, ai có thể biết hay không hắn sau này sẽ qua cầu rút ván?
Từ xưa đến nay, có mới nới cũ, qua cầu rút ván lại còn thấy ít sao?
Không đề cập tới bè ngoài Tần Ngọc cùng Thanh Vân như thế nào, bên trong nhà gỗ, Nhạc Cảnh một mực khoanh chân ngồi ở trên giường, lông mi khóa chặt, dường như là đang suy tư vấn đề gì đó, vẫn chưa có đáp án.
"10 năm, ta nên làm thế nào cho phải đây?" Nhạc Cảnh lẩm bẩm một câu.
Nhớ lại bản thân tiến vào nơi này, căn cứ đã có thời gian chừng 10 năm, hơn mười năm qua, bản thân đi khắp thiên hạ, tìm người, còn thiếu rất nhiều, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
"3000 Đại Đạo, người được truyền đạo, có thể được công danh, người được công danh, có thể đạt được truyền thừa." Nhạc Cảnh trong đầu nhớ lại được nghe một câu lúc trước, về sau, càng là vì thế mà bỏ ra cố gắng.
Nhạc Cảnh, đến từ tên một cái tinh cầu tên là Địa Cầu, do một hồi biến cố, để Nhạc Cảnh không hiểu vì sao lại đi tới nơi đây.
Nhạc Cảnh vốn là một học sinh chuyên nghiên cứu cổ văn trên Địa Cầu, trong lúc vô tình lấy được một viên thạch châu, để cho Nhạc Cảnh đi tới nơi đây.
Đây là một cái thế giới hỗn loạn, có lịch sử hoàn toàn không giống với trên Địa Cầu. Đây là một cái thế giới có chiến tranh lâu năm hỗn loạn, ở đây cũng là thời kỳ Tam quốc nhưng phân biệt là Tần, Hán, Sở, Tam quốc tranh bá thiên hạ.
Điều khiến cho Nhạc Cảnh sợ hãi là ở chỗ, chính là sau khi tiến vào cái thế giới này, viên thạch châu kia dĩ nhiên tiến vào trong não hải (trong óc)Nhạc Cảnh , nghĩ lại tình huống phát sinh ngày đó, Nhạc Cảnh vẫn như cũ có chút không hiểu thấu.
Nhạc Cảnh nhìn hoàn cảnh hoàn cảnh trước mắt không có quen thuộc, trước mắt một mảnh xa lạ. Một tòa miếu hoang, đổ nát tan hoang, trên nóc nhà ngẩng đầu là thấy lỗ thủng có thể thấy được cả bầu trời. Hướng bắc trên cao, một pho tượng Bồ Tát sớm đã quấn đầy tơ nhện, ngoại trừ đổ nát bên ngoài, còn có chút hoang vắng. Khiến Nhạc Cảnh sợ hãi ở chỗ, chính là bản thân mình dĩ nhiên từ một tên thanh niên hơn 20 tuổi, biến thành một đứa bé chỉ mới có 6 tuổi.
Nhạc Cảnh nhìn quần áo rác nát trên thân một chút, trong lòng thở dài một hồi. Nhạc Cảnh dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên đứng dậy, muốn đi ngoài miếu, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, đầu óc một hồi choáng váng, cơ thể vô cùng suy yếu, suýt chút nữa thì bị trượt ngã. Trong lòng cảm thán không thôi, cái này thân thể, cũng quá kém một chút đi.
Trì hoãn chốc lát, đến lúc cảm giác đầu óc choáng váng dần dần biến mất đi, Nhạc Cảnh mới lần nữa đứng thẳng dậy, hướng phía ngoài miếu đi tới.
Vừa đi vừa ngó xung quanh đi tới, Nhạc Cảnh mới dừng lại ở một dòng suối nhỏ, soi xuống mặt nước suối, nhìn thấy trong nước phản chiếu lấy khuôn mặt quen thuộc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác suy yếu bắt đầu truyền đến, liền cảm thấy đói bụng, Nhạc Cảnh nghỉ ngơi một hồi, uống một chút suối nước, bổ sung một chút thể lực, lúc này mới đứng dậy, tiến vào dòng suối nhỏ, bắt lấy mấy con cá xem như đỡ đói.
Ăn xong cá, Nhạc Cảnh một lần nữa trở lại miếu hoang, nơi đây chỉ có thể coi là một chỗ đặt chân, đương nhiên, cũng không có khả năng tiếp tục ở đây như vậy, tóm lại là muốn đi tìm đường ra.
Đột nhiên, Nhạc Cảnh cảm thấy một trận đau đớn truyền từ não hải tới, tựa hồ giống như sắp nứt ra, trước mắt một hồi chóng mặt, lần nữa hôn mê.
Không biết qua thời gian bao lâu, Nhạc Cảnh mới từ trong hôn mê tỉnh lại. Chỉ cảm thấy trong đầu tựa hồ như có một chút đồ vật, cụ thể là cái gì, nhưng lại không nói ra được.
Đột nhiên, có một giọng nói già nua đột ngột vang lên, làm cho Nhạc Cảnh suýt chút nữa thì mất hồn.
"Ta rốt cục lại có thể đi ra ... Rốt cục đến nơi này sao?" Trong đầu giọng nói vang lên.
"Ngươi là ai? Là người hay là quỷ? Làm sao sẽ có thể nói chuyện ở trong đầu ta?" Nhạc Cảnh thần sắc một hồi hoảng hốt, có chút không hiểu cho lắm. Nhạc Cảnh dường như nhớ tới cái gì, hỏi: "Chẳng lẽ, ta đến chỗ này, là do ngươi giở trò quỷ?"
"Ngươi tới nơi này, chính là do ta tạo nên. Chỉ là ... Ngươi không biết ta là ai sao?" giọng nói già nua kia nói.
"Ta làm sao sẽ biết được ngươi là ai? Ngươi đi ra cho ta. Vì sao lại đem ta bắt đến nơi này?" Nhạc Cảnh quát.
"Ta ngay ở trong đầu của ngươi, như thế nào đi ra?" giọng nói già nua kia lần nữa trả lời.
"Ở trong đầu của ta? Ngươi như thế nào đi vào được? Ngươi rốt cuộc là ai?" Nhạc Cảnh liên tiếp dò hỏi.
Mặc dù không hiểu ra làm sao, nhưng trong đầu lại có một giọng nói không phải của mình, ai mà chẳng cảm thấy hoảng hốt và không cách nào tiếp nhận.
"Ngươi thật đã quên rồi sao?" Thanh âm kia không có trả lời vấn đề của Nhạc Cảnh, mà hỏi ngược lại.
Nhạc Cảnh nói: "Ta vì sao muốn nhớ tới ngươi?"
Cái kia thanh âm già nua một tiếng thở dài thật sâu."Đúng, ngươi đều quên, ngươi hẳn là đều quên."
Thanh âm kia lại nói: "Ta là ngươi trước đó ở trong viên thạch châu, tên là Truyền Thế Châu. Ta tồn tại, chính là khiến cho người ta học được 3000 Đại Đạo, trở thành một đời Đạo Tổ. Về phần tại sao đưa ngươi tới chỗ này, nơi này, chính là điểm xuất phát của ngươi."
"3000 Đại Đạo? Đó là cái gì?" Nhạc Cảnh không hiểu hỏi."Đạo Tổ, kia lại là cái gì?"
"Cái gọi là, Nhất sinh Nhị, Nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Đạo Pháp 3000, nói không thể tính toán. Mỗi người đều có đạo riêng. Cái gọi là Đạo 3000, từng cái từng cái thông Đại Đạo, điểm cuối cùng đều là Thiên Đạo." Thanh âm kia nói."Người làm Đạo Tổ, tất nhiên là giáo hóa đệ tử, truyền thừa 3000 Đại Đạo, giáo hóa thế gian."
"Giáo hóa thế gian? Ta chỉ là một người học sinh về cổ văn mà thôi, làm sao có thể giáo hóa thế gian? Cái này 3000 Đại Đạo, lại là vật gì? Như lời ngươi nói quá mức không rõ ràng, như thế nào giáo hóa đệ tử?" Nhạc Cảnh hỏi.
Giáo hóa đệ tử, Nhạc Cảnh tự nhiên là hiểu rõ, thế nhưng là như thế nào đi dạy, lại dạy cái gì? Cái này lại là nghi vấn lớn nhất.
"Tức là Truyền Thế Châu, nó có tác dụng truyền đạo cho đời sau, đi giáo hóa đệ tử như thế nào, sau này, ngươi tất nhiên sẽ biết rõ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.