Chương 104: Âm Dương thần chưởng
Trần Thanh Vân
21/05/2013
Đùng đùng đùng...
Vạn Độc Thần Ma vừa thấy Lăng Phong sư thái và đệ tử phái Nga Mi sáp vào là dựng ngay tả thủ phát ra luồng kình phong Thanh Ảnh tựa làn chớp lóe.
Áp khí vừa phát nổ đùng đùng, Lăng Phong sư thái đã bị văng ra. Bà cố triển vận nội lực mới không bị văng thanh kiếm báu, song nội tạng cũng nhộn nhạo, khóe mép rỉ ra đôi dòng máu đỏ hồng. Bên cạnh bà, các nữ đệ tử đang quằn quại trong một vùng máu thịt.
Thật là kinh khủng, chỉ vì pho võ công Thiên Chiêu Sưu Lục mà võ lâm quần hùng phải lâm vòng kiếp nạn thê lương.
Thấy Chưởng môn và đệ tử Nga Mi bị vùi dập tơi tả, cao thủ các môn phái khác không thể làm ngơ.
“Trừ tà vị đạo
Tru sát ma đầu”.
Sau những tiếng thét vang rền, đám đông lại rùng rùng tràn lên tấn công bọn Vạn Độc.
Dương Sùng cười lạt, lão ta bắn mình lên như chiếc pháo thăng thiên cùng với làn thanh quang chợt ẩn chợt hiện, song chưởng diêu động ma ảnh quái chiêu, tuôn ra những luồng kình khí úp chụp xuống quần hùng như chiếc nơm của thần chết.
- Trời...
- Chết... chết...
Tiếng thét hãi hùng vang lên, bao chiếc đầu rơi long lóc và những thi thể nát bét kinh hồn.
Huyết trường lúc đó sặc mùi tử khí, thi hài la liệt, máu chảy tràn lan, một cuộc thảm sát chưa từng thấy.
Tuy ghê gớm như vậy song Vạn Độc giáo chủ và võ lâm quần hùng Trung Thổ đều chẳng chịu nhún nhường. Đôi bên vẫn cho rằng cuộc tranh đoạt cô gái tên Thượng Quan Linh Phụng rất quan trọng, dù hao tổn bao tim óc, máu xương cũng phải giữ nàng tiểu thư ấy về phần mình để hy vọng đoạt bằng được pho Thiên Chiêu Sưu Lục.
Bởi thế lúc Vạn Độc giáo chủ vừa dứt một vòng tru sát tanh máu thì Liễu Phẩm đại sư và Thái Hành lão đạo cùng lắc mình bay bổng ra giữa huyết trường, từ hai phía tả hữu quét ra hai đạo kình khí theo thế Lưỡng Long Tranh Châu... áp khí cuồn cuộn xô thẳng vào Vạn Độc giáo chủ.
Đang tạm ngừng luồng Thanh Ảnh ma công đột nhiên Dương Sùng thấy kình khí ập tới, lão lập tức xoay mình một vòng tỏa ánh xanh nhạt khắp châu thân... Thoáng trông thì luồng sáng xanh ấy mỏng tựa sương khói, nhưng kiên cố hơn vách sắt thành đồng.
Bình bình...
Hai đạo kình khí chạm nhằm làn Thanh Ảnh bao quanh mình Dương Sùng phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Phía bên kia, Liễu Phẩm đại sư và Thái Hành lão đạo cũng dội ngược vì xung lực. Cả hai vận khí chịu đựng, bốc mình lên cho sức ép giảm nhẹ rồi đáp nhanh xuống vạt cỏ úa.
Tuy được Thanh Ảnh Thần Quang bảo vệ nhưng Giáo chủ Vạn Độc cũng rúng động thân mình, kinh mạch xáo trộn, máu dồn lên ngực chỉ chực ói ra mấy búng. Quả thật chưởng lực của hai vị Chưởng môn kia chẳng phải tầm thường.
Dương Sùng trụ bộ, vận khí chữa thương điều hòa khí huyết, đôi mắt xạ ánh tinh quang vào hai địch thủ như chỉ muốn ăn sống nuốt tươi mới hả giận.
Lão cũng biết nhờ căn cốt siêu phàm và bao năm rèn luyện nếu không thì lão đã tan xương nát thịt bởi hai chưởng chiêu kinh khiếp kia rồi. Đúng là kỳ phùng địch thủ.
Vạn Độc Thần Ma vừa thấy Lăng Phong sư thái và đệ tử phái Nga Mi sáp vào là dựng ngay tả thủ phát ra luồng kình phong Thanh Ảnh tựa làn chớp lóe.
Áp khí vừa phát nổ đùng đùng, Lăng Phong sư thái đã bị văng ra. Bà cố triển vận nội lực mới không bị văng thanh kiếm báu, song nội tạng cũng nhộn nhạo, khóe mép rỉ ra đôi dòng máu đỏ hồng. Bên cạnh bà, các nữ đệ tử đang quằn quại trong một vùng máu thịt.
Thật là kinh khủng, chỉ vì pho võ công Thiên Chiêu Sưu Lục mà võ lâm quần hùng phải lâm vòng kiếp nạn thê lương.
Thấy Chưởng môn và đệ tử Nga Mi bị vùi dập tơi tả, cao thủ các môn phái khác không thể làm ngơ.
“Trừ tà vị đạo
Tru sát ma đầu”.
Sau những tiếng thét vang rền, đám đông lại rùng rùng tràn lên tấn công bọn Vạn Độc.
Dương Sùng cười lạt, lão ta bắn mình lên như chiếc pháo thăng thiên cùng với làn thanh quang chợt ẩn chợt hiện, song chưởng diêu động ma ảnh quái chiêu, tuôn ra những luồng kình khí úp chụp xuống quần hùng như chiếc nơm của thần chết.
- Trời...
- Chết... chết...
Tiếng thét hãi hùng vang lên, bao chiếc đầu rơi long lóc và những thi thể nát bét kinh hồn.
Huyết trường lúc đó sặc mùi tử khí, thi hài la liệt, máu chảy tràn lan, một cuộc thảm sát chưa từng thấy.
Tuy ghê gớm như vậy song Vạn Độc giáo chủ và võ lâm quần hùng Trung Thổ đều chẳng chịu nhún nhường. Đôi bên vẫn cho rằng cuộc tranh đoạt cô gái tên Thượng Quan Linh Phụng rất quan trọng, dù hao tổn bao tim óc, máu xương cũng phải giữ nàng tiểu thư ấy về phần mình để hy vọng đoạt bằng được pho Thiên Chiêu Sưu Lục.
Bởi thế lúc Vạn Độc giáo chủ vừa dứt một vòng tru sát tanh máu thì Liễu Phẩm đại sư và Thái Hành lão đạo cùng lắc mình bay bổng ra giữa huyết trường, từ hai phía tả hữu quét ra hai đạo kình khí theo thế Lưỡng Long Tranh Châu... áp khí cuồn cuộn xô thẳng vào Vạn Độc giáo chủ.
Đang tạm ngừng luồng Thanh Ảnh ma công đột nhiên Dương Sùng thấy kình khí ập tới, lão lập tức xoay mình một vòng tỏa ánh xanh nhạt khắp châu thân... Thoáng trông thì luồng sáng xanh ấy mỏng tựa sương khói, nhưng kiên cố hơn vách sắt thành đồng.
Bình bình...
Hai đạo kình khí chạm nhằm làn Thanh Ảnh bao quanh mình Dương Sùng phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Phía bên kia, Liễu Phẩm đại sư và Thái Hành lão đạo cũng dội ngược vì xung lực. Cả hai vận khí chịu đựng, bốc mình lên cho sức ép giảm nhẹ rồi đáp nhanh xuống vạt cỏ úa.
Tuy được Thanh Ảnh Thần Quang bảo vệ nhưng Giáo chủ Vạn Độc cũng rúng động thân mình, kinh mạch xáo trộn, máu dồn lên ngực chỉ chực ói ra mấy búng. Quả thật chưởng lực của hai vị Chưởng môn kia chẳng phải tầm thường.
Dương Sùng trụ bộ, vận khí chữa thương điều hòa khí huyết, đôi mắt xạ ánh tinh quang vào hai địch thủ như chỉ muốn ăn sống nuốt tươi mới hả giận.
Lão cũng biết nhờ căn cốt siêu phàm và bao năm rèn luyện nếu không thì lão đã tan xương nát thịt bởi hai chưởng chiêu kinh khiếp kia rồi. Đúng là kỳ phùng địch thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.