Chương 113: Hồi 113
Trần Thanh Vân
21/05/2013
Những lời tha thiết của Phi Bằng càng làm Linh Phụng bối rối và khó hiểu. Nàng không thể nhìn vào gương mặt vừa đáng thương, vừa đáng giận của gã trai kia.
Thình lình Linh Phụng nổi giận quật một chưởng xuống nền mật thất như trút tất cả căm hận vào đấy.
Bình...
Chiêu bạo chưởng xoáy sâu vào nền đá một lỗ lớn xâu hoắm rợn người.
Rồi nàng tung mình phóng vụt ra ngoài như điên loạn.
Phi Bằng hoảng hốt nhìn theo.
Gã biết chiêu bạo chưởng vừa rồi Linh Phụng định quật nát thân thể gã. Nhưng nàng lại quật xuống nền đá và phóng ra ngoài. Vậy tâm tình của nàng đối với gã còn có cơ cứu vãn.
- Nơi đây là chốn nào?
Câu hỏi của Linh Phụng dội lại trong đầu óc gã.
Nhìn quanh căn phòng đá, Phi Bằng đã biết đây là một trong những gian mật thất của Giáo chủ Vạn Độc Quỷ môn.
Trí nhớ đã tập trung, Phi Bằng thấy rõ những sự kiện vừa qua hiện dần trong tâm thức.
Gã phát hiện Linh Phụng bị mất tích sau Thiền Lâm cổ tự và dấu vết của Bách Độc mê hương khiến gã nổi giận đột nhập Âm Phong cốc để bị hạ thê thảm, ngất lịm giữa bọn ma đầu... cho đến nửa khuya, Phi Bằng bỗng bừng tỉnh với men rượu lạ kỳ làm dục vọng bừng lên dữ dội. bên cạnh gã lúc ấy lại là thân thể thơm tho mát rượi của Linh Phụng tiểu thư...
Bây giờ thì gã hiểu ra tất cả. Chính là Vạn Độc giáo chủ Dương Sùng đã sắp xếp mọi chuyện. Bàn tay Vạn Độc Quỷ môn đã đưa gã và Linh Phụng vào mật thất này với những mê hương, dâm tửu. Gã chợt giật mình không hiểu Linh Phụng sẽ đi đâu khi nàng dời khỏi mật thất tai hại này?
Phi Bằng cũng phóng vụt ra hành lang.
Từ dưới lên trên là những đường dốc thoai thoải, Phi Bằng chạm tất cả chín cánh cửa đá kiên cố nhưng khi gã vừa đụng tay vào là cửa mở ngay... như đã có bàn tay nào bật mở sẵn, cho kẻ sắp qua được dễ dàng như chẳng hề có cửa.
Phi Bằng lẩm bẩm :
- Linh Phụng cũng đã thoát qua chín cửa đá như ta... Phải gấp rút theo nàng để tránh cho Linh Phụng những hiểm nguy trong vòng lãnh địa của bọn Vạn Độc Quỷ môn.
Vừa rời khỏi khung cửa đá cuối cùng, Phi Bằng nhận thấy mình đã ở trên một khu rừng nhỏ tốt tươi.
Gã đảo mắt nhìn quanh và lên tiếng kêu với tâm trạng đầy lo ngại :
- Linh muội... Linh muội đâu rồi?
Chẳng nghe lời đáp lại nên Phi Bằng cứ tiến sâu mãi vào khu cỏ cây tươi tốt đang vang lên tiếng hót của những loài chim.
Phi Bằng đâu ngờ được rằng trên một đọt cây cao có tàn lá che kín. Tổng đàn chủ Vạn Độc Quỷ môn Trương Chu Lục đang bí mật quan sát gã.
Lão Trương mỉm cười, lẩm bẩm một mình :
- Giáo chủ sắp bày hay thật... Cứ việc tự do đi các con nhé... từ nay tụi bay là vợ chồng và Giáo chủ sẽ dễ dàng tìm ra bí mật của pho võ công Thiên Chiêu Sưu Lục trong tổ uyên ương của tụi bay đó.
Lúc ấy, tiếng kêu của Phi Bằng vẫn vang vọng trong rừng :
- Linh muội ơi... Linh muội...
Thình lình Linh Phụng nổi giận quật một chưởng xuống nền mật thất như trút tất cả căm hận vào đấy.
Bình...
Chiêu bạo chưởng xoáy sâu vào nền đá một lỗ lớn xâu hoắm rợn người.
Rồi nàng tung mình phóng vụt ra ngoài như điên loạn.
Phi Bằng hoảng hốt nhìn theo.
Gã biết chiêu bạo chưởng vừa rồi Linh Phụng định quật nát thân thể gã. Nhưng nàng lại quật xuống nền đá và phóng ra ngoài. Vậy tâm tình của nàng đối với gã còn có cơ cứu vãn.
- Nơi đây là chốn nào?
Câu hỏi của Linh Phụng dội lại trong đầu óc gã.
Nhìn quanh căn phòng đá, Phi Bằng đã biết đây là một trong những gian mật thất của Giáo chủ Vạn Độc Quỷ môn.
Trí nhớ đã tập trung, Phi Bằng thấy rõ những sự kiện vừa qua hiện dần trong tâm thức.
Gã phát hiện Linh Phụng bị mất tích sau Thiền Lâm cổ tự và dấu vết của Bách Độc mê hương khiến gã nổi giận đột nhập Âm Phong cốc để bị hạ thê thảm, ngất lịm giữa bọn ma đầu... cho đến nửa khuya, Phi Bằng bỗng bừng tỉnh với men rượu lạ kỳ làm dục vọng bừng lên dữ dội. bên cạnh gã lúc ấy lại là thân thể thơm tho mát rượi của Linh Phụng tiểu thư...
Bây giờ thì gã hiểu ra tất cả. Chính là Vạn Độc giáo chủ Dương Sùng đã sắp xếp mọi chuyện. Bàn tay Vạn Độc Quỷ môn đã đưa gã và Linh Phụng vào mật thất này với những mê hương, dâm tửu. Gã chợt giật mình không hiểu Linh Phụng sẽ đi đâu khi nàng dời khỏi mật thất tai hại này?
Phi Bằng cũng phóng vụt ra hành lang.
Từ dưới lên trên là những đường dốc thoai thoải, Phi Bằng chạm tất cả chín cánh cửa đá kiên cố nhưng khi gã vừa đụng tay vào là cửa mở ngay... như đã có bàn tay nào bật mở sẵn, cho kẻ sắp qua được dễ dàng như chẳng hề có cửa.
Phi Bằng lẩm bẩm :
- Linh Phụng cũng đã thoát qua chín cửa đá như ta... Phải gấp rút theo nàng để tránh cho Linh Phụng những hiểm nguy trong vòng lãnh địa của bọn Vạn Độc Quỷ môn.
Vừa rời khỏi khung cửa đá cuối cùng, Phi Bằng nhận thấy mình đã ở trên một khu rừng nhỏ tốt tươi.
Gã đảo mắt nhìn quanh và lên tiếng kêu với tâm trạng đầy lo ngại :
- Linh muội... Linh muội đâu rồi?
Chẳng nghe lời đáp lại nên Phi Bằng cứ tiến sâu mãi vào khu cỏ cây tươi tốt đang vang lên tiếng hót của những loài chim.
Phi Bằng đâu ngờ được rằng trên một đọt cây cao có tàn lá che kín. Tổng đàn chủ Vạn Độc Quỷ môn Trương Chu Lục đang bí mật quan sát gã.
Lão Trương mỉm cười, lẩm bẩm một mình :
- Giáo chủ sắp bày hay thật... Cứ việc tự do đi các con nhé... từ nay tụi bay là vợ chồng và Giáo chủ sẽ dễ dàng tìm ra bí mật của pho võ công Thiên Chiêu Sưu Lục trong tổ uyên ương của tụi bay đó.
Lúc ấy, tiếng kêu của Phi Bằng vẫn vang vọng trong rừng :
- Linh muội ơi... Linh muội...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.