Chương 119: Hồi 119
Trần Thanh Vân
21/05/2013
Vèo.
Vừa lúc ấy cậu trai ngoài cửa cũng đã lao vào, miệng la lớn :
- Sư phụ, vị tiểu khách này không tuân theo bố cáo của bản cốc.
Phi Bằng trừng mắt nhìn lão nhân mới đến bảo :
- Thưa đây có phải là Hồ Điệp Thần Y?
Ông lão gật nhẹ :
- Chính phải.
Phi Bằng mừng rỡ :
- Kính chào Thần Y Hồ Điệp.
Gã vòng tay, cúi đầu rồi không chờ ông hỏi đã nói ngay :
- Bẩm thần y, do được đại phu Chung Đức hướng dẫn, tiểu sinh tới đây thỉnh cầu thần y trị tâm bệnh cho tiện muội hiện cư trú trong chùa Lôi Âm.
Hồ Điệp Thần Y nhíu đôi mày bạc :
- Hừm, cái lão Chung Đức lẩm cẩm và rắc rối. Ta đã ngưng nhận bệnh nhân từ lâu, sao lão còn bảo tiểu khách tới đây?
Tỏ vẻ ngạc nhiên, Phi Bằng hỏi :
- Cứu chữa bệnh nhân là thiên chức của người thầy thuốc, quả thật tiểu sinh rất kinh ngạc khi thấy thần y từ chối hành nghề.
Thần Y Hồ Điệp gật gù :
- Tiểu khách ngạc nhiên cũng phải, song chỉ vì cậu chưa rõ nguyên do của việc này đấy thôi.
Ngắm nhìn Phi Bằng suốt từ đầu tới chân, rồi Hồ Điệp Thần Y trỏ một ngón tay chỉ vào trong :
- Tiểu khách vào đây, ta sẽ cho biết nguyên cớ.
Ông lại nhìn gã đệ tử còn đứng đó rồi phẩy tay :
- Khúc Tiểu Đồng, pha trà đãi khách.
Theo bước thần y vào trong, Phi Bằng được mời ngồi bên tảng thạch bàn mát lạnh.
Thần Y Hồ Điệp trầm giọng :
- Cách đây khoảng nửa năm, trong vùng này phát bệnh trầm trọng. Chỉ có một chứng đậu mùa mà lương y chữa không nổi, bệnh nhân chết rất nhiều, tạo thành trận dịch khủng khiếp. Lúc đó chỉ có ta chẩn đúng mạch từng người mới cứu sống nhiều nhân mạng. bệnh nhân mỗi ngày kéo tới Hồ Điệp cốc đông như trẩy hội. Một hôm ta đang trị bệnh cho đông đảo bệnh nhân, thì tướng cướp núi Dương Mộ sai lâu la triệu ta lên núi trị bệnh thổ tả thời khí cho vợ hắn. Ta không thể bỏ các bệnh nhân nên cứu chữa vợ tên cướp núi không kịp, vợ hắn rơi vào tay tử thần. Dương Mộ nổi giận buộc tội ta đã gây nên cái chết cho vợ hắn. Từ đó hắn cấm ta hành nghề thầy thuốc... Nếu ta trị bệnh cho một người nào là hắn sẽ tru sát cả gia đình ta ngay. Vì lẽ đó ta phải bố cáo không hành nghề lương y nữa.
Phi Bằng bực tức nói :
- Tên tướng cướp núi này láo. Thần y đang chữa bệnh cho mọi người, hắn không đưa vợ hắn tới còn quy tội cho thần y và cũng chính hắn gây nên bao cái chết cho người đời vì không được thần y cứu chữa.
Tiểu đồng vừa bưng lên khay trà lão mai bốc khói, Thần Y Hồ Điệp cùng phi bằng dùng trà rồi ông thở dài :
- Tiểu khách nói đúng, nhưng lý của kẻ mạnh luôn đúng hơn...
- Cái mạng già này ta không tiếc, nhưng còn tính mạng vợ con... nếu ta không tuân theo cái lệnh quái gở của Dương Mộ thì gia quyến ta khó lòng thoát chết. Thời gian qua ta đau đớn nhìn nhiều bệnh nhân vong mạng mà chẳng dám hành nghề, bởi võ công của ta không giỏi hơn nghề thuốc. Ta không thể chống chọi được với tên cướp núi tàn bạo kia.
Vừa lúc ấy cậu trai ngoài cửa cũng đã lao vào, miệng la lớn :
- Sư phụ, vị tiểu khách này không tuân theo bố cáo của bản cốc.
Phi Bằng trừng mắt nhìn lão nhân mới đến bảo :
- Thưa đây có phải là Hồ Điệp Thần Y?
Ông lão gật nhẹ :
- Chính phải.
Phi Bằng mừng rỡ :
- Kính chào Thần Y Hồ Điệp.
Gã vòng tay, cúi đầu rồi không chờ ông hỏi đã nói ngay :
- Bẩm thần y, do được đại phu Chung Đức hướng dẫn, tiểu sinh tới đây thỉnh cầu thần y trị tâm bệnh cho tiện muội hiện cư trú trong chùa Lôi Âm.
Hồ Điệp Thần Y nhíu đôi mày bạc :
- Hừm, cái lão Chung Đức lẩm cẩm và rắc rối. Ta đã ngưng nhận bệnh nhân từ lâu, sao lão còn bảo tiểu khách tới đây?
Tỏ vẻ ngạc nhiên, Phi Bằng hỏi :
- Cứu chữa bệnh nhân là thiên chức của người thầy thuốc, quả thật tiểu sinh rất kinh ngạc khi thấy thần y từ chối hành nghề.
Thần Y Hồ Điệp gật gù :
- Tiểu khách ngạc nhiên cũng phải, song chỉ vì cậu chưa rõ nguyên do của việc này đấy thôi.
Ngắm nhìn Phi Bằng suốt từ đầu tới chân, rồi Hồ Điệp Thần Y trỏ một ngón tay chỉ vào trong :
- Tiểu khách vào đây, ta sẽ cho biết nguyên cớ.
Ông lại nhìn gã đệ tử còn đứng đó rồi phẩy tay :
- Khúc Tiểu Đồng, pha trà đãi khách.
Theo bước thần y vào trong, Phi Bằng được mời ngồi bên tảng thạch bàn mát lạnh.
Thần Y Hồ Điệp trầm giọng :
- Cách đây khoảng nửa năm, trong vùng này phát bệnh trầm trọng. Chỉ có một chứng đậu mùa mà lương y chữa không nổi, bệnh nhân chết rất nhiều, tạo thành trận dịch khủng khiếp. Lúc đó chỉ có ta chẩn đúng mạch từng người mới cứu sống nhiều nhân mạng. bệnh nhân mỗi ngày kéo tới Hồ Điệp cốc đông như trẩy hội. Một hôm ta đang trị bệnh cho đông đảo bệnh nhân, thì tướng cướp núi Dương Mộ sai lâu la triệu ta lên núi trị bệnh thổ tả thời khí cho vợ hắn. Ta không thể bỏ các bệnh nhân nên cứu chữa vợ tên cướp núi không kịp, vợ hắn rơi vào tay tử thần. Dương Mộ nổi giận buộc tội ta đã gây nên cái chết cho vợ hắn. Từ đó hắn cấm ta hành nghề thầy thuốc... Nếu ta trị bệnh cho một người nào là hắn sẽ tru sát cả gia đình ta ngay. Vì lẽ đó ta phải bố cáo không hành nghề lương y nữa.
Phi Bằng bực tức nói :
- Tên tướng cướp núi này láo. Thần y đang chữa bệnh cho mọi người, hắn không đưa vợ hắn tới còn quy tội cho thần y và cũng chính hắn gây nên bao cái chết cho người đời vì không được thần y cứu chữa.
Tiểu đồng vừa bưng lên khay trà lão mai bốc khói, Thần Y Hồ Điệp cùng phi bằng dùng trà rồi ông thở dài :
- Tiểu khách nói đúng, nhưng lý của kẻ mạnh luôn đúng hơn...
- Cái mạng già này ta không tiếc, nhưng còn tính mạng vợ con... nếu ta không tuân theo cái lệnh quái gở của Dương Mộ thì gia quyến ta khó lòng thoát chết. Thời gian qua ta đau đớn nhìn nhiều bệnh nhân vong mạng mà chẳng dám hành nghề, bởi võ công của ta không giỏi hơn nghề thuốc. Ta không thể chống chọi được với tên cướp núi tàn bạo kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.