Vân Dung Trì Uyên

Chương 1: Hoàng thượng, là người nợ tiểu nữ.

Mộc Nhi

21/01/2017

Mở đầu:

Vân Dung nhập cung năm tám tuổi. Suốt một tuần Vân phủ bị phá hủy, mưa cứ rơi rả rít, tựa như nuổi tiếc, như khóc thương. Hôm đó trời cũng mưa. Mẹ của Vân Dung nghẹn ngào thắt đai lưng cho con gái. Ánh mắt bà đã đậm nét bể dâu, một tháng trước còn là phu nhân thừa tướng, muốn có quyền có quyền, muốn có thịnh vượng có thịnh vượng. Nhưng người xưa vẫn luôn có câu, làm bạn với vua như đấu với hổ, chỉ một lời nói đã nhuốm phủ thừa tướng một màu tang thương. Bà nhẹ nhàng vuốt tóc con gái lần cuối, cả nhà thừa tướng hôm nay sẽ chỉ một mình con bé sống sót, có chăng cũng là bà đã dùng tình nghĩa bao nhiêu năm và tính mạng của mình với người kia để đổi lấy cuộc sống dưới thân phận nô lệ cho con gái.

Vân Dung, từ nay, chỉ mình con bước trên con đường của mình. Đừng sợ hãi!

Người trong cung đến đón Vân Dung đi.

“ Vân phu nhân, mời” . Một cung nữ vẻ mặt thương tiếc dâng lên tấm lụa trắng cho Vân phu nhân. Trộm nhìn người phụ nữ cao quý này, nàng vẫn không thể ngờ bà lại có cái kết đau thương thế này. Vốn là nhân duyên tốt đẹp cùng hoàng thượng, ai cũng đoán người sẽ là mẫu nghi thiên hạ, Tịnh Dung sau lại gả cho thừa tướng, trở thành Vân phu nhân. Nhưng ông trời không hề bạc đãi bà, tiệc cưới của Tịnh Dung cùng Vân Khang tuyệt đối là giai thoại, người người đến chúc phúc, chỉ ngoại trừ hoàng thượng. Việc năm ấy tưởng chừng đã lắng đọng, hai mươi năm sau lại dậy sóng bởi hoàng thượng kết tội thừa tướng tạo phản, tru di tam tộc.

“ Mẹ……!!!!! Mẹ ơi!!!!!”

Tiếng mưa rơi buồn bã cùng tiếng thét đau thương non nớt của trẻ con khép lại cuộc sống của Vân phủ cũng là dòng họ Vân cao quý.

Vân Dung tám tuổi. Vân Dung từ tiểu thư nhà thừa tướng trở thành nô tì trong phủ Lục công chúa nổi tiếng hung bạo. Ngày đầu tiên nhập cung, chỉ vì một câu nói không thích mái tóc dài mượt này của công chúa, mái tóc mềm mại mà Vân Khang từng hay chải cho con gái bị cắt phăng đến ngang vai. Ngày thứ hai, vì nàng pha nước trà quá nóng nên bị đánh đến ba ngày không ngồi được. Ngày thứ sáu, bảy, tám,… Vân Dung nàng vẫn cứ vô tình làm Lục công chúa chướng mắt. Đến lúc hoàng thượng đến cung của Lục công chúa đưa Vân Dung ra, nàng chỉ như ngọn nến lay lắt.

Ấy thế mà, khi vừa nhìn thấy hoàng thượng, Vân Dung lộ rõ ánh mắt hận thù. Trái ngược với nét mặt yếu ớt, Vân Dung dùng một sức lực mạnh mẽ để thoát khỏi lòng người đó.

Ánh mắt hoàng thượng như đau xót, như ân hận, lại như xuyên qua nàng để tìm kiếm hình bóng ai đó. Đáng tiếc thay, dù con gái nàng có dung mạo tựa như nàng ta năm trẻ thơ thì vẫn cứ dùng ánh mắt chán ghét như thế để nhìn người.

Sau đó, hoàng thượng đưa Vân Dung đến chỗ Cửu hoàng tử, một vị hoàng tử yếu ớt và thất sủng. Người trong cung đồn rằng, quả nhiên hoàng thượng rất giận nhà họ Vân, đến đứa con gái duy nhất còn trên cõi đời cũng phải để nàng ta sống một cách chật vật.



Vân Dung một mình đến Cửu cung. Cánh cửa màu son cũ kì và sơ sài đến thê thảm. Vân Dung đẩy cửa ra, một lớp bụi làm nhòe mắt nàng, trong cung không một bóng người. Tuy hai tháng qua Vân Dung không còn là một tiểu thư quen nuông chiều, sống trong nhung lụa nhưng nàng vẫn phải nhíu mi trước vẻ hoang tàn nơi đây. Đây rõ ràng đâu phải nơi cho người sống, chỉ như một lãnh cung tích tụ vẻ u ám của bao âm hồn bị kẹt lại nơi thâm cung đáng sợ này. Vân Dung xưa giờ vẫn không thích mỗi lần cha vào triều, bởi sau đó khi trở về ông lại thở dài mệt mỏi, cứ như vừa đánh xong một trận chiến sống còn ác liệt. Vốn dĩ, Vân cha đã hứa với nàng hết năm nay sẽ từ quan, đưa hai mẹ con đi ngao du sơn thủy. Chỉ tiếc là lời hứa của cha mãi mãi không thực hiện được.

Vân Dung đi mãi, ghé qua các căn phòng để tìm một người sống ở đây nhưng vẫn không thể nào tìm thấy một hơi ấm. Đến tối muộn nàng đành thắp nên ở căn phòng trong cùng, nếu không có ai thì nàng đành chọn lấy một nơi để ở tạm vậy.

Cửu cung không được dùng thức ăn do ngự thiện phòng cung cấp mà chỉ được cấp thực phẩm rồi có phòng bếp riêng tự chế biến. Rõ ràng đây là lãnh cung, còn là một lãnh cung tồi tệ nhất trong các lãnh cung, đủ thấy Cửu hoàng tử bị chán ghét đến thế nào. Vân Dung dùng đồ ăn vừa đem tới, nhanh nhẹn làm hai món nhỏ. Vân mẹ là một tài nữ, lại đặc biệt thích nấu ăn nên dù còn bé Vân Dung vẫn có thể làm một số món đơn giản do mẹ từng dạy. Nàng vẫn còn nhớ lần đầu tiên dưới sự giúp đỡ của Vân phu nhân nàng đã nấu cho Vân thừa tướng món trứng rán cháy xém, thế mà Vân thừa tướng vẫn vui vẻ ăn như một món ngon nhất trần đời khiến Vân phu nhân ghen tị đến giận dỗi. Nghĩ tới đây, Vân Dung bỗng cảm thấy nghẹn ngào, miếng cơm mắc lại ở cổ trở nên đắng nghét. Nàng lặng lẽ ăn trong nước mắt.

“ Ai cho ngươi vào đây?” Một giọng nói giận dữ vang lên sau lưng Vân Dung.

Vân Dung quay lại, thấy một thiếu niên trạc tuổi nàng đang cầm một chiếc đèn sáng yếu ớt, gương mặt lại cực kì tức giận. Nàng vội quỳ xuống:

“ Tham khiến Cửu hoàng tử”

“ Ai cho người vào đây?” Người thiếu niên dần tiến đến gần nàng, sau đó không hề dừng lại, đi ngang qua nàng, ngồi xuống vị trí Vân Dung vừa ngồi.

“ Hoàng thượng ban chỉ sai nô tì đến Cửu cung ạ.”

Thiếu niên thoáng lạnh lùng:

“ Hoàng thượng?”



“ Dạ vâng”

“ Ta không cần nô tì, ngươi trở về đi. Từ nay về sau không được phép đến đây nữa”

Vân Dung vội ngước mắt lên. Nàng không ngốc, rõ ràng đi theo Cửu hoàng tử mới là yên ổn nhất. Dẫu có không được hoàng thượng ân sủng, cuộc sống bị lãng quên nhưng tuyệt đối yên bình. Nàng đến một cung khác, phải tranh sủng hay chứng kiến bọn họ tranh sủng.

“ Nô tì xin Cửu hoàng tử trách tội. Nô tì muốn đi theo hoàng tử. Mong người chấp thuận”

Vân Dung nghe tiếng cười lạnh của hoàng tử mà thoáng rùng mình. Người này… thoáng nhìn chỉ trạc tuổi nàng, cớ gì lại có vẻ thâm trầm, đáng sợ đến vậy.

Cửu hoàng tử ngồi xuống đối diện nàng. “ Ngước lên” – gương mặt thiếu niên thu lại vẻ lạnh lùng, thêm vài phần nghiêm túc “ Ở bên ta an toàn?”

Nàng thật thà gật đầu.

“ Sau này ngươi sẽ hối hận”. Nói rồi, Cửu hoàng tử đứng dậy. “ Trì Uyên, tên ta. Sau này không được phép phản bội ta, ngươi làm được không?”

“ Vân Dung một lòng tuân mệnh”

“ Vậy thì ở đây làm bạn cùng ta”

Năm đó, nàng vì một giây thoáng thấy sự cô đơn trong ánh mắt người thiếu niên đó mà động lòng, tựa như tìm được một người đồng ngộ, sẵn lòng san sẻ hơi ấm. Nàng chỉ là không ngờ rằng, quả thật hai người có đồng ngộ nhưng chưa hề đồng lòng. Vì lòng của Trì Uyên chỉ chứa thiên hạ, chứa thù hận, không hề chứa nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vân Dung Trì Uyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook