Chương 20: Nơi an toàn
ChuAXVII
31/08/2023
Một sáng giữa xuân mát mẻ khác thường.
Ngày 05 tháng 02 năm X302, ngày mà các học viên tham gia khóa học bổ sung của Học viện Quinn tốt nghiệp.
Trải qua một năm đầy cam go và thử thách, dưới sự chỉ dạy tận tình của một vị giáo viên kỳ lạ.
Hai mươi sinh viên năm ấy đều là những anh tài kiệt xuất của nước nhà.
Trong đó, tất nhiên không thể thiếu Luke, một nam sinh chỉ thiếu 3 tháng nữa là tròn 19 tuổi.
Một Vương cấp Đấu Sư mạnh mẽ ngay cả so với các học viên cùng lớp khác.
Cậu tỏ vẻ mệt mỏi, cất cái tờ giấy tổng kết lại kết quả của mười ba năm trời đằng đẵng cố gắng.
Thế là từ nay cậu chính thức bước vào một cuộc sống mới với một mục tiêu mới.
Đang cố gắng nhanh chóng bước chân ra khỏi khuôn viên học viện, thì cậu bị giữ lại bởi một giọng nói trầm trầm dịu nhẹ.
"Luke, may thật! Em chưa đi xa!"
Cậu chậm rì quay lưng lại, mặt vẫn là không mang theo bất kỳ cảm xúc nào nhưng rõ ràng trong ánh mắt là sự bất lực cùng cực.
Một người phụ nữ cao ráo mảnh khảnh với cách ăn mặc rất giản dị nhưng vẫn đầy sự chỉn chu.
Bên hông của cô là một em gái tầm 12, 13 tuổi vẻ ngượng ngùng núp mặt sau cánh tay của người phụ nữ, thỉnh thoảng lại nhòm ra lén nhìn cậu.
Nhìn vào bộ váy sang trọng cùng với mái đầu đỏ rực xoăn xoăn kia thì Luke thừa hiểu em gái đó hẳn là ái nữ của nhà quý tộc nào rồi.
Nhưng cớ gì vị giáo viên thần thánh kia lại tới tìm cậu?
Như biết được suy nghĩ của cậu, Reagan cười tươi tắn, xoa xoa mái tóc đỏ rực của bé gái, nhìn thẳng vào mắt của Luke, nhẹ giọng.
"Cô muốn nhờ em chăm nom cô nhóc này. Tức là làm hộ vệ cho đến khi em ấy tự biết bảo vệ bản thân. Được chứ?"
Trước sự chân thành của Reagan, Luke cũng rất thẳng thắn hỏi lại.
"Sao em phải làm thế?"
Reagan cũng chẳng tỏ ra bất kỳ biểu cảm nào, vẫn điềm nhiên đáp.
"Lương cố định của em khi làm việc này sẽ là 10 sika/giờ, một tuần làm năm buổi và làm 24/24 giờ, nhiêu đây đối với em cũng bình thường thôi nhỉ? Và mỗi tuần cô sẽ đưa em thêm 70 sika nữa, được chứ?"
Đầu Luke liên tục nhảy số để tính toán. Ừ thì, cậu là Vương cấp Đấu Sư nên làm mấy cái việc như bảo vệ hay hộ tống cũng ổn thôi. Không vấn đề.
Làm 24/24 cũng được vì cậu cũng có các loại Ma thuật dưỡng sức hoặc hồi sức. Nhưng mà...
"Sao cô không làm? Cô phân thân ra là được mà?"
Reagan cũng chỉ mỉm cười đáp.
"Nếu thế thì sẽ chẳng có khái niệm nguy hiểm ở xung quanh con bé đâu. Cô muốn con bé được trải nghiệm. Chính vì thế, nhờ em đấy!"
Mặt Luke cứng đờ lại, mặc dù trước giờ cơ mặt cậu vẫn luôn cứng như thế nhưng lúc này cả đầu óc lẫn linh hồn cậu đều đông cứng lại luôn.
Nhớ lại ngày ấy khiến Luke chỉ muốn đấm vào mặt mình vì đã để đồng tiền chi phối.
Hiện tại, anh vừa cõng Juliana trên lưng vừa phải đi tìm người để biết thêm thông tin về tình hình lúc này.
Thực sự có quá nhiều việc phải làm, anh đã tìm kiếm khắp cung điện rồi.
Hoàn toàn không còn dấu hiệu người sống, anh đoán hẳn là họ đã được đưa đến chỗ trú ẩn an toàn.
Nhưng... Tại sao vị công chúa này lại bị bỏ lại?
Theo sau anh là Tiểu Nữ Quỷ cùng Yvaine, họ còn đang đấu võ mồm với nhau vì Yvaine đã có những hành vi rất không đứng đắn với Luke.
"Đồ già không nên nết! Sao bà dám để tay Luca lọt và hai cái túi mỡ đó chứ?"
Yvaine cũng chỉ hời hợt cười đáp lại.
"Thì sao nào, nhóc ranh? Cậu ấy cũng đâu có ghét bỏ gì?"
Sau đó họ lại tung vào nhau những đòn tấn công hiểm ác.
Luke ở phía trước hoàn toàn bỏ qua hai cái đuôi rắc rối, anh phải dính với cục nợ này là quá đủ rồi.
Sau chuyện này anh nhất định sẽ nộp đơn nghỉ việc.
Bên ngoài cung điện, cả một thành phố to lớn sầm uất đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Khắp nơi đều là những đống đổ nát, ngổn ngang là các tảng đá lớn nhỏ vốn là các bức tường kiên cố.
La liệt khắp tầm mắt là xác người chết, xác của dị thú cũng chất đống.
Nhưng lại không thấy bóng dáng dù chỉ một con quái thú.
Tuy nhiên, cứ cách vài đoạn lại có một tốp tụm năm tụm ba với bộ đồng phục lạ hoắc nên Luke không tiện lại gần. Anh hoàn toàn tìm đường né tránh họ.
Nhưng ở bên dưới Đế đô thì khác. Ở độ sâu 200m dưới lòng đất là một cơ sở nghiên cứu khang trang hoành tráng.
Đây chính là cơ sở chính của Bộ phát triển tài năng Đế quốc.
Toàn bộ các tầng lớp nhân viên của Bộ lúc này đang dốc hết sức để xử lí các thông tin tạo nên một khung cảnh vô cùng nhốn nháo.
"Cái gì? Vẫn chưa bắt được tín hiệu của thanh tra Fujii sao?"
"Vâng! Sau khi ngài ấy ngắt tín hiệu và lao mình vào khối Ma lực kinh hoàng cán mốc 613.900 thì không còn nhận thấy bất cứ hồi âm nào nữa."
"Còn Anh Thư?"
"Chúng tôi đang cố gắng xác định bước sóng linh hồn của cô bé. Tuy nhiên..."
"Được rồi. Cứ tiếp tục đi. Đội Quatro, đã xác định được danh tính khối Ma lực ấy chưa?"
"Không thể... bất cứ thiết bị nào đến gần trong phạm vi 1000m đều bị nung chảy ngay lập tức.
Có dùng thêm một lớp kháng nhiệt cũng vô dụng. Nguồn Ma lực ấy tác động nhiệt xuyên qua lớp kháng."
"Rầm!"
Vị chỉ huy tạm thời đã không kiềm chế nổi mà đấm tay xuống bàn.
May mắn là chỉ là một cú đấm thông thường nên không có thiệt hại nào.
Một Thượng cấp Đấu Hoàng cũng là một thanh tra cấp cao biến mất không rõ tung tích, một Hạ cấp Đấu Sư cũng là sản phẩm hàng đầu thì bị giết đến mức làm chấn động linh hồn. Thử hỏi sao hắn có thể giữ bình tĩnh được?
Những người khác cũng nhận thấy điều đó nhưng không có bất kỳ sự quan tâm nào, họ chỉ tập trung vào hoàn thành nốt công việc của mình mà thôi.
Lúc này có lẽ chỉ có người đàn ông ở phía sau bục chỉ huy là bình tĩnh nhất.
Đó là một người đàn ông trẻ, khoảng chừng bằng tuổi Seiichi. Hắn ta khá cao, tầm trên 1m70, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lẽo băng đá.
Mái tóc xoăn màu nâu sẫm có phần mái che đi bên mặt phải.
Nhìn vào hắn khiến cho ta có cảm giác mệt mỏi và uể oải khác thường.
Hắn vẫn điềm nhiên lật giở cả một sấp giấy tờ. Lát sau mới ngẩng mặt lên phân phó.
"Đủ rồi. Bỏ qua khối Ma lực kia đi, cũng không cần tìm kiếm Seiichi nữa. Tập trung kết nối với bước sóng linh hồn của Anh Thư và phân tích đám dị thú ngoài kia là được."
Nói xong không chờ ai đáp lại câu nào, hắn đứng dậy rời đi ngay.
Đám người cũng chỉ biết ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Sau khi ra khỏi phòng điều khiển, Ronan bước đi chậm rãi trên hành lang được xây dựng bằng các khoáng sản hàng đầu.
Hắn thực sự vẫn không hiểu sao Seiichi lại hành động ngu ngốc như thế?
Lao thẳng vào một khối Ma lực không rõ tính chất hoàn toàn không phải cách làm việc của hắn.
Seiichi khôn ngoan biết lựa chọn thời điểm nhảy vào can ngăn Louis sau khi cậu ta đã tiêu hết Ma lực vì phá hủy thành phố Cerenaux.
Một kẻ như vậy có thể đần độn tới độ đâm thẳng vào một khối Ma lực kỳ bí để rồi biến mất không còn một mảnh sao?
Quá kỳ lạ! Kỳ lạ hơn nữa là bản thân Ronan.
Hắn không hiểu tại sao một tuần trước bản thân lại đồng ý hợp tác với Học viện Quinn và trao quyền quản lý Gamma cho kẻ khác.
Rốt cuộc bọn họ đang bị gì vậy? Liên tục đưa ra những quyết định không giống bản thân mình.
Dù đang suy nghĩ miên man, hắn cũng chẳng hề mất cảnh giác đưa tay lên chặn lại một vật đang bay tới bằng vận tốc âm thanh.
Ronan tập trung lại, nhìn kỹ. Đó là một khối hình rất có sức nặng được làm bằng một chất liệu cực kỳ mới lạ đối với nền chế tác Đế quốc, nó có vẻ là một chiếc ấn của vị vua nào đó trong lịch sử Huyền Thiên.
Chiếc ấn được làm từ một loại vật liệu đặc biệt, điêu khắc hình rồng đậm nét văn hóa Thần quốc.
Nó còn được khắc chữ "Duật Vân Chi Bảo", mặt ấn hình vuông có kích thước 8cm, cao 10cm.
Đây là một trong những món bảo vật được hoàng đế hùng mạnh nhất triều đại nhà Bạch thường xuyên sử dụng.
Ronan lật ngửa mặt ấn, sử dụng Ma thuật không gian, lấy ra một bức chân dung đã bị cháy xém quá nửa. Hắn chăm chú nhìn kỹ dấu ấn trên bức tranh.
"Ôi dào. Ta đảm bảo nó là đồ thật! Dù sao cũng làm cái việc này suốt hai mươi năm nay rồi, nhầm lẫn thế nào được?"
Chất giọng trầm thấp vang lên phía trước. Một bóng người từ trong bóng tối bước ra.
Ronan chẳng buồn nhúc nhích, đáp lời hắn.
"Không gì. Cho chắc thôi!"
Vương Đình Mặc cười khẩy, dựa vào tường chờ đợi Ronan hoàn thiện công đoạn "cho chắc" kia.
Ronan cũng nhanh chóng làm xong việc của mình. Hắn cất lại bức chân dung cùng chiếc ấn vào "túi đồ".
Xong xuôi mới ngẩng mặt lên nhìn gã nam nhân Thần quốc. Lạnh giọng, y hỏi.
"Không bị theo đuôi chứ?"
Vương Đình Mặc vẫn giữ vẻ thản nhiên.
"Có bị đánh dấu, mà ta dùng phân thân đánh lạc hướng rồi."
Ronan cũng chẳng có động thái gì, y định bước qua hắn mà đi tiếp thì Vương Đình Mặc lại lên tiếng.
"Nha đầu đó, ngươi định dùng làm gì?"
Ronan khẽ cau mày, hỏi lại.
"Ai?"
"Trưởng nữ Cố gia ấy. Nếu ngươi không định dùng thì đưa cho ta."
Ronan trong đầu có hiện lên một tràng số liệu về một thiếu nữ với dị năng [Items Box], biến hóa khôn lường trong việc ám sát. Nghĩ xong, hắn liền quả quyết.
"Không. Nhóc ấy ta đã có sẵn kế hoạch rồi, chỉ cần chờ một năm nữa thôi."
Vương Đình Mặc cười gằn.
"Ha, gì chứ! Không phải vụ hỗn độn kia do các ngươi gây ra sao? Còn chờ đợi gì nữa?"
Ronan cau mày.
"Vụ gì?"
"Thì cái đám dị thú kia ấy. Ta suýt chút nữa là bỏ mạng dưới nanh vuốt của chúng đấy. Nhưng vì phi vụ lần này lớn nên ta cố gắng bò tới đây đó."
Rõ ràng có phần giễu cợt trong giọng nhưng cũng thực lòng là Vương Đình Mặc đã gần như bước vào cửa tử bởi một con đại xà hung hãn.
Ronan thẳng thắn phủ nhận.
"Không có. Bọn ta không liên quan gì đám dị thú đó. Nhưng những đứa trẻ kia thì có lẽ. Ma lực của chúng có phản ứng ở đó."
Tại Đế đô lúc này, không chỉ cơ sở dưới lòng đất của Bộ là yên bình. Vẫn còn một cơ sở nữa vô cùng đáng yên tâm. Chính là Học viện Quinn.
Lý do mà đám dị thú biến mất không chút dấu vết, chính là vì những tinh anh của Học viện cùng các vị giáo viên tài năng đã dồn chúng vào mảnh rừng của Học viện.
Sau đó họ biến chúng thành tí hon và tiêu diệt chúng vì cách biệt kích thước.
Ban đầu mọi chuyện vô cùng đơn giản vì cách biệt kích thước.
Tuy nhiên, đám dị thú hồi phục vô cùng mạnh mẽ nên phe Học viện cũng phải thu nhỏ mình để tiêu diệt chúng.
Cơ bản thì các Ma thuật có sức ảnh hưởng đến linh hồn của chúng lại gây ra tác hại rất lớn nên thu nhỏ lại cũng làm giảm thiệt hại cho Học viện.
"Rầm!"
Một con dị thú báo đen bị thổi bay lên khỏi mặt đất rồi bị thả rơi tự do xuống.
Ngay lập tức, một kiếm sĩ nhảy tới đâm mạnh thanh kiếm bén nhọn vào tim của nó, phát động Ma lực để phá hủy cả linh hồn con ác thú.
Ma lực bùng lên dữ dội như ngọn lửa, thiêu rụi cả xác thịt lẫn linh hồn của con quái thú tàn độc.
Orson thở dài tra lại kiếm vào bao, quay lại tìm cô nàng thuật sĩ bắt cặp với mình.
Lát sau, chậm rì ở sau anh, một cô gái nhỏ nhắn với chiếc kính dày cộm trên mặt đi tới.
Hai tay nắm chặt pháp trượng bằng gỗ floket.
Nhìn yếu ớt và thấp bé vậy thôi chứ cô bé đã là một Vương cấp Thuật Sĩ rồi đấy.
Ít ra là ở cái tuổi 16, 17 ấy thì chẳng có ai lại trở thành Vương cấp Thuật Sĩ được đâu.
Noemi bước tới, đẩy gọng kính lên. Sợ quá!
Lần đầu tiên cô phải bắt cặp với một người lạ không phải bạn của mình, hơn nữa lại còn là đàn ông.
Vốn tính tình nhút nhát nên Noemi chỉ dám đi sau Orson một đoạn.
Orson cũng biết thế nên anh chỉ đành im lặng đi trước cảnh giác.
Bất thình lình, trên trời rơi xuống một làn mưa đen.
Với đẳng cấp của một Vương cấp Thuật Sĩ, Noemi đã tạo ra một rào chắn vô hình bảo vệ cho cả hai.
Cô vẫn muốn nán lại để xem xét tình hình thì Orson đã nhanh hơn kéo cô lại và bế thốc cô lên.
Thời điểm đó, não Noemi đã chết máy.
Còn Orson chỉ nhanh chóng bế cô nhóc kia ra khỏi làn mưa kỳ quái này.
Vì anh phản xạ cùng lúc với Noemi nên khi chạy ra khỏi vùng nguy hiểm rồi thì rào chắn mới hiện lên.
Damn! Vì bị hóa nhỏ nên giờ mấy ngọn cỏ này to quá! Mà... Kệ vậy.
Orson đột ngột tăng tốc, phóng thẳng vào một lùm cỏ rậm.
Xong xuôi, anh thả Noemi vẫn còn đang trong tình trạng chết máy xuống, ghé mắt ra quan sát.
Khi nhìn kỹ được những hạt mưa đen kia, não anh như bị một luồng khí lạnh xộc thẳng vào.
Đó là những mảnh xác người bị cháy đen và hóa đá.
Có những mảnh là các mẩu xương đứt đoạn gãy nát.
Có những "hạt mưa" là các bộ phận nội tạng khô cứng khác thường.
Một trận nôn mửa trào ngược lên, Orson không tự chủ nôn ra một ít. Kinh tởm! Thật quá ghê sợ!
Anh chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào ghê sợ đến thế.
Để thành một cơn mưa kéo dài năm phút như thế, đã có bao nhiêu người phải chết vậy?
Nghĩ thế anh không khỏi rùng mình.
Lúc này, Noemi đã bình tĩnh lại, cô thấy Orson đang hoảng loạn thì cũng dùng Ma thuật hỗ trợ tầm nhìn.
Mắt cô lập tức ghi nhận hàng loạt những xác người đen đúa vì bị thiêu đốt, thô cứng vì bị hóa đá.
Đáng lẽ khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, cô phải hét toáng lên thậm chí là bất tỉnh, nhưng...
Chính lúc này cô lại càng bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Cô đặt tay lên người Orson, niệm chú phát động Ma thuật, giúp anh có thể nhanh chóng bình tĩnh lại.
Orson ngước mắt lên kinh ngạc nhìn cô gái còn kém mình 3,4 tuổi kia.
Sự điềm đạm của cô cũng khiến anh sợ hãi.
Ngày 05 tháng 02 năm X302, ngày mà các học viên tham gia khóa học bổ sung của Học viện Quinn tốt nghiệp.
Trải qua một năm đầy cam go và thử thách, dưới sự chỉ dạy tận tình của một vị giáo viên kỳ lạ.
Hai mươi sinh viên năm ấy đều là những anh tài kiệt xuất của nước nhà.
Trong đó, tất nhiên không thể thiếu Luke, một nam sinh chỉ thiếu 3 tháng nữa là tròn 19 tuổi.
Một Vương cấp Đấu Sư mạnh mẽ ngay cả so với các học viên cùng lớp khác.
Cậu tỏ vẻ mệt mỏi, cất cái tờ giấy tổng kết lại kết quả của mười ba năm trời đằng đẵng cố gắng.
Thế là từ nay cậu chính thức bước vào một cuộc sống mới với một mục tiêu mới.
Đang cố gắng nhanh chóng bước chân ra khỏi khuôn viên học viện, thì cậu bị giữ lại bởi một giọng nói trầm trầm dịu nhẹ.
"Luke, may thật! Em chưa đi xa!"
Cậu chậm rì quay lưng lại, mặt vẫn là không mang theo bất kỳ cảm xúc nào nhưng rõ ràng trong ánh mắt là sự bất lực cùng cực.
Một người phụ nữ cao ráo mảnh khảnh với cách ăn mặc rất giản dị nhưng vẫn đầy sự chỉn chu.
Bên hông của cô là một em gái tầm 12, 13 tuổi vẻ ngượng ngùng núp mặt sau cánh tay của người phụ nữ, thỉnh thoảng lại nhòm ra lén nhìn cậu.
Nhìn vào bộ váy sang trọng cùng với mái đầu đỏ rực xoăn xoăn kia thì Luke thừa hiểu em gái đó hẳn là ái nữ của nhà quý tộc nào rồi.
Nhưng cớ gì vị giáo viên thần thánh kia lại tới tìm cậu?
Như biết được suy nghĩ của cậu, Reagan cười tươi tắn, xoa xoa mái tóc đỏ rực của bé gái, nhìn thẳng vào mắt của Luke, nhẹ giọng.
"Cô muốn nhờ em chăm nom cô nhóc này. Tức là làm hộ vệ cho đến khi em ấy tự biết bảo vệ bản thân. Được chứ?"
Trước sự chân thành của Reagan, Luke cũng rất thẳng thắn hỏi lại.
"Sao em phải làm thế?"
Reagan cũng chẳng tỏ ra bất kỳ biểu cảm nào, vẫn điềm nhiên đáp.
"Lương cố định của em khi làm việc này sẽ là 10 sika/giờ, một tuần làm năm buổi và làm 24/24 giờ, nhiêu đây đối với em cũng bình thường thôi nhỉ? Và mỗi tuần cô sẽ đưa em thêm 70 sika nữa, được chứ?"
Đầu Luke liên tục nhảy số để tính toán. Ừ thì, cậu là Vương cấp Đấu Sư nên làm mấy cái việc như bảo vệ hay hộ tống cũng ổn thôi. Không vấn đề.
Làm 24/24 cũng được vì cậu cũng có các loại Ma thuật dưỡng sức hoặc hồi sức. Nhưng mà...
"Sao cô không làm? Cô phân thân ra là được mà?"
Reagan cũng chỉ mỉm cười đáp.
"Nếu thế thì sẽ chẳng có khái niệm nguy hiểm ở xung quanh con bé đâu. Cô muốn con bé được trải nghiệm. Chính vì thế, nhờ em đấy!"
Mặt Luke cứng đờ lại, mặc dù trước giờ cơ mặt cậu vẫn luôn cứng như thế nhưng lúc này cả đầu óc lẫn linh hồn cậu đều đông cứng lại luôn.
Nhớ lại ngày ấy khiến Luke chỉ muốn đấm vào mặt mình vì đã để đồng tiền chi phối.
Hiện tại, anh vừa cõng Juliana trên lưng vừa phải đi tìm người để biết thêm thông tin về tình hình lúc này.
Thực sự có quá nhiều việc phải làm, anh đã tìm kiếm khắp cung điện rồi.
Hoàn toàn không còn dấu hiệu người sống, anh đoán hẳn là họ đã được đưa đến chỗ trú ẩn an toàn.
Nhưng... Tại sao vị công chúa này lại bị bỏ lại?
Theo sau anh là Tiểu Nữ Quỷ cùng Yvaine, họ còn đang đấu võ mồm với nhau vì Yvaine đã có những hành vi rất không đứng đắn với Luke.
"Đồ già không nên nết! Sao bà dám để tay Luca lọt và hai cái túi mỡ đó chứ?"
Yvaine cũng chỉ hời hợt cười đáp lại.
"Thì sao nào, nhóc ranh? Cậu ấy cũng đâu có ghét bỏ gì?"
Sau đó họ lại tung vào nhau những đòn tấn công hiểm ác.
Luke ở phía trước hoàn toàn bỏ qua hai cái đuôi rắc rối, anh phải dính với cục nợ này là quá đủ rồi.
Sau chuyện này anh nhất định sẽ nộp đơn nghỉ việc.
Bên ngoài cung điện, cả một thành phố to lớn sầm uất đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Khắp nơi đều là những đống đổ nát, ngổn ngang là các tảng đá lớn nhỏ vốn là các bức tường kiên cố.
La liệt khắp tầm mắt là xác người chết, xác của dị thú cũng chất đống.
Nhưng lại không thấy bóng dáng dù chỉ một con quái thú.
Tuy nhiên, cứ cách vài đoạn lại có một tốp tụm năm tụm ba với bộ đồng phục lạ hoắc nên Luke không tiện lại gần. Anh hoàn toàn tìm đường né tránh họ.
Nhưng ở bên dưới Đế đô thì khác. Ở độ sâu 200m dưới lòng đất là một cơ sở nghiên cứu khang trang hoành tráng.
Đây chính là cơ sở chính của Bộ phát triển tài năng Đế quốc.
Toàn bộ các tầng lớp nhân viên của Bộ lúc này đang dốc hết sức để xử lí các thông tin tạo nên một khung cảnh vô cùng nhốn nháo.
"Cái gì? Vẫn chưa bắt được tín hiệu của thanh tra Fujii sao?"
"Vâng! Sau khi ngài ấy ngắt tín hiệu và lao mình vào khối Ma lực kinh hoàng cán mốc 613.900 thì không còn nhận thấy bất cứ hồi âm nào nữa."
"Còn Anh Thư?"
"Chúng tôi đang cố gắng xác định bước sóng linh hồn của cô bé. Tuy nhiên..."
"Được rồi. Cứ tiếp tục đi. Đội Quatro, đã xác định được danh tính khối Ma lực ấy chưa?"
"Không thể... bất cứ thiết bị nào đến gần trong phạm vi 1000m đều bị nung chảy ngay lập tức.
Có dùng thêm một lớp kháng nhiệt cũng vô dụng. Nguồn Ma lực ấy tác động nhiệt xuyên qua lớp kháng."
"Rầm!"
Vị chỉ huy tạm thời đã không kiềm chế nổi mà đấm tay xuống bàn.
May mắn là chỉ là một cú đấm thông thường nên không có thiệt hại nào.
Một Thượng cấp Đấu Hoàng cũng là một thanh tra cấp cao biến mất không rõ tung tích, một Hạ cấp Đấu Sư cũng là sản phẩm hàng đầu thì bị giết đến mức làm chấn động linh hồn. Thử hỏi sao hắn có thể giữ bình tĩnh được?
Những người khác cũng nhận thấy điều đó nhưng không có bất kỳ sự quan tâm nào, họ chỉ tập trung vào hoàn thành nốt công việc của mình mà thôi.
Lúc này có lẽ chỉ có người đàn ông ở phía sau bục chỉ huy là bình tĩnh nhất.
Đó là một người đàn ông trẻ, khoảng chừng bằng tuổi Seiichi. Hắn ta khá cao, tầm trên 1m70, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lẽo băng đá.
Mái tóc xoăn màu nâu sẫm có phần mái che đi bên mặt phải.
Nhìn vào hắn khiến cho ta có cảm giác mệt mỏi và uể oải khác thường.
Hắn vẫn điềm nhiên lật giở cả một sấp giấy tờ. Lát sau mới ngẩng mặt lên phân phó.
"Đủ rồi. Bỏ qua khối Ma lực kia đi, cũng không cần tìm kiếm Seiichi nữa. Tập trung kết nối với bước sóng linh hồn của Anh Thư và phân tích đám dị thú ngoài kia là được."
Nói xong không chờ ai đáp lại câu nào, hắn đứng dậy rời đi ngay.
Đám người cũng chỉ biết ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Sau khi ra khỏi phòng điều khiển, Ronan bước đi chậm rãi trên hành lang được xây dựng bằng các khoáng sản hàng đầu.
Hắn thực sự vẫn không hiểu sao Seiichi lại hành động ngu ngốc như thế?
Lao thẳng vào một khối Ma lực không rõ tính chất hoàn toàn không phải cách làm việc của hắn.
Seiichi khôn ngoan biết lựa chọn thời điểm nhảy vào can ngăn Louis sau khi cậu ta đã tiêu hết Ma lực vì phá hủy thành phố Cerenaux.
Một kẻ như vậy có thể đần độn tới độ đâm thẳng vào một khối Ma lực kỳ bí để rồi biến mất không còn một mảnh sao?
Quá kỳ lạ! Kỳ lạ hơn nữa là bản thân Ronan.
Hắn không hiểu tại sao một tuần trước bản thân lại đồng ý hợp tác với Học viện Quinn và trao quyền quản lý Gamma cho kẻ khác.
Rốt cuộc bọn họ đang bị gì vậy? Liên tục đưa ra những quyết định không giống bản thân mình.
Dù đang suy nghĩ miên man, hắn cũng chẳng hề mất cảnh giác đưa tay lên chặn lại một vật đang bay tới bằng vận tốc âm thanh.
Ronan tập trung lại, nhìn kỹ. Đó là một khối hình rất có sức nặng được làm bằng một chất liệu cực kỳ mới lạ đối với nền chế tác Đế quốc, nó có vẻ là một chiếc ấn của vị vua nào đó trong lịch sử Huyền Thiên.
Chiếc ấn được làm từ một loại vật liệu đặc biệt, điêu khắc hình rồng đậm nét văn hóa Thần quốc.
Nó còn được khắc chữ "Duật Vân Chi Bảo", mặt ấn hình vuông có kích thước 8cm, cao 10cm.
Đây là một trong những món bảo vật được hoàng đế hùng mạnh nhất triều đại nhà Bạch thường xuyên sử dụng.
Ronan lật ngửa mặt ấn, sử dụng Ma thuật không gian, lấy ra một bức chân dung đã bị cháy xém quá nửa. Hắn chăm chú nhìn kỹ dấu ấn trên bức tranh.
"Ôi dào. Ta đảm bảo nó là đồ thật! Dù sao cũng làm cái việc này suốt hai mươi năm nay rồi, nhầm lẫn thế nào được?"
Chất giọng trầm thấp vang lên phía trước. Một bóng người từ trong bóng tối bước ra.
Ronan chẳng buồn nhúc nhích, đáp lời hắn.
"Không gì. Cho chắc thôi!"
Vương Đình Mặc cười khẩy, dựa vào tường chờ đợi Ronan hoàn thiện công đoạn "cho chắc" kia.
Ronan cũng nhanh chóng làm xong việc của mình. Hắn cất lại bức chân dung cùng chiếc ấn vào "túi đồ".
Xong xuôi mới ngẩng mặt lên nhìn gã nam nhân Thần quốc. Lạnh giọng, y hỏi.
"Không bị theo đuôi chứ?"
Vương Đình Mặc vẫn giữ vẻ thản nhiên.
"Có bị đánh dấu, mà ta dùng phân thân đánh lạc hướng rồi."
Ronan cũng chẳng có động thái gì, y định bước qua hắn mà đi tiếp thì Vương Đình Mặc lại lên tiếng.
"Nha đầu đó, ngươi định dùng làm gì?"
Ronan khẽ cau mày, hỏi lại.
"Ai?"
"Trưởng nữ Cố gia ấy. Nếu ngươi không định dùng thì đưa cho ta."
Ronan trong đầu có hiện lên một tràng số liệu về một thiếu nữ với dị năng [Items Box], biến hóa khôn lường trong việc ám sát. Nghĩ xong, hắn liền quả quyết.
"Không. Nhóc ấy ta đã có sẵn kế hoạch rồi, chỉ cần chờ một năm nữa thôi."
Vương Đình Mặc cười gằn.
"Ha, gì chứ! Không phải vụ hỗn độn kia do các ngươi gây ra sao? Còn chờ đợi gì nữa?"
Ronan cau mày.
"Vụ gì?"
"Thì cái đám dị thú kia ấy. Ta suýt chút nữa là bỏ mạng dưới nanh vuốt của chúng đấy. Nhưng vì phi vụ lần này lớn nên ta cố gắng bò tới đây đó."
Rõ ràng có phần giễu cợt trong giọng nhưng cũng thực lòng là Vương Đình Mặc đã gần như bước vào cửa tử bởi một con đại xà hung hãn.
Ronan thẳng thắn phủ nhận.
"Không có. Bọn ta không liên quan gì đám dị thú đó. Nhưng những đứa trẻ kia thì có lẽ. Ma lực của chúng có phản ứng ở đó."
Tại Đế đô lúc này, không chỉ cơ sở dưới lòng đất của Bộ là yên bình. Vẫn còn một cơ sở nữa vô cùng đáng yên tâm. Chính là Học viện Quinn.
Lý do mà đám dị thú biến mất không chút dấu vết, chính là vì những tinh anh của Học viện cùng các vị giáo viên tài năng đã dồn chúng vào mảnh rừng của Học viện.
Sau đó họ biến chúng thành tí hon và tiêu diệt chúng vì cách biệt kích thước.
Ban đầu mọi chuyện vô cùng đơn giản vì cách biệt kích thước.
Tuy nhiên, đám dị thú hồi phục vô cùng mạnh mẽ nên phe Học viện cũng phải thu nhỏ mình để tiêu diệt chúng.
Cơ bản thì các Ma thuật có sức ảnh hưởng đến linh hồn của chúng lại gây ra tác hại rất lớn nên thu nhỏ lại cũng làm giảm thiệt hại cho Học viện.
"Rầm!"
Một con dị thú báo đen bị thổi bay lên khỏi mặt đất rồi bị thả rơi tự do xuống.
Ngay lập tức, một kiếm sĩ nhảy tới đâm mạnh thanh kiếm bén nhọn vào tim của nó, phát động Ma lực để phá hủy cả linh hồn con ác thú.
Ma lực bùng lên dữ dội như ngọn lửa, thiêu rụi cả xác thịt lẫn linh hồn của con quái thú tàn độc.
Orson thở dài tra lại kiếm vào bao, quay lại tìm cô nàng thuật sĩ bắt cặp với mình.
Lát sau, chậm rì ở sau anh, một cô gái nhỏ nhắn với chiếc kính dày cộm trên mặt đi tới.
Hai tay nắm chặt pháp trượng bằng gỗ floket.
Nhìn yếu ớt và thấp bé vậy thôi chứ cô bé đã là một Vương cấp Thuật Sĩ rồi đấy.
Ít ra là ở cái tuổi 16, 17 ấy thì chẳng có ai lại trở thành Vương cấp Thuật Sĩ được đâu.
Noemi bước tới, đẩy gọng kính lên. Sợ quá!
Lần đầu tiên cô phải bắt cặp với một người lạ không phải bạn của mình, hơn nữa lại còn là đàn ông.
Vốn tính tình nhút nhát nên Noemi chỉ dám đi sau Orson một đoạn.
Orson cũng biết thế nên anh chỉ đành im lặng đi trước cảnh giác.
Bất thình lình, trên trời rơi xuống một làn mưa đen.
Với đẳng cấp của một Vương cấp Thuật Sĩ, Noemi đã tạo ra một rào chắn vô hình bảo vệ cho cả hai.
Cô vẫn muốn nán lại để xem xét tình hình thì Orson đã nhanh hơn kéo cô lại và bế thốc cô lên.
Thời điểm đó, não Noemi đã chết máy.
Còn Orson chỉ nhanh chóng bế cô nhóc kia ra khỏi làn mưa kỳ quái này.
Vì anh phản xạ cùng lúc với Noemi nên khi chạy ra khỏi vùng nguy hiểm rồi thì rào chắn mới hiện lên.
Damn! Vì bị hóa nhỏ nên giờ mấy ngọn cỏ này to quá! Mà... Kệ vậy.
Orson đột ngột tăng tốc, phóng thẳng vào một lùm cỏ rậm.
Xong xuôi, anh thả Noemi vẫn còn đang trong tình trạng chết máy xuống, ghé mắt ra quan sát.
Khi nhìn kỹ được những hạt mưa đen kia, não anh như bị một luồng khí lạnh xộc thẳng vào.
Đó là những mảnh xác người bị cháy đen và hóa đá.
Có những mảnh là các mẩu xương đứt đoạn gãy nát.
Có những "hạt mưa" là các bộ phận nội tạng khô cứng khác thường.
Một trận nôn mửa trào ngược lên, Orson không tự chủ nôn ra một ít. Kinh tởm! Thật quá ghê sợ!
Anh chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào ghê sợ đến thế.
Để thành một cơn mưa kéo dài năm phút như thế, đã có bao nhiêu người phải chết vậy?
Nghĩ thế anh không khỏi rùng mình.
Lúc này, Noemi đã bình tĩnh lại, cô thấy Orson đang hoảng loạn thì cũng dùng Ma thuật hỗ trợ tầm nhìn.
Mắt cô lập tức ghi nhận hàng loạt những xác người đen đúa vì bị thiêu đốt, thô cứng vì bị hóa đá.
Đáng lẽ khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, cô phải hét toáng lên thậm chí là bất tỉnh, nhưng...
Chính lúc này cô lại càng bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Cô đặt tay lên người Orson, niệm chú phát động Ma thuật, giúp anh có thể nhanh chóng bình tĩnh lại.
Orson ngước mắt lên kinh ngạc nhìn cô gái còn kém mình 3,4 tuổi kia.
Sự điềm đạm của cô cũng khiến anh sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.