Quyển 22 - Chương 16: Chí nhân tông sư 1
Thạch Tam
01/10/2014
Chu lão tổ biến sắc, quát “quay lại”, chín kim long thu về kim oản, vẫn gầm gào với bóng người trên không.
Chu lão tổ đến gần Giang Vĩnh Hán, nói nhỏ: "Công tử, là Thương Định Khôn."
Thương Định Khôn là Nghi Lăng thành thành chủ trong nhân tộc tứ đại thành bang, Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả, người chủ trì Bạt kỳ tái sát của nhân tộc lần này.
Giang Vĩnh Hán phất tay, Chu lão tổ triệt cửu long kim oản, vái Thương Định Khôn: "Thương thành chủ, bọn tiểu tử tuân thủ quy củ."
Thương Định Khôn hừ lạnh, ai nấy như bị tia sáng chọc vào mắt, kể cả bọn Chu lão tổ !
Chỉ chúng nhân đoạn Thương Định Khôn quay đi: "Cẩn thận!"
Bọn Ô Loan vượt được vòng vây của các thiếu niên tu sĩ, đến bên Tống Ngọc Dung: "Tiểu thư, sao thế?"
Tống Ngọc Dung tuyệt vọng nhìn Giang Vĩnh Hán, mặt y đầy sát khí nhìn Tôn Lập.
Tống Ngọc Dung nát lòng: "Ta mù mắt rồi, đi!"
Ô Loan chìm cả cõi lòng: "Bảo vệ tiểu thư!"
Các hộ vệ vây quanh Tống Ngọc Dung, cảnh giác nhìn Giang Vĩnh Hán rồi lui lại. Tôn Lập vỗ tay với Giang Vĩnh Hán: "Ta nói rồi, muốn đi kỳ thực rất dễ."
Giang Vĩnh Hán giận đến đỏ ngầu mắt, nắm chặt tay nhìn gã đi - - dù thế nào y cũng không dám chọc giận Thương Định Khôn.
"Chu lão, Lâm lão, ta phải giết y!"
Giọng Tôn Lập vọng lại: "Vừa hay ta cũng có ý đó, Giang Vĩnh Hán, gặp nhau tại Bạt kỳ tái sát!"
Giang Vĩnh Hán ngây ra, đoạn cười lạnh: "Hay cho tiểu tử ngu xuẩn, còn dám tham gia Bạt kỳ tái sát. Được, bản công tử đợi ngươi!"
Chu lão tổ và Lâm lão tổ nhăn nhó, Tôn Lập chiến lực kinh nhân. Một Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng đấu với lưỡng vị chân nhân lão tổ và hơn một trăm hộ vệ mà không hạ phong, Giang Vĩnh Hán đích xác xuất chúng nhưng muốn giết Tôn Lập...
Lưỡng vị lão tổ nhìn nhau, vái Giang Vĩnh Hán: "Thiếu chủ, ngày mai muốn thắng phải dùng tới thứ thành chủ đại nhân ban cho."
"Hừ!" Giang Vĩnh Hán hừ lạnh: "Còn phải nói? Ta không ngốc, tiểu tử đó cảnh giới tuy không cao, nhưng chiến lực kinh nhân. Trừ vật của cha ta thì ta còn một đạo sát thủ giản khác!"
...
Bạch Hiểu Huy ngây ra nhìn thấy tất cả, không ngờ Tôn Lập vốn bị y coi thường lại có thể một mình đối kháng cả đội ngũ, thậm chí còn có lưỡng vị chân nhân lão tổ!
Việc này vượt khỏi phạm trù lý giải của y, Tôn Lập chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng mà chiến lực như thế thì thật không hiểu nổi.
"Không thể nào..."
Y lẩm bẩm rồi toát mồ hôi lạnh: Tôn Lập muốn thì lấy mạng y rất dễ, mà gã có đủ gan.
Trước đó y không biết sợ, giờ nghĩ lại thấy thật may mắn!
...
Tống Ngọc Dung bị đả kích, rời doanh trại Thiên Hạc thành là như mất linh hồn.
Không có hai thiếp thân thị nữ dìu thì không hiểu nàng ta đi đâu.
Tông Minh chỉ mang theo hai hộ vệ: "Tôn tiên sinh, nhược thị bất hiềm khí ngã môn giá biên giản lậu, tựu tiến lai hiết tức nhất hạ ba."
Mắt Ô Loan lóe hàn quang: "Hán Vương thành dám đắc tội Thiên Hạc thành?"
Cổ Tông Minh ngạo nghễ: "Hán Vương thành tuy không phải đỉnh cấp thế lực, nhưng không sợ Thiên Hạc thành."
Ô Loan ngầm ngừ, Tôn Lập đã gật đầu: "Đa tạ Cổ huynh."
Cổ Tông Minh dẫn chúng nhân vào, dọn mấy trướng bồng cho họ sử dụng. Cổ Tông Minh biết người ta gặp biến cố, có chuyện cần bàn nên lui ngay. Ô Loan và Ô Ngư cho tất cả lui, trừ Tôn Lập: "Thật ra sao thế?"
Tôn Lập nhìn Tống Ngọc Dung thất hồn lạc phách, đơn giản thuật lại.
Cả hai giận xanh lét mặt mày, Ô Loan vỗ tan bàn đá: "Thiên Hạc thành khinh người quá mức!"
Ô Ngư dập đầu mãi với Tống Ngọc Dung: "Tiểu thư, Ô Ngư vô năng, không thể bảo vệ tiểu thư chu toàn, xin tiểu thư tứ tội!"
Tống Ngọc Dung rơi lệ: "Sao lại trách ngươi? Là ta quá ngốc..."
Ô Loan qua cơn giận, nghi hoặc: "Giang Vĩnh Hán sao phải phiền toái như thế? Lẽ nào Chính Ung thành có thứ gì mà y thích?"
Tôn Lập nhìn y, Ô Loan cũng không biết thì gã càng không đoán được.
Ô Ngư chợt nhìn Tôn Lập: "Tôn tiên sinh ngày mai sẽ tham gia Bạt kỳ tái sát?"
Bạt kỳ tái sát tuy không cấm chỉ tuyển thủ các thế lực khác tham gia, nhưng ai cũng biết đến để giao du, còn thật sự tham gia toàn là người của đỉnh cấp thế lực.
Ô Loan và Ô Ngư cho rằng Tôn Lập vì "người trong lòng" bị nhục nên mới định báo thù, cả hai chỉ mong mọc thêm tay để tán thành.
Dù Tống Chính Ung tương lai quyết định thế nào, họ đều vừa ý với "cô gia” này.
Tôn Lập gật đầu, gã tham gia Bạt kỳ tái sát để tìm manh mối, tuy hư vô phiêu diêu nhưng đây là cơ hội duy nhất để nắm lấy.
Chu lão tổ đến gần Giang Vĩnh Hán, nói nhỏ: "Công tử, là Thương Định Khôn."
Thương Định Khôn là Nghi Lăng thành thành chủ trong nhân tộc tứ đại thành bang, Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả, người chủ trì Bạt kỳ tái sát của nhân tộc lần này.
Giang Vĩnh Hán phất tay, Chu lão tổ triệt cửu long kim oản, vái Thương Định Khôn: "Thương thành chủ, bọn tiểu tử tuân thủ quy củ."
Thương Định Khôn hừ lạnh, ai nấy như bị tia sáng chọc vào mắt, kể cả bọn Chu lão tổ !
Chỉ chúng nhân đoạn Thương Định Khôn quay đi: "Cẩn thận!"
Bọn Ô Loan vượt được vòng vây của các thiếu niên tu sĩ, đến bên Tống Ngọc Dung: "Tiểu thư, sao thế?"
Tống Ngọc Dung tuyệt vọng nhìn Giang Vĩnh Hán, mặt y đầy sát khí nhìn Tôn Lập.
Tống Ngọc Dung nát lòng: "Ta mù mắt rồi, đi!"
Ô Loan chìm cả cõi lòng: "Bảo vệ tiểu thư!"
Các hộ vệ vây quanh Tống Ngọc Dung, cảnh giác nhìn Giang Vĩnh Hán rồi lui lại. Tôn Lập vỗ tay với Giang Vĩnh Hán: "Ta nói rồi, muốn đi kỳ thực rất dễ."
Giang Vĩnh Hán giận đến đỏ ngầu mắt, nắm chặt tay nhìn gã đi - - dù thế nào y cũng không dám chọc giận Thương Định Khôn.
"Chu lão, Lâm lão, ta phải giết y!"
Giọng Tôn Lập vọng lại: "Vừa hay ta cũng có ý đó, Giang Vĩnh Hán, gặp nhau tại Bạt kỳ tái sát!"
Giang Vĩnh Hán ngây ra, đoạn cười lạnh: "Hay cho tiểu tử ngu xuẩn, còn dám tham gia Bạt kỳ tái sát. Được, bản công tử đợi ngươi!"
Chu lão tổ và Lâm lão tổ nhăn nhó, Tôn Lập chiến lực kinh nhân. Một Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng đấu với lưỡng vị chân nhân lão tổ và hơn một trăm hộ vệ mà không hạ phong, Giang Vĩnh Hán đích xác xuất chúng nhưng muốn giết Tôn Lập...
Lưỡng vị lão tổ nhìn nhau, vái Giang Vĩnh Hán: "Thiếu chủ, ngày mai muốn thắng phải dùng tới thứ thành chủ đại nhân ban cho."
"Hừ!" Giang Vĩnh Hán hừ lạnh: "Còn phải nói? Ta không ngốc, tiểu tử đó cảnh giới tuy không cao, nhưng chiến lực kinh nhân. Trừ vật của cha ta thì ta còn một đạo sát thủ giản khác!"
...
Bạch Hiểu Huy ngây ra nhìn thấy tất cả, không ngờ Tôn Lập vốn bị y coi thường lại có thể một mình đối kháng cả đội ngũ, thậm chí còn có lưỡng vị chân nhân lão tổ!
Việc này vượt khỏi phạm trù lý giải của y, Tôn Lập chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng mà chiến lực như thế thì thật không hiểu nổi.
"Không thể nào..."
Y lẩm bẩm rồi toát mồ hôi lạnh: Tôn Lập muốn thì lấy mạng y rất dễ, mà gã có đủ gan.
Trước đó y không biết sợ, giờ nghĩ lại thấy thật may mắn!
...
Tống Ngọc Dung bị đả kích, rời doanh trại Thiên Hạc thành là như mất linh hồn.
Không có hai thiếp thân thị nữ dìu thì không hiểu nàng ta đi đâu.
Tông Minh chỉ mang theo hai hộ vệ: "Tôn tiên sinh, nhược thị bất hiềm khí ngã môn giá biên giản lậu, tựu tiến lai hiết tức nhất hạ ba."
Mắt Ô Loan lóe hàn quang: "Hán Vương thành dám đắc tội Thiên Hạc thành?"
Cổ Tông Minh ngạo nghễ: "Hán Vương thành tuy không phải đỉnh cấp thế lực, nhưng không sợ Thiên Hạc thành."
Ô Loan ngầm ngừ, Tôn Lập đã gật đầu: "Đa tạ Cổ huynh."
Cổ Tông Minh dẫn chúng nhân vào, dọn mấy trướng bồng cho họ sử dụng. Cổ Tông Minh biết người ta gặp biến cố, có chuyện cần bàn nên lui ngay. Ô Loan và Ô Ngư cho tất cả lui, trừ Tôn Lập: "Thật ra sao thế?"
Tôn Lập nhìn Tống Ngọc Dung thất hồn lạc phách, đơn giản thuật lại.
Cả hai giận xanh lét mặt mày, Ô Loan vỗ tan bàn đá: "Thiên Hạc thành khinh người quá mức!"
Ô Ngư dập đầu mãi với Tống Ngọc Dung: "Tiểu thư, Ô Ngư vô năng, không thể bảo vệ tiểu thư chu toàn, xin tiểu thư tứ tội!"
Tống Ngọc Dung rơi lệ: "Sao lại trách ngươi? Là ta quá ngốc..."
Ô Loan qua cơn giận, nghi hoặc: "Giang Vĩnh Hán sao phải phiền toái như thế? Lẽ nào Chính Ung thành có thứ gì mà y thích?"
Tôn Lập nhìn y, Ô Loan cũng không biết thì gã càng không đoán được.
Ô Ngư chợt nhìn Tôn Lập: "Tôn tiên sinh ngày mai sẽ tham gia Bạt kỳ tái sát?"
Bạt kỳ tái sát tuy không cấm chỉ tuyển thủ các thế lực khác tham gia, nhưng ai cũng biết đến để giao du, còn thật sự tham gia toàn là người của đỉnh cấp thế lực.
Ô Loan và Ô Ngư cho rằng Tôn Lập vì "người trong lòng" bị nhục nên mới định báo thù, cả hai chỉ mong mọc thêm tay để tán thành.
Dù Tống Chính Ung tương lai quyết định thế nào, họ đều vừa ý với "cô gia” này.
Tôn Lập gật đầu, gã tham gia Bạt kỳ tái sát để tìm manh mối, tuy hư vô phiêu diêu nhưng đây là cơ hội duy nhất để nắm lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.