Quyển 7 - Chương 12: Đòi hỏi (thượng)
Thạch Tam
13/01/2014
Bình thường khi các đệ tử tụ tập lại, quanh Điền Anh Đông luôn có một toán nịnh thần, nhưng tối qua đều bị Giang Sĩ Ngọc đả thương. Hoàng Tam Lang triệt để bị phế đã đành, những người khác đều nội thương, nhưng ai chưa đến tất không đến kịp!
"Khải bẩm chưởng giáo chân nhân..." .
Điền Anh Đông không muốn chạm vào Vọng Hư nhưng biết lúc nào không giúp thủ hạ thì không chỉ khiến tất cả e sợ mà sau này không ai theo nữa.
Y vừa lên tiếng, Vọng Hư chân nhân đã nhìn tới: "Ngậm miệng! Ai cho ngươi nói hả!"
Điền Anh Đông toát mồ hôi lạnh, nghiến răng nói: "Chân nhân, đệ tử có việc bẩm cáo, dù chân nhân trách phạt cũng xin nghe xong lời đệ tử đã!"
Vọng Hư liếc Vọng Minh hầm hừ: "Nói đi!"
"Đa tạ chân nhân! Có mấy đệ tử tối qua bị đả thương, hành động mười phần bất tiện, e là trong một tuần trà thì không đến nổi, nhưng chân nhân nhất ngôn cửu đỉnh, nói là không đến kịp sẽ phạt ba mươi trượng, đệ tử xin chân nhân cho đệ tử chịu thay họ!"
Nhưng lời này vừa bảo vệ thủ hạ, về nể mặt Vọng Hư chân nhân. Sau cùng cam lĩnh trách phạt, thực tế thì lấy lui làm tiến, đệ tử nào không nhận ra? Ai cũng kính phục y. Mỗi người ba mươi trượng, tối qua chín người thụ thương, hai trăm bảy mươi trượng, dù y đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng cũng sẽ nếm đủ.
Các đệ tử thầm khen Điền Anh Đông trượng nghĩa.
Giang Sĩ Ngọc bĩu môi, hạ giọng bảo Tôn Lập: "Quả nhiên đúng như ngươi nói, ngụy quân tử!"
Vọng Hư chân nhân nhìn, đích xác có vài người không tới, các đệ tử thụ thương dìu nhau, mấy kẻ đi còn khó nhưng vẫn khiêng Hoàng Tam Lang không thể hành động tới. Thê thảm thật, không chỉ chúng đệ tử, cả Vọng Khê đạo cô cũng thoáng đồng tình.
Tôn Lập thầm nhủ không xong, tình cảnh này khiến chúng trở thành “kẻ yếu”, khiến tất cả quên rằng vì chúng gây sự nên mới xảy ra tranh chấp!
"Hừ!" Vọng Hư chân nhân hừ lạnh, tuy mặt mũi sầm xuống nhưng vẫn khai ân: “Tuy thế vì có nguyên nhân nhưng không truy cứu."
"Đa tạ chưởng giáo chân nhân!"
Điền Anh Đông quỳ xuống tạ ơn. Thủ hạ cũng run rẩy quỳ xuống hành lễ, tất nhiên được thông cảm.
Tôn Lập và Chung Lâm nhìn nhau, cùng thấy lo lắng.
"Đứng lên đi." Vọng Hư trầm giọng: "Hôm nay vì sao triệu tập các ngươi lại, tất đều biết rồi!"
Y quét mắt nhìn chúng đệ tử, hơn bảy mươi người như bị vô số cương châm cắm vào, có những đệ tử chưa đột phá Phàm nhân cảnh, thậm chí nhợt nhạt run lên, không chịu nổi.
"Hừ! Tố Bão sơn xưa nay là chốn quy củ, từ đệ tử đến chân nhân lão tổ đều tuân thủ môn quy! Nhưng các ngươi thì việc loạn xạ gì cũng dám gây ra, đừng tưởng bản tọa không biết, việc hôm qua vì làm lớn mà không che được, tất cả đều phải suy nghĩ đi!"
"Đệ tử biết rồi!"
Hơn bảy mươi người quỳ xuống: "Xin chưởng giáo chân nhân bớt giận..." .
"Được rồi! Đừng giả đò, cút hết!" Vọng Hư gầm lên, chúng đệ tử đứng dậy.
"Ai dự vào việc hôm qua thì ra đây!"
Điền Anh Đông nhìn các thủ hạ, tất cả bước lên ba bước.
Giang Sĩ Ngọc gạt tay Đông Phương Phù và Lý Tử Đình, ngang nhiên bước sang một bên.
Điền Anh Đông ôm quyền với Vọng Hư: "Chưởng giáo..." .
"Ngậm miệng! Nói thêm một câu phạt ba trăm trượng!" Vọng Hư không hề khách khí, liếc chúng nhân: "Ta đã nghe rồi,cũng không buồn nghe xem thế nào là thật, ta chỉ biết các ngươi đều xúc phạm môn quy! Vọng Long sư đệ!"
"Có!"
Mé trái sau lưng Vọng Hư là một gương mặt lạ lùng, đen xì như than, cực kỳ cao lớn, trông như Thông tí viên.
Từ lúc cùng Vọng Hư và Vọng Sơn biệt viện, người này vẫn lạnh lùng.
"Vọng Long sư đệ chấp chưởng hình đường, công nhiên xúc phạm môn quy, tư tiện giao đấu, là tội gì?"
Giọng Vọng Long băng lãnh, thong thả nói: "Phạt sáu mươi trượng! Người làm tăng tội, tăng thêm ba mươi! Thủ phạm cũng tăng ba mươi!"
"Được!" Vọng Hư nhìn chúng nhân: "Sư đệ đọc kết quả xử phạt đi."
Vọng Long thượng tiền nhất bộ, tòng tụ tử lý đào xuất nhất trương hoàng chỉ đô khai lai niệm khởi: "Hoàng Tam Lang, sáu mươi trượng. Lý Vân Đông, sáu mươi trượng. Mạnh Đình Nghĩa, sáu mươi trượng. Vương Nhất Bách, sáu mươi... Điền Anh Đông, một trăm hai mươi! Giang Sĩ Ngọc, một trăm hai mươi!"
Vọng Long thu tờ giấy rồi đứng ra sau lưng Vọng Hư.
Vọng Hư cười lạnh nhìn Giang Sĩ Ngọc: "Phục không?"
Vọng Minh từ đầu đến cuối đều lạnh lùng.
Bọn Điền Anh Đông quỳ xuống: "Đệ tử nhận phạt!" Giang Sĩ Ngọc cũng quỳ, nghiến răng: "Đệ tử nhận phạt."
"Được, nhận phạt...", Vọng Hư nói được một nửa thì Vọng Minh đạo nhân ở sau ho khẽ, Vọng Hư tựa hồ đã thương lượng nên không nói nữa.
Tôn Lập giật mình!
"Khụ khụ, chưởng giáo chân nhân, ngày mai là thi cử, chi bằng tạm để trách phạt lại được không?"
Vọng Khê cũng nói: "Sư huynh, kỳ thi này cực kỳ quan trọng, đừng phạt trượng vội, không thì ngày mai họ không dậy nổi, hoãn phạt đến sau kì thi.
Vọng Hư do dự, rồi đồng ý: "Được, tạm để lại đã!"
Chúng đệ tử thở phào, đều lấy làm lạ, Vọng Hư chân nhân rình rang đến nơi mà lại xử trí nhẹ tênh như thế thì hình như hơi giơ cao đánh khẽ?
Chút bất an trong lòng Tôn Lập càng lúc càng nghiêm trọng.
Vọng Minh phất tay với bọn Điền Anh Đông: "Còn không mau tạ ơn!"
Bọn Điền Anh Đông vội: "Đa tạ chưởng giáo chân nhân khai ân!" Rồi lui đi.
Giang Sĩ Ngọc cũng tạ ơn, định lui gót thì Vọng Hư chân nhân lạnh giọng: "Ai cho ngươi lui? Họ đi thì được, bản tọa còn việc hỏi ngươi!"
Tôn Lập càng thấy bất an!
Võ Diệu trầm giọng: "Bình tĩnh!"
Giang Sĩ Ngọc hỏi: "Có việc gì?"
Vọng Hư hầm hừ, ánh mắt sắc hẳn: "Hôm qua ngươi đán ngã ngần ấy người, uy phong thật, không dùng công pháp Tố Bão sơn nhỉ?"
"A!"
Các đệ tử xôn xao, kỳ thực không ít người hoài nghi, bọn Tôn Lập tư chất kém thế, sao lại đột nhiên nổi lên?
Đệ tử tham dự tối qua đều nhận ra Giang Sĩ Ngọc hiển nhiên sử dụng công pháp nào đó mà thực lực tăng cao! Thư viện chỉ dạy công pháp Tố Bão sơn, ai cũng tu luyện, công pháp như thế tuyệt đối không phải của bản phái.
Tôn Lập chìm cả cõi lòng, việc lo nhất đã xảy ra!
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình thắt lòng, nắm chặt tay lo cho Giang Sĩ Ngọc.
Tô Tiểu Mai càng lo hơn, nhìn Tôn Lập. Tôn Lập biết lúc này gã không thể rối, không thì tất cả không biết trông vào đâu.
Gã sầm mặt gật đầu với Tô Tiểu Mai khiến nàng ta thở phào.
Giang Sĩ Ngọc im lặng, Vọng Hư hừ lạnh: "Không đáp được? Đưa đi!"
Hai mươi bốn nội môn đệ tử có bốn người tách ra bắt Giang Sĩ Ngọc. Giang Sĩ Ngọc không phản kháng, Vọng Hư không nhìn bọn Tôn Lập mà đi ngay, bọn Vọng Long theo sau, hai mươi bốn nội môn đệ tử phân thành ba tầng vây quanh Giang Sĩ Ngọc, áp tải y.
Tiếng bước chân loạn xạ đi nhanh, các đệ tử còn hoang mang, thậm chí không ai chú ý thấy Vọng Long khi cất bước, chỉ phất tay là huyết sắc cổ bi bá đạo vô cùng phong bế Vọng Sơn biệt viện hóa thành hồng quang mỏng tang co vào tay áo.
Các đệ tử ngẩn ra một lúc rồi bàn tán xôn xao như ong vỡ tổ, không ai nói được điểm chính yếu.
Chỉ có Điền Anh Đông nhìn Tôn Lập với ánh mắt khác lạ, trừ bọn gã thì chỉ mình Điền Anh Đông hiểu.
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình đỏ mắt, tuy rất yêu Giang Sĩ Ngọc nhưng không phải thế tục nữ tử, hiểu rằng không phải lúc khóc lóc, nuốt lệ nhìn Tôn Lập: "Tôn sư huynh..." .
Tô Tiểu Mai nhìn gã: "Tôn Lập, làm sao bây giờ?"
Tôn Lập giơ tay: "Đừng khinh cử vọng động, để ta nghĩ cách!"
Nói đoạn gã cúi đầu đi, ba thiếu nữ định đi theo, gã phất tay: "Đừng đi theo!"
Bọn Tô Tiểu Mai luống cuống. Chung Lâm thoáng nghĩ, lén rời Vọng Sơn biệt viện đi về hậu sơn.
Óc Tôn Lập loạn lên, gã đã nghĩ đến việc công pháp nhưng cả ba tu luyện không phải công pháp Tố Bão sơn, không thể cả đời không động thủ, gã còn đỡ, Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai mà xuất thủ là lộ ngay!
Hết cách rồi.
"Ngươi định thế nào?" La Hoàn hỏi.
Tôn Lập hiểu ra: "Vọng Hư nhận ra, xem ra nhắm vào tiểu tử."
Giang Sĩ Ngọc, Tô Tiểu Mai đều có quan hệ tốt với gã, tư chất đều tệ nhưng đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, đích xác n khả nghi.
Vọng Hư có hơn trăm năm đạo hành, e đã nhận ra vấn đề ở Tôn Lập, chỉ là không có cớ nên ẩn nhẫn mà thôi.
"Khải bẩm chưởng giáo chân nhân..." .
Điền Anh Đông không muốn chạm vào Vọng Hư nhưng biết lúc nào không giúp thủ hạ thì không chỉ khiến tất cả e sợ mà sau này không ai theo nữa.
Y vừa lên tiếng, Vọng Hư chân nhân đã nhìn tới: "Ngậm miệng! Ai cho ngươi nói hả!"
Điền Anh Đông toát mồ hôi lạnh, nghiến răng nói: "Chân nhân, đệ tử có việc bẩm cáo, dù chân nhân trách phạt cũng xin nghe xong lời đệ tử đã!"
Vọng Hư liếc Vọng Minh hầm hừ: "Nói đi!"
"Đa tạ chân nhân! Có mấy đệ tử tối qua bị đả thương, hành động mười phần bất tiện, e là trong một tuần trà thì không đến nổi, nhưng chân nhân nhất ngôn cửu đỉnh, nói là không đến kịp sẽ phạt ba mươi trượng, đệ tử xin chân nhân cho đệ tử chịu thay họ!"
Nhưng lời này vừa bảo vệ thủ hạ, về nể mặt Vọng Hư chân nhân. Sau cùng cam lĩnh trách phạt, thực tế thì lấy lui làm tiến, đệ tử nào không nhận ra? Ai cũng kính phục y. Mỗi người ba mươi trượng, tối qua chín người thụ thương, hai trăm bảy mươi trượng, dù y đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng cũng sẽ nếm đủ.
Các đệ tử thầm khen Điền Anh Đông trượng nghĩa.
Giang Sĩ Ngọc bĩu môi, hạ giọng bảo Tôn Lập: "Quả nhiên đúng như ngươi nói, ngụy quân tử!"
Vọng Hư chân nhân nhìn, đích xác có vài người không tới, các đệ tử thụ thương dìu nhau, mấy kẻ đi còn khó nhưng vẫn khiêng Hoàng Tam Lang không thể hành động tới. Thê thảm thật, không chỉ chúng đệ tử, cả Vọng Khê đạo cô cũng thoáng đồng tình.
Tôn Lập thầm nhủ không xong, tình cảnh này khiến chúng trở thành “kẻ yếu”, khiến tất cả quên rằng vì chúng gây sự nên mới xảy ra tranh chấp!
"Hừ!" Vọng Hư chân nhân hừ lạnh, tuy mặt mũi sầm xuống nhưng vẫn khai ân: “Tuy thế vì có nguyên nhân nhưng không truy cứu."
"Đa tạ chưởng giáo chân nhân!"
Điền Anh Đông quỳ xuống tạ ơn. Thủ hạ cũng run rẩy quỳ xuống hành lễ, tất nhiên được thông cảm.
Tôn Lập và Chung Lâm nhìn nhau, cùng thấy lo lắng.
"Đứng lên đi." Vọng Hư trầm giọng: "Hôm nay vì sao triệu tập các ngươi lại, tất đều biết rồi!"
Y quét mắt nhìn chúng đệ tử, hơn bảy mươi người như bị vô số cương châm cắm vào, có những đệ tử chưa đột phá Phàm nhân cảnh, thậm chí nhợt nhạt run lên, không chịu nổi.
"Hừ! Tố Bão sơn xưa nay là chốn quy củ, từ đệ tử đến chân nhân lão tổ đều tuân thủ môn quy! Nhưng các ngươi thì việc loạn xạ gì cũng dám gây ra, đừng tưởng bản tọa không biết, việc hôm qua vì làm lớn mà không che được, tất cả đều phải suy nghĩ đi!"
"Đệ tử biết rồi!"
Hơn bảy mươi người quỳ xuống: "Xin chưởng giáo chân nhân bớt giận..." .
"Được rồi! Đừng giả đò, cút hết!" Vọng Hư gầm lên, chúng đệ tử đứng dậy.
"Ai dự vào việc hôm qua thì ra đây!"
Điền Anh Đông nhìn các thủ hạ, tất cả bước lên ba bước.
Giang Sĩ Ngọc gạt tay Đông Phương Phù và Lý Tử Đình, ngang nhiên bước sang một bên.
Điền Anh Đông ôm quyền với Vọng Hư: "Chưởng giáo..." .
"Ngậm miệng! Nói thêm một câu phạt ba trăm trượng!" Vọng Hư không hề khách khí, liếc chúng nhân: "Ta đã nghe rồi,cũng không buồn nghe xem thế nào là thật, ta chỉ biết các ngươi đều xúc phạm môn quy! Vọng Long sư đệ!"
"Có!"
Mé trái sau lưng Vọng Hư là một gương mặt lạ lùng, đen xì như than, cực kỳ cao lớn, trông như Thông tí viên.
Từ lúc cùng Vọng Hư và Vọng Sơn biệt viện, người này vẫn lạnh lùng.
"Vọng Long sư đệ chấp chưởng hình đường, công nhiên xúc phạm môn quy, tư tiện giao đấu, là tội gì?"
Giọng Vọng Long băng lãnh, thong thả nói: "Phạt sáu mươi trượng! Người làm tăng tội, tăng thêm ba mươi! Thủ phạm cũng tăng ba mươi!"
"Được!" Vọng Hư nhìn chúng nhân: "Sư đệ đọc kết quả xử phạt đi."
Vọng Long thượng tiền nhất bộ, tòng tụ tử lý đào xuất nhất trương hoàng chỉ đô khai lai niệm khởi: "Hoàng Tam Lang, sáu mươi trượng. Lý Vân Đông, sáu mươi trượng. Mạnh Đình Nghĩa, sáu mươi trượng. Vương Nhất Bách, sáu mươi... Điền Anh Đông, một trăm hai mươi! Giang Sĩ Ngọc, một trăm hai mươi!"
Vọng Long thu tờ giấy rồi đứng ra sau lưng Vọng Hư.
Vọng Hư cười lạnh nhìn Giang Sĩ Ngọc: "Phục không?"
Vọng Minh từ đầu đến cuối đều lạnh lùng.
Bọn Điền Anh Đông quỳ xuống: "Đệ tử nhận phạt!" Giang Sĩ Ngọc cũng quỳ, nghiến răng: "Đệ tử nhận phạt."
"Được, nhận phạt...", Vọng Hư nói được một nửa thì Vọng Minh đạo nhân ở sau ho khẽ, Vọng Hư tựa hồ đã thương lượng nên không nói nữa.
Tôn Lập giật mình!
"Khụ khụ, chưởng giáo chân nhân, ngày mai là thi cử, chi bằng tạm để trách phạt lại được không?"
Vọng Khê cũng nói: "Sư huynh, kỳ thi này cực kỳ quan trọng, đừng phạt trượng vội, không thì ngày mai họ không dậy nổi, hoãn phạt đến sau kì thi.
Vọng Hư do dự, rồi đồng ý: "Được, tạm để lại đã!"
Chúng đệ tử thở phào, đều lấy làm lạ, Vọng Hư chân nhân rình rang đến nơi mà lại xử trí nhẹ tênh như thế thì hình như hơi giơ cao đánh khẽ?
Chút bất an trong lòng Tôn Lập càng lúc càng nghiêm trọng.
Vọng Minh phất tay với bọn Điền Anh Đông: "Còn không mau tạ ơn!"
Bọn Điền Anh Đông vội: "Đa tạ chưởng giáo chân nhân khai ân!" Rồi lui đi.
Giang Sĩ Ngọc cũng tạ ơn, định lui gót thì Vọng Hư chân nhân lạnh giọng: "Ai cho ngươi lui? Họ đi thì được, bản tọa còn việc hỏi ngươi!"
Tôn Lập càng thấy bất an!
Võ Diệu trầm giọng: "Bình tĩnh!"
Giang Sĩ Ngọc hỏi: "Có việc gì?"
Vọng Hư hầm hừ, ánh mắt sắc hẳn: "Hôm qua ngươi đán ngã ngần ấy người, uy phong thật, không dùng công pháp Tố Bão sơn nhỉ?"
"A!"
Các đệ tử xôn xao, kỳ thực không ít người hoài nghi, bọn Tôn Lập tư chất kém thế, sao lại đột nhiên nổi lên?
Đệ tử tham dự tối qua đều nhận ra Giang Sĩ Ngọc hiển nhiên sử dụng công pháp nào đó mà thực lực tăng cao! Thư viện chỉ dạy công pháp Tố Bão sơn, ai cũng tu luyện, công pháp như thế tuyệt đối không phải của bản phái.
Tôn Lập chìm cả cõi lòng, việc lo nhất đã xảy ra!
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình thắt lòng, nắm chặt tay lo cho Giang Sĩ Ngọc.
Tô Tiểu Mai càng lo hơn, nhìn Tôn Lập. Tôn Lập biết lúc này gã không thể rối, không thì tất cả không biết trông vào đâu.
Gã sầm mặt gật đầu với Tô Tiểu Mai khiến nàng ta thở phào.
Giang Sĩ Ngọc im lặng, Vọng Hư hừ lạnh: "Không đáp được? Đưa đi!"
Hai mươi bốn nội môn đệ tử có bốn người tách ra bắt Giang Sĩ Ngọc. Giang Sĩ Ngọc không phản kháng, Vọng Hư không nhìn bọn Tôn Lập mà đi ngay, bọn Vọng Long theo sau, hai mươi bốn nội môn đệ tử phân thành ba tầng vây quanh Giang Sĩ Ngọc, áp tải y.
Tiếng bước chân loạn xạ đi nhanh, các đệ tử còn hoang mang, thậm chí không ai chú ý thấy Vọng Long khi cất bước, chỉ phất tay là huyết sắc cổ bi bá đạo vô cùng phong bế Vọng Sơn biệt viện hóa thành hồng quang mỏng tang co vào tay áo.
Các đệ tử ngẩn ra một lúc rồi bàn tán xôn xao như ong vỡ tổ, không ai nói được điểm chính yếu.
Chỉ có Điền Anh Đông nhìn Tôn Lập với ánh mắt khác lạ, trừ bọn gã thì chỉ mình Điền Anh Đông hiểu.
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình đỏ mắt, tuy rất yêu Giang Sĩ Ngọc nhưng không phải thế tục nữ tử, hiểu rằng không phải lúc khóc lóc, nuốt lệ nhìn Tôn Lập: "Tôn sư huynh..." .
Tô Tiểu Mai nhìn gã: "Tôn Lập, làm sao bây giờ?"
Tôn Lập giơ tay: "Đừng khinh cử vọng động, để ta nghĩ cách!"
Nói đoạn gã cúi đầu đi, ba thiếu nữ định đi theo, gã phất tay: "Đừng đi theo!"
Bọn Tô Tiểu Mai luống cuống. Chung Lâm thoáng nghĩ, lén rời Vọng Sơn biệt viện đi về hậu sơn.
Óc Tôn Lập loạn lên, gã đã nghĩ đến việc công pháp nhưng cả ba tu luyện không phải công pháp Tố Bão sơn, không thể cả đời không động thủ, gã còn đỡ, Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai mà xuất thủ là lộ ngay!
Hết cách rồi.
"Ngươi định thế nào?" La Hoàn hỏi.
Tôn Lập hiểu ra: "Vọng Hư nhận ra, xem ra nhắm vào tiểu tử."
Giang Sĩ Ngọc, Tô Tiểu Mai đều có quan hệ tốt với gã, tư chất đều tệ nhưng đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, đích xác n khả nghi.
Vọng Hư có hơn trăm năm đạo hành, e đã nhận ra vấn đề ở Tôn Lập, chỉ là không có cớ nên ẩn nhẫn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.