Quyển 4 - Chương 8: Huyết nguyệt ác linh
Thạch Tam
11/09/2013
Tôn Lập nhìn kỹ, mắt quái xà đỏ lòm, không khác gì hồng sắc quang ti! Thân
thể khổng lồ chưa thành hình, nhưng nhận ra do vô số thực vật trên thảo
nguyên tổ thành.
Mười sáu cỗ tiên pháo đáng sợ cỡ nào? Yêu thảo cự xà chưa thành hình sao chống nổi!
Tôn Lập nhìn hồng quang trong mắt quái xà tan dần thì thở phào.
Lục Khiêm Vĩnh mặc kệ quái xà, chiến thuyền lao sang dải hồng quang khác.
Từ Doanh Hầu quát to xòe tay, chín mươi chín đạo hoàng sắc trường phiên bay lên, kim quang chói lòa, viết lên vô số linh văn thâm ảo thần bí.
Từ Doanh Hầu chỉ tay, chín mươi chín cây phan bay ra kim quang, tụ thành cự đao, chém vào hồng quang.
"Chát!"
Kim quang lóe lên, hồng quang đứt làm đôi!
Yêu thảo cự xà chưa ra khỏi vỏ đã mất mạng.
Từ Doanh Hầu xoay kim quang trường phiên đối phó một dải hồng quang nữa.
Cả hai đều kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhận ra việc gì là động thủ, không cho địch nhân thời gian chuẩn bị. Nhân lúc yêu thảo cự xà đang hình thành, liên tục giết hai con, áp lực đại giảm.
Tôn Lập ngấm ngầm ghi nhớ những kinh nghiệm đó, người tu hành khi cần phải quyết đoán, lúc nên xuất thủ tuyệt không do dự tình!
La Hoàn nhạt giọng: "Hai tiểu tử này không tệ nhưng quên mất một điểm. Yêu thảo cự xà sinh ra trên thảo nguyên, sinh mệnh lực ngoan cường, dù chết rồi nhưng để chúng tiếp xúc với thảo nguyên thì sẽ nhanh chóng sống lại."
Tôn Lập thấy quả nhiên hai yêu thảo cự xà bị chém, rễ từ từ rủ xuống, sắp chạm vào nền thảo nguyên.
Thảo nguyên ánh lên màu đỏ quỷ dị đích hồng sắc, tựa hồ nghênh tiếp yêu thảo!
Tôn Lập không hề do dự xuất thủ, lợi trảo phù khí cách không lao ra, dấy lên hỏa long, cắm vào "thân thể" yêu thảo cự xà.
"Oành..."
Hỏa chi lực cuồng bạo phát động, Tôn Lập kích phát phần lớn sức mạnh của phù khí, hỏa diễm ngập trời như nham tương, đốt yêu thảo cự xà đã hết sinh lực thành tro!
"Lưỡng vị tiền bối cẩn thận, yêu thảo cự xà hồi phục rất nhanh, phải đốt thành tro, không để chúng chạm với nền đất!"
Tôn Lập gọi, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu qoái lại, quả nhiên thấy rễ một yêu thảo cự xà chạm xuống đất thì hồng quang quỷ dị như máu tươi chảy vào rễ.
Lục Khiêm Vĩnh không nương tay, cây nỏ trên đuôi chiến thuyền được tâm niệm khống chế, chuyển hướng nhắm chuẩn, mũi tên khổng lồ đổi thành hỏa chi lực linh phù.
"Băng!"
Dây cung vang lên, nỏ bắn rực một đạo hỏa long, nuốt chửng yêu thảo cự xà.
"Vù..." Cự xà thành tro.
Sững lại một chút, Lục Khiêm Vĩnh không diệt được hồng quang thứ hai, Từ Doanh Hầu xuất đao, chém một dải hồng quang rối quát: "Lão Lục!"
Lục Khiêm Vĩnh cùng y phối hợp nhịp nhàng, nỏ đã chuẩn bị sẵn, lại bắn ra hỏa long tương đốt yêu thảo cự xà thứ ba thành tro.
Trong bốn dải hồng quang còn lại vang lên tiếng ríu rít, bốn yêu thảo cự xà dài hơn trăm trượng lao ra, hút hết hồng quang quỷ dị vào thể nội.
Tám đôi mắt rắn đỏ quỷ dị nhìn ba người.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu kinh ngạc trước bốn yêu thảo cự xà, cả hai là Chân nhân cảnh cường giả, sóng gió nào chưa trải qua. Họ kinh ngạc vì Tôn Lập!
Cả họ cũng không biết yêu thảo cự xà có khả năng khôi phục quỷ dị như thế, Tôn Lập bất quá là tiểu tu sĩ Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng lại biết.
Trước kia họ chỉ mượn thủ đoạn luyện chế hộp ngọc của gã, còn không coi trọng bản thân gã, chỉ là e dè vị "gia tổ" mà thôi.
Nhưng ban nãy không có gã nhắc, thậm chí xuất thủ thiêu chết một quái xà, chỉ e cả hai giờ phải đấu với bảy con, áp lực sẽ gần như gấp đôi!
Mặc kệ Tôn Lập vì lý do gì mà biết về yêu thảo cự xà thì cả hai lần đầu tiên thấy răng đưa "Dạ Ma Thiên" vào Lạc Sơn tiểu cảnh là vận may của họ.
Bốn yêu thảo cự xà gầm lên như trẻ con khóc, cùng lao tới.
Cuồng phong cuồn cuộn, cát bay đá chạy, nhất thời thảo nguyên mờ mịt, không nhìn rõ phương hướng.
Tôn Lập cầm lợi trảo phù khí lùi lại, lúc này nên giả ngốc, trời sập để kẻ cao đỡ.
Hai lão nhân thi triển thủ đoạn, Tôn Lập chỉ thấy trong sương mù liên tục lóe linh quang, mỗi lần đều có tiếng quái xà kêu gào.
Tôn Lập hơi an tâm, cả hai dều là Chân nhân cảnh lão tổ, thực lực hùng hậu, toàn thân là bảo bối, không phải hạng như Chung Mộc Hà so được. Giết bốn dược thảo quái xà không thành vấn đề.
La Hoàn còn đả kích: "Nếu đơn giản như ngươi tưởng tượng thì tốt quá, đánh lâu như thế, lẽ ra quái xà bị giết rồi, nhưng vì sao bốn yêu thảo cự xà vẫn sinh long hoạt hổ?"
Tôn Lập bị y nói thế thì lo lắng: "Vì sao?"
La Hoàn bảo: "Nhìn kỹ thảo nguyên."
Tôn Lập nhìn hồi lâu, không thấy gì lạ.
La Hoàn cấm cảu: "Sao ta dạy ra đồ đệ ngốc thế này nhỉ? Ấn đường huyệt của ngươi không phải thần hóa rồi sao, dùng thần quang ở đó!"
Tôn Lập biết La tổ vì lần trước gã sướng miệng rủa y mà hiện giờ còn giận, nên không tranh luận, vận công vào thần quang ở Ấn đường huyệt.
Hai mắt mát lạnh, không có cảm giác nào khó chịu, nhưng nhìn thảo nguyên thì trong cát bay đá chạy có màu đỏ nhạt.
Hồng quang quỷ dị từ từ bay lên, đến yêu thảo cự xà thì từ từ tan vào.
Tôn Lập thấy rõ chiến cục, Lục Khiêm Vĩnh ở trên chiến thuyền, mười sáu cỗ tiên pháo, tám cái nỏ hỏa lực toàn khai. Từ Doanh Hầu trừ chín mươi chín lá phan thì tay cầm một cái bút lông còn lớn hơn trường thương, vung lên là hòa với kim quang trên lá phan, mỗi nét bút đều cực kỳ sắc bén.
Bốn cự xà đích xác lép vế nhưng càng đấu càng mạnh, không thấy dấu hiệu thất bại.
Tôn Lập hiểu ra: "Cứ thế này, dù Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu mạnh thế nào cũng bị kiệt sức!"
Võ Diệu Bực mình: "Cái gì mà mạnh mẽ... Ngươi nói hai kẻ này thực lực bình bình, ta sẽ giúp ngươi tìm biện pháp phá bỏ cục diện."
Tôn Lập dở khóc dở cười: "So với hai vị, họ tất nhiên không đáng gì, đừng nói thực lực bình bình, thực lực tệ hại cũng là tâng bốc họ rồi."
"Ha ha ha!" Võ Diệu cười vang: "Ta thích nghe thế!"
La Hoàn bất âm bất dương nói: "Chà, Tiểu Lệ dạo này nịnh hót lên quá."
Tiểu Lệ...
Lâu rồi không ai nhắc đến, Tôn Lập lại thấy ấm ức.
La Hoàn ctrả đũa được thì thoải mái, không cản Võ Diệu: "Được rồi, đồ mỏ nhọn nói cách phá giải đi."
Võ Diệu tức giận: "Ngươi kiếm chuyện hả?"
La Hoàn cười hắc hắc, không tranh cãi nữa, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu đã toát mồ hôi.
"Thế giới này bị ảnh hưởng từ huyết nguyệt hôm qua, bất quá thời gian quá ngắn, ảnh hưởng không lớn nên dễ giải quyết."
"Dưới mặt đất tất có yêu mạch, dùng huyết linh chi viện cho cự xà. Chỉ cần cắt đứt yêu mạch, bốn cự xà sẽ bị giết."
"Yêu mạch thường ẩn rất sâu, bất quá thời gian nơi này biến dị không lâu, chắc rất nông, không thì ngươi không tìm được..."
Tôn Lập thắc thỏm: "Ý lão nhân gia là tìm ra rồi cắt đứt?"
Võ Diệu nói: "Thừa lời, hai tên thực lực tệ hại kia làm gì còn sức tìm yêu mạch?"
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu không ngờ Lạc Sơn tiểu cảnh cha từng có nguy hiểm mà khi họ tới thì lại xảy ra biến cố cỡ này. Cả hai thầm kêu khổ, bốn quái xà chiến lực không hề xuất sắc, chỉ là sức khôi phục kinh nhân, thụ thương cỡ nào cũng lành lại rất nhanh.
Cả hai càng đánh càng kinh hãi, dốc hết bản lĩnh vẫn không làm gì được đối phương. Họ đều còn bài tẩy nhưng phải trả giá đắt mới khởi động được, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt không muốn dùng đến.
Cả hai bắt đầu do dự, chi bằng chấp nhận giảm công lực, phát động đoạn đó, không thì đều chết ở đây.
Tôn Lập lắc đầu, biết cả hai chật vật ứng phó, tuyệt đối không thể xuất thủ tìm yêu mạch.
Hà huống, dù cả hai còn dư lực, không có Võ Diệu và La Hoàn chỉ dẫn thì sao tìm nổi.
Tôn Lập lao vào cuồng phong, vô số đá vụn bắn lên mặt, suýt đứng không vững. Gã cố cất bước, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu nhận ra.
Lục Khiêm Vĩnh tức giận: "Lúc này ta còn đi lung tung không phải càng gây loạn sao!"
Từ Doanh Hầu dịu tính hơn: "Qua biểu hiện, tiểu tử này không phải người lỗ mãng, e là có nguyên nhân. Chúng ta kệ y, y tự xông vào, nếu có việc gì chỉ trách y xui xẻo."
Hai người bàn bạc nhanh, lại bị tứ đầu cự xà nhân cơ hội lao tới, họ toàn lực ứng phó mới xong, không còn sức lo cho Tôn Lập.
Tôn Lập cất bước chật vật, nhưng kiên định đi từng bước.
Thần quang lan khắp hai mắt, gã nhìn xuống đất tìm. Võ Diệu và La Hoàn từ huyết linh lan tràn mà đoán ra vị trí yêu mạch nhưng vẫn cần Tôn Lập tự tìm.
Phía trước giao chiến dữ dội, sóng ấm dồn về, Tôn Lập chật vật.
Sau đó gã chỉ còn cách bò sát đất, tiến được tấc nào cũng chật vật. Mắt ánh thần quang, sau cùng cũng thấy dưới nền đất có một vệt đỏ mờ!
"Tìm được rồi!" Tôn Lập hớn hở.
"Không phải chủ mạch, thuận theo mà tìm, chắc sẽ tìm được chủ mạch, một đao cắt đứt, bất tất do dự!"
Tôn Lập nghiến răng kiên trì, theo chi mạch bò tới.
Mười sáu cỗ tiên pháo đáng sợ cỡ nào? Yêu thảo cự xà chưa thành hình sao chống nổi!
Tôn Lập nhìn hồng quang trong mắt quái xà tan dần thì thở phào.
Lục Khiêm Vĩnh mặc kệ quái xà, chiến thuyền lao sang dải hồng quang khác.
Từ Doanh Hầu quát to xòe tay, chín mươi chín đạo hoàng sắc trường phiên bay lên, kim quang chói lòa, viết lên vô số linh văn thâm ảo thần bí.
Từ Doanh Hầu chỉ tay, chín mươi chín cây phan bay ra kim quang, tụ thành cự đao, chém vào hồng quang.
"Chát!"
Kim quang lóe lên, hồng quang đứt làm đôi!
Yêu thảo cự xà chưa ra khỏi vỏ đã mất mạng.
Từ Doanh Hầu xoay kim quang trường phiên đối phó một dải hồng quang nữa.
Cả hai đều kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhận ra việc gì là động thủ, không cho địch nhân thời gian chuẩn bị. Nhân lúc yêu thảo cự xà đang hình thành, liên tục giết hai con, áp lực đại giảm.
Tôn Lập ngấm ngầm ghi nhớ những kinh nghiệm đó, người tu hành khi cần phải quyết đoán, lúc nên xuất thủ tuyệt không do dự tình!
La Hoàn nhạt giọng: "Hai tiểu tử này không tệ nhưng quên mất một điểm. Yêu thảo cự xà sinh ra trên thảo nguyên, sinh mệnh lực ngoan cường, dù chết rồi nhưng để chúng tiếp xúc với thảo nguyên thì sẽ nhanh chóng sống lại."
Tôn Lập thấy quả nhiên hai yêu thảo cự xà bị chém, rễ từ từ rủ xuống, sắp chạm vào nền thảo nguyên.
Thảo nguyên ánh lên màu đỏ quỷ dị đích hồng sắc, tựa hồ nghênh tiếp yêu thảo!
Tôn Lập không hề do dự xuất thủ, lợi trảo phù khí cách không lao ra, dấy lên hỏa long, cắm vào "thân thể" yêu thảo cự xà.
"Oành..."
Hỏa chi lực cuồng bạo phát động, Tôn Lập kích phát phần lớn sức mạnh của phù khí, hỏa diễm ngập trời như nham tương, đốt yêu thảo cự xà đã hết sinh lực thành tro!
"Lưỡng vị tiền bối cẩn thận, yêu thảo cự xà hồi phục rất nhanh, phải đốt thành tro, không để chúng chạm với nền đất!"
Tôn Lập gọi, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu qoái lại, quả nhiên thấy rễ một yêu thảo cự xà chạm xuống đất thì hồng quang quỷ dị như máu tươi chảy vào rễ.
Lục Khiêm Vĩnh không nương tay, cây nỏ trên đuôi chiến thuyền được tâm niệm khống chế, chuyển hướng nhắm chuẩn, mũi tên khổng lồ đổi thành hỏa chi lực linh phù.
"Băng!"
Dây cung vang lên, nỏ bắn rực một đạo hỏa long, nuốt chửng yêu thảo cự xà.
"Vù..." Cự xà thành tro.
Sững lại một chút, Lục Khiêm Vĩnh không diệt được hồng quang thứ hai, Từ Doanh Hầu xuất đao, chém một dải hồng quang rối quát: "Lão Lục!"
Lục Khiêm Vĩnh cùng y phối hợp nhịp nhàng, nỏ đã chuẩn bị sẵn, lại bắn ra hỏa long tương đốt yêu thảo cự xà thứ ba thành tro.
Trong bốn dải hồng quang còn lại vang lên tiếng ríu rít, bốn yêu thảo cự xà dài hơn trăm trượng lao ra, hút hết hồng quang quỷ dị vào thể nội.
Tám đôi mắt rắn đỏ quỷ dị nhìn ba người.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu kinh ngạc trước bốn yêu thảo cự xà, cả hai là Chân nhân cảnh cường giả, sóng gió nào chưa trải qua. Họ kinh ngạc vì Tôn Lập!
Cả họ cũng không biết yêu thảo cự xà có khả năng khôi phục quỷ dị như thế, Tôn Lập bất quá là tiểu tu sĩ Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng lại biết.
Trước kia họ chỉ mượn thủ đoạn luyện chế hộp ngọc của gã, còn không coi trọng bản thân gã, chỉ là e dè vị "gia tổ" mà thôi.
Nhưng ban nãy không có gã nhắc, thậm chí xuất thủ thiêu chết một quái xà, chỉ e cả hai giờ phải đấu với bảy con, áp lực sẽ gần như gấp đôi!
Mặc kệ Tôn Lập vì lý do gì mà biết về yêu thảo cự xà thì cả hai lần đầu tiên thấy răng đưa "Dạ Ma Thiên" vào Lạc Sơn tiểu cảnh là vận may của họ.
Bốn yêu thảo cự xà gầm lên như trẻ con khóc, cùng lao tới.
Cuồng phong cuồn cuộn, cát bay đá chạy, nhất thời thảo nguyên mờ mịt, không nhìn rõ phương hướng.
Tôn Lập cầm lợi trảo phù khí lùi lại, lúc này nên giả ngốc, trời sập để kẻ cao đỡ.
Hai lão nhân thi triển thủ đoạn, Tôn Lập chỉ thấy trong sương mù liên tục lóe linh quang, mỗi lần đều có tiếng quái xà kêu gào.
Tôn Lập hơi an tâm, cả hai dều là Chân nhân cảnh lão tổ, thực lực hùng hậu, toàn thân là bảo bối, không phải hạng như Chung Mộc Hà so được. Giết bốn dược thảo quái xà không thành vấn đề.
La Hoàn còn đả kích: "Nếu đơn giản như ngươi tưởng tượng thì tốt quá, đánh lâu như thế, lẽ ra quái xà bị giết rồi, nhưng vì sao bốn yêu thảo cự xà vẫn sinh long hoạt hổ?"
Tôn Lập bị y nói thế thì lo lắng: "Vì sao?"
La Hoàn bảo: "Nhìn kỹ thảo nguyên."
Tôn Lập nhìn hồi lâu, không thấy gì lạ.
La Hoàn cấm cảu: "Sao ta dạy ra đồ đệ ngốc thế này nhỉ? Ấn đường huyệt của ngươi không phải thần hóa rồi sao, dùng thần quang ở đó!"
Tôn Lập biết La tổ vì lần trước gã sướng miệng rủa y mà hiện giờ còn giận, nên không tranh luận, vận công vào thần quang ở Ấn đường huyệt.
Hai mắt mát lạnh, không có cảm giác nào khó chịu, nhưng nhìn thảo nguyên thì trong cát bay đá chạy có màu đỏ nhạt.
Hồng quang quỷ dị từ từ bay lên, đến yêu thảo cự xà thì từ từ tan vào.
Tôn Lập thấy rõ chiến cục, Lục Khiêm Vĩnh ở trên chiến thuyền, mười sáu cỗ tiên pháo, tám cái nỏ hỏa lực toàn khai. Từ Doanh Hầu trừ chín mươi chín lá phan thì tay cầm một cái bút lông còn lớn hơn trường thương, vung lên là hòa với kim quang trên lá phan, mỗi nét bút đều cực kỳ sắc bén.
Bốn cự xà đích xác lép vế nhưng càng đấu càng mạnh, không thấy dấu hiệu thất bại.
Tôn Lập hiểu ra: "Cứ thế này, dù Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu mạnh thế nào cũng bị kiệt sức!"
Võ Diệu Bực mình: "Cái gì mà mạnh mẽ... Ngươi nói hai kẻ này thực lực bình bình, ta sẽ giúp ngươi tìm biện pháp phá bỏ cục diện."
Tôn Lập dở khóc dở cười: "So với hai vị, họ tất nhiên không đáng gì, đừng nói thực lực bình bình, thực lực tệ hại cũng là tâng bốc họ rồi."
"Ha ha ha!" Võ Diệu cười vang: "Ta thích nghe thế!"
La Hoàn bất âm bất dương nói: "Chà, Tiểu Lệ dạo này nịnh hót lên quá."
Tiểu Lệ...
Lâu rồi không ai nhắc đến, Tôn Lập lại thấy ấm ức.
La Hoàn ctrả đũa được thì thoải mái, không cản Võ Diệu: "Được rồi, đồ mỏ nhọn nói cách phá giải đi."
Võ Diệu tức giận: "Ngươi kiếm chuyện hả?"
La Hoàn cười hắc hắc, không tranh cãi nữa, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu đã toát mồ hôi.
"Thế giới này bị ảnh hưởng từ huyết nguyệt hôm qua, bất quá thời gian quá ngắn, ảnh hưởng không lớn nên dễ giải quyết."
"Dưới mặt đất tất có yêu mạch, dùng huyết linh chi viện cho cự xà. Chỉ cần cắt đứt yêu mạch, bốn cự xà sẽ bị giết."
"Yêu mạch thường ẩn rất sâu, bất quá thời gian nơi này biến dị không lâu, chắc rất nông, không thì ngươi không tìm được..."
Tôn Lập thắc thỏm: "Ý lão nhân gia là tìm ra rồi cắt đứt?"
Võ Diệu nói: "Thừa lời, hai tên thực lực tệ hại kia làm gì còn sức tìm yêu mạch?"
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu không ngờ Lạc Sơn tiểu cảnh cha từng có nguy hiểm mà khi họ tới thì lại xảy ra biến cố cỡ này. Cả hai thầm kêu khổ, bốn quái xà chiến lực không hề xuất sắc, chỉ là sức khôi phục kinh nhân, thụ thương cỡ nào cũng lành lại rất nhanh.
Cả hai càng đánh càng kinh hãi, dốc hết bản lĩnh vẫn không làm gì được đối phương. Họ đều còn bài tẩy nhưng phải trả giá đắt mới khởi động được, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt không muốn dùng đến.
Cả hai bắt đầu do dự, chi bằng chấp nhận giảm công lực, phát động đoạn đó, không thì đều chết ở đây.
Tôn Lập lắc đầu, biết cả hai chật vật ứng phó, tuyệt đối không thể xuất thủ tìm yêu mạch.
Hà huống, dù cả hai còn dư lực, không có Võ Diệu và La Hoàn chỉ dẫn thì sao tìm nổi.
Tôn Lập lao vào cuồng phong, vô số đá vụn bắn lên mặt, suýt đứng không vững. Gã cố cất bước, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu nhận ra.
Lục Khiêm Vĩnh tức giận: "Lúc này ta còn đi lung tung không phải càng gây loạn sao!"
Từ Doanh Hầu dịu tính hơn: "Qua biểu hiện, tiểu tử này không phải người lỗ mãng, e là có nguyên nhân. Chúng ta kệ y, y tự xông vào, nếu có việc gì chỉ trách y xui xẻo."
Hai người bàn bạc nhanh, lại bị tứ đầu cự xà nhân cơ hội lao tới, họ toàn lực ứng phó mới xong, không còn sức lo cho Tôn Lập.
Tôn Lập cất bước chật vật, nhưng kiên định đi từng bước.
Thần quang lan khắp hai mắt, gã nhìn xuống đất tìm. Võ Diệu và La Hoàn từ huyết linh lan tràn mà đoán ra vị trí yêu mạch nhưng vẫn cần Tôn Lập tự tìm.
Phía trước giao chiến dữ dội, sóng ấm dồn về, Tôn Lập chật vật.
Sau đó gã chỉ còn cách bò sát đất, tiến được tấc nào cũng chật vật. Mắt ánh thần quang, sau cùng cũng thấy dưới nền đất có một vệt đỏ mờ!
"Tìm được rồi!" Tôn Lập hớn hở.
"Không phải chủ mạch, thuận theo mà tìm, chắc sẽ tìm được chủ mạch, một đao cắt đứt, bất tất do dự!"
Tôn Lập nghiến răng kiên trì, theo chi mạch bò tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.