Quyển 19 - Chương 2: Long giác thiên ngô
Thạch Tam
23/08/2014
Tô Phượng Trai lúng túng: "Việc này rất khó, không thì tại hạ đã không tới nhờ tiên sinh. Chắc tiên sinh biết Thiên Sư các."
Tôn Lập tất nhiên là biết, Vân Chỉ Nhạn là một trong tứ đại đương đầu quyền bính cực lớn.
Thấy gã gật đầu, Tô Phượng Trai nói: "Khâu Thần Lộc không biết từ đâu mà bảo Thiên Xạ đảo có nhất phẩm linh thú Long giác thiên ngô, y cậy quyền thế gọi tại hạ đi cùng đại quân ra bắt."
Tôn Lập nghe đến "nhất phẩm linh thú" thì dỏng tai lên.
"... Chưa tính việc Thiên Xạ đảo nằm giữa Lưu Kim hải và Vĩnh Một uông dương, thường có thâm hải cự thú xuất hiện, chỉ Long giác thiên ngô thôi cũng không dễ đối phó. Long giác thiên ngô trong số nhất phẩm linh thú thì lực sát thương đứng thứ năm, độ thần bí bài đứng thứ ba. Dù tại hạ và Vu Thần Uyên liên thủ cũng không đối phó nổi, hết cách rồi nên mới tới cầu tiên sinh."
Tôn Lập hỏi: "Các hạ cũng nói Long giác thiên ngô xếp thứ ba về thần bí thì mỗ vị tất giúp được."
Tôn Lập chưa bao giờ nghe tới tên Long giác thiên ngô, lẽ là linh thú đặc hữu của Ô Hoàn.
Tô Phượng Trai cười khổ: "Tiên sinh muốn lão đầu nào khóc lóc mới chịu cứu mạng chăng?"
Tôn Lập ngạc nhiên, không ngờ Tô Phượng Trai phản ứng như thế.
"Long giác thiên ngô nổi danh như thế vì mọi tu hành giả đi bắt nó đều chết ở Vĩnh Một uông dương. Trong lịch sử Ô Hoàn chỉ có một lần thành công, khi đó Long giác thiên ngô đấu với linh thú khác mà trọng thương."
Y nhìn Tôn Lập: "Đả thương Long giác thiên ngô là Bá vương long ngạc. Tu hành giả đó ở xa nhìn thấy Bá vương long ngạc đả thương Long giác thiên ngô rồi đi, tất cả xông lên vây mới bắt được Long giác thiên ngô."
"Bá vương long ngạc trong số linh thú chi thì lực sát thương xếp thứ ba, thần bí còn hơn Long giác thiên ngô."
Tôn Lập hiểu vì sao Tô Phượng Trai đến tìm mình.
"Tiên sinh..." Tô Phượng Trai lại nói: "Tại hạ khác với Vu Thần Uyên cô gia quả nhân mà có đông con cháu, nếu tại hạ chết thì họ thê thảm vô cùng..."
"Tiên sinh chịu giúp, tại hạ sẽ dùng trọng lễ thù tạ!" Tô Phượng Trai trịnh trọng đứng lên vái: "Tại hạ có bốn nhị phẩm linh thú, nguyện ý cho hết tiên sinh."
Tôn Lập nuốt lời cự tuyệt lại: "Tiền bối khách khí quá. Được, mỗ đồng ý."
Tô Phượng Trai hớn hở: "Đa tạ tiên sinh."
Y có chín con, tất cả đều thành ông thành bà rồi, ai cũng dựa vào y để sinh tồn, về điểm này y không bằng Tông Dương Hỏa.
Tông Dương Hỏa ý thức được không có người kế thừa là toàn lực dạy con cháu, Tô Phượng Trai dồn hết tâm tư vào nghiên cứu linh thú nên quên hết.
Đến tận lúc Thiên Sư các tìm tới thì y mới toát mồ hôi lạnh, y chết rồi, cả nhà tất gặp nạn.
Y đích xác đức cao vọng trọng, nhưng đám con cháu bất thành khí đó có việc xấu gì chưa gây ra? Y chết rồi, sẽ có không biết bao nhiêu người tới thanh toán...
Tôn Lập ngăn lại: "Đồng bạn của mỗ còn bế quan. Không biết lúc nào mới có thể xuất phát."
Tô Phượng Trai cười: "Thiên Sư các xưa nay không lấy gì làm hiệu suất, đợi họ chuẩn bị chắc phải nửa năm nữa."
Tôn Lập thầm nhủ thảo nào chịu đợi lâu thế, Thiên Sư thuộc triều đình mà hiệu suất cao mới là lạ.
Tô Phượng Trai không tiện lộ thân phận nhưng ông cháu Tông Dương Hỏa Tổ đều nhận ra y bất phàm, không hỏi gì mà xếp cho chỗ ở gần Tôn Lập nhất.
Trừ phi là "Thú si" như Vu Thần Uyên và Tô Phượng Trai thì thành được một trong Nam Ô Hoàn tam đại ấn sư tất ứng xử không tệ, không thì không thể ngồi lên vị trí đó.
Đợi mấy ngày mà bọn Tô Tiểu Mai chưa xuất quan.
Đến lúc này mới thấy tu hành đúng là quá trình gian nan. Trước đó ai nấy gặp cơ duyên nên tưởng như dễ dàng đạt tới cảnh giới này. Nhưng lần này không thể dựa vào tiểu xảo, chỉ biết trông vào kinh nghiệm, tu hành chậm hẳn.
Tôn Lập vẫn bàn luận về Thú thần ấn và linh thú với ông cháu Tông Dương Hỏa, bất quá hiện tại có thêm Tô Phượng Trai.
Tông Dương Hỏa đoán được Tô Phượng Trai là ai nhưng không nói ra - - cả Ô Hoàn có được kiến thức đó chỉ hai người là Vu Thần Uyên và Tô Phượng Trai. Không phải Vu Thần Uyên thì tất là Tô Phượng Trai.
Ban đêm Tôn Lập tu luyện “Cửu tinh ngự bản đạo”, rỗi thì luyện chế chí tôn cấp chiến tranh pháp khí.
Gã chuẩn bị nửa tháng mới xử lý xong nguyên liệu, dặn Tông Dương Hỏa xong là bế quan, luyện chế chí tôn cấp chiến tranh pháp khí.
Việc này rất phức tạp, đại hình chiến tranh pháp khí cần nhiều người hợp tác mới có thể hoàn thành, đủ biết chí tôn cấp còn thế nào.
Tôn Lập bế quan lần này chẵn một tháng!
Một tháng này gã gần như chỉ tế luyện pháp khí, không nghỉ chút nào, chỉ khi linh nguyên tiêu hao hết mới đả tọa bổ sung. Sau một tháng, gã gầy hẳn đi.
Bất quá cũng đáng, chí tôn cấp chiến tranh pháp khí ra lò.
Tôn Lập sau cùng vẫn chọn Thiên môn long pháo là hình ảnh bề ngoài của chí tôn cấp chiến tranh pháp khí, vì gã một mình luyện chế thành nên coi như pháp khí riêng, điều khiển rất linh hoạt, không cần thú binh phối hợp, vô hình trung uy lực tăng nhiều.
Ngân bạch sắc pháo thân rực rỡ, Tôn Lập càng nhìn càng thích, muốn thí nghiệm uy lực Thiên môn long pháo.
Gã liên tục dặn mình: bình tĩnh, không được tự mãn, không thì sẽ bị sét đánh...
Gã xòe tay quát: "Thu!"
Thiên môn long pháo dài ba trượng cao trượng rưỡi này co lại, hóa thành ngân sắc giới chỉ được gã đeo trên tay.
Đấy là lợi ích của việc đích thân luyện chế, pháp khí có thể thu lại.
Gã sờ giới chỉ, phất tay triệt trận pháp phong ấn.
...
Tôn Lập vốn tưởng lâu thế, bọn Tô Tiểu Mai chắc đã xuất quan?
Không ngờ chỉ có Chung Lâm, Sùng Dần và Đông Phương Phù xuất quan, còn lại vẫn bế quan!
Sùng Dần thành công đột phá đến Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, củng cố cảnh giới, tu luyện đến đệ nhị trọng trung kỳ mới xuất quan, dù vậy trong số chúng nhân y vẫn là người xuất quan đầu tiên.
Tư chất của y đứng đầu trong nhóm, tuy y chưa từng nói nhưng Tôn Lập khẳng định lúc y vào sơn môn, được phân vào nhóm chữ Giáp.
Đông Phương Phù ra thứ hai, vốn Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng, trong số chúng nhân thì nàng ta và Lý Tử Đình cảnh giới thấp nhất. Bất quá Đông Phương Phù không vội gì.
Chung Lâm là người thứ ba xuất quan, tu luyện đến Đạo nhân cảnh đệ tứ trọng hậu kỳ, thấy còn thiếu một chút mới đột phá đến đệ ngũ trọng nên ra trước.
Tất cả tụ lại, đợi thêm nửa tháng, những người khác mới ra.
Lý Tử Đình và Đông Phương Phù đột phá đến Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng. Nàng ta không vui, vốn chuẩn bị để trực tiếp đột phá đến đệ tam trọng, nhưng sau cùng chỉ đạt đệ nhị trọng điên phong.
Giang Sĩ Ngọc vốn Đạo nhân cảnh đệ tam trọng điên phong, lần này đột phá hai cảnh giới, đạt đệ ngũ trọng sơ kỳ, tất nhiên vui vẻ.
Tô Tiểu Mai cũng đạt Đạo nhân cảnh đệ tam trọng điên phong.
Sùng Bá dừng tại Đạo nhân cảnh đệ thất trọng đã lâu, lần này đột phá tới Hiền nhân cảnh - - tại Tố Bão sơn y bị sư thúc sư bá cho là với tư chất đó không thể đạt tới Hiền nhân cảnh!
Tất cả tụ lại, thực lực chỉnh thể đều tăng.
Tôn Lập nói về việc của Tô Phượng Trai, nghe nói có bốn nhị phẩm linh thú làm lễ vật thì ai nấy giục gã lên đường.
Tôn Lập viết suốt đêm một bản bí lục Thú thần ấn giao cho Tông Dương Hỏa.
Sáng hôm sau, bọn gã và Tô Phượng Trai từ biệt Tông Dương Hỏa và Tông Khánh Viêm, vô thanh vô tức ra đi.
...
Tông Dương Hỏa cho Tôn Lập bốn con Lão nha mãng tượng, linh thú này lục phẩm, tại Ô Hoàn khá trân quý, nhưng Tông Dương Hỏa nói rõ là để gã dùng di chuyển.
Dạo này cả hai đã thấy thú binh của Tôn Lập, phần lớn là tứ phẩm ngũ phẩm linh thú. Lục phẩm Lão nha mãng tượng không phải gì ghê gớm.
Bất quá linh thú này cao lớn uy mãnh, lưng rộng, cộng thêm ghế do Tông Dương Hỏa thiết kế thì là lựa chọn đi đường tốt nhất cho tu sĩ.
Chung Mộc Hà vẫn say ngủ, nằm trên lưng Lão nha mãng tượng thì hơn do Chung Lâm hoặc Sùng Bá cõng nhiều.
Cả toán chia nhau bốn con Lão nha mãng tượng, Nam Ô Hoàn lúc này đang đầu thu, ở trên cao có gió mát, ánh nắng rỡ ràng, ai nấy vui vẻ.
Tô Phượng Trai thấy có điểm không ổn.
Giang Sĩ Ngọc thích gây chuyện nhất: "Chúng ta cứ thế đi hả?"
Tô Tiểu Mai hào hứng: "Đúng, cứ thế đi hả?"
Chúng nhân nhìn Sùng Dần, Sùng Dần rồi nhìn Tôn Lập.
Tôn Lập tất nhiên là biết, Vân Chỉ Nhạn là một trong tứ đại đương đầu quyền bính cực lớn.
Thấy gã gật đầu, Tô Phượng Trai nói: "Khâu Thần Lộc không biết từ đâu mà bảo Thiên Xạ đảo có nhất phẩm linh thú Long giác thiên ngô, y cậy quyền thế gọi tại hạ đi cùng đại quân ra bắt."
Tôn Lập nghe đến "nhất phẩm linh thú" thì dỏng tai lên.
"... Chưa tính việc Thiên Xạ đảo nằm giữa Lưu Kim hải và Vĩnh Một uông dương, thường có thâm hải cự thú xuất hiện, chỉ Long giác thiên ngô thôi cũng không dễ đối phó. Long giác thiên ngô trong số nhất phẩm linh thú thì lực sát thương đứng thứ năm, độ thần bí bài đứng thứ ba. Dù tại hạ và Vu Thần Uyên liên thủ cũng không đối phó nổi, hết cách rồi nên mới tới cầu tiên sinh."
Tôn Lập hỏi: "Các hạ cũng nói Long giác thiên ngô xếp thứ ba về thần bí thì mỗ vị tất giúp được."
Tôn Lập chưa bao giờ nghe tới tên Long giác thiên ngô, lẽ là linh thú đặc hữu của Ô Hoàn.
Tô Phượng Trai cười khổ: "Tiên sinh muốn lão đầu nào khóc lóc mới chịu cứu mạng chăng?"
Tôn Lập ngạc nhiên, không ngờ Tô Phượng Trai phản ứng như thế.
"Long giác thiên ngô nổi danh như thế vì mọi tu hành giả đi bắt nó đều chết ở Vĩnh Một uông dương. Trong lịch sử Ô Hoàn chỉ có một lần thành công, khi đó Long giác thiên ngô đấu với linh thú khác mà trọng thương."
Y nhìn Tôn Lập: "Đả thương Long giác thiên ngô là Bá vương long ngạc. Tu hành giả đó ở xa nhìn thấy Bá vương long ngạc đả thương Long giác thiên ngô rồi đi, tất cả xông lên vây mới bắt được Long giác thiên ngô."
"Bá vương long ngạc trong số linh thú chi thì lực sát thương xếp thứ ba, thần bí còn hơn Long giác thiên ngô."
Tôn Lập hiểu vì sao Tô Phượng Trai đến tìm mình.
"Tiên sinh..." Tô Phượng Trai lại nói: "Tại hạ khác với Vu Thần Uyên cô gia quả nhân mà có đông con cháu, nếu tại hạ chết thì họ thê thảm vô cùng..."
"Tiên sinh chịu giúp, tại hạ sẽ dùng trọng lễ thù tạ!" Tô Phượng Trai trịnh trọng đứng lên vái: "Tại hạ có bốn nhị phẩm linh thú, nguyện ý cho hết tiên sinh."
Tôn Lập nuốt lời cự tuyệt lại: "Tiền bối khách khí quá. Được, mỗ đồng ý."
Tô Phượng Trai hớn hở: "Đa tạ tiên sinh."
Y có chín con, tất cả đều thành ông thành bà rồi, ai cũng dựa vào y để sinh tồn, về điểm này y không bằng Tông Dương Hỏa.
Tông Dương Hỏa ý thức được không có người kế thừa là toàn lực dạy con cháu, Tô Phượng Trai dồn hết tâm tư vào nghiên cứu linh thú nên quên hết.
Đến tận lúc Thiên Sư các tìm tới thì y mới toát mồ hôi lạnh, y chết rồi, cả nhà tất gặp nạn.
Y đích xác đức cao vọng trọng, nhưng đám con cháu bất thành khí đó có việc xấu gì chưa gây ra? Y chết rồi, sẽ có không biết bao nhiêu người tới thanh toán...
Tôn Lập ngăn lại: "Đồng bạn của mỗ còn bế quan. Không biết lúc nào mới có thể xuất phát."
Tô Phượng Trai cười: "Thiên Sư các xưa nay không lấy gì làm hiệu suất, đợi họ chuẩn bị chắc phải nửa năm nữa."
Tôn Lập thầm nhủ thảo nào chịu đợi lâu thế, Thiên Sư thuộc triều đình mà hiệu suất cao mới là lạ.
Tô Phượng Trai không tiện lộ thân phận nhưng ông cháu Tông Dương Hỏa Tổ đều nhận ra y bất phàm, không hỏi gì mà xếp cho chỗ ở gần Tôn Lập nhất.
Trừ phi là "Thú si" như Vu Thần Uyên và Tô Phượng Trai thì thành được một trong Nam Ô Hoàn tam đại ấn sư tất ứng xử không tệ, không thì không thể ngồi lên vị trí đó.
Đợi mấy ngày mà bọn Tô Tiểu Mai chưa xuất quan.
Đến lúc này mới thấy tu hành đúng là quá trình gian nan. Trước đó ai nấy gặp cơ duyên nên tưởng như dễ dàng đạt tới cảnh giới này. Nhưng lần này không thể dựa vào tiểu xảo, chỉ biết trông vào kinh nghiệm, tu hành chậm hẳn.
Tôn Lập vẫn bàn luận về Thú thần ấn và linh thú với ông cháu Tông Dương Hỏa, bất quá hiện tại có thêm Tô Phượng Trai.
Tông Dương Hỏa đoán được Tô Phượng Trai là ai nhưng không nói ra - - cả Ô Hoàn có được kiến thức đó chỉ hai người là Vu Thần Uyên và Tô Phượng Trai. Không phải Vu Thần Uyên thì tất là Tô Phượng Trai.
Ban đêm Tôn Lập tu luyện “Cửu tinh ngự bản đạo”, rỗi thì luyện chế chí tôn cấp chiến tranh pháp khí.
Gã chuẩn bị nửa tháng mới xử lý xong nguyên liệu, dặn Tông Dương Hỏa xong là bế quan, luyện chế chí tôn cấp chiến tranh pháp khí.
Việc này rất phức tạp, đại hình chiến tranh pháp khí cần nhiều người hợp tác mới có thể hoàn thành, đủ biết chí tôn cấp còn thế nào.
Tôn Lập bế quan lần này chẵn một tháng!
Một tháng này gã gần như chỉ tế luyện pháp khí, không nghỉ chút nào, chỉ khi linh nguyên tiêu hao hết mới đả tọa bổ sung. Sau một tháng, gã gầy hẳn đi.
Bất quá cũng đáng, chí tôn cấp chiến tranh pháp khí ra lò.
Tôn Lập sau cùng vẫn chọn Thiên môn long pháo là hình ảnh bề ngoài của chí tôn cấp chiến tranh pháp khí, vì gã một mình luyện chế thành nên coi như pháp khí riêng, điều khiển rất linh hoạt, không cần thú binh phối hợp, vô hình trung uy lực tăng nhiều.
Ngân bạch sắc pháo thân rực rỡ, Tôn Lập càng nhìn càng thích, muốn thí nghiệm uy lực Thiên môn long pháo.
Gã liên tục dặn mình: bình tĩnh, không được tự mãn, không thì sẽ bị sét đánh...
Gã xòe tay quát: "Thu!"
Thiên môn long pháo dài ba trượng cao trượng rưỡi này co lại, hóa thành ngân sắc giới chỉ được gã đeo trên tay.
Đấy là lợi ích của việc đích thân luyện chế, pháp khí có thể thu lại.
Gã sờ giới chỉ, phất tay triệt trận pháp phong ấn.
...
Tôn Lập vốn tưởng lâu thế, bọn Tô Tiểu Mai chắc đã xuất quan?
Không ngờ chỉ có Chung Lâm, Sùng Dần và Đông Phương Phù xuất quan, còn lại vẫn bế quan!
Sùng Dần thành công đột phá đến Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, củng cố cảnh giới, tu luyện đến đệ nhị trọng trung kỳ mới xuất quan, dù vậy trong số chúng nhân y vẫn là người xuất quan đầu tiên.
Tư chất của y đứng đầu trong nhóm, tuy y chưa từng nói nhưng Tôn Lập khẳng định lúc y vào sơn môn, được phân vào nhóm chữ Giáp.
Đông Phương Phù ra thứ hai, vốn Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng, trong số chúng nhân thì nàng ta và Lý Tử Đình cảnh giới thấp nhất. Bất quá Đông Phương Phù không vội gì.
Chung Lâm là người thứ ba xuất quan, tu luyện đến Đạo nhân cảnh đệ tứ trọng hậu kỳ, thấy còn thiếu một chút mới đột phá đến đệ ngũ trọng nên ra trước.
Tất cả tụ lại, đợi thêm nửa tháng, những người khác mới ra.
Lý Tử Đình và Đông Phương Phù đột phá đến Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng. Nàng ta không vui, vốn chuẩn bị để trực tiếp đột phá đến đệ tam trọng, nhưng sau cùng chỉ đạt đệ nhị trọng điên phong.
Giang Sĩ Ngọc vốn Đạo nhân cảnh đệ tam trọng điên phong, lần này đột phá hai cảnh giới, đạt đệ ngũ trọng sơ kỳ, tất nhiên vui vẻ.
Tô Tiểu Mai cũng đạt Đạo nhân cảnh đệ tam trọng điên phong.
Sùng Bá dừng tại Đạo nhân cảnh đệ thất trọng đã lâu, lần này đột phá tới Hiền nhân cảnh - - tại Tố Bão sơn y bị sư thúc sư bá cho là với tư chất đó không thể đạt tới Hiền nhân cảnh!
Tất cả tụ lại, thực lực chỉnh thể đều tăng.
Tôn Lập nói về việc của Tô Phượng Trai, nghe nói có bốn nhị phẩm linh thú làm lễ vật thì ai nấy giục gã lên đường.
Tôn Lập viết suốt đêm một bản bí lục Thú thần ấn giao cho Tông Dương Hỏa.
Sáng hôm sau, bọn gã và Tô Phượng Trai từ biệt Tông Dương Hỏa và Tông Khánh Viêm, vô thanh vô tức ra đi.
...
Tông Dương Hỏa cho Tôn Lập bốn con Lão nha mãng tượng, linh thú này lục phẩm, tại Ô Hoàn khá trân quý, nhưng Tông Dương Hỏa nói rõ là để gã dùng di chuyển.
Dạo này cả hai đã thấy thú binh của Tôn Lập, phần lớn là tứ phẩm ngũ phẩm linh thú. Lục phẩm Lão nha mãng tượng không phải gì ghê gớm.
Bất quá linh thú này cao lớn uy mãnh, lưng rộng, cộng thêm ghế do Tông Dương Hỏa thiết kế thì là lựa chọn đi đường tốt nhất cho tu sĩ.
Chung Mộc Hà vẫn say ngủ, nằm trên lưng Lão nha mãng tượng thì hơn do Chung Lâm hoặc Sùng Bá cõng nhiều.
Cả toán chia nhau bốn con Lão nha mãng tượng, Nam Ô Hoàn lúc này đang đầu thu, ở trên cao có gió mát, ánh nắng rỡ ràng, ai nấy vui vẻ.
Tô Phượng Trai thấy có điểm không ổn.
Giang Sĩ Ngọc thích gây chuyện nhất: "Chúng ta cứ thế đi hả?"
Tô Tiểu Mai hào hứng: "Đúng, cứ thế đi hả?"
Chúng nhân nhìn Sùng Dần, Sùng Dần rồi nhìn Tôn Lập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.