Vạn Giới Vĩnh Tiên

Quyển 11 - Chương 14: Ma tu tấn công

Thạch Tam

15/05/2014

Vội vàng về sơn môn, Tôn Lập nghiến răng, mặc kệ tất cả, để ai đó thông tri cho chưởng giáo biết sơn môn nguy cấp, với những người ở nhà tất không chống nổi.

Gã từ trận pháp ám môn vào sơn môn, thoáng sau đi về phía tây bắc tiền sơn.

Nơi đó có một tòa viện – nơi ở của thân truyền đệ tử phe chưởng giáo Vọng Hư, Sùng Ngọc trước khi đủ tư cách vào hậu sơn mở động phủ thì ở đó.

Người đứng đầu là nhị đệ tử Sùng Chân của chưởng giáo Vọng Hư.

Trong số môn nhân của Vọng Hư, thực lực của y đứng thứ ba, nhưng thành thực hơn Sùng Ngọc nên Tôn Lập chọ y để thương nghị.

Chưa đến nơi thì đã có tiếng ầm ầm vang lên.

Một dải độn quang như linh vân, nối nhau lao về sơn môn Tố Bão sơn!

Tôn Lập cả kinh, không ngờ Quỷ Nhung ma tu đến nhanh thế, không kịp nghĩ gì, quay về Vọng Sơn biệt viện, gặp bọn Chung Lâm.

Nhưng tốc độ độn quang cực nhanh, Tôn Lập chưa đến cửa Vọng Sơn biệt viện thì độn quang đã tới hộ sơn đại trận.

Một tiếng quát to vang lên: "Chưởng giáo về núi!"

Trong các độn quang bắn ra ngọc bài, chưởng giáo Vọng Hư và chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà rực kim quang, các sư thúc chữ Vong rực hồng quang, quay tít hòa vào hộ sơn đại trận, trận pháp mở cửa nghênh tiếp.

Tôn Lập thở phào.

Gã lấy làm lạ: chưởng giáo không phải đến Thiên Đô thần điện sao mà về nhanh thế?

Gã nhận ra ra điểm khác thường, sư thúc chữ Vọng của cả Tố Bão sơn đều được Vọng Hư đưa đi, cộng thêm chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà là hơn hai mươi người nhưng trận pháp mở ra thì chỉ đón vào hơn mười người!

Tôn Lập lách mình lên một thân cây cổ thụ nhìn bọn Vọng Hư từ xa.

Bọn Vọng Hư đều nhếch nhác, chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà cũng dính máu trên mình, hàm râu dứt một nửa, khiến người ta dễ nhận ra đòn ban nãy thiếu chút nửa cắt đầu y!

Nhưng người khác còn thảm hơn Chung Mộc Hà, thậm chí có ba người mặt trắng bệch, phải dìu mới đi nổi.

Tôn Lập nghi hoặc, họ khẳng định chưa vào Thiên Đô thần điện, sao lại thành như thế?

Bọn Vọng Hư bôn ba mãi mới về đến sơn môn, đều thở phào.

Tôn Lập ẩn ước thấy không ổn, những không nhận ra có cụ thể là gì, bọn Vọng Hư từ từ đáp xuống cửa trận pháp thì một đạo cường quang từ phía đông bắc bắn tới.

Chát!

Một sư thúc chữ Vọng vốn đã trọng thương bị đạo bạch quang quét trúng, nửa người bốc hai, rơi xuống.



"Vọng Vũ sư đệ!" Vọng Hư kêu to.

Chung Mộc Hà gầm vang: "Tặc tử!"

Lưng y dấy linh quang, chặn đạo bạch quang lại.

Sau đạo bạch quang còn mấy đạo linh quang bắn tới, Tố Bão sơn chúng nhân không kịp ứng phó, lại chết thêm ba người.

Đến khi cùng Vọng Hư giữ vững trận cước, đệ tử chữ Vọng chỉ còn lại năm người, cả Chung Mộc Hà, mới là sáu.

"Quỷ Nhung ma tu! Chúng mai phục ở đây, mau về sơn môn!" Vọng Hư gầm lên, cùng Chung Mộc Hà liên thủ, lưỡng đạo quang mang phun đi trăm trượng, đan nhau thành mũi tên trên không, bức lùi pháp khí của ma tu, bọn Vọng Minh nhân cơ hội chui vào.

"A..."

Tố Bão sơn kinh ngạc, các đệ tử hoang mang, thậm chí không hiểu vì sao đột nhiên biến thành thê thảm thế này.

Chung Mộc Hà và Vọng Hư bức lùi ma tu pháp khí, định quay về thì nghe có tiếng cười vang: "Ha ha ha! Phú nhân vương tọa hạ Kim diện phó Lý Lam Sơn, đến lĩnh giáo!"

Sóng âm trận trận như sóng nước, vang vọng núi non, dao động kèm với đó khiến phía trên hộ sơn đại trận của Tố Bão sơn dâng tràn biển sức mạnh, linh quang rực rỡ bao lấy Chung Mộc Hà và Vọng Hư.

Phía đông bắc có tinh quang rực lên, một lão nhân cao lớn chắp tay sau lưng, đeo mặt nạ vàng, mái tóc bạc tung bay trên không, lướt hư không đi tới.

Mỗi bước đều dấy lên sức mạnh, phảng phất cả không gian rung lên.

"Lý Lam Sơn!" Chung Mộc Hà nheo mắt, tuy y không biết rõ ma tu nhưng kim diện lão giả ít nhất cũng tu vi Chân nhân cảnh đệ ngũ trọng, hơn xa y.

Lý Lam Sơn từ từ giơ tay, biển sắc mạnh cạnh Chung Mộc Hà và Vọng Hư càng sôi trào, từng làn sóng tràn lên, trận pháp chậm rãi thành hình, cả Vọng Hư và Chung Mộc Hà đều thấy áp lực đại tăng, pháp khí bị ép, phạm vi hoạt động càng lúc càng nhỏ!

"Sư thúc!" Vọng Hư kêu to, Chung Mộc Hà cố trấn định: "Đừng sợ, chúng ta liên thủ, còn đấu được!"

Bọn Vọng Minh đã về sơn môn, muốn ra giúp nhưng thể nội linh nguyên tựa hồ đã cạn khô trên đường chạy về, muốn nhấc tay lên cũng khó.

Bọn Chung Lâm không hiểu từ lúc nào đã tới cạnh Tôn Lập, Chung Lâm khẩn trương: "Tôn Lập, thúc tổ lão nhân gia..."

Tôn Lập hiểu ý, phất tay cắt lời Chung Lâm: "Mau theo ta!"

Y dẫn bốn người lao nhanh, Tô Tiểu Mai như hiểu ra: "Tôn Lập, chúng ta đến chỗ Đại nhật thần hỏa thương cũng vô dụng, chúng ta không biết cách điều khiển, hà huống không có chìa khóa khởi động..."

Tôn Lập mặc kệ, trong lúc nguy thì có những bí mật không thể giấu được.

Đại nhật thần hỏa thương thường chỉ có mọt đệ tử trông nom, thật ra chỉ quét dọn qua loa. Tố Bão sơn thái bình đã lâu, gần như không có cơ hội dùng tới Đại nhật thần hỏa thương, chìa khóa để mở nắm trong tay chưởng giáo Vọng Hư, đệ tử trông nom chỉ là hình thức.

Đại nhật thần hỏa thương chiếm cứ một đỉnh núi trong sơn môn.



Ba mươi trượng trên núi là cấm địa, không ai được vào, nhưng chỉ là cấm bằng miệng, chứ không bày trận pháp.

Chỗ để Đại nhật thần hỏa thương là bảo lũy bằng đá được tưới sắt lỏng, khắc trận pháp gia cố.

Tôn Lập lao vào, đệ tử trông coi không có mặt, Tôn Lập đỡ một phần sức, gã bảo bốn người ở ngoài: "Giữ cửa, không cho ai vào!"

Thời gian khẩn bách, phía trên hộ sơn đại trận, Chung Mộc Hà và Vọng Hư liên thủ, chống chọi càng lúc càng vất vả. Trong biển sức mạnh dấy lên điểm điểm tinh quang, gần như nhấm chìm họ, giới hạn phòng ngự của họ bị ép về chỉ còn một trượng!

Tôn Lập không đợi bọn Chung Lâm đáp, lao ngay vào.

Tính ra Đại nhật thần hỏa thương cũng là đại hình chiến tranh pháp khí, có thể từ “Đại Hoang kinh” lưu truyền ra, bất quá Đại nhật thần hỏa thương kém xa Thiên môn long pháo của Quỷ Nhung ma tu.

Bệ Đại nhật thần hỏa thương lớn như căn phòng, lúc cần dùng thì phải có bốn tu sĩ dùng chìa khó ngọc khởi động, phối hợp mới có thể phát xạ.

Cũng may pháp khí này không yêu cầu gì về đẳng cấp của người điều khiển.

Tôn Lập vào là chạy đến thạch đài hình vuông ở giữa, phát một đạo linh nguyên, thạch đài rực quang mang, không có ngọc thược, Đại nhật thần hỏa thương kháng cự rất mạnh.

Tôn Lập mặc kệ, tay lóe quang mang, nắm trận pháp đao bút: "Võ tổ, trông vào lão nhân gia!"

Võ Diệu cười vang: "Ha ha ha, xem tay ngươi có theo kịp tiết tấu của ta không.”

"Bắt đầu đi!"

Chát!

Trận pháp đao bút lướt nhanh, đạo đạo linh nguyên bị trận pháp đao bút ngưng kết thành nét khắc trận pháp cực kỳ mảnh nhưng bá đạo, găm vào bia đá...

Người khác sẽ thấy gã đứng cạnh thạch đài, tay giơ lên, vô số kim ti nhàn nhạt bay ra, rồi tụ lại như kén tằm, cả thạch đài tan vào đó.

Chỉ một tích tắc, thạch đài rung lên "cách cách cách", tựa hồ trong đó có thứ gì đó va nhau, phun ra quang mang rất dày, đỉnh thạch đài từ từ dấy lên quang hoa thạch cầu.

Thạch cầu cần người giữ, cùng xuất hiện còn ba thạch bản.

Thạch cầu, ba thạch bản, mỗi thứ cần một tu sĩ điều khiển, phối hợp lại mới có thể khai pháo.

Võ Diệu quát to: "Không cần lo, nhìn ta này!"

Tôn Lập vung trận pháp đao bút, vô số nét khắc trận pháp bay ra, quấn lấy cả thạch ốc, trên ba khối thạch bản tụ lại quang mang cỡ bắp đùi, nối với thạch cầu.

"Được rồi, tiểu tử, động thủ!"

Tôn Lập hớn hở: "Đa tạ Võ tổ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Giới Vĩnh Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook