Quyển 4 - Chương 2: Nhất cấp anh linh vương
Thạch Tam
11/09/2013
Tôn Lập thầm nhủ không ổn, từ từ quay lại, trong Binh hồn chi hải trung, một anh linh chiến hồn khổng lồ từ từ nổi lên.
So với anh linh chiến hồn khác, anh linh chiến hồn nào cao hơn, tới sáu trượng! Gương mặt tinh tế không phân rõ giới tính, sáu cánh tay cầm đao kiếm bằng vỏ sò vỏ ốc, không có trang bị phòng ngự.
Đỉnh đầu anh linh chiến hồn này có mũ làm bằng vỏ ốc!
"Nhất cấp anh linh vương!" Võ Diệu hô khẽ: "Tiểu tử, phiền rồi..."
Anh linh chiến hồn cũng thăng cấp.
Tham gia chiến đấu càng nhiều, tích lũy kinh nghiệm càng nhiều, sức mạnh tăng dần. Tích lũy đạt đến mức nhất định thì anh linh chiến hồn sẽ tấn cấp thành nhất cấp anh linh vương. Trên nữa còn nhị cấp, tam cấp anh linh vương.
Tôn Lập hiện tại không nổi đối phó anh linh chiến hồn thông thường, nói gì đến nhất cấp anh linh vương.
"Xoạt..."
Nhất cấp anh linh vương rời mặt biển, cái đuôi to lớn uốn khẽ, đến trước mặt Tôn Lập. Đôi mắt màu lam biến thành đỏ máu, sáu cánh tay giơ lên!
Tôn Lập không nghĩ gì, phát động Thiên đao phù!
"Chát!" Thiên địa linh khí nhìn rõ bằng mắt thường kết lại trước mặt Tôn Lập thành đại đao cả trượng, quét vào nhất cấp anh linh vương.
Quang mang cự đao trở nên nhỏ xíu trước nhất cấp anh linh vương, bối xác đại đao chém xuống, vỏ sò đó không biết ở trong Binh hồn chi hải bao nhiêu năm nên cực cứng, mà vẫn bị nhất cấp anh linh vương giết chết làm binh khí.
Bối xác đại đao va mạnh vào trường đao do thiên địa linh khí ngưng kết thành.
"Ầm!"
Nhất cấp anh linh vương loạng choạng. Tôn Lập không nghĩ gì, liên tục kích phát Thiên đao phù, Thiên đao phù tan nát.
Gã kích phát giới chỉ chân nhân lão tổ cho, quang mang bao trùm toàn thân, chạy về phía Thông thiên chi môn.
"Ầm! Ầm!"
Nhất cấp anh linh vương dễ dàng hóa giải lưỡng đạo "Thiên đao", không vội đuổi theo Tôn Lập, cánh tay vung lên, bối xác trường đao bá bắn ra, Tôn Lập chật vật tránh, vẫn bị rách vai, vết thương sâu vào đến xương, máu trào như suối.
Nhất cấp anh linh vương càng hưng phấn, vẩy đuôi xông lên, Tôn Lập còn đang lao về Thông thiên chi môn nhưng tốc độ không thể so được.
Sắp thấy nhất cấp anh linh vương đuổi kịp, Tôn Lập chợt xoay tay lại, hồng quang bắn ra, tay Tôn Lập nóng xèo xèo!
Hỏa thiềm nội đơn!
Vì thuộc tính tương khắc, hỏa thiềm nội đơn khiến nhất cấp anh linh vương khó chịu mười phần, chỉ một tích tắc đó, Tôn Lập đã xông tới, va vào nó.
Đôi mắt đỏ máu của nhất cấp anh linh vương huyết hồng lóe lên tàn nhẫn, tuy hỏa thiềm nội đơn khiến nó khó chịu nhưng chỉ thế thôi, giết chết nhân loại này không khó gì.
Nó giơ binh khí lên nhưng cứng người.
Tay Tôn Lập đẩy mạnh vào ngực nó, hồng quang tan vào ngực, Hỏa khôi lợi trảo dễ dàng đâm vào nhất cấp anh linh vương, Binh hỏa phù được phát động, thuộc tính tương khắc như núi lửa bùng lên trong nó!
Chín hỏa diễm binh nhận từ ngực gã bừng lên, xé tan nhất cấp anh linh vương thành băng châu ngập trời.
Tôn Lập từ đầu đã không định chạy, gã nhận ra tốc độ là ưu thế của anh linh chiến hồn, anh linh chiến hồn không chậm hơn song hung bao nhiêu, nhất cấp anh linh vương khẳng định nhanh hơn gã nhiều.
Ban đầu gã dùng Thiên đao phù liên tục tấn công rồi bỏ chạy để tạo cho anh linh chiến hồn tưởng rằng gã thiện nghệ tấn công từ xa.
Đoạn đột nhiên quay lại dùng hỏa thiềm nội đơn chấn nhiếp địch nhân, nhất cấp anh linh vương trí lực hữu hạn, tích tắc ngẩn người thần đó bị Tôn Lập áp sát, phù khí nhập thể.
Có thể nói kế hoạch cực sát sao, sai một chút là vạn kiếp bất phục, thành công trừ kế hoạch khả thi còn là vận khí.
Tuy Thiên đao phù mất đi cũng tiếc nhưng sống sót đã là may lắm rồi.
Trong băng châu có tinh mang lấp lánh, Tôn Lập chụp lấy, có hai viên tinh mang, gã vui mừng chụp lấy, không còn thời gian nhìn đến thứ khác, chui vào Thông thiên chi môn.
"Gừ!"
Trong Binh hồn chi hải, anh linh chiến hồn vô cùng vô tận nhận ra nhất cấp anh linh vương bị giết thì cuồng nộ, kết thành dòng va vào Thông thiên chi môn.
Thông thiên chi môn y nguyên, anh linh chiến hồn lại liêu xiêu...
...
Đại Lương thành trở lại yên tĩnh, Thông thiên chi môn không thấy đâu.
Tôn Lập chui ra từ đống đá trong phế khư, bỏ lại sau lưng mấy thi thể Trành quỷ. Chỗ gã chui ra không phải Thông thiên chi môn, mà được Võ Diệu chỉ dẫn đến chỗ hở khác của trận pháp.
Làm thế vì e Thú Mục, Xà Ẩm phục kích ngoài Thông thiên chi môn.
Phế khư còn tụ tập số lượng Trành quỷ không ít, với Tôn Lập hiện giờ không còn là uy hiếp, thuận tay giết rồi ẩn thân.
Đại Lương thành di tích thật ra rất thú vị, phía dưới có Dạ La võ khố, Binh hồn chi hải và Ám hắc thạch long mạch còn quý hơn, nhưng từ sớm không biết đã bị ai tìm thấy, có điều không phát hiện kho báu trân quý ở dưới mà cho là nơi này thích hợp dưỡng quỷ bèn bày ra Âm thành trấn sát, nuôi được Hỏa khôi và vô số Trành quỷ.
Sau này nơi đây bị Tố Bão sơn phát hiện, quỷ vật đều bị nhốt dưới đất, tận khi bọn Tôn Lập đến, nhờ huyết nguyệt mà quỷ vật mạnh lên mới phá được phong ấn.
Tôn Lập cẩn thận nhìn ra, không có tung tích Thú Mục, Xà Ẩm. Thông thiên chi môn biến mất, cả hai ở lại cũng vô dụng, hơn nữa đều tự phụ vô cùng, nơi họ vào cũng phải cắm cổ chạy, Tôn Lập vào đó sống được sao?
Không còn uy hiếp trí mệnh, Tôn Lập thở phào.
Lần này vào Thông thiên chi môn thu hoạch ít ỏi, chỉ hai mươi mốt viên tinh mang băng châu, một viên song tinh băng châu. Gã lấy hết ra, quang mang linh động, mười phần khả ái, chỉ là không biết có tác dụng gì.
Gã còn trông vào Võ Diệu và La Hoàn giải thích nhưng cả hai lại an ủi: "Được rồi, lần này tuy không có thu hoạch gì nhưng ít nhất ngươi cũng sống sót cơ mà? Thoát được khỏi hoàn cảnh như thế là thu hoạch lớn nhất rồi."
"Nơi này thì có bọn ta, Thông thiên chi môn có thể mở bất cứ khi nào, khi ngươi đủ cảnh giới và chiến lực thì chúng qua quay lại, Binh hồn chi hải và Dạ La võ khố không có gì ghê gớm nhưng Ám hắc thạch long mạch không tệ, dù gì nó không chạy được..."
Tôn Lập gào lên trong óc: "Lưỡng vị! Binh hồn chi hải và Dạ La võ khố, các vị không thích thì tìm cách cho tiểu tử. Tiểu tử không ngại nhặt rác của các vị!"
"À..." Võ Diệu và La Hoàn tắt tiếng.
Một lúc sau, La Hoàn hiểu ra, nổi giận: "Tiểu tử này học toàn thứ xấu, lại dám nói xỏ bọn ta!"
"Ha ha..."
Tôn Lập cười to, ai bảo hai lão nhâ gia cứ thể hiện trước mặt mỗ?
"Được rồi, hai vị bảo mỗ lấy ngần ấy tinh mang băng châu, thật ra có tác dụng gì? Thứ này trừ làm trang sức thì còn tác dụng gì không?"
"Trang sức? Tác dụng gì?" Võ Diệu điên tiết: "Đợi đã, ta phải nhổ đã rồi mới giải thích."
"Phì!" La Hoàn làm trước.
Tôn Lập: "..."
Võ Diệu tức giận: "Đồ ẻo lả dám tranh của lão tử!"
La Hoàn ngó lơ y, bảo Tôn Lập: "Tên ngốc ngươi, tinh mang trong băng châu chi trung là thiên địa linh khí tối thuần tịnh, anh linh chiến hồn không đơn giản là âm hồn, mà tụ tập anh vũ sát khí trong thiên địa mà thành, tinh mang là sức mạnh gốc của chúng!"
Tôn Lập ngẩn người, chưa hiểu lắm.
Võ Diệu tức giận: "Tinh mang này có thể trực tiếp hút vào thể nội, tăng trưởng tu vi, hiệu quả còn hơn linh đơn!"
Tôn Lập hớn hở: "Đồ tốt thế sao hai vị không nói sớm!"
"Phì!" Cả hai cùng nhổ.
...
Lần trước Vọng Minh đưa gã về, lần này không may mắn như thế, Tôn Lập đành tự rời Quỷ sơn, mất mấy canh giờ tìm đến một tiểu trấn, bỏ tiền thuê xe ngựa về Tố Bão sơn.
Xa phu trông rất thật thà, Tôn Lập trả trước nửa tiền xe, nói đến chân Tố Bão sơn sẽ trả nốt, gã nhận mình là "tiên nhân", tuyệt đối không thiếu tiền xa.
Tố Bão sơn là tiên môn được Đại Tùy thiên tử sách phong, danh tiếng vang rền, mặc cho xa phu có "thật thà" không, Tôn Lập nói thế thì y không còn lòng dạ nào khác.
Không thì một thiếu niên mười mấy tuổi như Tôn Lập, một mình vượt nghìn dặm đến Tố Bão sơn có khi sẽ có chuyện.
Tuy gã không ngại nhưng vẫn là phiền hà, ảnh hưởng tu hành.
Xa phu đánh xe, Tôn Lập tu hành ở trong.
Gã cầm một viên tinh mang băng châu, điều chỉnh hô hấp rồi từ từ vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên” công pháp, linh nguyên từ ba huyệt đạo thần hóa chảy ra, đến hai tay gã thì xoay quanh chín vòng, hình thành một quả chân không viên cầu, rồi từ từ chảy vào tinh mang băng châu.
Linh nguyên tìm được tinh mang thì kéo khẽ, rút khỏi băng châu, hút vào thể nội, đến Thiên linh huyệt, mới cho tinh mang vào.
“Phàm gian nhất thế thiên” đã tu hành đến đợt thứ ba, Tôn Lập có thể thần hóa bốn đại huyệt một lần, gã chọn Thiên linh huyệt, Ngọc chẩm huyệt, Thiên trụ huyệt, Bách lao huyệt. Trước đó nhờ linh dược và trận pháp mà gã vững chãi đạt tới Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng trung kỳ, thần quang trong bốn huyệt vị này rực rỡ, có quy mô phần nào.
Tinh mang như được tạo ra cho “Phàm gian nhất thế thiên”. Tinh mang chảy vào huyệt vị thì hòa cùng thần quang, quang mang càng sáng, một viên tinh mang cũng khiến Thiên linh huyệt thần hóa nhanh hẳn.
Tôn Lập liên tục đổi bốn viên tinh mang băng châu, cho vào bốn đại huyệt, bốn huyệt vị đều thần quang đại thịnh, gã vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên” củng cố tu vi.
So với anh linh chiến hồn khác, anh linh chiến hồn nào cao hơn, tới sáu trượng! Gương mặt tinh tế không phân rõ giới tính, sáu cánh tay cầm đao kiếm bằng vỏ sò vỏ ốc, không có trang bị phòng ngự.
Đỉnh đầu anh linh chiến hồn này có mũ làm bằng vỏ ốc!
"Nhất cấp anh linh vương!" Võ Diệu hô khẽ: "Tiểu tử, phiền rồi..."
Anh linh chiến hồn cũng thăng cấp.
Tham gia chiến đấu càng nhiều, tích lũy kinh nghiệm càng nhiều, sức mạnh tăng dần. Tích lũy đạt đến mức nhất định thì anh linh chiến hồn sẽ tấn cấp thành nhất cấp anh linh vương. Trên nữa còn nhị cấp, tam cấp anh linh vương.
Tôn Lập hiện tại không nổi đối phó anh linh chiến hồn thông thường, nói gì đến nhất cấp anh linh vương.
"Xoạt..."
Nhất cấp anh linh vương rời mặt biển, cái đuôi to lớn uốn khẽ, đến trước mặt Tôn Lập. Đôi mắt màu lam biến thành đỏ máu, sáu cánh tay giơ lên!
Tôn Lập không nghĩ gì, phát động Thiên đao phù!
"Chát!" Thiên địa linh khí nhìn rõ bằng mắt thường kết lại trước mặt Tôn Lập thành đại đao cả trượng, quét vào nhất cấp anh linh vương.
Quang mang cự đao trở nên nhỏ xíu trước nhất cấp anh linh vương, bối xác đại đao chém xuống, vỏ sò đó không biết ở trong Binh hồn chi hải bao nhiêu năm nên cực cứng, mà vẫn bị nhất cấp anh linh vương giết chết làm binh khí.
Bối xác đại đao va mạnh vào trường đao do thiên địa linh khí ngưng kết thành.
"Ầm!"
Nhất cấp anh linh vương loạng choạng. Tôn Lập không nghĩ gì, liên tục kích phát Thiên đao phù, Thiên đao phù tan nát.
Gã kích phát giới chỉ chân nhân lão tổ cho, quang mang bao trùm toàn thân, chạy về phía Thông thiên chi môn.
"Ầm! Ầm!"
Nhất cấp anh linh vương dễ dàng hóa giải lưỡng đạo "Thiên đao", không vội đuổi theo Tôn Lập, cánh tay vung lên, bối xác trường đao bá bắn ra, Tôn Lập chật vật tránh, vẫn bị rách vai, vết thương sâu vào đến xương, máu trào như suối.
Nhất cấp anh linh vương càng hưng phấn, vẩy đuôi xông lên, Tôn Lập còn đang lao về Thông thiên chi môn nhưng tốc độ không thể so được.
Sắp thấy nhất cấp anh linh vương đuổi kịp, Tôn Lập chợt xoay tay lại, hồng quang bắn ra, tay Tôn Lập nóng xèo xèo!
Hỏa thiềm nội đơn!
Vì thuộc tính tương khắc, hỏa thiềm nội đơn khiến nhất cấp anh linh vương khó chịu mười phần, chỉ một tích tắc đó, Tôn Lập đã xông tới, va vào nó.
Đôi mắt đỏ máu của nhất cấp anh linh vương huyết hồng lóe lên tàn nhẫn, tuy hỏa thiềm nội đơn khiến nó khó chịu nhưng chỉ thế thôi, giết chết nhân loại này không khó gì.
Nó giơ binh khí lên nhưng cứng người.
Tay Tôn Lập đẩy mạnh vào ngực nó, hồng quang tan vào ngực, Hỏa khôi lợi trảo dễ dàng đâm vào nhất cấp anh linh vương, Binh hỏa phù được phát động, thuộc tính tương khắc như núi lửa bùng lên trong nó!
Chín hỏa diễm binh nhận từ ngực gã bừng lên, xé tan nhất cấp anh linh vương thành băng châu ngập trời.
Tôn Lập từ đầu đã không định chạy, gã nhận ra tốc độ là ưu thế của anh linh chiến hồn, anh linh chiến hồn không chậm hơn song hung bao nhiêu, nhất cấp anh linh vương khẳng định nhanh hơn gã nhiều.
Ban đầu gã dùng Thiên đao phù liên tục tấn công rồi bỏ chạy để tạo cho anh linh chiến hồn tưởng rằng gã thiện nghệ tấn công từ xa.
Đoạn đột nhiên quay lại dùng hỏa thiềm nội đơn chấn nhiếp địch nhân, nhất cấp anh linh vương trí lực hữu hạn, tích tắc ngẩn người thần đó bị Tôn Lập áp sát, phù khí nhập thể.
Có thể nói kế hoạch cực sát sao, sai một chút là vạn kiếp bất phục, thành công trừ kế hoạch khả thi còn là vận khí.
Tuy Thiên đao phù mất đi cũng tiếc nhưng sống sót đã là may lắm rồi.
Trong băng châu có tinh mang lấp lánh, Tôn Lập chụp lấy, có hai viên tinh mang, gã vui mừng chụp lấy, không còn thời gian nhìn đến thứ khác, chui vào Thông thiên chi môn.
"Gừ!"
Trong Binh hồn chi hải, anh linh chiến hồn vô cùng vô tận nhận ra nhất cấp anh linh vương bị giết thì cuồng nộ, kết thành dòng va vào Thông thiên chi môn.
Thông thiên chi môn y nguyên, anh linh chiến hồn lại liêu xiêu...
...
Đại Lương thành trở lại yên tĩnh, Thông thiên chi môn không thấy đâu.
Tôn Lập chui ra từ đống đá trong phế khư, bỏ lại sau lưng mấy thi thể Trành quỷ. Chỗ gã chui ra không phải Thông thiên chi môn, mà được Võ Diệu chỉ dẫn đến chỗ hở khác của trận pháp.
Làm thế vì e Thú Mục, Xà Ẩm phục kích ngoài Thông thiên chi môn.
Phế khư còn tụ tập số lượng Trành quỷ không ít, với Tôn Lập hiện giờ không còn là uy hiếp, thuận tay giết rồi ẩn thân.
Đại Lương thành di tích thật ra rất thú vị, phía dưới có Dạ La võ khố, Binh hồn chi hải và Ám hắc thạch long mạch còn quý hơn, nhưng từ sớm không biết đã bị ai tìm thấy, có điều không phát hiện kho báu trân quý ở dưới mà cho là nơi này thích hợp dưỡng quỷ bèn bày ra Âm thành trấn sát, nuôi được Hỏa khôi và vô số Trành quỷ.
Sau này nơi đây bị Tố Bão sơn phát hiện, quỷ vật đều bị nhốt dưới đất, tận khi bọn Tôn Lập đến, nhờ huyết nguyệt mà quỷ vật mạnh lên mới phá được phong ấn.
Tôn Lập cẩn thận nhìn ra, không có tung tích Thú Mục, Xà Ẩm. Thông thiên chi môn biến mất, cả hai ở lại cũng vô dụng, hơn nữa đều tự phụ vô cùng, nơi họ vào cũng phải cắm cổ chạy, Tôn Lập vào đó sống được sao?
Không còn uy hiếp trí mệnh, Tôn Lập thở phào.
Lần này vào Thông thiên chi môn thu hoạch ít ỏi, chỉ hai mươi mốt viên tinh mang băng châu, một viên song tinh băng châu. Gã lấy hết ra, quang mang linh động, mười phần khả ái, chỉ là không biết có tác dụng gì.
Gã còn trông vào Võ Diệu và La Hoàn giải thích nhưng cả hai lại an ủi: "Được rồi, lần này tuy không có thu hoạch gì nhưng ít nhất ngươi cũng sống sót cơ mà? Thoát được khỏi hoàn cảnh như thế là thu hoạch lớn nhất rồi."
"Nơi này thì có bọn ta, Thông thiên chi môn có thể mở bất cứ khi nào, khi ngươi đủ cảnh giới và chiến lực thì chúng qua quay lại, Binh hồn chi hải và Dạ La võ khố không có gì ghê gớm nhưng Ám hắc thạch long mạch không tệ, dù gì nó không chạy được..."
Tôn Lập gào lên trong óc: "Lưỡng vị! Binh hồn chi hải và Dạ La võ khố, các vị không thích thì tìm cách cho tiểu tử. Tiểu tử không ngại nhặt rác của các vị!"
"À..." Võ Diệu và La Hoàn tắt tiếng.
Một lúc sau, La Hoàn hiểu ra, nổi giận: "Tiểu tử này học toàn thứ xấu, lại dám nói xỏ bọn ta!"
"Ha ha..."
Tôn Lập cười to, ai bảo hai lão nhâ gia cứ thể hiện trước mặt mỗ?
"Được rồi, hai vị bảo mỗ lấy ngần ấy tinh mang băng châu, thật ra có tác dụng gì? Thứ này trừ làm trang sức thì còn tác dụng gì không?"
"Trang sức? Tác dụng gì?" Võ Diệu điên tiết: "Đợi đã, ta phải nhổ đã rồi mới giải thích."
"Phì!" La Hoàn làm trước.
Tôn Lập: "..."
Võ Diệu tức giận: "Đồ ẻo lả dám tranh của lão tử!"
La Hoàn ngó lơ y, bảo Tôn Lập: "Tên ngốc ngươi, tinh mang trong băng châu chi trung là thiên địa linh khí tối thuần tịnh, anh linh chiến hồn không đơn giản là âm hồn, mà tụ tập anh vũ sát khí trong thiên địa mà thành, tinh mang là sức mạnh gốc của chúng!"
Tôn Lập ngẩn người, chưa hiểu lắm.
Võ Diệu tức giận: "Tinh mang này có thể trực tiếp hút vào thể nội, tăng trưởng tu vi, hiệu quả còn hơn linh đơn!"
Tôn Lập hớn hở: "Đồ tốt thế sao hai vị không nói sớm!"
"Phì!" Cả hai cùng nhổ.
...
Lần trước Vọng Minh đưa gã về, lần này không may mắn như thế, Tôn Lập đành tự rời Quỷ sơn, mất mấy canh giờ tìm đến một tiểu trấn, bỏ tiền thuê xe ngựa về Tố Bão sơn.
Xa phu trông rất thật thà, Tôn Lập trả trước nửa tiền xe, nói đến chân Tố Bão sơn sẽ trả nốt, gã nhận mình là "tiên nhân", tuyệt đối không thiếu tiền xa.
Tố Bão sơn là tiên môn được Đại Tùy thiên tử sách phong, danh tiếng vang rền, mặc cho xa phu có "thật thà" không, Tôn Lập nói thế thì y không còn lòng dạ nào khác.
Không thì một thiếu niên mười mấy tuổi như Tôn Lập, một mình vượt nghìn dặm đến Tố Bão sơn có khi sẽ có chuyện.
Tuy gã không ngại nhưng vẫn là phiền hà, ảnh hưởng tu hành.
Xa phu đánh xe, Tôn Lập tu hành ở trong.
Gã cầm một viên tinh mang băng châu, điều chỉnh hô hấp rồi từ từ vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên” công pháp, linh nguyên từ ba huyệt đạo thần hóa chảy ra, đến hai tay gã thì xoay quanh chín vòng, hình thành một quả chân không viên cầu, rồi từ từ chảy vào tinh mang băng châu.
Linh nguyên tìm được tinh mang thì kéo khẽ, rút khỏi băng châu, hút vào thể nội, đến Thiên linh huyệt, mới cho tinh mang vào.
“Phàm gian nhất thế thiên” đã tu hành đến đợt thứ ba, Tôn Lập có thể thần hóa bốn đại huyệt một lần, gã chọn Thiên linh huyệt, Ngọc chẩm huyệt, Thiên trụ huyệt, Bách lao huyệt. Trước đó nhờ linh dược và trận pháp mà gã vững chãi đạt tới Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng trung kỳ, thần quang trong bốn huyệt vị này rực rỡ, có quy mô phần nào.
Tinh mang như được tạo ra cho “Phàm gian nhất thế thiên”. Tinh mang chảy vào huyệt vị thì hòa cùng thần quang, quang mang càng sáng, một viên tinh mang cũng khiến Thiên linh huyệt thần hóa nhanh hẳn.
Tôn Lập liên tục đổi bốn viên tinh mang băng châu, cho vào bốn đại huyệt, bốn huyệt vị đều thần quang đại thịnh, gã vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên” củng cố tu vi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.