Quyển 12 - Chương 12: Phàm nhân cảnh đệ thất trọng
Thạch Tam
07/06/2014
"Chuẩn bị gì?" Tôn Lập không hiểu.
La Hoàn không giải thích, chỉ nói: "Chuẩn bị đi, đừng để chốc nữa cuống lên."
Tôn Lập ngồi xuống, ngơ ngác không hiểu ý La Hoàn.
Thú binh linh vẫn mở tầng thứ nhất, trong trận pháp đó, tám quả thú noãn hơi lắc, đã nở ra!
Vỏ một quả nứt ra, những quả khác vỡ theo, từng con chui ra.
Chúng đều đói, không hề khách khí ăn hết vỏ trứng, có con chưa no, tranh năm của con khác.
Một trăm thú noãn, nở được tám mươi ba, còn lại mười bảy không động tĩnh gì. Kết quả này hơn hẳn La Hoàn tính toán.
Mười bảy quả chưa nở không còn cơ hội. Tiểu thú mới nở ăn xong vỏ trứng xô tới...
Rất nhanh, những thứ ăn được trong trận pháp đều bị chúng ăn sạch, mũi máu tanh nhàn nhạt từ ngoài bay vào. Tiểu thú xô tới.
Mỗi con bình quân không được ba viên yêu tâm, nhưng có những con ăn rất nhanh, ăn xong là tranh của con khác.
Tốc độ ăn của chúng khiến Tôn Lập cả kinh.
Hai trăm viên yêu tâm chỉ nửa canh giờ là hết, La Hoàn khẽ nói: "Tuồng hay giờ mới bắt đầu!"
"Gừ, gừ, gừ...”
Từng tiếng gầm thống khổ vang lên, khiến người ta không cho rằng đấy là do thú non phát ra.
Ăn yêu tâm xong, năng lượng chặp khắp thể nội, xương đàn tiểu thú lớn vụt lên, da nứt ra rồi lành lại, cơ nhục rách ra rồi cũng lành nhanh chóng.
Cứ thế, tiểu thú nhanh chóng trưởng thành.
Quá trình này thực tế là thúc lúa non, nếu là nhân tộc thì đủ mất mạng bất kỳ ai nhưng thú tộc sinh mệnh lực ngoan cường, tám mươi ba con đều qua được.
Chừng hai canh giờ sau, đàn tiểu thú đều lớn cỡ con hổ, có con thậm chí dài cả trượng.
Từng con uy phong lẫm lẫm xông vào chiến trường. Mới xông vào, thạch trụ biến thành binh sĩ xông lên nghênh tiếp!
Chiến trường không thật sự sát thương thú binh, chỉ khiến chúng không ngừng được rèn luyện. Trúng đòn là được tự động truyền tống về phía sau, có thêm thời gian thích ứng, tiếp đó thú binh lại sinh long hoạt hổ xông vào chiến trường.
Đàn linh thú tuy mới nở, thực lực không tệ nhưng không có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ trông vào bản năng.
Lần xung phong đầu tiên đã bị binh sĩ bảo vệ hất lùi.
Bất quá sau đó, thú binh lại xông lên.
Cứ liên tục xung phong như thế, sức mạnh của yêu tâm trong thể nội thú binh dần bị kích phát, chúng đều ánh lên hồng quang khát máu.
Dần dần, thú binh môn chiếm cứ thượng phong, trong tám mươi ba linh thú có bảy mươi sáu qua được, rồi có bảy mươi lăm con qua được thông đạo, vượt ba bậc thang.
Các loại pháp khí tầm xa khai hỏa, đánh rụng hơn ba mươi linh thú.
Lại thêm mấy canh giờ, sáu mươi mốt linh thú xông qua ba tầng bậc thang đá.
Sau cùng có năm nghìn linh thú thành công vào được dải sáng.
Trong dải sáng liên tục có những vòng sáng tỏa ra, đưa linh thú đã thành nhất cấp thú binh lên tầng thứ hai. Mỗi vòng sáng đều kèm theo tiếng nổ và sức mạnh khôn tả dồn vào thể nội linh thú, giúp chúng tiến bộ.
Tầng thứ hai, không như tầng thứ nhất – lập tức gặp giết chóc ngay. Ở đây có cốc sâu, có núi cao, có sông suối, có hoang mạc, có thảo nguyên, có đồng tuyết ... Mỗi linh thú tới đây sẽ tản đi, theo bản năng chỉ dẫn, tìm chỗ tiềm tu thích hợp.
Ở đó có khắc thú tộc công pháp, chúng lĩnh ngộ được bao nhiêu là trông vào ngộ tính.
Sau cùng chúng về giữa tầng thứ hai, nơi đó có như cổ điện sát trường ở tầng thứ nhất, chỉ cần qua được đây, vào bảo tháp, chúng sẽ thành nhị cấp thú binh.
Khi năm mươi linh thú thành nhất cấp thú binh, từ thú binh linh hoàn có năng lượng dao động liên miên bất tuyệt dồn vào thể nội Tôn Lập.
"Bắt đầu!" La Hoàn nói.
Lần này Võ Diệu phát thiện tâm, sợ gã vì không biết mà lỡ cơ hội: "Mỗi thú binh đều có quan hệ chủ tớ một chiều với ngươi, mỗi lần chúng thăng cấp sẽ mang lại cho ngươi năng lượng. Đấy là một trong những lợi ích của thú binh linh hoàn. Thú binh, không chỉ để ngươi sử dụng, khi thăng cấp sẽ cống hiến năng lượng thì còn như trận kỳ, bố thành trận pháp, cho ngươi mượn sức mạnh để sử dụng. Lần tới chúng ta sẽ để thú binh gia nhập Ngũ hành hợp linh trận kỳ...”
Năng lượng miên miên bất tuyệt đó trở thành sông lớn chảy vào kinh mạch Tôn Lập.
Tôn Lập lập tức vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, dễ dàng vượt Phàm nhân cảnh đệ lục trọng, thành công đạt tới đệ thất trọng!
"Oành...”
Thể nội nổ vang, kinh mạch không ngừng rộng ra, từng huyệt đạo được thần hóa, sáng rực tinh mang, sáu mươi tư huyệt đạo sáng lên, thể nội gã rực ngân quang!
Năm mươi thú binh, sức mạnh cống hiến ra cực mạnh.
Tôn Lập thành Phàm nhân cảnh đệ thất trọng, sức mạnh đó chưa ngừng, đẩy cảnh giới của gã tăng tiến như thủy triều, từ đệ thất trọng sơ kỳ vượt qua đệ thất trọng trung kỳ, căn cơ vô cùng vững vàng.
Rồi từ trung kỳ từ từ đạt tới gần sát điên phong, sức mạnh đó mới từ từ chìm xuống, sau cùng khiến gã dừng sát mức điên phong.
Chỉ thiếu một chút là đạt đệ thất trọng điên phong.
Tôn Lập thở hắt ra, cảm giác khác lạ lan tỏa.
La Hoàn nhạt giọng: "Phàm nhân cảnh đệ thất trọng, ngươi áp sát Đạo nhân cảnh rồi, cảnh giới này khác trước nhiều."
Tôn Lập đã biết cảm giác huyền diệu đó, nhưng không thể nói rõ.
Tôn Lập bật cười.
Võ Diệu cười ha hả: "Hiện tại ngươi mới thấy được lợi ích của thú binh, tương lai mở được động thiên thế giới, sẽ biết thế nào là lợi hại!"
Tôn Lập mong ngóng: "Lẽ nào hiệu quả còn hơn thế này?"
Võ Diệu nói: "Hơn nhiều, nghĩ mà xem, mọi sinh linh trong đó, cứ tu luyện, mỗi lần tăng trưởng là chia cho ngươi một phần, một thế giới, tệ lắm cũng có mấy chục vạn sinh linh, sẽ là trợ lực cỡ nào? Trừ phi ngươi tu luyện thành ‘Tinh hà bản ngã" không thì động thiên thế giới sẽ là trợ lực lớn nhất!"
Tôn Lập phấn chấn: "Mở động thiên thế giới thì đã đủ nguyên liệu, có nên bắt dầu?"
Võ Diệu nói: "Đừng nóng, tìm hiểu cảnh giới này đã, mấy ngày này có việc khác cho ngươi."
Tôn Lập gật đầu: "Được!"
…
Đại Tùy kinh sư.
Với con dân Đại Tùy, nơi này là thiên hạ đệ nhất hùng thành, phồn hoa đệ nhất, mỗi ngày, từ sáng sớm, khắp bốn mặt kinh sư, ba mươi hai cửa thành đều có một hàng dài thương đội và lữ khách chen lấn.
Ở ngoài kinh sư cũng có một dải thị trấn bao lại, giá cả hơn hẳn tại các châu phủ của Đại Tùy.
Con dân Đại Tùy kinh sư luôn thấy tự hào, từ bé đã nhìn người ngoài đi vào từ cửa thành với ánh mắt dò xét.
Hôm nay có một vị Hồ phục thanh niên dẫn hai người hầu vào kinh sư, nhìn trái tim của Đại Tùy với ánh mắt tương tự.
Dọc đường có mấy côn đồ ở kinh sư rất không vừa mắt nhưng không hiểu vì sao, Hồ phục thanh niên thản nhiên mà chúng không dám sinh sự, tựa hồ sau lưng y có sức mạnh đáng sợ, vô hình trung uy nhiếp.
Những người đó đương nhiên không hiểu gì, chỉ thấy hôm nay quá tà môn, không dám đi ngoài đường nữa mà về đóng cửa cúng bái.
Hồ phục thanh niên đi trên đường, trông không nhanh nhưng một buổi sáng đã đi hết mọi ngõ ngách kinh sư.
Thanh niên không có vẻ gì mệt mỏi.
Đến trưa, Hồ phục thanh niên sờ bụng: "Đói rồi, Lâm thúc, Triệu thúc, chúng ta tìm chỗ ăn, nghe nói đồ ăn vặt ở Đại Tùy kinh sư nổi danh thiên hạ."
Cả hai đều cười: "Tổ thiếu gia có hứng, hai lão già này sẽ đi cùng."
Hồ phục thanh niên vui vẻ: "Được, chúng ta đi."
Y đi trước, buối sáng đã biết kinh sư có ngõ "Lão vị phường" bán thức ăn vặt, mùi canh thịt lừa khiến y thèm thuồng.
Hai lão nhân thấy y thành thạo như thế thì lẽ nào không hiểu? Bèn cười ha hả đi theo.
La Hoàn không giải thích, chỉ nói: "Chuẩn bị đi, đừng để chốc nữa cuống lên."
Tôn Lập ngồi xuống, ngơ ngác không hiểu ý La Hoàn.
Thú binh linh vẫn mở tầng thứ nhất, trong trận pháp đó, tám quả thú noãn hơi lắc, đã nở ra!
Vỏ một quả nứt ra, những quả khác vỡ theo, từng con chui ra.
Chúng đều đói, không hề khách khí ăn hết vỏ trứng, có con chưa no, tranh năm của con khác.
Một trăm thú noãn, nở được tám mươi ba, còn lại mười bảy không động tĩnh gì. Kết quả này hơn hẳn La Hoàn tính toán.
Mười bảy quả chưa nở không còn cơ hội. Tiểu thú mới nở ăn xong vỏ trứng xô tới...
Rất nhanh, những thứ ăn được trong trận pháp đều bị chúng ăn sạch, mũi máu tanh nhàn nhạt từ ngoài bay vào. Tiểu thú xô tới.
Mỗi con bình quân không được ba viên yêu tâm, nhưng có những con ăn rất nhanh, ăn xong là tranh của con khác.
Tốc độ ăn của chúng khiến Tôn Lập cả kinh.
Hai trăm viên yêu tâm chỉ nửa canh giờ là hết, La Hoàn khẽ nói: "Tuồng hay giờ mới bắt đầu!"
"Gừ, gừ, gừ...”
Từng tiếng gầm thống khổ vang lên, khiến người ta không cho rằng đấy là do thú non phát ra.
Ăn yêu tâm xong, năng lượng chặp khắp thể nội, xương đàn tiểu thú lớn vụt lên, da nứt ra rồi lành lại, cơ nhục rách ra rồi cũng lành nhanh chóng.
Cứ thế, tiểu thú nhanh chóng trưởng thành.
Quá trình này thực tế là thúc lúa non, nếu là nhân tộc thì đủ mất mạng bất kỳ ai nhưng thú tộc sinh mệnh lực ngoan cường, tám mươi ba con đều qua được.
Chừng hai canh giờ sau, đàn tiểu thú đều lớn cỡ con hổ, có con thậm chí dài cả trượng.
Từng con uy phong lẫm lẫm xông vào chiến trường. Mới xông vào, thạch trụ biến thành binh sĩ xông lên nghênh tiếp!
Chiến trường không thật sự sát thương thú binh, chỉ khiến chúng không ngừng được rèn luyện. Trúng đòn là được tự động truyền tống về phía sau, có thêm thời gian thích ứng, tiếp đó thú binh lại sinh long hoạt hổ xông vào chiến trường.
Đàn linh thú tuy mới nở, thực lực không tệ nhưng không có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ trông vào bản năng.
Lần xung phong đầu tiên đã bị binh sĩ bảo vệ hất lùi.
Bất quá sau đó, thú binh lại xông lên.
Cứ liên tục xung phong như thế, sức mạnh của yêu tâm trong thể nội thú binh dần bị kích phát, chúng đều ánh lên hồng quang khát máu.
Dần dần, thú binh môn chiếm cứ thượng phong, trong tám mươi ba linh thú có bảy mươi sáu qua được, rồi có bảy mươi lăm con qua được thông đạo, vượt ba bậc thang.
Các loại pháp khí tầm xa khai hỏa, đánh rụng hơn ba mươi linh thú.
Lại thêm mấy canh giờ, sáu mươi mốt linh thú xông qua ba tầng bậc thang đá.
Sau cùng có năm nghìn linh thú thành công vào được dải sáng.
Trong dải sáng liên tục có những vòng sáng tỏa ra, đưa linh thú đã thành nhất cấp thú binh lên tầng thứ hai. Mỗi vòng sáng đều kèm theo tiếng nổ và sức mạnh khôn tả dồn vào thể nội linh thú, giúp chúng tiến bộ.
Tầng thứ hai, không như tầng thứ nhất – lập tức gặp giết chóc ngay. Ở đây có cốc sâu, có núi cao, có sông suối, có hoang mạc, có thảo nguyên, có đồng tuyết ... Mỗi linh thú tới đây sẽ tản đi, theo bản năng chỉ dẫn, tìm chỗ tiềm tu thích hợp.
Ở đó có khắc thú tộc công pháp, chúng lĩnh ngộ được bao nhiêu là trông vào ngộ tính.
Sau cùng chúng về giữa tầng thứ hai, nơi đó có như cổ điện sát trường ở tầng thứ nhất, chỉ cần qua được đây, vào bảo tháp, chúng sẽ thành nhị cấp thú binh.
Khi năm mươi linh thú thành nhất cấp thú binh, từ thú binh linh hoàn có năng lượng dao động liên miên bất tuyệt dồn vào thể nội Tôn Lập.
"Bắt đầu!" La Hoàn nói.
Lần này Võ Diệu phát thiện tâm, sợ gã vì không biết mà lỡ cơ hội: "Mỗi thú binh đều có quan hệ chủ tớ một chiều với ngươi, mỗi lần chúng thăng cấp sẽ mang lại cho ngươi năng lượng. Đấy là một trong những lợi ích của thú binh linh hoàn. Thú binh, không chỉ để ngươi sử dụng, khi thăng cấp sẽ cống hiến năng lượng thì còn như trận kỳ, bố thành trận pháp, cho ngươi mượn sức mạnh để sử dụng. Lần tới chúng ta sẽ để thú binh gia nhập Ngũ hành hợp linh trận kỳ...”
Năng lượng miên miên bất tuyệt đó trở thành sông lớn chảy vào kinh mạch Tôn Lập.
Tôn Lập lập tức vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, dễ dàng vượt Phàm nhân cảnh đệ lục trọng, thành công đạt tới đệ thất trọng!
"Oành...”
Thể nội nổ vang, kinh mạch không ngừng rộng ra, từng huyệt đạo được thần hóa, sáng rực tinh mang, sáu mươi tư huyệt đạo sáng lên, thể nội gã rực ngân quang!
Năm mươi thú binh, sức mạnh cống hiến ra cực mạnh.
Tôn Lập thành Phàm nhân cảnh đệ thất trọng, sức mạnh đó chưa ngừng, đẩy cảnh giới của gã tăng tiến như thủy triều, từ đệ thất trọng sơ kỳ vượt qua đệ thất trọng trung kỳ, căn cơ vô cùng vững vàng.
Rồi từ trung kỳ từ từ đạt tới gần sát điên phong, sức mạnh đó mới từ từ chìm xuống, sau cùng khiến gã dừng sát mức điên phong.
Chỉ thiếu một chút là đạt đệ thất trọng điên phong.
Tôn Lập thở hắt ra, cảm giác khác lạ lan tỏa.
La Hoàn nhạt giọng: "Phàm nhân cảnh đệ thất trọng, ngươi áp sát Đạo nhân cảnh rồi, cảnh giới này khác trước nhiều."
Tôn Lập đã biết cảm giác huyền diệu đó, nhưng không thể nói rõ.
Tôn Lập bật cười.
Võ Diệu cười ha hả: "Hiện tại ngươi mới thấy được lợi ích của thú binh, tương lai mở được động thiên thế giới, sẽ biết thế nào là lợi hại!"
Tôn Lập mong ngóng: "Lẽ nào hiệu quả còn hơn thế này?"
Võ Diệu nói: "Hơn nhiều, nghĩ mà xem, mọi sinh linh trong đó, cứ tu luyện, mỗi lần tăng trưởng là chia cho ngươi một phần, một thế giới, tệ lắm cũng có mấy chục vạn sinh linh, sẽ là trợ lực cỡ nào? Trừ phi ngươi tu luyện thành ‘Tinh hà bản ngã" không thì động thiên thế giới sẽ là trợ lực lớn nhất!"
Tôn Lập phấn chấn: "Mở động thiên thế giới thì đã đủ nguyên liệu, có nên bắt dầu?"
Võ Diệu nói: "Đừng nóng, tìm hiểu cảnh giới này đã, mấy ngày này có việc khác cho ngươi."
Tôn Lập gật đầu: "Được!"
…
Đại Tùy kinh sư.
Với con dân Đại Tùy, nơi này là thiên hạ đệ nhất hùng thành, phồn hoa đệ nhất, mỗi ngày, từ sáng sớm, khắp bốn mặt kinh sư, ba mươi hai cửa thành đều có một hàng dài thương đội và lữ khách chen lấn.
Ở ngoài kinh sư cũng có một dải thị trấn bao lại, giá cả hơn hẳn tại các châu phủ của Đại Tùy.
Con dân Đại Tùy kinh sư luôn thấy tự hào, từ bé đã nhìn người ngoài đi vào từ cửa thành với ánh mắt dò xét.
Hôm nay có một vị Hồ phục thanh niên dẫn hai người hầu vào kinh sư, nhìn trái tim của Đại Tùy với ánh mắt tương tự.
Dọc đường có mấy côn đồ ở kinh sư rất không vừa mắt nhưng không hiểu vì sao, Hồ phục thanh niên thản nhiên mà chúng không dám sinh sự, tựa hồ sau lưng y có sức mạnh đáng sợ, vô hình trung uy nhiếp.
Những người đó đương nhiên không hiểu gì, chỉ thấy hôm nay quá tà môn, không dám đi ngoài đường nữa mà về đóng cửa cúng bái.
Hồ phục thanh niên đi trên đường, trông không nhanh nhưng một buổi sáng đã đi hết mọi ngõ ngách kinh sư.
Thanh niên không có vẻ gì mệt mỏi.
Đến trưa, Hồ phục thanh niên sờ bụng: "Đói rồi, Lâm thúc, Triệu thúc, chúng ta tìm chỗ ăn, nghe nói đồ ăn vặt ở Đại Tùy kinh sư nổi danh thiên hạ."
Cả hai đều cười: "Tổ thiếu gia có hứng, hai lão già này sẽ đi cùng."
Hồ phục thanh niên vui vẻ: "Được, chúng ta đi."
Y đi trước, buối sáng đã biết kinh sư có ngõ "Lão vị phường" bán thức ăn vặt, mùi canh thịt lừa khiến y thèm thuồng.
Hai lão nhân thấy y thành thạo như thế thì lẽ nào không hiểu? Bèn cười ha hả đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.