Quyển 21 - Chương 4: Tập kích vào ban đêm
Thạch Tam
15/09/2014
A Cổ Long nhìn vào trong rừng, ánh mắt càng lúc càng hung hãn, quay lại đi đến chỗ Phong Bảo Bảo quỳ một chân: "Vương thượng, đại tế ti không sai đâu, Thiên thần thiết khẳng định có trên đảo, chỉ còn chỗ đó thôi!"
Bác Nhĩ Hãn quỳ nói: "Vương thượng hạ lệnh đi! Thuộc hạ không tin có vương thượng tọa trấn, chúng ta có ngần này dũng sĩ mà không làm gì được số nhân tộc đó?"
Phong Bảo Bảo lo lắng, mấy hôm nay đã ước thúc bộ tộc, không cho lại gần khu rừng có bọn Tôn Lập. Nhưng... lẽ nào Thiên thần thiết ở đó?
"Lẽ nào nhân tộc cũng đến vì Thiên thần thiết?" Phong Bảo Bảo lẩm bẩm, nếu thế chỗ họ đang chiếm giữ có lẽ có Thiên thần thiết.
"Ai..."
Phong Bảo Bảo thở dài, nàng ta không phải A Cổ Long, dũng sĩ chỉ cần giao chiến là xong,còn nàng ta là thủ lĩnh! Quyết sách sai lầm sẽ khiến bộ lạc bị diệt!
"Người đó..." Phong Bảo Bảo nói đến Tôn Lập: "Quá mạnh, đến mức quỷ dị!"
Nàng ta cũng nhìn ra cảnh giới của Tôn Lập không như vậy, thậm chí không bằng A Cổ Long. Yêu tộc xưa nay nổi danh về chiến lực mà một nhân tộc, cảnh giới kém hơn lại có chiến lực vượt hẳn, Phong Bảo Bảo buộc phải thận trọng.
A Cổ Long và Bác Nhĩ Hãn đều bị Tôn Lập bắt, Phong Bảo Bảo nói thế, cả hai hổ thẹn vô cùng, không dám phản bác.
A Cổ Long nổi giận: "Vương thượng, nhân tộc tà ác hủy mất thánh vật Nộ long trảm của bộ lạc, y phải trả giá!"
Phong Bảo Bảo không nói, các dũng sĩ không dám quấy nhiễu.
Hồi lâu nàng ta nhạt giọng: "Nhiệm vụ chính lần này là tìm thấy Thiên thần thiết."
Nàng ta đứng lên khỏi nhuyễn tháp: "Ma Lặc Đinh theo ta, các ngươi tìm tiếp."
"Tuân mệnh."
...
Phong Bảo Bảo đứng ngoài rừng, qua ngọn cây thấy rõ bọn Tôn Lập.
Nàng ta thở dài, là yêu tộc có ai muốn làm thế? Nàng ta nhăn nhó, với thực lực của họ liệu giết được những người kia?
Ma Lặc Đinh không hiểu vương thượng cùng mình đến đây làm gì.
"Vương thượng, chúng ta..."
"Đàm phán." Phong Bảo Bảo nói. Ma Lặc Đinh ngạc nhiên: "Với nhân tộc tham lam? Vương thượng viết chúng sẽ ngoác mồm cá ngão mà."
Phong Bảo Bảo không nói mà đi vào. Nàng ta không thể nói với các dũng sĩ là hết cách rồi!
Tôn Lập đã nhận ra nhưng bất động.
Sùng Dần và Sùng Bá cũng nhận ra nhưng cũng như Tôn Lập, coi như không có gì. Chỉ Chung Lâm hơi bị ảnh hưởng, nhìn Tôn Lập, thấy gã không phản ứng, thì lại giả như không.
Thân hình Phong Bảo Bảo tại yêu tộc là trung bình nhưng với nhân tộc thì thành cao lớn, Sùng Bá cũng thấp hơn một cái đầu. Phong Bảo Bảo đứng ngoài, lớn tiếng: "Chư vị. Phong..."
"Đến thì đến rồi, có mắt thì đều thấy."
Sùng Bá xếp bằng, một gốc thiên niên cổ mộc ngả xuống, thân gỗ bị nhát kiếm chẻ đôi, bên trong bóng loáng, trở thành bàn.
Bàn tay như gốc cổ thụ cầm chén trà chỉ hơn ngón tay lên nhấp khẽ, cảm giác ngon vô cùng.
Phong Bảo Bảo không nói thành lời, cự yêu Ma Lặc Đinh nổi giận: "Dán bất kính với vương thượng, chết!"
Ma Lặc Đinh vung cốt chùy, thân thể như núi thịt lao vào Sùng Bá.
Sùng Bá mắt ánh lên hưng phấn, lòng tay lóe quang mang, hóa thành cự kiếm chém ra!
Sùng Dần uống cạn rượu, dạo này không được tiếp tế nên y cũng không chịu yên, thấy Ma Lặc Đinh xuất thủ, y liếm mép cười khổ: "Ngu xuẩn, để Sùng Bá đắc sính, y nhịn mấy hôm rồi..."
Ma Lặc Đinh phòng ngự kinh nhân, xưa nay chỉ công không thủ, dù pháp khí gì thì y cũng sẵn sàng chịu đòn rồi vung chùy đập chết đối thủ.
Nhưng nhân tộc có vẻ yếu hơn nhiều này lại khiến y lạnh mình!
Cự kiếm chưa tới nhưng vô số hàn mang găm vào thân thể, cơ hồ xé nát lớp da mà y vẫn tự hào!
"Sao thế!?" Ma Lặc Đinh kinh hoảng, thu chùy về, định chặn cự kiếm. Kiếm đảm cắt đôi cốt chùy rồi dừng trên cổ y.
Cuồng phong bạo vũ chợt thành tĩnh lặng.
Cự kiếm có ám kim sắc quang ti, Ma Lặc Đinh nhìn rõ không gian tựa hồ không ổn định!
Sùng Bá khống chế, quang ti quay tít, mấy lần suýt cắt vào da đối phương.
Mỗi đạo quang ti đều ngưng tụ thành quang lôi cỡ đầu ngón tay nổ tanh tách, mỗi lần nổ không lớn nhwg có vô số dải sáng ẩn vào hư không!
Ma Lặc Đinh đầm đìa mồ hôi, tưởng mình chết chắc.
Phong Bảo Bảo giật giật mí mắt, cốt chùy của Ma Lặc Đinh là xương Song đầu á long thú, uy lực không quá ghê gớm nhưng cực kỳ chắc chắn, cắt đôi được nó thì uy lực cự kiếm quá đáng sợ!
Bất quá Phong Bảo Bảo sau đó thở phào.
Tay kia Sùng Bá còn cầm chén trà, chỉ là ngụm trà này không có mùi vị gì.
Sùng Dần thầm than: "Không phải cự yêu quá kém mà Kiếm đảm quá mạnh."
Sùng Bá thu chén trà về, không thèm nhìn Ma Lặc Đinh, xách cự kiếm, rảo bước vào rừng.
"Ầm, ầm, ầm..."
Từng gốc thiên niên cổ thụ mấy người ôm tan tành.
Phong Bảo Bảo ngạc nhiên, cố nhẫn nại đến chỗ bọn Tôn Lập, những gì xảy ra tiếp theo nằm ngoài ý liệu, không hiểu vì sao lại thế.
Sùng Bá có bảo bối nhưng chưa có cơ hội thống thống khoái khoái giao chiến, mãi mới được đấu với Ma Lặc Đinh, kết quả chiến ý của y đành phát tiết qua nhát kiếm.
Tôn Lập chặn Sùng Dần rồi ra hiệu: "Giảng tập, để tiểu tử."
Sùng Dần biết gã không tự nhiên như thế nên gật đầu.
Tôn Lập đón Phong Bảo Bảo: "Các hạ có việc gì?"
Phong Bảo Bảo thoáng nghĩ, việc này dù thế nào cũng khiến người ta hoài nghi. Nên hỏi: "Chư vị vì sao tới đây?"
Tôn Lập nói lăng nhăng: "Tất nhiên vì Thiên thần thiết."
Phong Bảo Bảo cười: "Các hạ không đủ thành ý. Thiên thần thiết tuy quý, nhưng cây kiếm của vị đồng bạn kia, phẩm chất hơn xa pháp khí rèn từ Thiên thần thiết. Các vị không đến vì Thiên thần thiết..."
Da mặt Tôn Lập đã dày hơn: "Cô nương không cần để ý mục đích của bọn tại hạ, quan trong là cô nương có mục đích gì?"
Phong Bảo Bảo nói: "Tại hạ cần khu vực của các vị, ra giá đi."
Tôn Lập cười, sắc mặt bình tĩnh nhưng lời lẽ kinh nhân: "Mỗ cần... Thông u chi hồn!"
Phong Bảo Bảo biến sắc: "Cái gì? Sao các hạ biết Thông u chi hồn!?"
Tôn Lập nhạt giọng: "Mỗ định nhờ Thông u chi hồn tìm một thứ, nếu được thì mỗ không chỉ nhường chỗ này mà còn tìm giúp Thiên thần thiết!" Gã không biết Thiên thần thiết là gì nhưng Võ Diệu và La Hoàn có cách tìm khoáng vật.
Phong Bảo Bảo do dự. Cự yêu Ma Lặc Đinh quay về nói khẽ: "Vương thượng, nhân tộc giảo trá!"
Phong Bảo Bảo thở dài, liên quan đến đại tế ti, nàng ta không thể quyết ngay: "Để tại hạ nghĩ đã."
...
Sùng Bá không vui: "Vì sao việc đó lại đến lượt ta?"
Tôn Lập cười hì hì: "Phải là giáo tập. Yêu tộc đầu óc đơn giản, không nguyện ý khuất phục thì sẽ đánh lén giết chúng ta."
Sùng Bá ngạo nghễ: "Chúng ta động thủ diệt chúng là xong."
"Không được, để lại còn có việc hữu dụng."
Sùng Bá trừng mắt: "Phiền hà! Ngươi càng lúc càng giống Sùng Dần."
Tôn Lập nịnh: "Giáo tập xuất thủ, là xong ngay..."
La Hoàn cười thầm: "Không có tí thành ý nào, dù gì cũng nên nói cho khá một tí chứ."
Sùng Bá vẫn ấm ức: "Ngươi cứ bảo ta thô thiển, thích hợp làm việc này là xong."
Tôn Lập cười khan phủ nhận: "Phi dã, tuyệt đối không phải thế...”
Tối đó biển động, trời tối om.
A Cổ Long dẫn toàn bộ dũng sĩ còn giao chiến được, lén đến gần chỗ bọn Tôn Lập. Yêu tộc gần với tự nhiên hơn nên thiên phú độn thuật hơn hẳn nhân tộc.
Các dũng sĩ, hoặc mộc độn, hoặc thổ độn, tu sĩ tuyệt không thể phát hiện ra.
Trong trại yên tĩnh, bọn Tôn Lập không ngủ mà đả tọa tu hành.
Bác Nhĩ Hãn quỳ nói: "Vương thượng hạ lệnh đi! Thuộc hạ không tin có vương thượng tọa trấn, chúng ta có ngần này dũng sĩ mà không làm gì được số nhân tộc đó?"
Phong Bảo Bảo lo lắng, mấy hôm nay đã ước thúc bộ tộc, không cho lại gần khu rừng có bọn Tôn Lập. Nhưng... lẽ nào Thiên thần thiết ở đó?
"Lẽ nào nhân tộc cũng đến vì Thiên thần thiết?" Phong Bảo Bảo lẩm bẩm, nếu thế chỗ họ đang chiếm giữ có lẽ có Thiên thần thiết.
"Ai..."
Phong Bảo Bảo thở dài, nàng ta không phải A Cổ Long, dũng sĩ chỉ cần giao chiến là xong,còn nàng ta là thủ lĩnh! Quyết sách sai lầm sẽ khiến bộ lạc bị diệt!
"Người đó..." Phong Bảo Bảo nói đến Tôn Lập: "Quá mạnh, đến mức quỷ dị!"
Nàng ta cũng nhìn ra cảnh giới của Tôn Lập không như vậy, thậm chí không bằng A Cổ Long. Yêu tộc xưa nay nổi danh về chiến lực mà một nhân tộc, cảnh giới kém hơn lại có chiến lực vượt hẳn, Phong Bảo Bảo buộc phải thận trọng.
A Cổ Long và Bác Nhĩ Hãn đều bị Tôn Lập bắt, Phong Bảo Bảo nói thế, cả hai hổ thẹn vô cùng, không dám phản bác.
A Cổ Long nổi giận: "Vương thượng, nhân tộc tà ác hủy mất thánh vật Nộ long trảm của bộ lạc, y phải trả giá!"
Phong Bảo Bảo không nói, các dũng sĩ không dám quấy nhiễu.
Hồi lâu nàng ta nhạt giọng: "Nhiệm vụ chính lần này là tìm thấy Thiên thần thiết."
Nàng ta đứng lên khỏi nhuyễn tháp: "Ma Lặc Đinh theo ta, các ngươi tìm tiếp."
"Tuân mệnh."
...
Phong Bảo Bảo đứng ngoài rừng, qua ngọn cây thấy rõ bọn Tôn Lập.
Nàng ta thở dài, là yêu tộc có ai muốn làm thế? Nàng ta nhăn nhó, với thực lực của họ liệu giết được những người kia?
Ma Lặc Đinh không hiểu vương thượng cùng mình đến đây làm gì.
"Vương thượng, chúng ta..."
"Đàm phán." Phong Bảo Bảo nói. Ma Lặc Đinh ngạc nhiên: "Với nhân tộc tham lam? Vương thượng viết chúng sẽ ngoác mồm cá ngão mà."
Phong Bảo Bảo không nói mà đi vào. Nàng ta không thể nói với các dũng sĩ là hết cách rồi!
Tôn Lập đã nhận ra nhưng bất động.
Sùng Dần và Sùng Bá cũng nhận ra nhưng cũng như Tôn Lập, coi như không có gì. Chỉ Chung Lâm hơi bị ảnh hưởng, nhìn Tôn Lập, thấy gã không phản ứng, thì lại giả như không.
Thân hình Phong Bảo Bảo tại yêu tộc là trung bình nhưng với nhân tộc thì thành cao lớn, Sùng Bá cũng thấp hơn một cái đầu. Phong Bảo Bảo đứng ngoài, lớn tiếng: "Chư vị. Phong..."
"Đến thì đến rồi, có mắt thì đều thấy."
Sùng Bá xếp bằng, một gốc thiên niên cổ mộc ngả xuống, thân gỗ bị nhát kiếm chẻ đôi, bên trong bóng loáng, trở thành bàn.
Bàn tay như gốc cổ thụ cầm chén trà chỉ hơn ngón tay lên nhấp khẽ, cảm giác ngon vô cùng.
Phong Bảo Bảo không nói thành lời, cự yêu Ma Lặc Đinh nổi giận: "Dán bất kính với vương thượng, chết!"
Ma Lặc Đinh vung cốt chùy, thân thể như núi thịt lao vào Sùng Bá.
Sùng Bá mắt ánh lên hưng phấn, lòng tay lóe quang mang, hóa thành cự kiếm chém ra!
Sùng Dần uống cạn rượu, dạo này không được tiếp tế nên y cũng không chịu yên, thấy Ma Lặc Đinh xuất thủ, y liếm mép cười khổ: "Ngu xuẩn, để Sùng Bá đắc sính, y nhịn mấy hôm rồi..."
Ma Lặc Đinh phòng ngự kinh nhân, xưa nay chỉ công không thủ, dù pháp khí gì thì y cũng sẵn sàng chịu đòn rồi vung chùy đập chết đối thủ.
Nhưng nhân tộc có vẻ yếu hơn nhiều này lại khiến y lạnh mình!
Cự kiếm chưa tới nhưng vô số hàn mang găm vào thân thể, cơ hồ xé nát lớp da mà y vẫn tự hào!
"Sao thế!?" Ma Lặc Đinh kinh hoảng, thu chùy về, định chặn cự kiếm. Kiếm đảm cắt đôi cốt chùy rồi dừng trên cổ y.
Cuồng phong bạo vũ chợt thành tĩnh lặng.
Cự kiếm có ám kim sắc quang ti, Ma Lặc Đinh nhìn rõ không gian tựa hồ không ổn định!
Sùng Bá khống chế, quang ti quay tít, mấy lần suýt cắt vào da đối phương.
Mỗi đạo quang ti đều ngưng tụ thành quang lôi cỡ đầu ngón tay nổ tanh tách, mỗi lần nổ không lớn nhwg có vô số dải sáng ẩn vào hư không!
Ma Lặc Đinh đầm đìa mồ hôi, tưởng mình chết chắc.
Phong Bảo Bảo giật giật mí mắt, cốt chùy của Ma Lặc Đinh là xương Song đầu á long thú, uy lực không quá ghê gớm nhưng cực kỳ chắc chắn, cắt đôi được nó thì uy lực cự kiếm quá đáng sợ!
Bất quá Phong Bảo Bảo sau đó thở phào.
Tay kia Sùng Bá còn cầm chén trà, chỉ là ngụm trà này không có mùi vị gì.
Sùng Dần thầm than: "Không phải cự yêu quá kém mà Kiếm đảm quá mạnh."
Sùng Bá thu chén trà về, không thèm nhìn Ma Lặc Đinh, xách cự kiếm, rảo bước vào rừng.
"Ầm, ầm, ầm..."
Từng gốc thiên niên cổ thụ mấy người ôm tan tành.
Phong Bảo Bảo ngạc nhiên, cố nhẫn nại đến chỗ bọn Tôn Lập, những gì xảy ra tiếp theo nằm ngoài ý liệu, không hiểu vì sao lại thế.
Sùng Bá có bảo bối nhưng chưa có cơ hội thống thống khoái khoái giao chiến, mãi mới được đấu với Ma Lặc Đinh, kết quả chiến ý của y đành phát tiết qua nhát kiếm.
Tôn Lập chặn Sùng Dần rồi ra hiệu: "Giảng tập, để tiểu tử."
Sùng Dần biết gã không tự nhiên như thế nên gật đầu.
Tôn Lập đón Phong Bảo Bảo: "Các hạ có việc gì?"
Phong Bảo Bảo thoáng nghĩ, việc này dù thế nào cũng khiến người ta hoài nghi. Nên hỏi: "Chư vị vì sao tới đây?"
Tôn Lập nói lăng nhăng: "Tất nhiên vì Thiên thần thiết."
Phong Bảo Bảo cười: "Các hạ không đủ thành ý. Thiên thần thiết tuy quý, nhưng cây kiếm của vị đồng bạn kia, phẩm chất hơn xa pháp khí rèn từ Thiên thần thiết. Các vị không đến vì Thiên thần thiết..."
Da mặt Tôn Lập đã dày hơn: "Cô nương không cần để ý mục đích của bọn tại hạ, quan trong là cô nương có mục đích gì?"
Phong Bảo Bảo nói: "Tại hạ cần khu vực của các vị, ra giá đi."
Tôn Lập cười, sắc mặt bình tĩnh nhưng lời lẽ kinh nhân: "Mỗ cần... Thông u chi hồn!"
Phong Bảo Bảo biến sắc: "Cái gì? Sao các hạ biết Thông u chi hồn!?"
Tôn Lập nhạt giọng: "Mỗ định nhờ Thông u chi hồn tìm một thứ, nếu được thì mỗ không chỉ nhường chỗ này mà còn tìm giúp Thiên thần thiết!" Gã không biết Thiên thần thiết là gì nhưng Võ Diệu và La Hoàn có cách tìm khoáng vật.
Phong Bảo Bảo do dự. Cự yêu Ma Lặc Đinh quay về nói khẽ: "Vương thượng, nhân tộc giảo trá!"
Phong Bảo Bảo thở dài, liên quan đến đại tế ti, nàng ta không thể quyết ngay: "Để tại hạ nghĩ đã."
...
Sùng Bá không vui: "Vì sao việc đó lại đến lượt ta?"
Tôn Lập cười hì hì: "Phải là giáo tập. Yêu tộc đầu óc đơn giản, không nguyện ý khuất phục thì sẽ đánh lén giết chúng ta."
Sùng Bá ngạo nghễ: "Chúng ta động thủ diệt chúng là xong."
"Không được, để lại còn có việc hữu dụng."
Sùng Bá trừng mắt: "Phiền hà! Ngươi càng lúc càng giống Sùng Dần."
Tôn Lập nịnh: "Giáo tập xuất thủ, là xong ngay..."
La Hoàn cười thầm: "Không có tí thành ý nào, dù gì cũng nên nói cho khá một tí chứ."
Sùng Bá vẫn ấm ức: "Ngươi cứ bảo ta thô thiển, thích hợp làm việc này là xong."
Tôn Lập cười khan phủ nhận: "Phi dã, tuyệt đối không phải thế...”
Tối đó biển động, trời tối om.
A Cổ Long dẫn toàn bộ dũng sĩ còn giao chiến được, lén đến gần chỗ bọn Tôn Lập. Yêu tộc gần với tự nhiên hơn nên thiên phú độn thuật hơn hẳn nhân tộc.
Các dũng sĩ, hoặc mộc độn, hoặc thổ độn, tu sĩ tuyệt không thể phát hiện ra.
Trong trại yên tĩnh, bọn Tôn Lập không ngủ mà đả tọa tu hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.