Quyển 1 - Chương 8: Trồng linh dược (thượng)
Thạch Tam
11/09/2013
Kêu lên thêm thảm, học sinh đó văng đi mấy trượng, mặt đen xì.
Chúng nhân hãi hùng, quả nhiên thấy Sùng Bá chắp hai tay sau lưng thong thả đi tới.
"Đấy là bản môn an bài, ai dám phản đối thì cút khỏi Tố Bão sơn! Các ngươi không thích chứ dưới núi có đầy người chấp nhận sự không công bằng đó! Hiểu chứ?"
Chúng nhân im lặng.
Sùng Bá hừ lạnh: "Quay về học ngay!"
Các đệ tử từ từ giải tán.
Lục Đại Thông và Giang Sĩ Ngọc đến đi cùng Tôn Lập, qua giáo thất của nhóm chữ Bính, Giang Sĩ Ngọc nhìn Túc Lan ở trong, Túc Lan phất tay. Giang Sĩ Ngọc mỉm cười, đi qua thì bĩu môi: "Sau này Túc Lan sẽ ngày càng xa lánh chúng ta."
Lục Đại Thông có vẻ không tin: "Không phải chứ?"
Tôn Lập chỉ nhìn Giang Sĩ Ngọc, không nói gì.
Giáo thất của nhóm chữ Đinh xa nhất, mọi đệ tử vào đó, đợi một tuần hương mới thấy một tu sĩ trung niên mệt mỏi đi nhanh vào.
Vào giáo thất, y thèm nhìn các đệ tử, chỉ gật đầu: "Mỗ là Sùng Trọng. Giảng về đơn dược."
Đoạn bắt đầu giảng, thậm chí bỏ qua khâu làm quen đệ tử.
Chỉ học tri thức cơ bản về dược lý và nhận biết thảo dược. Sùng Trọng lấy các loại dược thảo từ trữ vật không gian ra giới thiệu, được một nửa thì trong Tôn Lập, La Hoàn nói bằng giọng hữu khí vô lực: "Đừng nghe nữa, sau này ta từ từ giảng cho ngươi, tên khốn kia tự kiêu, thật ra sai hoàn toàn, ngươi nghe là hỏng bét."
Lục Đại Thông chợt giơ tay: "Giảng tập, đệ tử muốn hỏi..."
Sùng Trọng phất tay: "Không cần hỏi."
Các đệ tử ngẩn người.
Sùng Trọng tỏ vẻ hết kiên nhân: "Tu sĩ rất quý thời gian, ta giảng cho các ngươi vì nhận nhiệm vụ của môn phái. Nội dung là ‘dạy đệ tử nhập môn tri thức đơn dược’, nghe rõ chưa, chỉ dạy chứ không nói phải trả lời. Ta đời nào lãng phí thời gian cho nhóm phế vật chữ Đinh."
Niềm ấm ức dâng lên trong lòng đệ tử nhóm chữ Đinh như muốn nổ tung.
Lục Đại Thông đỏ mặt ngồi xuống, Giang Sĩ Ngọc cạnh Tôn Lập nói: "Ta nghe rồi, nhóm chữ Đinh nào cũng thế, mấy nhóm kia, các sư huynh dạy đều tận chức tận trách, vì họ coi các đệ tử đó có tiền đồ, hiện tại kết thiện duyên, tương lai có lúc hữu dụng. Nhóm chữ Đinh chúng ta... Ôi, các sư huynh không thèm cả nể mặt, nếu không vì nhiệm vụ của môn phái được thưởng hậu tất không ai muốn lãng phí thời gian dạy."
Tôn Lập vạn lần không ngờ, tu sĩ Tố Bão phái tự tư tự lợinhư thế! Lẽ nào nhóm của gã, hơn ba mươi đệ tử bị rũ bỏ như thế!?
Sùng Trọng giảng nhanh, mặc kệ đệ tử ở dưới có hiểu không, không đầy hai canh giờ là xong.
Sùng Trọng cấp cho mỗi đệ tử một cuốn cổ thư và một túi hạt.
"Trong sách có hình, công dụng và cách chăm sáu mươi tám loại dược thảo thông dụng nhất tu chân giới. Những điểm quan trọng ta đã giảng rồi."
"Trong túi là hạt Thất tử thủ ô, trong sách có giới thiệu. Nhiệm vụ của tất cả là về trồng Thất tử thủ ô, sau một tháng giao thành quả."
"Nên nhớ thành quả là kỳ thi đầu tiên trong bảy kỳ thi sau khi nhập môn, là thành tích về đơn dược!"
Nói đoạn Sùng Trọng đi ngay.
Tất cả tròn mắt, môn này coi như chưa học được gì, còn phải trồng linh dược, thế không phải cố ý làm khó sao? Giang Sĩ Ngọc thất vọng: "Ai, thôi vậy, về đọc sách."
Các đệ tử tâm nhóm chữ Đinh đều không cam nhưng bó tay.
Lúc họ ra, giảng tập trong các giáo thất khác đang chăm chú giảng, dù của nhóm chữ Bính chỉ hơn một cấp thì cũng không thể xong ngay.
Bọn Tôn Lập về cùng, Lục Đại Thông và Giang Sĩ Ngọc ủ ê. Tôn Lập không hiểu: "Sùng Trọng bảo chúng ta trồng Thất tử thủ ô, trồng ở đâu? Chả lẽ trong sân?"
"Môn phái cung cấp chậu sứ, cho các đệ tử sử dụng trồng thảo dược, chúng ta cùng đi lĩnh."
Lục Đại Thông giỏi nghe ngóng, tựa hồ biết hết.
...
Phụ trách phân phát những thứ đó là một tu sĩ già, tựa hồ sắp đến kỳ đại hạn nên không còn hùng tâm tráng chí, không làm khó bọn Tôn Lập.
Trừ chậu sành ra còn một trữ vật giới chỉ.
Đều là pháp khí cấp thấp nhất.
Trữ vật giới chỉ chỉ đựng được lượng ngang với thể tích người, trong chậu sứ có phong ấn trận pháp để hấp nạp thiên địa linh khí nhanh hơn, khiến linh dược chín nhanh.
Tôn Lập mang đồ về tiểu viện, ba người cùng đánh vật với quyển sách và Thất tử thủ ô.
Tôn Lập vừa lấy sách ra đã bị La Hoàn mắng: "Xem gì mà xem? Đã nói sai hết rồi, còn không mau tận dụng thời gian tu luyện!"
Tôn Lập bó tay: "Liên quan đến thi nhập môn cơ đấy."
Nhập môn thất khải (bảy kì thi nhập môn) là một chuỗi kỳ thi Tố Bão sơn kiểm nghiệm thành quả tu luyện của đệ tử mới. Mỗi tháng một lần, tổng cộng bảy kỳ.
Mỗi kỳ thi đều theo thành tích mà “thưởng điểm”, đứng đầu mười điểm, cứ thế lùi lại cho đến thứ mười.
Điểm thưởng có thể đổi những thứ cần thiết với môn phái, ví như cao cấp pháp khí, linh thạch đơn dược...
Đơn giản mà nói, điểm thưởng cũng như nhiệm vụ của môn phái, theo "điểm cống hiến" mà đổi vật phẩm. Chỉ là đệ tử mới không thể làn nhiệm vụ.
Võ Diệu bực mình: "La Hoàn ngươi đừng giấu nghề nữa, đơn đạo là nghề của ngươi."
La Hoàn thở dài: "Được. Tôn Lập, ngươi cứ chuyên tâm tu hành, những thứ vớ vẩn này bọn ta sẽ xử lý."
"Hiện tại lấy cái chậu sành ra xem sao."
Tôn Lập không hiểu, những vẫn lấy ra xem kỹ.
Chậu đen xỉn, nhưng tinh tế hơn chậu hoa ở thế tục giới. Bên trong khắc mất nét, tựa hồ là thủ pháp phong ấn trận pháp rất thô thiển, không ẩn hết trong chậu mà lộ ra.
La Hoàn bất mãn: "Rác rưởi gì đây? Lừa gạt mấy tay mơ các ngươi hả! Thứ này..."
Tôn Lập thấy y bắt đầu chê thì vội ngăn: "Thời gian khẩn bách, xử lý xong để còn tu luyện."
La Hoàn trầm ngâm một chốc: "Tiểu tử, coi như ngươi may mắn, gặp được cổ vãng kim lai đệ nhất đơn đạo đại sư, đổi lại người khác thì cách gì giúp được..."
Tôn Lập trợn tròng trắng: "Lão nhân gia định giúp hay nhân cơ hội đánh bóng bản thân?"
Võ Diệu cũng cười: "Tên ngốc La Hoàn xong chưa?"
La Hoàn cười ngượng ngùng: "Thôi thôi, không nói nữa. Tôn Lập, theo lời ta, thay đổi trận pháp này..."
Tôn Lập hớn hở: "Bố trí trận pháp? Hiện tại mỗ có thể bố trí trận pháp?!"
"Đương nhiên không thể!" La Hoàn hơi nóng tính: "Chút linh nguyên của ngươi làm được gì? Nếu ngươi có thể bố trí trận pháp, lão tử phí công làm gì! Ta bảo sửa, hiểu chưa?"
Tôn Lập rụt cổ: "Được, lão nhân gia nói đi."
Thái độ này khiến La Hoàn bớt giận: "Cứ theo lời ta, ngưng tụ linh nguyên lên ngón tay..."
"Được, hiện tại nhìn thấy chỗ trận pháp giao nhau nửa phân chưa? Đặt ngón tay lên, vẽ vào hình tam giác, càng thẳng càng tốt. Óc tưởng tượng như lúc linh nguyên chảy vào chậu sứ, nối với các trận pháp..."
Tôn Lập làm theo, ngón tay khẽ động, linh nguyên hữu hạn trong thể nội tràn ra như vỡ đê!
Mi tâm Ấn đường huyệt như bị móc câu nung đỏ móc vào, kéo mạnh ra, thống khổ vô cùng!
Bọn La Hoàn đều không nói, Tôn Lập nghiến răng né chịu. Không chỉ nén mà ngón tay gã ổn như bàn thạch, không lệch tí nào.
Dù tốc độ di động ngón tay cực chậm, nhưng gã vẫn kiên định vạch nét đầu tiên trong trận pháp đầu tiên của cuộc đời tu đạo.
"Vù -"
Thổ ra ngụm trọc khí, Tôn Lập chợt thấy mắt tối sầm, ngã xuống, thở hồng hộc một lúc mới tỉnh lại, như mất hết sức lực.
Một chốc sau, Võ Diệu nhạt nhẽo nói gọn: "Được!"
Tôn Lập mỉm cười, La Hoàn nói ngay: "Mau đả tọa vận chuyển Phàm gian nhất thế thiên công pháp, lấy lại linh nguyên tổn thất. Cảnh giới của ngươi, khắc họa một nét đạo trận pháp cũng là quá sức."
Tôn Lập làm theo, đang là ban ngày, Phàm gian nhất thế thiên từ từ hút đại nhật chân hỏa linh lực vào thân thể, được kinh mạch tôi luyện ôn dưỡng rồi chảy vào Ấn đường huyệt gần như khô cong.
Đại nhật chân hỏa có bản chất gần như chu thiên tinh lực, được xử lý thì hiệu quả thần hóa Ấn đường huyệt còn cao hơn.
Qua lần linh nguyên thấu chi, tựa hồ tăng thêm tiềm lực, Tôn Lập bổ sung đủ linh nguyên cho Ấn đường huyệt thì phát hiện đã hơn một chút, cũng là có thu hoạch!
"Được rồi?" La Hoàn giục: "Tiếp theo khắc nét thứ hai."
Cách sửa trận pháp của La Hoàn là đơn giản nhất nhưng vẫn cần khắc sáu nét trận pháp. Tôn Lập nghiến răng vẽ nét đầu tiên mà cần nghỉ một canh giờ, từ ban ngày tới đêm thì mới xong hết, bản thân tu vi tăng gấp đôi!
Gã làm thế cũng vì tu hành. Mục tiêu trực tiếp là kỳ thi sau bảy tháng nữa, không đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng sẽ bị trục xuất khỏi Tố Bão sơn!
Sáu đường trận pháp hoàn thành, Tôn Lập hỏi: "Vậy là xong?"
La Hoàn bực mình: "Đương nhiên chưa! Ngươi tưởng trận pháp đơn giản thế hả!"
"Hiện tại lấy hết số đá ta bảo ngươi nhặt về ra." La Hoàn tỏ vẻ bất lực. Võ Diệu cười ha hả: "Ha ha ha, La Hoàn, kỳ thực đây cũng là thách thức với ngươi, ta chờ xem hiệu quả!"
Tôn Lập không hiểu gì, La Hoàn hậm hực giải thích: "Giờ nguồn lực dùng được ít quá, tu vi của ngươi lại quá kém, để đạt hiệu quả, lão tử phải tốn đầu óc lắm."
Chúng nhân hãi hùng, quả nhiên thấy Sùng Bá chắp hai tay sau lưng thong thả đi tới.
"Đấy là bản môn an bài, ai dám phản đối thì cút khỏi Tố Bão sơn! Các ngươi không thích chứ dưới núi có đầy người chấp nhận sự không công bằng đó! Hiểu chứ?"
Chúng nhân im lặng.
Sùng Bá hừ lạnh: "Quay về học ngay!"
Các đệ tử từ từ giải tán.
Lục Đại Thông và Giang Sĩ Ngọc đến đi cùng Tôn Lập, qua giáo thất của nhóm chữ Bính, Giang Sĩ Ngọc nhìn Túc Lan ở trong, Túc Lan phất tay. Giang Sĩ Ngọc mỉm cười, đi qua thì bĩu môi: "Sau này Túc Lan sẽ ngày càng xa lánh chúng ta."
Lục Đại Thông có vẻ không tin: "Không phải chứ?"
Tôn Lập chỉ nhìn Giang Sĩ Ngọc, không nói gì.
Giáo thất của nhóm chữ Đinh xa nhất, mọi đệ tử vào đó, đợi một tuần hương mới thấy một tu sĩ trung niên mệt mỏi đi nhanh vào.
Vào giáo thất, y thèm nhìn các đệ tử, chỉ gật đầu: "Mỗ là Sùng Trọng. Giảng về đơn dược."
Đoạn bắt đầu giảng, thậm chí bỏ qua khâu làm quen đệ tử.
Chỉ học tri thức cơ bản về dược lý và nhận biết thảo dược. Sùng Trọng lấy các loại dược thảo từ trữ vật không gian ra giới thiệu, được một nửa thì trong Tôn Lập, La Hoàn nói bằng giọng hữu khí vô lực: "Đừng nghe nữa, sau này ta từ từ giảng cho ngươi, tên khốn kia tự kiêu, thật ra sai hoàn toàn, ngươi nghe là hỏng bét."
Lục Đại Thông chợt giơ tay: "Giảng tập, đệ tử muốn hỏi..."
Sùng Trọng phất tay: "Không cần hỏi."
Các đệ tử ngẩn người.
Sùng Trọng tỏ vẻ hết kiên nhân: "Tu sĩ rất quý thời gian, ta giảng cho các ngươi vì nhận nhiệm vụ của môn phái. Nội dung là ‘dạy đệ tử nhập môn tri thức đơn dược’, nghe rõ chưa, chỉ dạy chứ không nói phải trả lời. Ta đời nào lãng phí thời gian cho nhóm phế vật chữ Đinh."
Niềm ấm ức dâng lên trong lòng đệ tử nhóm chữ Đinh như muốn nổ tung.
Lục Đại Thông đỏ mặt ngồi xuống, Giang Sĩ Ngọc cạnh Tôn Lập nói: "Ta nghe rồi, nhóm chữ Đinh nào cũng thế, mấy nhóm kia, các sư huynh dạy đều tận chức tận trách, vì họ coi các đệ tử đó có tiền đồ, hiện tại kết thiện duyên, tương lai có lúc hữu dụng. Nhóm chữ Đinh chúng ta... Ôi, các sư huynh không thèm cả nể mặt, nếu không vì nhiệm vụ của môn phái được thưởng hậu tất không ai muốn lãng phí thời gian dạy."
Tôn Lập vạn lần không ngờ, tu sĩ Tố Bão phái tự tư tự lợinhư thế! Lẽ nào nhóm của gã, hơn ba mươi đệ tử bị rũ bỏ như thế!?
Sùng Trọng giảng nhanh, mặc kệ đệ tử ở dưới có hiểu không, không đầy hai canh giờ là xong.
Sùng Trọng cấp cho mỗi đệ tử một cuốn cổ thư và một túi hạt.
"Trong sách có hình, công dụng và cách chăm sáu mươi tám loại dược thảo thông dụng nhất tu chân giới. Những điểm quan trọng ta đã giảng rồi."
"Trong túi là hạt Thất tử thủ ô, trong sách có giới thiệu. Nhiệm vụ của tất cả là về trồng Thất tử thủ ô, sau một tháng giao thành quả."
"Nên nhớ thành quả là kỳ thi đầu tiên trong bảy kỳ thi sau khi nhập môn, là thành tích về đơn dược!"
Nói đoạn Sùng Trọng đi ngay.
Tất cả tròn mắt, môn này coi như chưa học được gì, còn phải trồng linh dược, thế không phải cố ý làm khó sao? Giang Sĩ Ngọc thất vọng: "Ai, thôi vậy, về đọc sách."
Các đệ tử tâm nhóm chữ Đinh đều không cam nhưng bó tay.
Lúc họ ra, giảng tập trong các giáo thất khác đang chăm chú giảng, dù của nhóm chữ Bính chỉ hơn một cấp thì cũng không thể xong ngay.
Bọn Tôn Lập về cùng, Lục Đại Thông và Giang Sĩ Ngọc ủ ê. Tôn Lập không hiểu: "Sùng Trọng bảo chúng ta trồng Thất tử thủ ô, trồng ở đâu? Chả lẽ trong sân?"
"Môn phái cung cấp chậu sứ, cho các đệ tử sử dụng trồng thảo dược, chúng ta cùng đi lĩnh."
Lục Đại Thông giỏi nghe ngóng, tựa hồ biết hết.
...
Phụ trách phân phát những thứ đó là một tu sĩ già, tựa hồ sắp đến kỳ đại hạn nên không còn hùng tâm tráng chí, không làm khó bọn Tôn Lập.
Trừ chậu sành ra còn một trữ vật giới chỉ.
Đều là pháp khí cấp thấp nhất.
Trữ vật giới chỉ chỉ đựng được lượng ngang với thể tích người, trong chậu sứ có phong ấn trận pháp để hấp nạp thiên địa linh khí nhanh hơn, khiến linh dược chín nhanh.
Tôn Lập mang đồ về tiểu viện, ba người cùng đánh vật với quyển sách và Thất tử thủ ô.
Tôn Lập vừa lấy sách ra đã bị La Hoàn mắng: "Xem gì mà xem? Đã nói sai hết rồi, còn không mau tận dụng thời gian tu luyện!"
Tôn Lập bó tay: "Liên quan đến thi nhập môn cơ đấy."
Nhập môn thất khải (bảy kì thi nhập môn) là một chuỗi kỳ thi Tố Bão sơn kiểm nghiệm thành quả tu luyện của đệ tử mới. Mỗi tháng một lần, tổng cộng bảy kỳ.
Mỗi kỳ thi đều theo thành tích mà “thưởng điểm”, đứng đầu mười điểm, cứ thế lùi lại cho đến thứ mười.
Điểm thưởng có thể đổi những thứ cần thiết với môn phái, ví như cao cấp pháp khí, linh thạch đơn dược...
Đơn giản mà nói, điểm thưởng cũng như nhiệm vụ của môn phái, theo "điểm cống hiến" mà đổi vật phẩm. Chỉ là đệ tử mới không thể làn nhiệm vụ.
Võ Diệu bực mình: "La Hoàn ngươi đừng giấu nghề nữa, đơn đạo là nghề của ngươi."
La Hoàn thở dài: "Được. Tôn Lập, ngươi cứ chuyên tâm tu hành, những thứ vớ vẩn này bọn ta sẽ xử lý."
"Hiện tại lấy cái chậu sành ra xem sao."
Tôn Lập không hiểu, những vẫn lấy ra xem kỹ.
Chậu đen xỉn, nhưng tinh tế hơn chậu hoa ở thế tục giới. Bên trong khắc mất nét, tựa hồ là thủ pháp phong ấn trận pháp rất thô thiển, không ẩn hết trong chậu mà lộ ra.
La Hoàn bất mãn: "Rác rưởi gì đây? Lừa gạt mấy tay mơ các ngươi hả! Thứ này..."
Tôn Lập thấy y bắt đầu chê thì vội ngăn: "Thời gian khẩn bách, xử lý xong để còn tu luyện."
La Hoàn trầm ngâm một chốc: "Tiểu tử, coi như ngươi may mắn, gặp được cổ vãng kim lai đệ nhất đơn đạo đại sư, đổi lại người khác thì cách gì giúp được..."
Tôn Lập trợn tròng trắng: "Lão nhân gia định giúp hay nhân cơ hội đánh bóng bản thân?"
Võ Diệu cũng cười: "Tên ngốc La Hoàn xong chưa?"
La Hoàn cười ngượng ngùng: "Thôi thôi, không nói nữa. Tôn Lập, theo lời ta, thay đổi trận pháp này..."
Tôn Lập hớn hở: "Bố trí trận pháp? Hiện tại mỗ có thể bố trí trận pháp?!"
"Đương nhiên không thể!" La Hoàn hơi nóng tính: "Chút linh nguyên của ngươi làm được gì? Nếu ngươi có thể bố trí trận pháp, lão tử phí công làm gì! Ta bảo sửa, hiểu chưa?"
Tôn Lập rụt cổ: "Được, lão nhân gia nói đi."
Thái độ này khiến La Hoàn bớt giận: "Cứ theo lời ta, ngưng tụ linh nguyên lên ngón tay..."
"Được, hiện tại nhìn thấy chỗ trận pháp giao nhau nửa phân chưa? Đặt ngón tay lên, vẽ vào hình tam giác, càng thẳng càng tốt. Óc tưởng tượng như lúc linh nguyên chảy vào chậu sứ, nối với các trận pháp..."
Tôn Lập làm theo, ngón tay khẽ động, linh nguyên hữu hạn trong thể nội tràn ra như vỡ đê!
Mi tâm Ấn đường huyệt như bị móc câu nung đỏ móc vào, kéo mạnh ra, thống khổ vô cùng!
Bọn La Hoàn đều không nói, Tôn Lập nghiến răng né chịu. Không chỉ nén mà ngón tay gã ổn như bàn thạch, không lệch tí nào.
Dù tốc độ di động ngón tay cực chậm, nhưng gã vẫn kiên định vạch nét đầu tiên trong trận pháp đầu tiên của cuộc đời tu đạo.
"Vù -"
Thổ ra ngụm trọc khí, Tôn Lập chợt thấy mắt tối sầm, ngã xuống, thở hồng hộc một lúc mới tỉnh lại, như mất hết sức lực.
Một chốc sau, Võ Diệu nhạt nhẽo nói gọn: "Được!"
Tôn Lập mỉm cười, La Hoàn nói ngay: "Mau đả tọa vận chuyển Phàm gian nhất thế thiên công pháp, lấy lại linh nguyên tổn thất. Cảnh giới của ngươi, khắc họa một nét đạo trận pháp cũng là quá sức."
Tôn Lập làm theo, đang là ban ngày, Phàm gian nhất thế thiên từ từ hút đại nhật chân hỏa linh lực vào thân thể, được kinh mạch tôi luyện ôn dưỡng rồi chảy vào Ấn đường huyệt gần như khô cong.
Đại nhật chân hỏa có bản chất gần như chu thiên tinh lực, được xử lý thì hiệu quả thần hóa Ấn đường huyệt còn cao hơn.
Qua lần linh nguyên thấu chi, tựa hồ tăng thêm tiềm lực, Tôn Lập bổ sung đủ linh nguyên cho Ấn đường huyệt thì phát hiện đã hơn một chút, cũng là có thu hoạch!
"Được rồi?" La Hoàn giục: "Tiếp theo khắc nét thứ hai."
Cách sửa trận pháp của La Hoàn là đơn giản nhất nhưng vẫn cần khắc sáu nét trận pháp. Tôn Lập nghiến răng vẽ nét đầu tiên mà cần nghỉ một canh giờ, từ ban ngày tới đêm thì mới xong hết, bản thân tu vi tăng gấp đôi!
Gã làm thế cũng vì tu hành. Mục tiêu trực tiếp là kỳ thi sau bảy tháng nữa, không đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng sẽ bị trục xuất khỏi Tố Bão sơn!
Sáu đường trận pháp hoàn thành, Tôn Lập hỏi: "Vậy là xong?"
La Hoàn bực mình: "Đương nhiên chưa! Ngươi tưởng trận pháp đơn giản thế hả!"
"Hiện tại lấy hết số đá ta bảo ngươi nhặt về ra." La Hoàn tỏ vẻ bất lực. Võ Diệu cười ha hả: "Ha ha ha, La Hoàn, kỳ thực đây cũng là thách thức với ngươi, ta chờ xem hiệu quả!"
Tôn Lập không hiểu gì, La Hoàn hậm hực giải thích: "Giờ nguồn lực dùng được ít quá, tu vi của ngươi lại quá kém, để đạt hiệu quả, lão tử phải tốn đầu óc lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.