Vạn Giới Vĩnh Tiên

Quyển 4 - Chương 6: Tử cực thiên hỏa

Thạch Tam

11/09/2013

Việc này Tôn Lập kỳ thực không có hứng lắm, gã sắp đột phá, nguyên liệu cho trận pháp và linh thạch đến tay, chỉ mong về ngay để bế quan tu luyện, rồi đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, giữ vững vị trí ngoại môn đệ tử của Tố Bão sơn đã.

Y mới tu vi Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, ở thư viện thì hoành tráng, trừ Tố Bão sơn thì tùy tiện một tu sĩ hành tẩu thiên hạ đều dễ dàng giết gã, thực lực đó đi làm nhiệm vụ thì cần tinh thần cỡ nào!

Tôn Lập không hề khách khí xua tay, Lưu Minh Kiến chỉ hi vọng trận pháp đại gia “sau lưng” vị sư huynh này nể mặt. Thấy Tôn Lập cự tuyệt thì y nói: "Những người đó thực lực rất mạnh, đảm bảo được an toàn cho sư huynh, thù lao cũng rất cao, là một cặp Xích ngân hỏa thạch!"

Tôn Lập định cự tuyệt, đến cửa miệng lại nuốt vào: "Xích ngân hỏa thạch?"

"Chính thế."

Xích ngân hỏa thạch, “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hạng tam phẩm trung. Chỉ có thể sử dụng một lần, cả đôi Xích ngân hỏa thạch gã vào sẽ sinh ra Ngũ dương chân hỏa.

Ngũ dương chân hỏa là chế khí hỏa diễm mười phần trân quý, xếp thứ bảy trong cửu đẳng thần hỏa.

Bọn Điền Anh Đông sử dụng bản mệnh chân hỏa là đệ cửu đẳng – cấp thấp nhất.

Thần hỏa có tác dụng trọng yếu với chế khí và luyện đơn, ai cũng biết thế. Điểm quý nhất của Xích ngân hỏa thạch là có một thành khả năng tạo ra Tử cực thiên hỏa quý hơn!

Tử cực thiên hỏa xếp đệ lục đẳng!

Không thể coi thường đệ lục đẳng, đệ thất đẳng, thần hỏa là bảo vật khó lấy được nhất, rất khó khống chế, thường sinh ra là tắt ngay.

Cả Tố Bão sơn, đạo thần hỏa quý nhất là Bạch ngân ảo hỏa của Chung Mộc Hà, đệ thất đẳng trong số thiên hạ thần hỏa.

Võ Diệu nói ngay: "Đồng ý đi, ta có cách khiến khả năng Xích ngân hỏa thạch tạo thành Tử cực thiên hỏa cao tới bảy thành!"

Tôn Lập hơi do dự, nếu quá lâu hoặc quá nguy hiểm thì thôi.

Gã biết mình sắp đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, lúc đó có thể học tập chế khí, có Tử cực thiên hỏa thì là trợ lực cực lớn.

Tôn Lập ngẩn gừ: "Lão bản, nhiệm vụ này cần bao nhiêu ngày mới hoàn thành?"

Lưu Minh Kiến thấy gã động lòng thì nói: "Nếu không bất ngờ, ba ngày là đủ. Lần này đi cùng lưỡng vị chân nhân lão tổ, tuyệt đối không có gì nguy hiểm. Tại hạ mua hộp ngọc của sư huynh để bán cho họ."

Lưu Minh Kiến không phải không lo giới thiệu Tôn Lập cho hai vị của Kim Phong Tế Vũ lâu thì tự cắt đứt con đường kiếm lợi từ hộp ngọc nhưng họ cho y lợi ích không thể cưỡng nổi, lại mười phần cấp bách. Lưu Minh Kiến không muốn đắc tội lưỡng vị chân nhân lão tổ, đành nghiến răng làm người trung gian.

Tôn Lập thầm nhủ đi cùng lưỡng vị chân nhân lão tổ vị tất an toàn, gã từng thấy Chung Mộc Hà bị đánh cúp đuôi chạy, Thú Mục, Xà Ẩm cũng cúp đuôi chạy trong Thông thiên chi môn.

Bất quá như thế đích xác an toàn hơn.

Gã vẫn chưa yên tâm, thoáng nghĩ: "Tại hạ muốn gặp họ hỏi cụ thể về nhiệm vụ."

Lưu Minh Kiến gật đầu: "Không thành vấn đề, tại hạ đi xếp chỗ ở cho sư huynh, trước khi trời tối họ sẽ tới."

...

Qua Lam phường thị đẳng cấp quá thấp, không có cả khách sạn, Lưu Minh Kiến dọn một gian phòng rộng ở hậu viện cho Tôn Lập, dẫn gã vào rồi cáo từ đi sắp xếp.

Tôn Lập tính toán lại mọi sự, nếu nguy hiểm không lớn thì đi một chuyến, tuy có thể muộn kỳ thứ ba trong nhập môn thất khảo nhưng gã có cả mớ linh thạch, không còn quan tâm đến điểm thưởng.

Chậm mấy ngày tu hành, được Tử cực thiên hỏa thì chấp nhận được.



Việc gì cũng cần mạo hiểm, tu hành càng như thế. Vì nguy hiểm mà không dám làm thì vĩnh viễn đừng mong tăng tiến cảnh giới....

Trời mờ tối, Lưu Minh Kiến dẫn lưỡng vị lão giả tới, giới thiệu với Tôn Lập: "Hai vị này là trưởng lão đến từ Kim Phong Tế Vũ lâu."

Kim Phong Tế Vũ lâu mà Tôn Lập đến giờ vẫn chưa nghe tới!

Gã tu hành tại Tố Bão sơn, không tiếp xúc với đệ tử môn phái khác. Đệ tử Tố Bão sơn có phần tự đại, không nhắc gì đến "Nhất lâu, song môn", chỉ mong với "kiểu tấn công thầm lặng" là ba phái đó tiêu vong.

Nên gã gật đầu, ấm ức: chưa nghe tới môn phái này sao tùy tiện đã có hai chân nhân lão tổ?

Thần thái này lọt vào mắt lưỡng vị trưởng lão lại thành gã không coi trọng Kim Phong Tế Vũ lâu.

Người khác mà ngạo mạn như thế, họ tất cho nát xác, thoải mái thì xách lên dạy cho lễ nghi.

Nhưng gã thì họ lại cho là đương nhiên!

Cả hai đã đoán phần nào về người làm ra hộp ngọc, vòng tay tự giới thiệu với Tôn Lập.

"Mỗ gia Từ Doanh Hầu."

"Mỗ gia Lục Khiêm Vĩnh."

Tôn Lập đáp lễ, lấy tên giả: "Tại hạ Dạ Ma Thiên."

"Bọn tại hạ là trưởng lão Kim Phong Tế Vũ lâu, hộp ngọc của tôn giá là bọn tại hạ mua."

"Vốn tại hạ định thu mua hộp ngọc lâu dài, không quấy nhiễu tôn giá, bất quá sự tình thay đổi, cũng là bất đắc dĩ."

Nhị lão ăn nói khách khí, bảo ở tạm tại đây. Lưu Minh Kiến hiểu ý ôm quyền: "Ba vị cứ trò chuyện, tiểu điếm còn việc cần, tại hạ phải đi, thứ lỗi!"

Lưu Minh Kiến tránh đi, Từ Doanh Hầu nói: "Xin hỏi hộp ngọc là tôn giá tự luyện chế?"

Tôn Lập do dự một chốc, đưa ra "đáp án chính xác".

"Hộp ngọc do tại hạ luyện chế, bất quá trận pháp là gia tổ truyền cho."

Hai lão nhân gật đầu, người tạo ra trận pháp này tất là tiền bối cao nhân, chỉ với gia tổ như thế, Tôn Lập có tư cách để kiêu ngạo!

Tôn Lập hay Võ Diệu đều đánh giá thấp trận pháp này.

Tôn Lập không nói thế, cả hai sẽ nghi ngờ, tiền bối cỡ đó sao lại bị phần thù lao của cả hai lay động?

Tôn Lập nghi hoặc: "Không biết lưỡng vị tiền bối tìm mỗ đi đâu? Trực tiếp cầm hộp ngọc đi không xong sao?"

Từ Doanh Hầu và Lục Khiêm Vĩnh cười khổ: "Tiểu hữu không biết đó thôi, vì bọn tại hạ không biết hái được linh dược gì, kích cỡ bao nhiêu..."

Tôn Lập ngạc nhiên: "Sao lại như thế?"

Lục Khiêm Vĩnh chỉ Từ Doanh Hầu: "Lão Từ giải thích đi."

Từ Doanh Hầu gật đầu: "Nơi chúng ta đi khá nổi tiếng ở Đại Tùy, tiểu hữu gia học uyên bác, chắc đã nghe đến ‘Lạc Sơn tiểu cảnh’?"



Tôn Lập thầm nhủ gia học của mỗ không hẳn uyên bác nhưng với các vị lại thành thâm ảo!

Gã không đáp mà gật đầu.

Từ Doanh Hầu tiếp lời: " Lạc Sơn tiểu cảnh mỗi cách năm mươi năm lại xuất hiện tại Đại Tùy, nhưng địa điểm rất ngẫu nhiên, không ai biết lần tới là ở đâu, hơn nữa mỗi lần chỉ xuất hiện hai ngày. Lạc Sơn tiểu cảnh không có sản vật gì đặc biệt nhưng thiên địa linh khí cực nồng nên có không ít linh dược đã tuyệt tích ở ngoài."

"Lão Từ mỗ tinh thông Đại diễn thần số, suy tính mười mấy năm, gần đây phát hiện nơi Lạc Sơn tiểu cảnh sẽ xuất hiện, nhưng bọn lão phu không biết trong đó linh dược gì nên mời tiểu hữu đi cùng, tránh để linh dược trân quý tan linh khí."

Thực tế để họ hái linh dược rồi tìm Tôn Lập chế tác hộp ngọc, chỉ e không lâu lắm, trong vài ngày cũng không tan mất bao nhiêu.

Tôn Lập lai vô ảnh khứ vô tung, không biết khi nào mới tìm lại được, nhị lão không dám mạo hiểm, nói chuyện với Lưu Minh Kiến biết Tôn Lập ở Qua Lam phường thị thì dẫn gã đi luôn.

Tôn Lập thoáng nghĩ rồi hơi khó xử: "Tiền bối tính được địa điểm Lạc Sơn tiểu cảnh xuất hiện?"

Từ Doanh Hầu nói: "Tiểu hữu yên tâm, dù lão phu tính sai thì cặp Xích ngân hỏa thạch này vẫn là của tiểu hữu. Bọn lão phu đã thương nghị xong, tiểu hữu chế tác hộp ngọc, bọn lão phu mua đúng giá trước đây, một nghìn năm trăm linh thạch, nếu phát hiện hơn một nhánh linh dược, dùng bao nhiêu hộp ngọc sẽ trả ngần ấy linh thạch, tuyệt không thiếu!"

Tôn Lập tính toán lại, Từ Doanh Hầu và Lục Khiêm Vĩnh không có lý do gạt gã, như thế họ được không bằng mất, nên gã gật đầu: "Được, mỗ nhận nhiệm vụ này."

Cả hai hớn hở: "Được, chúng ta xuất phát!"

"Vội thế hả?"

Từ Doanh Hầu ngượng ngùng: "Lạc Sơn tiểu cảnh mở vào ngày mai..."

Tôn Lập: "Vậy thì đi mau."

...

Tuy cùng là Chân nhân cảnh cường giả, nhưng Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu hơn hẳn Chung Mộc Hà.

Lục Khiêm Vĩnh lấy ra chiến thuyền dài mười trượng, ba cột buồm, mười sáu cỗ tiên pháo, đầu và đuôi thuyền trang bị tám cái nỏ lớn, trên đỉnh khoang thuyền là kết cấu như tổ ong toàn lỗ đen ngòm, không biết là gì nhưng uy lực cực mạnh!

Qua chiến thuyền, Tôn Lập đoán được họ tuyệt đối đấu nổi Thú Mục và Xà Ẩm, thực lực hơn xa Chung Mộc Hà.

Trên đường, Lục Khiêm Vĩnh phụ trách điều khiển chiến thuyền, Từ Doanh Hầu tu luyện. Không ai hỏi gì Tôn Lập.

Cả hai vẫn khách khách khí khí với Tôn Lập nhưng thật ra coi thường gã, Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng dù luyện chế được hộp ngọc nhưng bắt lưỡng vị chân nhân lão tổ chân phải coi trọng là viển vông.

Cả hai rất khách khí, cũng vì “gia tổ” cao thâm mạc trắc của Tôn Lập.

Nhưng khách khí chỉ là bề ngoài, bảo họ dụng tâm chiêu đãi Tôn Lập là bất khả thi.

Tôn Lập được thanh tĩnh, ngồi trong góc nhưng không tu luyện mà trò chuyện với Võ Diệu.

"Võ tổ thật sự có cách khiến Xích ngân hỏa thạch thành Tử cực thiên hỏa?"

Võ Diệu nghiêm mặt: "Lão tử chưa từng nói những lời đó, lão tử có cách để khả năng Xích ngân hỏa thạch tạo thành Tử cực thiên hỏa lên đến bảy thành. Quan trọng nhất là nhân phẩm của tiểu tử ngươi."

Tôn Lập định dùng "lịch sử luận" đả kích Võ Diệu, cần nhắc lại thì thôi, hà huống gã cần hỏi y bí pháp.

"Cách nào nâng cao tới bảy thành?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Giới Vĩnh Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook