Quyển 19 - Chương 6: Xung đột khi đi săn (hạ)
Thạch Tam
26/08/2014
Giang Sĩ Ngọc vốn cũng hào hứng, đang tính xem có nên giục Bạo mục tuyết hùng thì Đỗ Long Sinh xoay Tuyết nguyên cự lang chặn trước mặt cười nhạt: "Phía sau còn nhiều lắm, sư đệ hà bất không xem đã rồi xuất thủ?"
Giang Sĩ Ngọc mặc kệ.
Nhưng mấy lần liền thì y không nhịn được, lại định tiến lên, Đỗ Long Sinh vẫn chặn: "Sư đệ, Bộ sư huynh và Tuyết Tuyết sư muội đang vui vẻ cùng nhau, người ta thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối. Tuyết Tuyết sư muội xinh đẹp khả ái, đại trượng phu có hồng nhan tri kỷ như thế còn cần gì nữa? Đừng nói sư đệ, sư huynh đây cũng động lòng nhưng phải cân nhắc xem có xứng với Tuyết Tuyết sư muội không chứ?"
Y cười cười ra vẻ nhìn thấu Giang Sĩ Ngọc.
Giang Sĩ Ngọc ngây ra, nửa giận dấy lên nhưng rồi thấy dở khóc dở cười, không hề nổi giận.
Y vẫy tay, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình bước lên, một tả một hữu.
Đỗ Long Sinh ngây người.
Giang Sĩ Ngọc cười ha hả: "Giang đại vương có hai thê tử thế này còn cần gì nữa, Tiểu độc tử ngươi vẫn cô gia quả nhân, ha ha ha!"
Đỗ Long Sinh sầm mặt, cho rằng ta nể mặt Tô Phượng Trai nên nói năng với ngươi khách khí lắm rồi màn gươi không biết điều!
"Ta quen với ngươi lắm hả? Sao lại gọi thân thiết thế?" Y tưởng Giang Sĩ Ngọc gọi mình là "Tiểu đỗ tử".
Giang Sĩ Ngọc cười to: "Không phải thân thiết mà là khinh miệt. Tiểu, độc, tử!"
Đỗ Long Sinh nổi giận: "Hay cho cuồng đồ..."
Tô Phượng Trai vội đi tới: "Sao hả? Sao hả?"
Bộ Thanh Duyên kịp kéo Đỗ Long Sinh lại.
Đỗ Long Sinh muốn nhờ Tô Phượng Trai triện khắc Thú thần ấn, nếu tranh cãi với gia thần của người ta thì chắc gì được đồng ý, nên y cố nén cục tức lại, Tuyết nguyên cự lang lao đi.
Giang Sĩ Ngọc cười hắc hắc, xua tay với Tô Phượng Trai: "Lão nhân gia bất tất lo lắng, thanh niên mà, ai không có cá tính một tí."
Tô Phượng Trai cười xin lỗi: "Tiểu ca đừng trách..." Có những lời không tiện nói trước mặt Bộ Thanh Duyên nên đành tìm cơ hội giải thích với Tôn Lập.
Tôn Lập hỏi nhỏ: "Sao hả?"
Giang Sĩ Ngọc hắc hắc cười lạnh: "Một tên ngốc thể hiện với Giang đại vương, ta hổ thẹn hộ y!"
Tôn Lập cười, không để tâm.
Chúng nhân đi tiếp, vì có xung đột nên bọn Bộ Thanh Duyên cách với bọn Tôn Lập. Sư huynh muội Bộ Thanh Duyên khá thân cận với Đỗ Long Sinh.
Hộ vệ của Đỗ Long Sinh đều hung hãn nhìn Giang Sĩ Ngọc.
Tô Phượng Trai thầm lắc đầu. Quả nhiên cơ duyên không thể cưỡng cầu. Y ddaxd dắt mối, nắm được hay không là do bọn Bộ Thanh Duyên.
Bầu không khí chìm hăn, đi thêm một lúc, Tô Phượng Trai chợt thấy trên mặt tuyết có dấu tích thì gọi chúng nhân: "Tất cả chậm đã..."
Đỗ Long Sinh vượt lên chúng nhân mấy trăm trượng.
Tô Phượng Trai vừa dứt lời, đống tuyết trước mặt y nổ tung, bao trùm Đỗ Long Sinh.
Trong màn tuyết rơi vang lên tiếng Đỗ Long Sinh gầm gừ.
Bộ Thanh Duyên cả kinh, giục Tuyết nguyên cự lang xông tới. Tô Phượng Trai ngăn Tuyết Tuyết, ngưng trọng nói: "Tứ phẩm linh thú Lục trảo huyết mãng!"
Y chưa kịp hành động, trong đống tuyết rực thanh quang, vầng sáng gồm hai màu xanh vàng làm tan chảy tuyết, một huyết hồng sắc cự mãng dài mười trượng, chân như chân nhện hiện ra.
Bộ Thanh Duyên và Đỗ Long Sinh không hổ là cường giả đỉnh nhọn của lớp trẻ Bắc Ô Hoàn, Bộ Thanh Duyên vung tay, thanh quang bay về, cùng với thanh quang lúc trước tung hoành, cắt thành vết trên mình cự mãng.
Đỗ Long Sinh không kém hơn nhiều, hai tay bắt pháp quyết, bạch ngọc bình lơ lửng trên đầu, phun ra hỏa quang, hóa thành hỏa long dài ba trượng đuổi theo Lục trảo huyết mãng, mỗi lần chạm vào là lại thiêu đốt, Lục trảo huyết mãng thống khổ lăn lộn dưới đất, nhờ lớp tuyết mới dập được.
Lục trảo huyết mãng là đường đường tứ phẩm linh thú, thực lực cao cường, mỗi lần phản kích đều khiến cả hai tơi tả, không cẩn thận là ôm hận ngay!
"Đỗ huynh, đừng đấu thẳng tay!" Bộ Thanh Duyên nhắc, Đỗ Long Sinh hiểu ra, cả hai một tả một hữu, cách ba trăm trượng phối hợp ăn ý.
Lục trảo huyết mãng tấn công Đỗ Long Sinh, Bộ Thanh Duyên nhân cơ hội tập kích; nó mà quay lại căn Bộ Thanh Duyên, Đỗ Long Sinh sẽ xông lên, hỏa long chụp lấy nó mà cắn xé.
Tô Phượng Trai thấy cục diện ổn định, có ý để cả hai rèn luyện nên không xuất thủ.
Lục trảo huyết mãng trí tuệ hữu hạn thương thế liên tục tăng thêm, tuy không vết nào lớn nhưng thời gian càng lúc càng trôi đi, mất máu nhiều dần, nên không chống nổi.
Nó gầm vang định chạy nhưng Bộ Thanh Duyên và Đỗ Long Sinh đời nào chịu? Đuổi theo hơn mười dặm thì giết được.
"Được!"
"Thiếu gia lợi hại!"
Tùy tùng của Bộ Thanh Duyên và Đỗ Long Sinh hô to, cả hai liên thủ giết tứ phẩm linh thú, đích xác đáng ca ngợi.
Tô Phượng Trai cười ha hả: "Được! Được! Tương lai của Bắc Ô Hoàn là ở các ngươi."
Bộ Thanh Duyên khiêm tốn: "Tô lão quán khen."
Sùng Dần nói khẽ: "Bộ Thanh Duyên cũng là nhân kiệt!"
Giang Sĩ Ngọc bĩu môi: "Bình thường thôi."
Tô Tiểu Mai phì cười.
Đỗ Long Sinh và Bộ Thanh Duyên liên thủ lột sạch Lục trảo huyết mãng, tứ phẩm linh thú không nhiều, mọi bộ phận đều là nguyên liệu chế khí tuyệt hảo, không thể lãng phí. Hộ vệ và tùy tùng đứng ngoài canh bọn Tôn Lập vào đòi chia phần.
Giang Sĩ Ngọc thầm lắc đầu: đúng là nhà quê...
Bộ Thanh Duyên và Đỗ Long Sinh thu dọn rất nhanh, đấy là thu hoạch lớn nhất cuộc săn này. Đỗ Long Sinh giết tứ phẩm linh thú, khí thế tăng hẳn, càng không coi bọn Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc ra gì.
Y đã chứng minh thực lực và tiềm lực, với thân phận và thiên tư của y thì là là người thuộc thế giới khác với bọn Tôn Lập.
Chúng nhân vòng về Tô gia bảo.
Trên đường về, bọn Bộ Thanh Duyêncười nói vui vẻ, nhất là Đỗ Long Sinh nói rất to, bọn Tôn Lập đều im lặng, như hoàn toàn bị Đỗ Long Sinh áp chế.
Tuyết Tuyết vẫn hoạt bát, liên tục kể chuyện Bích Lạc tông cho Tô Phượng Trai nghe khiến lão gia tử cười ha hả. Bộ Thanh Duyên đi cạnh, chăn lo cho cả hai.
Con cháu Tô Phượng Trai kém cỏi nhưng hợp với hai sư huynh muội này.
Về Tô gia bảo, Tô Phượng Trai nhìn Tuyết Tuyết cười vui mà thở dài. Đỗ Long Sinh thì y kệ nhưng muốn giúp Bộ Thanh Duyên và Tuyết Tuyết.
"Tuyết Tuyết, về trước đi, lão phu tiễn Tôn tiên sinh."
Tô Phượng Trai xua xua tay với bọn Bộ Thanh Duyên rồi tiễn bọn Tôn Lập. Đỗ Long Sinh không để ý nhưng Bộ Thanh Duyên tựa hồ hiểu ra gì đó.
Y gọi chúng nhân: "Đi nào, về Cao Bằng hiên...”
“Ai, Tôn tiên sinh, hôm nay lão đầu tử an bài không tốt, vốn định để các vị vui vẻ, không ngờ tiểu tử đó..." Tô Phượng Trai xin lỗi.
Sùng Dần vội nói: "Tiền bối không cần thế, đều là việc nhỏ, bọn tại hạ không hẹp hòi đến thế."
Cả hai nói chuyện, Tô Tiểu Mai nghe thấy thì ghé tai Giang Sĩ Ngọc: "Ngươi thật sự không hẹp hòi thế?"
Giang Sĩ Ngọc cười hắc hắc: "Đương nhiên! Ngươi hiểu mà..."
Tô Tiểu Mai gật đầu: "Ta cũng đương nhiên như thế..."
Tôn Lập lắc đầu, La Hoàn phì cười: "Ngươi lắc đầu ra vẻ mình rộng lượng lắm hả."
Tôn Lập bị đả kích: "Nói về mắng người khác, nâm nhị vị mới là đại tông sư."
Võ Diệu không chịu: "Liên can gì đến ta? Vì sao tính cả ta?"
Trong óc gã loạn lên, lúc gã định thần lại thì đã tới phòng khách, Tô Phượng Trai ăn năn lui đi.
"Im nào!" Sùng Dần trừng mắt: "Không gây thị phi. Chúng ta mau gom đủ nhị phẩm linh thú, về Đại Tùy."
Đấy là mục tiêu chung, cả Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai cũng tan hết nét không vui, gật gù đồng ý.
...
Tô Phượng Trai về phòng, chưa vào đã thấy người hầu bẩm cáo: "Lão gia, Bộ thiếu gia đợi một lúc rồi."
Tô Phượng Trai gật đầu. Bộ Thanh Duyên đứng lên: "Tô lão."
Tô Phượng Trai xua xua tay: "Không có ai, không cần khách khí thế."
Bộ Thanh Duyên nói: "Vâng, Tô gia gia."
"Ngươi nghe lời lão đầu tử thì mau đi xin lỗi Tôn Lập." Tô Phượng Trai nhạt giọng.
Giang Sĩ Ngọc mặc kệ.
Nhưng mấy lần liền thì y không nhịn được, lại định tiến lên, Đỗ Long Sinh vẫn chặn: "Sư đệ, Bộ sư huynh và Tuyết Tuyết sư muội đang vui vẻ cùng nhau, người ta thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối. Tuyết Tuyết sư muội xinh đẹp khả ái, đại trượng phu có hồng nhan tri kỷ như thế còn cần gì nữa? Đừng nói sư đệ, sư huynh đây cũng động lòng nhưng phải cân nhắc xem có xứng với Tuyết Tuyết sư muội không chứ?"
Y cười cười ra vẻ nhìn thấu Giang Sĩ Ngọc.
Giang Sĩ Ngọc ngây ra, nửa giận dấy lên nhưng rồi thấy dở khóc dở cười, không hề nổi giận.
Y vẫy tay, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình bước lên, một tả một hữu.
Đỗ Long Sinh ngây người.
Giang Sĩ Ngọc cười ha hả: "Giang đại vương có hai thê tử thế này còn cần gì nữa, Tiểu độc tử ngươi vẫn cô gia quả nhân, ha ha ha!"
Đỗ Long Sinh sầm mặt, cho rằng ta nể mặt Tô Phượng Trai nên nói năng với ngươi khách khí lắm rồi màn gươi không biết điều!
"Ta quen với ngươi lắm hả? Sao lại gọi thân thiết thế?" Y tưởng Giang Sĩ Ngọc gọi mình là "Tiểu đỗ tử".
Giang Sĩ Ngọc cười to: "Không phải thân thiết mà là khinh miệt. Tiểu, độc, tử!"
Đỗ Long Sinh nổi giận: "Hay cho cuồng đồ..."
Tô Phượng Trai vội đi tới: "Sao hả? Sao hả?"
Bộ Thanh Duyên kịp kéo Đỗ Long Sinh lại.
Đỗ Long Sinh muốn nhờ Tô Phượng Trai triện khắc Thú thần ấn, nếu tranh cãi với gia thần của người ta thì chắc gì được đồng ý, nên y cố nén cục tức lại, Tuyết nguyên cự lang lao đi.
Giang Sĩ Ngọc cười hắc hắc, xua tay với Tô Phượng Trai: "Lão nhân gia bất tất lo lắng, thanh niên mà, ai không có cá tính một tí."
Tô Phượng Trai cười xin lỗi: "Tiểu ca đừng trách..." Có những lời không tiện nói trước mặt Bộ Thanh Duyên nên đành tìm cơ hội giải thích với Tôn Lập.
Tôn Lập hỏi nhỏ: "Sao hả?"
Giang Sĩ Ngọc hắc hắc cười lạnh: "Một tên ngốc thể hiện với Giang đại vương, ta hổ thẹn hộ y!"
Tôn Lập cười, không để tâm.
Chúng nhân đi tiếp, vì có xung đột nên bọn Bộ Thanh Duyên cách với bọn Tôn Lập. Sư huynh muội Bộ Thanh Duyên khá thân cận với Đỗ Long Sinh.
Hộ vệ của Đỗ Long Sinh đều hung hãn nhìn Giang Sĩ Ngọc.
Tô Phượng Trai thầm lắc đầu. Quả nhiên cơ duyên không thể cưỡng cầu. Y ddaxd dắt mối, nắm được hay không là do bọn Bộ Thanh Duyên.
Bầu không khí chìm hăn, đi thêm một lúc, Tô Phượng Trai chợt thấy trên mặt tuyết có dấu tích thì gọi chúng nhân: "Tất cả chậm đã..."
Đỗ Long Sinh vượt lên chúng nhân mấy trăm trượng.
Tô Phượng Trai vừa dứt lời, đống tuyết trước mặt y nổ tung, bao trùm Đỗ Long Sinh.
Trong màn tuyết rơi vang lên tiếng Đỗ Long Sinh gầm gừ.
Bộ Thanh Duyên cả kinh, giục Tuyết nguyên cự lang xông tới. Tô Phượng Trai ngăn Tuyết Tuyết, ngưng trọng nói: "Tứ phẩm linh thú Lục trảo huyết mãng!"
Y chưa kịp hành động, trong đống tuyết rực thanh quang, vầng sáng gồm hai màu xanh vàng làm tan chảy tuyết, một huyết hồng sắc cự mãng dài mười trượng, chân như chân nhện hiện ra.
Bộ Thanh Duyên và Đỗ Long Sinh không hổ là cường giả đỉnh nhọn của lớp trẻ Bắc Ô Hoàn, Bộ Thanh Duyên vung tay, thanh quang bay về, cùng với thanh quang lúc trước tung hoành, cắt thành vết trên mình cự mãng.
Đỗ Long Sinh không kém hơn nhiều, hai tay bắt pháp quyết, bạch ngọc bình lơ lửng trên đầu, phun ra hỏa quang, hóa thành hỏa long dài ba trượng đuổi theo Lục trảo huyết mãng, mỗi lần chạm vào là lại thiêu đốt, Lục trảo huyết mãng thống khổ lăn lộn dưới đất, nhờ lớp tuyết mới dập được.
Lục trảo huyết mãng là đường đường tứ phẩm linh thú, thực lực cao cường, mỗi lần phản kích đều khiến cả hai tơi tả, không cẩn thận là ôm hận ngay!
"Đỗ huynh, đừng đấu thẳng tay!" Bộ Thanh Duyên nhắc, Đỗ Long Sinh hiểu ra, cả hai một tả một hữu, cách ba trăm trượng phối hợp ăn ý.
Lục trảo huyết mãng tấn công Đỗ Long Sinh, Bộ Thanh Duyên nhân cơ hội tập kích; nó mà quay lại căn Bộ Thanh Duyên, Đỗ Long Sinh sẽ xông lên, hỏa long chụp lấy nó mà cắn xé.
Tô Phượng Trai thấy cục diện ổn định, có ý để cả hai rèn luyện nên không xuất thủ.
Lục trảo huyết mãng trí tuệ hữu hạn thương thế liên tục tăng thêm, tuy không vết nào lớn nhưng thời gian càng lúc càng trôi đi, mất máu nhiều dần, nên không chống nổi.
Nó gầm vang định chạy nhưng Bộ Thanh Duyên và Đỗ Long Sinh đời nào chịu? Đuổi theo hơn mười dặm thì giết được.
"Được!"
"Thiếu gia lợi hại!"
Tùy tùng của Bộ Thanh Duyên và Đỗ Long Sinh hô to, cả hai liên thủ giết tứ phẩm linh thú, đích xác đáng ca ngợi.
Tô Phượng Trai cười ha hả: "Được! Được! Tương lai của Bắc Ô Hoàn là ở các ngươi."
Bộ Thanh Duyên khiêm tốn: "Tô lão quán khen."
Sùng Dần nói khẽ: "Bộ Thanh Duyên cũng là nhân kiệt!"
Giang Sĩ Ngọc bĩu môi: "Bình thường thôi."
Tô Tiểu Mai phì cười.
Đỗ Long Sinh và Bộ Thanh Duyên liên thủ lột sạch Lục trảo huyết mãng, tứ phẩm linh thú không nhiều, mọi bộ phận đều là nguyên liệu chế khí tuyệt hảo, không thể lãng phí. Hộ vệ và tùy tùng đứng ngoài canh bọn Tôn Lập vào đòi chia phần.
Giang Sĩ Ngọc thầm lắc đầu: đúng là nhà quê...
Bộ Thanh Duyên và Đỗ Long Sinh thu dọn rất nhanh, đấy là thu hoạch lớn nhất cuộc săn này. Đỗ Long Sinh giết tứ phẩm linh thú, khí thế tăng hẳn, càng không coi bọn Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc ra gì.
Y đã chứng minh thực lực và tiềm lực, với thân phận và thiên tư của y thì là là người thuộc thế giới khác với bọn Tôn Lập.
Chúng nhân vòng về Tô gia bảo.
Trên đường về, bọn Bộ Thanh Duyêncười nói vui vẻ, nhất là Đỗ Long Sinh nói rất to, bọn Tôn Lập đều im lặng, như hoàn toàn bị Đỗ Long Sinh áp chế.
Tuyết Tuyết vẫn hoạt bát, liên tục kể chuyện Bích Lạc tông cho Tô Phượng Trai nghe khiến lão gia tử cười ha hả. Bộ Thanh Duyên đi cạnh, chăn lo cho cả hai.
Con cháu Tô Phượng Trai kém cỏi nhưng hợp với hai sư huynh muội này.
Về Tô gia bảo, Tô Phượng Trai nhìn Tuyết Tuyết cười vui mà thở dài. Đỗ Long Sinh thì y kệ nhưng muốn giúp Bộ Thanh Duyên và Tuyết Tuyết.
"Tuyết Tuyết, về trước đi, lão phu tiễn Tôn tiên sinh."
Tô Phượng Trai xua xua tay với bọn Bộ Thanh Duyên rồi tiễn bọn Tôn Lập. Đỗ Long Sinh không để ý nhưng Bộ Thanh Duyên tựa hồ hiểu ra gì đó.
Y gọi chúng nhân: "Đi nào, về Cao Bằng hiên...”
“Ai, Tôn tiên sinh, hôm nay lão đầu tử an bài không tốt, vốn định để các vị vui vẻ, không ngờ tiểu tử đó..." Tô Phượng Trai xin lỗi.
Sùng Dần vội nói: "Tiền bối không cần thế, đều là việc nhỏ, bọn tại hạ không hẹp hòi đến thế."
Cả hai nói chuyện, Tô Tiểu Mai nghe thấy thì ghé tai Giang Sĩ Ngọc: "Ngươi thật sự không hẹp hòi thế?"
Giang Sĩ Ngọc cười hắc hắc: "Đương nhiên! Ngươi hiểu mà..."
Tô Tiểu Mai gật đầu: "Ta cũng đương nhiên như thế..."
Tôn Lập lắc đầu, La Hoàn phì cười: "Ngươi lắc đầu ra vẻ mình rộng lượng lắm hả."
Tôn Lập bị đả kích: "Nói về mắng người khác, nâm nhị vị mới là đại tông sư."
Võ Diệu không chịu: "Liên can gì đến ta? Vì sao tính cả ta?"
Trong óc gã loạn lên, lúc gã định thần lại thì đã tới phòng khách, Tô Phượng Trai ăn năn lui đi.
"Im nào!" Sùng Dần trừng mắt: "Không gây thị phi. Chúng ta mau gom đủ nhị phẩm linh thú, về Đại Tùy."
Đấy là mục tiêu chung, cả Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai cũng tan hết nét không vui, gật gù đồng ý.
...
Tô Phượng Trai về phòng, chưa vào đã thấy người hầu bẩm cáo: "Lão gia, Bộ thiếu gia đợi một lúc rồi."
Tô Phượng Trai gật đầu. Bộ Thanh Duyên đứng lên: "Tô lão."
Tô Phượng Trai xua xua tay: "Không có ai, không cần khách khí thế."
Bộ Thanh Duyên nói: "Vâng, Tô gia gia."
"Ngươi nghe lời lão đầu tử thì mau đi xin lỗi Tôn Lập." Tô Phượng Trai nhạt giọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.